Tất cả mọi người cảm nhận được nỗi lo lắng rõ ràng của Lý Mật, cũng bắt đầu hiểu vi sao y buồn bực không vui như vậy rồi.
Ở thành nam Giang Đô có một ngõ nhỏ, tên là ngõ Hạnh Hoa, tên như thế là vì ở đầu ngõ có một cây hạnh già trăm tuổi, ngõ này không sâu, chỉ có ba hộ gia đình, đều là nhà cao cửa rộng, chiếm khoảng hơn năm sáu mẫu đất, có thể thấy đều là gia đình giàu có.
Trong đó tòa nhà sâu nhất ở trong cùng vốn là nhà riêng của Lưu Bỉnh Nguyên- trưởng sử quận Giang Đô, sau đó Lưu Bỉnh Nguyên tháo chạy về quê cũ là Quận Ngô, Lý Mật liền đem tòa nhà này thưởng cho Nội Sử Lệnh Bính Nguyên Chân.
Nếu luận về tư cách đại thần của Ngụy Quốc, Bính Nguyên Chân có thể gọi là nguyên lão của trong nguyên lão ( ý nói lão tướng lâu năm), năm đó ông ta cùng Địch Nhượng trốn vào trong sông Trạch đã lập nên trại Ngõa Cương, ngay cả Đơn Hùng Tín cũng ít kinh nghiệm hơn ông ta.
Trong sự đối lập giữa Lý Mật và Địch Nhượng, ông ta ở phái trung gian, sau đó đổi lại ủng hộ Lý Mật vẫn luôn được Lý Mật trọng dụng, trở thành văn thần mưu sĩ giỏi nhất dưới tay Lý Mật.
Nhưng trăng tròn rồi lại khuyết, trong lúc Lý Mật từ bỏ quyết sách trọng đại Trung Nguyên, ông ta chủ trương kết hợp với triều Đường chống Tùy, trong khi Lý Mật cuối cùng lại theo kế sách chiến lược lui đông vềGiang Nam của Phòng Huyền Tảo.
Cũng là trong cuộc tranh giành đường lối lần này, Lý Mật phát hiện ra ông ta nhận hối lộ của triều Đường, cuối cùng dẫn đến nguy cơ địa vị của Bính Nguyên Chân, cho dù Lý Mật không phải vì ông ta nhận hối lộ của triều Đường mà giết ông ta nhưng rõ ràng Lý Mật không còn trọng dụng ông ta nữa.
Sau khi dời Giang Đô, Lý Mật phong cho ông ta làm lễ bộ thượng thư, trong tay không binh không quyền, không thể tham dự việc quân cơ, cả ngày làm mấy việc vặt vãnh, khiến Bính Nguyên Chân vô cùng buồn bực.
Chính vì nguyên do tâm trạng không tốt, Bính Nguyên Chân lấy cớ bệnh cũ phát tác, xin cáo bệnh liên tục, không để ý việc chính trị, Lý Mật cũng không quan tâm đến ông ta, chẳng quan tâm việc ông ta có lên triều hay không.
Hôm nay Lý Mật đi Giang Đô thị sát kho hàng, Bính Nguyên Chân cáo ốm trốn ở nhà như thường lệ, ở nhà cũng không có việc gì, chỉ là đọc sách, uống rượu. Bình thường ông ta không có hứng thú gì mấy nhưng ông ta có một mỗi hứng thú lớn nhất chính là trốn ở trong mật phòng đếm tiền bạc châu báu.
Sự tham tiền của Bỉnh Nguyên Chân đã có tiếng từ trong quân Ngõa Cương, bao nhiêu năm nay ông ta đãtích góp được cho mình vốn của cải một số của cải không nhỏ.
Ông ta biết rõ đất không giữ được, tiền đồng không cầm được, vì vậy ông ta đem tiền bạc lấy được bao năm nay đổi thành vàng và châu báu, tổng cộng năm hòm lớn, ông ta đi tới đâu hòm đi tới đó.
Lúc này, Bính Nguyên Chân ở trong thư phòng, híp mắt đếm từng thỏi từng thỏi vàng của ông ta, tổng bốn hòm vàng lớn, hơn tám nghìn lượng, còn có một hòm châu báu. Đây là tất cả gia tài của ông ta, mỗi ngày ông ta phải đếm một lần mới có thể an tâm đi ngủ được.
Trong phòng tối đen không có cửa sổ, cửa thì bị khóa trái, dưới đất bày ra gần hai trăm miếng vàng, mỗi miếng năm mươi lượng, Bính Nguyên Chân ngồi vắt chân trên giường, đang nhẹ nhàng vuốt ve một thỏi vàng óng ánh. Cảm giác thực nằng nặng đó đem đến cho ông ta sự thỏa mãn vô cùng trong lòng.
- Lão gia!
Lúc này bên ngoài phòng truyền đến tiếng gọi của thê tử của ông ta, cho dù thê tử có thể vào thư phòng của ông ta nhưng bà ta xuất hiện vào lúc này, Bính Nguyên Chân vẫn rất không hài lòng, vẻ mặt của ông ta trầm xuống, giọng hung hãn:
- Có chuyện gì?
- Có người dâng trà đến rồi.
Đây là ám ngữ của ông ta và thê tử, người dâng trà chính là người tặng lễ, cũng có nghĩ là có người đem lễ tới. Thông tin này khiến sắc mặt Bính Nguyên Chân dịu xuống, còn không kịp thu dọn vàng bạc, ông ta liền bỏ vàng xuống đất, mở cửa đi ra, “kẹt” một tiếng, trong phòng đóng cửa lại, ông ta dùng một cái khóa đồng to bằng nắm đấm khóa kín cửa, chìa khóa bỏ cẩn thận vào trong ngực, lúc này mới hỏi vợ:
- Người đâu?
- Ở phòng khách đó.
- Ừ!
Bính Nguyên Chân hừ một tiếng thật nặng nề, bước vội về phía phòng khách, đi tới cửa, ông ta còn quay đầu cảnh giác nhìn vợ một cái.
- Bà đi ra ngoài đi! Ta phải khóa cửa thư phòng.
Vợ của ông ta bất đắc dĩ đành phải đi ra, Bính Nguyên Chân khóa cửa thư phòng lại, lúc này mới yên tâm đi về phía thư phòng.
Thực ratrước đây Bính Nguyên Chân cũng không phải là tham của như vậy, trong lòng ông ta cũng có khát vọng, cũng khát vọng có thể phụ tá minh chủ làm nên nghiệp lớn, nhưng ông ta phụ tá Lý Mật nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể thực hiện được khát vọng của ông ta.
Dưới sự cố ý chèn ép của Lý Mật, ông ta bắt trầm luân, không nhìn thấy con đường làm quan, không thấy khát vọng, việc này khiến cho mặt đen tối trong con người Bính Nguyên Chân dần dần gặm nhấm ông ta, khiến ông ta trở nên tham lam, dung tục và hám lợi. Quân sư của quân Ngõa Cương đã không còn nữa, chỉ còn sót lại một thể xác tàn phế.
Đây cũng là nhân tính gây ra, bao nhiều người có tài hoa sau nhiều lần thất bại dần dần mất đi lòng tin, trở nên tục tằn ngu xuẩn, tài hoa dần phai mờ, Bính Nguyên Chân chính là một trong số đó.
Bính Nguyên Chân vội vàng đi tới phòng khách, chỉ nhìn thấy trong phòng khách là một người đàn ông tầm hơn ba chục tuổi, làn da hơi đen, trông có vẻ thông minh tài giỏi, vùng trán sang ngời, rất dễ gây thiện cảm cho người khác.
Nhưng ánh mắt của Bính Nguyên Chân lại nhìn vào cái túi da dưới chân ông ta. Trong túi da hình như là có vật gì đó khá nặng, có thể là gì đây? Trong đầu Bính Nguyên Chân xuất hiện hình ảnh mười mấy thỏi bạc và vàng, có thể là hai thứ bảo bối đó không?
- Để vị huynh đệ đợi lâu rồi.
Bính Nguyên Chân bước vào phòng chắp tay, người này ông ta không biết, cũng chưa từng gặp bao giờ.
Người khách cũng đứng lên cười nói:
- Tại hạ họ Vương, người quận Hà Bắc Ngụy, lần đầu tiên tới, làm phiền Bính thượng thư rồi.
- Đâu có!
Bính Nguyên Chân ngồi xuống vị trí chủ nhà, lại kìm không nổi liếc qua cái túi da, cười tít mắt hỏi:
- Vương tiên sinh tới có gì chỉ giáo sao?
- Chỉ giáo thì không dám, thực ra tôi là đến đưa cho Bính thương thư một phong thư.
- Đưa thư!
Bính Nguyên Chân liền như nhảy lên không trung, trong lòng trào lên một cảm giác mất mát sâu sắc, không phải đến tặng lễ, mà là đưa thư, vẻ mặt ông ta giấu không nổi sự chán ghét, mặt sa sầm, lạnh lùng nói:
- Thư gì?
Người đàn ông lấy từ trong ngực ra một phong thư, đưa cho Bính Nguyên Chân,
- Ngài xem đi!
Bính Nguyên Chân cầm thư lên, lập tức ngẩn cả người, trên bì thư viết: “Gửi thượng thư Đại Tùy lệnh sở Vương điện hạ.”
Đây hình như là bút tích của ông ta. Bính Nguyên Chân vội nhìn người đàn ông, trong lòng trở nên căng thẳng, chân tay luống cuống mở thư, ông ta vội vàng nhìn một lượt, kinh ngạc kêu lên một tiếng
-A!
Con mắt bất ngờ trừng lên.
Đây không ngờ là thư Bíỉnh Nguyên Chân viết đầu hàng Dương Nguyên Khánh, lời nói nịnh hót, bằng lòng dâng Giang Đô và thủ cấp của Lý Mật, mặt sau còn có chữ kí và con dấu của ông ta. Dù là chữ viết hay con dấu đều là bút tích của ông ta, quả thực không thể nghi ngờ, nhưng vấn đề là lúc nào ông ta viết bức thư như thế này vậy?
- Ngươi là kẻ vu cáo!
Bính Nguyên Chân nổi gân xanh lên, ánh mắt phẫn nộ đến mức như phun ra lửa. Ông ta xé vụn thư,
- Đi!
Ông ta chỉ ra của chính quát:
- Cút ra ngoài cho ta!
Người đàn ông không chút hoang mang, lại rút một phong thư trong ngực ra, để trên bàn, khẽ cười nói;
- Không biết Lý Mật đọc được bức thư này thì sẽ thấy thế nào?
Bính Nguyên Chân liền túm lấy bức thư nhìn nhìn, chân ông ta mềm nhũn, ngồi trên giường nặng nề, không ngờ giống hệt phong thư vừa rồi, một hồi lâu ông ta mới hổn hển hỏi:
- Ngươi rốt cục… là ai?
- Bính thượng thư, xin chào, ngài là Thượng thư nhất triềumàđến giờ, ngay cảthân phận của tôi mà ông cũng không nghĩ ra sao?
Người đàn ông lãnh đạm nói.
Bính Nguyên Chân nhìn chằm chằm vào anh ta, nghiến răng nghiến lợi,
- Ngươi là thám tử triều Tùy!
- Đúng vậy, thuộc nội vệ của triều Tùy nhưng, tôi chẳng qua chỉ là một tên quan quân văn chức.
Nói đến đây, anh ta lại rút một phong thư, đặt trước mặt ông ta.
- Đây là một bức thư khác, là thư điện hạ gửi ngài.
Bính Nguyên Chân liếc nhìn bức thư, hừ một tiếng nói:
- Lại là thư giả!
- Là thật hay giả Bính thượng thư tự đoán đi!
Người đàn ông xách túi da lên nói:
- Một đêm đủ để Bính thượng thư suy nghĩ rồi. Ngày mai tôi lại đến, cáo từ.
Anh ta bước nhanh về cửa lớn, Bính Nguyên Chân nhìn theo bóng anh ta đi xa, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi chưa từng có…Trong căn phòng bí mật, Bính Nguyên Chân ngồi vắt chân trên giường, đờ ra nhìn những thỏi vàng trên mặt đất, bên cạnh là hai bức thư, một là bức thư giả ông ta đầu hàng Dương Nguyên Khánh, một bức thư khác là thư Dương Nguyên Khánh gửi ông ta, không biết thật hay giả. Đây thật ra là một lệnh đặc xá, miễn tất cả tội của ông ta, cho ông ta hồi hương quy nông, mặt sau đó đóng chi ấn của Sở Vương.
Bính Nguyên Chân thở dài, ông ta biết đây là thư thật. Trên đời vẫn chưa có ai dám khắc giả ấn tỉ của Sở Vương, huống chi là quân Tùy.
Dương Nguyên Khánh đồng ý đặc xá cho ông ta, trong này cũng bao gồm cả những tội lúc trước ông ta bày mưu đối phó với Trương Tu Đà. Đương nhiên, ông ta hiểu rõ chính mình phải trả cái giá gì mới có thể đổi lấy sự đăc xá như vậy.
@by txiuqw4