sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 086 phần 1

Chương 86

Lời này quá mức to gan vô lễ, Cẩm Nương nghe xong trong lòng không khỏi bốc hỏa, nghiêng đầu nhìn bắt gặp ánh mắt của Lãnh Thanh Dục, lại thấy trong mắt của hắn là một nụ cười ranh mãnh, không khỏi lập tức tỉnh ngộ, người này là cố ý làm cho nàng khó xử.

Mới vừa rồi một khúc cầm ca đã nhắm trúng không ít người sinh ghen ghét, nếu còn làm trò trước mặt của mọi người cùng người này lý luận, sợ sẽ làm cho người ta bắt được cơ hội để công kích mình, có Vương phi cùng Lưu phi nương nương ở đây, không bằng giả bộ ngu giữ vững trầm mặc, làm một con dâu biết điều nghe lời là tốt rồi, rồi sẽ có người thay mình ra mặt thôi.

Lãnh Thanh Dục vốn còn là thiếu niên, vóc người thon dài cao gầy, tướng mạo tuấn tú phiêu dật, lại là trụ cột hoàng thân quốc thích, hơn nữa còn chưa đính hôn, trong mắt của không ít thái thái phu nhân ở đại sảnh này hắn là người con rể tốt nhất, lại càng là lang quân như ý trong lòng của không ít cô nương tiểu thư, nên vì lời nói vừa rồi của hắn, nhất thời liền bùng nổ, bọn nữ tử vốn vì một khúc cầm ca của Cẩm Nương mà ghen tỵ rồi, hiện tại lại càng thêm ghen ghét Cẩm Nương.

Chịu không nổi nhất tất nhiên là Dụ Thân Vương phi, nàng giận con trai bảo bối nhà mình một cái, mắng: "Ngươi nói lời ngu ngốc gì đó, cháu dâu là bảo bối trong lòng Vương thẩm ngươi, có thể tùy tiện cho ngươi nói hươu nói vượn sao? Hơn nữa, nữ tử ở đại sảnh này tài mạo song toàn quả thật rất nhiều, ngươi thích thì tự mình cầu hôn để tìm lão bà là được."

Ngụ ý, ở đại sảnh này tùy tiện chọn một người thôi thì so sánh với Cẩm Nương cũng tốt hơn, ánh mắt nhi tử cũng quá kém rồi.

Vương phi nghe liền nở nụ cười lạnh, đang muốn nói chuyện, thì Lưu phi nương nương cũng đã nói trước rồi, "Cúc Thanh, đừng không có ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, thử hỏi trong Đại Cẩm triều lại có mấy người có thể có tài như Cẩm Nương? Không nói đến phương pháp trị gia tinh diệu kia, chỉ cần một khúc cầm ca mới vừa rồi thôi, ta và ngươi làm sao cũng chưa từng nghe được cả, mới mẻ lạ lẫm, sợ là do chính nàng sáng tác ra, nữ tử bên trong phòng khách này, có thể đàn hát quả thật không ít, lại có người nào được như nàng vậy, vừa viết từ khúc vừa đàn hát chứ? Ngươi muốn tìm được con dâu tốt như thế quả thật là khó khăn a, không trách được Tiểu Dục tuổi không nhỏ mà còn không có đính hôn, đứa nhỏ này ánh mắt không tệ đâu."

Lưu phi nương nương vị phân tôn quý, trong cung là người đứng đầu một trong bốn phi, lại được Hoàng Thượng vinh sủng mấy chục năm không suy, tự nhiên cũng là nhân vật có thủ đoạn rồi, lời như thế nói xong khiến Dụ Thân Vương phi á khẩu không trả lời được, mặc dù không có cam lòng, nhưng cũng không tiện phản bác, không thể làm gì khác hơn là nghiêng mắt qua trừng Lãnh Thanh Dục.

Lãnh Thanh Dục nhún nhún vai bộ dạng rất vô tội, đang muốn nói chuyện, thì từ bên cạnh đi ra một nữ tử, vóc người uyển chuyển, lượn lờ như cành liễu trong gió, cùng một đôi mắt thanh lệ, như sương khói lượng lờ, ẩn tình nhìn Lãnh Thanh Dục, "Thanh Dục ca ca, đã lâu không gặp!" Thanh âm như hoàng oanh thâm cốc, trong trẻo dịu dàng dễ nghe.

Lãnh Thanh Dục vừa thấy nàng giống như đụng phải quỷ, thân thể chợt lóe, liền trốn phía sau Dụ Thân Vương phi.

Nàng kia nhìn thấy, đôi mắt to mỹ lệ lập tức dâng lên ngấn lệ, ủy khuất ướt át.

Dụ Thân Vương phi một tay kéo Lãnh Thanh Dục tách rời ra, cao hứng đối với nàng kia nói: "Hàm Yên a, Thanh Dục ca ca của ngươi thật sự đã lâu không gặp ngươi, nên có chút ngại ngùng thôi." Vừa nói hai ngón tay xê dịch, nhéo một cái ở ngang hông của Lãnh Thanh Dục.

Lãnh Thanh Dục bị đau đến thở ra một hơi, không thể làm gì khác hơn là mặt lạnh đối với nữ tử tên Hàm Yên kia nói: "Đúng vậy a, đúng vậy a, đã lâu không gặp." Vừa nhấc mắt, liền thấy ánh mắt cười như không cười của Cẩm Nương, nhìn hắn mà giống như đang xem kịch vui vậy, trong lòng không khỏi phát hỏa, đến gần Hàm Yên một bước nói: "Hàm Yên muội muội, ngươi có mới vừa rồi có nghe khúc mà thế tẩu đàn ra không? Ca ca ta nghe được như si như say a."

Hàm Yên thấy hắn chịu cùng mình nói chuyện, vừa thân cận đến gần, trong lòng chợt vui sướng, nhưng lập tức bị những lời này của hắn tưới cho lạnh lòng, nên không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn Cẩm Nương một cái, khinh thường chu miệng nói: "Nàng có cái gì tốt, tướng mạo thường thường, lại là thứ xuất chi nữ, còn là phụ nhân đã gả cho người khác, Thanh Dục ca ca, ngươi không nên vì nàng ca một khúc mà bị lừa gạt, nghe nói phu nhân Tôn gia rất ghét nàng, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, thì làm gì có thể đàn ra khúc như vậy, ai biết nàng học lén ở đâu rồi tới đây khoe khoang."

Vương phi từ khi nghe Lãnh Thanh Dục nói như vậy đã rất không vui rồi, hiện tại lại nghe Hàm Yên như thế nói xấu Cẩm Nương, thì lửa giận càng cháy lớn, đối với Hàm Yên kia nói: "Bình Dương Quận chúa, làm sao ngươi biết khúc của Cẩm Nương học trộm mà ra, vậy là ngươi đã từng nghe được ca khúc này ở đâu sao?"

Hàm Yên miệng nhếch lên, khinh thường nói: "Những từ khúc ướt át như thế, bổn Quận chúa làm gì nghe qua, không khỏi làm dơ bẩn lỗ tai của bổn Quận chúa sao? Nghĩ lại con dâu của Vương thẩm đã là phụ nhân gả cho người ta, mà còn hát ra những ca từ triền miên xót xa, không biết nàng cùng người phương nào mà mang cảm xúc nỗi buồn ly biệt, lại thê lương bi ai đến khó bỏ thế, chẳng lẽ... nàng tự có tư tình sao?"

Vương phi vừa nghe thì giận dữ, Hàm Yên nói lời này quá mức ác độc, nữ tử trong sảnh này mới vừa ca múa, phần lớn là hát Tiểu khúc trong khuê phòng, ca từ tất nhiên cũng miêu tả thần thái của tiểu nữ, mà Cẩm Nương hát những từ khúc này cũng không quá đáng, nhưng Hàm Yên lại vạch lá tìm sâu như vậy, rõ rang là muốn kiếm chuyện, nàng đang muốn đánh trả, thì Lưu phi nương nương đem nàng lôi kéo, đứng dậy đối với Hàm Yên nói: "Bản thân ngươi nói ca từ của Cẩm Nương là diễm tình ướt át, ngươi mới vừa rồi hát một bài “Mộc Lan Hoa” trong đó không có nhiều tình ý giống như vô cùng thống khổ, cùng tương tư vô tận sao? Thử hỏi Bình Dương ngươi, vậy là ngươi cũng đang cùng người nào tương tư, từ khúc của ngươi không diễm tình ướt át sao?"

Bình Dương tựa hồ có chút sợ hãi Lưu phi nương nương, hơn nữa Lưu phi nương nương sau khi đứng dậy, còn cao hơn nàng nửa cái đầu, ngẩng đầu nhìn gần bà, nàng lại càng chột dạ hoảng sợ, nên lúc này, đối với lời nói của Lưu phi nương nương cũng không biết trả lời như thế nào, nên không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không nói, chẳng qua là đưa mắt liếc xéo Cẩm Nương.

Người gây họa Lãnh Thanh Dục thì mang vẻ mặt xem kịch vui, thấy Hàm Yên đàng hoàng không nói thêm gì nữa, hắn lại hướng Dụ Thân Vương phi nói: "Nương, sau này ngài cũng phải cẩn thận chút ít khi tìm vợ cho ta, không có tài giống thế tẩu vậy thì ta không cần a, nếu không, dù có cưới vào cửa, ta cũng không thích." Vừa nói, vừa nhìn bộ dạng Cẩm Nương nhíu mày, quăng cho vẻ mặt rất ám muội, lọt vào trong mắt một đám đại gia khuê tú thì tựa như hắn cùng với Cẩm Nương thật có gian tình vậy.

Hàm Yên thấy thì tức giận một chút, lại vọt lên, lôi kéo ống tay áo Lãnh Thanh Dục nói: "Thanh Dục ca ca, ngươi đây là ý gì, ngươi... ngươi thế nhưng cùng nàng... Dưới ban ngày ban mặt mà lại, nàng là phụ nữ có chồng, các ngươi..."

Cẩm Nương sắp tức điên rồi, nghĩ tới mình mà còn không lên tiếng, thì những người này cho là mình cam chịu, hoặc là chột dạ, nàng cố nén lửa giận, lạnh lùng bình tĩnh nhìn Lãnh Thanh Dục nói: "Tạ ơn Thế tử nâng đỡ, Cẩm Nương cảm kích khôn cùng, bất quá, Cẩm Nương cảm thấy rất may mắn vì đã là phụ nhân sớm gả cho người, nếu không, mà gặp phải nhân vật bậc này như Thế tử, thì chẳng phải cả đời của Cẩm Nương sẽ bị hủy hết hay sao?"

Lãnh Thanh Dục nghe được thì chân mày cau lên, hắn không nghĩ tới Cẩm Nương lại dám cùng hắn lý luận, theo kinh nghiệm thường ngày của hắn, nữ tử bị chế giễu như thế không phải là thẹn đến muốn chui xuống đất, thì cũng tức giận đến tìm khóc tìm chết, dáng vẻ này của Cẩm Nương, vẫn mang một bộ dạng bình tĩnh thong dong, trong giọng nói thì chứa đầy đao kiếm, một chút mặt mũi cũng không cho hắn, ý trong lời nói rất rõ ràng, hắn chính là một kẻ xấu xa vô lại, cho dù ai gả cho hắn, thì cũng sẽ tự hủy cả đời.

Hắn vốn hay là ở Hoa Lầu Hí phường chơi bời đã quen, trêu chọc nữ tử như thế nào đều thuận lợi như ý, nhưng nơi này trưởng bối quý thân đều có mắt, hắn lại không tiện đem lời thô tục nói ra, hơn nữa cô gái trong nhà đều đang nhìn hắn, vì vậy gương mặt tuấn tú khẽ giận, nhưng vẫn tươi cười không ngớt, chiết phiến trong tay vung lên, động tác tiêu sái phong lưu, từ từ đi tới trước mặt Hàm Yên, cười nói: "Hàm Yên muội muội, thế tẩu nói nếu là gặp phải người như ta đây, thì cả đời sẽ bị phá hủy, muội muội, ca ca có xấu xa như vậy sao?"

Hàm Yên thấy hắn đến gần, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài, vừa nghe hắn nói như vậy, trái tim lại càng như bị sét đánh, xấu hổ nghiêng đầu đối với hắn nói: "Nàng bất quá là gả cho... người có thân thể không tốt thôi, có chỗ nào hơn Thanh Dục ca ca ngươi, Thanh Dục ca ca, nàng là một kẻ không quen biết, chúng ta cần gì phải nói đến nàng mãi, Hàm Yên lúc đến có thêu hai túi thơm, tặng cho ca ca này." Vừa nói vừa lấy trong túi ra cái hà bao xinh đẹp tinh tế, Lãnh Thanh Dục thấy liền cười nhận, nhưng chỉ cầm ở trên tay, có thể tiện tay vứt, bộ dáng kia tựa hồ tùy thời cũng sẽ đem túi thơm kia vứt bỏ vậy.

Hắn vốn nghĩ rằng Hàm Yên sẽ tìm Cẩm Nương náo loạn mấy câu nữa, kết quả nha đầu này chỉ cần nhìn thấy hắn thì hai mắt xám ngắt, ngay cả ghen tỵ cũng giảm đi, hay là nhanh chóng tránh đi mới tốt, còn ở lại nữa sợ là bị quấn đến khó thoát thân.

Dụ Thân Vương phi cũng biết nhi tử nhà mình ngang tàn đã quen, cho nên khi Cẩm Nương nói lời kia, nàng cũng không phải là rất tức giận, như thế cũng tốt, tránh cho Thanh Nhi còn không có đón dâu liền có danh tiếng bất nhã, thấy nhi tử đang rất nhàm chán, thì liền đối với hắn nói: "Thanh Dục, mang Hàm Yên muội muội đi chơi đi, hôm kia con không phải nói đã vẽ bức tranh tốt muốn cho Hàm Yên nhìn sao? Mau đi đi."

Dụ Thân Vương phi là rất muốn Hàm Yên làm Thế tử phi, bởi vì Hàm Yên chính là cháu gái ruột của đương kim Hoàng Hậu, lại thâm sâu được Hoàng Hậu nương nương sủng ái, là Quận chúa có vị phân cao nhất cả thành, đất phong nhiều nhất, gia thế tốt nhất, nếu như học có thể tới kết thân, thì sẽ là hai kẻ mạnh kết hợp, Vương gia ở trong triều sẽ có thêm một thế lực ủng hộ, có lẽ, sẽ có thể đứng ngang hàng cùng Giản Thân Vương, hơn nữa... hắc ngọc đại biểu lực lượng cùng tài phú kia... đợi một thời gian, có lẽ sẽ chia được một chén canh cũng không biết chừng?

Lãnh Thanh Dục nghe được ánh mắt đều trợn tròn, hắn sợ nhất là vị tiểu Quận chúa dã man và kiêu căng này, hôm nay bất quá chỉ đùa để nàng cho Cẩm Nương khó khăn, để hắn chơi thật vui mà thôi, nếu thật sự bắt hắn cùng nàng ở chung một chỗ, vậy hắn còn không bằng nhảy xuống sông Lăng Hà đi...

"Nương, Dục Nhi nào có vẽ tranh, không có... ta không..." Lãnh Thanh Dục nhảy chân phải một cái liền muốn chạy, đã bị Dụ Thân Vương phi một tay bắt được, trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Ngươi biết điều một chút cho ta, nếu không, một hồi phụ vương của ngươi tới, ta sẽ cho ngươi đẹp mắt."

Lãnh Thanh Dục nhất thời đánh rùng mình một cái, cúi đầu nhìn xéo Hàm Yên, không dám chạy nữa, Hàm Yên cười đi qua dắt ống tay áo hắn: "Thật sao? Thanh Dục ca ca muốn dẫn ta đi xe tranh hả? Hàm Yên biết, Thanh Dục ca ca họa kỹ cao siêu..." Hàm Yên còn đang hưng phấn mà nói lẩm bẩm, hai mắt lòe lòe tỏa sáng, mặt đỏ hồng hồng, nhưng mà Lãnh Thanh Dục chỉ cảm thấy da đầu tê dại, căm tức nghiêng đầu nhìn Cẩm Nương.

Lại thấy Cẩm Nương nguýt một cái, ánh mắt không biết nhìn nơi nào, mặc hắn cau mày trợn mắt, nàng cũng xem như hắn không tồn tại, tựa hồ sớm đã biết hắn là người như vậy, trong lòng hắn càng thêm buồn bực, bị Hàm Yên nửa xô nửa kéo, đành bất đắc dĩ đi ra khỏi sảnh.

Lãnh Thanh Dục vừa đi, một đám thanh niên nam tử cũng cảm thấy không có gì hay để nhìn nữa, cũng ồn ào đi ra ngoài, dù sao tiệc nam nữ cũng chia ra, trong nhà không có nam chủ nhân, bọn họ liền không có lý do để ở lại.

Trong nhà chỉ còn lại có nữ quyến, mọi người nói chuyện cũng dễ dàng tùy ý chút ít, Lưu phi nương nương liền lôi tay Cẩm Nương nói: "Ngươi đứa nhỏ này, thông minh thì thông minh, chẳng qua lại mềm yếu chút ít, sau này đụng phải những chuyện tương tự, chi bằng ngươi thả lá gan đi tìm công đạo lại mới phải."

Cẩm Nương nghe được một trận xấu hổ, mình không thế nào ra mặt, đã để cho một đám nữ nhân hận gần chết rồi, nếu như còn biểu hiện được cường hãn, sợ là danh tiếng hung dữ nhất định sẽ lan truyện trong giới quý tộc kinh thành, nhưng hiện tại người khác chỉ biết nói nàng nhát gan sợ phiền phức, sự sắc bén tuy cần lộ ra, nhưng cũng không nên quá lộ, mà sẽ trở thành chim đầu đàn, thiệt thòi lớn như vậy nàng mới không làm đâu.

Nhưng mà, trên mặt nàng vẫn rất kính cẩn đáp, hứa hẹn lại, sau này sẽ sửa vân vân.

Bên kia Thượng Quan Mai thấy liền cười nói: "Nương nương, đệ muội hôm nay cũng đủ làm náo động rồi, đầu tiên là biện pháp trị gia kia, đủ để cho rất nhiều bá nương thẩm thẩm ngồi đây mở rộng tầm mắt, sau đó lại còn hát vang một khúc kinh động bốn bề, ngài còn muốn như thế nào nữa đây, dù sao cũng phải cho... người bình thường như chúng ta giữ một chút xíu không gian để biểu hiện chứ?"

Lưu phi nương nương nghe xong cũng cười, quay đầu đối với Thái tử phi nói: "Muội tử của người miệng lưỡi càng ngày càng lợi hại rồi, nhìn một cái há miệng này xem, vừa mở miệng là từng lời từng chữ chặt chẽ, nói giống như Bổn cung có rất nhiều thiên vị vậy, đồng dạng là cháu dâu, sao có thể bất công chứ, bất quá là Đình Nhi... so sánh với Đường Nhi thì hơi thiệt thòi, cho nên ta mới đối với Cẩm Nương ân cần hơn một chút thôi."

Lời này vẫn còn có chút ý lấy lòng, dù sao lúc đầu vì chuyện chưởng gia, giữa Lưu phi nương nương cùng Thái tử phi có chút bất hòa, Lưu phi nương nương cũng không muốn trước mặt quá cứng rắn, cho nên mới nói lời này.

Thái tử phi nghe cũng là cười nói: "Không phải như thế? Mai Nhi hôm nay cũng càng ngày không biết quy củ, nàng đường đường là Thế tử phi, sau có thể vì chút ít lời lẽ mà tranh chấp chứ, tương lai làm sao ở Giản Thân Vương phủ để chưởng gia a, sau này nên cùng Vương thẩm học một ít mới đúng, không được trở nên không phóng khoáng thế."

Lưu phi nương nương nghe lời này liền có chút ít khó chịu, Thái tử phi là đang cảnh cáo Cẩm Nương cùng Vương phi, Thế tử vị đã định, cho dù Cẩm Nương có xuất sắc đến thế nào, ở trong Giản Thân Vương phủ được tiếp nhận cả Vương phủ cũng chỉ có thể là Lãnh Hoa Đường, do đó việc chưởng gia cũng chỉ có thể là Thượng Quan Mai, đồng thời cũng báo cho Thượng Quan Mai, không nên tranh giành một ít lợi nhỏ, chỉ để ý nắm đại cục trong tay là được.

Cẩm Nương nghe xong không khỏi ngước mắt nhìn Thái tử phi một cái, Thái tử phi cùng Thượng Quan Mai lớn lên cũng rất tương tự, chẳng qua là khí độ đoan nghiêm uyển chuyển, so sánh với Thượng Quan Mai thì thành thục trầm ổn hơn, xem ra, cũng là cao thủ trong đấu tranh, may mắn là Thượng Quan Mai so với nàng, vừa non nớt nhiều, chẳng qua cứ như thế này đi xuống, sau này cuộc sống của mình cùng tướng công ở trong phủ sợ là càng khó khăn hơn, vừa nghĩ như thế, nàng hoàn toàn nâng cao tinh thần hơn.

Trong lòng cũng càng bách chuyển thiên hồi, nhìn hết toàn sảnh, thật ra có không ít phu nhân tiểu thư, nhưng các nàng chẳng qua là tới đây cùng Thái tử phi và Lưu phi nương nương cho hợp lễ, xong thì liền trở về chỗ của mình, ba bốn người đang ở chung một chỗ tán gẫu, chỉ có một nhà Giản Thân Vương mới ở nơi này vừa phụng bồi Lưu phi nương nương cùng Thái tử phi, xem ra, thân phận của các phu nhân ở hàng ghế bên kia tất nhiên là thua một bậc.

Hơn nữa, nhị vị quý nhân này thường ngày ở trong mắt sợ cũng không chứa người nào, đối với thân nhân nhà mình mới có thể có sắc mặt này, ngay cả Hàm Yên Quận chúa mới vừa rồi, cũng rất là sợ hãi Lưu phi nương nương, xem ra, ở trong cung Lưu phi nương nương địa vị cũng không thấp, nếu Thượng Quan Mai có Thái tử phi làm chỗ dựa vào, vậy mình cũng có thể dựa vào Lưu phi nương nương, ít nhất, trước khi Thái tử lên ngôi, cái núi dựa này vẫn có đủ bản lãnh đối kháng được Thái tử phi.

Nghe nói đương kim Hoàng Thượng đang thời tuổi xuân, Thái tử muốn kế vị, vẫn còn là chuyện rất xa, mà hôm nay độc tố của Lãnh Hoa Đình đang từ từ thanh trừ, không lâu sau, sợ là có thể đứng lên, mà khi đó, hắn có cường kiện khí lực rồi, tất nhiên sẽ không hề sợ những thứ kia lãnh đao lãnh kiếm xâm nhập nữa, bởi vì, nàng tin tưởng, hắn sẽ bảo vệ nàng.

Đang trầm tư, thì đã nghe Lưu phi nương nương nói: "Cẩm Nương a, mặc dù Đình Nhi không phải là Thế tử, nhưng hắn nhưng là con trai trưởng, đứa con vợ cả duy nhất của Giản Thân Vương, thân thể hắn tuy không tốt, nhưng Hoàng Thượng lại đối với hắn càng đồng tình hơn, mà ngươi lại có tài, sau này thì hẳn nên cố gắng tương trợ mẫu thân ngươi rất xử lý cả Vương phủ, gắng đạt tới tương lai có thể tự mình gánh vác, mới có thể trợ giúp cùng chiếu cố Đình Nhi."

Đây là đang tiết lộ cho Cẩm Nương một tin tức rất tốt, Hoàng Thượng đối với con trai trưởng của Giản Thân Vương rất đồng tình, nói cách khác, Hoàng Thượng đối với việc phân biệt đích thứ rất là để ý, cũng phải, vì có rất ít con vợ kế có thể thừa kế Thế tử vị, nếu không phải Lãnh Hoa Đình thân thể tàn tật, thì Thế tử vị này không thể nào để cho Lãnh Hoa Đường tới thừa kế, vậy cái này có thể hiểu là nếu Lãnh Hoa Đình thân thể khôi phục, thì có thể tìm Hoàng Thượng đòi lại Thế tử vị hay không?

"Tạ nương nương dạy bảo, Cẩm Nương nhất định nghe lời khuyên của nương nương, dốc lòng học tập trị gia quản lý tài sản, trợ giúp mẫu phi xử lý Vương phủ, hiếu kính cha mẹ chồng, chiếu cố tướng công." Cẩm Nương kính cẩn trả lời.

Lưu phi nương nương thấy nàng nói rất thật tình, không giống như bộ dạng nói cho có lệ, liền gật đầu, bên kia Thượng Quan Mai nghe thấy, thì giọng nói có chút ảm nhiên nói: "Sợ là đệ muội quá mức xuất sắc, sẽ dẫn tới một đám thiếu niên thế gia khuynh tâm ghé mắt, ngược lại sẽ làm bị thương lòng của Nhị đệ a."

Vương phi nghe được thì nhướng mày, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy được, Lãnh Thanh Dục bất quá chỉ là hồ nháo thôi, hơn nữa Cẩm Nương sau khi gả vào phủ thì quan tâm chăm sóc Đình Nhi đến cỡ nào, người làm mẫu thân như nàng thấy được nhất thanh nhị sở, lời này của Thượng Quan Mai rõ ràng là làm bại hoại danh tiếng của Cẩm Nương, nếu lời này là của Dụ Thân Vương phi hoặc Bình Dương Quận chúa, thì nàng còn có thể không tức giận, dù sao họ cũng là người ngoài, nhưng hôm nay thân là chị dâu mà Thượng Quan Mai lại có thể nói như thế, nếu như truyền ra ngoài, thì Cẩm Nương sẽ trăm miệng mà không thể biện giải.

Vương phi đang muốn mở miệng khiển trách Thượng Quan Mai, thì Nhị thái thái vẫn đang trầm mặc nói: "Cẩm Nương đứa nhỏ này rất hiền lành, coi như là có những thứ người lang thang vô hình kia đến nói đùa, nàng cũng sẽ không làm ra chuyện vô sỉ kia, Mai Nhi, ngươi đại khái có thể yên tâm."

Vương phi vừa nghe lời này càng tức hơn, Nhị thái thái dường như đang giải thích với Thượng Quan Mai, và khích lệ Cẩm Nương, thật ra thì dùng từ cũng rất cố ý, cái gì gọi là Cẩm Nương quá hiền lành? Ý nói là mới vừa rồi Cẩm Nương đối với sự khiêu khích của Lãnh Thanh Dục quá mức mềm yếu, không có lời lẽ nghiêm khắc khiển trách sao.

Cẩm Nương mới vào yến hội của thế gia quý tộc, tự nhiên không thể quá mức hung hăng, phải ở cùng một chỗ với các trưởng bối, thì không phải là nơi để một tiểu bối nàng ra mặt, mới vừa rồi biểu hiện của Cẩm Nương làm Vương phi là rất hài lòng, cùng những thứ nam tử không ra gì kia ồn ào đấu võ mồm, sẽ đánh mất đi phong phạm khuê tú.

Phía sau còn dùng đến hai chữ vô sỉ, thật ra chính là đang biến tướng chửi Cẩm Nương vô sỉ, ở trước mặt mọi người mà bị nam tử trêu chọc.

Đang muốn đáp trả Nhị thái thái mấy câu, thì lúc này Dụ Thân Vương phi đã tới, nàng mới vừa rồi đi vào cổng trong, Trữ Vương phi mang theo Thế tử phi cùng Quận chúa Lãnh Uyển đến đây dự tiệc, nàng phải đi nghênh đón.

Trữ Vương phi cùng Dụ Thân Vương phi vốn là tỷ muội ruột thịt, hôm nay vì sao so sánh với Giản Thân Vương phi tới muộn hơn, cũng sắp đến giờ cơm rồi mới chịu đến.

Cẩm Nương liếc mắt liền thấy sắc mặt khó chịu của Tôn Vân Nương khi vào phòng, Lãnh Uyển thì vừa nhỏ giọng khuyên cái gì đó, thấy đã bước vào phòng, mới dừng lại không có nói nữa.

Dụ Thân Vương phi cùng toàn gia của Trữ Vương phi hành lễ cho Lão thái phi trước, lại tới làm lễ ra mắt cho Lưu phi nương nương cùng Thái tử phi.

Lưu phi nương nương làm như không quá chào đón Trữ Vương phi, đối với Trữ Vương phi hành lễ rất là lãnh đạm, chỉ có Thái tử phi đối với Trữ Vương phi rất là thân mật, hỏi: "Trúc Thanh thẩm thẩm làm sao tới trễ như thế, đều sắp mở tiệc rồi rồi đó."

Trữ Vương phi nghe liền thở dài một hơi, liếc xéo Tôn Vân Nương, đối với Thái tử phi lắc đầu, một bộ dạng rất mệt mỏi: "Ai, còn không phải là trong phủ có một chút chuyện, quả thật là làm cho người ta không yên lòng..." Vừa nói vừa dừng một chút, cử chỉ như không muốn nói thêm, vòng vo đề tài rồi nói: "Không nói cái này nữa, ta mới biết, liền để cho Uyển Nhi làm mấy khăn thiêu bách tử thiên tôn, còn có mấy bộ yếm, cũng là đồ vật không đáng giá tiền, một hồi để ta cho người lấy qua cho ngài."

Thái tử phi vừa nghe, mặt liền đỏ, ngượng ngùng cúi đầu đáp một câu, Trữ Vương phi liền ghé sát vào tai nàng nói: "Ở chỗ thím mà cũng giấu diếm sao? Uyển Nhi đã nói với ta, ngươi có rồi."

Thái tử phi nghe liền nhìn Uyển Nhi một cái, cũng hạ thấp giọng nói với Trữ Vương phi: "Chuyện này không thể lộ ra, trong cung tiểu nhân quá nhiều, hôm nay vừa mang thai, ta sợ..."

Trữ Vương phi lập tức nói: "Ta sẽ cẩn thận, yên tâm đi, ngươi ngàn vạn lần phải bảo trọng, có nhi tử mới thật sự là có chỗ để dựa vào a." Trữ Vương phi lập tức thấp giọng trả lời.

Thái tử phi lúc này mới trì mới từ từ ngước mặt, đưa mắt nhìn Tôn Vân Nương nói: "Thím bị con dâu làm cho tức giận sao?" Lời này cố ý cất cao âm thanh để nói, bên kia Cẩm Nương đang cùng nói chuyện với Vân Nương, còn có Nhị thái thái Lưu phi nương nương đang ngồi đó, nên tất cả đều nghe thấy được, vì vậy không khỏi quay đầu nhìn sang đây.

Trữ Vương phi nghe đầu tiên là một trận kinh ngạc, nhưng thấy trong mắt Thái tử phi có vẻ tàn khốc, nàng lập tức hiểu, liền cũng lớn tiếng trả lời: "Ai, thật là làm người ta không yên lòng a, ngươi nói xem các ông thu thông phòng nạp tiểu thiếp gì đó, không phải là chuyện rất bình thường sao? Nàng không nên náo loạn như thế, bản thân mình gả vào phủ cũng hơn nửa năm rồi, mà còn không thấy nửa điểm tin tức, mà còn không chịu yên phận, khi Nhiên Nhi dâng tiểu thiếp, hay có chút gió thổi cỏ lay đã náo loạn kinh thiên động địa, thật sự là gia môn bất hạnh a, ban đầu ta làm sao lại cưới một người như thế đây?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx