Màn đêm baophủ Trường An.Trong bóng đêm, hơn haitrăm người áođen xếp thành hàng tiến đến gần cửa KimQuang. Lúc này cửa thành đã đóng, người áođen cầm đầu giương cung lắp tên, hướng đầu thành bắn ramột mũi tên kêu, tiếng bắn tên lập tức làm kinh động quân coigiữ trên đầu thành.
- Là ai?
Quân coigiữ trên thành lớn tiếng quát hỏi.
-Gọi Tướng quân Dương Khiếu ranói chuyện!
Dương Khiếu làtướng Đô úyphòng vệ cửa KimQuang, cũng làngười của Tề Vương LýNguyên Cát. Đám lính thủ thành vội chạy đibẩm báo. Không baolâu sau, Dương Khiếu vội vàng chạy tới, ygiương mắt thăm dò, nói khẽ với bọn lính:
- Hécửa ramột đường nhỏ, chobọn họ vào thành.
Pháp lệnh Đại Đường nghiêm cấm việc mở cửa thành vào banđêm, chỉ cótrường hợp quân tình khẩn cấp làngoại lệ. Kể cả Vương công quý tộc cũng không cóđặc quyền rakhỏi thành vào banđêm. Cóthể nói đây làlệnh cấm nghiêm khắc nhất của Đại Đường, Nhưng không ngờ, đêm nay, tướng phòng vệ lại hạ lệnh mở cửa thành chongười ngoài vào. Đây chính làtội chết.
Mặc dùtrong lòng bọn lính cóchút mâu thuẫn nhưng vẫn không dám chống lại mệnh lệnh của chủ tướng, đành phải chậm rãi hạ cầu treo xuống, mở hécửa thành ramột đường nhỏ. Haitrăm người áođen nhanh chóng xếp thành hàng đivào trong thành. Dương Khiếu chăm chú nhìn đám người áođen tiến vào trong thành, không khỏi lắc đầu. Trước kia, muốn vào thành đều phải giả làm bình dân, vào thành lúc trời còn sáng, hiện giờ không ngờ vào buổi tối, chính đại quang minh vào thành, xem raTề Vương sắp cóhành động rồi.
Đám người áođen vào thành, rất nhanh liền biến mất trong đêm tối. Dương Khiếu saibinh lính đóng cửa thành lại, sauđó ytrở về phòng, tiếp tục giấc ngủ. Vài tên lính thấy yđã đi xa,lúc này mời “phì!” một tiếng thật mạnh.
-Loại gìvậy, banđêm cũng dám tự ýmở cửa thành?
Mặc dùmấy tên lính khinh bỉ Dương Khiếu nhưng trong lòng mỗi người đều cảm thấy bất an.Bọn họ dựa lưng vào tường, ngồi thấp xuống, thấp giọng nói chuyện phiếm.
-Các ngươi thấy không, đám người áođen này đều làdũng sĩ doTề Vương tự chiêu mộ. Nghe nói ychiêu mộ đến mấy ngàn người, xem ra làTề Vương chuẩn bị động thủ rồi.
-Đương nhiên là y có dãtâm. Thánh thượng bệnh tình nguy cấp, quân quyền lại nằm trong tayTề Vương. Taphỏng chừng sắp cóbinh biến rồi.
-Binh biến? Còn chưa đến mức đó đâu. Chủ lực của Tần Vương vẫn còn ởbên ngoài đấy.
-Chủ lực cái rắm. Khẳng định làđã sớm bị đánh bại rồi.
Lúc này, một lão binh thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
-Triều Tùy đã thống nhất hơn phân nửa giang sơn. Mấy trăm ngàn đại quân Tùy ápsát. Nghe nói Đồng Quan vàđạo Đồng Quan đã mất. Mấy huynh đệ bọn họ còn tranh quyền đoạt vị, thật sự làtự gây nghiệt, không thể sống. Các vị, chúng tacũng phải suynghĩ chobản thân mình, giữ được tính mạng mới làđiều quan trọng nhất.
- Mãđại canói đúng. Huynh đệ bọn họ nội đấu cóliên quan gìđến chúng ta. Talại cảm thấy triều Tùy không tệ, đồng ýphân chia đất đai chochúng ta,không giống triều Đường, hứa hẹn khitiến vào Quan Trung liền phân đất, nhưng từ đó tới naynào cóchút động tĩnh gì, rõràng làlừa gạt chúng ta.Triều Đường bất nghĩa, dựa vào cái gìmuốn chúng tabán mạng chochúng.
Trong lúc đám binh lính đang khekhẽ nghị luận, ngoài thành bỗng nhiên vang lên tiếng vóngựa dồn dập, càng ngày càng đến gần. Mấy tên lính đầu trạm đứng lên, hướng ngoài thành quan sát, mơhồ cóthể thấy bóng dáng một người cưỡi ngựa đang hăng hái nhằm phái cổng thành chạy tới.
-Quân tình khẩn cấp, nhanh chóng mở cửa thành!
Dưới thành làmột gãkỵ binh báo tin.
Mấy tên lính không dám chậm trễ, vội vàng đibáo cáo Tướng phòng vệ Dương Khiếu. Một lát sau, Dương Khiếu vội vàng chạy tới, hỏi thăm dò:
- Làquân tình từ nơi nào?
- Tađược Tần Vương Điện hạ phái tới, báo tinkhẩn cấp choThái tử.
Dương Khiếu cả kinh, vội vàng hỏi:
-Tần Vương bên kiathế nào?
-Tần Vương bại trận ởThiển Thủy Nguyên, Triệu Vương bỏ mình. Tần Vương đã dẫn tàn quân lùi về huyện Tân Bình. Tình huống vôcùng nguy cấp.
Mọi người trên thành đều thất kinh, Dương Khiếu nào dám chậm trễ, vội vàng hạ lệnh mở cửa thành. Kỵ binh đưa tinvội vàng chạy vào thành, hướng Đông cung laođi. Quân thủ vệ trên đầu thành rơi vào một trận sợ hãi. Tần Vương bại trận, không ngờ LýHuyền Báđã tử trận rồi, Đại Đường thật sự xong rồi.
Dương Khiếu hạ lệnh đóng thành. Lúc này ycũng không thể bình tĩnh được nữa, tìm cớ xuống thành, chạy đến phủ Tề Vương báo tin.
…
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, LýNguyên Cát đang cùng bốn gãtâm phúc làVương Thúc Bảo, Đoàn Đạt, ChuKiệt, LýĐức thảo luận phương áncuối cùng. Kế hoạch của bọn họ thực thi vôcùng thuận lợi. LýUyên bệnh tình nguy kịch, triều đình đã phái người thông báo choTần Vương, hyvọng Tần Vương cóthể lập tức trở về kinh thành. Căn cứ vào tintức bọn họ nắm giữ, Bùi Tịch cũng phái người báo cáo tình huống choTần Vương, phỏng chừng Đường Phong cũng phái người đi.
Một khiTần Vương quay về Trường An,tiến cung gặp thánh thượng, bọn họ lập tức động thủ.
Lý Nguyên Cát cóvẻ rất hưng phấn. Hiện tại, tất cả lưới đã được bày ra,chỉ chờ Tần Vương tự chui đầu vào lưới màthôi.
Đúng lúc này, ngoài cửa cóthị vệ bẩm báo:
-Khởi bẩm Điện hạ, Tướng phòng vệ cửa KimQuang Dương Khiếu cóchuyện quan trọng muốn bẩm báo.
Lý Nguyên Cát gật gật đầu:
- Cho ytiến vào!
Một lát sau, thị vệ dẫn theo Dương Khiếu vào trong phòng. Dương Khiếu tiến lên quỳ một gối bẩm báo:
-Điện hạ, Tần Vương vừa phái người về kinh báo quân tình khẩn cấp, nghe nói quân Đường bại trận, Triệu Vương bỏ mình.
Tin tức này khiến mọi người nhìn nhau ngơ ngác. LýNguyên Cát vội hỏi:
-Tần Vương hiện giờ đang ởđâu?
-Dường như đang ởhuyện Tân Bình. Yphái người vào kinh cầu viện.
Lúc này, Vương Thúc Bảo hỏi:
-Người đến báo cáo với ai?
-Nghe tên đưa tinnói làhướng Thái tử Điện hạ báo cáo.
Vương Thúc Bảo nhướn mày, suy tưmột lát. Ybỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức hướng LýNguyên Cát nói:
-Điện hạ, chỉ sợ Thái tử sẽ cóhành động.
Ở Đông cung, Thái tử LýKiến Thành còn chưa ngủ. Yđang trong thư phòng cùng Vương Khuê vàSài Thiệu thảo luận sách lược ứng phó tiếp theo. Vũ SĩDật bị giết ycũng đã biết, nhưng Tề Vương cũng không phát động chính biến cung đình, khiến y cóchút không ngờ. Tuynhiên, bệnh tình của phụ hoàng bỗng nhiên trầm trọng, sinh mạng bị đedọa, điều này khiến LýKiến Thành bỗng nhiên hiểu rađiều gìđó.
Trong lần huynh đệ tương tàn này, Sài Thiệu đứng ởphía Thái tử LýKiến Thành. Trong phủ Phò mãcủa y có batrăm giađinh võnghệ caocường, cóthể trợ giúp LýKiến Thành một tay, diệt trừ Tề Vương LýNguyên Cát.
Sài Thiệu cóchút lolắng nói:
-Điện hạ, hiện tại đã rõràng rồi, bệnh tình của Thánh thượng bỗng nhiên nặng thêm, đã đến thời điểm nguy kịch, việc này chỉ cóthể là doTề Vương hạ thủ, mượn bệnh tình Thánh thượng nguy kịch, đem triệu hồi Tần Vương về Trường An,lúc đó mới là cơhội động thủ mà ychờ đợi. Điện hạ, chúng takhông thể đợi thêm được nữa.
Nói đến đây, Sài Thiệu lại hỏi Vương Khuê:
-Đường Phong bên kiathế nào? Trương Công Cẩn cónguyện ýhợp tác với chúng takhông?
Vương Khuê lắc đầu:
-Đêm qua talại đến tìm y, yvẫn nói một câu kia. Ykhông cóquyền quyết định, nhất định phải cómệnh lệnh của Tần Vương.
-Ôi!
Bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài. Sài Thiệu vàVương Khuê cùng nhau nhìn về hướng LýKiến Thành. LýKiến Thành khoanh tayđứng trước cửa sổ, nhìn về bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Ykhông quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
- Cho dùĐường Phong cóhợp tác với chúng ta,thực lực của chúng tavẫn làkhông đủ. Phủ Tề Vương đã tụ tập bangàn dũng sĩ, nếu không phải vìđợi Tần Vương, yđã sớm động thủ rồi.
Lý Kiến Thành xoay người nhìn chăm chú vào Sài Thiệu vàVương Khuê:
-Chúng tachỉ hai cơhội, một làTần Vương đồng ýhợp tác cùng chúng ta,phái quân đội của yvào thành, hoặc làTrưởng Tôn Thuận Đức vàĐoàn Đức Thao hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ta.
Sài Thiệu nhướn mày nói:
-Nhưng Đoàn Đức Thao không phải làngười của Điện hạ sao? Không nhờ Điện hạ đề bạt, y sao cóđược ngày hôm nay. Vì sao ykhông nghe theo mệnh lệnh của Điện hạ. Thần cảm thấy Điện hạ nên tìm ynói chuyện một chút.
Lý Kiến Thành lắc đầu:
-Sáng sớm hôm nay tađã nói chuyện với y. Ycũng nói lànghe theo Thánh thượng anbài, chỉ cần Thánh thượng đem quyền chỉ huy cho ta, yliền nhất đinh trung thành với ta. Ychỉ thần phục Phụ hoàng.
-Hừ! Thánh thượng đã sắp không giữ được, ycòn cổ hủ như vậy sao?
Sài Thiệu oán hận nói.
Lý Kiến Thành chầm chậm ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng nói:
-Thật ra ycòn một tầng thâm ýkhác. Nếu Phụ hoàng mất, cólẽ ysẽ hiệu trung với ta,Trưởng Tôn Thuận Đức cũng giống như vậy.
Lý Kiến Thành nói ranhững lời này, trong lòng lập tức ổn đỉnh lại.
Đúng lúc này, ngoài cửa cóthị vệ gấp gáp bẩm báo:
-Điện hạ, Tần Vương phái người đưa tin, cóquân tình khẩn cấp!
Lý Kiến Thành giật mình kinh hãi, vội vàng nói:
-Nhanh chóng dẫn yđến đây.
Không baolâu sau, vài tên thị vệ dẫn tên lính đưa tintiến vào thư phòng. Tên lính đưa tinquỳ một gối nói:
-Bái kiến Thái tử Điện hạ!
-Tình hình Tần Vương bên kiathế nào?
Lý Kiến Thành sốt ruột hỏi han. Yvẫn rất quan tâm đến tình hình chiến sự ởtiền tuyến. Lúc này, sắc mặt của Sài Thiệu vàVương Khuê cũng trở nên chăm chú, vẻ mặt tên lính báo tinkhông chút vuimừng, điều này khiến chobọn họ cảm thấy tình hình không ổn.
@by txiuqw4