23. Khoảng chờ trong chiếc kén
Chở bạn đi trên đường, bất giác phỏng vấn ngắn khi xe chạy gần tới chợ Bến Thành: “Này, đố anh tại sao người ta có thể ngồi chờ một ai đó mấy tiếng đồng hồ không sao, mà chờ đèn đỏ có vài giây đã thấy bực bội?”. Anh bạn tôi ngẩn người không hiểu. “Chạy xe là tư thế đi không ngừng, và khi người ta bị bắt buộc phải dừng lại một việc gì đó đang làm mà người ta không muốn, dĩ nhiên sẽ phải bực thôi!”
Cũng như câu chuyện này: Một người con trai đang dạo chơi trong vườn chợt nhìn thấy một con bướm đang cố sức thoát khỏi cái kén của mình. Trông nó đến là tội nghiệp vì cái kén quá chật để thoát ra. Chàng trai động lòng thương, bèn dùng hai ngón tay rạch cái kén ra để con bướm dễ dàng thoát khỏi cái kén.
Nhưng trời ơi, đôi cánh của nó yếu ớt và bèo nhèo, không thể cất lên không trung được. Và ít lâu sau thì một bầy kiến đến tha nó đi… Chính những giây phút nỗ lực trong cái kén, ngỡ là khó khăn vất vả, nhưng sẽ cho nó một đôi cánh khỏe mạnh khi tung trời. Đó là một khoảng lặng cần-phải-có trước khi đạt được điều nó mong muốn. Và sự chờ đợi, theo một cách nói nào đó, chính là vị thuốc đắng dã không biết bao nhiêu tật. Bởi cái gì cũng có thời điểm của nó, như trái cây chín rồi mới mỏng cuống mà rơi về đất. Người ta cho rằng hạnh phúc mà cứ phải kiếm tìm, chờ đợi thì nào còn gọi là hạnh phúc. Nhưng ta không nên gọi đó là chờ đợi, hãy xem đó là một khoảng lặng để học cách biết-trước-những-gì-sẽ-xảy-ra, và rồi một ngày tung trời lộng gió, ta sẽ cám ơn những khoảng chờ không-vô-nghĩa.
@by txiuqw4