Chương 61
Tú cô cũng cười kéo nha đầu kia đi, nha đầu kia cũng rất biết thời cơ chưa đến nên liền đi theo Tú cô.
Cẩm Nương cười đẩy Lãnh Hoa Đình ra ngoài, vừa đến cửa tiểu viện, thì Cẩm Nương liền ngưng cười, vẫn có chút lo lắng: "Tướng công à, chúng ta không phải làm quá một chút rồi sao? Tứ thẩm sợ là tức đến giơ chân.”
Lãnh Hoa Đình quay lại liếc nàng một cái “Vậy sáng mai nàng đem dẫn các nàng đến giường của ta là được rồi.”
Cẩm Nương nghe xong thì trừng mắt nhìn, lơ đãng nói “Hai người này quá xấu rồi, tướng công của ta dung mạo tựa thiên tiên, không thể khinh thường được, không bằng sáng mai ta đến tìm hai người tốt hơn đưa vào trong nhà, tướng công thấy như thế nào?”
Nàng lại nói đến tướng mạo của hắn, biết rõ hắn không thích người khác nói hắn đẹp, Lãnh Hoa Đình híp mắt lại, một tay nắm lấy y phục của nàng kéo xuống, nắm cái mũi của nàng: “Tuy nàng hơi xấu nhưng ta cũng không có ghét bỏ nàng, nàng hãy tìm người so với nàng xấu hơn một chút, xem ta có thích hay không?”
Cẩm Nương thiếu chút nữa té ngược trở lại, lỗ mũi bị hắn nắm ngứa ngứa, nhưng bất quá tay nàng cũng hướng tới nách của hắn, chọc hắn, Lãnh Hoa Đình quả nhiên sợ nhột, lập tức nới lỏng tay, nàng liền tránh ra ngoài, nhưng mặt mày của Cẩm Nương lập tức hớn hở, rốt cuộc cũng tìm được nhược điểm của người này rồi, luôn bị hắn chọc giận gần chết, lỗ mũi cũng bị hắn giày xéo, cuối cùng cũng có thể báo thù rồi, hắn đẩy nàng ra, nhưng nàng lại chai lì đưa tay vào gáy hắn chọc, còn cúi người xuống thổi khí vào, hai người nhất thời ở ngoài sân đùa giỡn ầm ĩ, Lãnh Hoa Đình rụt cổ lại “Đừng làm loạn, cẩn thận ta bắt được nàng, chọc trở lại đó.”
Cẩm Nương cười khanh khách, làm gì chịu nghe lời uy hiếp của hắn, hai người rất tự tại, Lãnh Hoa Đình cũng đã rất lâu không có được tâm tình thoải mái như vậy, hiện tại hắn thả lỏng, không buồn không lo chơi đùa như một đứa con nít, vào thời điểm sáu năm trước, hắn dễ dàng mất đi sức sống của mình, nhưng hiện tại nhìn khuôn mặt cười tươi rực rỡ của Cẩm Nương, hắn mỉm cười nhưng trong mắt không khỏi dâng lên một tầng hơi nước, bỗng có một chút đau lòng, gả cho mình… nàng ngày càng gặp nguy hiểm hơn so với trước đây, quá nhiều âm mưu có thể đưa bọn hắn đến chỗ chết, làm thế nào… mới có thể để cho nàng không đau khổ đây?
“Tiểu Đình, hôm nay ngươi thật vui vẻ a?” Hai người đang cười đùa, thì Lãnh Hoa Đường mang theo Thượng Quan Mai từ xa tiến tới, xa xa đã có thể nghe được tiếng Tiểu Đình cùng Cẩm Nương cười đùa, hắn liền đi đến gần mở miệng hỏi.
Lãnh Hoa Đình nghe được âm thanh đang tới gần nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, hắn ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nhìn Lãnh Hoa Đường một cái liền rồi quay đầu hướng ánh mắt về nơi khác, tựa hồ như không nhận ra người này.
Thượng Quan Mai nhìn thấy vậy thì lông mày khẽ nhíu lại, chú em chồng này tính tình vẫn cổ quái, mọi người trong phủ đều nói hắn là nửa ngốc nghếch, nhưng có khi nàng thấy hắn thanh tĩnh, mà mỗi lần hắn nhìn thấy tướng công thì mặt lạnh băng, rất không chào đón tướng công nhà mình, cũng may trong phủ tướng công là con trai lớn, là huynh trưởng của hắn, đối với hắn rất quan tâm cùng bao dung, bất kể thái độ hắn ác liệt như thế nào, tướng công đối với hắn vẫn rất ôn hòa.
Cẩm Nương không biết tại sao đôi phu thê của Thế tử lại tới đây được, thấy Lãnh Hoa Đình đối với đôi phu phụ Thế tử hờ hững, nàng không khỏi áy náy cười, tới chào hỏi hai người nghĩ là sẽ giảm bớt không khí lúng túng của hai huynh đệ bọn họ “Đại ca cùng Đại tẩu muốn đi nơi nào?”
Ánh mắt Lãnh Hoa Đường nhìn lên mặt nàng bởi vì vừa rồi chơi đùa cười giỡn đã làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hồng lên, đôi mắt trong suốt, trên mặt thản nhiên mỉm cười, cả người tỏa ra tinh thần phấn chấn, ánh mắt hắn ngừng lại chốc lát, một lúc sau nói: “Ta đưa Đại tẩu của ngươi đi thỉnh an Lão phu nhân, nghe thấy ngươi cùng Tiểu Đình chơi vui vẻ nên qua đây nhìn xem.”
Khi hắn nhìn Cẩm Nương tất nhiên sẽ không thoát khỏi ánh mắt của Lãnh Hoa Đình, nên trong đôi mắt không khỏi toát lên vẻ ngoan lệ, giật nhẹ tay của Cẩm Nương “Không chơi nữa, theo ta đi gặp mẫu phi đi.” Vừa nói xong thì không hề nhìn đôi phu phụ của Thế tử mà trực tiếp đẩy xe đi.
Cẩm Nương bị hắn dắt tay nên không thể không đi theo, cũng không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại cười nhẹ “Đại ca, Đại tẩu ta đi theo tướng công, các ngươi đi thong thả.”
Thượng Quan Mai thấy thái độ của Lãnh Hoa Đình thì có chút căm tức, hắn rất là không coi trọng tướng công nhà mình, chờ Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình đi xa, nàng mới nói cùng Lãnh Hoa Đường “Tướng công, hình như tiểu thúc không thích chàng, sau này nhìn thấy, chúng ta ít qua chào đi, cần gì làm cho chúng ta không được tự nhiên.”
Lãnh Hoa Đường nhẹ nhàng cầm tay thê tử, ôn nhu cười “Tiểu Đình chẳng qua có tính tình của con nít, mong nương tử tha thứ, lúc nhỏ hắn rất thông minh, nếu không phải mắc một trận bệnh nặng, cũng sẽ không biến thành như vậy.” Dừng một chút, thần sắc trầm xuống, làm như rất áy náy “Nếu không bị một lần bệnh nặng kia, vi phu ta… cũng không có được vị trí Thế tử này, nàng cũng sẽ không gả cho ta, cho nên hết thảy của ta đều là của Tiểu Đình cho.” Vừa nói vừa thâm tình nhìn Thượng Quan Mai, trịnh trọng nói với nàng “Nương tử, khi còn sống chúng ta nhất định phải đối tốt với Tiểu Đình, bất kể hắn đối với ta như thế nào, ta đều che chở cho hắn.”
Ánh mắt hắn chuyên chú đầy thâm tình, vẻ mặt cũng mang theo áy náy cùng đau đớn, một người tuấn dật cùng ôn nhu, tình thâm nghĩa trọng như vậy, Thượng Quan Mai đã bị hắn làm cảm động rất sâu “Tướng công chàng quá thiện lương, sau này Mai Nhi sẽ không bao giờ nói tiểu thúc nữa, người tướng công để ý, Mai Nhi cũng sẽ để ý, yên tâm đi tướng công.”
Lãnh Hoa Đường nghe xong không khỏi rung động, một tay ôm lấy Thượng Quan Mai thâm tình gọi “Nương tử…” Nhưng trong sâu thẳm con ngươi lại truy đuổi theo bóng dáng đang biến mất sau lưng Thượng Quan Mai, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Cẩm Nương đẩy Lãnh Hoa Đình đi trong vườn, cảm thấy hắn đối với Đại ca của hắn quá mức lãnh đạm, nếu nói giả làm tiểu hài tử chỉ vì tự vệ, nhưng dù đối mặt với những người khác ở trong phủ, thái độ hắn cũng không có ác liệt như vậy, hôm nay Lãnh Hoa Đường là Thế tử, tương lai hắn sẽ là Vương gia, sau này cả Vương phủ đều do hắn thừa kế, nếu như quan hệ không tốt cũng không hay, nói không chừng ngày sau mình còn cần nhờ mặt mũi của hắn mà ăn cơm đấy, cần gì làm căng chứ.
Cho nên khi thấy xung quanh không có ai nàng liền khuyên nhủ “Tướng công, chàng đối với Đại bá cùng Đại tẩu quá mức lãnh đạm, cùng là huynh đệ trong nhà không cần làm như vậy.”
Lãnh Hoa Đình nghe thấy thế liền lạnh lùng quay đầu lại “Ngươi thấy hắn lớn lên anh tuấn phong lưu cho nên động tâm?” Vừa nói liền đẩy cái tay Cẩm Nương đang giữ xe ra và rời đi “Nhị tỷ nhà ngươi không lâu sau sẽ gả cho hắn làm thiếp, nếu ngươi đồng ý hắn cũng không ngại thu thêm một người.”
Cẩm Nương bị hắn nói vậy trong lòng không khỏi tức giận và ủy khuất, người này thật là xấu, nàng lấy ý nghĩ bình thương khuyên hắn, hắn lại đẩy xe đi xa, nhất thời nàng không thèm đuổi theo trong miệng mắng “khốn kiếp.”
Giận dỗi đứng tại chỗ, nhưng nghĩ lại hắn chính là thiên chi kiêu tử, nếu không phải bị trận bệnh kia vị trí Thế tử nhất định là của hắn, đang ngồi trên cao nhưng chỉ trong vòng một ngày lại bị rơi xuống dưới, ánh hào quang tự nhiên bị chuyển qua người Lãnh Hoa Đường, đồng thời hắn cũng mất đi tất cả, còn bị người ta đồng tình thương hại, có người còn khinh miệt, cộng thêm thân thể độc phát vô cùng khó chịu, tính cách có chút trở nên cực đoan có thể lý giải được, hắn trẻ con tùy hứng có thể một nửa là giả, một nửa là do phát tiết, nghĩ tới đây nàng không khỏi nâng váy đuổi theo.
Thật ra thì Lãnh Hoa Đình nói xong mấy câu kia liền hối hận, chẳng qua là hắn tùy hứng đã quen, cho tới bây giờ đều là người khác nhường cho hắn, trong đầu hắn chưa bao giờ có hai từ ‘xin lỗi’, nổi giận đẩy xe lăn đi một đoạn, lại cho chút lo lắng, nha đầu kia không vì mình giận mà khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem chứ, đang suy nghĩ nên tốc độ cũng chậm lại, phía sau cũng nghe thấy âm thanh đang có người chạy tới kéo theo hương thơm nhàn nhạt làm hắn không khỏi mơ mộng, cười đến mắt phượng cong cong càng lộ ra vẻ tuấn mỹ.
Trong nhà Vương phi, Vương ma ma đang nói đến tình hình của Nhị phu nhân, nàng cũng vừa nghe người kia bẩm báo.
“… Nhị thiếu gia cùng Nhị thiếu phu nhân đang trong phòng nghỉ ngơi, Tứ thái thái tự mình gọi người qua, Thiếu phu nhân muốn đứng lên đón, nhưng Nhị thiếu gia không cho đi, Tứ thái thái liền đem người để lại, sau đó Nhị thiếu gia nói là Tứ thái thái cho đi hầu hạ hắn, mà trong viện đang cần hai người giặt đồ, hắn nói muốn đa tạ Tứ thái thái đã quan tâm." Vương mụ mụ nói đến chỗ này thì che miệng cười một tiếng, lại nói: "Theo nô tỳ thấy, Nhị thiếu gia là đau lòng Nhị thiếu phu nhân, ngài cũng biết, Nhị thiếu gia không thích người khác tới gần người hắn, trước lúc chưa thành hôn, ngài cũng cho không ít thông phòng, hắn đâu có chịu chạm qua? Sau lại, bọn người đó không phải là nửa chết nửa sống, để Lãnh Khiêm phải trả trở lại cho ngài, ngài a, đừng để cho Nhị thiếu phu nhân bị làm khó nữa."
Vương phi nghe xong liền nhìn lại Vương ma ma “Những điều ngươi nói ta làm sao mà không nghĩ tới, ta chỉ muốn thừa dịp Đường Nhi còn chưa có đứa nhỏ, nếu Cẩm Nương có hỉ trước, vậy không phải là Đình Nhi có hi vọng sao? Haizz…lúc trước đều là ta hiểu lầm hắn, ta cũng biết, trong lòng hắn nhất định giận lắm.”
Nói xong viền mắt cũng đỏ luôn, Vương ma ma liền đưa khăn tới, khuyên nhủ “Đều đã qua nhiều năm rồi, ngài cũng đừng nghĩ nhiều, Nhị thiếu gia sợ là đã không nhớ rõ việc này nữa, tuy rằng, hiện giờ hắn có bộ dạng này, mặc dù… haizz… nhưng không nhớ rõ lại mới là điều tốt, không phải sao?”
Vương phi nghe nàng nói vậy lại càng thương tâm, trong đôi mắt xinh đẹp có tầng nước mắt trong suốt, khóc thút thít nói “Nay ta muốn chuộc lại lỗi lầm năm đó, nhưng mà vẫn tìm không ra năm đó đến tột cùng là người nào hại hắn, cũng may độc trên người hắn toàn bộ dồn lại trên đôi chân, tánh mạng mới không có nguy hiểm, là một đứa nhỏ tốt, mình rốt cuộc…”
Vương ma ma nghe nàng nói vậy, không khỏi nóng nảy, lớn tiếng nói “Vương phi, ngài còn nói ngốc như vậy, tai vách mạch rừng, sẽ hại Nhị thiếu gia.”
Vương phi lúc này mới ngừng khóc, nghĩ nghĩ “Ngươi nói xem, đứa nhỏ Cẩm Nương này như thế nào? Hai người kia, sẽ không phải do nàng phá để Đình Nhi không thu nhận họ chứ?”
Vương ma ma nghe xong liền nhíu mày trầm ngâm “Cũng có khả năng này, bất quá Nhị thiếu gia cũng không phải là người nghe sao làm vậy, hơn nữa hôm kia ngài nói chuyện cùng Nhị thiếu phu nhân không phải nàng đã đáp ứng rồi sao? Việc này không trách được Nhị thiếu phu nhân.”
Vương phi cũng nghĩ như thế, từ ngày Cẩm Nương gả vào phủ tới giờ vẫn biết trên biết dưới, biết lễ nghĩa, hẳn là sẽ không có lòng ganh tỵ, nên không khỏi gật đầu “Quên đi, việc này nóng vội cũng không làm được việc gì, không thôi một ngày nào đó ngươi dạy lại Cẩm Nương cũng được, Đình Nhi không hiểu chuyện, nhưng cái chính là hắn thích đứa nhỏ Cẩm Nương kia, nếu Cẩm Nương chủ động, việc này sẽ dễ dàng.” Nói xong việc này cũng làm cho chính bản thân mình phải ngượng ngùng nở nụ cười.
Vương ma ma nghe xong cũng cảm thấy có lý, nghĩ kỹ rồi nói “Thật ra biện pháp này cũng có thể làm, chưa nói chuyện, Nhị thiếu gia náo loạn như vậy, sợ là Tứ thái thái biết được sẽ tức chết đi, chính là Nhị thái thái, Tam thái thái cũng không... tặng người qua nữa, ai cũng nói Nhị thiếu gia không dễ sống chung, tốt bụng tặng người cho hắn, không được cám ơn còn bị hắn làm cho mất hết mặt mũi, bên cạnh nếu ai có dụng ý kia, biết Tứ phu nhân đưa người qua không có kết quả tốt, sợ cũng mất hết dụng ý.”
Vương phi nghe xong không khỏi cười “Đình Nhi của chúng ta bây giờ kỳ thật vẫn rất thông minh giống như lúc trước, biện pháp của hắn tuy đắc tội với người khác, nhưng cũng giảm đi không ít phiền toái cho Cẩm Nương, xem ra hắn thật lòng thương yêu nương tử.”
“Nếu vậy không phải là rất tốt sao? Từ đâu về sau, không chừng sang năm ngài sẽ có tôn tử để bế.” Vương ma ma nghe xong cũng cười, hai người đang nói chuyện, thì chợt nghe bên ngoài có tiếng tiểu nha đầu báo lại, nói Tam phu nhân đã đến, Vương phi không khỏi nhìn Vương ma ma liếc mắt một cái, lẩm bẩm “Chắc không phải vì chuyện tặng người mà đến chứ?”
Vương ma ma đi ra nghênh đón, thì thấy Tam phu nhân quả thực dẫn theo hai nha đầu đến đây, nhìn thấy Vương ma ma thì trên gương mặt thon gầy cười cười ra vẻ lấy lòng.
Vương ma ma vừa thấy vậy liền nhíu mày, nhưng vẫn mang khuôn mặt tươi cười ra nghênh đón “Ngọn gió nào đưa Tam phu nhân thổi qua đây, vừa rồi Vương phi còn nói mấy hôm nay không thấy Tam phu nhân tới chơi.”
Tam phu nhân nghe thấy sắc mặt chợt sáng lên cười “Vương phi có nhắc đến ta sao? Ai, thật sự là ngại quá, mấy ngày nay trong phủ ta có một số việc, nhiều việc cứ bám lấy làm ta không thể tới được.”
Vương ma ma nghe xong liền lộ ra nụ cười hiểu rõ, làm bộ kinh ngạc “Trong phủ Tam phu nhân có chuyện vui sao? Nếu có chuyện vui thì đừng giấu Vương phi, dù thế nào cũng phải gửi quà tặng giúp vui chứ.”
Mặt Tam phu nhân có chút không được tự nhiên, có lỗi “Cũng không phải là chuyện vui lớn gì, Lão gia nhà chúng ta chỉ cưới thêm người mới, thật không dám kinh động đến Vương phi, người nhà tự đãi hai bàn tiệc mà thôi.”
Vương ma ma nghe xong cười “Tam phu nhân đúng là người hiền lành hào phóng nhất trong phủ, Tam lão gia cưới phòng thứ mấy rồi?”
Tam phu nhân vừa nghe lời Vương ma ma khen thì sắc mặt liền tốt lên một chút, nhưng biết đây cũng không phải là chuyện vinh quang gì, nên cười mỉa “Phòng thứ tám, đây là gia đình đàng hoàng, xuất thân cũng không tệ.”
Vương ma ma nghe xong bên môi không khỏi nhếch lên châm biếm, nếu thật sự là gia đình đàng hoàng, thì chắc là đoạt về, bất quá, Tam lão gia đã bốn mươi mà còn cưới con gái mười sáu tuổi về làm vợ, tuy ràng nhà nghèo nhưng trong nhà cũng là bảo bối, làm sao lại đưa cho người ta làm thiếp, nghe nói Tam lão gia thường lấy danh nghĩa của Giản Thân Vương phủ làm lá chắn, ra ngoài mạnh mẽ đoạt người, đã có vài người con gái nhà người ta thắt cổ tự tử, Tam phu nhân này cũng thật là, Tam lão gia không ngừng đưa người vào phủ, nàng cũng chưa bao giờ phản đối, cứ để Tam lão gia tùy hứng. Cũng không biết quản, chỉ biết một lòng sợ Tam lão gia, để trong phủ đầy chướng khí mù mịt.
Vương ma ma đem Tam phu nhân dẫn đi vào, Vương phi cũng đứng lên, kêu Bích Vân đi pha trà, lại bảo hạ nhân đi lấy trái cây ra, ánh mắt vừa nhấc lên, liền nhìn thấy hai nha hoàn phía sau Tam phu nhân, không như Tứ phu nhân kia, tìm hai kẻ xinh đẹp, hai người này đều là ngây ngô thật sự, diện mạo cũng bình thường, bất quá ngẫm lại, ở trong Tây phủ, những đứa xinh đẹp một chút, đủ tuổi lớn, đều bị Tam lão gia thu phòng, làm gì còn người xinh đẹp nữa.
“Đệ muội hôm nay sao lại đến đây? Mấy ngày nay ta đều không thấy ngươi đâu cả.” Vương phi ôn hòa cười, đưa tay ra hiệu mời Tam phu nhân ăn trái cây, “Đều còn rất tươi, mới từ trong cung đưa tới, ngươi nếm thử đi.”
Tam phu nhân đang ngồi trên ghế nghe Vương phi nói những lời thân thiết, vừa muốn đứng dậy cám ơn, Vương phi liền xua tay, cho nàng ngồi: “Đều là người một nhà, không cần làm mấy cái thủ tục lễ nghĩa rườm rà, ngươi cứ ngồi đi.”
Tam phu nhân thế này mới thoáng ngồi thẳng một chút, sau đó mở miệng nói: “Đã sớm nghĩ tới đến thăm chị dâu, mấy ngày nay trong phủ đều có việc, không thể rút ra thời gian đi thăm người, vừa rồi ta ở chỗ Tứ đệ muội nghe nói, Đình Nhi muốn thu thông phòng, ta nghe xong liền cao hứng, còn trách nàng sao không sớm nói cho ta biết, làm ta bận rộn khẩn cấp chọn ra hai người tốt mang đến đây, Vương tẩu nhìn xem, có vừa ý không?”
Nói xong, liền bảo hai nha hoàn đi lên phía trước, Vương phi nghe xong lại xua tay, “Ngươi đừng nghe nhà lão Tứ nói, Đình Nhi không thiếu người đâu, mau đưa người mang về đi, trong phủ của ngươi chủ tử nhiều, nên nhân thủ mới không đủ.”
Tam phu nhân nghe xong thì trên mặt lại không được tự nhiên, sợ hãi nhìn mắt Vương phi nói: “Vương tẩu, ngươi nhận người của Tứ đệ muội, người ta đưa tới sao ngươi lại không thu, tuy nói người của ta đưa sợ là không tốt như Tứ đệ muội, nhưng ta đã tinh tế tuyển chọn a, hơn nữa hai người đều là hoàng hoa khuê nữ, dù làm thông phòng hay nha đầu cho Tiểu Đình đều tốt.”
Ngọc Bích ở một bên nghe xong thì trong mắt liền lộ ra khinh thường, tặng người làm thông phòng đương nhiên hoàng hoa khuê nữ, chẳng lẽ mang cái dâm nữ đi tặng sao? Tam phu nhân thật đúng là biết nói a, bất quá, Tam lão gia là người như vậy, e là trong phủ của Tam phu nhân người có thể giữ được trong sạch thực sự không nhiều lắm, Tam phu nhân cũng không biết là yếu đuối hay là... vẽ đường cho hươu chạy, tùy ý để Tam lão gia đem từng người từng người nữ tử tốt đẹp phá hủy hết.
Vương phi nghe xong lời nói của Tam phu nhân quả nhiên sắc mặt hơi trầm xuống, lạnh giọng nói: “Trong phủ của ta bọn nha đầu đủ tuổi thành nhân, tất cả đều là hoàng hoa khuê nữ nữ tử đứng đắn, dù là trong viện của Đình Nhi, cũng chưa có nha đầu chưa gả ra cửa mà bị thất thân, Tam đệ muội, ngươi vẫn đem người mang về đi, tốt nhất một hoàng hoa khuê nữ đàng hoàng không nên bị mất mới tốt.”
Tam phu nhân lúc này mới phát hiện lời nói của chính mình đã sai lầm, nên không khỏi càng thêm xấu hổ cùng khẩn trương, mặt cũng đỏ lên, ngập ngừng nói: “Vương tẩu, ngươi cũng biết, ta là người ngốc, ngọng nghịu, không biết lựa lời nói, nhưng tấm lòng đối với ngươi là thật nha, hai người kia, thật sự là ta đã tinh tế tuyển ra, ta chỉ đưa cho phu nhân của Đình Nhi, đến trong viện của nàng, thì an bài như thế nào, ta mặc kệ, nếu Đình Nhi thích, thì thu, không thích, cho làm việc nặng nhọc cũng được.”
Vương phi nghe nàng nói lời này coi như cũng có lý, vừa muốn gật đầu, thì thấy Vương ma ma dùng sức nháy mắt với nàng, nên không khỏi do dự một chút, đang nghĩ tới phải thoái thác như thế nào, thì chợt nghe bên ngoài có tiểu nha đầu lại đây báo, nói là Nhị thiếu gia cùng Nhị thiếu phu nhân đến đây, Vương phi nhân cơ hội này dừng lại, chính mình đứng lên đi nghênh đón.
Nhất thời Tam phu nhân bị bỏ mặc ở chính đường, nàng ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, nên đáng đứng lên, cùng đi ra đón.
@by txiuqw4