Lưu Phương Trí ngưng thần nghĩ ngợi, liền lập tức phủ quyết kiến nghị này:
- Lòng người khó đoán, nếu cơ sự không bí mật, ngược lại bị hại, chuyện này chỉ có thể là hai người chúng ta biết, không cho người thứ ba biết.
- Ty chức hiểu.
Lưu Phương Trí nhìn nhìn sắc trời, thấy một đám mây đen kịt từ phía nam bay đến, che lấp ngôi sao, không khỏi thở dài một tiếng:
- Sắp biến thiên rồi!......
Ngày hôm sau trời chưa sáng, một trận mưa xuân tí tách rơi xuống, cả mặt đất Kinh Tương bao phủ trong mưa xuân dày đặc, mặt sông và trên đất đều nổi lên một lớp sương trắng mỏng manh. Đối với đồng ruộng mà nói, đây là mưa xuân còn quý giá hơn chất màu mỡ, làm các nông dân tươi cười rạng rỡ.
Nhưng đối với quân Tùy công thành mà nói, đây lại không phải mưa tốt gì. Mưa xuân mù mịt càng rơi càng to, làm đất đai ngoài thành càng trở nên lầy lội dị thường, bước trên bùn đất nhầy nhụa, bước đi khó khăn vô cùng. Tháng ba mỗi năm, vùng Kinh Tương đều sẽ liên tục xảy ra mấy trận mưa xuân, một chốc đã mất gần nửa tháng, làm lòng người đều trở nên héo ủ.
Có lẽ là quân Tùy thời gian dài không có công thành, cộng thêm liên tục mưa xuân kéo đến, làm công thành trở nên cực kỳ bất lợi, quân phòng thủ trên thành bất đầu có chút buông lỏng.
Binh lính kết đội kết nhóm tiến vào trong thành, trong nhà dân uống rượu đánh bạc. Nếu lúc Sài Thiệu đến thị sát, bọn họ lại thông báo cho nhau, chạy về đầu thành giả vờ như tuần tra. Nhất là tới lúc tối, trên thành càng không thấy bóng dáng của quân phòng thủ.
Không chỉ là quân phòng thủ, năm chục ngàn dân phu bị cưỡng bắt đến cũng bỏ trốn hơn nữa. Đều là thông qua các loại nhân tình, đưa tiền tặng lễ, các quan quân cũng mắt nhắm mắt mở, làm như không thấy.
Sau khi viện quân của Lý Hiếu Cung bị quân Tùy phục kích tiêu diệt, sĩ khí của quân phòng phủ thành Giang Lăng cũng càng ngày càng đê mê, đồng thời cũng càng ngày càng nhiều người ý thức được rằng: Kinh Tương đại thế đã mất, Giang Lăng đại thế đã mất. Lúc này ngoại trừ hai chục ngàn quân đội của Sài Thiệu từ Trường An dẫn đến ra, bốn chục ngàn binh lính hộ tịch Kinh Tương còn lại đều tự bảo vệ lấy mình, tự tìm đường rút lui.
Trận mưa xuân này mưa suốt hai ngày, tới trưa ngày thứ ba, thế mưa chẳng những không có ngừng, mà ngược lại càng lớn. Một số binh lính Quan Trung phòng thủ mặc áo tơi đội nón rộng vành cũng không chịu đựng được. Khí lạnh của mưa xuân mang đến nhập vào trong xương cốt, đông lạnh các binh lính run lẩy bẩy, lần lượt đều xuống thành tìm chỗ tránh mưa.
Trong một tửu quán nhỏ gần cửa thành đông, chật ních binh lính quân Đường đến uống rượu. Các binh lính uống rượu vung tay chơi trò oẳn tù tì, tiếng ồn ào la hét thành một mãnh. Trước cái bàn nhỏ góc nhà tửu quán, đang ngồi hai gã binh lính vóc người cao lớn khôi ngô, chính là Lư Tổ Thượng bị giáng chức làm sĩ tốt bình thường và thiên tướng Triệu Lan cũng bị giáng chức.
Lư Tổ Thượng ngay cả Hỏa Trưởng cũng đều không được làm mà phải bị đày đi chăn ngựa. Hai ngày nay y cảm xúc trầm thấp dị thường, mỗi ngày đều ngâm mình trong quán rượu, uống tới say mèm mới trở về. Cái chết của Lý Hiếu Cung đã gây nên đả kích rất lớn đối với y. Đó là người y kính trọng nhất, nhưng thân chết ở huyện Đương Dương, làm Lư Tổ Thượng trong lòng cực kỳ thương tiếc.
Lư Tổ Thượng từng ly từng ly uống rượu, đã có sáu bảy phần ý say, y cầm bình rượu lên lại rót một ly rượu cho mình, Triệu Lan lại kéo tay của y:
- Được rồi, huynh không thể uống nữa.
- Ngoại trừ uống rượu ra, ta còn có thể có gì ký thác?
Lư Tổ Thượng giãy giụa khỏi tay của gã, lại rót đầy chén rượu cho mình. Triệu Lan lại giật lấy ly rượu của y, trực tiếp tạt rượu lên mặt đất, Lư Tổ Thượng trừng mắt:
- Ngươi...
Triệu Lan thở dài:
- Lư huynh, huynh tỉnh một chút đi, nghe đệ nói.
Lư Tổ Thượng cúi đầu không nói một lời, Triệu Lan lại nói:
- Huynh và đệ đều rất rõ, quân Tùy công thành chính là hai ngày nay, tại sao huynh không đi nhắc nhở đại tướng quân. Xem xem bây giờ quân kỷ bại hoại thành thế nào, đội quân như vậy, dù có một trăm ngàn người, cũng không giữ được thành trì.
- Đó là ông ta tự làm tự chịu, ông ấy nghe lời sàm ngôn, cướp đoạt quan tước của ta, vậy thì để ông ta tự đi gánh chịu quả đắng này, liên quan gì ta?
Lư Tổ Thượng oán hận nói, trong lòng tức giận chưa nguôi.
- Nếu đã như vậy, tại sao huynh không đi đầu hàng quân Tùy!
- Đầu hàng?
Lư Tổ Thượng ánh mắt híp lại, hồi sau y lắc đầu, thần tình kiên định dị thường nói:
- Nếu Dương Nguyên Khánh tha mạng cho Kinh vương, có lẽ ta sẽ đầu hàng hắn. Nhưng Kinh vương chết rồi, vậy thì dùng lễ nghĩa của ta để chôn theo Kinh vương vậy!
Triệu Lan hồi lâu thở dài một hơi:
- Đệ cũng không phải muốn huynh nhất định đầu hàng quân Tùy, đệ chỉ là hy vọng huynh tỏ ra thái độ chính xác. Hoặc là đầu hàng quân Tùy, nếu không muốn đầu hàng, vậy thì toàn lực phụ tá đại tướng quân, chứ không nên suy sụp buông xuôi như vậy. Cả ngày uống say mèm, đây không phải nam nhi làm!
Lư Tổ Thượng rất lâu ngưng ly rượu trong tay, y bỗng nhiên dùng lực, “chát” một tiếng, ly rượu bị vỡ thành mảnh vụn.
…………
Màn đêm lại lần nữa buông xuống, chợt ấm lại lạnh. Mưa đêm đặc biệt rét lạnh, trong mưa bụi mịt mù, Đại Giang và vùng quê nơi xa đều đã thoát khỏi tầm nhìn, ngoài thành tối đen như mực một mảnh, ngoài mười mấy bước liền không nhìn thấy vật thể gì.
Trên đầu thành, mấy ngàn binh lính quân Đường đang trực đội nón lá vành trúc, dựa vào tường cuộn mình. Rất nhiều người lạnh phát run cả người, cũng có người lén mang theo một bình rượu nhỏ, thừa dịp người ta không chú ý, hớp ngụm nhỏ rượu chống lạnh.
Đêm nay tướng lĩnh trực thành nam vốn là đại tướng Phí Trung thuộc hạ Sài Thiệu. Nhưng Lưu Phương Trí mượn cớ ngày mai là mừng thọ cha già, liền đổi nhiệm vụ với y, tối nay trở thành Lưu Phương Trí trực thành nam.
Lưu Phương Trí cưỡi ngựa đứng ở đầu thành, chăm chú nhìn Kinh Thủy chỗ xa, trong bóng đen cái gì cũng không thấy rõ, đây là thời tiết đánh lén tốt nhất, quả thật chính là ý trời sắp đặt. Lưu Phương Trí bắt đầu tin rằng quân Tùy đánh chiếm thành Giang Lăng, quả thực là ý trời.
Chính lúc này, một gã Lữ soái chạy vội tới, gấp giọng bẩm báo nói:
- Khởi bẩm tướng quân, có binh lính phát hiện ngoài thành có động tĩnh, ở lân cận Kinh Thủy hình như có tiếng hí của chiến mã.
Lưu Phương Trí trong lòng nhảy dựng lên, cố làm ra vẻ trấn an nói:
- Đây nhất định là thám bảo của quân Tùy đang thăm dò tình báo. Các ngươi không thể hành động thiếu suy nghĩ, ta tự sẽ bẩm báo đại tướng quân.
Lữ soái lui xuống, Lưu Phương Trí trong lòng khẩn trương lên. Thời khắc quan trọng tới rồi, nhất định không được xảy ra vấn đề gì. Nhưng càng là lo lắng như vậy, chuyện thường sẽ đến, chỗ xa bỗng nhiên xuất hiện đại đội binh lính, đang đi lên hướng đầu thành. Lưu Phương Trí vừa nhìn nhận ra kẻ dẫn đầu chính là Sài Thiệu, ông ta cũng đến thị sát thành trì.
Lưu Phương Trí trong lòng thầm kêu khổ, nhìn thấy sắp đến giờ hợi rồi, sao sớm không đến muộn không đến, cứ thời khắc quan trọng này lại đến. Gã con mắt đảo vòng, trong lòng có cách ứng phó, liền bước nhanh lên nghênh đón.
Tối nay thời tiết không tốt, thị lực rất yếu, tuy mưa đêm rất lớn, nhưng đồng thời là cơ hội công thành, Sài Thiệu không dám lơ là, đích thân lên thành tuần tra.
Sài Thiệu đầu đội nón lá vành trúc, người mặc áo tơi, cưỡi lên một con tuấn mã cao. Ông thật xa thấy Lưu Phương Trú chạy đến nghênh đón, liền hỏi:
- Lưu tướng quân, có tình hình gì không?
Lưu Phương Trí ở trên ngựa khom người nói:
- Hồi bẩm đại tướng quân, thành nam không có gì dị thường. Nhưng ty chức nghe nói thành bắc hình như có gì dị thường, ty chức đang muốn đi bẩm báo đại tướng quân.
Sài Thiệu nhướn mày, thành bắc có thể có gì dị thường? Ông trong lòng lo lắng hẳn lên, liền căn dặn tả hữu:
- Đi thành bắc xem thử!
Ông lại dặn dò Lưu Phương Trí mấy câu, liền xoay đầu ngựa đi về hướng thành bắc. Lưu Phương Trí lòng buông nhẹ xuống, bây giờ cách giờ hợi cũng không tới một khắc, thời gian giao hẹn sắp tới rồi, ánh mắt của gã lại lần nữa nhìn ra ngoài thành.
Ngoài thành Giang Lăng, một nhánh đội thuyền do hơn năm chục chiếc thuyền đáy bằng hợp thành, đang lặng lẽ tới gần chỗ cửa thành thủy. Hai bên Kinh Thủy, hai chục ngàn quân Tùy đã xếp thành hàng ngay ngắn đang chờ thời khắc vào thành.
Cách thành nam ngoài một dặm, mười lăm ngàn kỵ binh quân Tùy sẳn sàng ra trận, tay cầm trường mâu và chiến đao cũng đang kiên nhẫn chờ đợi.
Dương Nguyên Khánh cưỡi trên chiến mã, ở trong đội kỵ binh ánh mắt của hắn lại tụ nhìn cửa thủy ngoài một dặm. Từ trong cửa thủy nhìn ra bên ngoài tuy là một mảnh tối đen, nhưng trong cửa thủy bản thân đốt đuốc, chỗ xa có thể nhìn thấy rõ tình hình trong cửa thủy.
Dương Nguyên Khánh không có sự khẩn trương trước khi lâm chiến. Bất luận tiếp ứng của Lưu Phương Trí là thành công không, tối nay hắn cũng phải phát động cuộc chiến công thành. Bất luận thế nào, tối nay nhất định phải lấy được thành Giang Lăng.
Đội thuyền chậm rãi đi, hơn năm mươi thuyền đáy bằng được dây thừng liên tiếp buộc cùng một chỗ. Không có dựng buồm thuyền làm động lực, đi ngược dòng nước toàn bộ nhờ vào hơn trăm binh lính quân Tùy hai bờ kéo túm. Tạ Ánh Đăng đầu đội nón bạc, thân mặc áo giáp, tay trái cầm thuẫn bài, tay phải cầm trường mâu, y đứng trên đầu con thuyền đầu tiên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cửa hàng rào sắt thành thủy.
@by txiuqw4