Chương 6 : Là cô thiếu tôi, không phải là tôi thiếu cô.
“Người ở giường 28 hôm nay làm giải phẫu.” Y tá biết rõ thói quen Nhiếp Vũ Thịnh cho nên hỏi “bác sĩ Nhiếp, anh có muốn hãy không đi xem trước một chút?”
“Được.”
Đây là thói quen của Nhiếp Vũ Thịnh, mỗi bệnh nhân trước khi giải phẫu thì hắn đều muốn đến phòng của bệnh nhân cùng bệnh nhân hàn huyên một chút, thứ nhất là giảm bớt cảm xúc cho bệnh nhân, thừ hai là lo lắng đến các hạng mục được chú ý trong công việc của mình, thứ ba cũng sẽ cùng gia đình bệnh nhân trao đổi một chút ý kiến cuối cùng trước khi giải phẫu.
Người bạn nhỏ nằm ở giường 28 là một tiểu cô nương rất ngoan ngoãn, đặc biết thích hắn, một khi thấy hắn liền kêu “chú Nhiếp.”
“Ai, Mông Mông, hôm nay không có thể ăn đường cho nên chú chưa cho người mang đến.”
“Không có đường ăn cũng không sao.” Mông Mông lên tiếng cười một tiếng, cô bé đang thay răng cho nên thiếu một cái răng cửa “Mẹ nói thay răng không có thể ăn quá nhiều đường. Chú Nhiếp, mẹ bảo hôm nay làm giải phẫu, thế giải phẫu phải mất bao lâu ạ?”
“Ừ, cháu chỉ cần nhắm mắt lại một lát thôi, chờ cháu mở mắt ra liền đã làm xong rồi.”
“Nhanh như vậy sao?”
“Đúng nha.”
“Chú có lễ vật cho cháu đây.”
“Là cái gì thế ạ?”
Nhiếp Vũ Thịnh vươn tay ra, trong lòng bàn tay là mấy hạt đậu nành tròn trịa.
“Là cây đậu ạ.” Mông Mông nói “Cái này cháu biết rõ, đây là đậu nành.”
“Đúng vậy, Mông Mông thật là lợi hại, biết cái này là đậu nành.”
Nhiếp Vũ Thịnh cầm một cái cốc nhựa duy nhất rất nhỏ rồi đong đưa, bình thường đều dùng để uống thuốc. Hắn đem để mấy hạt đậu vào bên trong, đổ thêm một chút nước vào đó rồi nói “Chờ Mông Mông làm giải phẫu xong, cây đậu liền nảy mầm. Như vậy chờ Mông Mông tỉnh lại có thể thấy được một cây đậu mầm mập mạp trắng trẻo.”
“Oa! Nó sẽ nảy mầm.”
“Đúng vậy, hơn nữa nảy mầm đặc biệt mau, chờ cháu tiến vào phòng giải phẫu ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại có tể xem nó mọc ra mầm đậu nhỏ.”
Mông Mông vỗ tay “Chú Nhiếp thật là lợi hại.”
“Là cây dậu mầm thật là lợi hại, đừng xem nó nhỏ cũng đừng xem nó cứng rắn nhưng là chỉ cần cho nó một chút nước thôi thì nó sẽ lập tức có một cây đậu mầm dài ra. Mông Mông cũng phải như nó, kiên cường lên nha.”
“Vâng.” Mông Mông từ trên giường đứng lên, ôm lấy Nhiếp Vũ Thịnh “Chú Nhiếp, cháu hôn nhẹ chú. Như thế này lúc cháu đi ra, cháu muốn xem đậu mầm.”
“Uh, phải như thế này đi ra thì chú Nhiếp với cháu cùng đi xem, xem đậu mầm lớn lên cao được bao nhiêu?”
Cái miệng nhỏ nhắn của đứa trẻ hôn nhẹ trên gương mặt của hắn, mang đến một xúc cảm ôn nhu làm cho trong lòng hắn thoải mái rất nhiều. Thời điểm đi ra khỏi phòng bệnh, y tá cười không ngừng “bác sĩ Nhiếp thực sự biết dỗ trẻ con. Mỗi lần cầm mấy hạt đậu cũng có thể dụ dỗ những tiểu bằng hữu nhỏ vui vẻ tiến vào phòng giải phẫu.”
Trên mặt Nhiếp Vũ Thịnh không có ý cười, chi là vẫn lễ phép gật gật đầu. Các y tá đều thường thấy bộ dạng này của hắn, biết rõ hắn như thế nhưng thật ra là ngoài lãnh tâm nóng, không thể nào nói chuyện tình yêu cho nên cười cười rồi cũng qua.
Nhiếp Vũ Thịnh không nói nguyên nhân gì, là vì liền nghĩ tới Đàm Tĩnh.
Đàm Tĩnh có một lần nói qua vói hắn, khi còn bé mẹ của cô thường xuyên đi quán rượu Hoa Kiều để đàn Piano, cố gắng kiếm thêm khoản thu nhập trợ cấp cho gia đình. Mà cô sau khi tan học liền thường xuyên bị nhốt một mình ở nhà, khi đó cô ấy bất quá cũng chỉ mới sáu bảy tuổi. Trong nhà vừa lại không có mua TV cho nên vừa đến khi trời tối thì cũng nhanh chóng chui vào trong chắn nhưng lại không ngủ được. Nghe tiếng TV cách vách, ở trong đó lại đang chiếu phim hoạt hình, cho nên khi đó tâm nguyện lớn nhất của cô chính là mua được một cái TV.
Lúc ấy hắn nghe từng câu mà cảm thấy đau lòng, liền hỏi “Vậy em không sợ sao?”
“Sợ chứ.” Cô cười nói “mẹ em mỗi lần trước khi đi sẽ bóc mấy hạt đậu đặt trong một cái đĩa rồi nói với em rằng, đừng sợ cây đậu sẽ nảy mầm và mẹ sẽ trở lại. Chờ đến khi em tỉnh ngủ cũng đã sáng ngày hôm sau, cây đậu thực sự nảy mầm và mẹ cũng đã sớm trả lại, đã thay em làm điểm tâm.”
Lần đó hắn nóng rần lên, cô lại không thể không rời đi. Lúc gần đi tất cả mọi việc đều không muốn xảy ra, ước chừng là con của mình đã đả động đến cô, cô lấy ra một bình đánh sữa đậu nành bình thường, tiện tay liền đem mấy hạt đậu đặt ở trong đĩa, rót một chút nước trong rồi nói với hắn “Chờ cây đậu này nảy mầm, em sẽ trở lại, khi đó bệnh của anh cũng khá hơn rồi.”
Cô chờ hắn ngủ, liền rón rén rời đi. Hắn mơ mơ màng màng ngủ, khi tỉnh lại thì đi đến cửa nhìn xem. Mà mấy hạt đậu trong cái đĩa kia cũng chỉ là phình to ra một chút, cũng không có nảy mầm. Hắn cứ như vậy nửa mê nửa tỉnh, mãi cho đến sáng ngày thứ hai đã bớt nóng, người mệt mỏi giống như là suốt cả đêm không có ngủ, mà hạt đâu trong đĩa rút cuộc cũng hiện lên những chồi non béo núc ních.
Vô số lần, một mình hắn đứng ở nơi đó luôn theo thói quen lấy mấy hạt đậu bỏ vào trong đĩa, lại đổ vào một chút nước trong, lẳng lặng chờ cho nó nảy mầm.
Mỗi lần cây đậu đều nảy mầm nhưng là Đàm Tĩnh sẽ không còn trở lại nữa.
Làm xong giải phẫu đi ra, y tá nói cho hắn biết “chủ nhiệm Phương vừa mới hỏi tới anh, phỏng chừng tìm anh có chuyện gì đó, tôi nói anh còn ở trong phòng giải phẫu.”
“Được, cảm ơn.”
Hắn đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm Phương, hai tiến sẽ đang vây quanh chủ nhiệm Phương để thảo luận cái gì đó. Chủ nhiệm Phương ngẩng đầu nhìn thấy hắn thì nói “Làm xong giải phẫu rồi sao?”
“Vâng, làm xong rồi.”
Chủ nhiệm Phương không hỏi hắn kết quả như thế nào, ông ấy đối với Nhiếp Vũ Thịnh cho tới bây giờ luôn có lòng tin như vậy, vì vậy mới kêu hắn đến “Đến đây, xem cái này một chút.”
Nhiếp Vũ Thịnh đi tới nhìn nhìn một chút, là một phần phim chụp X Quang của cơ tim. Chủ nhiệm Phương hỏi hắn “Như thế nào?”
“ Chứng bệnh Pháp Lạc Tứ Liên ( Fallot 4), tình huống động mạch phổi hẹp so với bình tường còn nghiêm trọng hơn. Bình thường mà nói, tình huống như thế này đối với trẻ sơ sinh cần phải làm giải phẫu, kéo dài tới lớn như vậy thì tương đối là ít thấy.”
“Có nắm chắc không?”
Nhiếp Vũ Thịnh có chút ngoài ý muốn, loại giải phẫu này đối với khoa tim bọn họ thì không tính quá phức tạp, một bác sĩ bình thường cũng có thể làm được.
“Bệnh viện thông qua cái hạng mục kia, công ty CM trợ cấp.”
Nhiếp Vũ Thịnh ngạc nhiên, chủ nhiệm Phương cười cười rồi nói “Làm sao cậu lại có loại vẻ mặt này hả, ban đầu cứ nhất nhất đòi cân nhắc rồi tiến cử hạng mục này, thái độ của cậu rất là tích cực.”
“Không phải nói còn phải kiểm chứng nữa sao…”
“Đã kiểm chứng qua.” Chủ nhiệm Phương nói “Thời điểm tuần trước, bệnh viện không phải là có họp sao? Còn muốn mời vài người quyền uy trong nghề. A đúng rồi, cậu không có tham gia, ngày hôm đó cậu có hai ca giải phẫu.”
Nhiếp Vũ Thịnh không lên tiếng, hắn biết rõ đây là kỹ xảo nhỏ của chủ nhiệm Phương, đem hạng mục của hắn mà Kiểm chứng trong hội nghị mà đạt được kết quả này. Như vậy dù cho trong tương lại bất cứ vấn đề gì xảy ra, hắn cũng không có hiềm nghi.
“Chúng ta chọn được bệnh nhân này làm người đầu tiên.” Chủ nhiệm Phương dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ lên tiểu sử bệnh nhân “Bởi vì đây là triệu chứng Fallot 4 thường thấy nhất. Chúng ta ở phương diện này có kinh nghiệm lâm sàng rất lớn có thể dùng, dù sao cũng là hạng mục mới, phải rất thẩn trọng. Bệnh nhân này là người mà bác sĩ Lý đề cử, nghe nói gia cảnh cũng tương đối khó khắn, sẽ phải tiếp nhận phương án trợ cấp. Từ giờ trở đi, bệnh nhân này giao cho cậu chịu trách nhiệm, cậu đi liên lạc một chút với người nhà của bệnh nhân này.” Đôi mắt của chủ nhiệm Phương đã có điểm mờ đi của người gia, thời điểm không làm giải phẫu lại không có đeo kính cho nên cầm lấy tiểu sử bệnh nhân phải cố hết sức mới phân biệt được cái tên “Tôn..Bình…, đứa nhỏ này chính là bệnh nhân đầu tiên trong hạng mục của chúng ta.”
“Tôn Bình?”
Nhiếp Vũ Thịnh chỉ cảm tháy cái tên này nghe quen tai, hắn đột nhiên nhớ tới tấm phim vừa rồi hắn nhất định đã thấy ở nơi nào đó, hơn nữa còn là trường hợp vô cùng quan trọng bởi vì trong đầu có ấn tượng. Mặc dù hắn hàng năm xem hàng trăm hàng ngàn phim chụp X Quang nhưng là tấm phim này, hắn nhất định là đã thấy qua tại một nơi quan trọng nào đó. Đào tạo quốc tế sao? Không, đạo tạo quốc tế lúc bình thường đều là những trường hợp phức tạp, không thường dùng phim chụp X Quang của bệnh nhân bị chứng bệnh Fallot 4 như vậy. Thời điểm hội chẩn của chủ nhiệm Phương sao? Không, cũng không đúng… Hắn rút cuộc nhớ tới khiến hóa đá trong tích tắc.
“Tôi phản đối.” Hắn bật thốt lên nói “Bệnh nhân này không được.”
“Hả?” Chủ nhiệm Phương kinh ngạc hỏi “Vì cái gì?”
Hắn nói không nên lý do gì, bởi vì đây là con trai của Đàm Tĩnh sao? Không, quá buồn cười, toàn bộ bệnh viện sẽ không biết Đàm Tĩnh là ai, hắn thì như thế nào lại hướng một người ngoài như vậy trước một người thầy như chủ nhiệm Phương đây, giải thích chính mình vì gút mắc trong tình cảm riêng tư thì rất khó có thể mở miệng.
Trong lúc vội vã hắn chỉ có thể nói ra câu trả lời “Giải phẫu có nguy hiểm tương đối lớn, bệnh nhân nếu như đã lớn thì ở mọi phương diện thừa nhận, năng lực sẽ tương đối khá.”
Chủ nhiệm Phương mệt mỏi, xoa đôi mắt “Tôi làm sao không có suy nghĩ qua được chứ? Nhưng cậu có nghĩ tới hay không? Bệnh nhân đã lớn, mặc dù ở mọi phương diện thừa nhận năng lực sẽ tương đối khá nhưng hạng mục này đối với bệnh tim bẩm sinh có trợ cấp kếch xù, nhưng đối với người bệnh có bệnh tim bẩm sinh cơ hồ không có bệnh nhân trưởng thành có thể thích hợp.”
Bởi vì người bệnh có bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng, có cơ hội cũng đã sớm làm giải phẫu, không có cơ hội giải phẫu hoặc là đã không sống đến trưởng thành, hoặc căn bản trên lý thuyết là không có cách nào thực hiện được giải phẫu.
“Đứa trẻ này được tính là có độ tuổi lớn nhất trong các bệnh nhân. Trẻ em càng lớn, cơ hội trị hết càng ít, tâm lý thừa nhận của người nhà bệnh nhân cũng sẽ tương ứng càng mạnh hơn một chút.” Chủ nhiệm Phương ra quyết định “Như vậy đi, cậu trước liên lạc với người nhà bệnh nhân, xem bọn họ có nguyện ý hay không tiếp nhận sẽ giúp đỡ từ hạng mục này cùng với cuộc giải phẫu này.”
“Tôi vẫn như cũ, phản đội lựa chọn bệnh nhân này.” Nhiếp Vũ Thịnh đã nhanh chóng làm rõ suy nghĩ của mình “ Thứ nhất, đứa trẻ này có tuổi đã tương đối lớn, tương đối ở đây mà nói thì bệnh tình càng nghiêm trọng hơn, tôi lo lắng dự đoán bệnh tình không chính xác. Thứ hai, triệu chứng Fallot 4 mặ dù là bệnh tim bẩm sinh thường gặp nhưng là một loại tương đối phức tạp, hạng mục vừa mới bắt đầu, có hay không cân nhắc đi từ dễ đến khó, tiến hành theo chất lượng. Thứ ba, bệnh nhân này tôi đã gặp một lần, là người nhà cậu bé dẫn tới, tôi nghĩ bọn họ mặc dù có gia cảnh không khá nhưng không có nghĩa sẽ đồng ý tiếp nhận phương án giải phẫu có độ nguy hiểm cao này.”
Chủ nhiệm Phương cười cười “Vừa rồi vân còn nói với tôi rằng bệnh nhân có số tuổi càng lớn càng tốt, hiện tại lại ngại bệnh nhân có số tuổi quá lớn.Còn lý do thứ hai của câu có chút đạo lý nhưng đoan giản là vấn đề tâm trạng, phí tổn không cao, gia đình bình thường cho dù là mượn 2 vạn đồng tiền cũng đều muốn cho con mình làm giải phẫu, trợ cấp không có ý nghĩa. Vấn phần lý do thứ ba của cậu, cậu trước tiên hãy liên lạc cùng với gia đình của bệnh nhân rồi hãy nói, còn chưa có thử qua làm sao sẽ biết người ta không chấp nhận chứ?”
Nhiếp Vũ Thịnh không có cách nào, chỉ có thể tiếp nhận tiểu sử bệnh nhân mà chủ nhiệm Phương đưa cho.
Trên tiểu sử của bệnh nhâ có viết phương thức liên lạc, là một số điện thoại cố định, đằng sau là chữ viết chú thích xinh đẹp là điện thoại nơi làm việc của Đàm Tĩnh. Đàm Tĩnh, khi ánh mắt của hắn chạm vào hai chữ này, mỗi bộ phận trên thân thể hắn tựa hồ như đều đang đau lên.
Vận mệnh chưa bao giờ lại trêu cợt hắn như vậy, luôn dùng các phương thức kỳ quái cũng đem hai người duyên sớm đã tận lại một lần nữa kéo đến cùng nhau. Chỉ là lần này thuần túy bởi vì công việc.
Hắn không thể xác định chính mình có hay không có đẩy đủ tự chủ, đi thay một cái máy làm giải phẫu này cho con trai của cô.
Bất quá, xuất phát từ đạo đức của bác sĩ hắn không thể không theo chỉ thị của chủ nhiệm Phương liên lạc với cô. Nếu như cô cự tuyệt phương án này, thì không thể tốt hơn.
Chương 6 : Là cô thiếu tôi, không phải là tôi thiếu cô.
“Người ở giường 28 hôm nay làm giải phẫu.” Y tá biết rõ thói quen Nhiếp Vũ Thịnh cho nên hỏi “bác sĩ Nhiếp, anh có muốn hãy không đi xem trước một chút?”
“Được.”
Đây là thói quen của Nhiếp Vũ Thịnh, mỗi bệnh nhân trước khi giải phẫu thì hắn đều muốn đến phòng của bệnh nhân cùng bệnh nhân hàn huyên một chút, thứ nhất là giảm bớt cảm xúc cho bệnh nhân, thừ hai là lo lắng đến các hạng mục được chú ý trong công việc của mình, thứ ba cũng sẽ cùng gia đình bệnh nhân trao đổi một chút ý kiến cuối cùng trước khi giải phẫu.
Người bạn nhỏ nằm ở giường 28 là một tiểu cô nương rất ngoan ngoãn, đặc biết thích hắn, một khi thấy hắn liền kêu “chú Nhiếp.”
“Ai, Mông Mông, hôm nay không có thể ăn đường cho nên chú chưa cho người mang đến.”
“Không có đường ăn cũng không sao.” Mông Mông lên tiếng cười một tiếng, cô bé đang thay răng cho nên thiếu một cái răng cửa “Mẹ nói thay răng không có thể ăn quá nhiều đường. Chú Nhiếp, mẹ bảo hôm nay làm giải phẫu, thế giải phẫu phải mất bao lâu ạ?”
“Ừ, cháu chỉ cần nhắm mắt lại một lát thôi, chờ cháu mở mắt ra liền đã làm xong rồi.”
“Nhanh như vậy sao?”
“Đúng nha.”
“Chú có lễ vật cho cháu đây.”
“Là cái gì thế ạ?”
Nhiếp Vũ Thịnh vươn tay ra, trong lòng bàn tay là mấy hạt đậu nành tròn trịa.
“Là cây đậu ạ.” Mông Mông nói “Cái này cháu biết rõ, đây là đậu nành.”
“Đúng vậy, Mông Mông thật là lợi hại, biết cái này là đậu nành.”
Nhiếp Vũ Thịnh cầm một cái cốc nhựa duy nhất rất nhỏ rồi đong đưa, bình thường đều dùng để uống thuốc. Hắn đem để mấy hạt đậu vào bên trong, đổ thêm một chút nước vào đó rồi nói “Chờ Mông Mông làm giải phẫu xong, cây đậu liền nảy mầm. Như vậy chờ Mông Mông tỉnh lại có thể thấy được một cây đậu mầm mập mạp trắng trẻo.”
“Oa! Nó sẽ nảy mầm.”
“Đúng vậy, hơn nữa nảy mầm đặc biệt mau, chờ cháu tiến vào phòng giải phẫu ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại có tể xem nó mọc ra mầm đậu nhỏ.”
Mông Mông vỗ tay “Chú Nhiếp thật là lợi hại.”
“Là cây dậu mầm thật là lợi hại, đừng xem nó nhỏ cũng đừng xem nó cứng rắn nhưng là chỉ cần cho nó một chút nước thôi thì nó sẽ lập tức có một cây đậu mầm dài ra. Mông Mông cũng phải như nó, kiên cường lên nha.”
“Vâng.” Mông Mông từ trên giường đứng lên, ôm lấy Nhiếp Vũ Thịnh “Chú Nhiếp, cháu hôn nhẹ chú. Như thế này lúc cháu đi ra, cháu muốn xem đậu mầm.”
“Uh, phải như thế này đi ra thì chú Nhiếp với cháu cùng đi xem, xem đậu mầm lớn lên cao được bao nhiêu?”
Cái miệng nhỏ nhắn của đứa trẻ hôn nhẹ trên gương mặt của hắn, mang đến một xúc cảm ôn nhu làm cho trong lòng hắn thoải mái rất nhiều. Thời điểm đi ra khỏi phòng bệnh, y tá cười không ngừng “bác sĩ Nhiếp thực sự biết dỗ trẻ con. Mỗi lần cầm mấy hạt đậu cũng có thể dụ dỗ những tiểu bằng hữu nhỏ vui vẻ tiến vào phòng giải phẫu.”
Trên mặt Nhiếp Vũ Thịnh không có ý cười, chi là vẫn lễ phép gật gật đầu. Các y tá đều thường thấy bộ dạng này của hắn, biết rõ hắn như thế nhưng thật ra là ngoài lãnh tâm nóng, không thể nào nói chuyện tình yêu cho nên cười cười rồi cũng qua.
Nhiếp Vũ Thịnh không nói nguyên nhân gì, là vì liền nghĩ tới Đàm Tĩnh.
Đàm Tĩnh có một lần nói qua vói hắn, khi còn bé mẹ của cô thường xuyên đi quán rượu Hoa Kiều để đàn Piano, cố gắng kiếm thêm khoản thu nhập trợ cấp cho gia đình. Mà cô sau khi tan học liền thường xuyên bị nhốt một mình ở nhà, khi đó cô ấy bất quá cũng chỉ mới sáu bảy tuổi. Trong nhà vừa lại không có mua TV cho nên vừa đến khi trời tối thì cũng nhanh chóng chui vào trong chắn nhưng lại không ngủ được. Nghe tiếng TV cách vách, ở trong đó lại đang chiếu phim hoạt hình, cho nên khi đó tâm nguyện lớn nhất của cô chính là mua được một cái TV.
Lúc ấy hắn nghe từng câu mà cảm thấy đau lòng, liền hỏi “Vậy em không sợ sao?”
“Sợ chứ.” Cô cười nói “mẹ em mỗi lần trước khi đi sẽ bóc mấy hạt đậu đặt trong một cái đĩa rồi nói với em rằng, đừng sợ cây đậu sẽ nảy mầm và mẹ sẽ trở lại. Chờ đến khi em tỉnh ngủ cũng đã sáng ngày hôm sau, cây đậu thực sự nảy mầm và mẹ cũng đã sớm trả lại, đã thay em làm điểm tâm.”
Lần đó hắn nóng rần lên, cô lại không thể không rời đi. Lúc gần đi tất cả mọi việc đều không muốn xảy ra, ước chừng là con của mình đã đả động đến cô, cô lấy ra một bình đánh sữa đậu nành bình thường, tiện tay liền đem mấy hạt đậu đặt ở trong đĩa, rót một chút nước trong rồi nói với hắn “Chờ cây đậu này nảy mầm, em sẽ trở lại, khi đó bệnh của anh cũng khá hơn rồi.”
Cô chờ hắn ngủ, liền rón rén rời đi. Hắn mơ mơ màng màng ngủ, khi tỉnh lại thì đi đến cửa nhìn xem. Mà mấy hạt đậu trong cái đĩa kia cũng chỉ là phình to ra một chút, cũng không có nảy mầm. Hắn cứ như vậy nửa mê nửa tỉnh, mãi cho đến sáng ngày thứ hai đã bớt nóng, người mệt mỏi giống như là suốt cả đêm không có ngủ, mà hạt đâu trong đĩa rút cuộc cũng hiện lên những chồi non béo núc ních.
Vô số lần, một mình hắn đứng ở nơi đó luôn theo thói quen lấy mấy hạt đậu bỏ vào trong đĩa, lại đổ vào một chút nước trong, lẳng lặng chờ cho nó nảy mầm.
Mỗi lần cây đậu đều nảy mầm nhưng là Đàm Tĩnh sẽ không còn trở lại nữa.
Làm xong giải phẫu đi ra, y tá nói cho hắn biết “chủ nhiệm Phương vừa mới hỏi tới anh, phỏng chừng tìm anh có chuyện gì đó, tôi nói anh còn ở trong phòng giải phẫu.”
“Được, cảm ơn.”
Hắn đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm Phương, hai tiến sẽ đang vây quanh chủ nhiệm Phương để thảo luận cái gì đó. Chủ nhiệm Phương ngẩng đầu nhìn thấy hắn thì nói “Làm xong giải phẫu rồi sao?”
“Vâng, làm xong rồi.”
Chủ nhiệm Phương không hỏi hắn kết quả như thế nào, ông ấy đối với Nhiếp Vũ Thịnh cho tới bây giờ luôn có lòng tin như vậy, vì vậy mới kêu hắn đến “Đến đây, xem cái này một chút.”
Nhiếp Vũ Thịnh đi tới nhìn nhìn một chút, là một phần phim chụp X Quang của cơ tim. Chủ nhiệm Phương hỏi hắn “Như thế nào?”
“ Chứng bệnh Pháp Lạc Tứ Liên ( Fallot 4), tình huống động mạch phổi hẹp so với bình tường còn nghiêm trọng hơn. Bình thường mà nói, tình huống như thế này đối với trẻ sơ sinh cần phải làm giải phẫu, kéo dài tới lớn như vậy thì tương đối là ít thấy.”
“Có nắm chắc không?”
Nhiếp Vũ Thịnh có chút ngoài ý muốn, loại giải phẫu này đối với khoa tim bọn họ thì không tính quá phức tạp, một bác sĩ bình thường cũng có thể làm được.
“Bệnh viện thông qua cái hạng mục kia, công ty CM trợ cấp.”
Nhiếp Vũ Thịnh ngạc nhiên, chủ nhiệm Phương cười cười rồi nói “Làm sao cậu lại có loại vẻ mặt này hả, ban đầu cứ nhất nhất đòi cân nhắc rồi tiến cử hạng mục này, thái độ của cậu rất là tích cực.”
“Không phải nói còn phải kiểm chứng nữa sao…”
“Đã kiểm chứng qua.” Chủ nhiệm Phương nói “Thời điểm tuần trước, bệnh viện không phải là có họp sao? Còn muốn mời vài người quyền uy trong nghề. A đúng rồi, cậu không có tham gia, ngày hôm đó cậu có hai ca giải phẫu.”
Nhiếp Vũ Thịnh không lên tiếng, hắn biết rõ đây là kỹ xảo nhỏ của chủ nhiệm Phương, đem hạng mục của hắn mà Kiểm chứng trong hội nghị mà đạt được kết quả này. Như vậy dù cho trong tương lại bất cứ vấn đề gì xảy ra, hắn cũng không có hiềm nghi.
“Chúng ta chọn được bệnh nhân này làm người đầu tiên.” Chủ nhiệm Phương dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ nhẹ lên tiểu sử bệnh nhân “Bởi vì đây là triệu chứng Fallot 4 thường thấy nhất. Chúng ta ở phương diện này có kinh nghiệm lâm sàng rất lớn có thể dùng, dù sao cũng là hạng mục mới, phải rất thẩn trọng. Bệnh nhân này là người mà bác sĩ Lý đề cử, nghe nói gia cảnh cũng tương đối khó khắn, sẽ phải tiếp nhận phương án trợ cấp. Từ giờ trở đi, bệnh nhân này giao cho cậu chịu trách nhiệm, cậu đi liên lạc một chút với người nhà của bệnh nhân này.” Đôi mắt của chủ nhiệm Phương đã có điểm mờ đi của người gia, thời điểm không làm giải phẫu lại không có đeo kính cho nên cầm lấy tiểu sử bệnh nhân phải cố hết sức mới phân biệt được cái tên “Tôn..Bình…, đứa nhỏ này chính là bệnh nhân đầu tiên trong hạng mục của chúng ta.”
“Tôn Bình?”
Nhiếp Vũ Thịnh chỉ cảm tháy cái tên này nghe quen tai, hắn đột nhiên nhớ tới tấm phim vừa rồi hắn nhất định đã thấy ở nơi nào đó, hơn nữa còn là trường hợp vô cùng quan trọng bởi vì trong đầu có ấn tượng. Mặc dù hắn hàng năm xem hàng trăm hàng ngàn phim chụp X Quang nhưng là tấm phim này, hắn nhất định là đã thấy qua tại một nơi quan trọng nào đó. Đào tạo quốc tế sao? Không, đạo tạo quốc tế lúc bình thường đều là những trường hợp phức tạp, không thường dùng phim chụp X Quang của bệnh nhân bị chứng bệnh Fallot 4 như vậy. Thời điểm hội chẩn của chủ nhiệm Phương sao? Không, cũng không đúng… Hắn rút cuộc nhớ tới khiến hóa đá trong tích tắc.
“Tôi phản đối.” Hắn bật thốt lên nói “Bệnh nhân này không được.”
“Hả?” Chủ nhiệm Phương kinh ngạc hỏi “Vì cái gì?”
Hắn nói không nên lý do gì, bởi vì đây là con trai của Đàm Tĩnh sao? Không, quá buồn cười, toàn bộ bệnh viện sẽ không biết Đàm Tĩnh là ai, hắn thì như thế nào lại hướng một người ngoài như vậy trước một người thầy như chủ nhiệm Phương đây, giải thích chính mình vì gút mắc trong tình cảm riêng tư thì rất khó có thể mở miệng.
Trong lúc vội vã hắn chỉ có thể nói ra câu trả lời “Giải phẫu có nguy hiểm tương đối lớn, bệnh nhân nếu như đã lớn thì ở mọi phương diện thừa nhận, năng lực sẽ tương đối khá.”
Chủ nhiệm Phương mệt mỏi, xoa đôi mắt “Tôi làm sao không có suy nghĩ qua được chứ? Nhưng cậu có nghĩ tới hay không? Bệnh nhân đã lớn, mặc dù ở mọi phương diện thừa nhận năng lực sẽ tương đối khá nhưng hạng mục này đối với bệnh tim bẩm sinh có trợ cấp kếch xù, nhưng đối với người bệnh có bệnh tim bẩm sinh cơ hồ không có bệnh nhân trưởng thành có thể thích hợp.”
Bởi vì người bệnh có bệnh tim bẩm sinh nghiêm trọng, có cơ hội cũng đã sớm làm giải phẫu, không có cơ hội giải phẫu hoặc là đã không sống đến trưởng thành, hoặc căn bản trên lý thuyết là không có cách nào thực hiện được giải phẫu.
“Đứa trẻ này được tính là có độ tuổi lớn nhất trong các bệnh nhân. Trẻ em càng lớn, cơ hội trị hết càng ít, tâm lý thừa nhận của người nhà bệnh nhân cũng sẽ tương ứng càng mạnh hơn một chút.” Chủ nhiệm Phương ra quyết định “Như vậy đi, cậu trước liên lạc với người nhà bệnh nhân, xem bọn họ có nguyện ý hay không tiếp nhận sẽ giúp đỡ từ hạng mục này cùng với cuộc giải phẫu này.”
“Tôi vẫn như cũ, phản đội lựa chọn bệnh nhân này.” Nhiếp Vũ Thịnh đã nhanh chóng làm rõ suy nghĩ của mình “ Thứ nhất, đứa trẻ này có tuổi đã tương đối lớn, tương đối ở đây mà nói thì bệnh tình càng nghiêm trọng hơn, tôi lo lắng dự đoán bệnh tình không chính xác. Thứ hai, triệu chứng Fallot 4 mặ dù là bệnh tim bẩm sinh thường gặp nhưng là một loại tương đối phức tạp, hạng mục vừa mới bắt đầu, có hay không cân nhắc đi từ dễ đến khó, tiến hành theo chất lượng. Thứ ba, bệnh nhân này tôi đã gặp một lần, là người nhà cậu bé dẫn tới, tôi nghĩ bọn họ mặc dù có gia cảnh không khá nhưng không có nghĩa sẽ đồng ý tiếp nhận phương án giải phẫu có độ nguy hiểm cao này.”
Chủ nhiệm Phương cười cười “Vừa rồi vân còn nói với tôi rằng bệnh nhân có số tuổi càng lớn càng tốt, hiện tại lại ngại bệnh nhân có số tuổi quá lớn.Còn lý do thứ hai của câu có chút đạo lý nhưng đoan giản là vấn đề tâm trạng, phí tổn không cao, gia đình bình thường cho dù là mượn 2 vạn đồng tiền cũng đều muốn cho con mình làm giải phẫu, trợ cấp không có ý nghĩa. Vấn phần lý do thứ ba của cậu, cậu trước tiên hãy liên lạc cùng với gia đình của bệnh nhân rồi hãy nói, còn chưa có thử qua làm sao sẽ biết người ta không chấp nhận chứ?”
Nhiếp Vũ Thịnh không có cách nào, chỉ có thể tiếp nhận tiểu sử bệnh nhân mà chủ nhiệm Phương đưa cho.
Trên tiểu sử của bệnh nhâ có viết phương thức liên lạc, là một số điện thoại cố định, đằng sau là chữ viết chú thích xinh đẹp là điện thoại nơi làm việc của Đàm Tĩnh. Đàm Tĩnh, khi ánh mắt của hắn chạm vào hai chữ này, mỗi bộ phận trên thân thể hắn tựa hồ như đều đang đau lên.
Vận mệnh chưa bao giờ lại trêu cợt hắn như vậy, luôn dùng các phương thức kỳ quái cũng đem hai người duyên sớm đã tận lại một lần nữa kéo đến cùng nhau. Chỉ là lần này thuần túy bởi vì công việc.
Hắn không thể xác định chính mình có hay không có đẩy đủ tự chủ, đi thay một cái máy làm giải phẫu này cho con trai của cô.
Bất quá, xuất phát từ đạo đức của bác sĩ hắn không thể không theo chỉ thị của chủ nhiệm Phương liên lạc với cô. Nếu như cô cự tuyệt phương án này, thì không thể tốt hơn.
Thời điểm đi xuống dưới lầu, cô cũng có điểm không muốn đi lên, bởi vì vào buổi đêm như thế này, một hồi gió mát thổi qua rất thoải mái. Nơi này là khu dân cư cũ kỹ, phía trước trồng một hàng cây nhãn. Bởi vì không có người quản lý, cây nhãn cũng không được tốt lắm, thưa thớt, có cây mấy năm trước liền chết héo, nhưng không ai động đến. Những sợi dây được kéo giăng ở giữa, bình thường mọi người dùng để phơi chăn đơn, Chỉ có đôi khi khi dựa đầu vào một thân cây bộ dạng đặc biệt tốt, tán lá xanh như một cái ô che vậy. Thời điểm buổi tối luôn luôn có vài ông già, bà lão ngồi ở dưới tàng cây nghỉ ngơi, hôm nay ước chừng là quá muộn, các ông già bà lão đều về nhà đi ngủ hết rồi. Bây giờ chỉ có một người đứng ở thùng rác bên kia hút thuốc, tàn thuốc chợt lóe chợt lóe, ở trong đêm tối đặc biệt bắt mắt. Cô vốn cho là hàng xóm trên lầu xuống ném túi rác thuận tiện hút điếu thuốc, không nghĩ tới đến gần vừa nhìn thấy, thì ra là Tôn Chí Quân.
Cô mấy ngày nay mệt đến ngất ngư, thấy người đó là hắn, cũng lười nói chuyện liền trực tiếp hướng trên lầu đi lên. Ngược lại Tôn Chí Quân đuổi theo, kéo lại cánh tay của cô lại “Cô đi đâu chơi vui vẻ nhỉ? Nửa đêm mới trở lại cơ à.!”
Cô quay đầu lại nhìn Tôn Chí Quân một cái, tay của hắn giống như kìm sắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô giống như trên mặt cô có cái gì đó. Hắn mới từ trong trại tạm giam đi ra, không biết bao nhiêu ngày không có tắm rửa, trên người đã bốc bùi rồi, khiến cô có cảm giác hô hấp của mình cũng khó khăn. Cô xoay mặt đi chỗ khác, hít vào một hơi, nói “Buông tay.”
“Đồn công an nói Phùng Cánh Huy đồng ý rút đơn kiện, hơn nữa đã thu tiền thuốc thang, cô bình thường keo kiệt đến đứa trẻ nhỏ xin một đồng cũng không cho, cô đi đâu lấy tiền mà đưa cho Phùng Cánh Huy?”
“Không cần anh quan tâm.”
“Không cần tôi quan tâm sao?” Tôn Chí Quân cười lạnh, “Tôi quản được cô sao? Cô làm những việc gì mà để cho tôi cần quan tâm sao? Không biết đi uống rượu với ai , lêu lổng đến nửa đêm mới vừa về. Cô xem có người phụ nữ nào giống như cô không, còn có mặt mũi bảo tôi không cần lo cho sao?”
Cô trợn mắt nhìn “Tôn Chí Quân, anh buông tay!”
“Ai đưa tiền cho cô để họ thả tôi ra?Cô đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy?”
“Ta đi đâu kiếm tiền không cần anh phải xen vào!” Đàm Tĩnh vốn là uống một chút rượu đã cảm thấy khó chịu, lại bị mùi thúitrên người hắnlàm cho khó thở, chỉ cảm thấy muốn nôn mửa, xoay mặt lạnh lùng nói, “Anh lại phát bệnh thần kinh gì nữa hả? Tôi nghĩ hết biện pháp đem anh từ đồn công an ra, chẳng lẽ còn là tôi làm không đúng?”
“Cô đã đi tìm tên họ Nhiếp kia rồi có phải không?”
Đàm Tĩnh liều mạng giãy giụa cũng tránh không được tay của hắn, vừa vội vừa giận nói “Anh thả tôi ra!”
“Chột dạ sao? Nói trúng rồi chứ gì? Họ nhiếp dựa vào cái gì cho ngươi tiền? Ngươi lấy cái gì đi đổi ? Nãy cùng đi uống rượu sao? Được a, không cần cùng ngủ sao?”
Đàm Tĩnh nghe hắn nói cảm thấy rất chói tai, trong nội tâm càng khó chịu, chỉ nói “Tôi không có lấy cái gì đi đổi, tôi cũng không có tìm hắn.”
Tôn Chí Quân nhếch miệng cười cười, nụ cười này cũng là cười lạnh. Răng của hắn trắng như tuyết, dưới ánh đèn đường chợt lóe lên, giống như loại thú dữ tợn. Giọng nói của hắn khàn đặc, càng để sát vào cô, mùi trên người càng thêm khó ngửi, Đàm Tĩnh đành phải tận lực lui về phía sau né tránh nhưng cánh tay bị hắn cầm lấy, không thể động đậy.
“Cô tối thiểu tốn hơn một vạn đi? Bảo cô đưa cho tôi hai vạn đồng tiền, cô không chịu, chờ cho tôi đánh người thì cô cũng có tiền bồi người ta tiền thuốc thang, cô từ chỗ nào mà có được tiền hả?”
“Tôi mượn tiền! Tôi vay tiền đem anh chuộc ra chẳng lẽ tôi còn sai rồi?”
Khẩu khí của Tôn Chí Quân vẫn như cũ, hùng hổ doạ người “Cô tìm ai mượn tiền? Đám bằng hữu nghèo kia của cô người nào có tiền cho cô mượn hả?”
Đàm Tĩnh bị hắn bức thành như vậy, bật thốt nói một câu nói dối “Tôi tìm tiểu Vương mượn tiền! Cô ấy vốn là dự định mở tiệm đồ cưới, tôi tìm cô ấy mượn tiền!”
Tôn Chí Quân sửng sốt một chút, không khỏi buông ra cánh tay kia của Đàm Tĩnh đang bị níu lại ở đó. Đàm Tĩnh lại cảm thấy như sụp đổ, mấy ngày qua cô đã bị đủ rồi, cô rốt cuộc nhịn không nổi nữa “Tôi khắp nơi xem sắc mặt người ta, tôi đi khắp nơi nghĩ biện pháp lấy tiền, mặt mũi của mình đều mất hết, đi cầu người nhà Phùng Cánh Huy, cầu xin bọn họ không cần phải kiện anh! Tôi đến bệnh viện bị người ta đuổi ra ngoài… Tôi đưa tiền người ta cũng không muốn… Tôi làm nhiều việc để anh có thể đi ra khỏi nơi đó. Đến cuối cùng thì tôi vì cái gì, được cái gì chứ? Anh mấy năm này một phân tiền cũng không đưa cho tôi, trong nhà mọi thứ đều muốn chi tiêu, mỗi lần tan tầm trở về, không phải là thiếu người ta nợ đánh bạc chính là uống đến say khướt. Tôn Chí Quân, những ngày tháng này tôi chịu đủ rồi! Tôi gom góp từng đồng đều là tiền thuốc thang cho con, bác sĩ nói Bình Bình sống không đến 10 tuổi. Cuộc đời này của tôi đã xong rồi nhưng còn phải trơ mắt nhìn xem con của mình bị như thế… Tôi biện pháp gì đều nghĩ hết… Không cứu được mạng của Bình Bình… Tôi van xin anh bỏ qua cho tôi đi, để cho tôi cùng Bình Bình sống thêm hai năm…”
Tôn Chí Quân dừng trong chốc lát, giống như là dung dung hơn “Nói xong thật đáng thương, nói đi nói lại, cô không phải là muốn ly hôn sao?”
“Chúng ta bây giờ với li hôn có khác nhau sao?”
“Tốt lắm.” Tôn Chí Quân cười lạnh một tiếng, “Ngươi đi tìm họ Nhiếp kia, cầm mười vạn đến đây thì tôi liền ly hôn.”
“Việc này cùng Nhiếp Vũ Thịnh không có liên quan.”
“Ai nói chuyện này cùng Nhiếp Vũ Thịnh liên quan hả?” Tôn Chí Quân từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá đã nhăn nhúm, cầm điếu thuốc ra đốt, phong thái như kẻ bận tối mặt nhưng lại rất ung dung “Cô không muốn tìm hắn mở miệng, vậy tôi đi tìm hắn là được rồi.”
Đàm Tĩnh đưa tay lau nước mắt, nói “Anh không muốn ly hôn coi như xong.”
“Đừng a, lời nói cũng đã nói đến mức này, chúng ta dứt khoát nói cho rõ ràng đi.” Sắc mặt của Tôn Chí Quân tựa như mèo bắt được chuột, mặc dù là vẻ mặt vui vẻ lại làm cho Đàm Tĩnh trong lòng phát rét. Hắn nói “Cô không phải là buồn về việc không có tiền cho con trai cô xem bệnh sao? Nhiếp Vũ Thịnh có tiền, cha của Nhiếp Vũ Thịnh thì càng có tiền, cô vì cái gì bày đặt tôn kính hai ông thần tài đó chứ, sẽ không chịu nghĩ nghĩ biện pháp sao?”
Đàm Tĩnh cúi đầu xuống, thanh âm cũng hạ thấp xuống “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
“Tôi cũng không muốn thế nào. Đàm Tĩnh, cô có thể nhớ rõ ràng , là cô thiếu tôi, không phải là tôi thiếu cô.”
Là cô thiếu tôi, không phải là tôi thiếu cô.
Cho đến ngày hôm sau, những lời này như cũ vẫn ở tồn tại trong đầu Đàm Tĩnh, vẫn có ảnh hưởng đến cô.
Coo đã mệt mỏi, sức cùng lực kiệt. Tôn Chí Quân nói xong câu đó, cũng không có lên lầu về nhà, xoay người rời đi khiến cho cô kinh hoàng vạn phần, không biết hắn sẽ đi nơi nào, sẽ làm ra chuyện tình gì nữa. Nhưng cô đuổi không kịp Tôn Chí Quân, đợi cô phục hồi tinh thần lại, khi đuổi theo ra cửa chính của cư xá thì phía bên trong ngõ hẻm vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt với các quán ăn đang mở nhưngTôn Chí Quân đã sớm đi không thấy .
Cô cúi đầu ủ rũ về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ. Đi ra chứng kiến cái đĩa mầm đậu trên bệ cửa sổ đã có cao tầm một tấc, ngày mai đón Bình Bình trở lại thì con của cô nhất định sẽ hỏi: mầm đậu đều dài ra đến vậy, vì cái gì cha vẫn chưa trở lại vậy mẹ? So với truy vấn của Bình Bình, câu nói cuối cùng trước khi đi của Tôn Chí Quân là lời nói uy hiếp nửa cảnh cáo, càng làm cho cô cảm thấy bận tâm. Tôn Chí Quân làm chuyện gì căn bản là không phân tốt xấu, cô thật sự lo lắng hắn sẽ xông đến nơi đó mà gây ra tai họa nào đó nữa.
Cho nên ngày hôm sau ở trong cửa hàng, đột nhiên nhận được điện thoại gọi tới từ bệnh viện, cô quả thực là rất kinh hãi.
Đối phương rất tùy ý xác nhận một chút thân phận của cô “cô chính là người nhà của bệnh nhân Tôn Bình? Trên hồ sơ của bệnh nhân Tôn Bình có đăng ký số điện thoại của gia đình là số này.”
“Vâng.”
“Cô lúc ấy ký tên qua một phần thỏa thuận, đồng ý nếu như là bởi vì mục đích dạy học hoặc nghiên cứu thì có thể đối với lịch sử bệnh tình của bệnh nhân Tôn Bình công khai thảo luận.”
“Đúng vậy.”
Đây là lúc trước bác sĩ Lý giúp cho cô, bác sĩ Lý nhìn cô mang theo con nhỏ rất tội nghiệp nên để cho cô ký thỏa thuận này, nói thời điểm các giáo sư giảng bài nếu như trích dẫn bệnh sử của Tôn Bình, coi như là hội chẩn, bình thường loại bệnh này vào hội nghị thường kỳ thường cho ra phương án trị liệu tốt nhất. Cô lúc ấy suy nghĩ một chút liền đồng ý, còn gửi cả ảnh chụp X-quang giao cho bệnh viện. Nhưng là về sau như đá chìm đáy biển không có tin tức, cô vốn cũng khẳng định việc này không có đoạn sau, ai biết được bệnh viện lại đột nhiên gọi điện thoại đến.
“Là như vậy, bệnh viện chúng ta lập tức muốn tiến hành hạng mục nghiên cứu mới nhất, chọn trúng bệnh nhân Tôn Bình làm trường hợp đầu tiên. Phiền toái cô đến bệnh viện một chuyến, tình huống cặn kẽ như thế nào sẽ được người phụ trách hạng mục nghiên cứu này giải thích cho cô.” “Cảm ơn!” Cô vô cùng cảm kích, bất luận như thế nào, như vậy cũng là một đường ánh sáng nơi rạng đông, “Thật cám ơn cô.”
“Không cần khách khí. Phiền cô đến bệnh viện chúng ta, tầng cao nhất khu nội trú C, chính là tòa nhà có phòng khám bệnh gần tòa nhà cao ốc mới xây đó, lầu ba mươi khoa tim mạch. Cô đến đó trực tiếp tìm bác sĩ Nhiếp Vũ Thịnh là được rồi.”
Đàm Tĩnh ngơ ngác lập lại một lần “Bác sĩ Nhiếp Vũ Thịnh?”
@by txiuqw4