Chương 15
"Ai nha, cô nương tốt của ta, mau vào đổi lại y phục đi, nghe nói Giản Thân Vương Thế tử cũng tới, với cái bộ dáng này của ngươi không thể đi ra ngoài gặp người ta." Tú cô thấy nàng còn đang đứng ngây ngốc, liền đẩy nàng đi vào trong nhà.
Thế tử của Giản Thân Vương? Hắn tới làm cái gì? Cẩm Nương ngây ngốc theo sát Tú cô vào phòng, Tú cô cầm bộ quần áo lụa màu xanh cho nàng mặc vào, lại ở phía bên ngoài khoác thêm áo choàng sa mỏng, cả người thoạt nhìn phát sáng rất nhiều, chẳng qua là thân thể vẫn gầy teo, da vẫn vàng vàng, cũng may đôi mắt lại lóe sáng, nhìn rất có tinh thần.
Lại đem nàng búi tóc của nàng thả xuống, chải xong liền quấn một kiểu tóc mới, bên trên chỉ cắm một cây Ngọc Toàn Tử, nhẹ nhàng khoan khoái mà đơn giản, nhìn rất thoải mái.
Cẩm Nương đã nghĩ, không phải nói Giản Thân Vương gia đã tới được một lúc rồi sao? Tại sao Tú cô vẫn còn ở nơi này dây dưa thế, ha ha, là sợ Giản Thân Vương không thích con dâu sắp cưới sao?
Thu thập xong, Cẩm Nương liền dẫn Tú cô cùng nhau đi đến phía trước viện, sớm không chết muộn không chết ngay lúc này lại đụng phải Tôn Ngọc Nương đang muốn đi đến chỗ Đại phu nhân.
Cẩm Nương lúc này đã có kinh nghiệm, xa xa nhìn thấy Tôn Ngọc Nương đi tới đây, liền cung kính nghênh đón, đàng hoàng thi lễ cho Tôn Ngọc Nương một cái: "Cẩm Nương thỉnh an Nhị tỷ tỷ."
Tôn Ngọc Nương vốn muốn mắng nàng hai câu, lần trước nàng trêu tức mình còn không có giải quyết xong đâu, nhưng chỉ thấy được bộ dạng phục tùng biết vâng lời của Cẩm Nương, nên nhất thời cũng không biết từ đâu mà mắng, không thể làm gì khác hơn là lạnh lùng hừ một tiếng, cằm giương lên, đi thẳng.
Cẩm Nương thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới lần trước khi Giản Thân Vương Vương phi tới, Tôn Ngọc Nương đã đánh mình một trận, còn xé rối loạn tóc của mình, lúc này cũng không có thời gian theo nàng chơi trò tim đập, nên đi nhanh mới là đứng đắn.
Tôn Ngọc Nương đi được vài bước, thì vô ý thức quay đầu lại, nhìn thấy Cẩm Nương đi về phương hướng tiền viện giống như trốn, nên trong lòng có chút buồn bực, nữ tử hậu viện cũng không thể tùy tiện đi đến tiền viện, nhìn bộ dáng của a đầu tiểu phụ nuôi kia tựa hồ muốn đi gặp người nào đó?
"Tôn Cẩm Nương, ngươi đứng lại!" Tôn Ngọc Nương quát mạnh một tiếng.
Cẩm Nương nghe nàng mới là lạ, chỉ làm như nghe không được vẫn lôi kéo Tú cô đi mau, chỉ chốc lát sau, liền chuyển qua một ngọn núi giả, để cho Tôn Ngọc Nương cũng không thấy thân ảnh của mình.
Hừ, nha đầu chết tiệt lá gan ghê gớm thật, còn đang nghị hôn mà dám gặp riêng nam nhân? Có nên đi nói cho mẫu thân biết hay không? Trong lòng Tôn Ngọc Nương không khỏi hưng phấn, không được, phải bắt nàng tại trận mới được, tiểu phụ nuôi kia hôm nay không biết là trúng thuốc gì rồi, mà so sánh với trước kia giảo hoạt hơn nhiều, ừ, tốt nhất là gọi thêm một người nữa cùng đi?
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội có thể làm cho Cẩm Nương cực khổ chết đi, Tôn Ngọc Nương tuyệt đối không nghĩ sẽ bỏ qua, nàng kêu thiếp thân nha hoàn Hồng Nhi ở bên cạnh mình lại gần.
"Đi, giúp ta mời Đại cô nương đến, bảo ta ở tiền viện Thạch Đình kia đợi nàng, gọi nàng nhất định phải đến."
Nói xong, tự mình mang theo nha hoàn Thúy Nhi một đường đuổi theo Cẩm Nương.
Cẩm Nương nhìn thấy Tôn Ngọc Nương không có đuổi theo, mới thả chậm cước bộ, hết sức vẫn duy trì tư thế thục nữ tiếp tục đi về phía trước.
Lão thái gia đang ở trong khách sảnh Tiền viện để chiêu đãi Giản Thân Vương, Lão thái gia cũng không nghĩ đến Giản Thân Vương Vương phi thật sự coi trọng Tứ nha đầu nhà mình, tuy nói phải gả cho kẻ tàn tật, nhưng nha đầu nhà mình cũng là thứ nữ, trước kia không thấy nàng ấy có gì nổi trội, hiện tại có thể làm cho mình kết thân gia với Giản Thân Vương, hắn tự nhiên là cười đến miệng không khép lại.
Giản Thân Vương ngồi ở trong khách sảnh cùng Tôn tướng gia ngươi một câu ta một lời mà trò chuyện, cũng may cả hai đều là quan văn, Giản Thân Vương thì chưởng quản lấy Hộ Bộ cùng Lại Bộ của Triều Đại Cẩm, Tôn tướng gia tuy nói là đứng đầu quan văn, nhưng ở phương diện nhân lực cùng tài lực đều bị quản chế bởi Giản Thân Vương, hôm nay thật vất vả mới kết thành thân gia, tự nhiên sau này ở trong quan trường lại có thêm trợ lực, so với Trữ Vương nhàn tản kia, càng thêm có lợi cho Tôn gia a.
Vì thế, Tôn tướng gia tất nhiên là tận lực lấy lòng Giản Thân Vương.
Lãnh Hoa Đường nhàm chán ngồi ở trong khách sảnh nghe phụ vương cùng Tôn lão tướng gia tán gẫu, phụ vương sở dĩ muốn cho hắn đi theo, đơn giản là muốn để hắn kết giao với nhiều trọng thần trong triều đình, để sau khi thừa tước con đường quan trường sẽ được trải tốt, tuy nói Giản Thân Vương là Thiết Mạo Tử Vương, nhưng sau lưng Thân vương vẫn không có mấy thế gia đại tộc chống đỡ, Tôn gia cũng là gia tốc trăm năm, cùng Nhạc Gia Thượng Quan Đại tướng quân của mình, ở trong triều là một văn một võ, hai cây trụ cột lớn, nếu là có thể được cả hai nhà này ủng hộ, sau này con đường làm quan của mình càng thêm thông thuận, có lẽ có thể vượt qua quyền uy hiện tại của phụ vương cũng không biết được a.
Nhưng mà, trong lòng, hắn vẫn muốn gặp được nữ tử đã làm cho Tiểu Đình coi trọng, bất quá chỉ là thứ nữ, vậy mà có thể tùy tiện viết ra một bài thơ nhỏ, sẽ làm cho Tiểu Đình thường ngày đối với thi từ mắt cao hơn đầu coi trọng, nhất định là không đơn giản.
Nhưng mà cũng chờ đến gần nửa canh giờ rồi, nàng ta sao vẫn chưa tới, trong lòng Lãnh Hoa Đường không khỏi có chút khinh thường, không nói đến việc hắn là một Thân vương Thế tử, phía trước còn có phụ vương của mình ở đây, nàng ta cũng thật cao giá, dám để cho đường đường Thân vương và Thế tử lại cùng nhau đợi nàng, trong lòng tự nhiên đối với Cẩm Nương có ấn tượng không tốt.
Cẩm Nương đến gần khách sảnh, thì Bạch đại tổng quản đã sớm gấp đến độ như bị bỏng, thấy nàng cuối cùng cũng đã tới, liền bận rộn đem mồ hôi lạnh trên trán lau đi, nói: "Tứ cô nương trước tiên từ từ, để lão nô đi vào bẩm báo đã."
Vừa nói liền đi vào. Cẩm Nương liếc nhìn thấy bộ dạng nóng lòng chờ của tổng quản, trong lòng không khỏi cũng có chút lo lắng, Lão thái gia sẽ không trách cứ mình làm bộ làm tịch chứ?
Một lúc sau, Bạch tổng quản đi ra ngoài, dẫn Cẩm Nương cùng Tú cô đi vào.
Lãnh Hoa Đường đang nhàm chán mà đem ánh mắt nhìn về phía ngoài khách sảnh, trong Tướng phủ cũng có không ít hoa cúc vàng đang nở rộ, từng cơn gió thu thổi qua, hoa cúc vàng liền đón gió chập chờn lắc lư, tầng tầng lớp lớp, tựa như tâm tình của hắn bây giờ, không khỏi có chút buồn bực.
Lúc này, một tiểu thân ảnh màu xanh lam từ bên ngoài từ từ đi đến, ngoài phòng ánh sáng màu vàng rực của hoa cúc khiến nàng giống như một tinh linh xanh biếc, để cho hắn trong nháy mắt thanh tỉnh lại, ngước mắt lần nữa, liền chạm được một đôi mắt trong trẻo linh động, bình tĩnh mà thong dong, nhưng mang theo một tia tò mò tìm tòi, Lãnh Hoa Đường liền giật mình, nàng... chính là nương tử chưa cưới của Tiểu Đình sao?
"Cẩm Nương, mau tới đây, làm lễ ra mắt Vương gia." Lúc này Tôn lão tướng gia cũng nhìn thấy cháu gái nhà mình, đây là lần đầu tiên hắn cùng với cháu gái thứ xuất này nói chuyện, nhưng giọng nói lại hiền lành thì cho dù ai nghe thấy cũng không bao giờ nghĩ bọn họ đã từng rất xa lạ.
Cẩm Nương xinh đẹp tha thướt đi tới trong nội đường, quy củ thi lễ một cái với Giản Thân Vương.
Giản Thân Vương gia cười nhìn nàng, ừ, thật đúng như lời Vương phi nói, thân thể thật hình như không tốt lắm, tuổi cũng nhỏ, thật giống như chỉ có mười ba mười bốn tuổi, trong lòng hắn liền có chút ít thất vọng.
"Đây chính là Tứ cô nương sao? Ừ, bất quá, nghe nói ngươi đọc qua không ít thơ văn?" Giản Thân Vương cố gắng quên đi sự không hài lòng đối với thân thể không khỏe mạnh của Cẩm Nương, hỏi về vấn đề Lãnh Hoa Đình cảm thấy hứng thú.
Lão thái gia mặc dù đã nghe Lão thái thái nói, cháu gái thứ xuất này biết viết chữ, còn có thể làm thơ, nhưng dù sao hắn cũng chưa từng thấy tận mắt, mình đối với đứa cháu gái này cũng không hiểu rõ bao nhiêu, nên không khỏi có chút lo lắng, sợ một hồi Cẩm Nương ứng đối không được, ai cũng biết Giản Thân Vương là một bậc thầy nho học, Thế tử gia cũng đầy bụng kinh luân, nếu bọn họ ra đề mục so sánh thơ, ngay cả mình, sợ cũng có chút khó có thể ứng phó.
"Hồi Vương gia, Cẩm Nương có học qua một chút, nhưng cũng không tinh thông." Cẩm Nương đàng hoàng hồi đáp, kiếp trước nàng vẫn thích thơ cổ, nhưng cũng không có đọc qua tứ thư ngũ kinh... cho nên, trả lời một quá hiểu mới là tốt nhất.
"Ừ, không tệ, cô bé nha, biết một chút là được, chẳng qua Đình Nhi của Bổn vương từ nhỏ liền đam mê thi từ, hôm kia ngươi viết một bài thơ ngắn đưa qua, hắn rất là thích, liền nhờ Bổn vương lại tới cùng cô nương đòi thêm một bài đưa về." Thật ra thì Giản Thân Vương cũng chính là mượn việc so sánh thi từ của Lãnh Hoa Đình để đến gặp mặt Cẩm Nương thôi, mặc dù Vương phi rất hài lòng, nhưng dù sao cũng là chánh thê của nhi tử, sẽ phụng bồi nhi tử đi qua cả đời, nhi tử đã rất khổ rồi, nên hắn hi vọng nửa đời sau nhi tử sẽ có vị hiền thê ở cùng với mình, như vậy sau này dù mình có trăm tuổi già, cũng có thể yên tâm một chút.
Chương 16
Viết một bài nữa? Cẩm Nương có chút kinh ngạc với đề nghị của Vương gia, bất quá, trong lòng đối với trượng phu chưa từng gặp mặt kia có chút ít mong đợi, một quý tộc công tử bệnh hoạn tàn tật, có thể sẽ rất u buồn, nên hắn đem tình cảm của mình ký thác vào thi từ? Vì vậy mới đối với thi từ mình viết cảm thấy hứng thú?
"Cẩm Nương, Vương gia bảo ngươi làm một bài thơ nữa, ngươi có thể làm không?" Lão thái gia thấy Cẩm Nương cúi đầu trầm tư, cũng không có trả lời Vương, cho là nàng cảm thấy khó khăn, trong lòng mơ hồ cũng có chút lo lắng, nên vội hỏi.
"Nga, hồi gia gia, có thể, chẳng qua cháu gái tài sơ học thiển, thơ viết ra sợ sẽ không lọt vào mắt Vương gia được." Cẩm Nương kinh ngạc, cúi đầu đàng hoàng đáp lời. Không thể viết cũng phải viết a, tên đã lắp vào dây cung không bắn không được, ai bảo mình ngày đó nổi hứng chép một bài làm chi, nên phải chịu trách nhiệm một ít, nhiều nhất thì chéo một bài nữa là được, chẳng qua lúc này phải cẩn thận hơn, phải chọn những bài thơ không quá nổi danh mà viết.
Lão thái gia nghe cả cười, bận rộn phân phó hạ nhân đi chuẩn bị giấy mực, Cẩm Nương liền dời bước đi đến trước bàn.
Lãnh Hoa Đường lẳng lặng ngồi yên ở đại sảnh, nữ tử này từ khi vào cửa đến giờ cũng không hướng mình quăng một ánh mắt nào, chẳng lẽ là quy củ của Thái Thú cho nên mắt phải nhìn thẳng?
Hắn tự nhận tướng mạo đường đường phong độ có hơn, bất kể là đi nơi nào, có hắn xuất hiện luôn luôn thu hút người, nhất là các cô bé gặp phải, người nhìn thấy hắn không phải là xấu hổ thì cũng e lệ nhìn trộm.
Hôm nay lại bị một nữ tử nho nhỏ không nhìn, cảm giác như vậy thật đúng là không có thói quen...
Muốn viết thơ sao? Vậy thì phải có mệnh đề a...
"Lão tướng gia, thơ của Tứ tiểu thư lần trước tiểu chất cũng có nghe Tiểu Đình nói qua, là dùng từ ưu mỹ ngắn gọn, ý cảnh sâu xa, hôm nay tiểu chất may mắn vừa lúc có thể mở mang kiến thức."
Cẩm Nương nghe thấy lúc này liền ngẩng đầu, mới phát hiện ở đại sảnh còn ngồi một thế gia công tử dung mạo tuấn lãng, tại sao mới vừa rồi gia gia cũng không bảo mình hành lễ vậy? Bất quá chỉ nhìn một cái, liền chạm được một đôi mắt đen như mực đang có nhiều hứng thú nhìn mình của công tử kia, nếu không phải mình biết vị hôn phu là người tàn tật, có thể nàng sẽ lầm tưởng vị này mới là hôn phu của mình.
Bất quá, lớn lên thật đúng là đẹp trai, vóc người thon dài cao ngất, ngũ quan tuấn mỹ xinh xắn, trong sự cường tráng lộ ra nhàn nhạt khí chất nho nhã, nếu không phải đáy mắt của hắn có một ít sự xâm lược, cùng tự cao khó kìm hãm, chắc Cẩm Nương sẽ thật sự vì hắn mà trái tim lay động.
Cẩm Nương nhìn thoáng qua một cái liền rũ mắt xuống, nàng cũng không dám ở trước mặt Lão thái gia cùng Giản Thân Vương gia mang bộ dạng háo sắc hướng về phía người dễ nhìn kia, nếu không sẽ thất lễ đến không còn hình tượng.
Lão thái gia nghe thấy lời ấy liền giật mình, Cẩm Nương là em dâu tương lai của Thế tử gia, nói là mở mang kiến thức, nhưng thật ra là muốn đấu thi từ, Thế tử gia sao lại muốn cùng một vị nữ nhi khuê trung mà đấu thi từ chứ? Bất quá, nhìn Vương gia cũng không có ý ngăn cản, hắn cũng chỉ phải cười nói: "Cẩm Nương bất quá là viết chơi thôi, về điểm học thức này, nàng làm sao có thể cùng Thế tử so sánh được, Thế tử quá đề cao nàng."
Giản Thân Vương cũng không chấp nhận, nên cười nói: "Đường Nhi, trước giờ, ngươi luôn nói thơ của ngươi không bằng Đình Nhi, mà bài thơ của Tứ tiểu thư ngay cả Đình Nhi cũng rất coi trọng, không bằng ngươi ở đây viết một bài thơ, để cho Lão tướng gia xem xét và so sánh với nhau đi?"
Giản Thân Vương nói như thế, đơn giản là muốn mượn thơ của Lãnh Hoa Đường để nâng cao tài hoa của Lãnh Hoa Đình mà thôi, nhi tử nhà mình bản thân tàn tật, làm cha mẹ, tất nhiên là muốn đem mặt tốt nhất của hắn biểu diễn cho người khác nhìn, nhất là thân gia, hắn hi vọng sau này khi Hoa Đình tới Tướng phủ, có thể được đến Tướng phủ tôn trọng.
Có Vương gia đáp ứng, Lão thái gia tất nhiên không nói thêm gì nữa, chẳng qua là trong lòng vẫn vì cháu gái mình mà thấy căng thẳng, hắn cũng không muốn cháu gái viết ra bài thơ quá hay, đem thơ của Thế tử gia đánh bại, vậy sẽ khiến Thế tử gia không còn mặt mũi, lại không thể viết quá kém, vì như thế sẽ không lọt được vào mắt Vương gia, ai, những thứ này toàn bộ chỉ mong cháu gái mình có thể nắm giữ: "Cẩm Nương, ngươi..." Lão thái gia đang muốn nhắc nhở nàng một chút.
Nhưng Lãnh Hoa Đường đã đứng dậy, "Lão tướng gia, lần trước Tứ tiểu thư chính là vịnh mai, hôm nay không bằng lấy trúc làm đề, tiểu chất cùng Tứ tiểu thư mỗi người sẽ biết một bài, người thấy như thế nào?"
Lão tướng gia thấy Thế tử mang một bộ dạng đã quyết định, mà đề lại là chính hắn đưa ra, thì đã lường trước trong lòng hắn sớm có một bài thơ sẵn, nên Lão tướng gia thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.
Lãnh Hoa Đường liền tiêu sái đi tới bàn trước, nhắc bút lên, xoạt xoạt mấy cái, viết xuống một bài ngũ ngôn tuyệt cú.
Ngoài khách sảnh, Tôn Ngọc Nương rón ra rón rén trốn ở phía sau cây đại thụ, xuyên thấu qua một cánh cửa sổ đã mở nhìn vào trong, chỉ nghe gia gia đang cùng người ta nói chuyện, nhưng không thấy được bóng người, đang muốn tránh đi, thì một bóng dáng tuấn lãng đột nhiên xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng, người nọ mặt như quan ngọc, khí chất hiên ngang, một thân cẩm bào màu đỏ tía mặc ở trên người hắn, lộ ra vẻ tôn quý cùng ưu nhã, hắn... Hắn là người phương nào? Không phải là người sẽ cùng cái nha đầu chết tiệt kia nghị hôn chứ?
Đang suy nghĩ lung tung, thì người nọ đột nhiên xoay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, Tôn Ngọc Nương trong lòng run lên, người cũng giống như bị định trụ vậy, ánh mắt của hắn thâm thúy như đầm, như muốn đem nàng hút vào đáy đầm, mặt của nàng tức khắc liền hồng lên, biết rõ nhìn lén là không lễ phép, nhưng mà nàng lại không di chuyển tầm mắt đi được.
Lãnh Hoa Đường tự tin cầm lấy bút, viết xong bài thơ cung kính đưa cho Tôn tướng gia xem, Cẩm Nương lặng yên đứng ở một bên, thấy hắn viết xong, liền khẽ đối với hắn phúc người, chờ hắn tránh ra, thì mình mới đi tới bên bàn, cầm bút suy nghĩ một chút, mới hạ bút.
Giản Thân Vương thấy nàng viết xong, cũng không có xem bài thơ của nhi tử nhà mình, mà bảo người ta cầm lấy bài thơ của Cẩm Nương cho hắn nhìn, ừ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật đúng là không biết nàng còn nhỏ tuổi mà có thể viết được kiểu chữ nhỏ nhắn xinh đẹp như đóa hoa nhỏ đấy.
Thơ thì đương nhiên là không tệ, Cẩm Nương viết:
"Lộ địch duyên phấn tiết
Phong diêu thanh ngọc chi
Y y tự quân tử
Vô đích bất tương nghi."
Vương gia xem xong liền càng không ngừng gật đầu, so với vịnh mai ngày hôm trước, thì bài thơ nhỏ này mặc dù sai vần một chút, nhưng hiện ra tâm trạng người làm thơ tùy ngộ nhi an tâm cảnh, qua thơ có thể thấy, Cẩm Nương là một người có nội tâm bình thản, đạm mạc với quyền thế, xem ra, ánh mắt của Vương phi quả nhiên không tệ, rất tốt, tính tình như vậy đúng lúc phù hợp với thân phận của Đình Nhi, hắn chỉ sợ gặp phải người có tính tình cao ngạo, vào Vương phủ sẽ muốn với cao hơn.
Lúc này, Tôn lão tướng gia nhìn thơ của Thế tử cũng khen không dứt miệng, Thế tử quả nhiên không hổ là người kế tục vương vị, văn thải thật không giống bình thường.
Vương gia nghe xong chẳng qua chỉ mỉm cười, cầm lấy thơ của Cẩm Nương cho Lão tướng gia xem, Lãnh Hoa Đường nghe Lão tướng gia không khen hắn không ngừng miệng, tất nhiên là biết cần khiêm nhường mấy câu, nhưng nhìn Vương gia cầm thơ của Cẩm Nương xem rồi gật đầu, hắn cũng nôn nóng, rất muốn xem một chút nữ tử không đem hắn để ở trong mắt, có thể viết ra bài thơ tốt gì.
Tôn tướng gia xem thơ của Cẩm Nương xong, mặc dù khiếp sợ tài hoa của Cẩm Nương, nhưng mà, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thơ của Cẩm Nương mặc dù tốt, nhưng không bằng bài thơ khí phách của Lãnh Hoa Đường, thơ của Thế tử vừa nhìn liền biết trong ngực có hoài bão, tương lai chỉ sợ cũng một người có dã tâm, Tôn Tướng ở triều đường quyền thế có được cũng đã mấy chục năm, tất nhiên nhìn một cái liền biết ý chí của Thế tử, ừ, nam nhân phải thế, bản thân đã cao quý sẳn, tất nhiên có dã tâm là chuyện bình thường.
Vừa ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt Thế tử nghi ngờ mong đợi xem cuộn giấy trong tay mình, Lão thái gia không khỏi nở nụ cười, người trẻ tuổi a, vẫn không đủ trầm ổn, Cẩm Nương bất quá chỉ là nữ hài tử, cần gì cùng nàng tranh giành cao thấp, tranh giành mà thắng thì cũng có ý nghĩa gì đâu, bất quá, nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn có lòng tốt đem thơ Cẩm Nương viết đưa cho Lãnh Hoa Đường.
Tôn Vân Nương đang ở trong nhà thêu đồ cưới của mình, qua một tháng nữa, nàng sẽ phải gả vào Trữ Vương Thế tử rồi, Trữ Vương Thế tử nàng cũng đã gặp một hai lần, lớn lên nhất biểu nhân tài, tuổi cũng vừa xứng với nàng, cũng là người trong mộng của nàng.
Bên người nàng Đại nha đầu Ngọc Dung đi đến "Đại cô nương, Nhị cô nương nói là có việc xin ngài đến phía trước đi đấy?"
"Làm cái gì? Nhị muội muội nàng không phải là bị phạt chép nữ giới sao? Lại đang náo loạn cái gì?" Tôn Vân Nương đầu cũng không ngẩng lên, vẫn đang thêu.
"Đại cô nương, Nhị cô nương nói chuyện này rất trọng yếu, nên bảo nô tỳ đem ngài mời đi, ngài xem như thương hại nô tỳ đi, nếu ngài không đi, Nhị cô nương nhất định sẽ trách mắng nô tỳ." Hồng Nhi nghe Tôn Vân Nương không chịu đi, gấp đến độ nước mắt cũng muốn tuôn ra.
"Ai, nàng lại muốn làm cái gì." Tôn Vân Nương rất bất đắc dĩ thả việc trong tay ra, rồi đứng lên.
Hồng Nhi vui mừng, bận rộn nói: "Nô tỳ cũng không biết là chuyện gì, chỉ nghe Nhị cô nương nói rất trọng yếu, van xin ngài mau đi đi."
Tôn Vân Nương cũng biết muội muội nhà mình đối với người hầu rất là nghiêm khắc, thường xuyên đánh chửi, thôi, nhìn tiểu nha đầu này cũng đáng thương, đã một lần cũng không sao.
@by txiuqw4