sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thiên Mệnh Tân Nương - Phần I - Chương 03 - 04

Chương 3. Ân nhân đêm lạnh!

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống đình viện hỗn độn đất đá, gian phòng trống rỗng, chiếc bàn bị người xô lệch, hòm tủ mở rộng, quần áo cùng những vật dụng khác nằm vương vãi trên đất. Bạch Tiểu Bích lật tìm nửa ngày cũng không tìm thấy tờ khế đất đâu cả, cuối cùng tuyệt vọng, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài hành lang, mờ mịt ngồi trên bậc thang.

Đêm tối ngày một trở nên lạnh lẽo.

Lúc phụ thân còn sống, nàng cũng từng đi theo ông học tập quản lý gia nghiệp, đáng tiếc là không thể làm tốt được, phụ thân vẫn thường thở dài, nàng dĩ nhiên biết tâm sự của người, Bạch gia không có trưởng nam nối dõi, nàng vẫn cảm thấy chuyện này thật thiên vị, hôm nay quả nhiên đã gây ra họa lớn, không những tổ nghiệp không giữ được mà cả trong sạch của bản thân cũng suýt mất vào tay kẻ thù. Hôm nay nàng đã quyết tâm lấy cái chết đền tội, nếu không phải Chu Toàn lên tiếng nàng đã sớm đoàn tụ cùng phụ mẫu rồi, bây giờ cho dù biết sản nghiệp bị người ta cướp đoạt, một nữ tử nhu nhược như nàng có thể làm được gì? Cả huyện Môn Tỉnh hơn ngàn hộ dân này lại không có nơi nào để nàng đi…

Nhớ đến ánh mắt bất đắc dĩ của phụ thân, Bạch Tiểu Bích càng cảm thấy khổ sở, không nhịn được co người, ôm đầu gối khóc nức nở.

Bạch Tiểu Bích đang khóc đến thương tâm thì nghe thấy phía trước có tiếng bước chân, không nặng không nhẹ tiến về phía nàng, nhàn nhã như đang đi tản bộ, có thể thấy tinh thần của người này hiện tại vô cùng thoải mái.

Tiếng bước chân dừng lại trước bậc thang.

Trầm mặc…

“Còn có thể khóc được là tốt rồi!” Đỉnh đầu Bạch Tiểu Bích truyền đến tiếng người thở dài, thanh âm có chút quen tai, rõ ràng là tiếng nam nhân. Bạch Tiểu Bích kinh hãi, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.

Nàng không thấy rõ gương mặt người mới đến, chỉ nhận ra vóc dáng của hắn khá cao, trên người khoác áo choàng bằng nhung dày có viền thêu bằng chỉ bạc, dưới ánh trăng mờ ảo trở nên lấp lánh, ấm áp lạ thường. Một bàn tay thò ra ngoài áo choàng cầm lấy chuôi quạt màu trắng.

Trang phục của vị quí công tử trước mắt khiến Bạch Tiểu Bích nghĩ tới Phạm tiểu công tử, lập tức lui về sau hai bước, dựa theo ánh trăng, gương mặt ngập nước mắt hiện rõ vẻ đề phòng.

“Tân nương?” ánh mắt nam nhân đánh giá nàng, giọng nói mang theo ý cười, “Quả nhiên lớn lên không tệ, đáng tiếc bạc phận!”

Bạch Tiểu Bích sửng sốt, vẻ đề phòng hoàn toàn biến mất, người này nếu biết nàng là tân nương thì chắc chắn đã có mặt ở hôn lễ, tất nhiên cũng đã nghe được lão Chu nói nàng mang mệnh khắc phu, cho nên sẽ không có ý định gì với nàng.

Nam tử dùng cán quạt nhấc ống tay áo của nàng, cử chỉ khinh bạc, giọng nói tràn ngập ôn nhu cùng tán thưởng: “Cô nương rất giỏi, chờ tương lai mặc giá y gả cho nam tử thật lòng yêu thương cô nương mới thật sự là mỹ!”

Bạch Tiểu Bích lấy lại tinh thần, nhớ tới mình vừa may mắn thoát khỏi cảnh Phạm gia bức hôn, cũng không để ý tới việc bản thân còn đang mặc giá y, nghĩ đến phụ thân chết thảm, trong lòng phẫn hận không thôi, bất chấp đối phương là nam nhân xạ lạ, lập tức cởi giá y trên người ném xuống đát, hung hăng dẫm đạp.

“Muốn báo thù? Muốn báo thù thì nhất định phải sống cho tốt, như vậy mới có thể hoàn thành ước nguyện được!”

Bạch Tiểu Bích chỉ thấy đầu vai trùng xuống, trên người đã có thêm một kiện áo choàng nhung màu tuyết trắng.

Nam tử khẽ nghiêng người, nhìn ngọn đèn phía xa hỏi: “Có đói bụng không?”

Bạch Tiểu Bích còn chưa biết phải đáp lại thế nào thì hắn đã nắm lấy tay nàng kéo đi: “Khóc thì cũng khóc rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!”

*~*

Huyện Môn Tỉnh tuy nhỏ nhưng không có nghĩa là cuộc sống nơi đây nhàm chán, các cửa hàng về đêm cũng không đóng cửa quá sớm, một vài nơi còn thắp đèn thâu đêm cho người tiêu khiển, chỉ là bây giờ đã quá nửa đêm, ngoài đường cũng không có nhiều người cho lắm.

Hai người đạp lên ánh trăng, yên lặng đi qua từng dãy phố.

Hết thảy mọi chuyện diễn ra vô cùng tự nhiên, phảng phất giống như hai người đã quen thân từ lâu, bàn tay nhỏ bé được bàn tay nam nhân ấm áp nắm giữ, Bạch Tiểu Bích cũng không kháng cự, thậm chí quên luôn cả nam nữ khác biệt, một nữ tử không nên thân mật cùng một nam nhân xa lạ như vậy, nàng chỉ nhớ rõ cách đây rất lâu, phụ thân cũng nắm tay nàng như vậy, dẫn nàng dạo chơi trên đường cái. Tình cảnh hôm nay rất giống như năm đó nhưng lại cho nàng cảm giác rất khác biệt.

Trong nháy mắt, nàng đột nhiên hi vọng nam nhân đang đi bên cạnh chính là anh ruột của mình, là nam nhân trời sinh đã nhận mệnh sắm vai cường giả bảo hộ tiểu cô nương là nàng, cảm giác có người để dựa vào lúc cô đơn thật sự rất tuyệt!

Hai người không nhanh không chậm, nhàn nhã dạo chơi trên đường cái.

Bạch Tiểu Bích lặng lẽ đưa mắt nhìn sang người bên cạnh, rốt cuộc cũng nhìn rõ mặt của nam nhân nọ. Đó là một gương mặt rất có mị lực, mày kiếm, sống mũi cao thẳng, bạc môi nhếch lên, thập phần ôn nhu, còn có… bản thân Bạch Tiểu Bích cũng không hiểu cảm giác hiện tại trong lòng mình là gì, chỉ biết quanh thân nam nhân nọ tản mát vẻ thần bí, nói tóm lại thì gương mặt này rất dễ khiến người ta yêu thích, nhất là các cô nương.

Bàn tay nam nhân ấm áp không ngừng truyền nhiệt qua tay nàng, Bạch Tiểu Bích chỉ cảm thấy tay mình đang nóng dần lên, cảm giác nóng bỏng lan đến tận trên mặt. Mười sáu năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với một nam nhân như vậy, ngay cả vị hôn phu Trương công tử cũng chưa từng thân mật với nàng như lúc này.

Nàng quẫn bách muốn rút tay về.

Nam nhân nọ khẽ mỉm cười, rất thức thời buông tay nàng ra, ánh mắt nhìn về nơi gần đó nói: “Bảo tiểu thư nhà ngươi chờ ta một lát!”

Bạch Tiểu Bích sửng sốt một lúc lâu mới hiểu, hắn là đang nói với tiểu cô nương chừng mười hai mười ba tuổi đứng gần đó.

Tiểu cô nương cúi đầu, khẽ cất tiếng nói: “Công tử vì sao còn không trở về, cô nương chờ lâu nên bảo ta đi tìm người!”

Hắn thuận miệng nói: “Ta còn có chút chuyện, bảo nàng chờ ta một lát!”

Tiểu cô nương gật gật đầu rồi xoay người rời đi.

Thường ngày Bạch Tiểu Bích chỉ ở trong khuê phòng viết chữ, thêu hoa, nhiều lắm thì cũng là học xử lí việc làm ăn, không thường xuyên ra ngoài nên cũng nghe không hiểu hai người bọn họ đang nói gì, mặc nhiên im lặng không lên tiếng.

Thời gian trôi nhanh một cách bất thường, không lâu sau, hai người đã đến một tửu lâu có tiếng trong kinh thành, trong lúc chờ tiểu nhị mang đồ ăn lên, nam nhân nọ gọi chưởng quầy đến, đưa cho lão một xấp ngân phiếu, nói: “Đây là tiền ăn trong một năm, từ hôm nay các người hãy lo chuyện ăn uống của nàng!”

Chưởng quầy nhận lấy ngân phiếu, nhìn hàng chữ trên đó, vẻ hồ nghi nhìn về phía Bạch Tiểu Bích rồi lại nhìn xuống ngân phiếu trong tay, do dự một lúc lâu mới gật đầu đáp ứng.

Bạch Tiểu Bích ngây ngốc, nàng nhìn rõ đó là một xấp ngân phiếu năm trăm lượng bạc có dấu ấn của ngân hàng tư nhân, tuy trước đây nhà nàng cũng coi như giàu có, nhưng lớn đến chừng này rồi, nàng chưa từng thấy phụ thân mình cầm ngân phiếu có giá trị lớn như vậy đi ra đường bao giờ cả.

“Đã nghe nói tửu lâu này làm ăn thành thực, trẻ nhỏ dễ gạt, nếu không đủ bạc, ngày mai đến Kim Hương lầu tìm ta lấy thêm!”, hắn dừng lại một chút, cười cười nói tiếp: “Thôi, ta thấy nàng cũng không ăn nhiều, năm trăm lượng chắc cũng dư đủ cho một năm rồi!”

Bạch Tiểu Bích đỏ mặt, bối rối cúi thấp đầu.

Hiếm khi mới gặp được khách nhân nói lời dễ nghe, chưởng quầy nở nụ cười, vỗ ngực đảm bảo, cũng không quên khoe khoang về tửu lâu của mình.

“Nếu có bất cứ sơ suất gì, các ngươi sẽ phải bồi thường gấp đôi!” Nam nhân nọ dùng cán quạt gõ gõ lên ngực chưởng quầy nói, rất nhanh liền xoay người đi về phía cửa lớn.

Thấy hắn muốn rời đi, Bạch Tiểu Bích có chút lo sợ, vội vàng đứng dậy đi theo.

Nam nhân nọ nghe thấy động tĩnh, đầu cũng không quay lại, tùy tiện nói: “Ta có việc đi trước, sau này đói bụng thì đến đây ăn cơm.”

Bạch Tiểu Bích muốn lên tiếng gọi nhưng lại không biết phải gọi thế nào, cũng không biết nên từ chối ý tốt của hắn ra làm sao, cuối cùng cắn cắn môi, im lặng ngồi xuống, bàn tay ngọc nắm chặt đôi đũa, mãi cho đến khi thân ảnh kia biến mất hẳn nàng mới phát hiện ra mình đã quên nói lời cảm ơn, không những thế còn quên luôn cả việc hỏi tên của ân nhân, duy chỉ có áo choàng trên người là vẫn mang theo hơi ấm cùng mùi hương dễ chịu vây lấy nàng.

Chương 4. Phong thủy tiên sinh!

Mang danh khắc phu, Bạch Tiểu Bích cảm thấy cuộc sống hiện tại an toàn hơn trước rất nhiều, nàng không còn phải sợ bóng sợ gió có người tới ép hôn hay gây khó dễ nữa, cơm nước xong xuôi thì trở về nhà. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, Bạch Tiểu Bích vội vàng đi tới hậu viện Phạm gia, vừa hay thấy Chu Toàn đang xay gạo dưới mái hiên, tóc trắng như sương đối lập với màu da nâu thô ráp. Trời vừa sáng nên vẫn còn nhiều sương lạnh, ấy vậy mà trên mặt lão lại đổ không ít mồ hôi, nhìn xa giống như một thân cây già nua đẫm nước sương sớm.

“Chu bá bá, ta tới giúp bá bá!” Bạch Tiểu Bích không cần chờ Chu Toàn lên tiếng đã xông về phía trước, đẩy đẩy một hồi mới phát hiện ra mình căn bản không tài nào đẩy nổi cối xay đá khổng lồ này.

Chu Toàn mỉm cười vẻ thấu hiểu, một tiểu thư khuê các như Bạch Tiểu Bích nào đã làm qua những việc nặng như vậy, lão cúi người lục lọi một hồi rồi lấy ra một cái túi vải, một cái bàn chải làm bằng tre đưa cho nàng: “Hài tử ngoan, đi gom bột gạo đi!”

Bạch Tiểu Bích đang lúng túng, nghe vậy liền đưa tay nhận lấy, nhanh chóng gom bột gạo trong máng vào trong túi vải.

Một già một trẻ làm việc hơn nửa ngày, mãi đến quá ngọ mới xay xong phần gạo cần dùng trong ngày. Hai người rửa sạch cối xay đá, Chu Toàn ngồi dưới mái hiên nghỉ ngơi, Bạch Tiểu Bích đi tới phòng bếp lấy thức ăn. Những người trong nhà bếp biết nàng là nha đầu do Phạm tiểu công tử giữ lại làm công trừ nợ nên cũng không làm khó nàng, chỉ là ánh mắt nhìn nàng có chút cổ quái. Bạch Tiểu Bích cũng đoán được là do mọi người đã biết chuyện mệnh nàng khắc phu nên cũng giở vờ như không thấy, vội lấy hai chén cơm với một chén đồ ăn rồi rời đi.

Thức ăn dành cho hạ nhân thật sự rất khó ăn, Bạch Tiểu Bích kiên trì nửa ngày mới ăn được nửa bát, tự thấy có cố mấy cũng không ăn nổi nữa, nàng nhìn Chu Toàn ăn một cách ngon lành, trong lòng càng thêm khổ sở.

Mắt mù nhưng tâm không mù, Chu Toàn chậm rãi để chén cơm xuống nói: “Nha đầu, sao ngươi ăn ít cơm như vậy?”

Bạch Tiểu Bích cười trừ, vội rót cho lão một chén nước: “Bá bá không khát nước sao?”

Chu Toàn nhận lấy chén nước trong tay nàng, nhấp một ngụm rồi đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng nói: “Đừng nói là nha đầu ngươi, năm đó ta cũng không tài nào nuốt trôi nổi nhưng vẫn cố ép mình suốt mười năm qua, ta cũng không biết mình có thể sống tới ngày gặp lại sư phụ, đợi người cứu ta ra khỏi nơi này không nữa, hiện tại ta cũng chỉ còn sống được hai năm nữa mà thôi!”

“Cứu người ra khỏi nơi này?” Bạch Tiểu Bích giật mình, “Chẳng lẽ sự thật không giống như những người kia nói, bá bá là bị bọn họ giam cầm ở đây sao?”

Chu Toàn đầu tiên là gật đầu nhưng rất nhanh sau đó lại lắc đầu nói: “Bọn họ không thả ta đi là sự thật, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể trách ta tạo nghiệt, không đủ can đảm nói ra sự thật của mười năm trước, chuyện này mà lộ ra ngoài thì đừng nói tới thoát thân, ngay cả mạng già này sợ là cũng không giữ nổi nữa rồi!”

Phạm gia hoành hành ngang ngược, cứ nghĩ đến phụ thân tuổi già chết thảm, Bạch Tiểu Bích không nhịn được rơi lệ: “Huyện Môn Tỉnh nhiều người như vậy mà cũng không ai dám chạm tới bọn họ, sư phụ của bá bá có thể báo thù cho chúng ta sao? Chẳng lẽ chức vị của người ấy ở trong triều còn cao hơn cả Phạm Bát Sĩ sao?”

Nhắc tới sư phụ, gương mặt già nua của Chu Toàn phút chốc lộ ra mấy phần đắc ý, thấp giọng nói: “Ta cũng chỉ mới gặp người một lần, lão nhân gia người mặc dù không phải đại quan trong triều nhưng bản lãnh thật sự phi phàm, luận về mưu trí… hắc hắc, nhất định người có thể cứu chúng ta ra ngoài.”

Một thường dân mà có bản lãnh lớn như vậy sao, có thể đấu thắng cả Phạm Bát Sĩ? Bạch Tiểu Bích bán tín bán nghi, có điều, những lời tiếp theo của Chu Toàn khiến nàng khiếp sợ không thôi.

“Mệnh ta không con không cái, cả đời cơ khổ, mãi cho đến lúc ta gặp được sư phụ, chính là mười năm về trước, lão nhân gia thấy ta đáng thương nên có lòng chỉ điểm, truyền thụ cho ta một chút kiến thức về phong thủy, âm dương - ngũ hành để ta kiếm sống qua ngày. Sư phụ nói mệnh ta không thể đại phú đại quí nên phải biết dừng lại đúng lúc, sớm kiếm được người chăm sóc cho mình trước khi lâm chung…” nói tới đây, gương mặt già nua của Chu Toàn hiện rõ hối hận: “Chỉ trách ta không nghe theo lời khuyến cáo của người, hôm nay quả nhiên… aizzz…”

Bạch Tiểu Bích há hốc miệng, rất lâu sau mới có thể hoàn hồn, nghi hoặc hỏi lại: “Vậy ra Chu bá bá chính là một bậc thầy về phong thủy?”

Nếu muốn hỏi phong thủy tiên sinh có ý nghĩa gì thì nhất định phải nhắc tới một câu nói rất nổi tiếng trong nhân gian “Mười người kiếm tiền không bằng một người nằm đúng chỗ”, theo kinh nghiệm dân gian thì phàm là khởi công xây dựng bất cứ một công trình nào, trước tiên phải mời một người có kiến thức về phong thủy nhìn qua một chút, nhất là dựng nhà, người đời tin rằng phong thủy có ảnh hưởng tới vận thế của chủ nhân sau này. Mà phong thủy thì chia làm hai loại, phần Dương chính là nơi những người như chúng ta ở; phần Âm, hàm ý rất rõ ràng chính là nơi những người đã chết sinh sống, nói trắng ra thì chính là nghĩa địa, cho nên dân gian vẫn có quan niệm, trừ những người nghèo không đủ khả năng ra thì những nhà có điều kiện sẽ tìm thầy phong thủy xem xét để tránh chôn sai chỗ mà bị người chết quấy phá. Nếu tìm được một thầy phong thủy giỏi, người chết không những được yên nghỉ mà còn có thể phù hộ cho con cháu trong nhà, một chỗ nằm tốt để những người còn sống được hưởng phúc tổ tiên, an hưởng vinh hoa phú quí chính lai lịch của câu nói kia.

Trong mắt người trần mắt thịt thì những thầy phong thủy được coi là cao nhân bậc nhất, cho nên thái độ đối với bọn họ cũng cực kỳ tôn kính.

Phong thủy, nói cho cùng cũng có liên quan đến thiên văn cùng tướng số học, những thầy phong thủy bình thường chỉ biết về Âm Dương, những thầy phong thủy chân chính đã không còn giới hạn trong hai chữ “Phong thủy” nữa, bọn họ không những có thể nhìn mạch đất đoán khí hậu ở từng nơi mà còn tinh thông Thiên văn, nhìn thấu biến hóa tinh tượng, giải kỳ môn, không những có thể tiên đoán vận mệnh của một người mà còn có thể tìm thấy cả long mạch của một nước.

Lão đầu xay gạo đột nhiên biến thành bậc thầy phong thủy, đổi lại là những người khác cũng không tránh khỏi kinh ngạc.

Chu Toàn lại nói: “Năm đó đi ngang qua nơi này, ta nhận ra địa thế nơi này cực kỳ hiếm thấy, đáng tiếc là bản thân không có hậu nhân, học nghệ không đủ tinh thông, tự thấy kiến thức nửa vời, chỉ biết địa thế nơi này cực kỳ hiếm thấy, nếu là Âm trạch tất sẽ phù hộ con cháu đời sau vinh hoa phú quí hưởng không hết, nhưng ta xem thế nào cũng không nhìn ra huyết mạch của nơi này, vốn là vô năng thay nó đặt tên.” Nghĩ Bạch Tiểu Bích nghe không hiểu, lão cười một tiếng rồi giải thích: “Phàm những nơi địa thế hiếm gặp đều cần được những người tinh thông phong thủy đặt tên, đặt tốt thì vận thế sau này lên như diều gặp gió, nếu không tốt thì không những không tốt mà còn phá hủy linh khí của huyết mạch. Những bậc thầy về phong thủy phải am hiểu về mạch nước ngầm để tìm ra huyệt để chôn xương, cất giấu quan tài, đây chính là khả năng tìm long điểm huyệt, ngươi đã hiểu chưa?”

Bạch Tiểu Bích gật đầu nói: “Đã hiểu rồi ạ. Ngày đó bá bá không nhìn ra long mạch của mảnh đấy này nên không thể thay nó đặt tên ạ?”

Chu Toàn nói: “Bảo địa chưa được đặt tên chính là đang đợi người hữu duyên, dân gian có câu “Tìm long thì dễ, điểm huyệt khó khăn”, muốn điểm huyệt trước tiên phải tìm được long mạch của mảnh đất nếu không nhất định sẽ bị phản trứ lại, nếu không phải là người hữu duyên thì không có khả năng tìm được long mạch. Vậy mà ngày ấy ta lại hỏi thăm được một chuyện xưa, may mắn thế nào lại điểm đúng huyệt, bỏ qua bước tìm long mạch, do nóng lòng tìm được người chăm sóc lúc về già nên ta đã không nghe theo lời dặn của sư phụ, bí mật thương lượng cùng với Phạm gia, với kiến thức nửa vời của mình đã đặt tên cho mảnh đất kia, Phạm gia từ đó giàu sang phú quí, tiền tài quyền thế ngày càng mạnh, Phạm Hai thăng chức cũng rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã lên tới chức Thượng thư.”

Bạch Tiểu Bích kêu lên thất thanh: “Chẳng lẽ mắt của bá bá…”

Chu Toàn buồn bã gật đầu nói: “Ta cũng đã lường trước sẽ bị báo ứng, chỉ vì muốn bọn họ tri ân đồ báo, phụng dưỡng cho mình trước lúc lâm chung nên bất chấp tất cả, vậy mà Phạm Hai vừa được phong quan, bọn họ liền giam lỏng ta từ đó tới nay.”

“Nhưng bọn họ lại vong ân phụ nghĩa!” Bạch Tiểu Bích nghe xong không nén được tức giận, đưa mắt nhìn một lượt chung quanh mới nói tiếp: “Bọn họ giam người ở chỗ này, còn bắt người xay gạo mỗi ngày!”

Chu Toàn lắc đầu nói: “Lúc ta biết chuyện cũng có ý muốn bỏ đi, nhưng lại bị bọn họ bắt được, đánh tới thừa sống thiếu chết, cũng là ta gieo gió gặt bão, hại các ngươi bị Phạm gia ức hiếp, còn mình thì tham sống sợ chết suốt mười năm liền, bất quá thì mọi chuyện cũng cần có một cái kết, ta không cầu có người chăm sóc mình trước lúc lâm chung nữa, chỉ cần thoát khỏi được nơi này, có được cuộc sống an ổn là lão thiên đã thương ta lắm rồi!”

Thấy gương mặt ảm đạm của Chu Toàn, Bạch Tiểu Bích vội vàng lên tiếng an ủi: “Về sau ta sẽ chăm sóc cho bá bá, cho đến khi nào bá bá nhắm mắt xuôi tay thì thôi!”

Chu Toàn không đành lòng nói: “Hài tử ngoan, ta cũng rất buồn vì đã hại ngươi rơi vào tình trạng này, chỉ mong trước lúc ta chết có thể gặp lại sư phụ, nhờ người dẫn ngươi đến một nơi khác tốt lành hơn.”

Bạch Tiểu Bích không hiểu hết hàm ý trong lời nói của Chu Toàn: “Phạm gia vong ân phụ nghĩa, năm đó bá bá có thể giúp bọn họ, chẳng lẽ bây giờ lại không có cách gì trưng trị bọn họ sao?”

Chu Toàn lắc đầu nói: “Là ta giúp bọn họ điểm huyệt thì tự nhiên sẽ có cách phá giải, bọn họ chính là sợ ta ra ngoài phá hoại nên mới ép buộc ta ở lại đây!”

Bạch Tiểu Bích vừa nghe lão nói có cách phá giải, kinh hỉ nói: “Bá bá nói đi, ta sẽ làm!”

Chu Toàn lần nữa lắc đầu nói: “Nếu mọi chuyện dễ dàng như vậy thì ta đã sớm tự mình ra tay. Hiện tại mắt ta đã mù, một mình ngươi không thể làm nên chuyện được, nếu đi tìm người khác, huyện Môn Tỉnh nhỏ như vậy, một khi truyền tới tai bọn họ thì tính mạng của ta với ngươi cũng khó mà bảo toàn được.”

Bạch Tiểu Bích ngây người: “Vậy chẳng lẽ cứ để bọn họ hoành hành ngang ngược như vậy sao?”

Chu Toàn nghe ra sự thất vọng trong lời nói của nàng, trấn an nói: “Nếu sư phụ ta đến thì mọi chuyện sẽ khác!”

Bạch Tiểu Bích thấp giọng nói: “Đến lúc đó ta nhất định sẽ cầu xin lão nhân gia thay ta báo thù cho cha!”

Bản thân cũng mới chỉ gặp mặt sư phụ một lần, biết khi nào người mới đi ngang nơi này? Có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không gặp được. Chu Toàn nghĩ vậy nhưng cũng không đành lòng nhìn nàng thất vọng: “Sản nghiệp nhà người đều đã bị bọn họ chiếm đoạt, sau này…”

Bạch Tiểu Bích sợ lão tự trách, vội vàng cắt ngang: “Bá bá yên tâm, bọn họ lưu lại ta làm nha hoàn, ta liền dùng chính sức lực của mình kiếm miếng ăn, lại nói trong nhà cũng còn lại một ít đồ, bán đi cũng được một khoản kha khá!”

Chu Toàn gật đầu, im lặng không lên tiếng.

Thật ra thì cuộc sống hiện tại cũng không có khó khăn gì lớn, ít nhất thì bọn họ cũng không thể chết đói được. Bạch Tiểu Bích nghĩ vậy, chậm rãi thu dọn chén dĩa, chần chừ không biết có nên nhận ý tốt của vị công tử đêm qua hay không, dù sao thì bạc cũng đã trả cho người ta, nếu nàng không đến ăn thì cũng chẳng thể lấy lại tiền được, không bằng tối nay đến đó lấy một chút đồ ăn ngon về cho Chu bá bá ăn.

Nhớ tới chuyện đêm qua, nàng thẹn đến đỏ mặt, vội vàng đứng dậy nói: “Bá bá, ta còn có chuyện, ta đi một lát rồi sẽ về giúp người!”

Chu Toàn bị mù nên không thể thấy được sự khác thường của nàng, khẽ gật đầu nói: “Đi đi, gạo hôm nay đã xay xong rồi, buổi tổi qua sớm dùng cơm là được!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx