sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 090 phần 1

Chương 90

Một phen đem thân thế của mình cùng gia đình và những chuyện đã trải qua toàn bộ nói rất ngắn gọn, rất rõ ràng, mạch lạc, Cẩm Nương lập tức liền đối với nàng sinh ra hảo cảm, hơn nữa, đối với người hầu hạ bên cạnh Trần di nương và những kinh nghiệm của nàng ấy thì càng cảm thấy hứng thú, nhấp một chút trà, rồi hỏi: "Ngươi ở trong nhà của Trần di nương đã làm mấy năm?"

Thanh Ngọc nghe xong liền nhìn Trương mụ mụ một cái, khom người xuống trả lời: "Hồi Thiếu phu nhân khoảng hai năm."

Cẩm Nương không biết kia Trần di nương chết đi đã bao lâu, lại càng không hiểu, vì sao Thanh Ngọc từng hầu hạ qua Trần di nương xong, mà vẫn không chịu đổi chỗ làm như thế?

"Hai năm qua vẫn không có người đến phân công nhận việc khác sao?" Các nô tỳ không có chủ nhân sẽ thì không có nhiều tiền tháng lắm, cuộc sống sẽ khó khăn hơn, Thanh Ngọc nhìn chính là một nha đầu lanh lợi, vì sao không ai chịu dùng nàng thế?

Thanh Ngọc sắc mặt biến hóa nhiều lần, khẽ nâng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Cẩm Nương một cái rồi mới nói: "Thiếu phu nhân không biết sao? Những người lúc trước từng hầu hạ qua Trần di nương không chết thì cũng bị mất tích, nên trong phủ cũng không phái người ra phân công, nô tỳ cứ ở lại viện đó đã hai năm rồi."

Cẩm Nương nghe xong lại càng kinh hãi, xem ra, ban đầu Trần di nương chết đi, tất nhiên cũng là có vấn đề, ai, chuyện trong phủ này thật đúng là rất phức tạp a, lần trước nghe Vương phi nói, Trần di nương vốn là ở Thanh Trà Tiểu Uyển cách chỗ Lưu di nương không xa, lúc trước Thượng Quan Mai còn nói muốn để cho Tôn Ngọc Nương lúc gả tới đây, thì sẽ vào ở đó...

Nghĩ tới đây, Cẩm Nương cũng không gấp gáp đi hỏi nàng về chuyện của Trần di nương, nên nhìn Trương ma ma một cái rồi nói: "Người này để lại, ngoài ra mười mấy nha đầu khác, còn có ai đã từng hầu hạ qua Trần di nương không?"

Trương mụ mụ nghe ánh mắt sáng lên, liên tiếp gọi bốn người đi ra ngoài, Cẩm Nương nhất nhất hỏi các nàng chút ít chuyện, sau đó chọn lấy hai người để lại, những người còn lại thì hỏi han một chút rồi tuyển thêm vài người có bổn phận một ít, nên tổng cộng đã tuyển bốn người, những người không được chọn thì cho lui về.

Tú cô đối với Thanh Ngọc rất là vừa ý, nhìn thấy Cẩm Nương chọn trúng nàng đầu tiên thì rất là cao hứng, cũng không đợi Cẩm Nương phân phó, đã bận rộn thu xếp chỗ ở cho mấy cái nha hoàn, Cẩm Nương nhất thời cũng không có cho phân chia cấp bậc các nàng ấy, nói là trước dùng thử một tháng đã, nếu có thể làm được việc lại thành thực, thì có thể làm Nhị đẳng Đại nha hoàn, hiện tại thì mỗi người đều dẫn là Tam đẳng nha hoàn, mỗi người đều cơ hội như nhau, có thể thăng vị hay không, đều phải dựa vào bản lãnh của riêng mình.

Cách làm này của Cẩm Nương để cho Tú cô trố mắt hết một hồi lâu, nàng cho rằng Cẩm Nương sẽ cho Thanh Ngọc làm Nhị đẳng, không nghĩ tới Cẩm Nương đều đối xử bình đẳng, nên không khỏi có chút nóng vội, khi đi đến chỗ vắng người, thì ngập ngừng đối với Cẩm Nương nói: "Thiếu phu nhân, có thể để cho Thanh Ngọc kia trực tiếp làm Nhị đẳng hay không, ta thấy nàng ấy thật sự không tệ."

Cẩm Nương nghe trong lòng càng lúc càng không vui, Tú cô càng lúc càng ích kỷ, nhưng tâm tư thì cũng không phải dùng trên thân mình, thử nghĩ kỹ thì lại cảm thấy đồng tình, thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, chồng của Tú cô đã chết sớm, chỉ có một đứa con trai duy nhất, thật vất vả mới nuôi lớn khôn, nghĩ tới sau này về giả phải dựa hoàn toàn vào hắn rồi, chẳng qua là, mình sớm đã nói với nàng rồi, hãy đi theo mình, mình sẽ nuôi nàng đến già, ai, chẳng lẽ không phải ruột thịt, thì thật không hết lòng hết dạ với nhau sao?

Nàng ấy đã mở miệng, mình cũng nên cho nàng chút ít mặt mũi, chẳng qua là chuyện trong nhà, thật đúng là không thể toàn bộ giao cho nàng, xem ra Trương ma ma cũng là người khôn khéo hiểu chuyện, từ việc tuyển chọn các tiểu nha đầu hôm nay có thể nhìn ra được, nàng ta quả thật đã cố gắng làm.

Ở trong viện của mình bọn nha đầu liên tục gặp chuyện không may, toàn bộ chỉ bởi vì đã bị người khác mua chuộc, sinh ra hai lòng, hiện tại tuyển thêm người, dĩ nhiên là phải chọn cẫn thận, nàng cố ý đem mấy nha đầu từng hầu hạ qua Trần di nương giữ lại, như thế thì mình có thể bớt lo, vì từ lời kể của Thanh Ngọc có thể nghe ra, Trần di nương nhất định là bị chết kỳ hoặc, mà trong viện không có ở trong viện thì các nàng cũng không được đối đãi tốt gì, chắc đã từng bị chèn ép mà sống qua ngày, một hai năm trời là thời gian không ngắn, khi cuộc sống đang khốn đốn, mà có người nào đó giúp các nàng một lần, thì trong lòng sẽ rất cảm kích, đối với mình sẽ trung thành thêm mấy phần.

Cẩn thận quan sát một thời gian nữa, nếu như Trương ma ma quả thật đối với mình trung thành, sau này chia chuyện của Tú cô đang quản ra chút ít cho Trương ma ma, mình cũng có thể rảnh rỗi hơn, vừa nghĩ như thế, liền đối với Tú cô nói: "Ngài cũng không cần gấp, ta nhìn thấy Thanh Ngọc cũng tốt, chẳng qua là ta muốn cho mỗi người cơ hội cạnh tranh ngang hàng, để Thanh Ngọc dựa vào sự cố gắng của mình mà thăng vị, từ đó nàng cũng sẽ cảm thấy tự hào hơn một chút, chuyện ngài bận tâm ta sẽ lưu ý, còn ở phòng quản sự phía trước đã không còn chỗ trống, như vậy đi, gọi Hỉ Quý đến, để cho hắn đi theo Phú Quý thúc học buôn bán đi, ở thành Đông ta có một cửa hàng mắt thấy sắp phải khai trương rồi, bảo hắn đi theo giúp một tay, dù sao làm một gã sai vặt ở trong phủ cũng không có tiền đồ, sau này nếu hắn phát triển rồi, sẽ có thể thăng làm quản sự vân vân, con gái người ta thấy cũng sẽ thích hơn."

Tú cô nghe được thì ánh mắt sáng lên, Thiếu phu nhân vốn đáp ứng nàng sẽ tìm cho nhi tử một công việc tốt, chẳng qua là trong viện cứ bận rộn, Thiếu phu nhân bị loay hoay mãi, mà nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra, hiện tại Thiếu phu nhân nói là muốn cho nhi tử đi theo lão Phú Quý, nàng liền, đây chính là cho nàng một cái cơ hội tốt bằng trời, nhi tử của mình quá thật thà đàng hoàng, vì chủ yếu cứ bị nhốt mãi ở trong đại viện, cũng chưa từng thấy qua chuyện lạ gì, đi ra ngoài buôn bán, không biết chưa chừng sẽ có được cơ may phát triển, tương lai cũng sẽ tiền đồ hơn, vừa nghĩ như thế, Tú cô liền đem chuyện của Thanh Ngọc để xuống, nhanh chóng hành lễ tạ ơn cho Cẩm Nương, trong lòng rất là vui mừng, Thiếu phu nhân quả thật không có làm phí công bao nhiêu năm uống sữa của nàng, quả thật đúng là người biết ân biết nghĩa.

Sau khi làm xong chuyện của bọn nha đầu, Cẩm Nương liền nhớ đến việc Nhị thái thái đưa cho hộp trà hương cho mình, nàng vốn tính toán sẽ đưa cho Tú cô đi thăm dò, hiện tại nàng đã sửa lại chú ý, có thể nhân cơ hội này mà thử Trương ma ma một chút cũng tốt.

Sau khi Tú cô đi, Cẩm Nương liền đem Trương ma ma gọi đến, Trương ma ma vẫn là vẻ mặt chứa ý cười, nàng vốn chính là người mập mạp, hơn nữa nhìn ai vẻ mặt cũng chứa nụ cười, nên khiến người đối diện thân thiết vui vẻ.

Cẩm Nương liền đưa trà hương cho nàng, vẻ mặt rất trịnh trọng: "Trương ma ma, nhang này nhờ ngài ngửi thử xem, các nàng đều nói rất tốt, nhưng ta làm sao vừa ngửi liền thấy có chút ngất ngư rồi, họ còn nói là tăng thêm bạc hà, để tinh thần tỉnh táo a."

Trương ma ma từ trong tay Cẩm Nương nhận lấy rồi ngửi ngửi, lúc đầu cũng có bộ dạng rất hưởng thụ, nhưng sau lại ánh mắt lại lóe lóe, rồi yên lặng nhìn Cẩm Nương, cuối cùng vừa muốn nói lại thôi.

Cẩm Nương liền nghi ngờ nhìn nàng, khích lệ nói: "Có vấn đề gì không? Cứ nói thẳng không đề phòng."

Trương ma ma hít một hơi thật sâu, giống như là thật quyết tâm một phen, "Dâu cùng sen hòa chung một chỗ cũng không có sai, bạc hà thì có tác dụng sảng khoái tinh thần, đây cũng là mấy thứ thượng hạng dùng tốt, chẳng qua là nô tỳ muốn khuyên Thiếu phu nhân hãy dùng một phần nhỏ nhang này mới tốt, nô tỳ trước kia vốn là ở trong phủ chế hương, cho nên, nô tỳ đối với hương liệu vẫn có hiểu biết một chút, mới vừa rồi khi ngửi, vốn cảm thấy dường như có tăng thêm cái gì đó có mùi vị rất nhẹ, lại trộn lẫn trong mấy hương liệu kia, thì người bình thường rất khó phân biệt ra, nhưng cụ thể là cái gì, nô tỳ cũng không biết, chẳng qua nếu Thiếu phu nhân ngửi mà thấy không thoải mái, vậy thì đừng có dùng."

Cẩm Nương vừa nghe khóe miệng đã câu lên ý cười, xem ra, mình còn không có nhìn lầm người, mới vừa rồi Trương ma ma đích thị đã trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, lấy năng lực của nàng, mà lại chịu mấy chục năm ở trong viện của tướng công làm quản sự phòng bếp, vốn đã kỳ hoặc rồi, nhưng hôm nay xem ra, trước đây nàng không có xuất lực vì không muốn dính vào chuyện giữa các chủ tử, nên vẫn bo bo giữ mình, mặc dù là người không có quyền thế, nhưng lại hiểu biết nhiều, có lẽ, chuyện tướng công trúng độc, nàng cũng biết không ít.

"Ma ma nói đúng rồi, ta trẻ tuổi, không hiểu chuyện, sau này cần phải làm phiền ma ma giúp ta trông chừng mọi chuyện nhiều một chút, bên trong nhang này không biết đến tột cùng là tăng thêm cái gì, ma ma có thể cầm đi giúp ta kiểm tra thực hư không?" Cẩm Nương bày ra một bộ dạng mong muốn học hỏi, giọng nói cũng cực kỳ tôn trọng, làm cho Trương ma ma không khỏi sợ run, đồng thời trong lòng nổi lên một tia ấm áp, xem ra, chủ tử này biết rất rõ ràng, ai tốt ai xấu, nghĩ thế ánh mắt của nàng lóe lên một cái.

Trương ma ma cụp mắt xuống, rồi hướng Cẩm Nương thi lễ một cái mới nói: "Thiếu phu nhân nói quá lời, Thiếu phu nhân là chủ tử của nô tỳ, sau này chỉ ngài cần nô tỳ làm cái gì, thì xin ngài cứ việc phân phó là được, nô tỳ nhất định không phụ kỳ vọng của Thiếu phu nhân."

Cẩm Nương nghe gật đầu hài lòng, lại hỏi: "Ma ma hôm nay tiền tiêu hàng tháng là bao nhiêu mỗi tháng?"

"Hồi Thiếu phu nhân, nô tỳ là Nhị đẳng quản sự ma ma, tiền tiêu hàng tháng thật cũng không ít, mỗi tháng năm lượng." Vẻ mặt rất thản nhiên, vừa không đắc ý cũng không bất mãn.

"Vậy tăng thêm ba lượng đi, cộng vào tiền tiêu hàng tháng là được, sau này trong nội viện còn có rất nhiều chuyện cần ngươi làm đấy." Cẩm Nương nhàn nhạt cười nói.

Cũng không có một chút ưu đãi nào, đây chính là phần thưởng cho biểu hiện gần đây của Trương ma ma thôi, nàng còn giữ lại một bước sau, là muốn nhìn xem biểu hiện sau này của Trương ma ma, Trương ma ma nghe xong trong lòng càng thêm thoải mái, nàng mặc dù cũng đã vì Thiếu phu nhân làm qua vài chuyện, nhưng nếu tiền tiêu hàng tháng nâng quá cao quá nhanh, tất nhiên sẽ làm cho những người trong nội viện này đố kị, ba lượng thì không nhiều không ít, vừa thể hiện được thưởng phạt, mà trong lòng nàng cũng không có gánh nặng, tốt nhất là như thế.

Xế chiều, Cẩm Nương liền từ Tiền viện gọi Phú Quý thúc đến, Phú Quý thúc vốn ở viện phía trước cũng không ít ngày, sớm đã nóng lòng chịu không nổi, hắn không quen giữ lại, nên hàng ngày cứ như mất hồn vậy, hôm nay Cẩm Nương vừa gọi, hắn đã vội vàng đi tới.

Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình cùng nhau ở trong khách sảnh gặp Phú Quý, Cẩm Nương liền đem chìa khóa của cửa hàng nhỏ của mình ở thành Đông đưa cho Phú Quý thúc, còn gọi đến ban quản sự của cửa hàng, để cho bọn hắn mang theo Phú Quý thúc đi xem chỗ, muốn để Phú Quý thúc xem trước địa thế thị trường, để sớm ngày đẩy mạnh chuyện làm ăn.

Lại đem nhi tử của Tú cô là Hỉ Quý giao cho Phú Quý, để hắn mang theo, Hỉ Quý lớn lên giống Tú cô, cũng xem như thanh tú, chẳng qua là vẻ mặt hay xấu hổ, đoán chừng do không quen gặp mặt người lạ nhiều, ở trước mặt Cẩm Nương đầu cũng không dám ngẩng lên, cứ khúm núm, Cẩm Nương nhìn liền cau mày, cố ý dặn bảo Phú Quý thúc phải chiếu cố hắn nhiều một chút.

Phú Quý thúc thì ngược lại đối với Hỉ Quý rất là hài lòng, "Thiếu phu nhân, buôn bán thật ra rất cần người thành thực, phải nhớ câu làm ăn làm lâu, người đàng hoàng hầu hết đều có thể gọi được khách trở về, có đôi khi, hiền lành cũng là phúc đấy."

Cẩm Nương nghe Phú Quý nói lời này đã cảm thấy hắn có kiến thức, đối với việc giao Hỉ Quý liền yên tâm rất nhiều.

Tú cô lôi kéo Thanh Ngọc núp ở sau tấm bình phong nghe lén, nhưng Thanh Ngọc lại đối với Hỉ Quý có ấn tượng không tốt lắm, chỉ sợ cũng nhìn không khá cái bộ dạng chậm chạp kia, Tú cô ở một bên nhìn thấy vậy thì nóng ruột, lại đối với nhi tử của mình hận đến ngứa răng, bất quá, cũng rất cảm kích với lời nói của Phú Quý thúc, cuối cùng đã không có làm cho mình mất hết mặt mũi.

Ngày thứ hai, Lãnh Hoa Đình vẫn nghe theo Cẩm Nương, sai người mời Lãnh Hoa Hiên đến, Lãnh Hoa Hiên rất là cao hứng, vẻ mặt vừa thẹn vừa mừng vừa lo, vào cửa, thì có chút lắp bắp, Cẩm Nương liền cười mời hắn vào, đối với hắn nói: "Tam đệ, tính tình Nhị ca ngươi như thế nào chắc ngươi hiểu rõ ràng nhất rồi, hắn chỉ là nhất thời tức giận thôi, các ngươi từ nhỏ đã có quan hệ là tốt rồi, sao hắn có thể ghét ngươi chứ."

Lãnh Hoa Hiên nghe hai mắt liền tỏa sáng nhìn Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình vẻ mặt vẫn llạnh lùng, một bộ dạng rất không bình tĩnh, đối với hắn quát: "Không phải là muốn chơi với ta sao? Đứng ở cửa làm chi, làm toàn bộ gió lạnh đều thổi vào trong nhà, ngươi muốn lạnh chết ta à."

Lãnh Hoa Hiên nghe chẳng những không tức, còn vui vẻ, cười hì hì chạy đi vào, chỉ mấy bước liền đến bên người Lãnh Hoa Đình, ngọt ngào lên tiếng gọi: "Nhị ca..."

Cẩm Nương đang ngồi đoan chính uống trà, bị một tiếng gọi này làm giật mình thiếu chút nữa đã phun đầy mặt Lãnh Hoa Đình.

Lãnh Hoa Hiên thì lại không có chút nào cảm giác khác thường, cứ ở bên cạnh Lãnh Hoa Đình mà ngồi sát vào, với một bộ dạng ngoan ngoãn lấy lòng, Cẩm Nương thật hết chỗ nói rồi, rõ ràng là tuấn tú trích tiên kiêm dễ nhìn, tại sao vừa nhìn thấy tướng công nhà mình thì đã trở nên không bình thường rồi.

Lãnh Hoa Đình trợn mắt nhìn Cẩm Nương một cái, đưa tới để Cẩm Nương lau chút ít nước trà trên mặt hắn, Cẩm Nương cười đến vui vẻ, đàng hoàng cầm khăn giúp hắn lau, nhưng vẫn là không nhịn được mà nhìn Lãnh Hoa Hiên cười.

Lãnh Hoa Hiên rốt cuộc vẫn bị nàng cười đến nhột nhạt, liền ngượng ngùng ngẩn mặt lên tiếng gọi: "Nhị tẩu..." Giọng nói kia kéo thật dài, mang theo mùi vị làm nũng.

Cẩm Nương lập tức phủi xuống một thân da gà, bất đắc dĩ quay đầu đi, không hề nhìn hắn nữa, một lát sau Phong Nhi liền mang trà tới đây dâng lên cho hắn, hắn cũng không đứng dậy đón, mà vẫn ngồi ở bên cạnh Lãnh Hoa Đình, ngẩng gương mặt lên, trong mắt vốn ôn nhuận hiện giờ như ánh sao lòe lòe tỏa sáng, mang theo thần sắc sùng bái, "Nhị ca, chúng ta đánh cờ được không, ngươi phải nhường cho Tiểu Hiên một con, ngươi đã nói rồi đó."

Phong Nhi bưng chén trà, cũng mở to mắt bất khả tư nghị nhìn Lãnh Hoa Hiên, nàng đối với vị Tam thiếu gia này vốn có ấn tượng rất tốt, hôm nay cũng hết chỗ nói với hắn rồi, làm sao một người có khí chất tốt lại có thể trong nháy mắt thay đổi nhiều như vậy a? Nam chủ tử ở trong Vương phủ này quả là không có một người nào là bình thường cả.

Bàn cờ dọn xong, Lãnh Hoa Đình cùng Lãnh Hoa Hiên hai người đánh cờ, Cẩm Nương an vị ở bên cạnh, cầm lên áo bào mùa đông tiếp tục thêu cho Lãnh Hoa Đình, thỉnh thoảng cũng xen vào chỉ điểm cho tình hình chiến đấu trên bàn cờ kia.

Hai người đánh rất chú tâm, Lãnh Hoa Đình thỉnh thoảng la việc Cẩm Nương chỉ điểm, còn đem mắt trừng nàng, còn Lãnh Hoa Hiên thì ngẩng đầu đối với Cẩm Nương cười ấm áp, ngồi lâu rồi, không khí càng lúc càng hòa hợp.

Cẩm Nương cũng rất tùy ý đối với Lãnh Hoa Hiên nói: "Tiểu Hiên a, nha đầu Tố Cầm kia cũng thật đáng thương, nghe nói bị Nhị thẩm tử đang giam nàng lại, nàng vốn là nha đầu của ngươi, vì thế ngươi nên chiếu cố nhiều một chút nhé."

Lãnh Hoa Hiên nghe xong thì ánh mắt ngưng trọng, nụ cười vốn đơn thuần trên mặt cũng có chút cứng ngắc, mặt mày không thay đổi nhiều chỉ á một tiếng, rồi không lên tiếng nữa, chỉ tiếp tục cùng Lãnh Hoa Đình hạ quân cờ.

Cẩm Nương thấy liền nói tiếp: "Hôm qua ta đi Đông phủ, nhìn thấy Yên Nhi đang khóc, ai, ta cũng là trong lòng có thẹn, sớm biết thế này thì ngày đó nên đem nha đầu Tố Cầm kia nhận lấy, dù sao thêm một phần cơm của nàng cũng sẽ không thiệt hại gì, ngươi nói xem, hài tử trong bụng nàng ta là của ai thế, người nào mà vô tình vô nghĩa như vậy, chiếm thân thể của nàng, lại còn muốn vứt bỏ nàng, ngay cả xương thịt của mình mà cũng bỏ mặc, làm như vậy thật quá thất đức. Nghe Nhị thẩm tử nói ngay cả cơm cũng không chịu cho nàng ăn no, ai, có mang hài tử rồi, nếu có gì không hay xảy ra, sẽ một xác hai mạng đó."

Lãnh Hoa Hiên sắc mặt càng nghe càng đen, cuối cùng thiếu thì kiên nhẫn, ngẩng đầu u oán nhìn Cẩm Nương một cái, "Nhị tẩu..."

Cẩm Nương nghe vội nói: "Tốt tốt tốt, ta không nói, không nói, ai, còn không phải tại ta mềm lòng sao? Ngày đó nha đầu kia quỳ gối trước mặt của ta khóc lóc, hôm nay nhớ tới, nàng thật đúng là đáng thương a, nếu... một ngày kia bị chết... Ai nha, ta sẽ thấy ác mộng mất, nàng có thể trách ta hay không." Nói không nói, lại kêu ca dài dòng lắm điều thành một chuỗi dài, khiến Lãnh Hoa Hiên nghe đến đầu đầy mồ hôi.

Ngẩng đầu cầu trợ nhìn Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình cho một cái thiết sa chưởng vào đầu của hắn, trách mắng: "Chị dâu nói chuyện thì phải nghe, một mình ngươi đã làm gì tự mình rõ ràng, người trong phòng của ngươi làm sao lại bị người khác làm mang thai? Hay là ngươi vẫn giống như trước kia, gặp chuyện là bỏ chạy?"

Lãnh Hoa Hiên bị Lãnh Hoa Đình nói đến thần sắc buồn bã, ủy ủy khuất khuất kêu một tiếng: "Nhị ca, Tiểu Hiên đã sửa lại rất nhiều, ngươi... ngươi không nên nhớ đến chuyện lúc còn bé nữa."

Lãnh Hoa Đình nghe xong liền đem bàn cờ đẩy, nhìn hắn chằm chằm nói: "Hừ, khi đó ngươi làm cái gì? Ngươi có thể quên mất còn ta sẽ không quên, hôm nay không phải ngươi cùng hắn có quan hệ rất tốt sao, còn tới thăm ta làm chi? Ngươi cùng hắn đi chơi đi, kề cận hắn là được, đừng tìm ta nữa."

Vừa nói vừa đẩy xe lăn đi vào nhà, Lãnh Hoa Hiên nóng nảy, nhanh chóng kéo lấy xe lăn nài nỉ: "Nhị ca, ngươi đừng giận, ta biết ta đã sai lầm rồi, một hồi trở về ta sẽ cố gắng đối tốt với Tố Cầm, ngươi đừng không để ý tới ta."

Vừa dứt lời, thì đã nghe ngoài viện có người khóc la: "Tam thiếu gia, Tam thiếu gia, mau mau cứu gia tỷ, van xin ngài." Thanh âm kia rất thê lương, giống như là của Yên Nhi.

Cẩm Nương nghe liền bảo Phong Nhi đi ra ngoài xem, màn cửa mới vén một nửa, thì thấy Yên Nhi khóc nhào vào, quỳ bên cạnh Lãnh Hoa Hiên khóc ròng nói: "Tam thiếu gia, mau, mau cứu gia tỷ đi, nàng sắp không được rồi, Nhị thái thái... Nhị thái thái không biết cho nàng ăn cái gì, sáng sớm đã đau bụng, xin mau chút mời thái y đi a..."

Lãnh Hoa Hiên nghe được thì ngẩn ra, lập tức đứng lên, vội vàng chạy ra phía ngoài, Cẩm Nương nhìn nóng nảy, ở phía sau đuổi theo nói: "Tam đệ, Tam đệ, ngàn vạn lần đừng vọng động a."

Yên Nhi thi lễ qua loa cho Cẩm Nương một cái, rồi xoay người cũng đuổi theo Lãnh Hoa Hiên.

Cẩm Nương liền đứng ở cửa nhìn bóng lưng đi xa kia mà nở nụ cười, hôm qua cố ý dạy Yên Nhi dùng thịt heo cùng củ ấu nấu chung với nhau cho Tố Cầm ăn, mà hai loại đồ kia tách ra, thì vốn không thành vấn đề, nhưng hợp ở chung một chỗ ăn thì có độc, hơn nữa độc tính phát tác chậm, lại không có trí mạng. Nếu Tố Cầm ăn vào buổi trưa ngày hôm qua, hiện tại mới phát tác cũng rất bình thường, Yên Nhi thì vẫn trông coi lau chùi trong nhà Nhị thái thái, mà những chuyện này đâu chỉ làm một thoáng là xong, cho nên, buổi sáng Yên Nhi không có thời gian để chưng cho Tố Cầm ăn, nàng hiện tại phát tác cũng chính là do ăn xong điểm tâm của Nhị thái thái đưa đi, vì thế, Yên Nhi mới có thể cho rằng là Nhị thái thái hạ độc ở trong thức ăn của Tố Cầm, lúc này hoàn toàn hợp với kế hoạch của Cẩm Nương.

Mới vừa rồi lấy theo vẻ mặt của Lãnh Hoa Hiên mà nhìn, thì hài tử trong bụng Tố Cầm hẳn là của hắn, chẳng qua vì hắn còn chưa cưới chánh thê, mà ở thời đại này, chánh thê không vào cửa, cho dù thu nhiều tiểu thiếp cùng nha hoàn thông phòng hơn nữa cũng không được sinh nhi tử trước, nếu không, chính là đối với chánh thê không tôn kính, thêm nữa, Nhị thái thái rõ ràng là muốn cùng Trữ Vương phủ kết thân, Lãnh Uyển thân phận quý trọng, thì sẽ càng không chấp nhận được chuyện như vậy phát sinh, cho nên, Lãnh Hoa Hiên mới không chịu thu Tố Cầm vào phòng, mà Nhị thái thái thì lại không thể đối với cháu nội mình hạ nặng tay, nên mới bị rơi vào tình cảnh hiện tại.

Lúc này Lãnh Hoa Hiên trở về, không chừng sẽ tìm Nhị thái thái náo loạn, bởi vì Cẩm Nương cũng nhìn ra được, hắn đối với Tố Cầm vẫn còn có mấy phần tình nghĩa, vừa rồi lại bị Lãnh Hoa Đình dạy dỗ một trận, nên đích thị là trong lòng càng tăng thêm thẹn ý... Bị mẹ ruột độc hại nữ nhân mình yêu thích cùng con ruột của mình, cảm giác tuyệt đối không dễ chịu, Cẩm Nương thật rất muốn đi nhìn sắc mặt hiện giờ của Nhị thái thái, nhìn xem nàng còn giữ vững được bộ dáng trong trẻo lạnh lùng cao ngạo kia không a.

Đứng ở cửa một hồi, thì cảm giác gió thổi ở trên người có chút lạnh, đột nhiên nàng cảm thấy chẳng biết lúc nào mình cũng trở nên lãnh huyết vô tình đến thế, tuy nói Nhị thái thái thật đáng ghét, nhưng Tố Cầm cùng hài tử trong bụng nàng vô tội, may mà thứ đó chỉ làm Tố Cầm đau bụng, nếu chỉ như vậy mà có thể để cho Lãnh Hoa Hiên đối với Tố Cầm nổi trách nhiệm, thì coi như là đang giúp mẫu tử các nàng rồi.

Hơn nữa, lấy thủ đoạn hơn người của Nhị thái thái, Tố Cầm sớm muộn cũng sẽ chết, đứa bé kia cũng không biết có thể sinh hạ ra hay không, để cho Lãnh Hoa Hiên tỉnh táo, biết đâu ngược lại có thể cứu mẫu tử các nàng.

Xoay người, giữa lông mày vẫn là mang theo chút không đành lòng, thì một cái tay liền nắm lấy tay nàng, ấm áp mà chặt chẽ, để cho trong lòng Cẩm Nương cũng ấm áp theo, nàng ngước mắt, liền thấy con ngươi đen nhánh như mực của hắn, nó sâu thẳm như đầm, vừa thâm tình vừa lo lắng nhìn nàng, "Nương tử, vào đi thôi, nơi này lạnh."

Trong lòng Cẩm Nương uất khí vẫn chưa giải tỏa, cần gì quá mềm lòng, người ta đối với trượng phu mình hạ thủ, có từng hổ thẹn trong lòng chưa?

Nhẹ nhàng đẩy hắn, cả hai vào trong phòng.

Trong nhà, hai người đều lặng yên không nói gì, Lãnh Hoa Đình lệch người qua trên ghế, chống lấy nửa khửu tay rồi đọc sách, Cẩm Nương thì nữa ngồi nữa dựa vào phía trước hắn, cầm món áo choàng trong tay mà không có động một châm nào, cứ ngơ ngác, không biết là suy nghĩ cái gì.

Một lát sau Tử Tứ Nhi vén rèm đi vào nói: "Thiếu phu nhân, Nhị phu nhân đã tới, đang ở chỗ Vương phi, Vương phi cho người đến mời ngài đi qua."

Cẩm Nương nghe được ánh mắt liền sáng lên, Nhị phu nhân tại sao lại tới đây, là tới nhìn mình sao? Trong lòng vui mừng, cả người cũng kích động lên, đứng dậy liền hướng phía ngoài mà đi thì vạt áo sau lại bị kéo lấy, nàng quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Hoa Đình đang đem mắt trừng nàng: "Nhìn nàng nè, ăn mặc tùy tùy tiện tiện rối rối loạn loạn, cũng không có trang điểm trang phục lại mà đòi đi, một hồi Nương ta nhìn thấy, còn tưởng rằng ta bạc đãi nàng, không cho nàng ăn ngon mặc đẹp đó."

Cẩm Nương bị hắn nói xong thì quẫn bách, cúi đầu nhìn lại một thân của mình, cũng không còn cái gì không ổn a, nhìn lại trong mắt của hắn ẩn chứa chút không tự tại, đột nhiên hiểu, đây là nỗi bận tâm trong lòng người chồng, con rể ở trước mặt trưởng bối và mẹ vợ cần phải biểu hiện được tốt hơn, mình nhược ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp khi đi ra ngoài, hắn ở trước mặt Nhị phu nhân cũng sẽ có chút tự hào.

Vừa nghĩ như thế, Cẩm Nương liền nghe lời ngoan ngoãn đi đổi một bộ y phục gấm màu xanh nhạt có viền tơ quanh vạt áo, phía dưới là váy hoa xòe, mang Ngọc Bích trâm trên đầu đổi thành kim bộ dao, trên tay mang theo một đôi vòng tay vàng nạm ngọc, trang phục chỉnh tề xong đứng ở trước mặt Lãnh Hoa Đình xoay một vòng, tự luyến hỏi: "Như thế nào, tướng công, đẹp không?"

Lãnh Hoa Đình nhìn liếc nàng một cái, vừa tung tay nàng nói: "Đi thôi, không sợ nương ta chờ lâu sao?"

Cẩm Nương bị hắn kéo một lảo đảo, thiếu chút nữa đã giẫm phải làn váy của mình, mím miệng đem mắt đi trừng hắn, "Rõ ràng là thích muốn chết, mà hàng ngày cứ mở miệng thúi, đẹp lắm thì sẽ bị gì sao."

"Xấu thì chịu xấu đi, ta cũng không có chê, mà còn tự luyến như thế, ai, một hồi ta phải hỏi thăm nương xem, tại sao nàng lại xấu như vậy a." Lãnh Hoa Đình nghe xong thở dài, rất là bất đắc dĩ nói với nàng thế.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx