sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chiều - 19. Tha thứ

19. Tha thứ

Tôi từng giận một người bạn bảy năm! Bạn có từng như thế?

Đó là vì một hôm tôi chợt nghe thằng bạn thân nhất chê dàn máy vi tính nhà tôi là… đồ bỏ. Không cần biết nó nói đùa hay thật. Không quan tâm nó nói vậy là có ý gì. Tôi không thèm nhìn mặt nó đến nay ngót nghét đã bảy năm.

Tôi đã không nhớ đến những lúc cùng nhau chơi một trò game, đã không nhớ những khi không có ai thèm đếm xỉa tới, chỉ có hai đứa đi cùng nhau thế nào, quên cả những buổi ăn trưa không có tiền thì bạn trả giùm. Chỉ vì một câu nói…

Mẹ tôi là một người coi trọng quá khứ. Bà thường nhớ và nhớ rất lâu những gì đã diễn ra. Bà có thể kể thao thao về những lúc đói khổ đã bị đối xử như thế nào, về chuyện dì Hai đã sai vặt tôi ra sao, dì Út ghét bỏ tôi thế nào… Lúc đó tôi cười: “Con chẳng nhớ, mà nhớ cũng chẳng làm gì, sao mẹ thù dai vậy?”. Mẹ tôi không nhìn mặt hai dì của tôi lâu rồi. Họ cũng phá sản, nợ nần lâu rồi. Đến bây giờ họ cũng chẳng đến nhà tôi làm gì nữa, mẹ cấm cửa. Bà ngoại thì thương con, không bỏ đứa nào, nên khi mẹ tôi bảo bà lên ở cùng nhà tôi, bà từ chối. Mẹ giận cả bà. Tôi bảo: “Mẹ cũng chẳng giận ngoại được mấy năm nữa đâu, coi chừng sau này tiếc!”.

Trái tim con người nhỏ lắm. Nhỏ hơn chúng ta tưởng rất nhiều. Một câu chuyện vui không làm tôi nhớ bằng một câu chuyện buồn. Người làm ta cười không khiến ta nhớ bằng người làm ta khóc. Chính vì vậy, sẽ thật khó khi quyết định tha thứ cho ai, cho điều gì hoặc cho chính mình. Nhưng chẳng bao giờ người ta tự hỏi, liệu những chấp nhất đó có làm cho mình sống thoải mái hơn, hay chính nó đang tước đi niềm hạnh phúc mình đang có? Khi có thể trả lời được câu hỏi này, bạn sẽ thấy mọi thứ oán hờn hóa ra thật… vô nghĩa! Nói như trong phim thì đời người có mấy cái mười năm. Sao ta uổng phí thời gian để trách hờn những điều vốn không thay đổi được?

Tôi tìm cách làm huề với bạn tôi nhiều lần. Mà không thể. Thời gian trôi qua, tôi đã khác, nó đã quá khác. Có muốn cũng không thể bắt cùng một nhịp như tình bạn trước đây. Tôi lỡ mất chặng đường lớn khôn cùng người bạn thân của tôi chỉ để mang lấy một gánh nặng suốt bảy năm. Và nhìn lại, tôi không những chỉ mất bảy năm mà mất luôn cả bạn.

Tha thứ là sự luyện tập của trái tim. Chỉ cần ta biết cách nới rộng trái tim ra, ta sẽ có được sức chịu đựng tuyệt vời. Theo khoa học, cứ mười lăm phút, máu và các tế bào trong não sẽ được thay mới dần một lần. Tức là cảm xúc tại thời điểm đó không bao giờ là mãi mãi. Giận rồi sẽ giận nhiều hơn, hoặc ít đi, hoặc đổi lại thành yêu thương chỉ sau vài phút. Chỉ là ta có đủ bản lĩnh để hiểu và chuyển hóa năng lượng xấu thành tốt hay không.

Một thanh niên sau thời gian tu hành đã quyết định nghỉ tu để ăn chơi lêu lổng và trở thành kẻ phóng đãng, phong lưu trong nhiều năm. Một hôm anh tỉnh ngộ, muốn quay về tu hành. Anh bèn tìm đến vị sư phụ ngày xưa. Vị sư phụ giận anh, bảo là: “Nhà ngươi muốn tu hành? Không được nữa…”, rồi ông chỉ ra cái bàn đá ngoài sân nói: “Chỉ trừ khi bàn đá nở đầy hoa!” Anh thất vọng ra về.

Sáng hôm sau, vị sư giật mình khi thấy chiếc bàn đá nở đầy hoa ngũ sắc. Ông hiểu ra mình đã sai, bèn đi tìm chàng trai, nhưng không thể. Và bàn đá cũng chỉ nở hoa một ngày.

Không có lỗi lầm nào trên đời là không thể hối cải. Chỉ cần biết ăn năn, tức là đã rất đáng được tha thứ.

Lòng hối lỗi là một kỳ quan. Và ta sẽ đập nát kỳ quan đó bằng một trái tim lạnh lùng bỏ mặc…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx