sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thời gian đẹp nhất là khi yêu em - chương 17 part 1

Chương 17: Anh muốn quyền giám hộ sao, một trăm vạn.

Edit : Khuynh Thành

Y tá Tiểu Thái trực ca đêm ở ngoại khoa tim cảm thấy rất kỳ lạ, đã sắp mười một giờ, bác sĩ Nhiếp lại đột nhiên đến đây. Hôm nay hắn không có ca đêm, có lẽ cấp cứu bên kia lại có việc nên tạm thời đi tìm hắn, nhưng lúc sáng hôm nay Phương chủ nhiệm vừa mới phát giận, các bác sĩ khác đã hạ quyết tâm, vạn nhất có ca bệnh không thể cứu được, thà rằng gọi cho chủ nhiệm nhưng cũng tuyệt đối không gọi cho Nhiếp Vũ Thịnh. Cho nên Tiểu Thái cảm thấy thật kinh ngạc, khi hắn vội vã đi ngang qua bàn y tá, cô chào hỏi, gọi hắn một tiếng, “Bác sĩ Nhiếp”, Nhiếp Vũ Thịnh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó khẽ gật. Tiểu Thái thấy sắc mặt hắn tái nhợt khác thường, tinh thần dường như cũng vô cùng hốt hoảng, hắn lại tiếp tục cúi đầu đi thẳng đến phòng trực ban. Chẳng bao lâu sau, hắn lại từ phòng trực ban đi ra, bước vào phòng bệnh.

Một lát sau, y tá trực ca đêm khác tên Tiểu Lý đẩy thiết bị trở lại, hỏi cô, “Ca đêm nay là bác sĩ Nhiếp trực sao?”

“Không biết nữa.” Tiểu Thái nhìn tấm bản dán ở mặt ngoài ngăn tủ, “Hôm nay không có ca đêm của anh ấy.”

“Anh ấy ở trong hành lang đi qua đi lại bảy tám lần, tớ đi từ phòng bệnh số bảy mãi cho đến phòng bệnh số mười sáu, lúc đi ra vẫn còn nhìn thấy anh ấy xoay đi xoay lại ở đó đấy.”

“Bênh nhân đó tình hình không tốt sao?”

“ICU có chút vấn đề, còn mấy thứ khác đều rất ổn định.”

Các y tá xì xào bàn tán một hồi lâu, bác sĩ Lý trực ban vội vàng trở lại từ phòng phẫu thuật bên kia, còn có cả bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong, phòng bệnh đã đầy, chỉ có thể tạm thời sắp xếp cho ở hành lang. Bác sĩ Lý trang bị bình thở oxy và mọi thứ xong xuôi, ngẩng đầu lên nhìn thấy Nhiếp Thịnh Vũ, cũng rất bất ngờ, hỏi, “Ơ, sao cậu lại đến đây?”

Nhiếp Vũ Thịnh xoay mặt lại nhìn hắn một cái, ánh mắt giống như xuyên thấu qua hắn, rơi vào trên tường, nhưng vẫn thấp giọng trả lời vấn đề hắn hỏi, “Đến thăm bệnh nhân.”

“Về nhà ngủ đi, nếu ngày mai chủ nhiệm lại phát hiện cậu ở trên giường phòng trực ban nữa, không biết sẽ xử lý như thế nào đây.”

Nhiếp Vũ Thịnh ừ một tiếng, cúi đầu đi ra ngoài, đi được nửa đường, đột nhiên lại quay trở lại, đẩy cửa một phòng bệnh, tiến vào ước chừng vài phút, không biết là làm cái gì trong đó, sau đó mới bước ra, nhẹ nhàng khép cửa lại. Sắc mặt hắn trầm trọng, không nói một lời liền rời đi.

Bác sĩ Lý cũng bị hắn làm cho hồ đồ, chờ hắn đi rồi, mới hỏi y tá, “Phòng bệnh số mười là ai?”

Tiểu Thái không chút nghĩ ngợi đáp, “Hai bệnh nhân vừa phẫu thuật tim, một ca là bệnh tim bẩm sinh, một ca khác là mắc chứng phình động mạch.”

“Đều là bệnh nhân của bác sĩ Nhiếp sao?”

“Ca tim bẩm sinh chính là ca bệnh lúc đầu định làm hạng mục phẫu thuật của dự án CM, về sau lại hủy bỏ. Người nhà bệnh nhân đến gây chuyện, lại còn đánh bác sĩ Nhiếp nữa.” Tiểu Thái bĩu môi một cái, rất là bất bình, các y tá ở đây đều rất thích Nhiếp Vũ Thịnh, ngày hôm đó trong hành lang không biết có bao nhiêu người đã chứng kiến cảnh Nhiếp Vũ Thịnh đánh cho Tôn Chí Quân một quyền, nhưng tất cả lại trăm miệng một lời nói là do Tôn Chí Quân đánh Nhiếp Vũ Thịnh. Thứ nhất là bởi vì xác thực Tôn Chí Quân xác thực rất đáng giận, thứ hai là vì bệnh viện gặp phải chuyện như vậy đều trên dưới một lòng, thứ ba đương nhiên là vì mị lực cá nhân của Nhiếp Vũ Thịnh.

Lúc này bác sĩ Lý mới biết người mà y tá nói là Tôn Bình, bệnh nhân đó vốn do hắn chủ trị, về sau chuyển cho Nhiếp Thịnh Vũ. Hắn vốn cảm thấy dường như có điều gì đó không thích hợp, vì vậy đến phòng bệnh số 10 nhìn thử, các bệnh nhân đề đang chìm vào giấc ngủ, người nhà cũng đã ngủ thiếp đi, cả Tôn Bình ở giường số ba mươi chính cũng vậy, chăn đã được đắp cẩn thận, thật ngay ngắn, giống như vừa rồi đã có người tỉ mỉ chỉnh lại. Người trông nom cậu bé Vương Vũ Linh cũng đã ngủ thiếp đi, dưới ánh đèn u ám, nhìn không ra khác thường nào cả.

Bác sỹ Lý cảm thấy thần kinh của mình có chút quá nhạy cảm, xử lý tốt cho các bệnh nhân, hắn liền trở về phòng trực ban đánh một giấc.

Nhiếp Thịnh Vũ đứng dưới bãi đổ xe, gió lạnh ban đêm thổi qua, hắn mới nhớ ra mình căn bản không lái xe đến. Ngay sau khi có kết quả, hắn đến chỗ bạn học, cầm lấy bản báo cáo kiểm tra AND. Không quên cảm ơn bạn tốt, hắn cảm thấy mình hoàn toàn không có chỗ nào thất lễ cả. Có thể là do lúc ở phòng bệnh, khi hắn tự tay mình chạm vào khuôn mặt Tôn Bình, khi hắn nhìn thấy đôi môi tím xanh của Tôn Bình, hắn thật sự sụp đổ rồi.

Trong khoảnh khắc đó, dường như hắn muốn điên cuồng mà hô gào hoặc kêu la, hoặc cũng có thể là quay đầu mà chạy như điên.

Thì ra… đây là báo ứng của hắn.

Hắn đứng ở bãi đỗ xe gần hai tiếng, không có sao đêm không có ánh trăng, ban ngày nóng ran đến lúc rạng sáng, tiết thu mang hơi thở mát mẻ. Hắn không biết mình đang suy nghĩ điều gì, cũng không biết mình nên làm cái gì bây giờ, đến cuối cùng, rốt cục hắn mới nhớ ra là mình cần phải đi tìm Đàm Tĩnh. Chuyện đến ngày hôm nay, hắn còn có thể làm sao đây?

Di động của Đàm Tĩnh đã tắt, cô đã sớm đi ngủ sao? Hắn kêu xe chạy đến bên ngoài cư xá của Đàm Tĩnh, cửa sắt đã đóng, hắn vẫn còn nhớ mới ngày hôm qua thôi, chính mình vẫn còn ở tại nơi này ngăn cản không cho Đàm Tĩnh bỏ đi. Khi đó dáng vẻ cô chật vật, khó xử đến mức nào, mà khi đó hắn đã nói gì? Hắn vẫn ngu xuẩn như  cũ mà làm tổn thương cô.

Hắn ngồi đó suốt một đêm, nhìn thấy bầu trời dần trở nên sáng lên, những tia nắng mai xuyên qua những tầng mây mỏng, khiến cho tất cả các kiến trúc như được phủ thêm lớp vàng nhạt. Cánh cửa sắt rốt cục cũng ‘kẹt’ một tiếng mở ra, người dậy sớm mua thức ăn, người già dậy sớm tập thể dục, còn có người dậy sớm đi làm, tất cả đều bắt đầu ra ra vào vào. Có người tò mò nhìn hắn, nhưng hắn không hề hay biết, ánh mắt dại ra, ngồi trên con đường hình răng cưa, cảm giác cả người mình giống như bị đông lại, không có cách nào để suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ.

Đàm Tĩnh dậy sớm, cảm thấy cảm mạo đã đỡ hơn, liền mang theo túi mua hàng định đi chợ mua đồ ăn, thuận tiện ăn sáng luôn, lúc bước ra ngoài cửa sắt, liếc mắt cô liền nhìn thấy Nhiếp Thịnh Vũ. Hắn ngồi yên lặng bên đường, sắc mặt trắng bệch, giống như đã ngồi ở đó trăm năm rồi. Đột nhiên cô có một dự cảm xấu, tâm hoảng ý loạn, nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu chào hắn, hỏi, “Bác sĩ Nhiếp?”

Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô rồi hỏi,“Vì cái gì?”

Đàm Tĩnh vẫn cố ôm một tia may mắn, chần chờ hỏi lại, “Cái gì… Là vì cái gì?”

Nhiếp Thịnh Vũ đột nhiên đứng dậy, cầm hai tờ giấy ném về phía cô, bởi vì hơi mạnh tay, hắn cơ hồ muốn ngã nhào xuống đất. Đàm Tĩnh giật mình, cầm lấy hai tờ giấy kia, nhưng căn bản không hiểu mấy cái hình trên đó là gì.

“Kết quả kiểm tra DNA của tôi và Tôn Bình, xác định chính xác là có quan hệ huyết thống.” Giọng nói của Nhiếp Thịnh Vũ khản đặc, “Vì cái gì?”

Đàm Tĩnh hoàn toàn đã hiểu được, sắc mặt cô cũng nhanh chóng trắng bệch. Nhiếp Thịnh Vũ nắm lấy cánh tay cô, dường như thời gian đang trở về cái đêm bão bùng kia, trái tim thê lương gần chết của  hắn đã từng một lần hỏi, “Vì cái gì?”. Trong ánh mắt chỉ có tuyệt vọng và thương tâm, Đàm Tĩnh lừa mình dối người, xoay mặt không muốn nhìn hắn, cô đã sớm chuẩn bị cho giờ khắc này, không phải sao?

“Không tại sao cả.”

“Vậy tại sao lại không nói cho tôi biết?”

“Anh muốn quyền giám hộ sao?”

“Cái gì?” Hắn hoàn toàn không nghĩ đến cô sẽ hỏi những lời này, cho nên đầu óc ngốc trệ.

“Một trăm vạn. Tôi sẽ cho anh quyền giám hộ con, từ nay về sau, tôi sẽ không phiền đến anh nữa. Tôi đảm bảo sẽ biến mất trước mặt anh và con.”

Hắn dùng thời gian ước chừng nửa phút, để lý giải những ý tứ của cô, nhưng cuối cùng vẫn như cũ không thể lý giải nổi, hắn chỉ có thể truy vấn, “Rốt cục là cô đang nói cái gì?”

“Tôi chưa từng có yêu anh, bảy năm trước tôi đã nói rõ, anh lại không chịu tin tưởng, bây giờ tôi nói, anh đã tin chưa? Một trăm vạn, con là của anh.”

Hắn hoàn toàn sụp đổ, lại giống như người sắp chết đuối cố ôm lấy cây cọc gỗ cuối cùng, chặt chẽ không chịu buông cánh tay cô, lại lẩm bẩm hỏi, “Vì cái gì?”

“Anh muốn biết vì cái gì sao? Như vậy hãy đi về mà hỏi cha anh ấy, mẹ tôi như thế nào mà chết. Nhà họ Nhiếp các người nợ tôi! Đúng vậy, đứa bé là con của anh, năm đó tôi đã không phá bỏ, anh muốn quyền giám hộ sao? Một trăm vạn, những thức khác không cần nói đến.”

Cô dùng sức gỡ ngón tay hắn ra, “Bây giờ anh đã biết, vậy tiền viện phí tôi cũng không cần phải lo lắng nữa, anh đồng ý làm phẫu thuật cũng được, không muốn làm cũng được, tùy vào quyết định của anh thôi. Tôi muốn nhận được tiền trong vòng ba ngày, nói cách khác, tôi sẽ khởi tố anh vứt bỏ con.”

Nhiếp Thịnh Vũ không nhớ rõ là mình đã trở lại bệnh viện bằng cách nào, hắn chỉ nhớ rõ Đàm Tĩnh đã tuyệt tình hất tay hắn ra, sau đó xoay người rời đi, bóng lưng cô tuyệt tình như vậy, giống như cái đêm bão bùng bảy năm trước vậy. Hắn cảm giác như một lần nữa mình lại rơi vào ác mộng, một mình hắn trốn chạy trong mưa, trên đầu là những tia chớp, mà càng dữ tợn hơn so với những tia chớp, chính là lời nói của Đàm Tĩnh. Mỗi câu chữ cô nói ra đều giống như lưỡi dao, mỗi lưỡi dao đều đâm vào lòng hắn, hắn muốn hét lên, lại không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có tiếng mưa xối xả bị gió bao phủ, những giọt nước giống như  một vũ khí, đánh vào mặt hắn đến  phát đau…

Hắn cũng để mặc, chỉ dang tay chặn chiếc taxi, trở về bệnh viện.

Nhiếp Viễn Đông mới vừa rời giường không lâu, liền nghe thấy y tá ở bên ngoài nói, “Bác sĩ Nhiếp, anh đến rồi sao?”

Nhiếp Viễn Đông vừa mới quay đầu lại đã thấy con trai, nhất định hắn còn chưa thay quần áo, bởi vì sơ mi nhăn nheo, cũng không thắt cà vạt. Đầu tóc hắn rối bời, râu ria cũng không cạo, nhìn qua giống như cả đêm không ngủ, cả người hồn bay phách lạc, giống như một cái xác không hồn, lảo đảo bước đến. Nhiếp Viễn Đông lấy làm kinh hãi, vội hỏi, “Làm sao vậy?”

“Mẹ Đàm Tĩnh như thế nào mà chết?”

Nhiếp Viễn Đông trầm giọng hỏi, “Sao tự nhiên lại hỏi cái này? Con đã gặp Đàm Tĩnh rồi sao? Sao con vẫn còn dây dưa với người phụ nữ này chứ?”

“Ngày hôm qua cha ôm một đứa trẻ, Tôn Bình”

“Làm sao vậy?” Nhiếp Viễn Đông không hiểu, Nhiếp Thịnh Vũ đưa tờ giấy trong tay cho ông, Nhiếp Viễn Đông nhìn một hồi, vẫn không hiểu, “Đây là gì?”

“Đối chiếu DNA, đó là con trai con.”

Rốt cục mặt Nhiếp Viễn Đông cũng biến sắc, ông cẩn thận nhìn nét mặt con trai, vẫn không thấy có chút gì là đang giả vờ cả. Có thể chuyện này đến quá đột ngột cũng quá kỳ lạ, ông hỏi, ‘’Đã xảy ra chuyện gì ? ”

“Cô ấy muốn một trăm vạn, con không có. ”  Nhiếp Thịnh Vũ chán nản vùi mặt vào lòng bàn tay, lời nói lộn xộn, không chút mạch lạc, “Cô ấy hỏi con có muốn quyền giám hộ hay không, nếu muốn thì cho cô ấy một trăm vạn, nếu không cô ấy sẽ khởi kiện con vứt bỏ…”

“Vô lý !” Nhiếp Viễn Đông tức giận, ”Cháu trai của tôi chỉ đáng giá một trăm vạn thôi sao ?”

Ông nhìn sắc mặc con trai trắng bệch, liền đoán được tám chín phần , “Là Đàm Tĩnh sao ?”

Nhiếp Thịnh Vũ cố hết sức, mới nhẹ gật đầu.

Nhiếp Viễn Đông đi gọi điện thoại, Nhiếp Thịnh Vũ chỉ nghe được ông ở trong điện thoại nói cho cố vấn pháp luật lập tức đến ngay, sau đó thông báo cho cố vấn quản lý tài sản, cần một trăm vạn tiền mặt.

Nhiếp Viễn Đông làm việc rất dứt khoát, nói chuyện điện thoại xong ông mới ngồi xuống lần nữa, nhìn đứa con trai tinh thần hốt hoảng thì nói “Cha nói này, đột nhiên con lại làm ra việc như vậy, không biết đến tột cùng là cha nên tức giận, hay là vui mừng đây nữa ? Con thế nhưng lại âm thầm mang cho cha một đứa cháu nội lớn đến vậy, con xem đây là chuyện gì… Mà đứa trẻ ở đâu ? Chúng ta đi qua đón nó về đây, trước tiên nắm lấy quyền giám hộ vào tay, đừng để Đàm Tĩnh mang thằng bé giấu đi, nếu không thì phiền toái.”

“Cô ấy không…” Đôi môi Nhiếp Thịnh Vũ run rấy, “Cô ấy căn bản không muốn quyền giám hộ… Con còn chưa hỏi mọi chuyện rõ ràng, cô ấy liền hỏi con có muốn quyền giám hộ hay không, muốn thì đưa tiền cho cô ấy…”

“Cô ta muốn tiền thì cho cô ta, người phụ nữ này cũng thật thẳng thắn. Cái này có gì khó xử chứ, nếu ngay cả có tiền mà không làm được chuyện này, thế mới gọi là khó xử.”

Nhiếp Thịnh Vũ không nói gì, hắn đã sức cùng lực kiệt, từ đêm qua đến giờ, hắn giống như một chiếc thuyền nhỏ trải qua sóng to gió lớn, đã bị dòng nước chảy xiết đập cho tan xương nát thịt, quả thực hắn đã không còn sức lực để nói chuyện nữa. Nhiếp Viễn Đông cũng không tức giận, thậm chí ông còn rất vui mừng, con trai ông quá theo khuôn phép, hơn nữa còn là một đứa cô chấp, lề mề chậm chạp, bộ dáng như muốn cả đời độc thân. Bây giờ thì tốt rồi, đã có sẵn cháu nội, ngoại trừ một điểm là mẹ cháu nội là Đàm Tĩnh ra làm ông không thích lắm, nhưng cháu nội vẫn là cháu nội, thật là một đứa trẻ tốt, trách không được hôm qua lúc ông ôm đứa trẻ kia, cả tim cũng giống như muốn rớt ra ngoài vậy.

“Đi ! Đi ! Đi đón đứa trẻ mau. Luật sư sẽ đến ngay, tiền cũng sẽ đến ngay, chúng ta sẽ bảo cô ta ký một hợp đồng, vĩnh viễn từ bỏ quyền giám hộ cùng quyền thăm hỏi……” Ông nhìn sắc mặt con trai, tức giận nói, “Nhìn tiền đồ của con kìa, năm đó đã bảo là người phụ nữ kia không thích hợp với con, con còn không tin. Bây giờ tin rồi chứ, cô ta chỉ là vì tiền mà thôi.”

“Rốt cục mẹ của cô ấy là làm sao mà chết ?”

Nhiếp Viễn Đông không nhìn được nói , “Mẹ cô ta chết như thế nào làm sao cha biết ? Không phải là do bệnh tim sao ?”

“Cô ấy sẽ không đối xử với con như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì đó.”

“Thật bướng bỉnh, con thật là !” Nhiếp Viễn Đông lắc đầu, “Cô ta chì nhìn ngó tiền của con, làm sao con lại tin tưởng lời cô ta nói chứ ?”

“Cô ấy sẽ không đối xử với con như vậy…”

Nhiếp Viễn Đông tức giận, “Một chút tiền đồ cũng không có, sau này đừng gặp người phụ nữ này nữa, tất cả để cho luật sư ra mặt đi.”

Lúc Đàm Tĩnh đến thì phòng bệnh vừa được kiểm tra xong, cô bảo Vương Vũ Linh trở về nhà ngủ, Vương Vũ Linh hỏi, “Cậu bớt cảm rồi sao ?”

“Ừ.”

Vương Vũ Linh ở lại phòng bệnh không sao ngủ ngon được, vì vậy liền ngáp ngắn ngáp dài đồng ý về nhà ngủ bù. Trước khi đi, cô hỏi, “Đàm Tĩnh, trưa muốn ăn gì ? Tớ mua cơm đến cho cậu.”

“Không cần đâu, trưa tớ đi căn tin mua gì đó cũng được, tối cậu cũng đừng đến,  cậu ráng đến nỗi mắt thâm quầng rồi. Không phải cậu nói cửa hàng đã được sửa sang gần xong rồi sao ? Cậu về đó xem Lương Nguyên An một chút đí, xem thử có cần giúp gì không. Khai trương sớm một chút, nếu không chỉ sợ là miệng ăn núi lở mất.”

“Được.”

Đàm Tĩnh suy nghĩ một chút, nói ; “Hai ngày tới tớ muốn chuyển viện cho Bình Bình, cậu cũng đừng đến nữa. Có chuyện, tớ sẽ gọi điện tìm cậu.”

“Chuyển viện ? Vì sao chứ ?”

“Cuộc phẫu thuật không thực hiện được, tớ nghĩ nên làm phẫu thuật bình thường, chuyển đến bệnh viện nhỏ hơn, như vậy sẽ tiện hơn.”

“Vậy… Cậu có tiền sao ?”

Đàm Tĩnh khó khăn nở nụ cười, nói, “Rất nhanh sẽ có.”

“Cậu mượn tiền ai à ?”

“Đồng nghiệp công ty, có nói cậu cũng không biết đâu.”

Vương Vũ Linh nói, “Là vị giám đốc họ Thịnh kia phải không ? Mới nhìn là đã biết là người tốt mà. Đàm Tĩnh, cậu ly hôn với Tôn Chí Quân đi, hắn không thích hợp với cậu đâu.”

“Cậu cứ mặc kệ đi, chuyện ly hôn tớ sẽ suy nghĩ, cậu nhanh về nhà ngủ đi.”

Vương Vũ Linh ngạc nhiên nhìn cô một cái, chỉ cảm thấy Đàm Tĩnh hôm qua quá đỗi bình tĩnh, bình tĩnh giống như là tất cả đều đã được tính toán trước. Ước chừng là bởi vì chuẩn bị phí phẫu thuật, trước kia Đàm Tĩnh suốt ngày mặt ủ mày chau , không cũng là bởi vì không có tiền cho Tôn Bình chữa bệnh sao?

Vương Vũ Linh đi rồi, Đàm Tĩnh vừa lau mặt cho Tôn Bình, vừa nói với cậu bé ,“Như vậy, chúng ta chơi một trò chơi nhé ?”

“Dạ.” Tôn Bình rất vui, “Mẹ, mẹ muốn cùng con chơi trò gì ạ ?”

“Nếu như mẹ trốn đi, con không được khóc,  mà con biết bác sĩ Nhiếp không ?”

Tôn Bình sợ hãi gật đầu.

“Như vậy nếu bác sĩ Nhiếp đến đón con, chú ấy sẽ đổi phòng bệnh cho con, sẽ mang con giấu đi, bắt mẹ phải đi tìm.”

Tôn Bình rất lo lắng, “Vậy mẹ sẽ tìm được con chứ ?”

“Đương nhiên mẹ sẽ tìm được con. Con là bảo bối của mẹ, làm sao mẹ lại không đến tìm con được chứ ?”

Tôn Bình cười ôm cổ Đàm Tĩnh, “Vậy mẹ phải đến tìm con nhanh lên nhé.”

“Ừ.”

Đàm Tĩnh ôm Tôn Bình, hôn trên mặt cậu bé một cái, “Vậy con phải ngoan ngoãn, nghe lời bác sĩ nói nhé.”

“Dạ.” Tôn Bình nặng nề gật đầu, “Con nghe ạ…” Nhưng đúng là cậu bé nghi ngờ, “Mẹ, sao mẹ lại khóc ?”

Đàm Tĩnh lau nước mắt, cười nói, “Mẹ sợ tìm không thấy con.”

“Không sao, nếu mẹ tìm không thấy con, con sẽ tự mình chạy đi, tìm cho bằng được mẹ mới thôi.”

Có người không nhẹ không nặng gõ mấy tiếng trên cửa, Đàm Tĩnh quay đầu lại, là hai người không quen biết, bọn họ hỏi thẳng, “Vị nào là Đàm tiểu thư ?”

“Là tôi.”

“Tôi là luật sư của Nhiếp tiên sinh, phiền toái Đàm tiểu thư theo chúng tôi ra ngoài nói chuyện chi tiết một chút.”

Nhiếp Vũ Thịnh không đến, Đàm Tĩnh hơi bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, đi theo hai người kia đến bãi đậu xe, trên xe bọn họ đưa cho cô một xấp giấy tờ luật pháp thật dày, điều khoản nhiều vô số kể, chủ yếu là muốn cho từ bỏ hết thảy quyền lợi đối với đứa trẻ này.

Cô tâm loạn như ma, nói , “Tôi cần phải có thời gian cân nhắc.”

“Một trăm vạn chúng tôi đã mang đến.” Luật sư chỉ chỉ cặp da to nặng dưới chân, “Bây giờ cô ký, thì có thể lấy được tiền.”

“Tôi cần phải bàn bạc với người ta, chồng của tôi… Anh ấy nhất định phải đồng ý mới được.”

“Đàm tiểu thư, theo chúng tôi được biết, trước đó cô đã không nói như vậy với Đàm tiên sinh.”

“Tôi đổi ý, điều kiện của các người quá phức tạp, tôi muốn cùng chồng mình bàn bạc đã.”

Luật sư hơi thất vọng, nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc, cũng không nói gi, chỉ hỏi, “Vậy cô cần bao nhiêu thời gian ?”

“Nói cho nhà họ Niếp các người, đem chồng của tôi từ đồn cảnh sát trở ra, nếu không nghe, hiệp ước này tôi sẽ không ký.”

“Được rồi.” Luật sư nói, “Tôi sẽ chuyển yêu cầu của cô cho Nhiếp tiên sinh.”

Sau khi Đàm Tĩnh xuống xe, luật sư lập tức gọi điện cho Nhiếp Viễn Đông, thuật lại một lần những lời nói của Đàm Tĩnh, sau đó hỏi, “Ngài xem nên làm sao bây giờ ?”

Nhiếp Viễn Đông mắt nhìn Nhiếp Thịnh Vũ, hỏi : “Cô ta còn nói gì không ?”

“Không có, chỉ nói cần có thời gian để cân nhắc thôi ạ.”

“Không có nói muốn đến gặp Nhiếp Vũ Thịnh sao ?”

“Không có.”

“Vậy mang chồng cô ta ra đi, nhưng nếu cô ta còn có yêu cầu gì khác, cũng đừng nên mở lời đồng ý cô ta.” Ông cúp điện thoại, nói với Nhiếp Vũ Thịnh, “Con đến phòng bệnh, nhận con đi, Đàm Tĩnh lật lọng bây giờ.”

“Con không đi.”

Nhiếp Viễn Đông tức giận đứng lên, “Anh không đi tôi đi.”

“Ngoại khoa tim sẽ không để cha mang thằng bé đi, trừ khi Đàm Tĩnh cho xuất viện.”

Nhiếp Viễn Đông giận giữ, “Tôi là ông của thằng bé.”

“Cha muốn đem chuyện này làm cho huyên náo cả bệnh viện biết sao ?”

“Biết thì thế nào ? Bây giờ là cô ta đang vơ vét tài sản của chúng ta, đòi một trăm vạn.”

Nhiếp Vũ Thịnh chỉ cảm thấy trán mình nóng hổi, hơn nữa đầu đau như muốn nứt ra, cả đêm qua hắn đã không ngủ, bây giờ đã mệt mỏi đến tột độ. Hắn nói ,“Nhất định là có nguyên nhân khác, cô ấy sẽ không đối xử với con như vậy.”

Nhiếp Viễn Đông hung hăng trừng mắt nhìn con trai, nói, “Đúng là bị ma quỷ ám ảnh rồi.”

Đàm Tĩnh không trở lại ngoại khoa tim, cô đi thẳng đến tìm Thịnh Phương Đình. Hắn đang làm thủ tục xuất viện, thấy cô liền cảm thấy rất ngoài ý muốn thì hỏi “Sao cô lại đến đây ?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx