sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 059 phần 2

Vương phi đang cùng Tứ thẩm nói chuyện, Cẩm Nương bước đến hành lễ với Vương phi cùng Tứ thẩm.

“Mau ngồi đi, khuôn mặt nhỏ nhắn kia làm thể nào lại đỏ bừng vì lạnh như vậy?” Vương phi cười hỏi, chỉ sang cái ghế nhỏ bên cạnh để Cẩm Nương ngồi.

“Thưa mẫu phi, hẳn là vì gió thổi a.” Cẩm Nương tiếp nhận chén trà mà Ngọc Bích đưa tới, cười trả lời.

“Nói chuyện với nương sao lại khách khí như thế, cũng đừng gọi là mẫu phi, như vậy cảm thấy không thân thiết, cứ kêu nương đi, Đình Nhi ngày thường cũng đều kêu như thế.” Vương phi cười hòa ái, mắt nhìn Tứ thẩm ngồi phía sau, nói.

Cẩm Nương nghe xong cười cười, nàng cũng không thích gọi là mẫu phi, không phải vì không thân thiết mà là vì không quen, nên liền nghe lời kêu một tiếng:” Vâng, nương.”

Tứ thẩm bên kia nghe xong liền nở nụ cười: “Nhìn xem, cháu dâu quả thật rất nhu nhuận, chẳng trách Vương tẩu lại yêu thương ngươi đến như thế, ta nhìn còn thấy thích nữa.”

Cẩm Nương nghe Tứ thẩm nói chuyện thân mật, trong lòng liền chấn động, lần trước nàng không đáp ứng làm một đôi bao tay lông cừu cho nàng ấy, nàng ấy liền đem lễ vật ném vào trong mâm nhỏ của nàng. Tại sao thái độ của hôm nay lại thay đổi như thế?

Vừa định mở miệng nói, muốn đem đôi bao tay lông thỏ tặng cho nàng, thì chợt nghe Vương phi nói: “Nói ra thật có lỗi với ngươi.”

Cẩm Nương nghe xong liền sửng sốt, tại sao lại nói lời này, nàng đưa mắt nhìn Vương phi.

“Lẽ ra sau ba ngày phải để ngươi trở về. Nhưng mà… Đình Nhi… ngươi cũng biết, tính tình của hắn không tốt, không thích gặp người lạ, ngươi cũng khoan dung một chút. Cũng may hôm trước ta đã chuẩn bị lễ vật ra mắt, tặng qua bên đó, cũng gửi đến Lão thái thái cùng phu nhân bên thân gia lời tạ lỗi. Lão thái thái có chút lo lắng cho ngươi, nương của ngươi cũng thế, cũng may gia nhân trở về đều nói, thân thể của các nàng đều rất tốt, bảo ngươi không cần lo lắng.” Vương phi suy nghĩ một chút, liền cười nói.

Nguyên lai là việc này, ngày hôm trước Cẩm Nương đáng lẽ phải quay trở về nhà ra mắt. Hôm đó vốn cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng Lãnh Hoa Đình lại không muốn đi, Cẩm Nương rất hiểu tâm tình của hắn. Ở trong phủ này, hắn đã bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường. Nếu như đến tướng phủ, khuôn mặt tuyệt mỹ cùng đôi chân bị tàn tật, nhất định sẽ trở thành để tài bàn tán trong tướng phủ. Cẩm Nương cũng không muốn người khác vây quanh nhìn hắn giống như một cái gì đó hiếm lạ, cho nên nàng cũng không để ý. Chỉ cần khi nàng muốn trở về có thể cho phép nàng trở về một chuyến là được.

“Đa tạ nương đã suy nghĩ chu toàn. Nương, có sai người quay trở về tặng lễ là được rồi, con dâu chỉ cần tướng công vui vẻ thôi.” Cẩm Nương vừa cười vừa nói.

Vương phi nghe xong rất hài lòng liền cười, Cẩm Nương quả thật là người rất thiện giải nhân ý (là người lương thiện hiểu lý lẻ), rất dễ chịu.

Tứ thẩm cũng khen nói: "Xem đi, ta đã nói nàng là một người rất thông tình đạt lý mà. Tẩu tẩu vừa rồi còn rất lo lắng, lao tâm khổ trí đến bạc đầu.” Nói xong liền cầm khăn che miệng cười, đưa mắt nhìn Cẩm Nương nói: "Chuyện kia, tẩu tử không bằng cùng nhau nói đi, cháu dâu nhất định sẽ không có ý kiến.”

Vương phi nghe xong có chút do dự, tựa hồ có chút không tiện nói. Cẩm Nương thấy nàng khó xử, liền nói: “Nương, có việc gì cứ nói, con dâu nhất định nghĩ biện pháp thực hiện bằng được.”

Tựa như đang muốn đợi những lời này, Vương phi nghe xong liền nở một nụ cười xinh đẹp như một đóa hoa: “Tứ thẩm của ngươi quả thật nói không sai, ngươi đúng là một người thông tình đạt lý, biết vì người khác mà phân ưu. Bất quá chuyện này cũng không làm khó ngươi, nói thẳng ra cũng đều là vì muốn tốt cho tương lai của ngươi cùng Đình Nhi.”

Cẩm Nương nghe xong liền ngạc nhiên, không biết là chuyện gì, liền tiếp lời nói: “Tấm lòng của nương đương nhiên đều vì muốn tốt cho con dâu và tướng công. Nhưng mà không biết là chuyện gì?”

Tứ thẩm bên kia liền mở miệng, đôi mắt nhìn Cẩm Nương có chút ám muội “Ai nha, vương tẩu, nếu ngươi không tiện nói, hay là để ta tới giúp ngươi đi, cháu dâu tuổi còn nhỏ, có nhiều chuyện không hiểu đâu.” Liền quay qua nói với Cẩm Nương: “Mẹ chồng của ngươi quả thật sợ ngươi xấu hổ đi, hi hi, kì thật cũng chẳng có gì phải xấu hổ, đều là nữ nhân cùng một nhà thôi, chung quy cũng là chuyện bình thường."

Nói đến đây, Cẩm Nương liền có chút hiểu rõ, chẳng lẽ sáng nay Vương mụ mụ đến đã phát hiện mình cùng Lãnh Hoa Đình không có động phòng?

“Ai nha, ngươi cùng Đình Nhi đã thành thân một thời gian rồi nhưng vẫn chưa viên phòng, Vương tẩu quả thật rất lo lắng.” Tứ thẩm tiếp tục nói.

Nhắc đến Lãnh Hoa Đình, trên mặt Vương phi có chút không tự nhiên, tiếp lời của Tứ thẩm nói: "Thật ra thì chuyện này cũng không thể trách ngươi, Đình Nhi hắn… không hiểu chuyện lắm. Trước kia Nương cùng Vương gia cảm thấy hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện nên có một số chuyện không dạy dỗ hắn nhiều. Sau này, các ngươi thành thân, cũng có mời Yến hỉ mụ mụ đến dạy. Nhưng mà… hôm nay tuổi của ngươi còn nhỏ, lại không thể bắt buộc ngươi làm cái kia, vậy nên chỉ còn một biện pháp…” Nói đến đây liền ngừng lai, tinh tế đánh giá sắc mặt của Cẩm Nương.

Cẩm Nương tận lực duy trì bình tĩnh cho bản thân, cười nghe.

“Hôm nay Tứ thẩm cũng có ý tốt, nàng nghe nói các ngươi không có viên phòng, liền đem hai nha đầu đến tặng, bộ dáng cũng không tệ, tính tình cũng tốt, sau này ngươi có thêm hai người nữa để hầu hạ cũng tốt.”

Cẩm Nương cuối cùng cũng hiểu, nguyên lai là muốn đem đến cho Lãnh Hoa Đình hai nha hoàn thông phòng, dạy hắn nhân sự, để hắn phá thân, con bà nó, còn tặng một lúc hai người, ở đâu ra cái kiểu dạy người ta hiểu chuyện như thế, hai người các nàng chẳng qua là chưa quen thuộc, hoặc là nói chưa có tình cảm yêu thương nhiều có được hay không, làm gì có chuyện vừa thấy mặt là đã lên giường làm chuyện kia.

Cẩm Nương trong bụng một trận buồn bực, nhưng lại không dám ra mặt cự tuyệt, trên mặt vẫn duy trì vẻ mỉm cười, nhưng không cách nào che giấu cơn tức giận trong đôi mắt, nàng không khỏi liếc nhìn Tứ thẩm một cái, không phải chỉ vì một đôi bao tay thôi sao? Đâu đến nỗi phải đưa đến hai người làm cho nàng ấm ức?

Vương phi đang đợi Cẩm Nương trả lời, Tứ thẩm thì lại một bộ dạng đang xem kịch vui, khóe mắt có chút chế nhạo. Trong đầu Cẩm Nương suy nghĩ thật nhanh, làm trò cự tuyệt trước mặt Vương phi là không được, cứ đáp ứng trước rồi hãy nói tiếp, mình mới vào cửa được mấy ngày, cũng không muốn trúng kế của Tứ thẩm, vì chuyện này mà khiến cho Vương phi sinh khoảng cách. Chẳng qua, sau khi trở về, phải tìm Lãnh Hoa Đình dạy dỗ một phen thật tốt. Yêu nghiệt kia thỉnh thoảng có chút ghê tởm, nhưng nếu đã đem chính mình gả cho hắn, hắn đã trở thành của mình, ai cũng đừng mong đừng đụng tới hắn.

Nghĩ kĩ xong, Cẩm Nương liền nhỏen miệng cười, đối với Vương phi nói: "Đã là ý tốt của Tứ thẩm, con dâu sẽ thu nhận hai người họ. Sau khi trở về, con nhất định sẽ chọn ngày để họ thực hiện tục bới tóc, để cho bọn họ cùng tướng công viên phòng.” Nói xong liền đứng lên, cung kính hành lễ tạ ơn với Tứ thẩm.

Sau khi trở về chỗ ngồi, nàng quay qua nói với Vương phi: "Nương, ngày ấy con dâu đã làm đôi bao tay tặng cho Lão phu nhân, lông cừu kia quả thật rất hiếm, không thể sai người làm như thế nữa. Hôm trước, con đã sai người tìm cho con một ít lông thỏ, khá tốt, con dâu liền làm thành một đôi. Đúng lúc hôm nay khí trời khá lạnh, một lát nữa con sẽ sai Tứ Nhi cho người đem qua đây, chỉ hy vọng nương không ghét bỏ là tốt rồi.”

Vương phi đương nhiên cũng thích cặp bao tay mà Cẩm Nương tặng cho Lão phu nhân, chẳng qua con dâu đã tặng cho nàng một thứ khác, nàng cũng không thể tìm con dâu mà đòi, hơn nữa, đường đường là một Vương phi Giản Thân Vương, làm sao có thể vì một vật nhỏ bé mà mặt dày được, Vương phi cũng không thể hèn hạ như Tứ thẩm được, như vậy chẳng khác nào ném thể diện đi.

Bên kia Tứ thẩm nghe nói Cẩm Nương lại làm bao tay thì hai mắt liền sáng lên, cho rằng Cẩm Nương sẽ đem một đôi tặng cho nàng. Không nghĩ tới, tiểu nha đầu kia lại làm trò trước mặt mình, đem bao tay tặng cho mẹ chồng, cũng không thèm nói với mình một tiếng, thật đúng là không xem trọng chính mình mà, hừ, cũng không nghĩ thử xem, mẹ chồng kia chẳng qua chỉ là bình hoa di động, bất kì người nào cũng có thể bắt nạt được. Tiểu nha đầu kia, trước mặt mọi người dám không cho ta mặt mũi, cứ chờ xem.

Mặt của Tứ thẩm xanh một trận, nhưng cũng không giống như lần trước mở miệng yêu cầu, chỉ cảm thấy không còn hứng thú nên đứng lên, nói với Vương phi: "Hai người kia tẩu tẩu cũng đã gặp qua, một lát nữa ta sẽ cho ngươi đưa qua bên Đình nhi. Ta cũng mệt mỏi rồi, không quấy rầy tẩu tẩu nữa.”

Vương phi nghe xong gật đầu, nói với Cẩm Nương: “Thay nương tiễn Tứ thẩm đi.”

Cẩm Nương đứng dậy tiễn, khi Tứ thẩm đi đến cửa, liền quay đầu lại, nhướng mi nói với Cẩm Nương: "Cháu dâu thật có phúc, người trong phòng e là còn phải tăng thêm a. Một lát là ta đưa vài người sang, mấy ngày nữa còn có Nhị thẩm, Tam thẩm của ngươi, còn có tẩu tử Quận chúa của ngươi, đều không phải là người hẹp hòi, nhất định đều chuẩn bị lễ vật để tặng ngươi.”

Nói xong hừ lạnh một tiếng liền rời đi.

Cẩm Nương không khỏi nắm chặt tay thành quả đấm, khẽ vung lên sau lưng nàng ta, trở về hành lễ với Vương phi rồi cáo từ.

Đi trên đường, Tứ Nhi dường như có điều suy nghĩ, Cẩm Nương cảm thấy rất kì quái, Tứ Nhi hằng ngày đơn thuần vô cùng, không giống như người có tâm sự, liền nghiêng đầu nhìn nàng, Tứ Nhi bĩu môi nói: “Vì sao lại tặng người đến, nhất định muốn gây khó dễ cho Thiếu phu nhân, nô tỳ thấy tâm địa của Tứ thái thái kia rõ ràng không tốt. Một hồi nhất định sẽ đi thu xếp bên đám người Nhị thái thái cùng Tam thái thái đi, người nói xem, nếu như nàng qua đó thu xếp, thì cho dù Nhị thái thái cùng Tam thái thái nghĩ không muốn đem người tặng cho người, nhưng mà các nàng lại ngầm so với nhau như vậy, sợ Vương phi cảm thấy các nàng hẹp hòi, đến lúc đó không đưa không được.”

Cẩm Nương nghe nàng nói rất có lý, nhưng không thể khen thưởng nàng được. Trong phủ tai mắt rất phức tạp, chỉ sợ những lời này của nàng ấy rơi vào tai người khác, về sau sẽ rước không ít phiền toái, liền gõ nhẹ vào trán nàng một cái, cười nói: "Ngươi nha, bớt nhiều chuyện đi, ở trong phủ cũng đã một thời gian rồi, xem thử có người nào vừa ý ngươi hay không”

Tứ Nhi thấy Cẩm Nương còn có tâm tư chê cười nàng, không khỏi thả lỏng, đồng thời lại cảm thấy tức giận, dậm chân sẵng giọng nói với Cẩm Nương: "Nhị thiếu phu nhân, người lại trêu ghẹo nô tỳ, mới đến đây ở mấy ngày, làm sao có thể chọn trúng người nào, nói thật, người nói cứ như ngày ngày nô tỳ không cần làm việc, chỉ biết lấy ánh mắt truy tìm hán tử.”

“Nhaaaaaaaaaaaa, tìm hán tử cũng đều nói ra, ngươi còn là một đại cô nướng đó, thật không biết xấu hổ a.” Cẩm Nương thoáng chốc xấu hổ, cầm váy bỏ chạy, Tứ nhi ở phía sau quả thật tức giận đuổi theo. Khi hai chủ tớ về đến viện, khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng, toàn bộ ấm ức đều dần biến mất trên đường đi.

Lãnh Khiêm đang ở trong sân đục khoét cái gì đó. Thấy Cẩm Nương quay trở về, Lãnh Khiêm mặt lạnh ít nói liền hành lễ với nàng nói: "Thiếu phu nhân, tại hạ có chuyện muốn hỏi.”

Lãnh Khiêm là thị vệ bên người của Lãnh Hoa Đình, không phải nô tài.

Cẩm Nương có chút ngạc nhiên, dừng bước hỏi: "Lãnh thị vệ có chuyện gì, mời nói.”

Lãnh Khiêm chắp tay nói: “Tại hạ nghe Thiếu phu nhân nói, có thể thay đổi trục gỗ trong xe lăn của Thiếu gia, còn có ổ trục, tại hạ không biết hình dáng của ổ trục như thế nào, không biết Thiếu phu nhân có thể vẽ một bức tranh cho tại hạ xem được không?”

Cẩm Nương giật mình, không nghĩ tới Lãnh Khiêm tính tình lạnh lùng nhưng lại có lòng đến như vậy, hơn nữa còn rất quan tâm đến Lãnh Hoa Đình. Ngày đó khi nhìn hắn ném hai người Bình Nhi, có thể thấy được công phu của hắn rất tốt, không biết hắn đã theo Lãnh Hoa Đình bao nhiêu năm.

“Tốt, ta sẽ cho người đem bức tranh vẽ sơ đồ phác thảo tới, bất quá, Lãnh thị vệ, ngươi định tự mình làm tất cả sao?” Cẩm Nương lại hỏi.

“Ta đem đến cho doanh trại làm.” Lãnh Khiêm đáp.

Đem đến cho doanh trại? Đây không phải là thuộc về trong cung sao? Cũng đúng, lấy địa vị của Giản Thân Vương phủ, đem đồ trong phủ đưa Hoàng cung làm đều hoàn toàn có thể, bất quá việc vẽ sơ đồ kia sẽ khó khăn hơn một chút, sẽ phải lớn hơn và nhất định phải thật tỉ mỉ, hơn nữa còn phải ghi chú thích để giải thích một cách rõ ràng

“Được, một lát nữa ta vẽ tranh, ngươi đến xem coi như thế nào?” Cẩm Nương cười nói.

Lãnh Khiêm nghe xong liền ngẩn người ra, vẻ lạnh lùng trên mặt có chút không tự nhiên. Tứ Nhi ở bên cạnh thấy liền biết hắn đã hiểu lầm Thiếu phu nhân. Trước đây khi Cẩm Nương còn đang ở nhà mẹ đẻ, vẫn rất hay tùy tiện, tính tình lại thuần lương, không giống như những cô nương khác xem trọng việc nam nữ ở chung một phòng. Trong phủ, mối quan hệ giữa nàng cùng các thiếu gia cũng không tệ, cho dù là gã sai vặt hay đầy tớ cũng đều rất tôn trọng nàng.

“Lãnh thị vệ, ý của Thiếu phu nhân là, nàng vẽ tranh, người ở đây, đứng bên cạnh nhìn, nàng vừa vẽ vừa giảng giải, xong rồi thì người cầm đi cho doanh trại làm, giải thích cho đám thợ hiểu.” Tứ nhi ở một bên giải thích.

Lãnh Khiêm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng gật đầu, lại tiếp tục đẽo gọt đống đồ trên mặt đất.

Cẩm Nương trở vào phòng, thấy Tú cô đang ở ngoài tiền sảnh kéo len thỏ (len làm bằng lông thỏ), liền nhớ đến đã đáp ứng đem một đôi qua cho Vương phi, liền nói với Tứ nhi: “Một hồi ngươi giúp ta đi một chuyến, đem đôi bao tay thỏ kia qua tặng cho Vương phi.”

Tứ nhi đáp lại rồi đi vào phòng, Tú cô đang kéo sợi bèn hỏi: "Vương phi tìm người có chuyện gì?”

Cẩm Nương vừa nghe liền chu miệng, vành mắt đỏ lên, Tú cô giương mắt thấy vẻ mặt của nàng không tốt, nên không khỏi sốt ruột, đem len trong tay bỏ xuống, hỏi: "Làm sao? Vương phi làm ngươi chịu ấm ức?” Nhưng trong lòng lại nghĩ, Vương phi không phải là người như vậy, người rất thân thiện, đối với Cẩm Nương cũng rất vừa ý, mấy ngày này, sớm chiều đều yên ổn, cũng không vi phạm quy củ gì, so với trong phủ của Đại phu nhân, không biết còn làm tốt hơn gấp mấy lần.

“Tứ thái thái bên kia một hồi sẽ đem người đến, Tú cô, ngươi đi ra ngoài giúp ta chuẩn bị hai gian phòng đi.” Cẩm Nương vừa rồi nghe Tú cô hỏi, cảm giác giống như gặp lại thân nhân, những ủy khuất trong lòng liền dâng lên, cũng may nàng kịp phản ứng, một phòng toàn nha hoàn bà tử, tai nghe rất nhiều, nửa câu sai cũng không thể nói ra.

“Đưa người tới? Tại sao lại đưa người tới?” Tú cô bị những lời của Cẩm Nương làm cho mơ hồ, lại nói: “Là nha hoàn hay là...?”

Cẩm Nương chu miệng, phồng má một hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nặn ra một câu: “Đúng vậy, đưa đến cho Gia.”

Tú cô nghe xong cũng tức giận, nhưng nhìn một lượt trong phòng, cũng khó mà nói được cái gì: "Gia đang ở trong phòng, đã là đem đến cho Gia thì cũng phải xem thử Gia có chịu hay không, Nhị Thiếu phu nhân, ngươi cũng đừng tự mình giải quyết, có chuyện gì cũng đều phải bàn bạc với Gia mới đúng.”

Cẩm Nương nghe xong không khỏi bội phục Tú cô. Lời nói của Tú cô trông có vẻ đang dạy Cẩm Nương phải xem chồng là trời, nhưng kỳ thật là đang nhắc nàng tìm Gia để quyết định, hoặc là đem mọi thứ để cho Gia giải quyết.

Nàng không khỏi mỉm cười, xoay người đi vào phòng khách. Vào phòng khách, liền thấy Phong Nhi đang ngồi thêu trong lều thêu, Bình Nhi thì không thấy đâu, không khỏi có chút kinh ngạc. Phong Nhi là người phụ việc cho Bình Nhi, phải thường xuyên đi theo chân của Bình Nhi mới đúng.

Bất quá, nàng cũng không thể quản hết mọi chuyện như thế, trước kia từng ở trong tiểu đội, hận nhất là bị người lãnh đạo trông coi mọi chuyện, nửa điểm tự do cũng không có, rất khó chịu. Trong viện của nàng có mấy chục người, nàng cũng được xem là một người thuộc chức vị lãnh đạo, quản lý một đội ngũ nhỏ bé, cũng không thể quản lý bọn nha hoàn quá chặt chẽ, nếu không sẽ làm cho người ta cảm thấy bất mãn.

Đi vào trong phòng, chỉ thấy Lãnh Hoa Đình đang ngồi trên bàn viết gì đó, còn Bình Nhi đang đứng một bên giúp hắn mài mực, một tay kéo tay áo, một tay khác nhẹ nhàng mài mực, khóe môi khẽ nhếch, mắt hạnh mỉm cười, liếc mắt đưa tình nhìn Lãnh Hoa Đình chằm chằm, ngay cả khi Cẩm Nương đi vào cũng không phát hiện.

Cẩm Nương đến gần, nghiêng đầu nhìn Lãnh Hoa Đình đang viết gì, liền thấy người kia nhanh chóng nghiêng người, vứt bút xuống, xé tờ giấy trên bàn von thành một cục trong tay. Cẩm Nương thấy rõ ràng chữ kia được xếp giống như một bài thơ, nhưng nội dung nửa chữ cũng không thấy rõ, không khỏi tức giận trừng mắt, trong lòng hừ lạnh nói: Viết thư tình cho tiểu Tam hồng tụ thiêm hương? (hồng tụ thiêm hương: hình như chỉ người phụ nữ trẻ xinh đẹp) Thấy vợ tới thì lập tức phi tang, ngươi nha, thật quá đáng.

Trong lòng nén giận, nên khẩu khí không tốt lắm, cười lạnh nói: "Chúc mừng tướng công, chúc mừng tướng công.”

Bình Nhi lúc này mới phát hiện ra Thiếu phu nhân đã trở lại, vội vàng thu liễm tâm tình đi tới hành lễ với Cẩm Nương. Cẩm Nương đưa mặt liếc nàng, Bình Nhi trên mặt có chút không tự nhiên, đỏ mặt, lui về một bên, con mắt vẫn còn dính trên người Lãnh Hoa Đình

“Chuyện vui từ đâu tới?” Lãnh Hoa Đình tất nhiên đã phát hiện ra Cẩm Nương từ khi nàng mới bước vào, sở dĩ đợi nàng đến nhìn rồi mới xé tời giấy kia chẳng qua là muốn trêu chọc nàng, quả nhiên liền thấy khuôn mặt của nàng trầm xuống, một bộ dạng tức giận, hắn liền cảm thấy rất thú vị, nhưng giọng nói vẫn cứ nhàn nhạt, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx