sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thiên thần bóng tối - Chương 12

Chương 12:

Một đêm trôi qua dài... thật dài.

Đêm và ngày vẫn nối tiếp nhau... Thời gian vẫn lặng lẽ trôi không chờ đợi... và cuộc sống... vẫn từng giờ đổi thay...

5 giờ sáng.

Trong phòng ngủ của Chấn Nam, Băng đang ngồi, cầm dao và dĩa chậm

rãi ăn miếng pizza còn lại của hôm qua... Nhỏ ăn với cái vẻ thường ngày... bình thản và mặc nhiên... chẳng có gì đáng để quan tâm.

An bước vào... khuôn mặt vô cảm chẳng còn nét tinh nghịch thường ngày.

- Bạn... vẫn ăn ngon thản nhiên nhỉ? Vẫn sống tốt thật nhỉ?

Băng vẫn chậm rãi ăn.

- Bạn thật tàn nhẫn... Hải Băng!... Câu cuối cùng cậu ba nói... là lời yêu bạn... Cậu ba... chết rồi!

... Bởi chính tay cha mình!

Ngón tay Băng khựng lại trong một giây... và rồi nhỏ tiếp tục bỏ miếng pizza vào miệng... nhai chậm rãi.

An quay người đi... chợt khẽ cười.

- Cậu ba... thật ngốc.

Băng vẫn ăn cho đến khi xong bữa. Nhỏ với một tay lấy giấy lau miệng... và bước lại phía chiếc lồng chim... Nhỏ đưa tay... từ từ... kéo chiếc khăn trùm đỏ ra... Trong lồng... con chim Palila... đã chết rũ! Bộ lông nó xù lên, cơ thể mềm nhũn, nó đã điên loạn trước khi chết!

Băng quay người bước đi...

- Cái chết... là... sự giải thoát!

...

- Mày... mày nói gì!?

- Chị Như... cậu ba... - Cô giúp việc sụt sịt - cậu ba... chết rồi...

- Mày nói gì vậy hả?

- Em nghe quản lý của cậu ba bảo thế... cậu ba...

- Im đi! Mày đùa quá trớn rồi đấy.

- Không. Em không đùa.

- Muốn ăn tát không? Chuyện đó mà mày đem ra đùa được à?

- Chị Như... em không đùa mà.

Như bật cười:

- Tao chịu mày rồi đấy. Đóng kịch giỏi thật. Thôi, đi làm việc đi. Trò đó không vui chút nào!

Cô quản gia định quay đi, cô giúp việc ngồi thụp xuống, nước mắt giàn giụa.

- Em bảo là không đùa mà... tại cậu chủ muốn ra khỏi nhà ông chủ biết được nên đã bắn... là ông chủ... ông chủ...

Bàn tay Như khẽ run lên, nhưng miệng vẫn cười:

- Mày... vẫn tiếp tục đóng kịch đấy hả?

- Em không đóng kịch! Tất cả là sự thật! Chị đánh cho em chết đi thì đó vẫn là sự thật!

Như ngồi thụp xuống... khắp người run lên...

- Không thể nào! Không có đâu!... Hôm qua... cậu ba... còn qua đây dặn dò... và... còn đưa thuốc cho con Yến... không thể có chuyện đó được...

Một đám giúp việc cùng ùa vào phòng ngủ, ngồi thụp xuống cả... ôm nhau nức nở...

- Sao lại thế được? Hôm qua tao vẫn còn nói chuyện với cậu ba.

- Sao ông trời bất công vậy? Cậu ba hiền lành thế cơ mà... thế mà bảo ở hiền gặp lành...

- Tao thương cậu ba lắm... tao nhớ cậu ba...

- Lúc nào cậu ba cũng dịu dàng với mọi người... làm sao đây... cậu ba không thể chết thế này được...

- Cậu ba... cậu ba ơi...

Như đứng dậy, loạng choảng suýt ngã...

- Im ngay! - Như hét lên. - Chúng mày đang làm gì thế hả? Hả?

- Chị... chị Như... cậu ba...

- Chúng mày điên cả rồi sao? Đứng lên đi. Cậu ba chưa chết. Cậu ba không thể chết được!

Đám giúp việc lại quay lại ôm nhau, khóc như mưa... Như chạy đến, túm cổ áomột người giúp việc...

- Đừng khóc nữa! Cậu ba chưa chết!

- Không phải mà... máu... máu nhiều lắm... máu cứ túa ra... khắp người... chảy xuống cả sàn nữa...

- Không! Không thể nào... cậu ba chưa chết! Mày nói đi... nói tao nghe đi.! Cậu ba vẫn còn sống! Vẫn sống phải không?

Cô giúp việc không nói đữa, lại khóc ta hơn...

Như tiếp tục túm chặt cô áo cô giúp việc giật mạnh.

- Mày nói đi! Nói đi!... Tao xin mày đấy... nói đi...

Như ngồi phịch xuống,... nước mắt chỉ trực trào ra...

- Sao lại đưa cậu ba đi... sao lại cướp mất cậu ba của tôi... ông trời ơi... sao người độc ác và nhẫn tâm vậy hả?... Cậu ba có làm gì sao đâu... Cậu ba... Sao cậu bỏ em?... Làm sao em sống dược đây... em sống để làm gì nữa đây... cậu ba...

Trong phòng ngủ của người làm... Chỉ nghe tiếng khóc dài ròng rã. Còn ngoài bếp... Chỉ có Thụy An... ngồi ở một góc... lặng lẽ... nước măt trào ra, chảy xuống... ướt đẫm ngực áo...

Cô quản gia ngồi thẩn thờ dưới sàn, hai mắt thâm quầng, môi nhợt nhạt, khóc gần như kiệt sức... Một lát, cô giúp việc mở cửa, chạy xộc vào, nước mắt nước mũi dàn giụa...

- Chị Như... chị Như... làm sao đây? Họ đang đem cậu ba đi... máu... em thấy nhiều máu lắm... khắp người đầy máu... họ nói là hỏa thiêu... làm sao đây? Chị Như!... Cậu ba đáng thương... làm sao đây?

- Chị Như... ông chủ ra lệnh... không được để tang trong nhà... không ai được khóc lóc nữa... Sao cậu ba đáng thương vậy? Sống ở ngoài... làm sao mà sống được chứ... Có đem theo thứ gì đâu... Trời lạnh rồi... thân xác... dải xuống sông... lạnh lắm... lạnh lắm...

Kiều Như cúi đầu, không còn sức mà kêu gào nữa... trên khuôn mặt trắng bệch, vô hồn... Hai dòng nước mắt chảy dài...

Khu biệt thự vắng lặng rộng lớn... đôi lúc nghe tiếng thút thít ở khu bếp...

Phòng 101 cách âm. Khang mở loa nhạc ầm ĩ, ngồi trên giường vừa lắc lư theo nhạc vừa đọc tạp chí.

- Cậu chủ!

- Sao? Không thấy ta đang bận à?

- Chuyện cậu ba...

- Chết thì thôi, nói nhiều làm gì. Ta lại bớt một đối thủ ngáng đường.

- Dù sao đó cũng làm em trai hơn hai mươi năm. Cậu chủ nên...

- Đừng có dạy đời ta. Ta còn định tự tay kết kiễu cuộc sống của nó nữa kìa... Biến đi!

...

Phòng 102 cách âm. Lúc nào cũng vậy, bóng tối bao trùm, sự lặng yên tĩnh mịch, cảm giác rợn người...

Phong đang ngồi dưới sàn, dựa tường, một tay đặt lênmột tấm ảnh đặt úp xuống sàn... đôi mắt vô hồn... nhìn vào khoảng tối... như nhìn một nơi xa xăm... Cửa phòng kẹt mở. Quản lý của Chấn Nam lặng lẽ bước vào... cúi đầu:

- Cậu hai!

Không một tiếng đáp lại đúng như Winter nghĩ.

- Có lẽ cậu hai cũng biết rồi... về cái chết của... cậu ba. Chắc tôi không thể hiểu được cảm giác của cậu lúc này... Trong khu biệt thự cậu là người... yêu thương cậu ba nhất... cũng là người... hận cậu ba nhất. Nhưng tôi biết cậu cũng hiểu, đối với cậu ba, cậu là người anh yêu quý nhất...

Chấn Phong vẫn lặng yên, đôi mắt không rời đi, nét mặt không thay đổi.

- Từ khi định rời khỏi nơi đây, cậu ba đã viết một bức thư nhờ tôi gửi đến cậu... không phải gửi khi cậu ba có thể đi được... mà gửi... nếu như... rủi ro xảy ra...

Winter quay người... bước khỏi phòng Chấn Phong.

“Em rất nhớ hồi nhỏ khi chúng ta bên nhau... Anh đã bảo vệ yêu thương và chăm sóc em rất nhiều. Anh nhường áo cho em khi em lạnh, chịu phạt thay khi em mắc lỗi. Anh dành hết cho em tất cả những điều em muốn. Kể cả những thứ anh thích nhất hay nâng niu giữ gìn nhất... lớn lên, mình vẫn sống chung dướimột mái nhà... nhưng sao em thấy anh xa vời lắm... Anh trở nên lạnh lùng và cô đơn... anh mặc kệ tất cả như chẳng có ai tồn tại trên thế gian này... Anh có thể nhẫn tâm với tất cả... ngoại trừ em... Nhưng... em chỉ muốn anh tàn nhẫn với em... hay làm bất kể điều gì để em đau khổ... Chỉ cần... anh vẫn coi em là... em trai anh. Xin lỗi anh vì những gì đã qua... vì những thứ em vô tình cướp mất của anh. Nhưng em muốn anh biết em luôn kính trọng anh nhường nào...

Anh trai! Khi anh đọc bức thư này, có lẽ em không còn trên thế gian này nữa... Em không mong anh sẽ buồn hay nhớ thương em... Em chấp nhận nguy hiểm để có được tình yêu của mình... để đổi lấy hạnh phúc bình yên cho cuộc sống chính em... và để... bảo vệ cho người con gái em yêu. Em không hiểu nổi vì sao lại yêu người con gái ấy đến vậy. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt người ấy, tim em như muốn tan ra... Người ta bảo hai đứa trẻ sinh đôi có chung nhịp đập của trái tim... Em cũng muốn anh hiểu được những rung động đó trong tim em... Anh! Em không thể ra đi bình yên được nếu không chắc chắn người con gái ấy được bình yên. Em không còn ai để nhờ giúp đỡ cả. Không còn ai đáng để tin tưởng cả... ngoài anh!... Xin anh... hãy thực hiện ước nguyện của em... ước nguyện cuối cùng... xin anh hãy bảo vệ người con gái ấy như em muốn bảo vệ!... Hãy vì em là em trai anh, vì tình cảm ngày xưa của chúng ta... vì em và anh... đều cảm nhận được nhịp đập của trái tim nhau...”

Tay Chấn Phong hạ bức thư xuống, mắt rời đi... Trong một giây phút, ánh mắt ấy chợt nhìn xoáy vào không gian... ánh mắt lạnh lùng chợt lóe lênmột tia đỏ... Trên tay Phong... Một góc của mảnh giấy... chợt... bốc cháy...

Mảnh giấy nát vụn và ít tro tàn rơi xuống sàn trong chốc lát. Phong dựa đầu vào tường, đôi mắt nhìn lại như vô hồn... một tay cậu nâng tấm ảnh cũ đặt úp dưới sàn lên... Một người phụ nữ ngoài ba mươi, rất hiền và rất đẹp...

“Xin lỗi! Con - không - thể...”

...

Một mình Băng ngồi lặng lẽ trong phòng ngủ của Nam. Cũng một lá thư gửi đến...

“Khi em cầm lá thư này... ta đã tới một nơi rất rất xa. Một nơi mà không có em... Ta không biết mình sẽ sống như thế nào nếu không có em ở bên... Ta muốn đưa em đi đến một nơi thật xa trên Trái đất, chỉ ta và em. Ta muốn cùng em xây một ngôi nhà nhỏ cạnh biển... ngày ngày nghe tiếng sóng vỗ rì rầm vào bờ... ngày ngày... ta dắt tay em đi trên bờ biển rải đầy cát... chào bình minh và cả... tạm biệt hoàng hôn... Ta muốn có được cuộc sống bình yên thế, không bon chen, không tranh giành, không giẫm đạp lên ai. Cuộc sống mà hơn hai mươi năm ta chịu đựng... thật quá tàn nhẫn! Ta chỉ cần em, mình em là đủ... Dù em chưa bao giờ yêu ta... như... ta yêu em... Nhưng... ước muốn của ta... không bao giờ có thể thực hiện nữa...

Xin lỗi, vì đã không thể đưa em đi khỏi chốn Địa ngục ấy. Xin lỗi vì đã không thể tiếp tục bảo vệ em... Ta muốn, thật sự muốn, một lần nữa được ôm em trong lòng... Một lần nữa để em tựa vào vai và ngủ... Một lần nữa ngắm nhìn khuôn mặtt em... Một lần nữa... được nói với em rằng... TA - YÊU - EM!

Em chưa bao giờ biết điều này. Ước mơ thật sự của ta... là... được một lần... thấy em... cười...”

Băng hạ mảnh giấy xuống sàn... khuôn mặt lạnh tanh... Căn phòng vắng lặng! Không còn nghe tiếng chân nhảy nhót của chú chim Palila trong lồng và... không còn nghe tiếng nói ấm áp của một người...

...

“... Dù đến đâu trên Trái Đất này... ta cũng không thể thôi suy nghĩ về em. Khuôn mặt em hiện lên trong tâm trí ta ngay cả khi ta nhắm mắt lại. Em... đừng bao giờ... rời xa ta...”

...

“- Em còn mệt không? Khi nào em mới làm ta hết lo lắng đây?”

...

“- Em quan tâm đến chú Palila nhiều hơn quan tâm tới ta... Ta hơi buồn đấy...”

...

“- Em yêu bình minh thế sao? Ngoài kia cuộc sống vẫn tấp nập ngày qua ngày... Em có hối hận không... vì đã theo cha ta vào đây?”

...

“- Em đã bao giờ nghĩ chưa... về một ngôi nhà gỗ nhỏ... bình yên... cạnh biển... hằng ngay được nghe tiếng gió reo, sóng hát... ngày ngày đi bắt ốc biển... cùng chơi đùa với bọn trẻ con...”

Băng chậm rãi bước trên hành lang... về phía cuối khu giữa... Dừng lại trước một cánh cửa rộng lớn và sang trọng. Một tên vệ sĩ giơ khẩu súng ngắn lên:

- Muốn gì? Biết đây là đâu không?

Băng từ từ... ngước mắt lên... nhìn về phía tên vệ sĩ, nhìn thẳng vào mắt hắn, không sợ sệt. Tên vệ sĩ cứng đơ người, đôi mắt mở căng không chớp...

- Muốn - gặp - Lâm - Chấn - Đông!

Băng bước qua mặt tên vệ sĩ rồi... đẩy cửa vào, khẩu súng trên tay hắn suýt rơi xuống:

- Đẹp... đẹp quá...

Ông trùm mafia ngả lưng vào ghế, mắt chăm chú nhìn cô bé đang bước đến.

- Liều lĩnh đấy, cô bé! Ta đoán đám vệ sĩ của ta nhốn nháo lên rồi.

- Rất vui được gặp lại ông - Lâm Chấn Đông!

Ông ta khẽ bật cười mắt chăm chú nhìn cô bé mười bảy tuổi với đôi mắt nâu, sâu và khó hiểu.

- Trừ người đã sinh ra ta, đây là lần đầu tiên có người gọi thẳng tên trước mặt ta! Ta thấy... không dễ chịu chút nào.

- Vào đề đi! Về cái chết của... Chấn Nam?

- Tại sao thằng con ngốc của ta lại yêu cô bé đến vậy, với cách ăn nói ngang ngược này?

- Đó... không phải điều ông muốn sao?

- Thông minh lắm.! Mỗi lời nói phát ra không biểu lộ bất cứ một suy nghĩ nào ra ngoài... Một khuôn mặt đẹp, một đôi mắt khó hiểu, một giọng nói thật nhẹ và cũng đầy ẩn ý. Ta... không sai khi đưa cô bé về đây!

- Tôi không đến để nghe phán xét!

- Ta hiểu rồi... về thằng con nặng tình của ta!... Đơn giản thôi, chính tay ta đã giết chết nó... Một cái chết không hề dễ dàng đâu.

Mắt Lâm Chấn Đông vẫn nhìn dán vào từng nét mặt, từng ánh nhìn của Hải Băng, tất cả... không một chút thay đổi.

- Bình thản... khi bàn tay vừa cướp đi mạng sống của con trai mình... Đáng ghê sợ!

- Ta không thể tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám phản bội ta, kể cả con trai hay ai đi nữa.

- Chấn Nam không phản bội!... Chỉ muốn tìm sự giải thoát.

- Với ta, sự giải thoát tốt nhất là... cái chết...

- Ông - giống - tôi...

Băng nhìn xoáy vào Lâm Chấn Đông bằng đôi mắt sắc lạnh hơn... rồi từ từ quay đi. Ông trùm mafia khẽ mỉm cười:

- Ta nghĩ... cô bé muốn biết ai là người đã thông báo cho ta về kế hoạch của Chấn Nam.

Băng khựng lại.

- Cô bé rất thông minh. Nhưng ta khuyên điều này, đừng đặt niềm tin vào bất cứ ai bên cạnh mình...

Từ phòng trong... Một người từ từ bước ra... cúi đầu:

- Ông chủ!

- Ngươi... đã lập công lớn.

- Được giúp đỡ ông chủ là hạnh phúc của em.

Băng quay người lại... cảm nhận được giọng nói quá quen của một ai...

- Ngạc nhiên không, bạn thân?

Là... Thụy An!

Băng không sửng sốt, không giận dữ, vẻ mặt vẫn bình thản.

- Phản bội tình bạn... dễ dàng quá phải không?

- Cậu nhầm rồi. Tôi không phải phản bội cậu. Ngay từ đầu, tôi đã là người của ông chủ. Tôi ở bên cạnh cậu chỉ muốn tìm hiểu con người thật của cậu thôi.

- Tìm hiểu... được gì?

- Rất tiếc là không được nhiều. Nhưng tôi đã thông báo được ý định rời đi... của cậu Chấn Nam! Chính cậu đã nói cho tôi biết, chính cậu mới là kẻ gây ra cái chết của cậu ba!

- Ra vậy!

Lâm Chấn Đông hơi nhíu mày... Băng vẫn vô cùng thản nhiên khi biết sự thật về cô bạn mình và chính mình đã gián tiếp gây ra mợi chuyện đau lòng.

- Bị phản bội... Không giận dữ. Nhận ra sai lầm của mình, không hối hận sao?

Băng quay lại nhìn thẳng vào Lâm Chấn Đông:

- Không giận dữ... vì ngay từ đầu tôi đã biết An không phải bạn. Không hối hận... vì không tự nhiên mà tôi nói ra chuyện của Chấn Nam.

Băng đang bước lùi... lùi dần...

- Toi chỉ muốn biết... Lâm Chấn Đông!... Ông độc ác tới mức nào...

Băng quay người... bước đi... giữ vẻ mặt như ban đầu bước vào.

Thụy An đứng như trời trồng, không thể ngạc nhiên hơn.

Lâm Chấn Đông khá đăm chiêu... ông ta đang tính toán cho các bước tiếp theo.

- Đôi mắt đó đọc được suy nghĩ người khác, cái đầu đó phân tích được tất cả lời nói của kẻ khác... cái miệng đó... có khả năng gây chết người... Ngay từ đầu đã đoán được mọi hành động của ta... thật không-tầm-thường!

- Ông chủ... em... xin lỗi.

- Ta chỉ cho người cơ hội cuối cùng! Cố làm tốt đi!

...

Băng về phòng Chấn Nam. Cả ngày nay, bên khu A, cô quản gia và đám giúp việc đã khóc hết nước mắt, lả đi vì mệt nên chẳng có ai quan tâm tới Băng... Với nhỏ, thế càng tốt!

Trong phòng khách phòng 103, trên chiếc kệ cao... đặt một khung ảnh hình Chấn Nam. Chỉ có vậy, một khung anh, không khăn trắng, không nến, không hương, lạnh ngắt. Nhưng... trong tấm hình... Nam vẫn đang cười, nụ cười ấm áp và ánh nhìn dịu dàng... nhìn về phía Băng. Nhỏ đứng im không nhúc nhích, lần đầu tiên ngắm Chấn Nam kĩ và lâu đến vậy!

Nụ cười đó... ánh mắt đó... làm trái tim Hải Băng... trong một giây... đã xao động... chỉ một giây, rồi nó lại trở về tráng thái vô cảm vốn dĩ.

- Đừng nhìn... và đừng cười như thế! Chấn Nam... không... ghét em sao?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx