27. Làm sao biết đã đánh rơi cái gì?
Anh ngồi cà phê ở một góc khuất trong nhà, trước mặt anh là khung cửa sổ ô vuông. Nơi anh ngồi và không gian ngoài ô vuông ấy khác xa nhau lắm. Mọi thứ chỉ cách nhau có lằn ranh mỏng manh mà thôi.
Đa phần thời gian anh đã ngồi phía bên trong ô cửa sổ để ềm đềm đọc sách, nghe nhạc, uống cà phê và suy nghĩ.
Một buổi sáng nọ. Anh liều lĩnh đứng thật sát ô vuông đó. Anh len lén vén tấm rèm cửa, thò đầu ra ngoài. Mây bay tạo thành hình con phi mã, gió lùa qua những tán cây xào xạc, tiếng chim hót véo von và rất nhiều màu sắc trộn lẫn trong bức tranh thiên nhiên sống động. Anh ngạc nhiên hỏi mình sao bao lâu nay không thấy những thứ này? Anh trở lại không gian sau ô cửa. U tối và im lặng quá…
Cũng vì anh mãi ở sau ô cửa, nên anh nghĩ về thế giới rất nông cạn. Ô vuông ánh sáng còn là lằn ranh mỏng manh giữa thương và ghét, giữa quên và nhớ, giữa vứt bỏ và níu giữ…
Sáng hôm nay, anh ngồi dậy, cầm theo cuốn sách, mạnh dạn đưa tay ra ngoài ô cửa sổ, cảm nhận rõ nét nhất sự ấm áp của nắng và sự mát mẻ của gió.
Anh vô tình làm rơi cuốn sách xuống đường…
Đó là cái cớ để anh bước ra ngoài kia mà không hổ thẹn với những luật lệ của mình.
Vì nếu anh không bước ra, làm sao biết anh sẽ còn đánh rơi thêm cái gì nữa?
@by txiuqw4