sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thiên thần bóng tối - Chương 26

Chương 26:

Khu B

- Hơn một tuần không gặp, nhớ em quá đấy.

- Ở với cậu cả chắc được ăn ngon ngủ ấm, trông khỏe đẹp hẳn lên.

- Thế nào? Muốn ở tiếp với cậu cả hay qua đây phục vụ bọn anh?

- Qua đây đi... đêm nào anh cũng chiều. Ha ha ha...

- Leader! - Cả lũ đồng thanh.

Tên cầm đầu đang bước từng bước chậm chậm đến, mắt gườm gườm nhìn Băng cái nhìn đểu cáng.

- Bất ngiờ thật... Người tình của cậu cả đến giờ vẫn là em... Vậy em có vẻ được lòng cậu cả lắm!

Hắn đã đứng ngay trước Băng, cúi xuống sát mặt nhỏ:

- Lâu rồi ta mới gặp nhau trong phòng này, nhớ những cảm giác đó không?

Băng quay mặt đi như chẳng nghe thấy gì. Tên Leader mặt sa sầm xuống, bàn tay thô kệch của hắn đưa lên vòng qua túm lấy mớ tóc của Băng và đẩy nhỏ ngã sầm xuống đất. Hắn rít qua kẽ răng:

- Em cũng cao ngạo như Lâm Chấn Khang đấy!

Hắn cúi xuống, bàn tay bóp cổ Băng lôi nhỏ đứng dậy, nhỏ nhìn chằm chằm Leader không sợ hãi và một chút khó chịu, bàn tay hắn vẫn ôm ghì lấy cổ Băng:

- Anh giết em dễ như bóp một con gián thôi... Giá mà... cũng làm thế được với Lâm Chấn Khang. Nhưng hành hạ người tình của hắn cũng làm anh đủ thỏa mãn rồi... - Tay hắn bóp mạnh hơn, mắt hắn trợn trừng nhìn cô gái trước mắt đang gồng lên với cái khí quản bị siết chặt.

- Leader. Làm gì mà nóng vội thế. Giết cô ta lúc nào chẳng được.

- Phải đấy. Chẳng thà để tụi em mua vui một lúc.

Leader buông bàn tay ra... Băng lùi lại, gập người ho sù sụ. Tên quái thú bật cười khanh khách.

- Nhìn em nó sợ hãi chưa này... chết cách đó dễ dàng và uổng phí quá, phải rồi... Nhưng trước khi cho em hưởng cái chết khác... muốn nghe em nói câu cuối cùng trong đời. Nói đi... nói Lâm Chấn Khang trả thù cho em chẳng hạn... nói đi...

Vài tiếng “nói đi” đi theo phía sau đầy thích thú. Băng nhìn tên Leader, vẫn chẳng tỏ vẻ gì:

- Sao nào! Nói đi chứ em...

- Bệnh - hoạn! - Hai chữ phát ra thật khẽ trong miệng Băng.

Máu trong người tên quái thú đang sôi lên, sôi sùng sục.

- Leader! Bình tĩnh để tụi em xử trước cho.

- Phải đấy, cho tụi em hai mươi phút thôi...

Hai tay Leader đã nắm chặt kêu răng rắc, nhưng hắn không tiến lại chỗ Băng mà giọng vẫn rít lên kẽ răng:

- Chúng mày... cần mua vui?

- Vâng, đại ca!

- Nhìn hấp dẫn thế kia không chịu nổi anh.

- Được rồi - Leader tiếp tục - Nếu muốn, chúng mày... cứ ở lại mua vui. Nhưng phải cột nàng vào đã, không nàng chạy mất...

Một nụ cười nửa miệng, Leader quay đầu bước đi,một tên tội phạm đã chuẩn bị sẵn dây cùng một tên khác lại kéo Băng xuống, buộc tay nhỏ lại rồi buộc đầu dây kia vào chiếc giường gần nhất. Băng chống cự yếu ớt, bất lực:

- Ngoan đi, tụi anh nhẹ tay.

- Người đẹp thế này, chết uổng lắm.

- Chúng mày, xông vào đi chứ!

- Này, không thấy kì sao?

- Lại gì nữa?

- Leader dễ dàng để anh em mình hưởng lạc thế này.

- Ưà cũng thấy nghi nghi... Hay là...

Vài tên trợn mắt, cùng đồng thanh - Seiky! Cả đám cùng quay đầu... Sau năm giây định thần, hai tên bỏ đi, ba tên khác chạy theo sau. Rốt cuộc cả đám lũ lượt xô đẩy nhau đi ra khỏi phòng... vẻ mặt khá thất thần.

Trong lúc này, Băng vẫn cố tìm cách cởi cái dây thừng ra khỏi tay. Nhỏ không biết tại sao lũ tội phạm đột nhiên bỏ đi và cũng không cần biết. Lũ tội phạm ấy đã cùng nhìn thấy... ở cuối phòng lớn... chiếc tủ kính rất to không được phủ bằng tấm rido thường ngày. Quan trọng là... trong chiếc tủ ấy... Seiky... đã biến mất!

... Chiếc cửa lớn khép lại. Tên Leader đang đứng dựa tường, cười khẩy vì đám tội phạm cũng đã kéo hết ra ngoài.

- Tao tưởng chúng mày... muốn mua vui.

- Tụi em đâu dám tranh giành với... Seiky... đại ca...

- Chúng mày đã làm gì? - Sheeply hét lên giận dữ vì nghe đến cái tên “Seiky”. Đám tội phạm cùng quay lại.

- Ồ. Xem ai đây. Khách không mời.

- Chúng mày im miệng lại. Đến lúc cậu cả về chúng mày sẽ không toàn thây đâu.

- Cậu cả đâu? Sao lại để quản lý đơn thân độc mã thế này?

- Không được vô lễ - Giong tên Leader đầy uy quyền. Cả đám tản sangHai bên nhường đường, tên cầm đầu bước lên:

- Có chuyện gì vậy, quản lý?

- Chúng mày... đã bắt người con gái của cậu Chấn Khang?

- Nhầm rồi. Tôi chỉ sai người đi mượn tạm về chơi chút thôi.

- Được. Muốn mượn hay chơi gì thì để cậu cả về rồi hỏi cậu cả! Còn giờ trả cô gái ấy đây.

- Người con gái của cậu cả, sao có thể dễ dàng trao vào tay ngươi chứ?

- Còn trao vào tay lũ bẩn thiểu các ngươi thì được sao?

Tên Leader bật cười:

- Quản lý à... ngươi nghĩ mình đến la lối om sòm vậy thì có thể đem cô gái đó về an toàn sao?

- Chúng mày mà làm gì, chắc chắn cậu cả sẽ không để một tên nào toàn thây?

- Đừng có đứng đó dọa nạt. Lúc cậu cả về thì... tất cả đã quá muộn.

- Chúng mày...

...

Lúc này, phía trong phòng của lũ tội phạm. Băng vẫn cố nới cái dây thừng, nó có vẻ hơi hơi lỏng ra một chút. Căn phòng hoàn toàn yên ắng... Bỗng nghe tiếng cạch nhẹ... giống như tiếng dịch chuyển của một đồ vật. Băng ngẩng đầu, nhìn lên... Chẳng có ai bước vào. Mắt Băng mở to hơn chút để nhìn cho rõ thứ - gì - đó đen ngòm như đang chuyển động dưới gầm một chiếc giường cách chỗ nhỏ khá xa...

Thứ gì đó... đang trườn ra khỏi cái gầm giường... ngóc cái đầu to lên không trung... trườn ra... cái thân dài... dài...

Người Băng cứng đơ như bị đóng băng, đôi mắt mở to không chớp, tim như chẳng còn nhịp đập. Nhỏ đang thấy... Một con trăn... to... dài... đang trườn về phía mình!

Vài giây tự trấn an, Băng bắt đầu tiếp tục cố nới cái dây buộc tay mình, đã khó, trong lúc hoảng hồn này còn khó hơn. Nhỏ cố thở đều đều để lấy bình tĩnh, nhưng không làm sao xua đi được hình ảnh con vật to gấp mười mình kia. Ghê tởm! Đáng sợ! Đang trườn về phía mình... Con trăn vẫn trườn đimột cách chậm rãi, cái thân hình nặng nề dài ngoằng có vẻ ngoan ngoãn nghe theo nó. Lưỡi nó thè ra đánh hơi, chắc chắn nó cảm nhận được cái mùi vị hấp dẫn từ hơi người... Con mồi ở ngay trước, chỉ cách vài mét, nó không thể để tuột mất.

Băng đã bắt đầu cuống lên, những ngón tay run bần bật, nhỏ không thể đấu nổi với con vật kinh khủng kia, chỉ có cách thoát ra và chạy đi thôi, nhưng cái dây... cái dây buộc chặt quá...

Con trăn đã tiến lại quá gần... hai mét... một mét...

Băng không thể cởi cái dây ra, nhỏ buộc phải bỏ cuộc, cố dịch người ra xa, xa... xa hơn chút, nhưng bị cái dây giữ lại. Nhỏ nhìn con vật ghê tởm kia, khắp người run lên, đôi mắt hoảng hốt:

- Tránh... tránh xa ra... - Miệng lắp bắp không tròn chữ, giờ Băng chẳng còn suy nghĩ được gì thêm... Con trăn ngóc đầu cao hơn, thè cái lưỡi đỏ lòm...

...

- Nếu không tránh ra, đừng có trách! - Sheeply giơ khẩu súng chĩa về phía tên Leader. Hắn lại cười khoái trá:

- Bóp cò đi. Sáu viên, cùng lắm là giết được 6 tên, ngươi chẳng đủ sức cứu con nhỏ kia. Mà lại còn mắc tội lớn với ông chủ...

- Tao bảo tránh ra!

Lũ tội phạm cười ngặt nghẽo, chúng biết quản lý của Khang không dám bóp cò.

- Cái chức quản lý quèn mà dám ra lệnh cho bọn tao sao? - Một tên chế giễu...

- Còn tao có được phép ra lệnh cho chúng mày không? Lũ chó má!

Cả lũ trợn tròn mắt. Quản lý của Khang quay lại khi nghe cái giọng giận dữ quá quen của... Chấn Khang!

Khang đang đứng ngay trước lũ tội phạm, tay cầm khẩu súng tỉa K115, họng súng không hề chĩa lên. Nhưng đằng sau Khang, năm tên đàn em đang chĩa năm họng súng vào lũ tội phạm, súng đã lên đạn. Giọng Khang ra lệnh nhưng đã nhẹ nhàng hơn:

- Nếu chúng nhúc nhích nửa bước, chúng mày cứ bắn cho tao!

...

Con trăn ngóc đầu hơn 1m, cái cổ dài cong lại, cái miệng há hốc lộ bốn chiếc răng nanh nhầy nhụa nước dãi và nọc độc... Đôi đồng tử giãn rộng, Băng nhìn vào khoang miệng tối om của con vật ghê tởm... Nhỏ nhắm mắt, quay đi chờmột cú tấn công khủng khiếp... Nhưng.

Rầm!

Pằng! Pằng! Pằng!...

Hàng chục phát súng liên tiếp nhằm thẳng vào thân mình con trăn lớn nghe nhói tai từng đợt... Băng mở mắt, nhìn con trăn đã trườn xa hơn, nó dang quằn quại, uằn mình đau đớn, cái thân dài loang lổ uằn lên từng khúc này đến khúc khác. Cảnh tượng trước mắt Băng... thật kinh khủng, tim nhỏ như ngừng đập... Băng từ từ quay đầu. Phía gần cửa, Khang đang đứng với chiếc súng tỉa trên tay, đầu hơi cúi xuống và mắt nhắmmột bên nhìn vào mục tiêu cách đó gần mười mét. Với bộ quần áo đen bó sát người, chiếc mũ lưỡi trai đen đội sụp, Khang trông như một tên sát thủ chuyên nghiệp. Cậu đã dừng bắn, hạ súng xuống nhìn con vật to lớn quằn quại... Nhưng! Con trăn không chết! Trong nỗi đau đớn tột cùng, nó nuốt hận thù vào trong, miệng nó há rộng, nọc độc rớt xuống đất... và chỉ hai lền uằn mình dưới đất... nó đã... tiến sát tới người Băng! Nó muốn trả thủ!

Súng của Khang không kịp giơ lên lần nữa, cậu đứng im như chôn chân xuống đất nhìn con vật kia đang tiến tới vồ cô gái bé nhỏ. Và lần này, Băng cũng chẳng kịp quay đầu đi để tránh... Cái khoang miệng cách đầu Băng 30 cm...

Phừng...

Cái đầu con trăn bốc cháy!

Lửa ngùn ngụt lan xuống thân mình nó trong tích tắc... Con trăn nằm vật xuống ngay trước mặt Băng... Nó hoàn toàn không có không có thờn gian giãy giụa trong đám lửa... Thịt nó teo tóp lại và vụn ra thành than... Nhiệt nóng tới múc làm cái giường gần nhất bốc cháy theo, nhưng Băng chẳng có cảm giác gì. Giờ nhỏ chỉ thấy một vệt đen dài mấy mét dưới đất rất gần mình, vài mảnh da trăn mỏng tang bay nhè nhẹ rồi đáp xuống sàn.

Chấn Khang cũng chưa tin nổi vào mắt mình.

Một phút để định thần... Khang đang tiến lại phía Băng. Một đám lửa lớn vẫn lan nhanh cháy phừng phừng.

Băng ngồi bệt dưới sàn, bất động. Khang ngồi xuống, rút trong người một con dao sắc lẻm, cắt đứt cái dây thừng nhỏ buộc chặt tay Băng. Hai tay nhỏ buông thõng dưới sàn, mắt vẫn nhìn không chớp cái vật cháy đen dài. Khang túm lấy tay nhỏ kéo đứng dậy.

- Không sao chứ?

Băng vẫn bất động như kẻ mất hồn.

Điện thoại của Khang bỗng rung:

- Alo?

- Cậu chủ. Năm phút nữa tàu về cảng rồi, cậu chủ đi đâu vậy?

- Sẵn sàng hết chưa?

- Xong rồi. Chỉ đợi cậu chủ đến nữa thôi.

- Biết rồi.

Khang tắt máy, quay đi. Đầu đang nghĩ sẽ phóng mô tô đến hết tốc độ, dù không kịp giờ tàu về cảng thì cũng sẽ cố đến sớm nhất có thể. Trong đầu Khang, chẳng còn ý niệm nào về người con gái đằng sau, điều cậu quan tâm và khó chịu vô cùng là nhiệm vụ được giao sẽ thất bại chỉ vì một giây không chịu nổi cái suy nghĩ, Băng sẽ gặp nguy hiểm trước “lũ chó dại”, và Khang đã cho xe quay đầu trở về nhà. Khang định bước thật nhanh. Nhưng... cậu bỗng khựng lại. Khang hơi cúi đầu... nhìn một bàn tay yếu ớt vừa nắm lấy tay mình từ đằng sau.

- Đừng... đi... - Giọng nói nhỏ nhẹ như có chút van nài vang lên. Khang hơi xoay người.

- Vì em mà ba đã không hài lòng về ta. Bây giờ em muốn vì em mà ta lại không hoàn thành nhiệm vụ nữa sao? Giờ em có chết trước mắt ta thì ta... cũng kệ! Bỏ tay ra đi.

Khang gạt tay Băng xuống và định quay đi... Nhưng... Một lần nữa khựng lại. Tim cậu đập lạc một nhịp... khi...

Đôi tay ấy đưa lên... ôm chầm lấy người Khang!

Mặt Băng úp vào ngực Khang như muốn tìm sự an toàn hạn hữu.

- Đừng... đi - nhỏ lặp lại y như lúc nãy.

Chính nhỏ cũng chẳng hiểu tại sao lại làm thế... chỉ biết nhỏ vừa trải qua một điều kinh hoàng chạm đến nỗi sợ hãi tột cùng thôi. Tất cả những điều lo lắng của Khang bay đi đâu hết. Thay vào đó, cậu chỉ cảm thấy... cánh tay dịu dàng ấy đang ôm lấy mình... giọng nói ngọt ngào ấy vang lên muốn Khang ở lại... Lần đầu tiên! Là lần đâu tiên Băng chủ động ôm lấy Khang như cần một sự bảo vệ, như - cần - có - KHANG...

Khang cúi xuống hôn nhẹ lên tóc người con gái ấy...

- Ừ. Không đi.

...

Chấn Khang kéo tay Băng về phía cửa, trong phòng, vòi phun chữa cháy tự động đang làm việc. Trước khi bước cùng Khang ra ngoài, Băng ngoái lại nhìn cảnh tượng ấy lần nữa... Một vệt cháy dài... nhỏ ngẩng đầu lên, hình ảnh cuối cùng hiện ra trong võng mạc nhỏ là... Một khoảng trần nhà có những lỗ sáng li ti như hàng vạn mũi kim xuyên qua, mang theo ánh nắng chiếu xuống mất dần như tan vào không trung...

- Tao đang bận nên sẽ giết lũ chó hoang chúng mày sau!

Khang hằn học nhìn tên Leader. Lũ tội phạm đang bị mấy tên đàn em của Khang chĩa súng vào nên không dám ho he gì. Chỉ có tên Leader là nhìn Băng, cười nhạt.

- Rút - Khang ra lệnh cho đám đàn em.

...

- Ư a a...

Tiếng hét man sợ vang lên như tiếng sấm, dội đến khắp các dãy hành lang khu B... Tiếng hét như của một kẻ vừa bị chặt mất 4 chi, đau đến tột cùng của nỗi đau... Tiếng hét của tên quái thú Leader. Hắn vừa nhận ra... Seiky... đã chết!

Khu A. Sau bữa tối không ai đến dùng bữa, đám giúp việc vẫn phải dọn thức ăn, rửa bát đĩa.

- Cẩn thận vỡ chén, để tâm vào.

- Mày điêu vừa thôi.

- Không, tao thề với trời đất tao nói thật. Rõ ràng tao thấy cô tiểu thư đó ngồi cạnh cậu hai, hai người thân mật vô cùng.

- Mày bảo tiểu thư đó và cậu cả nằm chung một giường tao còn tin được chứ với cậu hai...

- Trời ơi, đầu tiên tao cũng nghĩ mắt bị lé đấy chớ. Nhưng đúng là sự thật 1.000%.

- Chả nhẽ cô tiểu thư ấy muốn cưa cả hai cậu chủ nhà mình?

- Cỡ đó cũng dễ lắm... nhưng mà... với cậu hai, è, không tin được!

- Phải đấy, cậu hai xưa nay có ưa con gái đâu. Ai đụng vào còn chết như chơi ấy chứ.

- Tao thề tao nói thật mà, tiểu thư đó đẹp quá chứ bộ.

- Không lẽ hai cậu chủ nhà mình yêu một người?

- Như phim truyền hình ý nhỉ... hi...

Thụy An trở ra phòng ăn, gặp cô quản gia.

- Chị nghe về chuyện bên khu B chưa?

- Rồi. Con ranh đó may mắn lắm.

- Chúng ta không cần phải loại cái gai trong mắt bằng sức của mình nên nhờ một kẻ khác.

- Ai?

- Leader...

- Chẳng phải hắn đã thất bại và bị cậu cả...

- Hắn sẽ không dừng lại đâu. Lần này chỉ là thiếu tính toán nên mới vậy. Chị nghĩ sao nếu... chúng ta giúp hắn đây.

- Ổn lắm... ngày càng thông minh đấy, Thụy An.

23 giờ hơn.

Băng nằm trên giường ngủ ngon lành... Khang ngồi cạnh mải nhìn nhỏ ngủ, tay vẫn nắm lấy tay Băng. Quản lý bước vào.

- Cảm ơn cậu chủ.

- Vì sao?

- Vì đã quay trở về cứu cô ấy.

- Cô ấy là người của mày sao mà cảm ơn?

- Em có thể biết tại sao... cậu chủ quay về không?

- Không biết. Nhưng không có lần sau đâu.

Reng. Di động của Khang rung, cậu mở máy:

- Sao?

- Em xin lỗi, cậu chủ. Cảnh sát cơ động rượt ghê quá. Tụi em chỉ cho đượcmột ô tô vào kho phê thải gần công viên được thôi. Một ô tô còn lại và đám anh em bị tóm mất rồi ạ.

Bàn tay Khang bỏ ra khỏi tay Băng. Cậu đứng dậy, người bắt đầu nóng lên.

- Vậy là chỉ giữ được một nửa kho thiết bị?

- Em xin lỗi. Không ngờ lần này lũ cớm siết ghê quá.

- Được rồi. Chúng mày rút đi. Cho tao địa chỉ chính xác cất chiếc xe còn lại.

- ...

Khang tắt máy, nuốt khan.

- Không đưa được hàng về sao cậu chủ?

-

Bị lũ hải quan giữ lại nhưng chúng đã dỡ lên ô tô trốn đi. Rồi lũ cảnh sát cơ động đuổi theo bắt được một ô tô, nửa kho thiết bị. Giờ phải tìm cách đưa chiếc xe còn lại về đây.

- Vậy là... mấtmột nữa. Nếu cậu chủ đến nói chuyện với bọn hải quan trước... có lẽ đã...

- Im đi. Nếu mày không gọi giữa chừng, tao sẽ đến được.

Khang lại phía bàn, mở ngắn kéo lấy ra chiếc ipad, mở bản đồ thành phố. Ngón tay Khang di chuyển trên màn hình.

- Đây là chỗ bọn đàn em giấu chiếc xe. Chắc chắn xe của lũ cảnh sát đang tìm kiếm. Nếu chỉ là cục điều tra của thành phố thì không vấn đề gì, nhưng bọn cảnh sát cơ động của quốc gia thì... không dễ chơi.

- Phải tìm cách đưa chiếc xe về trước lúc ông chủ hỏi đến.

- Được rồi, tao sẽ lập kế hoạch. Mai hành động. Nếu thất bại nữa, là mất trắng, là mắc tội lớn với ba!

...

1 giờ sáng. Nhạc từ mp3 không đủ để khiến Phong ngủ được. Cậu quyết định đến phòng thí nghiệm làm việc...

Phòng thí nghiệm nằm ở khu cuối cùng căn biệt thự, cạnh những phòng quan trọng cũng lắp đặt hệ thống bảo vệ JPA cấp cao... Phong bước vào, cửa tự động khóa lại để chế độ hỏi mật mã. Không mặc áo bảo hộ, Phong chỉ đeo hai chiếc găng tay trắng. Phòng thí nghiệm ngổn ngang những bàn đá xây kính bao bọc, đặc những chất hóa học, chất điều chế và những chất cần thiết khác. Phong đã sắp hoàn thành việc chế lạo một lô kịch độc M1xx mới.

... Cúi người kéo ngăn kéo, tay Phong lấy ra một ống đựng dung dịch rỗng, nhưng không may làm một cuốn sổ nhỏ hất ra và rơi xuống sàn. Phong, theo phản xạ tự nhiên, cúi tiếp nhặt cuốn sở lên.

Lật vài trang... đó là cuốn sổ ghi chép của Chấn Nam vềmột căn bệnh rất nguy hiểm hiếm gặp trên thế giới, biểu hiện của bệnh, phân tích mức độ nguy hiểm và hướng điều chế thuốc chữa, khá phức tạp.

Phong chẳng quan tâm lắm, cho tới khi thấy ở một dòng cuối cùng trang giấy, Chấn Nam đã ghi tênmột người con gái... “HẢI BĂNG”!. Tay Phong lập tức giở lại đọc những biểu hiện của bệnh. Giọng nói khẽ buông ra:

- Smith - agen?

...

- Leader. Em xin đại ca. Bình tĩnh đã.

Rầm!

Tên quái thú dùng hai tay nâng cả chiếc giường lên lậy cho nó đổ đến rầm, mắt hắn long sòng sọc, miệng rít lên từng tiếng rên đau đớn và uất hận. Hai tay hắn siết chặt, những đường gân xanh nổi lên chằng chịt. Thân hình to lớn của hắn nhưmột ngọn núi lửa muốn phun trào và nổ tung tức khắc.

- Đại ca, phải bình tĩnh mới giải quyết được việc.

- Phải đấy ạ.

Lũ tội phạm đứng xung quanh nhưng cách xa tên cầm đầu, đang tìm mọi cách để trấn an hắn. Chưa bao giờ chúng thấy Leader nổi điên lên đến mức đáng sợ thế này. Chúng không một lần dám nhắc đến cái tên Seiky.

- Đại ca à, nếu muốn chúng ta có thể tìm một thú cưng khác...

Vài tên quay lại nhìn tên tội phạm không biết ăn nói kia. Còn Leader thì đã nhìn hắn chằm chằm bằng đôi mắt muốn tóe lửa, tay với xuống tìm thấymột tấm nan giường bị long ra... crắc- crắc.

Tên tội phạm giơHai tay:

- Leader! Leader! Em sẽ im... xin... xin anh...

Tên Leader đang tiến lại với thanh gỗ dài trên tay. Hắn đã tìm được kẻ để trút giận - Seiky! Seiky của tao! - Hắn gầm lên. Hắn cứ thẳng tay đập liên tiếp vào tên tội phạm, đập mạnh và túi bụi cho đến khi tên ấy máu me đầy người, gãy xương vai, đầu dập gần 1/3 và nằm bẹp dưới đất nhưmột con gián bị giẫm. Hắn thoi thóp thở lúc máu vẫn ngập miệng và mũi thở ra toàn máu đen thẫm. Tên quái thú vẫn chưa nguôi giận và vẫn muốn giơ tay tiếp tục đánh... Lũ tội phạm không dám can ngăn, nhìn và im re.

- Sao phải nóng tính thế. Có thù thì nên trả.

Tên quái thú quay phắt lại, hắn vẫn thở hồng hộc. Cô quản gia vừa bước vào vớimột sự liều lĩnh nhất định.

- Muốn gì? - một tiếng gầm lên dữ dằn trong hơi thở mạnh.

- Muốn giúp trả thù thôi. Cách tốt nhất là cho cậu cả thấy người con gái của cậu chếtmột cách khổ sở thế nào. Một mạng đền một mạng.

...

5 giờ sáng.

- Cậu chủ đi sớm vậy sao?

- Phải làm xong trước khi bọn chó săn phát hiện ra chiếc ô tô và trước khi cha ta hỏi đến. Nhưng rất nhiều khả năng lũ cớm sẽ theo đuôi ta.

- Cậu chủ phải cẩn thận, nếu không thể đem được về thì thôi, bị bắt sẽ mệt hơn đấy ạ

- Biết rồi. À, còn chuyện này, ngươi đã thử nghiệm K115 bao nhiêu lần vậy?

- Phải hơn mười lần, nhưng em đã gửi ghi chép kết quả lại cho cậu chủ rồi mà.

- Chuyện hôm qua bên khu B khiến ta ngạc nhiên, chưamột lần thử nào cho thấy khẩu K115 tỉa hết tuýp đạn sẽ giải phóng năng lượng nhiệt khổng lồ, đến mức thiêu rụi cảmột con trăn.

- Nếu không liên quan đến K115 thì sao ạ?

- Thì sẽ liên quan đến sự cố ở party!

Tay quản lý hơi nhíu mày, cố nghĩ xem cậu chủ đang phán đoán chuyện gì. Trong lúc này, Khang vừa đội chiếc mũ lưỡi trai đen sụp xuống đầu, vừa bước lại phía giường mình.

- Ta sẽ để một nửa cảnh vệ lại, đề phòng chuyện như tối qua. Vậy nên dù chuyện gì thì cũng đừng gọi cho ta, nếu ngươi không muốn ta bị cha trách phạt. Nhưng đến lúc ta về, nàng mà xây sát chỗ nào, ngươi sẽ phải đền tội đấy.

Khang đang đứng cạnh giường, cúi xuống hôn nhẹ lên làn môi mềm. Băng hơi cử động, vùi nửa khuôn mặt xuống chiếc gối êm và dày, ngủ tiếp. Ở cự li gần, Khang nhìn khuôn mặt ấy không chớp, chợt cười, rồi đứng thẳng dậy, quay người.

- Nhiều nhất phải đi hai ngày, người lo luôn chuyện trong nhà cho ta. Lũ chó hoang ta đã điều thêm người quản thúc rồi, về ta sẽ xử một thể!

Khang đưa tay kéo chiếc mũ sụp hơn xuống, bước về phía cửa. Tay quản lý đằng sau cúi đầu.

Hai tên cảnh vệ đứng ngoài cửa phòng, chúng theo lệnh đến để bảo vệ Băng khi cậu chủ vắng mặt. Khang biết Băng sẽ an toàn chỉ khi ở phòng cậu. Nếu “lũ chó hoang” có xổng chuồng và sang khu giữa gây chuyện thì cũng không một tên nào, kể cả Leader, dám mò vào phòng cậu chủ. Khi đó sẽ là việc quản lý an ninh của Chấn Phong.

- Cậu chủ! - Hai tên cảnh vệ cúi đầu chào

- Không được rời tầm mắt khỏi cô ấy! Ngoài quản lý không được cho ai gặp. nếu xảy ra chuyện gì, hai ngươi sẽ chết đầu tiên đấy.

- Dạ!

Khang định đi thì khựng lại, chợt nhớ đến tên đàn em của Phong mò vào phòng mình hôm trước:

- Còn nữa, không được lại quá gần cô ấy, không được nói chuyện, không được nhìn trộm, không được chạm vào cô ấy dù chỉ là một ngón tay! Tao cấm!

- Rõ, thưa cậu chủ! - Hai tên này không hiểu sao cậu chủ phải đề phòng đến vậy nhưng chúng biết tốt nhất nên nghe lời.

Không có Khang ở nhà, Băng có khi còn cảm thấy thoải mái hơn. Nhỏ ngủmột mạch đến gần trưa, dậy thì quản lý đã chuẩn bị sẵn đồ ăn. Ăn xong thì lôi tạp chí ra đọc, chán thì nghịch mấy xếp bài. Nhỏ không phải ngoan tới mức nghe lời Khang ở yên trong phòng, chỉ là nhỏ chẳng muốn bị bắt cóc sang khu B lần nữa. Suýt vào bụng con Seiky, thật là một điều khủng khiếp!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx