Nằm bất động chỉ là bề ngoài, bên trong luôn chứa đựng một mối bận tâm.
Nằm bất động càng lâu lắc, mối bận tâm càng nặng nề.
Mối bận tâm của Lý Huyền chính là bỏ trốn.
Ma Vân đại hội đã diễn ra tới ngày thứ sáu, vẫn chưa có ai ngó ngàng đến Lý Huyền. Thằng nhóc càng cảm thấy sầu đời nên kiên quyết sẽ bỏ trốn, chí ít cho đến khi đại hội kết thúc, thư viện chính thức vào học mới quay lại.
Vì vậy nằm bất động chí là bề ngoài, thực chất Lý Huyền đang cặn kẽ quan sát từng người.
Ma Vân thư viện rất lớn, hẩu như chiếm hết cả ngọn Thái Ất. Đỉnh ngọn là nơi ở của Tử Cực lão nhân, làn khí tím lắc lư bốc lên từ đây, lên cách dinh ba mươi ba trượng thì toả ra thành sáu luồng sáng tím nối với bốn cực Đông, Tây. Nam, Bắc của thư viện, với Thái Thần viện nơi diễn ra đại hội và với ngọn Tiêu Dao đằng hậu sơn Chung Nam.
Sáu luồng sáng tím có mối kết nối chung là làn khí tím nhàn nhạt ấy. vì tùng chứng kiến trận chiến giữa Tử Cực lão nhân và Tuyết Ẩn thượng nhân, Lý Huyền biết chắc khí tím trông mỏng manh như vậy, thực chất chứa đựng một loại quyền năng khó dò. Nó nhận thấy khả năng vượt ra ngoài vùng bao phủ của màn khí mà không kinh động đến Tử Cực lão nhân không phải là gần như bằng không, mà đích xác là bằng không.
Các luồng sáng tím tiếp đất ở chiếc đinh Thái Hạo Thiên Nguyên của Thái Thần viện, ở lá cờ Cửu Cực Định Càn của Tiêu Dao phong, và ở bốn pho tượng thần Thanh Long, Xích Long, Bạch Long, Huyền Long lần lượt trấn giữ bốn cực Đông, Tây, Nam, Bắc của Ma Vân thư viện.
Tương truyền chiếc đinh Thái Hạo Thiên Nguyên lớn tới mức chứa được mọi tinh tú trên trời, trong lòng đựng ánh sáng thuở ban sơ của thiên đạo, liên kết với vòng vận hành của sao Thiên Triền để trấn áp yêu ma trong thiên hạ.
Lá cờ Cửu Cực Định Càn thì vươn cao mấy chục trượng, quanh năm mây mù vờn quanh, không tài nào trông rõ đường nét. Tương truyền Cửu Cực Định Càn có sức dời sông chuyên núi, hễ phất lên thì trời sẽ nổ tung, đất sẽ sụp đổ, uy lực lớn dấn mức khó tin, chắng ma quỷ nào dám xâm phạm. Bởi thế mấy lão quái Tuyết Ẩn thượng nhân và Đại Nhật Chí dẫu ngang nhiên kéo đến, nhưng giọng điệu cũng vẫn hết sức dè dặt, không dám mạo hiểm đối dịch.
Làn khí tím kết nối được với hai vật thần thánh như Thái Hạo Thiên Nguyên đỉnh và Cửu Cực Định Càn kỳ, đủ thấy đâu phải hạng tầm thường. Còn về bốn pho thần long, tuy bề ngoài chỉ là những khối đá dung dị, nhưng Lý Huyền có đủ lý do để tin rằng lai lịch của chúng cũng không đơn giản.
Ma Vân thư viện nằm gọn trong khí tím và ánh tím như thế, Lý Huyền làm sao chạy trốn được? Đào đường hầm chăng? Nó chỉ thử một chút thôi là phải bỏ cuộc rồi. Chung Nam sơn là núi đá, đừng nói Lý Huyền, mà ngay cả Tạ Vân Thạch cũng khó lòng dùng sức suông để đào được địa đạo dẫn ra ngoài.
Song có lẽ trời xanh chẳng phụ lòng người, nên cuối cùng cũng hé cho Lý Huyền một cơ hội.
Cơ hội ấy, chính là nhà bếp.
Ma Vân thư viện không dùng thịt thà rau củ, từ trên xuống dưới chỉ ăn bùn mây, tuy vậy thứ thực phẩm theo truyền thuyết là dành cho thần tiên này cũng vẫn cần đến nước. Muốn chế biến bùn mây thành các mùi vị, hình dáng, màu sắc khác nhau mà thiếu nước thì không xong. Nước dùng cho bùn mây được yêu cầu cực kỳ nghiêm ngặt, phải là nước suối Lộc Sinh trên núi Oa Phong gần đây mới có thể giữ cho bùn mây dẻo mềm, không xơ, không bã.
Vì vậy mỗi sáng tinh mơ, vào lúc sương mù còn chưa tan hết, đầu bếp của Ma vân thư viện đã quẩy hai cái thùng lớn, mở cửa đi đến núi Lộc Sinh lấy nước. Phải thừa nhận Ma Vân thư viện đúng là thiên hạ đệ nhất thư viện, ngay đầu bếp cũng võ công cao cường, thùng to dễ đến trăm cân quẩy lên vai mà anh ta vẫn đi dẻo dai như bay, vượt núi băng đèo, chưa đến nửa canh giờ đã đổ đầy cái ang nước khổng lồ trong nhà bếp.
Đây chính là cơ hội tốt nhất cho Lý Huyền trốn thoát, chỉ cần náu trong thùng nước để A Trường nấu bếp quẩy ra khỏi thư viện là được. Ra ngoài kia rồi thì chẳng còn phải sợ trời sợ đất gì nữa.
Nhưng dù sao Lý Huyền cùng đã lớn, chí ít cũng phải nặng tới một trăm mười, một trăm hai mươi cân(11), A Trường không phải đổ ngốc, làm sao thấy gánh nặng hai trăm cân nữa mà không phát giác ra được chứ?
Điều này, Lý Huyền cũng đã nhân cái lúc nằm bất động mà kín đáo quan sát rồi. Ma vân thư viện chỉ ăn bùn mây nhưng không cấm rượu, hiềm nỗi chẳng phải ai cũng được phép uống. Vì vậy hằng ngày, hễ lão Thái quét dọn ngất ngưởng dưới bóng chiều khề khà bầu rượu ngon của lão, A Trường lại nuốt nước bọt ừng ực.
Đó chính là thời cơ.
Lý Huyền mất nửa ngày trời mới bắt thân được với lão Thái, tháo trộm đi nửa bầu rượu và thay nước vào. Lão Thái quý rượu như mạng sống, vốn dĩ một giọt cũng không muốn san sẻ cho người khác. Khổ nỗi lão già quá rồi, cứ tợp ba ngụm vào bụng xong thì căn bản là không phân biệt nổi mùi vị nữa.
A Trường thích rượu, phải cái tửu lượng chẳng ra gì, uống được nửa bầu là bắt đầu líu lưỡi, nổi hứng kéo Lý Huyền ra đọ tay. Lý Huyền cố ý đợi đến canh tư mới đem tặng rượu, vì vậy khi quẩy hai cái thùng lớn lên vai thì A Trường không còn đủ tỉnh táo để phát hiện ra thùng nặng hơn ngày thường. Huống chi anh ta đã từng khoác lác bảo Lý Huyền rằng, cho dù hai thùng nước nặng tới ngàn cân, anh ta vẫn gánh băng băng trên núi trên đèo, nay bỗng thấy nặng thật, chẳng qua cũng tưởng ông trời trừng phạt thói ba hoa bốc phét của mình mà thôi.
Khi gió thổi sương mù tan hết, trên sườn núi Chung Nam vang lên một tràng cười khoái trá:
- Lão già tồi tệ! Ngươi không cầm chân ta được, Lý Huyền đã thoát ra rồi!
Lý Huyền oai vệ đúng trên vách núi, một tay trỏ trời, một tay chống nạnh, hai chân chùng xuống, dương dương tự đắc nói lên những lời này.
Đây đúng thực là một kế hoạch vượt viện tinh tế ti mi, và đã thành công rực rỡ. Từ nay, trời cao thế ấy, biến rộng thế kia, Lý Huyền cứ thoả sức bay, thoả sức bơi. Tuy nhiên nó chẳng thể ngờ, cuộc sống vượt viện đầy sắc màu, đầy thú vị này sắp có một khởi đầu cực kỳ diễm lệ.
Lý Huyền duy trì tiếng cười sằng sặc cùng tạo hình oai vệ được chùng một giây, hai giây... cuối cùng mãn nguyện định thu hồi tư thế thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét kinh hãi vang lên lưng chừng không.
Lý Huyền thảng thốt ngẩng đầu trông, chỉ thấy một chấm đen đang từ bầu trời đằng xa lao xuống. Nó không hiểu xảy ra chuyện gì, bèn cứ đứng ngớ ra nhìn. Đến khi nhìn rõ đấy là người rồi thì không tài nào tránh kịp nữa, người nọ đã ngã đánh rầm xuống người Lý Huyền.
Cú đè làm Lý Huyền nổ đom đóm mắt, ruột gan nhộn nhạo hết cả lên. Tất cả những hứng thú cùng khoan khoái ban nãy đều bị tai nạn này biến thành lửa giận, nhưng không thể bùng phát được, bởi thân thể nó đang bẹp dí gần chết. Cũng may Lý Huyền không đứng sát mép vực, người nọ rơi xéo, cú ngã cuốn cả hai lăn vào cánh rùng gần đó. Thảm lá rụng tương đối dày nên hút đi khá nhiều lực va chạm, bằng không Lý Huyền đã tắt thở rồi. Nó đang nổi giận bừng bừng thì nghe một giọng dịu dàng hỏi:
- Ngươi... ngươi không sao chứ?
Giọng nói vừa lọt lai, cái đầu bị đè bẹp đến choáng váng của Lý Huyền bất giác tinh táo hẳn: Ôi, giọng đâu mà dễ thương? Lý Huyền vô thức duỗi tay ra, ma xui quỷ khiến thế nào nắm trúng ngay bàn tay của người ấy. Bàn tay này mểm mịn và nhỏ nhắn vô cùng, phải bao nhiêu kinh nghiệm mới có thể dựa vào hướng giọng nói mà phán đoán đúng vị trí của bàn tay? Lý Huyền thều thào đáp:
- Ta... ta không xong rồi, ngươi sờ thử xem tim ta còn đập không?
Nó nắm bàn tay trơn mịn, mềm mại như không xương đó kéo đến đặt lên ngực mình. Cổ tay như đọt măng mới gọt, nhỏ nhắn, mát rượi, hệt như ngọn gió xuân lọt qua những đầu ngón tay Lý Huyền để thổi vào trái tim nó. Lý Huyền hài lòng thở phào một tiếng, chưa mở mắt vội, quyết định cứ dần đà tiến từng bước một, thong thả tận hường diễm phúc ở đâu bay tới này. Mà suy cho cùng, cũng phải thế mới bù đắp được tai bay vạ gió trên trời rơi xuống chứ.
Nhưng số mệnh xăng xái không dễ dãi cho phép Lý Huyền tiêu dao tựa kề hồng nhan. Vì vậy một luồng gió rít trên cao, rồi một âm thanh chói tai bỗng đâm sượt qua đầu nó, nếu chệch sang trái một chút chắc là xuyên thủng óc luôn. Cùng với âm thanh riết róng váng trời đó, cuồng phong cũng ào ào thốc tới.
Lý Huyền không màng an hướng diễm phúc nữa, vội vã bò dậy, mắt buộc phải mở ra.
Và vừa mở mắt, nó đã suýt ngất đi.
Lý Huyền vẫn nghĩ thế giới bên ngoài này ngan ngát toàn hoa thơm, ăm ắp toàn vẻ đẹp, nhưng hiện thực lại cách lý tưởng một khoảng quá xa, xa tới nỗi nó chẳng muốn mở mắt ra chút nào.
Điên cuồng bay quần khắp trời là những cái đầu lâu xương sọ, trong mỗi sọ thắp một ngọn lửa chập chờn xanh lè, y như dàn đèn lồng ma quái treo trên không. Đám đèn lồng vốn đã kinh khủng lắm rồi, thế mà vừa bắt gặp ánh mắt Lý Huyền nhìn đến, chúng lại càng như bị kích thích, lửa xanh bên trong rực cháy, mùi máu tanh cuộn lên ngập ngụa, tạt mạnh vào mặt thằng bé.
Một luồng âm thanh chói tai rít ra từ những cái miệng chập mở, loáng thoáng như đang gọi tên Lý Huyền. Tim gan Lý Huyền nôn nao chao đảo, tiếng gọi của bọn đầu lâu nghe ra rất thân thiết, khiến nó chỉ muốn hồi đáp. Nhưng chút lý trí còn sót lại rành mạch răn bảo nó rằng nếu đáp lời, nhất định sẽ có một sự việc vô cùng bất hạnh xảy ra.
Đột nhiên nhớ lại điều gì, Lý Huyền bèn ngoảnh phắt đầu nhìn sang bên cạnh. Quả không ngoài dự liệu, luồng gió sắc lạnh vừa sượt qua bên đầu nó cũng là một cái sọ thắp lửa xanh lè. Chiếc đầu lâu thấy Lý Huyền đã phát hiện ra mình, bèn nhe răng cười rất quỷ quyệt, rồi bỗng ngoác rộng mồm, đớp Lý Huyền một cái.
Thằng nhóc la hoáng, vội vùng dậy chạy trốn, quên bẵng là cô nàng từ trên trời rơi xuống còn đang nằm đè lên người mình. Thế là cả hai lại cuộn tròn lấy nhau, lăn lông lốc vào rừng, va đập qua các thân cây.
Gió lạnh thê thiết, đất trời ảm đạm, đám đầu lâu phát ra những tràng hú hét chấn động không gian, rầm rập lao vào rừng. Lý Huyền kéo cô nàng guồng chân bỏ chạy. Nhờ sự che chắn của các thân cây, nhất thời dám đầu lâu ma lửa kia cũng chưa bắt kịp bọn họ.
Bây giờ Lý Huyền mới thở phào một hơi, ngoảnh đầu sang nhìn cô bé bên cạnh.
Ôi, trên trời rơi xuống mà không phải là thiên thạch, từ lúc nào lại có thể rơi xuống một tiểu cô nương thanh tú nhường kia?
Lý Huyền thở dài, được cô nàng xinh xắn thế này đè vào người, thì mỗi ngày bị đè một lần cũng chẳng sao, miễn đừng đè chết là được. Nó vừa nghĩ lung tung vừa cười nhăn nhớ, trông rất vô lại, chỉ thiếu nước nhằn nhằn cọng cỏ đuôi chó nữa thôi.
Nhưng phải nói cô bé thực sự rất đẹp, ánh triều dương lọt qua cành lá rậm rạp, phủ màu xanh lên người cô, trông như bông hoa vừa hé nụ vẫn còn đọng nguyên sương. Cô yểu điệu đứng trong làn gió thối, tựa hô chỉ cần gió mạnh thêm một chút là có thể bị cuốn theo, bay bổng mà đi mất.
Bên mai cô bé gài một đoá hoa bằng ngọc để giữ tóc vén gọn lên, phô ra lúm đồng tiền trên má, mặt đẹp như thoa phấn dổi son, kiều diễm duyên dáng, chẳng khác nào tiên tử trên núi, thiên tinh dưới hoa, sống mũi cô thanh tú, trau chuốt, hơi hơi hếch, trông thật đáng yêu. Lúc này cô đang ngẩng mặt nhìn đám linh cốt bay qua bay lại, bộ dạng khiếp đảm, không rảnh chú ý đến Lý Huyền.
Không hiểu sao, Lý Huyền bỗng thấy lòng trỗi dậy một cảm giác kỳ lạ, tựa hồ đã từng gặp người con gái này ở đâu đó. Cảm giác hệt như móng vuốt con mèo, cứ bâu dần bâu dần vào tim Lý Huyền, bâu tới mức ngứa ngáy mà không gãi được, nhưng bất kể thế nào nó cũng không đủ sức nhớ ra.
Đã không đủ sức nhớ, Lý Huyền chẳng buồn vắt óc nữa, vả chăng tiểu cô nương đang đứng ngay đây, tại sao không hỏi luôn cô ta cho tiện. Nghĩ là làm, nó vỗ nhẹ lên vai tiểu cô nương, cử chỉ rất tự nhiên:
- Chúng ta tùng gặp nhau ở đâu đó rồi phải không?
Lý Huyền chuyên đời cư xử như thể thân quen lắm, nhưng người khác không thích ứng dược. Tiểu cô nương giật bắn mình, nhảy vọt ra xa:
- Đương nhiên là chưa gặp bao giờ.
Lý Huyền cũng không ngạc nhiên, chỉ lẩm bẩm:
- Thế tại sao ta lại có cảm giác ngờ ngợ nhỉ? Hay là cô nói tên cô cho ta biết, để ta nghĩ kỷ xem. Tránh cho cô thiệt thòi, ta sẽ nói tên ta trước nhé. Ta tên là Lý Huyền.
Tiểu cô nương đảo mắt vẻ châm biếm, rồi cười khẽ:
- Ta tên Long Vi. Long nghĩa là rồng, Vi là hoa tường vi ấy.
Lý Huyền trầm tư hồi lâu:
- Long Vi, hình như chưa nghe cái tên này bao giờ. Tên kỳ khôi thế, nếu tùng nghe qua ắt đã nhớ ngay. Nhưng vì sao ta lại có cảm giác lạ lùng vậy nhỉ?
Nó còn đang suy nghĩ, Long Vi đã cười bảo:
- Chiêu tán tỉnh của ngươi không hiệu quả đâu.
Lý Huyền cũng cười, nụ cười của hai người khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhõm. Lý Huyền dang tay:
- Ta cần quái gì phải tán tỉnh. Chúng ta đã tiến tới bước ôm nhau rồi, đâu cần giật lùi lại mốc bắt quen ve vãn. Nhưng mà ban nãy tình huống khẩn cấp, chưa kịp thường thức kỹ càng hương vị mềm mại thơm tho đầy chặt một vòng tay, bây giờ nhân lúc bọn xương cốt kia không có ở đây, chúng ta thứ lại lần nữa xem?
Lý Huyền dang tay xông lại. Tiểu cô nương đỏ bừng mặt, đột ngột lăng chân tung ra một cước. Lý Huyền rú lên, văng đánh bình vào thân cây phía sau. Cú va chạm mạnh tới nỗi cành lá khua nhau xào xạc. Đúng lúc ấy, trời cao vang vọng tiếng cười lạnh lùng nham hiếm, ánh xanh lục thình lình toả rộng.
Tiếng cười mới cất lên, thoắt cái đã lan đến gần, gió xoáy bốc dậy, xương sọ lúc nhúc kéo ào tới chỗ Lý Huyền. Nhưng Lý Huyền chẳng hề cuống quýt, lại cười bảo:
- Vội gì, cứu binh đến rồi kia. Một... hai...
Thái độ bình tĩnh của nó lây sang cả Long Vi, khiến cô cũng bất giác dừng chân, đợi cứu binh của Lý Huyền.
Lũ đầu lâu thắp lửa rú rít kéo tới, đâm sẩm sập vào những thân đại thụ sau lưng hai người, cây to tức thi bắt cháy, lửa xanh bốc ngùn ngụt lên hơn một trượng, cao lớn như ngọn đồi, lừ lừ đè xuống đầu hai người. Long Vi hỏi to:
- Cứu binh của ngươi đâu?
Bấy giờ Lý Huyền không bình tĩnh được nữa, bèn cuống cuồng kêu:
- Lão già đâu? Tạ Vân Thạch đâu? Huyển Minh đâu? Tại sao lại không đến?
Long Vi sửng sốt:
- Tạ Vân Thạch? Tạ Vân Thạch sẽ đến ư?
Cây to bốc cháy phừng phùng giữa đám lửa ma, một cành lớn đổ dần xuống người Lý Huyền, khiến nó thất thần hốt hoảng. Nó bảo:
- Theo tính toán của ta thì thế nào Ma Vân thư viện cũng trông thấy đám xương sọ nhung nhúc này. Ai thì không biết, chứ Tạ Vân Thạch nhất định phải đến hàng ma. Nào ngờ cái thư viện thối tha đó không có lấy một mẩu chính nghĩa, để mặc cho đám yêu nghiệt hoành hành trên Chung Nam sơn, không thèm bận tâm mới sợ!
Lý Huyền đang oán trách thì một luồng gió mạnh lùa tới, đám lửa ma vỡ bùng, tách thành mấy chục đốm lửa, đu đưa toả rộng ra. Cây cối hễ dính lửa này là lập tức bắt cháy, khắp nơi ngùn ngụt toàn lửa xanh lè. Hai người đều biết đã tới lúc nguy ngập, tức thì hồn xiêu phách lạc. Long Vi giục:
- Ngươi... mau nghĩ cách đi!
Lý Huyền gãi đầu gãi tai, khổ sở suy tính, nhưng giữa biến lửa ma dày đặc thế này thì có cách gì được. Ánh lửa càng lúc càng lan tới gần, cả hai buộc phải giật lui. Long Vi bỗng “ồ” một tiếng:
- Vì sao lửa ma không cháy tới đây?
Lý Huyền nghe vậy ngẩng đầu, nhận ra cây cả ba mặt đều đã bị lửa ma xâm nhiễm, riêng mặt chính bắc thì ngay một đốm lửa tàn cũng không có. Hướng chính bắc, chính là hướng Ma Vân thư viện.
Có phải đám yêu nhân này tấn công núi Chung Nam, nhưng vẫn dè chừng uy danh của Ma Vân thư viện nên không dám xông thẳng vào không? Nghĩ đến đây, Lý Huyền cả mừng, kéo Long Vi bảo:
- Mặc kệ tại sao, phía này đã không có lửa, thì chúng ta hãy chạy về phía này.
Hai người chạy điên cuồng, lửa ma rít lên chói cả tai, rầm rầm đuôi theo chúng. Được một lúc, Lý Huyền đột ngột dừng bước, trước mặt nó hiện ra một pho tượng khổng lổ, bên trên vơ vẩn một luồng sáng tím.
Đây là tượng rồng, dường như được đẽo từ đá trắng nguyên khối, thân hình uốn khúc, cái đầu to tướng ngửa lên trời gầm rú thị oai, vuốt sắc giơ cao như sắp thăng thiên, dáng điệu hung mãnh vô cùng. Chính là pho tượng Bạch Long trấn giữ cực nam của Ma Vân thư viện.
Lũ đầu lâu đừng khựng lại cách Lý Huyền ba thước, không dám tiến lên. Lý Huyền ngắm nghía pho tượng rồng với vẻ suy nghĩ, rồi bảo:
- Thì ra bọn chúng sợ cái này đây - Nó cười ha hả, ngoái đầu nhìn đám lửa ma, xấc xược gọi - Không phải các ngươi muốn ăn thịt ta ư? Lại đây, lại mà ăn! Vì sao không dám tiến lên?
Nó tự đấm thùm thụp vào ngực mình, vênh vang tự đắc, cao hứng vô cùng. Đột nhiên, một giọng âm trầm cất lên:
- Sao lại không dám tiến? Cái con rồng mục nát đã chết từ đời nảo đời nào ấy thì đáng gì?
Đám đầu lâu đông nghịt lặng lẽ toả ra, một bóng đen vụt lên giữa thinh không, xuất hiện giữa vòng bao bọc của trăm ngàn linh cốt.
Vừa trông thấy bóng đen nọ, Lý Huyền đã xởn gai ốc. Bóng đen này không chỉ có giọng nói lạnh giá, mà thân hình đen kịt của hắn cũng toả hơi lạnh chẳng kém, như thể đã bị ngâm trong hố băng trầm tích cả vạn năm rồi vậy. Luồng hơi lạnh tựa mũi dùi nhọn, dòng theo ánh mắt Lý Huyền khoan thẳng vào tận tâm phế nó.
Lý Huyền mở miệng nói, mới phát giác ra hai hàm răng mình đang gõ vào nhau cồm cộp:
- Ngươi... ngươi muốn gì?
@by txiuqw4