"Hôm nay tra ra được mẹ của Châu Nhi, theo như bà ta nói, là Đỗ ma ma trong phòng Thế tử phi bức bà ta giết chết Châu Nhi, nhưng bà ta không ra tay được, liền đem độc dược cho Minh Yến, Minh Yến sợ Châu Nhi nói ra chuyện gì, liền thật sự giết Châu Nhi." Lúc Cẩm Nương nói xong lời này, có loại cảm giác sắp thoát lực, thật sự quá mệt mỏi, vì cái gì không chịu sống cho tốt, lại muốn lục đục với nhau, ngày ngày sống trong âm mưu, nhất thời, nàng lại nhớ tới cuộc sống đơn giản kiếp trước, đáng tiếc, rốt cuộc cũng trở về không được, nghĩ như thế, nàng lại thương cảm lên.
Lãnh Hoa Đình một mực ở một bên lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, lúc này thấy thần sắc nàng ảm đạm, lại không còn tiểu đắc ý thắng lợi lúc thẩm tra mẹ của Châu Nhi, còn... mang theo tia ưu thương, không khỏi tự đẩy xe lăn đến bên cạnh nàng, dưới váy dài, nhẹ nắm tay của nàng, ngón tay cái ở trên mu bàn tay Cẩm Nương nhẹ nhàng vuốt ve.
Tay của hắn khô ráo ấm áp, vuốt ve khiến cho nàng bị ngứa, lại cho nàng một cỗ an bình cùng ấm áp, Cẩm Nương rủ mắt xuống, liền chạm vào đôi mắt phượng trong vắt của hắn, từng sợi quan tâm, ấm áp như tia nước nhỏ, nhẹ nhàng chảy qua lòng của nàng, làm dịu mỏi mệt lòng của nàng, như gió ngày xuân, thổi đi đau thương trong lòng nàng, cho tới bây giờ, nàng chính là một tiểu cường đánh không chết, kiếp trước là quỷ đoản mệnh, nên trên trời lại cho mình cơ hội một lần nữa được sống, vậy thì phải nắm chặt cho tốt, cho dù khó khăn, nàng cũng muốn sống cuộc sống ưu việt, huống chi, hôm nay nàng không phải chỉ có một mình, nàng còn có hắn, có người đẹp tới mức người người oán trách, thỉnh thoảng còn giận người oán trời, lại ôn nhu đáng yêu đến chính mình cũng không giận không oán, chỉ có thể yêu thương hắn, đường có lẽ sẽ gian khổ, nhưng nhất định sẽ không tịch mịch, không phải sao?
" Đỗ ma ma trong phòng Thế tử phi? Con đã hỏi rõ ràng?" Vương phi sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, cũng không đợi Cẩm Nương trả lời, liền nói với Ngọc Bích: "Mang vài người đi, đem Đỗ bà tử này tới đây rồi nói sau."
Ngọc Bích nghe xong liền muốn lui ra, Nhị phu nhân lại nói: "Vương tẩu không thể, Đỗ ma ma này chính là thị tì ở nhà mẹ đẻ của Quận chúa, nếu như không có căn cứ chính xác thật sự không thể bắt đến, đến lúc đó, cũng không biết giao phó thế nào lại."
Vương phi nghe xong liền cười lạnh một tiếng nói: "Quận chúa thì như thế nào, nàng đã gả tới Vương phủ, chính là con dâu của ta, bất quá chỉ là một nô tỳ, cho dù ta oan nàng, nàng cũng phải nhận lấy cho ta."
Cẩm Nương nghe thấy vậy liền vui vẻ, không nghĩ tới Vương phi đến thời khắc đứng đắn ngược lại cực kỳ kiên cường, làm việc cũng quyết đoán to gan, hoàn toàn mặc kệ cái nhìn người khác như thế nào, nàng không khỏi liếc nhìn Vương phi nhiều một chút, chỉ thấy Vương phi cho nàng một ánh mắt trấn an, Cẩm Nương trong nội tâm ấm áp, càng cảm thấy mỏi mệt lúc trước tiêu tán không ít, ít nhất, không phải chỉ có mình cũng Lãnh Hoa Đình hai người chiến đấu quên mình, mà còn có người đứng ở bên này trợ trận cho bọn họ.
Nhị phu nhân nghe xong cũng khẽ giật mình, lời nói này của Vương phi có chút ngang ngược, nhưng cũng thực sự hợp tình hợp lý, liền không khuyên nữa, lại làm một bộ dáng thản nhiên, bưng trà lên uống, Ngọc Bích đi ra ngoài gọi người, Cẩm Nương liền để Lãnh Khiêm đem mẹ của Châu Nhi dẫn vào.
Bất quá chỉ qua một chén trà, Ngọc Bích đã tay không trở lại, người còn chưa mang đến, thì Thượng Quan Mai đã hùng hổ lao đến, vừa vào cửa cũng không hành lễ, liền khóc lên: "Mẫu phi, người đây là ý gì, vì sao đột nhiên muốn bắt người hồi môn của Mai Nhi?"
Vương phi nghe xong liền nhìn về phía mẹ của Châu Nhi trên mặt đất, nói: "Người trong nội viện của ngươi là Đỗ bà tử? Ngọc Bích, làm sao ngươi còn không bắt người đến?" Câu nói đằng sau là hỏi Ngọc Bích.
Ngọc Bích khó xử nhìn trên Thượng Quan Mai, khom người nói với Vương phi: "Hồi Vương phi, nô tỳ vừa mới sai người đưa Đỗ bà tử đi, Thế tử phi đã phái người cản lại không cho nô tỳ bắt người, nói là chính mình sẽ tới chỗ ngài hỏi một câu hỏi cho thỏa đáng, nô tỳ liền đành phải trở lại."
Vương phi liền giống như tiếu phi tiếu nhìn Thượng Quan Mai nói: " Mai Nhi, chuyện Ngọc Bích nói là thật?"
Thượng Quan Mai bị ánh mắt kia của Vương phi nhìn có chút chột dạ, nhưng nghĩ lời nói trong phòng của tướng công, nàng lại nhấc lên dũng khí, liếc mắt nhìn Cẩm Nương, nói với Vương phi: "Mẫu phi, chẳng lẽ tướng công chỉ là con vợ kế, thì ngài cùng phụ vương liền chướng mắt tướng công đến vậy? Hôm nay còn hoài nghi thị tỳ của Mai Nhi, chúng ta đến tột cùng đã làm sai chuyện gì? Ngài lại lần nữa muốn bức bách sao?"
Lời nói này không đầu không đuôi, Vương phi nghe không giải thích được, khó hiểu nhìn Thượng Quan Mai, nhưng Cẩm Nương lại hiểu rõ ý tứ của Thượng Quan Mai, vừa rồi Vương gia xuống tay độc ác đối với Lãnh Hoa Đường, vỗ một cái liền làm trật khớp hắn, cái này không phải chỉ đau đớn trên thân thể, càng sẽ thương tổn tâm hồn, một đứa con trai không được phụ thân tín nhiệm, bị phụ thân dùng thủ pháp phi thường để dò xét, thì vết thương trên tinh thần càng lợi hại hơn vết thương trên thân thể, hôm nay Thượng Quan Mai đúng là mượn cớ Vương gia thấy thẹn với Lãnh Hoa Đường, cố ý mà nói chuyện, muốn hòa cùng chuyện của Đỗ bà tử với nhau, thậm chí, muốn huyên náo càng lớn, để cho Vương phi cùng mình từ đó không thể tùy tiện đi thăm dò chuyện tình trong nội viện của Thế tử phi.
"Mai Nhi nói vậy là có ý gì, ngày bình thường, ta khi nào bức bách qua ngươi? Ngươi phải nói cho rõ ràng, hôm nay vừa vặn Nhị thẩm thẩm ngươi cũng ở đây, mọi người làm chứng, đừng để một lát nữa đi ra, để cho người khác cho rằng ta ngược đãi con vợ kế."
Vương phi sắc mặt nghiêm túc ngồi ở trên mặt ghế, ngữ khí lãnh băng, ngày xưa ánh mắt ôn nhu như nước giờ phút này cũng trở nên sắc bén.
Thượng Quan Mai vừa nghe liền khóc càng lợi hại hơn, nức nở thi lễ với Nhị phu nhân rồi nói: "Nhị thẩm thẩm, ngài ở trong này cũng tốt, việc này nói ra thì Nhị đệ cùng Nhị đệ muội là rõ ràng nhất, mới vừa rồi Nhị đệ muội cùng Nhị đệ đi tìm Châu Nhi, không biết Châu Nhi sao lại tự tử, ta cùng tướng công là muốn đi tới nội viện của Lão phu nhân, đi ngang qua đại thông viện, liền nghe chỗ đó ầm ĩ, muốn đi xem, ai ngờ xảy ra án mạng, về sau, Nhị đệ muội tra ra là Minh Yến bên người phụ vương giết Châu Nhi, phụ vương trong cơn tức giận đá Minh Yến một cước, tướng công cũng rất khó chịu, cũng đá một cước theo, ai ngờ Minh Yến liền chết, phụ vương liền nhận định là tướng công đá chết, tướng công chính là một kẻ văn nhược thư sinh, sao lại có bản lãnh có thể đá chết Minh Yến, nhưng mà phụ vương lại không tin, lại... đánh tháo khớp tay của tướng công để thử..."
Nói đến chỗ này, Thượng Quan Mai cũng không có nói tiếp nữa, Vương phi cùng Nhị phu nhân sớm đã thay đổi sắc mặt, Vương phi thì đỡ hơn một chút, nàng cảm thấy cái này cũng không có gì, nếu là đổi lại chính mình, sợ cũng không tin Đường Nhi a, ai bảo việc này lại trùng hợp như vậy? Chuyện tình quá khéo đều có âm mưu, cái gọi là thiên tiên cục này tất cả đều là người ta đã xếp đặt.
Mà Nhị phu nhân lại tỏ ra khiếp sợ tột đỉnh, nàng đem bát trà đặt nặng nề trên bàn, nói với Vương phi: "Vương gia hành động như vậy quả thực quá đáng, Đường Nhi đã sớm tiếp Thế tử vị, Vương gia lại luôn không tín nhiệm nó, tương lai hắn như thế nào mà chấp chưởng cả Vương phủ? Người phía dưới làm sao có thể tín phục hắn?"
Vương phi nghe xong liền nghiêng mắt nhìn Nhị phu nhân, Nhị phu nhân này ngày bình thường ngạo khí cực kỳ thanh cao, bình thường mặc kệ việc vặt vãnh trong biệt phủ, hôm nay cũng thật sự là quá trùng hợp, nàng làm sao lại đến ngồi chơi trong nội viện của mình? Hôm qua mới chơi một vòng bài, hôm nay lại tới bái phỏng, lúc trước sao không ân cần như vậy?
"Đệ muội, bọn họ tiểu bối không hiểu chuyện, sao đến ngươi cũng nói như thế, Đường Nhi là con trai Vương gia, đánh hắn cũng tốt, mắng hắn cũng tốt, bất quá chỉ là theo đạo phụ thân dạy con, ở đâu ra cái gọi là làm quá, hắn đều là con thân sinh của Vương gia, Thế tử vị cũng đã để cho Đường Nhi rồi, làm sao mà không tín nhiệm hắn, bất quá là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, muốn tôi luyện Đường Nhi nhiều hơn thôi." Ngược lại nàng quay ra nói với Thượng Quan Mai: "Tục ngữ nói, thiên hạ vô bất thị chi phụ mẫu (không ai mà dám xem nhẹ cha mẹ), Mai Nhi, ngươi không phải không hiểu đạo lý đó chứ."
Nói một phen khiến cho Nhị phu nhân cấm thanh, trước kia Vương phi cũng không có sắc bén như vậy, nàng luôn xử lý chuyện tình trong phủ rất nhu hòa, chỉ cần không phải chuyện đại sự trên nguyên tắc, nàng luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, hôm nay sao lại đối chọi gay gắt lên, chẳng lẽ...
Không đợi Nhị phu nhân suy nghĩ xong, Vương phi nói với Ngọc Bích: "Đi, đem Đỗ bà tử này bắt tới đây rồi nói sau, ai dám ngăn cản, cứ việc kéo ra đánh."
Nhị phu nhân nghe xong càng kinh hãi, nàng nhất thời có chút đứng ngồi không yên, nhưng cũng không tiện đứng dậy cáo từ, liền đành phải tiếp tục ngồi, lạnh lùng nhìn.
Thượng Quan Mai vừa nghe thì nổi giận, ngăn lại Ngọc Bích nói: "Mẫu phi, người đến tột cùng vì sao muốn bắt thị tỳ của con dâu, cũng nên nói một lý do mới đúng."
Vương phi liền quay sang mẹ của Châu Nhi nói: "Ngươi... đem lời lúc trước nói ra cùng Nhị thiếu phu nhân và Nhị thiếu gia lập lại một lần nữa, lớn tiếng chút ít, để cho tất cả người trong phòng này đều nghe thấy."
Bà tử kia thấy bộ dạng dữ dội của Vương phi, không khỏi rụt rụt cổ, đang muốn mở miệng, thì chợt nghe Nhị phu nhân không nhanh không chậm nói: "Có mấy lời cần phải nghĩ thông suốt rồi hãy nói, nếu chỉ nịnh nọt a đua, hoặc là tham lam tiền tài liền mà ngay cả nữ nhi của bản thân cũng không cần để ý đến, đây chính là gặp báo ứng."
Mẹ của Châu Nhi nghe xong không khỏi ngẩng đầu nhìn Nhị phu nhân, liền chạm đến một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt kia nhìn như lạnh nhạt lại có lực đánh vào người, như muốn xuyên thấu thân thể của nàng, nàng không khỏi đánh cái rùng mình, rụt lại cổ, không dám nhìn nữa, lúng túng sau nửa ngày không nói gì.
Thượng Quan Mai thấy vậy liền khóc đến dữ dội, nói với Vương phi: "Nàng chỉ là một bà tử thấp hèn, nữ nhi của mình đều có thể ra tay hại, loại người này lời nói làm sao có thể tin, mẫu phi, chẳng lẽ ngài đã già nên hồ đồ?"
Nếu cứ như vậy đi xuống, mẹ của Châu Nhi tất nhiên sẽ sửa lời khai, Cẩm Nương đứng ở một bên thật sự là nhìn không được, liền nói với mẹ của Châu Nhi: "Ngươi không cần nghĩ nhiều, nghĩ thông suốt, cái gì nên nói, cái gì không nên nói thì ta không biết, ta chỉ biết là, ngẩng đầu ba thước có thần linh, người đang làm, trời đang nhìn, Châu Nhi hồn còn chưa đi xa, nàng mặc dù không phải là con trai, nhưng cũng là miếng thịt trên người ngươi, nàng có nỗi oan tình, e sẽ phải hóa lệ quỷ đi tìm người hại nàng báo thù."
Rốt cuộc là làm việc trái với lương tâm, mẹ của Châu Nhi nghe xong những lời này của Cẩm Nương liền ngẩng đầu nhìn chung quanh, phảng phất giống như Châu Nhi đang sống đứng sờ sờ bên cạnh nàng, trong giây lát, lại nghe cạch một tiếng, giống như có cái gì đó bị đập vỡ, trong phòng mọi người vẫn không nhúc nhích, tại sao có thể có cái gì đó bị đập bể? Nàng đột nhiên sợ hãi, ôm đầu khóc: "Châu Nhi a, không nên trách nương, đều là Đỗ bà tử nói, ngươi không chết sẽ hại cả nhà, con ơi, nương cũng không nỡ, thật sự không nỡ a, con không nên trách nương, nương đốt thêm chút ít tiền giấy cho con, nếu có kiếp sau con nên đầu thai vào một nhà tốt."
Người trong phòng nghe được tinh tường, cũng thấy minh bạch, Cẩm Nương cũng không tận lực đi bức bách mẹ của Châu Nhi, Nhị phu nhân thấy tình cảnh này bất đắc dĩ tựa lưng vào ghế ngồi, tựa hồ cảm thấy vô lực trước nay chưa từng có, đôi mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng lại nhìn về phía Cẩm Nương, ánh mắt lợi hại chua ngoa, chỉ là nhẹ quét mắt một vòng, liền có thể làm cho người ta sinh ra một cỗ áp lực vô hình.
Cẩm Nương nâng mắt nhìn lại, ánh mắt kiên định mà chấp nhất, bình tĩnh, con ngươi trong trẻo trong sáng không hề chớp mắt, hai người đối mặt thật lâu, Nhị phu nhân vẫn là thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Vương phi.
Vương phi vuốt ve xuyến phật cầu trong tay, vô ý thức khuấy động lấy, thấy Nhị phu nhân nhìn qua, nàng cười yếu ớt nói với Nhị phu nhân: "Đệ muội, ngươi cũng là nghe rõ ràng? Lời của nàng nói rất rõ ràng."
Nhị phu nhân cũng là cười lạnh một tiếng nói: "Vương tẩu nói quá lời, cái này đều là chuyện trong phủ của Vương tẩu, ta bất quá vừa gặp phải mà thôi, mọi chuyện đều do Vương tẩu xử lý, ta ở bên cạnh chứng kiến là được, cũng nên cùng Vương tẩu học một ít trị gia chi đạo."
Hừ, lúc này ngược lại chối sạch sẽ, Vương phi cũng lười cùng nàng dây dưa, chỉ Thượng Quan Mai nói: "Mai Nhi cũng đã nghe rõ rồi chứ? Cái này cũng không phải là ta bức bách ngươi nha, Ngọc Bích, ngươi còn không đi bắt người, chẳng lẽ lại muốn để cho người ta giết người diệt khẩu sao?"
Vương phi lời này nói ra rất nghiêm trọng, Thượng Quan Mai không khỏi tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nói với Vương phi: "Mẫu phi, lời này ngài nói là có ý gì, chẳng lẽ người hoài nghi Mai Nhi sai Đỗ ma ma đi hại người sao?"
Vương phi tiếu phi tiếu nhìn nàng nói: "Ta cái gì cũng không nói, chỉ vì xảy ra chuyện Bình Nhi cùng Châu Nhi, nên muốn bọn nha hoàn làm việc chuyên tâm một chút thôi, nếu Mai Nhi muốn nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào."
Ngọc Bích lần nữa mang người đi, Thượng Quan Mai còn muốn lý luận, thì Nhị phu nhân liếc mắt một cái, nàng liền thành thật im miệng không nói thêm gì nữa.
Không bao lâu, Ngọc Bích còn không có đem Đỗ bà tử tới, thì bên có ngoài một tiểu nha đầu báo lại, nói là Lão phu nhân đã tới.
Vương phi nghe xong nhướng mày, thật khó khăn liếc nhìn Cẩm Nương, Cẩm Nương cũng hiểu được cực kỳ đau đầu, lại tới một người khó chơi, một lát nữa sợ là phải khởi động tinh thần tới ứng đối.
Chỉ là việc hôm nay thật là quá trùng hợp đi, Nhị phu nhân ở trong này cũng thôi, ngày bình thường Lão phu nhân thật là cũng rất ít đi tới trong phòng Vương phi, bởi vì Lão phu nhân không thích Vương phi, hai người nói chuyện liền không hợp, cho nên, Vương phi bình thường không có hàng ngày thỉnh an với Lão phu nhân, chỉ khi ngày lễ ngày tết mới mời đến dự tiệc, Lão phu nhân, cũng không muốn gặp Vương phi, bà tình nguyện đi lại qua hai phủ kia, cũng không nguyện đến chỗ Vương phi, ngược lại Vương gia thỉnh thoảng cũng thỉnh an với Lão phu nhân, cũng là nhờ như thế, địa vị trong phủ của Lão phu nhân mới được cực kỳ tôn sủng, Vương phi thường bị chọc tức giận tích tụ trong lòng, vài ngày cũng khó khăn tiêu tán.
Hai người không thường lui tới, nhưng hết lần này tới lần khác rất trùng hợp đều đến đây, việc này, thật đúng là càng phát ngày càng phức tạp.
Quả nhiên, một lát sau Lão phu nhân dưới sự trợ giúp của một tiểu nha hoàn đi tới, Thượng Quan Mai vừa thấy liền nhào tới: "Bà nội, ngài cần phải làm chủ cho Mai Nhi, Mai Nhi... Mai Nhi thật nuốt không trôi một hơi này, nếu như bà nội cũng không thể làm chủ cho Mai Nhi, Mai Nhi ngày mai liền trở về nhà mẹ đẻ, trong phủ này cũng không có ai để Mai Nhi vào trong mắt."
@by txiuqw4