Nghĩ tới đây, nàng không khỏi khẩn trương nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, quả nhiên sắc mặt hắn có chút trắng bệch, đôi mắt đen đỏ lên một chút.
Nên không khỏi vội vàng thay đổi đề tài, đối với Cẩm Nương nói: "Cẩm Nương, đến đây ra mắt mọi người.”
Phu nhân quá nhiều, Cẩm Nương sau khi đi vào đã chú ý mấy người, đối với vị mỹ nhân mặc cung trang xinh đẹp mở miệng đầu tiên, thì nàng đã đoán được thân phận, về phần vị lão phụ nhân kia, nhìn thái độ tôn kính của Vương gia cùng Vương phi đối với bà, hẳn là tổ mẫu của Lãnh Hoa Đình, nhưng xem ra, nàng tựa hồ đối với Lãnh Hoa Đình không mấy yêu thích.
Lực trên tay có chút tăng mạnh, Cẩm Nương cảm giác Lãnh Hoa Đình đang khẩn trương, nàng có chút kinh ngạc, người này chắc không phải đang giả bộ đấy chứ, nàng vội cụp mắt xuống, thấy sắc mặt hắn có chút trắng bệch, không giống như đang giả bộ, nên không khỏi lo lắng, lúc này vừa nghe thấy Vương phi gọi, nàng liền đẩy xe lăn đi lên phía trước.
Các thành viên trong nhà đang tụ tập lại ở phòng khách, nữ quyến thì nhiều, nên Lãnh Khiêm không thích hợp ở lại, vì vậy khi thấy Thiếu phu nhân vừa đụng đến tay vịn, hắn liền lui ra ngoài.
Vương phi đứng dậy, nói với Cẩm Nương: " Đến đây, con dâu ngoan, đầu tiên dập đầu cho lão phu nhân trước."
Cẩm Nương liền nhìn Lãnh Hoa Đình một cái, nhẹ giọng nói: "Tướng công, thiếp thân thay người dập đầu."
Lời vừa nói ra, không chỉ Lãnh Hoa Đình, tất cả những người khác trong phòng đều nhất nhất đình trệ.
Lãnh Hoa Đình giương mắt nhìn Cẩm Nương, chỉ thấy trong con mắt trong trẻo của nàng có trấn an cùng khích lệ, hắn không khỏi khẽ câu môi, lặng lẽ buông tay nàng ra.
Bên cạnh, Ngọc Bích cầm một cái đệm đến trước mặt Lão phu nhân, Cẩm Nương liền quỳ xuống, dập đầu cộp cộp sáu cái, khi vừa dập đầu đến cái thứ ba, liền nghe Vương phi ở bên cạnh thở nhẹ: "Hài tử..."
Nhưng Lão phu nhân cũng không ngăn cản nàng, vì vậy Vương phi chỉ có thể trơ mắt nhìn Cẩm Nương ngốc nghếch dập đầu xuống.
Cẩm Nương ngẩng đầu lên, trên trán đã nổi lên vết xanh tím, Bích Ngọc vội vàng bưng chén trà ngon đến, Cẩm Nương cung kính dâng lên, Lão phu nhân rốt cuộc cũng lộ vẻ xúc động, đích thân nhận lấy chén trà, nhấp nhẹ miệng nói: "Ừ, đứa nhỏ này vừa hiền lành lại vừa hiếu thuận." Vừa nói, vừa gỡ từ trên tay một đôi vòng ngọc, đặt ở trên mâm trà, rất nhanh liền nghe được tiếng hút khí “Hít”, xem ra, giá trị của đôi vòng ngọc này không rẻ, Cẩm Nương khẽ mỉm cười, điềm đạm nói cảm ơn: "Tôn tức tạ phần thưởng của Lão phu nhân." (tôn tức: cháu dâu)
Vừa tiếp nhận vật vào tay Cẩm Nương liền lấy trong tay một cái gói gì đó, cẩn thận mở ra, hai tay trình lên, bên trong là một đôi bao tay bằng lông dê tốt mà Cẩm Nương đã làm từ lúc còn ở bên nhà mẹ đẻ, Lão phu nhân cầm trong tay một hồi lâu vẫn không biết đây là thứ gì, không khỏi nhìn về phía Cẩm Nương, Cẩm Nương mỉm cười cầm lấy một cái, vừa tự mình mở bao tay ra, vừa giúp Lão phu nhân đeo vào, nói: "Trời giá rét, Tôn nhi may cái này cho Lão phu nhân chống rét."
Lão phu nhân đeo cả hai cái, nhìn đường chỉ tinh tế, may rất kĩ lưỡng, vừa mềm mại lại vừa ấm hòa, hơn nữa cũng không gây cản trở, Lão phu nhân thường ngày ra cửa, đều mang theo ấm lô nhỏ, xung quanh hai tay đều được lông bọc, trùm vào trong ống tay áo cũng ấm áp, nhưng nếu muốn làm gì, thì hai tay phải thò ra ngoài liền bị lạnh, cái này quả nhiên thật thuận tiện và rất thích hợp, Lão phu nhân mặt mày hớn hở đứng lên: "Hài tử, ngươi thật đúng là có lòng, không trách được ngay cả đứa trẻ như Đình Nhi cũng đều thích ngươi."
Cẩm Nương nghe xong mặt liền ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Tướng công rất tốt!"
Yêu nghiệt kia mặc dù ghê tởm, nhưng hắn tướng công của nàng, Cẩm Nương nghe người khác nói hắn không tốt, trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Ngồi ở một bên ánh mắt của Vương phi cũng đỏ lên, nhìn Cẩm Nương không chớp mắt.
Cẩm Nương đứng lên, Ngọc Bích lại đem cái đệm đặt ở dưới chân Vương gia, Cẩm Nương cuối đầu định lạy, thì một đôi bàn tay to kịp thời đỡ lấy nàng: "Kính trà là được."
Tân nương tử vừa vào cửa, đối với cha mẹ trưởng bối dòng chính (con vợ chính) phải dập đầu, nhưng Vương gia nhìn thấy trên trán nàng có những vết xanh tím liền cảm thấy đau lòng, hiếm thấy đứa nhỏ nào có nghĩa khí như thế này, bằng lòng thay Đình Nhi gánh vác, nếu còn để nàng dập đầu nữa, e rằng đầu óc sẽ bị choáng váng.
Lưu thị ở bên cạnh nghe thế liền khẽ hừ một tiếng, "Hừ, Vương gia quả thật rất biết thương tiếc nương tử của Đình Nhi."
Ngụ ý là đối với những người con dâu khác thì rất bất công, chẳng lẽ nàng không biết chánh thê của Lãnh Hoa Đường là Quận chúa đang ngồi ở đây nghe sao?
Cẩm Nương đang suy nghĩ xem có nên hành lễ cho xong hết không, để tránh chọc người khác đàm tiếu phỉ báng, thì đã nghe ở phía sau truyền đến một âm thanh dễ nghe: "Di nương, phụ vương chỉ vì thấy đệ muội lúc nãy đã dập đầu sáu cái rồi, những người con dâu mới vào cửa lúc trước e rằng cũng không thể giống như đệ muội, ngốc nghếch dập đầu cộp cộp hăng say đến như thế, nếu còn để nàng tiếp tục dập đầu, người biết rõ thì không sao, không biết còn tưởng nàng đang cùng sàn nhà tỉ thí đó chứ.”
Lời vừa nói ra, cả phòng cười rộ lên, Cẩm Nương không khỏi quay đầu lại nhìn, liền chạm vào một đôi mắt hạnh sáng rực rỡ, nhìn nàng nháy mắt, rồi cười ngọt ngào, Cẩm Nương cũng mỉm cười ngọt ngào lại, trong lòng biết rõ, nàng ấy công khai trêu chọc mình, nhưng kỳ thật là đang giải vây, để nàng khỏi phải dập đầu cực khổ, nàng ấy đã nói như thế rồi, thì khẳng định ngay cả dập đầu cho Vương phi cũng được miễn, xem ra, sáu thay cho chín, cũng rất đáng giá.
Quả nhiên đã nghe người bên cạnh cười ha ha nói: "Quận chúa nói rất đúng, nương tử của tiểu Đình quả là một người thành thật, nào có người dùng sức dập đầu như vậy, mau mau kính trà, nhìn xem Vương gia sẽ thưởng cho ngươi cái gì, ai nha nha, ban đầu Ngọc Nhi ta cưới vào cửa, Lão phu nhân cũng không thưởng đồ tốt đến như thế, hôm nay, ngay cả Vương gia cũng thiên vị, nhất định tâm của Lão phu nhân cũng nghiêng về phía ngươi đó chứ."
Cẩm Nương theo tiếng nói quay lại tìm, thì thấy cũng là một vị trưởng bối, tuổi cũng gần bằng của Vương phi, nàng không biết là ai, Vương phi thấy vậy liền cười nói: "Cẩm Nương, đó là Nhị thẩm của ngươi, vị bên cạnh kia là Nhị thúc." Rồi chỉ vào một đôi vợ chồng trung niên khác: "Đây là Tam thúc cùng Tam thẩm của ngươi."
Cẩm Nương còn quỳ gối, không thể làm gì tốt hơn ngoài lên tiếng chào các thúc thúc thẩm thẩm.
Trong nhà lại cười vang, Tam thẩm bên kia liền nói: "Mới nói nàng thành thật, vậy mà một lát sau liền được hời, một câu các thúc thúc thẩm thẩm liền đem toàn bộ chúng ta gọi đủ."
Quả nhiên phía sau có người nói tiếp: "Cũng không đúng, ở đây cũng đâu phải chỉ có các thúc thúc thẩm thẩm ruột thịt, những thúc thúc thẩm thẩm họ như chúng ta cũng không phải cũng được bao gồm trong đó sao? Ừ, đúng là thực sự gặp may đây, quên đi, chúng ta cũng không cần làm khó bắt nàng kính trà làm lễ để làm gì, các vị thúc thẩm, các ngươi có quà ra mắt con dâu như bao tiền lì xì gì đấy, đều lấy ra hết đi, xem thử cháu dâu của chúng ta có bao nhiêu đôi tay để nhận."
Lại có một người nói: "Ai, còn Tứ thẩm nha, ngươi đừng nóng vội, Vương gia cũng còn chưa có uống trà đâu, quà của chúng ta còn cả đống thời gian để đưa, không mất ngay được đâu."
Ngọc Bích nghe thấy vậy vội vàng bưng trà cho Cẩm Nương, Cẩm Nương hai tay giơ cao, Vương gia bưng trà uống, rồi từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bài trịnh trọng đặt vào mâm, trong thính đường náo nhiệt đột nhiên lặng ngắt như tờ. Đột nhiên yên tĩnh như vậy, làm cho Cẩm Nương có chút khó chịu, nàng tập trung tư tưởng nhìn vào khối ngọc bài trong tay, đen bóng như ngọc, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, tuy nói là cực phẩm, nhưng những người ở trong đại sảnh này, đều trực thuộc Giản Thân Vương phủ, thì có loại bảo bối nào chưa từng thấy qua, đâu đến nỗi bị miếng ngọc này làm cho hít thở không thông chứ?
Nàng bỗng nghe thấy Lão phu nhân trầm giọng nói: "Vương gia, ngươi đã quyết định rồi sao?"
Vương gia giơ tay lên thi lễ với Lão phu nhân một cái rồi nói, nói: "Cái này vốn nên là của Đình Nhi, nhi tử quyết định như vậy, không hề xin ý kiến của mẫu thân, xin mẫu thân trách phạt."
Lão thái thái liền khẽ hừ một tiếng, rồi bùi ngùi thở dài, "Quên đi, ngươi... làm vậy nhất định là có đạo lý của ngươi, ta già rồi, quản không được nhiều việc như vậy, ngươi nghĩ kỹ rồi làm sao thì làm."
Cẩm Nương nghe liền biết khối ngọc bài này có ý nghĩa đặc thù gì đấy, liền vội vàng cất đi, nàng cũng không ngốc đến nỗi từ chối, vật tốt không thể không thu, nếu ngay cả Lão thái thái của Giản Thân Vương phủ cũng coi trọng, thì tuyệt đối là bảo vật hiếm thấy.
Lưu thị ở bên cạnh thấy bộ dạng Cẩm Nương thu khối ngọc bài của Vương gia vào như một lẽ đương nhiên, thì không khỏi vừa đố kị vừa hận, cười lạnh nói: "Vương gia thật đúng là thiên vị, ban đầu Quận chúa nương nương vào phủ ta, cũng không thấy tặng thứ tốt như vậy a." Ngụ ý, thân phận của Cẩm Nương so với Quận chúa nương nương không chỉ thua một hai điểm.
Phần lớn trong Giản Thân Vương phủ đều biết, bởi vì Nhị công tử thân mang tàn tật, cho nên bị Tôn gia ghét bỏ, chỉ nguyện cho phép gả Tứ cô nương cho Nhị công tử, chẳng qua vị nữ tử này không biết vận mệnh gì, bỗng nhiên lại được Thánh Thượng hạ chỉ, phong mẫu thân của nàng làm Bình Thê, cho nên, địa vị của nàng cũng thành con của vợ lớn, vì vậy khi được gả đi, cũng mang theo hai trăm bốn mươi rương đồ cưới, so với trưởng nữ khi được gả vào Trữ Thân vương phủ cũng không hề thua kém, nhưng dù thế nào, thì cũng không thế sánh bằng thân phận Quận chúa cao quý của thế tử phi.
Vương gia hành động như thế này quả thật thiên vị, trong phủ thật ra chỉ có mấy người hiểu được khối ngọc bài kia biểu thị điều gì, Lưu thị cũng chẳng hiểu rõ tình hình lắm, vì nàng thấy Lão thái thái xem trọng như vậy, nên cho rằng nó quả thật là một vật quý và quan trọng, nếu không Lão thái thái sống cả đời rồi sẽ không dùng ngữ khí chua xót như vậy để nói với Vương gia, nhưng đánh bậy đánh bạ, không ngờ lại bị nàng nói trúng.
Nhị đệ Giản Thân Vương, Nhị lão gia của Lãnh phủ, lớn lên cùng Vương gia cũng có bảy tám phần tương tự, chẳng qua là tướng mạo nho nhã hơn, dưới cằm có một chòm râu, lộ ra sự khôn khéo cùng chững chạc của một người trung niên, hai mắt hắn lóe sáng đầy cơ trí: "Vương gia, quyết định lần này sợ là không ổn đâu, dù sao, Đường Nhi mới là Thế tử..."
Vương gia đưa ánh mắt trong trẻo sắc bén nhìn về phía hắn nói: "Không sai, Đường Nhi là Thế tử, nhưng Đường Nhi cũng là thứ xuất."
Nhị lão gia nghe được liền khựng lại, một hồi lâu mới nói: "Nhưng mà Đình Nhi..."
Vương gia vung tay lên, ngăn hắn nói: "Nhị đệ, bọn tiểu bối đều ở đây, chuyện này không cần bàn luận nữa, Bổn vương đã quyết định."
Bình thường hắn sẽ không ở trước mặt huynh đệ mình tự xưng Bổn vương, nếu ngay cả việc tự xưng cũng thay đổi, thì điều đó nghĩa là đang nói với mỗi một người ở trong nhà rằng, hắn là Vương gia, là người đứng đầu trong căn nhà này, hắn đối với bất cứ mọi chuyện trong nhà, đều có quyền xen vào, không cho phép phản đối.
Nhị lão gia nhìn về phía thế tử Lãnh Hoa Đường vẫn ưu nhã ngồi trên sảnh đường, trên mặt hắn vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt, chẳng qua trong đôi mắt chợt lóe lên một tia âm lệ khiến cho sắc mặt hắn khẽ lộ cảm xúc, chuyện này, quả nhiên không thích hợp nói ở chỗ này.
Lãnh Hoa Đình vốn đang ngồi xe lăn trong sảnh đường, trên mặt hắn lúc này lộ ra không kiên nhẫn, tự mình đẩy xe lăn lên trước, lạnh lùng đối với Vương gia nói: "Còn muốn để cho nương tử của ta quỳ bao lâu!"
Vương gia liền ngẩn ra, nhưng ngay sau đó khuôn mặt chuyển sang tươi cười, ôn nhu nói với Lãnh Hoa Đình: "Sẽ không lâu nữa." Rồi cúi đầu nói với Cẩm Nương: "Mau mau đứng lên đi."
Cẩm Nương quả thật đã quỳ được một lúc rồi, nghe cả một phòng bởi vì khối ngọc mà gây gổ, nên nàng chỉ có thể quỳ ngây ngốc một chỗ, trưởng bối không gọi, nàng cũng không dám đứng lên, bất quá, cũng may, tướng công yêu nghiệt này đã nghĩ tới nàng, trong lòng không khỏi lướt qua một tia ngọt ngào, bất quá, trước mặt các trưởng bối phải cố ý giả bộ không nghe thấy, vì câu nói ban nãy của người nọ nghe có chút thất lễ.
Vương gia tựa hồ rất nhân nhượng hắn, nhưng Lão phu nhân cùng một phòng đầy thân thích e là không như vậy.
Cẩm Nương vừa tặng đôi gang tay da dê cho Vương gia, đó là khi nàng ở trong phủ, đặc biệt tìm phụ thân xin da dê để làm, da ở thời đại này quả thật không tốt lắm, nhưng Cẩm Nương muốn hàng tốt một chút nên tốn hơi nhiều tâm tư, còn suy nghĩ rất nhiều biện pháp mới có thể khiến cho bộ da trở nên mềm mại bóng loáng, làm ra hai cặp, một đôi đưa cho phụ thân, còn đôi này đưa cho Vương gia, đeo vào lúc cưỡi ngựa, vừa ấm áp vừa không sợ bị cấn tay.
Vương gia dĩ nhiên thích, cảm thấy mình trao Mặc Ngọc cho Cẩm Nương quả là một quyết định chính xác đến cỡ nào, mặc dù, còn phải đợi dạy dỗ thêm, nhưng khó có thể gặp được một người có tài năng như vậy để giao phó.
Cẩm Nương đứng lên, khóe mắt liếc về phía Lão phu nhân, quả nhiên thấy sắc mặt Lão phu nhân so với hồi nãy còn trầm hơn.
Ngọc Bích thấy Cẩm Nương đứng lên, mà Nhị thiếu gia bên kia đã không còn kiên nhẫn, vội vàng đem cái đệm trải trước mặt Vương phi, Cẩm Nương liền đi qua quỳ xuống, làm bộ muốn dập đầu, Vương phi đã đỡ lấy nàng, cười nói: "Đã nói ngươi không cần phải dập đầu rồi, nhìn xem, nếu còn dập đầu nữa Đình Nhi sẽ trách mẫu thân không biết thương xót cho con dâu đấy."
Cẩm Nương nghe thấy liền cười, nhận lấy trà trong tay Ngọc Bích dâng lên cho Vương phi, Vương phi thưởng cho nàng một chiếc vòng ngọc tím ánh kim, ở giữa có một viên ngọc màu xanh lục, vừa nhìn cũng biết giá trị liên thành.
Cẩm Nương mỉm cười tạ ơn, rồi đem cất đi, mắt thấy đã dâng trà hết các chánh chủ, tiếp theo là phải ra mắt thúc bối (thúc bối: trưởng bối thúc thúc), bởi vì vừa rồi mới bị trêu ghẹo, Cẩm Nương cũng được giảm bớt không ít chuyện, được Vương phi tự mình giới thiệu, tiếp xúc với từng người từng người một, nâng cái mâm lên, quà ra mắt cũng chất thành một đống lớn.
Giản Thân Vương có ba huynh đệ, nhưng chỉ có Vương gia là trưởng tử, cho nên, đã danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế, mà lúc trước Vương phi từng giới thiệu Nhị thúc cùng Tam thúc cả hai cũng là thứ xuất, bởi vì Lão phu nhân, mà cả ba gia đình đều không có phân phủ, tất cả đều ở chung trong phủ, nhưng cũng phân thành ba đại viện.
Chủ viện của Giản Thân vương ở giữa, Nhị lão gia ở Đông viện, Tam lão gia ở Tây viện, ba viện tuy đều có tường ngăn cách giữa các viện, nhưng đều có chung một hồ lớn, lại có các cửa nhỏ thông với nhau, cho nên, ngày thường lui tới với nhau rất dễ dàng.
Mà phụ thân của Giản Thân Vương cũng có hai huynh đệ, đều đã chuyển ra ngoài phủ, nhưng cũng ở chung trên một con đường, Nhị Lão thái gia mặc dù không có tập vị (chức vị được di chuyền qua nhiều dòng họ), nhưng cũng được phong chức Bá Hầu, hôm nay Nhị Lão thái gia đã qua đời, con trai lớn tiếp tục kế vị, cũng chính Tứ thúc hiện tại, vì thế Tứ thẩm tử cũng là Hầu phu nhân, mời vừa rồi chính là người châm biếm nói muốn cùng nhau lấy bao lì xì ra.
Cẩm Nương đang nâng cái mâm đi tới trước mặt Tứ thẩm, Tứ thẩm vừa nhìn là biết người khôn khéo lợi hại, thân thiết nhiệt tình lôi tay Cẩm Nương, nhỏ giọng nói: "Cháu dâu, vừa rồi ngươi mới đưa thứ gì cho Lão thái phu nhân thế"
Cẩm Nương vừa nghe, đỏ mặt, có chút không được tự nhiên, nhìn bộ dạng Tứ thẩm tựa hồ đối với thứ đó rất tò mò, nhưng nàng đưa vật đáp lễ cho tất cả mọi người đều giống nhau, dĩ nhiên không so được với cái bao tay của Lão phu nhân được nàng bỏ ra nhiều tâm tư hơn, lông cừu ở thời đại này vốn rất khó tìm, nếu không phải vì Lão gia đánh trận ở biên quan mang trở về một ít, Cẩm Nương thật đúng là không thể làm được như thế, nếu Tứ thẩm thật sự tìm nàng xin, nàng quả thật không có cách nào trả lời.
"Hồi Tứ thẩm, đây là một đôi bao tay, dùng để đi đường, thật ra thì, cùng ống tay bình thường chúng ta hay đeo không khác biệt lắm, chẳng qua được chia làm năm ngón tay.” Cẩm Nương cười trả lời.
"Tay nghề của ngươi thật khéo léo, trách không được chưa thành thiếu nữ đã xuất giá, mẹ chồng của ngươi cũng thường xuyên khen ngợi." Tứ thẩm vẫn thân mật lôi tay Cẩm Nương cười nói, trong mắt lại lộ ra tia lãnh ý, nàng đều đã thẳng miệng hỏi rồi, nếu như bình thường sẽ ngay lập tức tự mình đòi làm một đôi để tặng nàng, nhưng đứa cháu này cũng thật lợi hại, nói không phải là vật gì đáng giá, thật không nên trông mong vào kẻ hẹp hòi này nữa, thứ xuất đúng là không có một chút phóng khoáng.
Nụ cười trên mặt tuy không giảm, chẳng qua bao tiền lì xì khi lấy ra, cũng là ném vào trong mâm, có chút giống phát phần thưởng cho ăn xin ngoài đường.
Vương phi ở một bên nhìn thấy ánh mắt liền ngưng trọng.
Cẩm Nương cũng không để ý đến, cung kính nói tạ ơn, rồi đi đến trước mặt Tam thúc cùng Tam thẩm, Tam thúc vóc người có chút mập, oai vệ ngồi trên ghế, sắc mặt nhìn có chút sưng, một bộ dạng như chưa tỉnh ngủ hẳn, Tam thẩm thì rất ốm, khuôn mặt lộ ra vẻ hiền lành nhát gan, thấy Cẩm Nương đi tới đây, vội vàng cười đem bao tiền lì xì lấy ra, ánh mắt Tam lão gia vừa lướt qua, tay nàng liền có chút run, Tam lão gia ở trước mặt Cẩm Nương đoạt lấy bao lì xì, mở ra nhìn thoáng qua, rồi sau đó mới bỏ vào khay của Cẩm Nương, lười biếng nói với Cẩm Nương: "Cháu dâu, ngươi là người cầm hắc ngọc, sau này Tam thúc sẽ phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn, bao lì xì hôm nay là để chúc mừng ngươi, sáng mai nhớ cho lại Tam thúc một phần hậu lễ nha."
Cẩm Nương nghe xong thì vẻ mặt hắc tuyến, Tam thẩm ngược lại ngượng ngùng cười mỉa nói với Cẩm Nương: "Cháu dâu chớ để ý, Tam thúc của ngươi trêu chọc ngươi thôi."
Tam thúc nghe xong cũng cười, chờ Cẩm Nương nhận lễ, nói tạ ơn, hắn mới lầm bầm, như là cố ý nói cho Cẩm Nương cùng Vương phi nghe: "Ta nghe thông gia ở biên giới nhiều năm, có được ít hổ cốt thượng hạng, Tam thúc ta có thể uống rượu hổ cốt kia là tốt rồi, có thể khiến thân thể khỏe mạnh."
Cẩm Nương nghe được liền giật mình, bất đắc dĩ quay đầu cười nói: "Để ngày nào đó cháu dâu trở về xin phụ thân một ít để biếu Tam thúc."
Tam thúc ánh mắt tựa như nhắm mà không nhắm, cả thân thể ngồi lệch một bên trên ghế, nghe lời này ánh mắt mới mở to một chút, nói: "Ừ, nhớ kĩ, nếu muốn xương cánh tay mà ngâm tốt thì phải ngâm với rượu Trúc Diệp Thanh."
Vương phi nghe không nổi nữa, liền dắt Cẩm Nương đi xuống dưới, khóe mắt của Cẩm Nương liếc một cái liền thấy được bộ dạng xấu hổ của Tam thẩm khi nhìn mình.
Nhị thúc Nhị thẩm sớm đã chuẩn bị xong bao tiền lì xì, Nhị thúc thư sinh nho nhã, Nhị thẩm vẻ mặt có chút lạnh lùng, phong thái tao nhã, ánh mắt rét lạnh, nghe nói trước khi gả vào đây là tài nữ nổi tiếng của kinh thành, thảo nào có chút thái độ không để người khác vào mắt.
@by txiuqw4