sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thiên Mệnh Tân Nương - Phần I - Chương 18 - 19

Chương 18. Bia mộ diệt môn!

Dưới bầu trời bao la, thế núi vẫn như hổ, chân trước đạp dưới đất, nhưng chẳng biết tại sao, vẻ uy phong lẫm lẫm lao xuống núi giờ đây lại biến thành ủ rũ như một con hổ chết. Miệng hổ vẫn há to nhưng lại bị một vật gì đó chặn lại, kẹt trong miệng hổ.

Trầm Thanh chỉ vào vật trong miệng con hổ nói: “Nhìn xem, miệng hổ đã bị chẹn ngang, còn có thể sống mà cắn người sao?”

Ôn Hải im lặng không nói gì.

Bạch Tiểu Bích vẫn lưu ý quan sát, nghe vậy liền hỏi: “Cũng là do vật kia sao? Là ai đặt vào?”

Trầm Thanh lắc đầu: “Còn có ai có thể đặt bia đá vào đó nữa.” Nói rồi dẫn Bạch Tiểu Bích đến một góc thích hợp, giải thích cho nàng: “Ngươi nhìn kỹ một chút, đây là cái gì?”

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên ngôi mộ phía trong miệng hổ, chiếu lên cả tấm bia đá cực lớn kia.

Bạch Tiểu Bích kinh ngạc: “Lúc trước không phải không có bia mộ sao, bọn họ lập bia từ lúc nào?”

Trầm Thanh thở dài nói: “Ta vừa nghe thấy Phạm gia diệt môn, cũng có hỏi thăm qua, nghe nói từ lúc Phạm đại nhân được thăng lên làm Tể Tướng thì bên ngoài có lời đồn đãi, cười nhạo đường đường Tể tướng đương triều mà tổ tiên cũng không có lấy một tấm bia mộ, quá mức keo kiệt. Phạm đại lão gia giận quá nên đã sai người lập bia, chỉ là chúng ta không để ý tới mà thôi.”

Ôn Hải lúc này mới lên tiếng: “Qủa nhiên là người có tâm.”

Trầm Thanh lại nói: “Lúc ta lên đường có nghe thấy vài chuyện ở trong kinh thành, Tể tướng đại nhân bị giam cũng được mấy ngày rồi, chuyện này thật ra cũng không thể trách hắn được, thật sự là cùng đường mà thôi. Những năm viễn chinh bên ngoài, hắn từng lui tới với một tên sứ giả phiên bang, tên sứ giả kia mang theo mật hàm thương thuyết cùng Hoàng Thượng, hắn cũng chỉ thuận thế thuyết phục Thánh thượng lui binh mà thôi, nhưng ma xui quỉ ám thế nào mà mật hàm kia lại bị người khác lấy được nên khiến hắn gặp chuyện không may. Nhiều năm bị phái ra ngoài, mấy năm gần đây mới được Thánh thượng tin dùng, vừa hay tin thì mặt rồng giận dữ, khép hắn vào tội phản quốc, tư thông với địch, lập tức bắt nhốt vào đại lao. Phản quốc tư thông với địch là tội lớn cỡ nào, hắn không muốn làm phản cũng phải làm phản. Ngô Vương cùng Lý gia nghe vậy đều lập tức xuất binh, cả đám rất nhanh đã bị bắt.”

Ôn Hải trầm ngâm không nói.

Trầm Thanh suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Hiện tại hắn đã cùng đường, Thánh thượng quyết tâm muốn xử hắn, lại thêm người ngoài quạt gió thổi lửa, bao nhiêu đại thần thay hắn cầu tình đều vô dụng, không những không thể lay chuyển Thánh thượng mà còn bị vạ lây theo. Thánh thượng đích thân xử lý, mấy tướng quân dưới trướng Tể tướng cũng không thoát khỏi. Thánh thượng làm vậy chẳng khác nào tự chặt một cánh tay của mình, khiến Ngô vương đắc ý? Đáng tiếc cho Mãnh hổ xuống núi, một bảo địa tốt như vậy lại bị Phạm gia phá hủy, gây ra họa lớn, cũng không biết người nào khích bọn họ lập bia, cũng thật quá cao minh, chỉ bằng mấy câu nói mà đã có thể lật đổ Tể tướng đương triều. Ta xem không phải bên phía Ngô vương mà chính là người của Lý gia bên cạnh Tứ vương!”

Ôn Hải thản nhiên nói: “Giàu sang phú quí cũng không được hưởng thụ, đó cũng là do khí số Phạm gia đã hết, chúng ta nên trở về thôi.”

Người Phạm gia trăm triệu lần cũng không nghĩ tới chính bọn họ đã phá hỏng phong thủy nhà mình, dẫn đến họa diệt thân. Bạch Tiểu Bích không kìm nén được vui sướng, chẳng quản cái gì chuyện triều đình, ai làm thiên tử cũng chẳng liên quan tới nàng, làm quan mà ỷ thế hiếp người thì phải chịu báo ứng.

Trầm Thanh vì xem náo nhiệt mà lỡ hành trình, thở dài mấy tiếng rồi cũng cáo từ rời đi.

Tuy là ban đêm nhưng cửa thành lại mở rộng như ban ngày, vô số ngọn đuốc được đốt sáng, binh lính không ngừng tuần tra. Bởi vì Phạm gia gặp họa diệt tộc nên những người ra khỏi thanh bị tra xét rất nghiêm, Trầm Thanh phải đưa bạc cho tên lính canh mới có thể ra khỏi thành.

Ôn Hải mang theo Bạch Tiểu Bích đi đến trước cửa thành nói: “Ta không vào thành, ngươi về thu thập hành lý, hừng đông sẽ khởi hành.”

Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, Bạch Tiểu Bích còn đang lo lắng trở về sẽ bị người ta nhìn thấy, nghe Ôn Hải nói vậy liền gật đầu đáp ứng, dù sao thì hàng xóm xung quanh cũng không biết hắn là sư phụ của nàng, tuy hai người sắp rời đi nhưng cũng không tiện để người ngoài nhìn thấy mà đặt điều tiếng bôi nhọ thanh danh phụ thân.

Ôn Hải đột ngột lên tiếng hỏi: “Trầm Thanh đã gặp ngươi?”

Bạch Tiểu Bích thấy không thể gạt được hắn, thành thật kể lại chuyện mình gặp Trầm Thanh buổi sáng, nàng dè dặt nói: “Ta không có nói cho hắn biết bát tự của mình.”

Mày kiếm của Ôn Hải giãn ra: “Làm rất tốt, ngươi không nên tin tưởng hắn quá.”

Bạch Tiểu Bích len lén liếc hắn một cái, cắn môi không nói gì. Trầm Thanh đương nhiên không đáng tin, nhưng là sau chuyện vừa rồi, nàng lại cảm thấy không thể nhìn thấu những người chung quanh mình, khó có thể tín nhiệm được.

Diệp Dạ Tâm nói sẽ có người thay nàng báo thù, Phạm gia hôm nay đã bị tru di cửu tộc như lời hắn nói. Hắn cũng hỏi nàng về văn tự bán mình, Phạm gia diệt tộc, những chuyện này xem chừng đã nằm trong dự liệu của hắn. Chẳng lẽ hắn là người khích bác Phạm gia lập bia mộ kia? Còn Ngô vương cùng Tứ vương gia kia, có phải hắn trợ giúp cho một trong hai người kia không?

Ngay cả Ôn Hải cũng vậy, ban đầu hắn cũng hỏi nàng văn tự bán mình, là cố tình hay là vô ý? Hắn muốn thông qua Phạm Bát Sĩ tranh công trong triều đình nên mới thỏa hiệp với Phạm gia, ra tay giúp bọn họ, nếu sớm biết có người sẽ động tay động chân thì nhất định sẽ không ngồi yên nhìn bọn họ lập bia. Nhưng hắn đợi ở Phạm gia lâu như vậy, hôm nay mới quyết định rời khỏi, không phải cũng quá khéo đi…

Bạch Tiểu Bích còn đang suy tư, bên tai đã truyền tới tiếng Ôn Hải: “Ta vừa thu ngươi làm đồ đệ, sẽ không hại ngươi.”

Bạch Tiểu Bích kinh hãi vì bị hắn nhìn thấu tâm tư.

Ôn Hải mỉm cười nói: “Còn không mau trở về thu thập hành lý, giờ Mẹo ngày mai, ta ở chỗ này chờ ngươi.”

Đại thù mặc dù đã được báo nhưng hiện tại lại mang danh khắc phu, ở lại huyện Môn Tỉnh căn bản không thể có tương lai, nếu trước mắt có đường, Bạch Tiểu Bích nguyện ý rời đi tìm một cuộc sống khác, nàng gấp mấy bộ xiêm y đơn giản, mang theo khế ước nhà đất cùng toàn bộ số bạc gom góp được bỏ vào tay nải rồi vội vàng rời đi.

Sắc trời ngày một sáng rõ, gió nhẹ thổi qua mang theo hơi sương buổi bình minh, từng nhà lần lượt mở cửa, người đi lại trên đường ngày càng đông… Bạch Tiểu Bích từ nhỏ đều đã ở đây, cảnh tượng so với ngày thường không có gì khác biệt, song, chính những con người quen thuộc, cảnh vật thân thuộc này lại khiến nàng phiền muộn không thôi, hôm nay rời đi không biết ngày nào mới có cơ hội trở về.

Gần đây phát sinh nhiều chuyện, thật thật giả giả khiến cho nàng có cảm giác như đang ở trong mộng, không thể nhìn thấu, cũng không thể thấy rõ tương lai.

Bạch Tiểu Bích khoác tay nải trên vai, đứng nhìn Kim Hương lầu ở phía đối diện. Hôm qua vô duyên vô cớ nổi giận với hắn, hôm nay lại chuẩn bị rời đi, vốn nên đi nói lời xin lỗi với hắn mới đúng, nhưng nàng sao có thể chủ động đi vào một nơi như vậy được?

Bạch Tiểu Bích còn đang chần chừ không biết phải làm sao, đúng lúc có hai tiểu nha đầu từ trong Kim Hương lầu đi ra.

“Hương Hương cô nương vẫn còn nổi giận sao?”

“Hôm qua Diệp công tử cho người đem tới rất nhiều kim ngân châu báu, còn viết cả thư từ biệt, Hương Hương cô nương vừa nhận được liền nổi giận, tất cả quà đều bị nàng ném ra ngoài.”

“Nàng thật coi trọng…”

“Diệp công tử thường ngày rất nghe lời nàng tự dưng trở nên vô tình, nói đi là đi, ngay cả cái bóng cũng không thấy, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ta cũng không tin đâu.”

Hắn cũng đi rồi? Bạch Tiểu Bích ngây người hồi lâu mới hoàn hồn lại được, yên lặng xoay người đi về phía cửa thành, nội tâm đột nhiên cảm thấy mất mát.

“Bạch tiểu thư đang định đi đâu?” Có người lên tiếng gọi nàng.

Thấy rõ người mới lên tiếng là thư đồng của Trương công tử, Bạch Tiểu Bích cười nói: “Ta đã không còn là tiểu thư nữa rồi.”

Thư đồng kia đỏ mặt, kéo nàng đến gần rồi móc trong người ra hai thỏi bạc nói: “Công tử chúng ta nói đưa cô nương dùng, không có… nữa.”

Hiếu kính phụ thân, tìm được một vị hôn phu tốt, kết quả cuối cùng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn đối với mình có tình nhưng lại từ hôn cưới người khác, thứ tình nghĩa này chỉ khiến người ta thêm sầu não mà thôi.

Bạch Tiểu Bích trầm mặc trong chốc lát, cũng không nhận bạc trong tay thư đồng kia: “Làm phiền tiểu ca trở về nói với Trương công tử, Bạch Tiểu Bích đã tạ hảo ý của công tử, hôm nay ta đã quyết định rời khỏi huyện Môn Tỉnh tới nương tựa nhà họ hàng, sau này xin Trương công tử không cần nhớ thương.”

Thư đồng kinh ngạc, nhìn hành lý trên vai nàng: “Cô nương thật sự muốn đi? Bao giờ sẽ khởi hành?”

“Bây giờ sẽ đi luôn, không kịp nói lời từ biệt, nhờ tiểu ca nói với Trương công tử, xin người chớ trách.” Bạch Tiểu Bích cúi người thi lễ rồi cũng không nhìn lại, trực tiếp rời đi.

Ngoài thành, Ôn Hải đã sớm ở chỗ cũ chờ nàng, bên cạnh còn có cả một cỗ xe ngựa.

“Lên xe!” Ôn Hải đưa tay về phía nàng nói.

Bạch Tiểu Bích nhìn bàn tay trước mắt, có chút bối rối.

Ôn Hải cười khẽ một tiếng, giơ tay về phía nàng: “Nhanh lên một chút.”

Bạch Tiểu Bích đành phải nắm lấy tay hắn, mượn lực bước lên xe ngựa, nàng vừa ổn định chỗ ngồi xong thì phu xe bên ngoài lập tức quất roi vào mông ngựa, xe ngựa lập tức chạy đi.

Từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, cửa thành huyện Môn Tỉnh ngày càng nhỏ dần rồi trở nên mơ hồ, bao nhiêu ước mộng của tuổi trẻ cũng dần xa… rốt cuộc biến mất không còn lại chút dấu vết.

~o0o~

Chương 19. Nghĩa sĩ giữa sông!

Sau mấy ngày mưa to, sắc trời vẫn u ám như cũ, nước sông chảy xiết không ngừng, mặt nước cuồn cuộn từng đợt, bọt nước văng tung tóe, những chỗ nước cạn còn nhìn thấy cả bờ cỏ lau. Bên bờ sông, những người nông phu dẫn theo lừa cùng đội thương nhân ảo não đứng chờ đò để qua sông vào thành, khí trời như vậy vô cùng bất lợi để lên đường, trong đám người thỉnh thoảng lại có người cúi đầu chửi rủa, duy chỉ có một vị bạch y công tử là duy trì được thần sắc bình thản.

Y bào màu trắng không tính là loại đắt tiền nhưng không biết tại sao, hắn tùy tiện đứng trong đám người lại có một khí thế bức người, huống chi bên cạnh hắn còn có một cô nương mặc áo màu lam, nàng lớn lên thanh lệ, vóc người nhỏ xinh, xiêm y đơn giản, làn da trắng nõn nà, vừa nhìn đã biết là một tiểu thư khuê các.

Giữa dòng sông chảy xiết, một chiếc thuyền nhỏ chờ đầy người đang cố gắng qua sông.

Bạch Tiểu Bích nhìn chiếc thuyền nhỏ phía xa, nhỏ giọng nói: “Mưa vẫn còn rơi, thật sự không tốt để lên đường chút nào.”

Ôn Hải nghe vậy, nghiêng đầu nhìn nàng, thanh âm nhu hòa kèm theo ân cần: “Đi mấy tháng trời, chắc ngươi cũng đã mệt mỏi, vừa hay phía trước là thành Ngọc Đỉnh, nghe nói Trấn quốc công cũng ở đây, ta định sẽ tá túc mấy ngày để nghỉ ngơi.”

Bạch Tiểu Bích không lên tiếng, nội tâm mơ hồ dấy lên nỗi thất vọng, hắn vẫn có ý định trợ giúp triều đình sao? Phạm gia đã bị tru di nên hắn phải đổi người hợp tác sao? Thật ra thì nàng cũng không mấy hiểu rõ về chuyện triều đình, chỉ biết triều đình hiện tại là do mấy vị lão tướng trung thành chống đỡ, ngày trước chỉ nghe phụ thân nói qua, hôm nay tự mình chứng kiến triều đình dậy sóng, quan lại áp bức dân lành, Tri huyện cậy quyền làm loạn, Bạch Tiểu Bích đối với triều đình càng thêm mất hứng. Nàng thật sự không hi vọng Ôn Hải theo đường quan nghiệp, nhưng hắn nói cũng đúng, con người thường thích vươn đến địa vị cao sang, nuôi sống chính mình còn khó khăn huống chi còn phải lo lắng cho nàng. Bạch Tiểu Bích cố nén buồn phiền, thấp giọng hỏi: “Sư phụ làm những việc này là vì Đang Nguyên sao?”

Ôn Hải không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi biết Đang Nguyên?”

Bạch Tiểu Bích thấp giọng nói: “Ta nghe Trầm công tử nói.”

Ngoài dự tính của Bạch Tiểu Bích, Ôn Hải cười lớn nói: “Ngày trước vô ý để lộ ngọc bài, nhãn lực của hắn cũng không tệ chút nào.”

Bạch Tiểu Bích chợt hiểu ra, thì ra trên người hắn có tín vật, vừa vặn để Trầm Thanh nhìn thấy. Đúng lúc này thì một trận gió lạnh thổi tới, Bạch Tiểu Bích không nhịn được rùng mình một cái, vội vàng vòng cánh tay ôm người, kéo chặt xiêm y. Ba tháng trời lưu lạc, lúc đi lúc ngừng, bất tri bất giác trời đã lập thu, sau trận mưa to này, thời tiết sẽ còn chuyển lạnh hơn nữa…

“Có người rơi xuống sông, cứu mạng a!” Không biết là ai cao giọng hét lên.

Đoàn người trên bờ ồ lên, vội vàng nhìn về phía giữa sông.

“Ở đâu?”

“Nhà đò mau đến cứu!”

Thì ra trên thuyền có người vô ý rơi xuống sông, rất nhanh đã bị dòng chảy cuốn ra xa ba trượng, mọi người muốn người lái đó đi cứu nhưng người đó chần chừ không chịu xuống cứu, nước ở hạ du sông rất sâu, nếu xuống cứu thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Từ phía xa chỉ có thể trông thấy một chấm đen nửa chìm nửa nổi, giãy giụa trong nước, càng ngày càng xa dần. Bạch Tiểu Bích khẩn trương, túm lấy tay áo Ôn Hải: “Mau mau cứu hắn đi!”

Ôn Hải nhìn bàn tay nhỏ nắm lấy tay áo mình mà không khỏi nhíu mày, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh.

Bạch Tiểu Bích ngây ngốc, vội buông tay áo hắn ra. Đúng vậy, mặc dù hắn nói chuyện luôn ôn hòa nhưng thủy chung vẫn là người khó có thể thân cận, đôi mắt kia thường xuyên toát ra khí chất đặc biệt hơn người khiến người khác không dám tới gần. Trên thực tế, hắn cũng không nguyện ý thu nhận nàng làm đồ đệ, dù sao nàng cũng không biết cái gì cả, không thể giúp được gì, hắn chẳng qua không thể hiện ra, tận lực nhẫn lại mà thôi, thế nhưng nàng không tự chủ được, luôn nghĩ hắn vạn năng, việc gì cũng có thể giải quyết ổn thỏa được.

Hắn biết rõ Phạm gia ức hiếp dân chúng nhưng vẫn muốn giúp, có thể thấy hắn làm việc rất thực tế. Bạch Tiểu Bích cắn cắn môi, ánh mắt cầu xin nhìn Ôn Hải.

Ôn Hải bất động thanh sắc kéo nàng lui lại hai bước: “Đứng cho vững, đừng để té xuống sông.”

Bạch Tiểu Bích không nhịn được, thấp giọng gọi: “Sư phụ…”

“Tiểu gia, ngươi làm gì? Ngươi…” Cách đó không xa vang lên tiếng người kêu lớn, tiếp đó là một tiếng “bùm” vang dội.

“Tốt lắm! Tốt lắm!” Đoàn người trên bờ vỗ tay vang dội.

Bạch Tiểu Bích quay mặt nhìn sang.

Bọt nước trên sông không ngừng bắn lên không trung, một bóng trăng bơi trên sông, thân hình linh hoạt như một con kình ngư, rất nhanh đã bơi tới chỗ người sắp chết đuối, ôm hắn bơi vào bờ.

Tất cả mọi người vỗ tay khen ngợi, vây quanh bờ, ba chân bốn cẳng đỡ người kia lên bờ.

Người nọ chỉ mặc độc một cái quần dài, cánh tay dài bám vào bờ, cúi đầu thở dốc. Bạch Tiểu Bích vô cùng kính phục, len lén đánh giá người nọ mấy lần, ở chỗ nàng đứng khó có thể nhìn rõ gương mặt người kia nhưng có thể thấy rất rõ thân hình cao lớn, rắn chắc, màu da trắng như ngọc của hắn. Khí chất của người kia cũng rất đặc biệt, tuyệt đối không giống thôn phu sơn dã.

Quả nhiên, một tiểu nô bộc vác theo hành lý, ôm đống xiêm y vội vàng chạy lại hét lên: “Tiểu gia của ta ơi, trời lạnh, mau mau mặc quần áo vào, cẩn thận bị cảm lạnh thì khổ.”

Người kia có vẻ như cũng cảm thấy hơi lãnh, không nói tiếng nào đã cầm lấy xiêm y đi về phía gốc cây gần đó. Lúc trở ra, trường sam màu đen tuyền bao lấy y phục đỏ rực bên trong, thắt lưng giắt ngọc bội, nhìn sơ cũng biết hắn là một công tử xuất thân thế gia.

Bạch Tiểu Bích cuối cùng cũng nhìn được gương mặt người kia, mới vừa rồi thấy hắn lớn lên khỏe mạnh, thân thủ nhanh nhẹn, không ngờ lớn lên lại đẹp đến vậy, mắt kiếm mày ngài, phảng phất nét ôn hòa văn nhã, uyển nhược như một tiểu cô nương.

Đám người trên bờ bội phục, vây quanh hắn hỏi tên họ.

Sơ ý rơi xuống sông là một thương nhân, lúc này đã tỉnh lại, vội vàng đi tới cảm ơn, miệng gọi “Ân công”, tay thì lần vào ngực lấy một xấp ngân phiếu đưa cho người kia.

Người kia cũng không nhận ngân phiếu, cười lớn nói: “Mới vừa rồi vì cứu ngươi nên mới một quyền đánh ngất, tránh cho ngươi quẫy đạp mà cả hai gặp nguy hiểm.” Nói rồi cau mày, trừng mắt nhìn đám người xung quanh, cao giọng mắng: “Ông đây cũng không tin ở đây không có kẻ nào biết bơi. Mẹ ôi, nếu không phải có ông đây, các ngươi định trợn mắt nhìn hắn chết đuối sao? Nếu hôm nay rơi xuống sông là người thân của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi cũng vô tình như vậy?”

Nhìn qua thì là một công tử văn nhã, không ngờ vừa mở miệng liền nói lời thô tục, Bạch Tiểu Bích không nhìn được buồn cười, hắn nói không sai, chuyện này chẳng liên quan gì tới đám người kia nên bọn họ mới có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy, bất quá thì hắn chửi thẳng mặt như vậy cũng quá là không nể mặt bọn họ đi.

Đám người vốn đang sùng bái hành động nghĩa hiệp của hắn, không nghĩ tới đối phương cũng không chịu thua, vừa mở miệng đã mắng xối xả. Đám người nhất thời yên lặng không nói nên lời, ngượng ngùng cúi thấp đầu. Vị thương nhân kia cũng không ngờ tới, hóa ra hắn ngất xỉu không phải là do sặc nước mà là bị người ta đánh bất tỉnh, há hốc mồm nhìn người trước mặt.

Tiểu nô bộc vừa vội vừa buồn cười, nhìn quần áo hắn ướt sũng, lo lắng nói: “Tiểu gia, nếu còn mặc quần áo này sẽ bị lạnh chết…”

Người kia đang cúi người vắt nước trên quần áo, vừa nghe vậy liền tát cho tiểu nô bộc một cái, cười mắng: “Muốn gia không mặc quần áo vào thành sao? Tắm sẽ bị lạnh thêm, ngươi nói ta phải làm sao hả?”

Tiểu nô bộc ăn một quyền của hắn, lảo đảo một lúc, vẻ mặt đau khổ nói: “Gia không có chuyện gì là không giỏi, tiểu nhân …”

Người kia không kiên nhẫn đập vào vai tiểu nô bộc, khí phách nói: “Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì chứ!”

Lực đạo quá lớn khiến tiểu nô bộc thấp bé lảo đảo, cúi đầu im lặng.

Qua sông này chính là thành Ngọc Đỉnh, hóa ra bọn họ cũng đến thành Ngọc Đỉnh a. Bạch Tiểu Bích đang cảm thấy thú vị thì thuyền đã cập bờ, hai chủ tới theo đuôi một đám người lên thuyền qua sông.

Thành Ngọc Đỉnh rất lớn, thập phần phồn hoa cùng náo nhiệt, người trong thành ăn mặc xa hoa hết sức, dân chúng huyện Môn Tỉnh thì đúng là không tài nào sánh kịp. Bạch Tiểu Bích đi theo Ôn Hải mấy tháng, kiến thức cũng tăng lên rất nhiều, hai người phải đi tới trưa mới vào được thành. Trấn quốc quân vẫn ở thành Đông, Ôn Hải muốn nghỉ ngơi một đêm nên hai thầy trò thuê hai phòng trong khách điếm. Cơm nước xong xuôi, Ôn Hải lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.

Bạch Tiểu Bích mang một bụng tâm sự đi trên đường, những chuyện phát sinh hôm nay khiến tâm tình nàng thập phần u ám.

Biết hắn không thích ồn ào, mấy ngày nay nàng đã tận lực khắc chế bản thân, tránh làm phiền hắn, những lần trước còn cố tình đề cập tới chuyện học nghề nhưng hắn một chút ý tứ truyền thụ cho nàng cũng không có nên về sau nàng cũng tránh không nhắc lại. Dù sao thì đại thù cũng đã báo, những chuyện đó cũng không cần gấp, nhưng là nàng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, hóa ra trong mắt hắn, nàng chỉ là một mối phiền toái.

Nếu nàng phiền toái như vậy thì tại sao hắn lại chủ động thu nàng làm đồ đệ? Là nể mặt Chu Toàn nên mới cứu nàng, sau đó sẽ tìm địa phương thích hợp để nàng ở lại sao? Nói như vậy, hắn lúc nào cũng có thể bỏ lại nàng sao?

Hôm nay nàng một thân một mình, không còn người thân, không ngờ bái sư lại khác xa với tưởng tượng như vậy. Bạch Tiểu Bích có chút thất vọng cùng mờ mịt, từng cơn gió lạnh thổi tới khiến nàng rét run, không tự chủ được vòng tay ôm lấy thân mình, nhìn hai bên đường, tính toán muốn quay lại khách điếm.

Đúng lúc này thì phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh quen thuộc. Bạch Tiểu Bích đầu tiên là kinh hỉ, sau đó tâm tình càng lúc càng kém.

Hắn cũng nhìn thấy nàng, chậm rãi buông cô nương bên cạnh, mỉm cười gật đầu chào nàng.

Rõ ràng là thích Hương Hương cô nương, vậy mà một lời từ biệt cũng không có, nhanh như vậy mà đã đổi người bên cạnh, so với Trương công tử còn bạc tình hơn cả. Lửa giận trong lòng lần nữa bùng lên, Bạch Tiểu Bích nhìn thế nào cũng không vừa mắt, dứt khoát quay người rời đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx