sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 603-604: Tây Bắc Đệ Nhất Cường Phiên. (1 2)

Thanh niên nam tử quay người lại, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ tươi cười cực kì ôn hòa, khuôn mặt có sáu phần tương tự với Tấn đế Yến Vân Thiên, chỉ so với Yến Vân Thiên thì đường cong trên mặt hắn nhu hòa hơn một ít, đây có lẽ là được di truyền từ mẹ hắn, đương kim hoàng hậu điện hạ, nam tử này, đúng là đương triều thái tử, con trai trưởng của Đại Tấn hoàng đế Yến Vân Thiên, Yến Kim Đình.

Yến Vân Thiên là một cường nhân, toàn tâm toàn ý muốn làm thiên cổ đệ nhất đế, hiện giờ đã làm được một nửa, về mọi chuyện, về mặt trị quốc đã chứng minh hắn so với các hoàng đế tiền triều mạnh hơn một bậc, nhưng về mặt khác thì hắn không chỉ hơn một bậc, đó chính là sinh con, lúc còn chưa phải là hoàng để, hắn đã sanh con, cơ hồ mỗi năm đều có con nối dõi mới được sinh ra, đôi khi còn không chỉ có một, cho nên trong mấy chục năm đăng cơ, con cháu của hắn đã có thể tạo thành một doanh rồi.

Quan trọng nhất là, trong đó có một ít đã trưởng thành, mà đại bộ phận trong đó, cũng đã thành tài rồi.

Ở trong nhà người khác, nhi tử có thể thành tài, tuyệt đối mà một chuyện đáng ăn mừng, nhưng ở trong cái nhà này, nhi tử thành tài lại không phải như thế. Hơn nữa, nếu như ngươi đồng thời có mấy nhi tử thành tài, vậy thì chính là tai hoạ rồi!

Có lẽ đây vốn chỉ là tai họa ngầm, nhưng hiện giờ tất cả mọi người trong Đại Tấn vương triều đã nhìn ra, hoàng đế đang tuổi tráng niên, thân thể khoẻ mạnh, nghe nói một thân tu vị cũng không tệ, sống thêm một trăm tám mươi năm cũng không có vấn đề, phần đông hoàng tử đã trưởng thành, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào vị trí trên vạn người kia, ai có kiên nhẫn để chờ thêm một trăm tám mươi năm chứ? Huống chi, hoàng đế này thân thể khoẻ mạnh, hoàng tử công chúa xếp thành hàng dài, thêm một trăm tám mươi năm nữa có trời mới biết sẽ có bao nhiêu tranh cãi?

Vốn sau khi đánh hạ Bắc Nguyên là một cơ hội cực tốt, một khối thổ địa lớn như vậy liền biến thành vô chủ, nếu như hoàng đế không cắt đất phong hầu cho ngoại nhân mà chia cái này cho con cái của mình thì nói không chừng tai họa ngầm trong tương lai này cũng không lớn vậy rồi, nhưng là hết lần này tới lần khác, lão nhân hoàng đế này không biết đã uống nhầm thuốc gì, ngay cả một đệ tử hoàng tộc cũng không phân, mà phân một mảng lớn thổ địa này cho ngoại nhân, điều này thật sự là một chuyện không ổn chút nào, chỉ là, lúc này Yến Vân Thiên vô luận là uy vọng hay là lực không thế, đều thuộc về cấp thống trị cho nên không người nào dám hoài nghi mà thôi.

Hành động này chỉ không ảnh hưởng đến một người duy nhất, đó chính Yến Kim Đình này, hắn là thái tử, là con trai trưởng của hoàng đế và hoàng hậu, vừa ra đời đã nhất định sẽ trở thành người tôn quý nhất Đại Tấn. Coi như là Yến Vân Thiên phân đất phong hầu, cũng không thể phân đến đầu hắn được, các triều đại trước cũng không có tiền lệ phong thái tự ra ngoài, trừ phi là phế thái tử.

Cân nhắc đến thân thể của hoàng đế sẽ không ngừng sinh ra cho mình các đệ đệ muội muội, Yến Kim Đình chỉ có thể cười khổ cũng lắc đầu, coi như là giờ hoàng đề phân đất phòng hầu cho các đệ đệ của hắn thì sao chứ? Qua một hai chục năm nữa, sẽ lại có thêm một đám hoàng đệ mới xuất hiện, đến lúc đó, vẫn chỉ giống như hiện giờ, phiền toái không ngừng.

Huống chi, từ mấy năm trước hắn đã thông suốt hết thảy rồi, có thể nói, tâm hắn bây giờ đã như nước.

Đợt thêm một trăm tám mươi năm, đến lúc đó ngay cả trọng tôn tử của mình cũng có thể có nữ nhi rồi, mình cũng già đến mức giới tính cũng không có, còn để ý gì đến cái ghế kia nữa?

Nhưng bây giờ thì sao?

Hắn không có năng lực kia, nói trắng ra là, cả đời này hắn nhất định phải nhận mệnh làm thái tử, thậm chí, rất có thể nhận mệnh phế thái tử nữa

Chính là vì ý thức được điểm này, cho nên, vị Yến Kim Đình thái tử này thời gian gần đây rất cẩn thận, vô luận là đối xử với ai cũng đều rất ôn hòa, chưa bao giờ đắc tội với người, cũng không dùng thân phận thái tử của mình đi làm chuyện gì quá mức. Nói tóm lại, toàn bộ Đại Tấn vương triều đánh giá vị thái tử này chỉ có sáu chữ:: Trung hậu nhân, lão thực nhân! "

Trung hậu trung thực này cũng không phải là làm bộ để mua nhân tâm, mà là thật sự, người như vậy, cũng không thích hợp làm hoàng đế.

Bất quá, tất cả mọi người đều là người thông minh, không có mấy người coi hắn là hoàng đế tương lai cả.

Cho dù, không ai thực sự coi hắn là hoàng đế tương lai, nhưng thân là thái tử, quyền lực của hắn vẫn rất lớn, so với huynh đệ của hắn, so với những đại thần khác, quyền lực của hắn cũng khiến người khác líu lưỡi, cũng rất đặc thù, mà Yến Vân Thiên lại không thường xuyên ở Tây Kinh, nên rất ít người có thể tìm được hắn.

Cho nên, trên đời này cũng không có ai dám xem thường vị thái tử điện hạ này cả.

- Đúng vậy, thái tử ca ca, phụ hoàng quả thật là đã từng đệ cập Chu Báo với ta!

Yên nhi cười nói

- Sao thế, ngài đối với Chu Báo cũng có hứng thú sao?!

- Tư liệu về Chu Báo này ta đã xem qua, tuy rằng là một thiên tài võ học, bất quá làm việc lỗ mãng bá đạo, chỉ sợ không phải lương xứng ah!

Yến Kim Đình ôn hòa nói, trong giọng nói lộ ra ý quan tâm nồng đậm, chỉ là, trong cái quan tâm này còn có gì khác không thì không ai biết được.

- Đa tạ đại tử ca ca quan tâm, ta cũng là nghĩ như vậy, cho nên...!

- Nhưng ngươi cũng không cự tuyệt đề nghị của phụ hoàng a!

- Ta không dám cự tuyệt, tính tình của phụ hoàng ngài cũng biết đấy, không cho phép bất kỳ người nào làm trái ý hắn cả, nếu ta trực tiếp cực tuyệt thì nói không chừng hiện giờ đã bị gả ra ngoài rồi?!

- Ha ha, nói có lý!

Nghe nàng nói xong, Yến Kim Đình cười cười

- Chu Báo này, có muốn ta giúp ngươi xử lý không?!

- Thái tử ca ca, ngươi đối với Chu Báo này tựa hồ quá mức quan tâm a?!

- Không quan tâm không được ah, gần đây hắn làm một chuyện chắc hẳn ngươi cũng biết, ngay cả Vương Nguyệt Bạch cũng bị hắn đánh cho trọng thương, hiện giờ toàn bộ Vương gia đều bị hắn làm cho sứt đầu mẻ trán, cái này, lá gan của hắn cũng quá lớn, đặt hắn đến Tây Bắc, không được mấy chục năm, tất sẽ thành họa lớn!

Yến Kim Đình một chữ dừng lại một chút nói.

- Không thể nào, Tây Bắc cái nơi khổ hàn kia sinh sống không dễ, có dù hắn có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là một cường giả thôi!

Yên nhi vẻ mặt không tin, cường giả, cường tức là mạnh, nhưng cũng chỉ là bản thân mạnh thôi, một cường giả, trong một môn phái, trong thế gia, công dụng lớn nhất chính là hành động tay chân, bất kể là tay chân bình thường hay là tay chân cấp uy hiếp, mà Chưởng Khống Giả của các môn phái thường cũng không phải là người mạnh nhất, bởi vì quản lý một môn phái, đưa một thế gia vào hoạt động, cũng không phải chỉ cần có lực lượng là làm được, điều này cần hao phí đại lượng tinh lực, mà mọi người đều biết một gã cường giả, tinh lực chủ yếu của bọn hắn đều đặt vào tu luyện, không thể nào lãnh phí qua nhiều thời gian để quản lý được.

- Toàn bộ phương bắc đều ở vào thời kì chân khoong, loại thời điểm này, khinh xuất là lựa chọn tốt nhất, lại nói Chu Báo cũng không phải chỉ có một một người, thủ hạ của hắn còn có một An Viễn Đường, còn có bối cảnh Ô gia và Thiên Long Đạo lấy quan hệ của hắn với Vương Xà của Thiên Long Đạo lại không được minh bạch, nếu như Thiên Long Đạo muốn nâng đỡ một thế lực ở phương bắc thì Chu Báo này chính là lựa chọn tốt nhất, mà một khi đã nhận được sự ủng hộ toàn lực của Thiên Long Đạo, như vậy, ta tin tưởng, ở Tây Bắc chi địa, không người nào có thể khống chế cả.

- Sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ? Hơn nữa, trong số những người được phong hầu ở phương bắc, có rất nhiều người đều là thế lực thuộc về Thiên Long Đạo còn có mấy thế gia có giao dịch với Thiên Long Đạo nữa, bất kể nói thế nào, cũng không tới phiên Chu Báo ah

- Thế sự vô thường ah, từ kết quả Chu Báo chọn chiến Vương Nguyệt Bạch là có thể nhìn ra được hai điểm, thứ nhất, Chu Báo có được chiến lực tiếp cận cửu phẩm. Thứ hai, quan hệ giữa hắn và Vương Xà thập phần thân mật. Cho dù Thiên Long Đạo không ủng hộ hắn thì còn có Vương Xà đứng sau lưng, ở Tây Bắc hắn có thể tung hoành rồi, phải biết rằng, ở chung quanh hắn cũng không có thế lực gì cả, trong phạm vi ba nghìn dặm đất phong của hắn là lớn nhất, thực lực mạnh nhất, duy nhất có thể sinh ra uy hiếp với hắn chỉ là đệ tử chi thứ của Vương gia kia thôi, nhưng hiện giờ hắn đã nhắm vào Vương thị, ngay cả Vương Nguyệt Bạch cũng thiếu chút nữa bị hắn phế đi, chỉ cần tên đệ tử Vương gia kia đầu óc không bị hỏng thì chắc chắn sẽ không đi trêu chọc hắn nữa, ngươi nói ở Tây Bắc, còn ai có thể kìm chế được hắn!

Yến Kim Đình khẽ thở dài một tiếng.

- Một khi hắn đã khống chế Tây Bắc ba nghìn dặm chi địa, diện tích nắm giữ không không thua gì mấy đại thế gia rồi, ba mươi năm, tối đa ba mươi năm, hắn liền có thể khống chế hoàn toàn địa vực của Long Giang Tây Bắc, diện tích mảnh thổ địa kia, tương đương với ba phần tư Đại Tấn vương triều a, đến lúc đó, hắn, chính là Tây Bắc đệ nhất cường phiên, có lẽ trong vòng trăm năm hắn không thể tạo thành uy hiếp cho Đại Tấn, nhưng trăm năm sau thì sao?!

- Phụ hoàng sở dĩ cắt đất phong hầu, chính là vì để phương bắc ở vào trong một trạng thái chiến tranh hỗn loạn, nếu như Chu Báo thật sự có bổn sự này thì hắn cũng không thể chịu nép dưới phụ hoàng được, coi như hắn trở thành Tây Bắc đệ nhất cường phiên thì sao? Khoảng cách Long Giang đâu chỉ có vạn dặm, ở giữa lại cách một thảo nguyên lớn, hắn không thể nào uy hiếp tới Trung Nguyên được!

Yên nhi cười nói:

- Huống chi, cho dù hắn thật sự trở thành Tây Bắc đệ nhất cường phiên, cũng là chuyện một trăm năm sau, chuyện một trăm năm sau, ai có thể biết rõ chứ? Thái tử ca ca, ngươi nói có đúng không?!

- Cũng đúng, chuyện trăm năm sau, ai cũng nói không rõ ràng!

Yến Kim Đình nghe xong, cười khổ lắc đầu:

- Chỉ là, không biết tại sao mỗi lần nghe người ta nhắc đến Chu Báo, ta vẫn có một loại cảm giác xấu!

- Hỏa kình thật mạnh, không hổ là cửu phẩm cường giả, hỏa kình này, thực con mẹ nó bá đạo, Tiểu Báo Tử thấp giọng mắng một tiếng, nếu như không phải hắn vừa luyện thành Kim Hi Ly Diễm Kính, thì vừa rồi đã đủ để khiến hắn tổn thương rồi, hiện giờ hắn mặc dù có chút hao tổn, nhưng hỏa kình đáng chết kia cũng đã bị Kim Hi Ly Diễm Kính cho hấp thu, không có gì đáng lo ngại cả.

Chỉ là, hắn phải đối mặt lúc này chính là cửu phẩm cường giả, bên cạnh còn có hai thất phẩm cường giả, Liệt Hỏa lão tổ ra tay, vô luận là Xích Lôi hay là Xích Xuyên, đều không có lá gan ra tay, bất quá hai người này lại ở một bên giương mắt hổ, đối với Tiểu Báo Tử mà nói, cũng là một phần áp lực cực lớn.

Đỡ được một kích của Liệt Hỏa lão tổ, Tiểu Báo Tử không dám lưu lại chút nào nữa, may là trong địa mạch này thông đạo biến hóa phức tạp, chỉ một cái quay thân này, liền chui vào trong một cái thông đạo thật nhỏ bên cạnh, lách trái lách phải liền vứt bỏ được Liệt Hỏa lão tổ.

Nói dễ vậy sao!

Liệt Hỏa lão tổ là cửu phẩm cường giả, Linh Giác không dưới Chu Báo, trước đó là do Chu Báo đã ẩn nấp tốt, lại vận dụng Thiên Xà Liễm Tức Thuật cho nên mới giấu diếm được tai mắt của hắn, hiện giờ hắn đã bị Liệt Hỏa lão tổ theo sát phía sau, coi như là vận dụng Thiên Xà Liễm Tức Thuật, cũng không cách nào tránh được đôi mắt hung linh của Liệt Hỏa lão tổ cả.

- Tiểu tử, bị lão tổ ta nhằm vào, ngươi còn muốn chạy sao?!

Liệt Hỏa lão tổ cười lạnh, thân hình liền đẩy nhanh lên, qua mấy cái liền đã đến gần Tiểu Báo Tử.

- Không tốt!

Trong nội tâm Tiểu Báo Tử thầm kêu không tốt, cũng bất chấp tất cả, lăn một vòng ngay tại chỗ, liền lăn vào trong một thông đạo thật nhỏ ngay phía trước.

- Chui vào chuồng chó, không có tác dụng gì đâu!

Nhìn thấy Tiểu Báo Tử chui vào trong một đầu thông đạo thật nhỏ, Liệt Hỏa lão tổ phảng phất như biết rõ tâm tư hắn, ống tay áo chỉ nhẹ vung lên, nơi cửa vào liền bị hỏa kình cực nóng thiêu chảy một tầng, thông đạo vốn rất nhỏ liền lớn lên.

- Mất mặt, thực con mẹ nó mất mặt!

Tiểu Báo Tử thầm mắng một tiếng, lăn tăn như một con lật đật, tay khẽ động, một đạo kim quang lóe ra, vung Như Ý Kim Lân Côn lên.

- Như ý thần binh, lại là côn, ngươi là Vân Châu Chu Báo?!

Nhìn thấy thần binh trong tay Tiểu Báo Tử giương lên, Xích Lôi ở một bên kinh hô lên một tiếng, Tiểu Báo Tử hiện giờ thanh danh ở bên ngoài, hơn nữa lại thêm những chuyện thiếu đạo đức trước kia, Xích Lôi tuy rằng không hỏi chuyện lớn nhỏ trong giang hồ, nhưng chuyện oanh động như thế, tự nhiên cũng biết rõ một hai, cho nên liếc mắt liền nhận ra được.

- Ngươi cái lão quỷ này, thật sự là không có đạo lý, ta chẳng qua chỉ là ở chỗ này tu luyện một chút, không có ý muốn làm địch với ngươi, làm gì phải hùng hổ dọa người như thế chứ?!

Tiểu Báo Tử biết rõ muốn chạy cũng không dễ dàng, nên dứt khoát hoành Như Ý Kim Lân Côn trước người, làm ra thái độ đề phòng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx