sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 003 - 004

Chương 03

Trong viện của Lão thái thái, một tiểu nha đầu đang bưng vào một chén thuốc mới nấu xong, đúng lúc Hồng Tụ từ bên ngoài trở về nên vội vàng nhận lấy, bưng đến bên giường Lão thái thái, vừa thổi thổi, vừa nói: "Còn rất nóng, để lạnh chút ít nữa hãy uống đi."

Lão thái thái chẳng ừ hử gì cả, mà duỗi tay ra, Hồng Tụ thấy vậy liền đến đỡ nàng, cầm một cái gối lớn kê ở sau lưng Lão thái thái.

"Người xem, khí sắc hôm nay so sánh với hôm qua đã khá hơn, xem ra, thuốc của Lưu thái y thật đúng là có hiệu quả, hôm nay uống xong chén này nữa, sắc mặt sẽ khá hơn nữa, có muốn lấy thêm mấy thang thuốc nữa hay không?" Hồng Tụ nhẹ nhàng nói.

"Ừ, ngươi xem rồi làm đi, để cho Bạch tổng quản cầm thiệp mời của Lão thái gia đi đến Thái y viện là được." Lão thái thái nói chuyện vẫn không có khí lực mấy, nửa tháng trước, tiểu thiếp của nhi tử rốt cục cũng sinh một nam tôn (cháu nội trai), Lão thái thái chờ đợi nhiều năm, ngày ngày ăn chay niệm Phật, cầu xin Bồ Tát cuối cùng cũng ứng nghiệm rồi, Tôn gia đã có hậu, Lão thái thái vui mừng, nên huyết áp lên cao, cả người liền té xỉu, uốn hơn mười ngày thuốc, hiện tại mới có chút khởi sắc, mặc dù xuống giường không được, nhưng dù sao có thể ngồi dậy, nói chuyện đã tốt lắm rồi.

Hồng Tụ đáp lời xong, lại dùng tay dò xét chén thuốc, cảm thấy đã không còn nóng lắm, liền nâng lên cho mình uống một hớp, "Ừ, có thể uống rồi, chỉ hơi đắng."

Lão thái thái cười, mặt mày đầy vui vẻ, "Kẻ ngu, thuốc có cái gì ngon đâu mà thử." Rồi lại thở dài nói: "Không có ngươi ở bên cạnh ta, ta biết phải làm sao bây giờ đây?"

Hồng Tụ cười nói: "Thanh Nhi, Đoạn Nhi, các nàng cũng rất có năng lực đấy, không có ta, còn có các nàng mà, ngày thường Lão thái thái thương yêu tụi nô tỳ, tụi nô tỳ dĩ nhiên phải tận tâm tận lực rồi, hơn nữa, tụi nô tỳ không phải cũng là do Lão thái thái người dạy dỗ ra hay sao?"

Lão thái thái nghe thấy mặt mày liền hớn hở, "Ngươi nha đầu này, miệng lưỡi ngon ngọt, đem thuốc cho ta uống đi."

Hồng Tụ liền bưng thuốc rồi đình cầm thìa đút, nhưng Lão thái thái đã tự mình cầm lấy chén thuốc, một hơi uống hết vào, Hồng Tụ vội tiếp lấy chén, cầm khăn lau miệng cho nàng, rồi lại đem chút ít mứt đưa tới.

Lão thái thái ngậm ô mai vào miệng, cay đắng trong miệng liền tiêu tan chút ít, mới hỏi nói: "Đã hỏi rồi chưa? Nàng có cho chuẩn bị hay không?"

"Đã hỏi rồi, nói buổi tối hôm nay thì có, trong trong ngoài ngoài làm đến bốn bộ, sáng mai Tứ cô nương mới có thể mặc vào." Hồng Tụ gọi tiểu nha đầu vào, ý bảo nàng đem chén thuốc lấy đi, rồi trả lời.

Lão thái thái thân thể dựa vào phía sau một chút, thở dài nói: "Nàng chính là lòng dạ quá nhỏ, trong mắt chịu không được người khác, nên mới để cho ngươi đến ngó chừng một chút, Hiên ca nhi cũng vậy, nhất định phải tìm người đắc lực mà trông nom, thật vất vả có được một đứa a, làm thế cũng muốn tích phúc cho nàng."

Hồng Tụ gật đầu, thở dài nói: "Ngài chính là tâm tính thiện lương, mọi chuyện đều vì bọn tiểu bối suy nghĩ, còn đang bị bệnh này nữa à, nên ít để tâm mọi chuyện thì hơn, tiểu Thiếu gia kia không có rời xa người đâu, yên tâm đi."

Lão thái thái nghe xong liền lắc đầu, không nói gì nữa, hai đầu lông mày cũng tràn đầy vẻ lo lắng, Hồng Tụ lẳng lặng nhìn nàng, tựa như đang nghỉ ngơi, lại như đang trầm tư, liền há miệng, muốn nói lại thôi.

"Có lời gì cứ nói đi, nếu ngay cả ngươi cũng có chuyện gạt ta, thì lão bà tử ta đây không bằng ra đi cho sạch sẽ." Lão thái thái giống như cảm thấy cái gì, vẫn nhắm hai mắt nói.

Hồng Tụ cả kinh, suy nghĩ một chút, rồi từ trong lồng ngực lấy ra một hà bao đưa tới cho Lão thái thái, "Đây là Đại phu nhân mới để cho Hồng Mai mang tới, nói là thưởng cho nô tỳ đấy."

Lão thái thái đột nhiên mở mắt ra, tinh quang trong mắt chợt lóe, rồi nhìn Hồng Tụ, nhưng cũng nhìn không có nhìn hà bao kia một cái nào, "Ngươi là người đắc lực bên cạnh ta, nàng thưởng cho ngươi cũng là đương nhiên." Lời cũng chỉ nói một nửa, nhưng nàng lại không chịu nói tiếp.

Lão thái thái nằm ở trên giường nhìn như suy yếu đến không chịu nổi nhưng lại tạo cho Hồng Tụ một loại áp lực vô hình, Hồng Tụ miễn cưỡng cười nói: "Vật này nô tỳ cũng không dám cầm đâu, tuy nói thường ngày cũng không phải có món đồ tốt hơn, chẳng qua là, đây là thứ không phải nô tỳ nên cầm, nô tỳ nhận, cũng chỉ vì muốn cho Lão thái thái người xem."

"Vậy a, nói đi, chuyện gì? Đang yên lành lại để cho Hồng Mai đưa qua, đích thị là sợ ngươi ở trước mặt ta nói gì đó." Trên mặt Lão thái thái đeo nụ cười, nhàn nhạt hỏi.

Hồng Tụ cũng cười, "Thật ra thì cũng không có cái gì, chẳng qua lúc nô tỳ đi qua chỗ Đại phu nhân, Tứ cô nương đúng lúc cũng ở đó, nói là đưa hà bao cho Đại phu nhân."

Lão thái thái nhìn nàng, "Tứ cô nương thường ngày đàng hoàng và đần độn, không phải sợ nhất là thấy nàng sao?"

Hồng Tụ nguyên nghĩ Lão thái thái sẽ hỏi chuyện hà bao, nhưng người không có hỏi, nên có chút thất vọng, nàng đã sớm nghe nói Đại phu nhân để cho Tứ cô nương mỗi ngày phải thêu mười hà bao, nếu có nửa điểm sai lầm, sẽ không cho cơm ăn, Tứ cô nương có cái bộ dạng kia, rõ ràng là đói quá, trong lòng mặc dù bất bình, nhưng không dám quản, đó là chuyện của các chủ tử, nàng chỉ là nô tỳ, không có tư cách quản, nhưng nàng vốn hi vọng Lão thái thái có thể chủ động hỏi, hơn nữa, nàng cũng chỉ bẩm thật với chủ tử, nên không thể xem là tự khoe hay thêu dệt chuyện thị phi.

"Nô tỳ cũng cảm thấy kỳ quái nữa, nô tỳ vốn nghĩ trêu chọc nàng hai câu, nhưng còn không có mở miệng, Tứ cô nương đột nhiên té xỉu, nhìn giống như là thật không tốt lắm." Hồng Tụ cười cười nói ra.

Lão thái thái nghe thấy sắc mặt buồn bã, thở dài khẩu khí, "Đi lấy chút ít thuốc bổ cho Tứ cô nương, nga, một hồi Lưu thái y tới, cũng xin hắn cho Tứ cô nương xem mạch một chút, sáng mai Giản Thân Vương Vương phi tới, không được để như vừa nói, cũng không thể làm cho người ta chê cười chúng ta, ngay cả một cô nương cũng nuôi không nổi nữa."

Hồng Tụ nghe thấy đầu tiên là vui mừng, bận rộn dạ, sau đó lại kịp phản ứng, mới biết được, Lão thái thái mặc dù bị bệnh ở trên giường, thật ra thì mắt vẫn sáng như đuốc, cái gì cũng biết, chẳng qua là không nói, cũng không quản. Chắc vì muốn cho Đại phu nhân chút mặt mũi, hôm nay vừa lúc đem chuyện quản gia toàn bộ thu lại vào tay, dĩ nhiên sẽ thành quản chuyện quá nhiều, ngược lại sẽ khiến Đại phu nhân oán hận, Lão thái thái cũng thật là bất đắc dĩ a.

Thử nghĩ xem, Tứ cô nương cũng là đáng thương, nên không khỏi nói nhiều thêm một câu, hỏi Lão thái thái: "Giản Thân Vương nhưng là Thiết Mạo Tử Vương, thân phận quý không thể nói, Nhị công tử nhà hắn, cho dù không phải là Thế tử, Tứ cô nương sợ cũng..."

Lời của Hồng Tụ chưa nói xong, chỉ thấy trong mắt Lão thái thái lộ ra chút bất đắc dĩ, nên liền ngừng miệng.

Lão thái thái biết nàng nghi ngờ, lấy gia thế của Giản Thân Vương, nhi tử nhà hắn là con vợ cả làm sao có thể sẽ lấy một thứ nữ không được cưng chìu của Tướng phủ? Nhưng mà đứa bé kia, là một kẻ tàn tật a, nếu không, thì đã nhanh chóng đưa Nhị cô nương ra rồi.

Nhị công tử của Giản Thân Vương, tuy nói là đi đứng bất tiện, nhưng dù sao cũng là ruột thịt của Vương phi, Tứ cô nương mà được gả, sau khi đi qua đó, Vương phi Vương gia dù sao cũng sẽ thương nhiều một chút, hơn nữa, gả đi qua đó dù thế nào cũng có địa vị vợ cả, nếu như thành công, thì chính là phúc khí của Tứ cô nương, nếu không, phải chờ con dâu an bài, nói không chừng, khi đó chỉ những cửa hôn sự kém mà thôi.

Tứ di nương đã sinh nhi tử, mặc dù không thể mang nàng thăng vị, nhưng cho nữ nhi của nàng tìm một hôn sự tốt cũng là chuyện quan trọng nhất, vừa để cho Tứ di nương sinh lòng cảm kích, càng thêm dụng tâm nuôi dưỡng Hiên ca nhi, vừa tìm núi dựa cho Hiên ca nhi, sau này, cho dù tướng gia hồi hưu rồi, Hiên ca nhi còn có một tỷ phu là con ruột của Giản Thân Vương, Đại phu nhân muốn hạ thủ, cũng phải bận tâm mặt mũi của Vương gia.

Hồng Tụ nói xong liền hối hận, nhìn Lão thái thái không phản ứng gì, cũng lâm vào trầm tư, trong lòng càng thêm có chút sợ, nhưng lại không dám nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là lúng túng đứng đó.

Lão thái thái thấy Hồng Tụ ánh mắt nhìn mình có chút bối rối, không khỏi cười, vỗ vỗ tay Hồng Tụ, rồi chuyển đề tài: "Đại phu nhân chỉ oán ta không đem Hiên ca nhi đặt dưới tên của nàng để mà nuôi, ngươi cho là ta không muốn sao, ta hôm nay lớn tuổi rồi, còn sống được bao lâu, chỉ duy nhất có được một nam tôn, nuôi dưới tên của nàng cho dù là con vợ cả, nhưng ngươi xem một chút, nàng làm những chuyện như vậy, sao có thể làm cho người ta yên tâm, ta có thể dễ dàng tha thứ cho nàng vì ghen tỵ mà chiếm quyền, nhưng không thể dễ dàng tha thứ nàng đối với con nối dòng của Tôn gia hạ thủ, Hiên ca nhi nếu thật ở bên người nàng, nàng có thể đối đãi với nó giống như ruột thịt sao? Tuy nói Tứ di nương thân phận không cao, nhưng cuối cùng cũng mẹ ruột, không có mẹ ruột nào mà không thương con của mình."

Đây là lần đầu tiên Lão thái thái nói trắng ra như thế về chuyện của mình cùng Đại phu nhân, Hồng Tụ nghe được hơi luống cuống, tuy nói Lão thái thái đã xem nàng như ruột thịt của mình rồi, nhưng làm nô tỳ, chuyện giữa các chủ tử biết được càng ít càng an toàn.

Nếu lỡ nghe, thì phải giấu chặt ở trong bụng, vì vậy liền khuyên nhủ: "Cho nên a, ngài muốn tiểu Thiếu gia hảo hảo lớn lên, ngài phải mau mau khỏe lại, sống đến trăm tuổi, coi chừng dùm tiểu Thiếu gia thành thân, để sinh tằng tôn cho ngài."

Lão thái thái nghe thấy, cũng cười, "Ngươi nha, chính là miệng ngọt."

Cẩm Nương bị Tú cô cùng bà tử đưa về Tử viện, Tứ Nhi cùng Bình Nhi thấy cô nương nhà mình bị mang tới trở về, bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, không phải là vừa bị đánh chứ.

Chờ bà tử kia vừa đi khỏi, Cẩm Nương tự mở mắt, đối với Tứ Nhi cùng Bình Nhi đang ở một bên lo lắng, chớp chớp mắt hai cái, lúc này các nàng mới thả lỏng tấm lòng, bất quá nhìn cô nương sắc mặt thật không tốt, không khỏi lỗ mũi đau xót, vành mắt đều đỏ lên.

"Ta không sao, các ngươi đừng lo lắng." Cẩm Nương cười an ủi.

"Còn nói không có chuyện gì, mới vừa rồi xuýt nữa hù dọa ta bị mất hồn, ngu như vậy, tự nhiên vù vù nhắm trên mặt mà té, lỡ té bị thương thì làm sao bây giờ?" Tú cô giận đến muốn đánh nàng, nhưng lại không nỡ, chỉ đành phải mắng.

"Nếu không như vậy, có thể lừa được ánh mắt của phu nhân sao? Yên tâm, yên tâm, ta sẽ dè đặt." Cẩm Nương bận rộn khuyên nhủ.

Mấy ngày nay, Tú cô đối với chuyện Cẩm Nương đột nhiên nói ra chuyện hoặc từ ngữ kỳ quái đã thành thói quen, tóm lại, hiện tại Tứ cô nương so với trước kia thông minh hơn nhiều, cũng biết lo lắng cho hạ nhân, các nàng tự nhiên sẽ thích, cũng sẽ không để ý đến những quái dị nho nhỏ đó.

"Xem đi, một hồi Đại phu nhân sẽ cho ta đồ ăn ngon, mọi người cùng nhau ăn thật ngon một bữa, ai, ai, thật lâu không có cơm no rồi." Cẩm Nương hai mắt tỏa sáng nhìn trên nóc màn thêu hình cây mơ, vui vẻ nói.

Không bao lâu, Đỗ mụ mụ quả nhiên mời đại phu, đi theo phía sau là một tiểu nha đầu, trong tay mang ra không ít đồ, Cẩm Nương bận rộn nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngất, Tú cô cầm khăn giúp nàng lau mặt, Tứ Nhi cùng Bình Nhi bận rộn đi thu xếp dâng trà cho Đỗ mụ mụ.

Tú cô nhường chỗ, để đại phu dò mạch cho Cẩm Nương, đại phu kia vươn ra hai ngón tay đặt ở trên cổ tay Cẩm Nương một hồi, rồi nói: "Trong cơ thể máu huyết thiếu hụt, huyết khí chưa đầy, âm hư hữu hàn, phải kê chút ít thuốc bổ lại, bổ đều sẽ tốt thôi."

Dứt lời liền đứng dậy đi mở phương thuốc, Cẩm Nương liền không nhịn được muốn trợn trắng mắt, cái gì mà tâm huyết thiếu hụt, huyết khí chưa đầy, cô nương ta đây là đói đến hết cỡ, là đường máu quá thấp, dinh dưỡng cung cấp nuôi đại não không đủ mới có thể ngất, cần ăn để tẩm bổ, không biết đừng có kê đơn thuốc bậy, không phải là mời đại phu Mông Cổ chứ, bất quá vì đang giả bộ bất tỉnh, nên không thể lộn xộn, cũng là càng không thể mở mắt trắng dã.

Tứ Nhi dâng trà lên, cung kính bưng cho Đỗ mụ mụ, Đỗ mụ mụ khẽ nghiêng mắt nhìn một cái, thấy trong trà kia cũng đều là bọt, liền đặt ở trên bàn, cũng không có nhìn thêm cái nào nữa, sau đó quay qua tìm Tú cô nói: "Đại phu nhân quan tâm thân thể của Tứ cô nương, một hồi để đại phu kê phương thuốc xong, thì phái người đi dược phòng lấy, nơi này có chút ít thuốc bổ, cũng là Đại phu nhân thưởng cho cô nương, cô nương cần phải nghỉ ngơi dưỡng tốt thân thể, đừng làm cho Đại phu nhân quá bận tâm."

Tú cô bận rộn đáp lại, rồi nói chút ít lời cảm tạ Đại phu nhân, Đỗ mụ mụ thấy mọi việc đã xong, liền đứng lên, Tú cô mới từ trong ngực lấy ra một hà bao nhét qua, Đỗ mụ mụ nhìn cũng chưa từng nhìn một cái liền đưa trở lại, cười khan nói: "Giữ lại cho Tứ cô nương dùng đi." Dứt lời liền đi ra khỏi cửa.

Tú cô thấy người đã đi xa, liền cười khúc khích, đổ ra đồ trong ví, trong đó làm gì có bạc a, chỉ là mấy cục đá thôi, nếu thật có bạc, thì đã sớm mua đồ cho Tứ cô nương ăn rồi, bất quá nàng chỉ làm dáng một chút thôi, vì biết Đỗ mụ mụ khinh thường đồ trong viện này.

Thấy mọi người đi rồi, Cẩm Nương hưng phấn mà từ trên giường mãnh liệt ngồi dậy, hai mắt liền tối sầm, một trận choáng váng, thật đúng là đói đã lâu, vừa thấy thế Bình Nhi bận rộn đỡ lấy nàng, sẵng giọng: "Ngài chậm chút, nếu để hôn mê thật thì sẽ bị phiền toái."

Đang nói, thì phía ngoài lại có người tới nữa, Cẩm Nương lại bận rộn nằm xuống, lúc này là đưa hộp đựng thức ăn tới, bốn món ăn một súp, cơm hấp, còn có một chén canh ngân nhĩ hạt sen, mặc dù vừa nhìn đã biết cũng là đồ buổi sáng Đại phu nhân ăn còn dư lại, bất quá, bọn người Tú cô vẫn là rất cao hứng, đám người kia vừa đi, liền bưng đến đút cho Cẩm Nương.

Cẩm Nương đã sớm đói bụng đến não trước dán ở phía sau lưng rồi, đâu còn đợi được người đút cho mình, nhanh tay túm lấy chén, cái thìa bên cạnh cũng không cần nữa, soạt vài hớp liền uống cạn sạch, uống xong còn chép chép miệng, làm ra một bộ dạng rất hưởng thụ.

Chương 04

Tú cô nhìn thấy trong lòng chua xót, vừa xới một ít chén cơm, vừa gắp chút ít món ăn thanh đạm cho nàng ăn, Cẩm Nương nhìn mấy món ăn đang bày biện, mạo hiểm gắp một ít thịt xào, rồi cứ mở to mắt, chỉ kém chút nữa là chảy ra nước miếng.

Tú cô thấy vậy dụ dỗ nói: "Ngoan, dạ dày ngươi trống rỗng lại yếu, nhất thời vẫn không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ chịu không nổi, trước dùng chút ít rau xào và cơm, đợi đến cơm tối, ăn thêm thịt nhé."

Cẩm Nương không thể làm gì khác hơn là không cam lòng bưng lên chén cơm nhỏ, vừa ăn vừa đem ánh mắt thèm thuồng nhìn Tứ Nhi cùng Bình Nhi, bộ dáng kia đừng nhắc tới cũng biết bao nhiêu là ủy khuất.

Tứ Nhi kiên trì ăn một lát, cuối cùng chịu không được ánh mắt lên án của cô nương, thừa dịp Tú cô không chú ý, gắp vài miếng thịt đặt ở trong rau xào, len lén đưa đến trong chén Cẩm Nương, Cẩm Nương lập tức mặt mày hớn hở, giống như tiểu hồ ly trộm được gà vậy, cười đến đắc ý.

Dùng qua cơm, Cẩm Nương tinh thần tốt hơn nhiều, đầu cũng không choáng váng nữa, nghĩ tới nhiệm vụ hôm nay còn phải tiếp tục làm, cố gắng ngồi ở trên giường, để cho Tứ Nhi giúp đỡ đem mặt vải cùng kim thêu khung thêu lấy ra, nàng co chân lại, bắt đầu một ngày làm việc cực nhọc.

Lúc Hồng Tụ mang theo Lưu thái y đến, Cẩm Nương đang thêu một con hồ điệp, Tú cô ngồi đó vừa sửa sang lại vừa cuộn ống chỉ, Tứ Nhi cùng Bình Nhi thì đang làm may tiếp quần áo mùa thu chưa xong.

Tú cô không nghĩ tới Hồng Tụ cô nương sẽ đến, liền kinh ngạc đến vài giây, sau đó bận rộn đi ra ngoài đón.

Hồng Tụ vừa vào cửa liền nhìn thấy Tứ cô nương ngồi xếp bằng ở trên giường, trên đùi còn đang đắp chăn, nhưng trong tay thì cầm lấy khung thêu mà thêu, trong lòng không khỏi cảm khái, buổi sáng cả người vừa mới ngất xỉu, lúc này thân thể vừa tốt hơn một chút, lại bắt đầu thêu rồi, sợ là hôm nay nếu cô nương thêu không được mười cái, để mà ngày mai có mà nộp, thì Đại phu nhân lại sẽ không cho cơm ăn quá.

Nhớ tới lời nói của Lão thái thái lúc trước, Hồng Tụ trong lòng liền có chủ ý, nàng chu đáo đến mặt Cẩm Nương thi lễ một cái, nói: "Tứ cô nương, Lão thái thái nghe nói cô nương bị bệnh, riêng mời Lưu thái y ở Thái y viện tới bắt mạch cho ngươi, ngươi mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."

Cẩm Nương nghe thế vội nói: "Đa tạ Hồng Tụ tỷ tỷ, sáng mai ta khỏe lại, phải đi dập đầu tạ ơn Lão thái thái." Vừa nói liền theo lời nằm xuống, ánh mắt lại hướng nhìn thái y ở phía sau Hồng Tụ, bất quá chỉ là một nam nhân trung niên, đang mặc quan phục Thái y viện, vẻ mặt nghiêm túc bộ dáng đứng đắn, Cẩm Nương đang nghĩ, làm sao mà mình bất kể ở đâu, thời đại nào cũng gặp phải bác sĩ có bộ dạng này chứ, tuyệt đối không thân thiện chút nào, như thế tự dưng cũng làm cho người ta sinh ra chút cảm giác kinh khủng.

Tú cô ở trên cổ tay Cẩm Nương kê một cái khăn, Lưu thái y liền ở bên giường ngồi xuống, nghiêm túc chẩn mạch.

Hắn càng dò mày nhíu lại càng chặt, Cẩm Nương nguyên nghĩ tới hắn là thái y, hẳn là so sánh với vị Đại phu nhân mới vừa rồi mời tới đại phu Mông Cổ giỏi hơn nhiều, lúc này nhìn lại chẳng qua là cau mày, thật lâu không nói lời nào, bắt ở tay phải xong lại muốn bắt mạch ở tay trái, trong lòng không khỏi buồn bực nói thầm, không phải chỉ là bị bỏ đói nên ngất xỉu thôi sao, ngài làm ra bộ dạng thâm trầm như vậy, không có bệnh cũng sẽ bị hù dọa thành bệnh a.

Tú cô cùng Tứ Nhi thấy vị thái y Quan Cư lục phẩm này thật lâu không nói lời nào, trong lòng cũng gấp gáp, liếc mắt nhìn nhau, Tú cô liền muốn mở miệng hỏi, thì Hồng Tụ ở một bên vội khoát tay, ý bảo nàng đừng cãi lại Lưu thái y.

Lưu thái y là khách quen của Tướng phủ, trong phủ Lão thái thái, Đại phu nhân, còn có mấy vị tiểu thư con vợ cả mà thân thể có việc gì cũng mời vị thái y này, y thuật của hắn rất được sự tín nhiệm của người trong phủ, chẳng qua là vị thái y này rất có tính tình, khi hắn bắt mạch, tối kỵ nhất là người ta ầm ĩ hắn, một khi không nhịn được, hắn sẽ té gối xem mạch rồi rời đi, một chút tình cảm cũng không lưu, hoặc là, hắn không đi, nhưng sẽ kê ra phương thuốc đắng đến khó mà nuốt xuống được, hết bệnh, ngươi cũng sẽ bị đắng đến lưỡi tê rần, sau này nghe thấy được mùi thuốc sẽ sợ. Vì hiểu rõ tính tình của hắn, nên cũng không dám ầm ĩ hắn.

Hồng Tụ ở bên cạnh Lão thái thái hầu hạ đã lâu, tất nhiên hiểu rõ tính tình của hắn, lúc này thấy thái y thật lâu không nói lời nào, trong lòng cũng có chút lo lắng, chẳng lẽ Tứ cô nương bị bệnh nan y gì rồi sao?

Cuối cùng dưới con mắt kỳ vọng lại lo lắng của mọi người, Lưu thái y không nhanh không chậm miệng ngàn vàng: "Trong cơ thể hàn độc triền miên không dứt, đả thương tới nội phủ, lại không có kịp thời điều trị, ứ hàng âm hư, mà vất vả quá độ nên sinh bệnh, lại thêm dinh dưỡng không đủ, dạ dày trống rỗng một thời gian dài, đến nỗi tâm huyết không đủ, nên gây chứng bệnh bất túc!"

Chứng bệnh bất túc! Đây là cái bệnh gì? YD, là dạ dày có bệnh hay là trái tim có bệnh, có phải là bệnh phụ khoa hay không, ngài nói một đống lời nhiều như vậy, rốt cuộc là nói cái gì? Cẩm Nương nghe được không hiểu ra sao, trung y chính là thái huyền ư rồi, không có Tây y trực tiếp trực quan, nhớ được kiếp trước đi xem Tây y, đi vào, bác sĩ sẽ hỏi ngươi nơi nào không thoải mái, sau đó cũng theo lời ngươi nói mà cho kiểm tra tổng quát, mọi người kiểm tra tổng quát xong, mất cả một ngày, phí kiểm tra cũng có một xấp dầy, cuối cùng sẽ biết bệnh ở chỗ nào.

"Ngài là nói, Tứ cô nương nàng... sau này nàng không thể..." Cẩm Nương đang thất thần, thì Tú cô sau khi nghe thấy lời của Lưu thái y sắc mặt đã sớm trắng, nên cẩn thận hỏi dò.

"Vẫn chưa tới tình trạng kia, trước dùng mấy thang thuốc đi xuống rồi hãy nói, ba tháng sau sẽ kiểm tra lại, nếu có chuyển biến tốt đẹp, thì sẽ đổi lại thuốc mới, uống thêm vài thang nữa, chỉ cần điều dưỡng thích đáng, vẫn có thể tốt." Lưu thái y khó được lúc giọng nói có chút hòa hoãn, Tú cô nghe thế lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước đó vài ngày Tứ cô nương bị rơi vào trong nước, tuy nói không phải là mùa đông, nhưng cuối hồ nước mùa thu cũng rất lạnh, ngày đó khi được cứu đi lên, người đã bị đông lạnh đến đen thui, cả người thâm tím, tuy nói sau đó dùng nước nóng lau qua đã khá hơn, nhưng vẫn phát sốt, trên người một trận lạnh một trận nóng, khi đó, Tú cô cũng có báo qua Đại phu nhân, Đại phu nhân mơ hồ làm như không có chuyện gì, đừng nói là mời y bốc thuốc, ngay cả chi phí thức ăn vẫn làm theo quy tắc trước, sợ là Tứ cô nương lúc đó đã bị bệnh thương hàn a.

Hôm nay nghe thái y nói hung hiểm như thế, lại mang chứng bệnh bất túc, chính là sau này có gả khỏi đây, cũng sẽ không sinh được hài tử, một nữ nhi gia, nếu không có thể sinh dục, sợ là muốn gả cũng không ai thèm lấy, cho dù có thể gả đi ra ngoài, nhà chồng cũng sẽ không chào đón, vậy... mệnh của Tứ cô nương sẽ cả đời chịu khổ.

Nghĩ tới những thứ này, Tú cô gấp gáp hướng Lưu thái y nói cám ơn, Bình Nhi trải tốt giấy mực xong, Lưu thái y liền viết ra phương thuốc

Cẩm Nương vẫn còn trong mờ mịt, ngước mắt nhìn Tú cô, Tú cô mang vẻ mặt thương yêu đau lòng, đôi môi ngọa nguậy mấy cái, rốt cuộc cũng không có nói gì, chẳng qua là ngồi vào bên giường Cẩm Nương, một tay ôm lấy Cẩm Nương vào trong ngực, vỗ lưng của nàng, áp chế trong lòng chua xót, nói: "Không sao, Lưu thái y y thuật cao minh, nhất định có thể trị tốt, nếu không cô nương có thể sẽ bị ngốc rồi, đáp ứng vú nuôi, mọi chuyện lấy thân làm trọng, a."

Nói xong Cẩm lỗ mũi cũng ê ẩm, vươn cánh tay ra ôm lại Tú cô, ở đầu vai nàng chà chà, làm nũng nói: "Ta sẽ cẩn thận, yên tâm đi, sau này ta sẽ đem thân thể nuôi dưỡng tốt, tương lai nếu có tiền đồ, nhất định sẽ nuôi ngươi."

Tú cô bị lời nói này của nàng, cũng nhịn không được nữa, nước mắt giống như vỡ đê vậy, ào ào chảy ra, con của Tú cô sau khi được sinh hạ đã chết non rồi, nhất thời tình thương của mẹ toàn bộ dồn ở trên người Cẩm Nương, trước kia Tứ cô nương đâu có thể nói ra lời nói như thế, nhát gan còn không nói, lại lạnh nhạt hẹp hòi, chính là đối với Tứ di nương, nàng cũng nhìn với ánh mắt xem thường, chớ nói chi là hạ nhân như Tú cô, nhưng khi hướng về phía Đại phu nhân cùng hai trưởng tỷ, thì bị làm cho sợ đến tựa như chuột thấy mèo, ăn nói khép nép, nửa câu cũng không dám nhiều lời, chính là bộ dạng của một kẻ hay bị bắt nạt.

Một sự ngoài ý muốn, đã đoạt đi một Tứ cô nương khỏe mạnh, nhưng đổi lại một đầu óc thông minh, còn có một tấm lòng thiện lương, như vậy là may mắn hay là bất hạnh đây? Tú cô ở trong lòng cảm khái.

Hồng Tụ nhìn chủ tớ hai người ôm nhau mà khóc, trong lòng cũng có chút cảm động, không nghĩ tới bên cạnh Tứ cô nương nhát gan còn có một vị mụ mụ trung thành cảnh cảnh vì chủ như vậy, đây cũng là phúc khí của Tứ cô nương.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx