Vương phi vừa nghe xong, cũng cảm thấy rất đạo lý, liền đối với Vương ma ma nói: “Đi, đến trướng phòng, đem danh sách tại phòng bếp lấy tới đây cho Nhị thiếu phu nhân xem, nếu thật sự có gì không đúng thì các ngươi coi chừng!” Khi nói nửa câu sau răng cắn rất chặt, xem ra, Vương phi quả đúng là rất tín nhiệm Vương ma ma, con người a, nếu như bị người mình tin tưởng lừa dối, đó quả là một chuyện rất đáng tức giận.
Vương ma ma vừa nghe xong, quả nhiên cả khuôn mặt đều tái, trợn to mắt nhìn Cẩm Nương, trong mắt lộ ra một tia ảo não, Cẩm Nương cười nhẹ nhìn nàng, một bộ dáng trấn định tự nhiên, biết Vương ma ma là người thân cận của Vương phi, cũng là người đắc lực bên cạnh Vương phi, nhưng nếu chính vì là người thân cận mới phá rối thì không thể chấp nhận được.
Phải biết rằng, Vương phi chính là nơi mà nàng cùng Lãnh Hoa Đình phải dựa vào, giúp Vương phi cũng là giúp chính mình.
Vương ma ma bị đôi mắt trong sáng của Cẩm Nương nhìn thì chột dạ, thu mắt, quay đầu tàn bạo trừng Lưu ma ma, thật sự là không nên thân a, chính mình mất bao nhiêu tâm tư mới đưa nàng ta tới vị trí hiện nay, nàng ta lại tham tài lớn mật đến nỗi không chút nào thu tay, nhất là ỷ vào mình là người thân cận của Vương phi, muốn làm gì thì làm, được rồi, xem lần này nàng ta làm thế nào mà giải quyết, chỉ khổ cho ca ca trung thực của mình, vì người không an phận này mà lo lắng.
Vương ma ma tâm hoảng ý loạn lui xuống, Lưu ma ma đã sợ tới mức đứng như nhũn ra, cố gắng chống đỡ để không làm cho chính mình té xuống, trong lòng nhanh chóng tính toán, hy vọng Vương ma ma có thể thông minh cơ trí một chút, sổ sách chỉ lưu cho có lệ là được.
Vương ma ma đi rồi, Ngọc Bích nhìn xem thời gian, cảm thấy cũng đến giờ cơm, liền có chút do dự, có nên dọn cơm lên không, xem bộ dáng mấy chủ tử ở trong nhà như đều có tâm sự, sợ là đã quên cả đói bụng, đang muốn mở miệng, thì chợt nghe bên ngoài có tiểu nha đầu báo lại: “Thế tử phi đến.”
Vương phi đang bị chuyện của phòng bếp làm cho tức giận, nghe được tiểu nha đầu vừa báo lại, nhìn xuống phía dưới, liếc mắt với Lưu ma ma nói: “Ngươi trước tiên lui đi xuống trước đi.”
Lưu ma ma ước gì được như vậy, vừa nghe thấy, liền hành lễ, vội vàng rút lui, Ngọc Bích nhìn thấy thế mới đi ra ngoài đón người, mà Cẩm Nương đương nhiên cũng phải đi ra đón, người ta là Thế tử phi, lại là Đại tẩu, nên cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể thiếu.
Thượng Quan Mai mỉm cười đi đến, vừa thấy Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình đều ở đây, thì tươi cười càng thêm thân thiết: “Nha, nếu biết Nhị đệ ở đây, vừa rồi Mai Nhi nên đem tướng công đến, mới vừa rồi tướng công nói, tìm đã tìm được thuốc tốt cho Nhị đệ, nghe nói, có thể trị huyết ứ gân cứng, đối với chân của Nhị đệ rất là tốt.”
Cẩm Nương nghe xong liền nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, thằng nhãi này sợ là đang rất nhàm chán, đang ngồi ở xe lăn mà cũng nhắm mắt, một bộ dáng buồn ngủ, nàng biết chắc, hắn đối với lời nói của Thế tử phi không có chút hứng thú nào.
Chánh chủ không phản ứng, nhưng mình cũng không thể học hắn như vậy, nên liền đối với Thế tử phi cười nói: “Thật đúng là làm cho Đại bá lo lắng rồi, chị dâu nhất định phải thay tướng công ta cám ơn Đại bá.”
Thượng Quan Mai cười nhìn Vương phi rồi thi lễ, quay đầu lại, một đôi mắt to cười thành hình nguyệt nha, “Đệ muội khách khí, đều là huynh đệ nhà mình cả, ca ca quan tâm đệ đệ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn nói đến tạ ơn làm cái gì, lời này nói ra nghe cứ như người ngoài, mẫu phi, ngài nói xem có đúng không?”
Trên mặt Vương phi lại treo lên nụ cười dịu dàng cùng hòa ái, gật gật đầu nói: “Đó là đương nhiên, Mai Nhi, thời điểm lên đây, sợ là còn chưa có dùng cơm, một hồi ở lại dùng một chút đi?”
“Vâng, Mai Nhi thấy bên đây hình như cũng chưa dùng cơm. Bất quá, mới vừa rồi con nhìn thấy Vương ma ma hoang mang rối loạn đi đến Tiền viện, bộ dáng nghiêm trọng giống như tâm sự, mẫu phi, ngài gặp chuyện gì khó xử sao?” Thượng Quan Mai cười nói, trong ánh mắt nhìn Vương phi lộ vẻ thân thiết.
Vương phi nghe thấy thì dừng lại, cười cười nói: “Nào có chuyện gì khó xử, bất quá chỉ là chuyện trong viện mà thôi, không có gì.”
Thượng Quan Mai nghe xong làm như thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi vẫn là lo lắng nói: “Mai Nhi mới từ chỗ Lão phu nhân đến, vừa vặn gặp Tam thẩm đến chỗ của Lão phu nhân, bộ dáng xem ra không được tốt, chắc không phải là Tam thúc lại náo loạn nữa chứ.”
Cẩm Nương nghe xong trong lòng rùng mình, không nghĩ tới Tam phu nhân thật đúng là hành động nhanh chóng, nói đi Lão phu nhân, là liền đi, một chút chậm trễ cũng không có, nàng không khỏi nhìn về phía Vương phi, chỉ thấy Vương phi nhíu mi, bộ dáng không hề lo lắng, Cẩm Nương đột nhiên hai mắt sáng lên, nhìn về phía Thượng Quan Mai.
Tuy nói Thế tử không phải là Vương phi sinh ra, nhưng dù sao cũng là người phòng lớn, phân chia tài sản thì Thế tử cũng có phần...
“Đại tẩu, ngươi tới không khéo, mới vừa rồi Tam thẩm từ nơi của nương đi ra ngoài, còn tặng hai người cho ta, nói là thấy ở trong viện thiếu của ta thiếu hai người quét nhà, nên cho thêm.” Cẩm Nương cười đến chân thật vô cùng, tựa hồ thật sự thực cảm kích Tam phu nhân.
Thượng Quan Mai nghe xong liền che miệng cười, nói: “Là tặng người cho Nhị đệ đi, sáng sớm Tứ thẩm cũng nói với ta, nói là muốn đưa vài người đến cho Nhị đệ, còn hỏi ta muốn không, ta suy nghĩ một chút, sợ đệ muội không vui, vì chúng ta đều là nữ nhi, trong lòng nghĩ cái gì thì chúng ta đều biết, ai mà muốn trong phòng tướng công của chính mình có thêm người a, không phải là tự tìm tội chịu sao?”
Lời này vừa vặn nói trúng tim gan của Cẩm Nương rồi, nàng lập tức liền đối với Thượng Quan Mai sinh ra tình cảm thân thiết, không nghĩ tới Thượng Quan Mai cũng là người biết điều này, lời này ở trước mặt Vương phi mà cũng dám nói ra.
Đưa mắt nhìn Vương phi, quả nhiên sắc mặt Vương phi hơi trầm xuống, đôi môi diễm lệ mím chặt chẽ, nhưng cũng chưa nói cái gì.
Cẩm Nương liền đối với Thượng Quan Mai trừng mắt nhìn, cười nói: “Cũng không phải đâu, chẳng qua trong viện của ta người cũng đầy rồi, người hầu trong viện cũng đã có quy định số lượng, nên không thế phá bỏ quy củ được.”
Thượng Quan Mai thấy Cẩm Nương nói rất đường hoàng, một đôi mắt bỗng quay tròn chuyển động, cũng biết nàng không phải nói thật lòng, nên không khỏi nhìn nàng một cái, rồi vòng vo đổi đề tài nói: “Tam thẩm nếu đến tặng người cho ngươi, vậy tại sao lại vừa tức vừa vội vàng đi đến viện của Lão phu nhân? Chẳng lẽ, ngươi nhận người của Tứ thẩm không nhận của Tam thẩm?”
Lời này Cẩm Nương không trả lời, nàng chỉ cười không nói, Vương phi đành phải thở dài một hơi đáp: “Mai Nhi, việc này ngươi biết cũng tốt, Tam thẩm ngươi nói, bảo ta đem cửa hàng ở thành Đông cho Tây phủ, bằng không, liền tìm đến Lão phu nhân.”
Thượng Quan Mai nghe xong quả nhiên sắc mặt khác thường, nhếch miệng nói: “Mẫu phi năm trước không phải đem hết mấy trăm mẫu ruộng đất ở ngoại ô kia cho Tây phủ rồi sao? Chuyện đó còn dẫn tới ý kiến lớn của Nhị thúc, Tứ thúc, hợp với trong tộc nhân, họ đều nói đích tôn chúng ta làm không đúng, nay Tam thẩm sao lại nói đến chủ ý này, cũng quá đáng đi.”
Vương phi nghe xong liền thở dài, đôi mắt đỏ lên nói: “Lúc đó chẳng phải là không còn cách nào khác sao? Vụ ruộng đất năm trước, ta nhất quyết không chịu, nhưng Tam thúc ngươi đã đi tìm Lão phu nhân náo loạn, Lão phu nhân lại là người chìu Tam thúc ngươi nhất, ta cũng bị buộc phải đồng ý, sau đó còn bị Vương gia mắng gần chết, hiện tại bọn họ lại náo loạn nữa, chẳng lẽ, ta phải đi tranh luận với Lão phu nhân sao?” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nói đến cái cửa hàng kia, phụ vương các ngươi đã mất không ít tâm huyết, trước kia cửa hàng vốn là Tam lão gia trông coi, bất quá mới một năm thời gian, Tam lão gia liền đem cái cửa hàng kia biến thành cái thùng rỗng, còn nợ người ta không ít bạc, hắn liền quăng cái gánh nặng đó đi, buộc Vương gia lại lần nữa gánh vác, khổ tâm kinh doanh hơn nửa năm, lúc này mới có chút khởi sắc, bọn họ lại đây náo loạn, thật đúng là...”
Vương phi nói xong thì lau khóe mắt, Thượng Quan Mai nghe được liền nổi trận lôi đình, thốt ra nói: “Chẳng lẽ cứ để cho nàng đi chỗ Lão phu nhân náo loạn sao? Nếu là Lão phu nhân tai nghe mềm lòng, thật sự đáp ứng nữa, vậy không phải là để cho tâm huyết của phụ vương lại uổng phí nữa sao?”
Vương phi nghe xong liền nói: “Biết phải làm sao chứ? Mai Nhi, ngươi cũng biết, Lão phu nhân nàng... không muốn gặp ta, ở trong phủ chúng ta, cũng chỉ có ngươi là làm lão nhân gia vui.”
Nói đến một nửa, Vương phi không có tiếp tục nói tiếp, Thượng Quan Mai là người thông minh, nghe xong lời này cũng có chút im lặng, nếu thực ở trong này ăn cơm xong, bên chỗ Lão phu nhân sợ đã sớm bị Tam phu nhân dụ dỗ, nếu Lão phu nhân đáp ứng rồi, mình mới qua đó thì đã muộn.
Nghĩ đến đây, nàng liền đứng lên, đối Vương phi thi lễ, “Mẫu phi, Mai Nhi đi qua chỗ Lão phu nhân nói một chút, Lão phu nhân là người hiểu lí lẽ, nhất định sẽ nghe lời nói của ta.”
Vương phi nghe xong quả nhiên nở nụ cười, giả vờ lưu nàng lại: “Hay là dùng cơm xong rồi hãy qua đó cũng được, đừng để bị đói.”
Thượng Quan Mai làm sao còn ngồi được, nàng nhìn Cẩm Nương liếc mắt một cái, cười nói: “Nếu không, đệ muội cũng theo ta cùng đi đi, hai người nói chuyện sức thuyết phục sẽ cao hơn một chút a, ngày ấy ngươi đưa cho Lão phu nhân cái bao tay, nàng ngay cả ngủ đều luyến tiếc cởi ra, đối với ngươi a, vẫn khen không dứt miệng a.”
Cẩm Nương mới không đi đâu, nàng ấy là Quận chúa, trong phủ trừ bỏ Vương gia Vương phi và Lão phu nhân ra, người nào dám đối với nàng la mắng chứ, mình thì khác, bất quá chỉ là đứa con dâu nhỏ mới vào nhà, hơn nữa, tướng công của nàng cũng không có lọt vào mắt Lão phu nhân, đi chỉ chuốc thêm thù oán mà thôi.
Đang nghĩ nên dùng lời gì để cự tuyệt, thì bên kia Lãnh Hoa Đình liền mở mắt ra, hướng về phía nàng nói: “Nương tử, đưa ta vào phòng, ta mệt nhọc, muốn nghỉ một chút.” Thanh âm của hắn khàn khàn lười biếng, nhưng dẫn mang theo ma lực như thường, vừa nghe thấy trong lòng Cẩm Nương liền nổi lên một trận mềm yếu, theo bản năng bước đi đến hắn phía sau.
Thượng Quan Mai thấy vậy liền nhíu mi, xem ra, Cẩm Nương chắc đi không được, nàng liền đến trước mặt Cẩm Nương chậm rãi mở miệng nói: “Ta đi một mình vậy, đệ muội, ngươi hãy cố gắng chiếu cố Nhị đệ đi.”
Cẩm Nương tất nhiên là nhanh chóng đồng ý, chờ Thượng Quan Mai vừa đi rồi, Cẩm Nương rút tay lại, đi về chỗ vừa rồi của mình ngồi xuống, nàng sắp chết đói rồi, rất muốn ăn cơm nhanh một chút mang lên, lúc trước trải qua tràn náo loạn kia, đúng giờ cơm đến cũng không trở ra đến, không khỏi có chút lo lắng mà đứng lên, người của phòng bếp kia sẽ không bởi vì chuyện muốn điều tra sổ sách, liền cố ý hạ chút gì ở trong đồ ăn chứ, vậy thì sẽ bị mất nhiều hơn được nha.
Lãnh Hoa Đình vốn cũng nghĩ giúp Cẩm Nương tìm cái lấy cớ mà thôi, nào ngờ vừa xong thì Cẩm Nương liền buông hắn đi nơi khác, trong lòng hắn không khỏi giận chút đỉnh, nha đầu chết tiệt kia, Vương phi còn ở đây mà, nàng làm cũng quá trắng trợn đi, Thượng Quan Mai vừa đi nàng liền bỏ mặc chính mình, muốn Vương phi nghĩ thế nào đây? Như vậy chẳng phải công khai thừa nhận vừa rồi mình giúp nàng nghĩ biện pháp giải vây sao? Vậy tính tình tiểu hài tử của mình làm sao mà giả tiếp đây?
Cẩm Nương thì không có suy nghĩ cong cong quẹo quẹo nhiều như thế, tất cả lực chú ý hiện tại của nàng đều ở phòng bếp, thấy gương mặt Vương phi bình tĩnh như đang suy tư, liền cẩn thận nói: “Nương, cũng không biết đồ ăn đã tốt chưa, sợ là tướng công đã đói bụng rồi.”
Vương phi vừa nghe thấy, liền đau lòng nhìn Lãnh Hoa Đình, thấy hắn mang một bộ mặt ghét ghét, liền đau lòng nói: “Được rồi, Hồng Tụ, mau mau dọn cơm, ta đi phòng bếp nhìn xem, món vịt chiên sốt rượu làm thế nào rồi, Đình Nhi, món ăn này là mẫu thân tự mình làm nha, ngươi nhất định phải ăn nhiều.”
Con ngươi như hạt châu của Lãnh Hoa Đình liền lộ ra một loại tình cảm nhu hòa, hiếm khi đối với Vương phi ngọt ngào cười, trên mặt còn lộ vẻ vui mừng.
Vương phi thấy vậy trong lòng khoan khoái, lấy tay vuốt ve đầu của hắn, lẩm bẩm nói: “Đình Nhi từ nhỏ liền thích ăn đồ ăn nương làm, ai, mấy năm nay, con không chịu ăn nữa, nương... còn tưởng rằng con hận nương đó.”
Lời này vừa nói ra thân hình Lãnh Hoa Đình cứng đờ, hắn suy nghĩ chẳng lẽ Vương phi đã nhìn ra cái gì sơ hở rồi, nhưng tập trung nhìn lại, Vương phi chỉ có thương tiếc và đau lòng mà nhìn hắn, trong mắt cũng không có sự hoài nghi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trừng đôi mắt đẹp trong suốt vô tội nhìn Vương phi, khẽ xấu hổ nói: “Đình Nhi thích ăn, Đình Nhi rất thích nương làm đồ ăn.”
Vương phi nghe xong câu đó rất là vui mừng, vỗ vỗ vai hắn nói: “Vậy con chờ tí, nương đi xem đồ ăn làm xong chưa.”
Nói xong, thì xoay người đi vào, chốc lát sau, Vương phi tươi cười đi ra, từ phía phòng bếp liền có vài đầu bếp nữ bưng đồ ăn đi theo phía sau, chuẩn bị mở tiệc.
Chia theo lớn nhỏ mà ngồi, Cẩm Nương an vị bên người Lãnh Hoa Đình, nàng làm thế là muốn chia thức ăn cho hắn, đây chính là lần đầu tiên dùng cơm trước mặt Vương phi, nàng cần thiết phải giả bộ bộ dáng hiền lành một chút, theo lý, nàng phải lễ phép hầu hạ Vương phi lập, nhưng ngày hôm sau khi vừa vào phủ, Vương phi đã nói, Cẩm Nương chỉ cần hầu hạ tốt Lãnh Hoa Đình, những thứ khác không cần theo quy củ, nàng cũng đang mừng rỡ.
Khi đói bụng, nhìn người khác ăn vui vẻ, mà chính mình lại chỉ có thể dùng đôi mắt mong mỏi mà nhìn, còn phải chờ chực gắp thức ăn cho người khác, một chút cũng không được đến miệng của mình, đó quả thực là tra tấn tinh thần a.
Ai ngờ vừa ngồi xuống, Lãnh Hoa Đình liền gắp khối thịt vịt cho nàng, quả nhiên có hương rượu nhàn nhạt, hơn nữa thịt mềm, vừa vào miệng liền có hương thơm, ăn rất là ngon, nàng không khỏi ăn đến mặt mày hớn hở, cũng đã quên dự tính ban đầu của mình là gắp thức ăn cho Lãnh Hoa Đình.
Vương phi thấy vậy cười đến ôn nhu, Đình Nhi thật giống như đã hiểu chuyện không ít, không ngờ còn biết quan tâm người khác, biết gắp thịt cho con dâu, xem ra, Cẩm Nương thật sự là hợp tâm ý của hắn.
“Nương tử, nương làm ngon lắm, ăn đi, ta trước đây rất là thích nhất ăn, chính là... Nương vẫn bề bộn nhiều việc, cũng không chịu làm cho Tiểu Đình ăn.” Nói xong trong mắt phượng liền ngân ngấn nước mắt, trong mắt cũng hàm chứa ủy khuất, nhìn một cái làm cho người ta rất đau lòng, Cẩm Nương cũng gắp một khối bỏ vào chén hắn, dỗ dành nói: “Nương hôm nay không phải đã làm rồi sao? Tướng công ngươi ăn nhanh đi, thật sự rất ăn ngon, tay nghề của nương thật đúng là good.”
Vương phi thấy bộ dáng Lãnh Hoa Đình thương tâm ủy khuất, trái tim cũng nhanh chóng tan nát, vừa mắc cỡ lại hối hận, năm ấy, nếu không phải chính mình... quá mức xem nhẹ Đình Nhi, Đình Nhi làm sao mà bị quái bệnh kia, làm sao có thể rơi vào hoàn cảnh này... Đang thương cảm, liền nghe được câu “Không phải” của Cẩm Nương đang định trả lời thì Lãnh Hoa Đình đã trước nàng một bước hỏi: “Nương làm khẳng định không phải 'hấp', là chiên.”
Cẩm Nương nghe được giật mình, không khỏi phù một cái cười ra tiếng, nàng vốn nói nhanh miệng, nên dùng tiếng Anh của hiện đại, nghe Lãnh Hoa Đình giải thích như vậy, thiếu chút nữa đã đem cơm trong miệng của nàng phun ra ngoài, đành phải cúi thấp đầu, tiếp tục ăn.
Cơm còn chưa có ăn xong, thì Thượng Quan Mai bên kia đã trở lại, tức giận hào hển, vừa vào cửa, bắt gặp Vương phi cùng vợ chồng son Lãnh Hoa Đình đang ăn cơm, không khí thật sự ấm áp, thì không khỏi mím miệng.
Cẩm Nương liền đứng dậy nghênh tiếp, Ngọc Bích cũng nhu thuận mang ghế ra cho nàng, Thượng Quan Mai cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống.
Vương phi nhân tiện nói: “Tại sao tức giận vậy? Mau, mau, trước ngồi xuống ăn cơm rồi nói sau, ta vốn tưởng rằng Lão phu nhân sẽ giữ con lại dùng cơm, cho nên mới không chờ.”
“Lão phu nhân bị con làm tức giận, làm gì còn giữ con lại ăn cơm.” Thượng Quan Mai thở phì phì nói.
Vương phi nghe xong liền cười khuyên: “Ai cũng đều biết Mai Nhi của chúng ta rất được lòng Lão phu nhân, Lão phu nhân làm sao giận con được, lão nhân gia chỉ bất quá trêu chọc con thôi, con đừng để ý đi.”
Cẩm Nương liền thực nhu thuận gắp miếng thịt vịt tới bát Thượng Quan Mai, nói: “Chị dâu, ha ha xem, cái này là mẫu thân tự mình làm.”
Thượng Quan Mai nở nụ cười, sẵng giọng: “Mẫu phi thật sự là bất công nha, đệ muội tới, ngài liền tự tay nấu cơm cho nàng ăn, ta đến đây hơn nửa năm, ngài cũng không làm cho ta ăn qua.” Bộ dáng vừa xinh đẹp lại hồn nhiên, nói xong cũng làm Vương phi nở nụ cười mắng: “Ngươi đứa nhỏ này, ta cũng làm cho con ăn không ít, chẳng qua không hợp khẩu vị của con thôi”
Bốn người đang ăn, thì Vương ma ma rốt cục đã mang sổ sách trở lại, trong tay nàng cầm hai bản thật dày, Cẩm Nương vừa thấy liền nhíu mi, nhìn về phía Vương phi, thì thấy Vương phi mang vẻ mặt trấn định, mới buông lỏng lòng, Vương ma ma ở bên người Vương phi nhiều như vậy năm, chút xíu năng lực nhận biết người khẳng định vẫn phải có, một hồi hỏi đáp nhau, khẳng định là biết nàng qua loa tắc trách.
Thượng Quan Mai thì rất ngạc nhiên tò mò hỏi: “Vương ma ma, ngươi cầm trong tay là cái gì, không phải là sách chứ, lấy đến ta xem xem, nếu là mấy quyển ta đang tìm, thì cần phải đưa ta xem trước.” Lại quay đầu, đối Cẩm Nương nói: “Đệ muội không ngại cho ta xem trước chứ, sách của mẫu phi cất giữ là đầy đủ nhất đấy.”
Cẩm Nương ngẩn ra, không biết phải trả lời nàng thế nào, đành phải làm bộ như không biết, miệng ngô vài tiếng, rồi tiếp tục ăn cơm.
Bên kia Vương phi nghe xong nhân tiện nói: “Chỉ là hai quyển sổ sách thôi, ta cho Vương ma ma lấy đến, để một hồi cho Cẩm Nương học mấy thứ sổ sách, về sau quản lý nhà cũng biết mà dùng.”
Vương phi lời còn chưa dứt, mặt Thượng Quan Mai liền trầm xuống, sau một lúc lâu mới nói: “Ý Nương là, về sau cho đệ muội quản lý nhà?”
@by txiuqw4