Bên này vải vóc phần lớn đều là bông vải, phẩm chất so với bên kia quả thật kém hơn một chút, bất quá... Cẩm Nương đột nhiên linh cơ vừa động, hỏi Phú Quý: "Phú Quý thúc, ngài nói xen, những thước vải này đều mang vào nội cung sao?"
Phú Quý nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Việc này, cũng không phải là bí mật gì, nói cho Thiếu phu nhân cũng không sao." Thiếu phu nhân có gọi thêm chữ ‘thúc’ nữa thì Phú Quý cũng không có biện pháp, quan trọng nhất là, Thiếu gia nghe xong cũng không khó chịu, mà hắn... thì lại cảm giác cùng Thiếu gia và Thiếu phu nhân thân cận hơn rất nhiều, cho nên cũng không ở trong việc xưng hô mà kiên trì thêm nữa.
Cẩm Nương đương nhiên đã sớm nhận ra việc này, bất quá, nàng muốn nói cũng không là chuyện này, "Phú Quý thúc, ta nghĩ, những khúc vải này có thể nghĩ cách bán cho các gia đình giàu có ở trong kinh, ngài nghĩ xem, trong kinh thành này, trong nhà những người có uy tín danh tiếng, nhà ai mà không nuôi trên trăm nô bộc, bốn mùa đều cần tới vải vóc để may mặc, những thứ vải kém chất lượng này, nếu như đem khách hàng này toàn bộ nắm được và cung cấp hết cho họ, thì lợi nhuận cửa hàng này e là sẽ tăng gấp đôi nha."
Phú Quý nghe xong thì hai mắt sáng lên, đầu óc của Thiếu phu nhân thật thông minh, tại sao trước kia bọn họ không nghĩ tới điểm này, các gia đình lớn trong kinh đúng thật là rất nhiều nha, nếu cửa hàng bán vải vóc này cho bọn nô bộc trong nhà may mặc, vậy thì cũng không phải là một số lượng nhỏ nha... Chỉ là, hôm nay đã do Tam lão gia trông coi, những chuyện này phải là người quản sự đi ra ngoài thỏa thuận đàm phán, các gia đình lớn bình thường đều sẽ nhập hàng ở một cửa hàng nào đó, hơn nữa, bản thân các gia đình này đều có cửa hàng của riêng mình, cho nên căn bản sẽ không có mua ở bên ngoài, mà trực tiếp mua tại cửa hàng của chính mình, cho nên, muốn lấy nguồn cung cấp này, phải là người có mặt mũi đi nói chuyện mới được... Tam lão gia cũng không phải người có tính tình chịu cầu cạnh người ta...
Chậc, nghĩ cái này làm gì, dù sao mình cũng sắp đi rồi, cái chủ ý này nói cho Tam lão gia cũng không tốt...
"Phú Quý thúc, quan hệ của thúc với người trong kinh thành như thế nào? Những quản sự, quản gia của các gia đình kia có phải thúc cũng đều quen biết không?" Cẩm Nương nhìn ánh mắt Phú Quý thúc ảm đạm đi xuống, nên cũng biết hắn lại bận tâm việc của Tam lão gia, một ý tưởng lớn mật hình thành trong nàng, ngày đó, tôn Vân Nương không phải nói, bản thân mình còn có một cửa hàng hồi môn ở phụ cận sao? Nếu như giao cho Phú Quý thúc quản lý, cũng sẽ dùng những vải vóc bình thường rồi lợi dụng quan hệ của Phú Quý thúc với người trong thành, hơn nữa có bài danh của Giản Thân Vương phủ, tin tưởng lợi nhuận nhất định sẽ tăng lên, gian cửa hàng thành Đông này, giống như một thùng thuốc nổ, khiến cho Tam lão gia làm ầm ĩ không thôi, huống chi, còn có Lãnh Hoa Đường cũng chằm chằm vào, không đáng để cho mình cùng tướng công chạm vào, biết đâu tiền còn không có kiếm được, còn bị một thân danh tiếng xấu trở về, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.
Vừa nghĩ như thế, Cẩm Nương liền ghé vào bên tai Lãnh Hoa Đình nói một hồi, Lãnh Hoa Đình nghe xong, mắt phượng sáng chói như vừa được rửa qua, yên lặng chăm chú nhìn Cẩm Nương, sau nửa ngày, tay hắn nhấc lên, đem nàng kéo vào người mình, cũng học theo nàng nói ở bên tai: "Sau này nương tử kiếm được nhiều tiền cũng không được bỏ vi phu mà chạy đi đó?"
Cẩm Nương nghe hắn nói có chút ngẩn ra, hai ngón tay xê dịch muốn tóm lỗ tai của hắn, chợt nghe hắn lại nói: "Nương tử, nếu nàng muốn đi nơi nào, thì phải mang theo vi phu cùng theo a, dù chân trời góc biển, vi phu đều đi theo."
Cẩm Nương nghe xong cái mũi cũng có chút ê ẩm, hắn quá mức mẫn cảm, vừa rồi trong một cái chớp mắt, mình quả thật cũng hiện lên ý nghĩ như vậy, đem cửa hàng hồi môn của mình kinh doanh sinh lợi nhuận tốt, sau khi có tiền, sẽ cùng với hắn chỗ chuyển ra khỏi Vương phủ, sống cuộc sống của chính mình, rời xa những chuyện thị phi cùng những âm mưu công kích kia, để trải qua thời gian bình thản vui vẻ, không nghĩ tới, liếc mắt một cái đã bị hắn nhìn thấu, nghe hắn nói, chân trời góc biển cũng đều đi theo, nàng đã muốn khóc, một kẻ cao ngạo hơn người như hắn có thể nói ra những lời này, bảo nội tâm của nàng sao lại không cảm động được?
Phú Quý thấy họ nói chuyện mà không công khai, Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân còn kề tai nói nhỏ một lúc, hắn đứng một bên cũng có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng nói: "Tất cả các quản gia, quản sự trong kinh thành này lão nô đều quen biết, làm việc nhiều năm như vậy, lại có danh tiếng Giản Thân Vương phủ, thì dù thế nào những người kia cũng cho lão nô vài phần mặt mũi."
Cẩm Nương nghe xong trên mặt liền tràn ra một nụ cười sáng lạn, "Tốt lắm, Phú Quý thúc, hôm nay Tam thúc chính là mệnh lệnh rõ ràng cho thúc, để thúc sang ngày mai đừng tới? Như thế này đi, sáng mai thúc tới xem cửa hàng của ta, cửa hàng của ta tại đầu thành Đông, cách nơi này cũng không xa, chỉ là so với cửa hàng này nhỏ hơn rất nhiều, thúc cũng đừng ghét bỏ a."
Phú Quý vừa nghe, hai mắt hơi đục ngầu liền như ngọn đèn thắp sáng bình thường, nhóm lên một đốm lửa, kích động lại muốn hành lễ, "Tạ Thiếu phu nhân, tạ Thiếu phu nhân, lão nô sẽ toàn lực ứng phó, giúp ngài quản lý cửa hàng cho tốt." Có cửa hàng này của Thiếu phu nhân, lại làm theo suy nghĩ của Thiếu phu nhân, lấy lợi nhuận từ những vải vóc hạng trung, lại không có cạnh tranh mua bán với cửa hàng hiện tại, mà còn có thể giúp hắn tiếp tục làm việc như ban đầu, nên tâm tình Phú Quý rất tốt, kích động dâng cao.
Trong khi ba người đang nói chuyện, thì chợt nghe trong sương phòng truyền ra thanh âm cao vút của Tam lão gia: "Thế tử gia, chuyện khác có thể nghe Thế tử, nhưng việc này không được, lão già kia quá không biết đều, lời nói của ta hắn một câu cũng không nghe, người không biết trên dưới như vậy, nói cái gì ta cũng phải bỏ."
Bên này, Phú Quý vừa nghe liền biết Tam lão gia đang nói chính mình, thì không khỏi cười lạnh một tiếng, đối với Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương thi lễ một cái, kéo kéo vạt áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía sương phòng, Cẩm Nương liếc nhìn Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình mặt mày cau lên, nói ra: "Cùng đi thôi, thật muốn nhìn xem Tam lão gia đang làm cái gì."
Đi vào, chỉ thấy Phú Quý đối diện Tam lão gia cùng một nam tử tuấn tú chắp tay ngồi bên cạnh, thái độ không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói: "Thế tử gia, Tam lão gia, các ngươi không cần vì lão nô tranh chấp, lão nô xin từ chức."
Dụ Thân Vương Thế tử Lãnh Thanh Dục nghe được khẽ giật mình, không khỏi nhíu mi, ho nhẹ một tiếng: "Lão chưởng quầy ngươi..."
"Thế tử gia, lão nô đa tạ ngài đã yêu mến, xin Tam lão gia đã mời cao minh khác, lão nô tuổi lớn rồi, cũng nên về nghỉ ngơi." Phú Quý không đợi Thế tử nói xong, liền ngắt lời nói.
Trên mặt Tam lão gia liền lộ ra tia cười đắc ý, đối với Lãnh Thanh Dục nói: "Như thế, thế chất ngươi cũng thấy đấy, là lão già này chính mình xin thôi việc, trách không được ta."
Cẩm Nương đi vào, ánh mắt lập tức liền bị Xuân Hồng đứng bên cạnh Tam lão gia hấp dẫn, hôm nay Xuân Hồng chải đầu kiểu tóc phụ nhân, mặc tiểu y phục màu hồng phấn cùng màu với làn váy, trên đầu đeo kim bộ dao, trên mặt thoa lớp son phấn mỏng, nàng ta nguyên bản đã xinh đẹp, hiện tại đã làm vợ người ta, lại ăn mặc một thân quần áo mới mẻ, càng phát ra mị thái mê người, chỉ là Tam lão gia cũng quá vô phép vô tắc, nào có ai đến cửa hàng xử lý công việc lại mang theo tiểu thiếp, trách không được, vừa rồi Phú Quý thúc lại lộ ra ánh mắt khinh thường.
Xuân Hồng cũng không nghĩ tới Nhị thiếu phu nhân sẽ đến cửa hàng này, từ sau khi nàng bị đưa tới cho Tam lão gia, liền không có gặp lại Nhị thiếu phu nhân, hôm nay vừa thấy tới, trên mặt kinh hách, nhưng nhiều hơn là hận ý.
Ban đầu tưởng rằng, Tam lão gia chỉ là lớn tuổi chút ít, tính tình có chút khó chịu thôi, nhưng dù sao cũng là Lão gia Tây phủ, làm thiếp hắn cũng coi như không tệ, nhưng không có nghĩ đến, Tam lão gia chính là một lão biến thái, thật không coi nữ nhân là người... Hôm nay trên người nàng không có một chỗ nào lành lặn, không xanh thì tím, hắn còn muốn khoe khoang vừa có tân mỹ nhân, nên mang theo nàng rêu rao bốn phía, cùng một đám háo sắc khốn kiếp ở cùng một chỗ, bản thân mình thỉnh thoảng lại bị đám nam nhân khác nhau đùa giỡn ô nhục, ngắn ngủn mấy ngày, Xuân Hồng liền cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết, mà hết thảy điều này, là do Nhị thiếu phu nhân ban tặng, bản thân mình rõ ràng là người hồi môn đi theo nàng, nàng lại đem chính mình coi như lễ vật đưa người ta...
Hôm nay gặp lại Nhị thiếu phu nhân, tự nhiên sẽ không có hòa nhã, bất quá, nàng có hận, nhưng lại không muốn để cho nàng nhìn thấy, Tam lão gia cùng Thế tử gia nói chuyện, không có chú ý tới Nhị thiếu phu nhân đã vào cửa, nên nàng liền chủ động đi tới, cung kính thi lễ với Nhị thiếu phu nhân rồi nói: "Nô tỳ Xuân Hồng tham kiến Nhị thiếu phu nhân, Nhị thiếu gia!"
Cẩm Nương cười nắm tay nàng một cái, nói: "Còn không có chúc mừng di nương, di nương sống có tốt không?"
Câu này vừa hỏi ta không khác gì lấy dao đâm vào tim Xuân Hồng, nàng lại nhẫn nại, trong mắt hiện lên một tia oán hận, khóe miệng co rút lại, miễn cưỡng cười nói: "Lão gia đối với nô tỳ rất tốt, nô tỳ còn chưa có tạ ơn bà mai là Nhị thiếu phu nhân đâu."
Câu nói đến phần sau, lại có hận ý đến nghiến răng nghiến lợi, Cẩm Nương đương nhiên có thể cảm giác được, xem ra, Xuân Hồng ở bên cạnh Tam lão gia sống cũng không được như ý, bất quá, mọi chuyện đều có duyên số, vạn sự đều có nhân quả, nhận được kết quả như thế này cũng là nàng tự tìm, nếu như ngay từ đầu nàng không tâm tư bất chính, thành thật chấp nhận thân phận nô tì, thì Lãnh Hoa Đình làm sao lại sinh chán ghét, muốn đưa nàng đi, hôm nay nàng như vậy, tổng so với Bình Nhi đã khá hơn, ít nhất còn giữ lại được cái mạng... Bất quá, chỉ sợ là lưu lại phiền toái cho mình, bài học của Bình Nhi đã làm nàng ghi nhớ rất sâu, ở nơi nhà cao cửa rộng này, thiện lương sẽ bị cho là người ngu xuẩn, nếu Xuân Hồng chịu thành thật mà sống thì không sao, nếu lại đi lại con đường của Bình Nhi... khi đó, cũng đừng trách nàng lòng dạ độc ác...
"Di nương sao lại nói lời như vậy, không cần phải cám ơn, nếu như di nương đã là người của Tam lão gia, thì nên dụng tâm hầu hạ Tam lão gia và Tam thái thái, làm đúng bổn phận mới đúng." Nói xong, lại thở dài, vành mắt hiện ý hồng: "Ai, nha đầu Bình Nhi kia, tâm không phải quá lớn sao, hôm nay lại rơi vào kết cục phơi thây trên đất, nói đến, thật đúng là đau lòng."
Lời này giống như một cái búa tạ đập vào trong lòng Xuân Hồng, Nhị thiếu phu nhân đây là đang cảnh cáo nàng, nhớ tới thảm trạng của Bình Nhi, nàng không khỏi co rúm lại, trong nội tâm không khỏi vừa thương xót vừa buồn bã, rốt cuộc cũng chỉ là nô tỳ, sao có thể đấu cùng chủ tử, cơ bản chính là cái mệnh bị bán bị tống đi, vừa nhấc mắt lên, lại nhìn thấy Nhị thiếu gia với đôi mắt trong trẻo nhưng vừa lạnh lùng lại vừa đẹp đẽ, đang híp lại, trong mắt đúng là một mảnh lệ sắc, trong nội tâm nàng càng rùng mình, suy nghĩ muốn trả thù cùng hùng tâm tráng chí trong nháy mắt bị dập tắt, Nhị thiếu gia này mới là ma quỷ nha, lúc trước, bản thân mình chỉ là bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, sinh lòng ái mộ, hắn liền đuổi mình đi ra ngoài, còn... hiện tại đưa cho tên cầm thú này... Nàng vẫn chưa kịp đối phó với Nhị thiếu phu nhân, thì vị này liền...
Xuân Hồng bị ánh mắt Lãnh Hoa Đình hù đến, an phận lui trở về bên người Tam lão gia, bên kia Tam lão gia tựa hồ lúc này mới nhìn thấy Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình đến, cười ha ha nói: "Đình Nhi, cháu dâu, các cháu đã tới rồi a?"
Lãnh Hoa Đình vẫn là bộ dáng lãnh khốc trước sau như một, con mắt chỉ nhìn lên trần nhà, không để ý tới, Cẩm Nương bước lên phía trước đi hành lễ, "Dạ, mẫu phi để cho cháu dâu cùng tướng công đến đây theo Tam lão gia học việc buôn bán, mẫu phi còn nói, Tam thúc vốn là người thông minh nhất! Chỉ là quá mức lười biếng một chút, hôm nay lại chịu đi ra làm việc, nhất định sẽ có đất dụng võ, cho nên, để cho tướng công đến đi theo Tam lão gia học một chút ít thứ hữu dụng."
Tam lão gia vừa nghe, cười đến thấy răng không thấy mắt, tâm tình lập tức thoải mái lên: "A, Vương tẩu sao lại có thể nói với các cháu như vậy a?"
Cẩm Nương vội vàng nhẹ gật đầu, Tam lão gia thấy cười lên ha hả: "Vẫn là Vương tẩu biết tài của Tam lão gia ta, Đình Nhi đi theo ta học, đương nhiên sẽ học được thứ tốt nha, nào nào, Tam thúc giúp các ngươi giới thiệu, vị này chính là Thế tử Dụ Thân Vương, tới làm lễ gặp mặt a."
Cẩm Nương nghe xong liền cười đẩy Lãnh Hoa Đình tiến lên.
Lãnh Thanh Dục từ lúc Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình tiến đến, liền bị đôi vợ chồng này hấp dẫn, quả thật không có cách nào khác không bị hấp dẫn a, đều nói Nhị công tử của Giản Thân Vương mỹ mạo tuyệt luân, so với nữ tử đẹp nhất thiên hạ còn đẹp hơn ba phần, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, chậc chậc, đáng tiếc thân là thân nam nhi a, bằng không, sẽ mê đảo ít nhiều nam tử si tình trong thiên hạ, còn nữ tử kia thì bình thường cực kỳ, thực tế đứng cùng với Nhị công tử ở một chỗ, so sánh với nhau thì càng thêm thua kém, chỉ là một nữ tử khuê môn, hơn nữa đã là Nhị thiếu phu nhân, sao lại đến nơi ồn ào không sạch sẽ như chỗ kinh thương buôn bán này, là lá gan quá lớn, hay là... căn bản không quan tâm đến những lễ nghi vứt đi kia? Hiếm thấy chính là, nàng thấy nam tử xa lạ mà thần sắc vẫn là tự nhiên hào phóng, bình tĩnh tự tin, không có nửa điểm nhăn nhó xấu hổ làm vẻ ta đây, thực tế vừa rồi còn cùng Tam lão gia một phen nói chuyện, còn biết khua môi múa mép như gà, rõ ràng chính là Vương phi phái tới giám thị Tam lão gia, nên sẽ không nói được những lời tốt như vậy, để cho người này không hoàn toàn phòng bị, cười đến như cái kẻ ngu, sợ là một hồi bị nàng bán đi, còn có thể giúp nàng điếm tiền a.
"Thế tử hữu lễ." Cẩm Nương thong dong phúc thân thi lễ với Lãnh Thành Dục.
"Chị dâu xin đứng lên, tiểu đệ hữu lễ." Lãnh Thanh Dục thu lại cây quạt, tiêu sái đứng lên hồi lễ, lại đi nhanh về phía trước, thi lễ với người hai mắt đang nhìn trần nhà Lãnh Hoa Đình, "Thế huynh hữu lễ."
Lãnh Hoa Đình lúc này mới hạ mắt xuống nghiêm túc nhìn hắn, chỉ trong nháy mắt, hắn liền nhìn ra nam tử trước mặt này không hề đơn giản, văn ôn nho nhã, cười nhạt như gió, thái độ kính cẩn hữu lễ, lời nói thân hòa, ánh mắt lại trong trẻo nhưng lạnh lùng khác biệt, thực tế sau khi vào cửa, tuy cũng kinh diễm với tướng mạo của mình, nhưng ánh mắt chiếu trên người Cẩm Nương lại nhiều hơn, trong mắt cũng lóe lên vẻ thưởng thức thú vị, khó được cũng có nam tử bình thường như hắn, nhìn thấy điều không giống người thường trên người của nàng, nhưng tri âm như vậy lại làm cho hắn trong lòng rất khó chịu, hận không thể đào ra đôi mắt thanh tú kia, không có việc gì sao lại nhìn chằm chằm vào vợ của người khác như vậy?
Nhưng dụng ý của Cẩm Nương cực lực để hắn xuất phủ, hắn cũng biết, đó là hi vọng hắn có thể đối mặt với thế nhân, kết giao nhiều bằng hữu, tìm lại thân phận con trai trưởng tự tin xứng đáng của Vương phủ? Bước đầu tiên này của nàng, là để cho giới quý tộc thượng lưu nhận biết mình, sau đó, tiếp nhận chính mình a...
"Thế huynh đa lễ." Lãnh Hoa Đình hiếm khi vô cùng quy củ hồi lễ với Lãnh Thanh Dục.
Tam lão gia nhìn thấy cũng ở một bên trừng lớn mắt, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến cháu của mình đúng phép tắc đáp lễ cho người khác, tiểu tử này chính là mắt cao hơn đầu, tính tình vừa xấu lại cổ quái, kể cả thấy Vương gia cũng là hai mắt nhìn bầu trời, xem như nhìn không thấy, hôm nay thế nào lại hồi lễ với Thế tử gia, mặt trời mọc về phía tây rồi sao?
Cẩm Nương nhìn vẻ mặt không thể tin của Tam lão gia, vội vàng cười nói: "Tam thúc, tướng công hôm nay chính là đến học việc, khách nhân của ngài, đương nhiên phải đối đãi tốt, bằng không, không phải để ngài bị mất mặt mũi sao?"
Tam lão gia vừa nghe, cũng cho là đúng, Dụ Thân Vương chính là thân đệ đệ của Hoàng Thượng, Thế tử Dụ Thân Vương so với Đường Nhi còn có thân phận tôn quý hơn, tất nhiên là không thể tùy tiện đắc tội, chỉ là hắn ta vừa mới nhắc tới giữ lại lão già kia, thanh âm của mình mới hơi lớn, đang lúc ồn ào hơi lớn, không nghĩ tới cặp vợ chồng son này tới đây, vừa vặn giảng hòa, để cho chuyện này trôi qua coi như xong.
Vì vậy cười cười nói: "Cháu dâu nói cũng phải, a, xem sắc trời này cũng không sớm, Thế tử gia, nếu không, một lát nữa tam lão ta mời Thế tử gia đi Thiên Hương Cư uống một chén như thế nào?"
Thế tử vung cây quạt lên, nói với Tam lão gia: "Thế bá, lão chưởng quầy nếu không giữ lại, không bằng nhường lại để hắn đến chỗ ta đi, ta có một gian cửa hàng bán hoa quả khô thiếu người quản lý, lão chưởng quầy đi quá, đúng lúc lại phù hợp."
Tam lão gia đang sợ bỏ Phú Quý, Phú Quý lại đi cáo trạng với Vương gia, trở về sẽ bị Vương gia cùng Nhị lão gia quát tháo, nghe Thế tử nói như vậy, đương nhiên cầu còn không được, vừa vặn nhanh chóng đuổi Phú Quý đi, đang muốn một ngụm đáp ứng, lại nghe Cẩm Nương trước một bước nói: "Thế tử, chỉ sợ ngài đã chậm một bước, Phú Quý thúc hôm nay đã là thuộc hạ của tướng công nhà ta, sợ là không thể đi theo ngài đến Dụ Thân Vương phủ."
Lãnh Thanh Dục nghe được cả kinh, động tác thật nhanh, hôm nay hắn đến vốn có hai việc tính toán, một là tận lực khuyên Tam lão gia giữ Phú Quý tiếp tục làm quản lý cửa hàng, cái cửa hàng này dù sao cũng có cổ phần của nhà hắn, hàng năm thu lại không ít tiền lãi, Giản Thân Vương cũng không biết là làm sao, lại để cho kẻ không ra hồn người như Tam lão gia đến đây, như vậy chẳng khác nào là nước đang trong để cho hắn đến quấy đục, mấy năm trước cái cửa hàng này để cho hắn quản lý thiếu chút nữa đóng cửa luôn, hôm nay thật vất vả mới buôn bán tốt trở lại, lại để cho cái kẻ không ra hồn người này làm xằng bậy, đem mấy đại cổ đông bọn họ gấp đến độ không chịu được, vốn nghĩ, nếu lão Phú Quý còn ở lại cửa hàng, thì cái kẻ không ra hồn người này cho dù có làm điều xằng bậy, thì gốc rễ vẫn có thể bảo tồn, cho nên, cấp bách hiện nay là cực lực giữ lại Phú Quý.
Nhưng Tam lão gia căn bản không để ý tới ý kiến này của hắn, vì thế hắn liền nổi lên tâm tư muốn lưu lại Phú Quý cho mình, Phú Quý ở trên phương diện này, làm quản lý đã nhiều năm, đối với công việc kinh doanh của cửa hàng rõ như long bàn tay, nếu đem được người như vậy trở về, tối thiểu sẽ giúp gia đình mình mở lại cửa hàng tơ lụa vải vóc, để Phú Quý trông coi, sợ là không tới vài năm, có thể buôn bán phát đạt hơn so với cửa hang này, đến lúc đó, chưa chừng kiếm còn nhiều hơn so với lúc này.
Nhưng mà lại không nghĩ tới, Phú Quý bị Cẩm Nương đến trước một bước thu đi, hai cái tính toán của hắn rốt cuộc đã rơi vào khoảng không, nên nhất thời ngơ ngẩn, lẳng lặng chú ý nhìn Cẩm Nương nửa ngày cũng không có lên tiếng, hắn lần đầu tiên nhìn thấy đã biết nàng không giống người thường, nàng còn lập tức liền đùa giỡn một trận, khiến hắn càng thêm vài phần kính trọng...
Lãnh Thanh Dục không khỏi có chút bất đắc dĩ, đột nhiên một cái ý niệm ranh mãnh hiện lên trong đầu, trên mặt vốn đang cứng ngắc bỗng mang theo ý cười, đối với Tam lão gia nói: "A, thực thật đáng tiếc, ta vốn nghĩ có thể tìm kiếm được người trở về giúp ta, không nghĩ tới, thế tẩu ngược lại tuệ nhãn nhận thức người tài, đi trước tiểu đệ một bước, a, vậy tương thỉnh không bằng ngẫu nhiên gặp, hôm nay Thanh Dục cảm thấy cùng thế huynh thật là hợp ý, không bằng tiểu đệ làm chủ, mời thế huynh và thế tẩu cùng nhau đi Thiên Hương Cư một chuyến, như thế nào?"
@by txiuqw4