Chương 97
"Vậy thì chị dâu đại khái có thể hỏi một chút các nô tài trong nội đường này, xem các nàng có nguyện ý xử trí nặng Vương ma ma hay không?" Cẩm Nương lại uống một ngụm trà, không nhanh không chậm nói.
Thượng Quan Mai bị lời ấy của nàng hỏi lại thì khẽ giật mình, vừa muốn nói gì, liền nghe trong nội đường có nô tài lớn tiếng ồn ào lên: "Nhị thiếu phu nhân, chúng ta ủng hộ người, Vương ma ma xác thực quá ghê tởm, nàng đã nuốt tiền mồ hôi nước mắt vài chục năm của chúng ta a."
"Đúng, nếu không như ý còn thường xuyên đánh chửi chúng ta, cũng bắt chúng ta làm chân chạy đưa tin cho nàng, làm chút ít việc bỉ ổi nữa, Nhị thiếu phu nhân, phải nghiêm trị a, chúng ta chẳng những sẽ không thất vọng đau khổ, còn sẽ cảm kích ngươi."
Cẩm Nương nghe xong đưa tay nhấc lên, ý bảo bọn nô bộc im lặng, những người kia quả nhiên liền không có nói nữa.
Thượng Quan Mai nghe xong càng khiếp sợ, một là khiếp sợ vì Vương ma ma khiến mọi người nổi giận, nhiều người như vậy phụ họa với Cẩm Nương, muốn nghiêm trị Vương ma ma, hai là thấy được Cẩm Nương đã dựng lên uy tín trong lòng bọn nô bộc, rất nhiều nô bộc đều tin phục nàng.
Điều này làm cho nàng vừa ghen ghét lại khó chịu, Tôn Cẩm Nương nếu cứ tiếp tục như thế nữa, thì trong mắt hạ nhân cả phủ chỉ biết có Tôn Cẩm Nương nàng, mà không có cái Thế tử phi như mình.
Nhưng mà, chính mình như hôm nay một mặt bởi vì muốn phản đối nàng mà đi bảo vệ Vương ma ma, sẽ chỉ làm cho những nô bộc kia đối với mình sinh lòng phản cảm, cho dù muốn cùng Tôn Cẩm Nương đối nghịch, cũng không phải là lúc này, Lưu di nương cũng không biết đã cùng Vương ma ma thỏa thuận cái gì, khi không lại đi giúp nàng, không biết như vậy là sẽ bị nhiều người oán giận sao?
"Đệ muội, nếu Vương ma ma thật sự đáng giận như thế, ngươi cứ đưa nơi đó mà xử trí a, chỉ cần phạm vào quy củ trong phủ là được." Thượng Quan Mai suy nghĩ rồi nói ra lời Cẩm Nương muốn nói.
Lưu di nương vừa nghe lời này, cả kinh thiếu chút nữa từ trên mặt ghế đứng lên, nhìn Thượng Quan Mai với bộ dạng khó tin.
Thượng Quan Mai thấy vậy liền khuyên nhủ: "Di nương, người cũng nhìn thấy rồi, chứng cứ phạm tội của Vương ma ma hôm nay là vô cùng xác thực, lại khiến cho nhiều người tức giận như thế, đệ muội xem như là vì mẫu phi đuổi đi một cái họa lớn trong lòng, ngài cần gì phải chộn rộn vào đây, hay là sớm đi trở về nghỉ ngơi đi, đừng để việc này rơi vào lỗ tai phụ vương, nói ngài rằng tự tiện rời đi nơi cấm túc."
Cẩm Nương nghe xong liền giật mình đưa mắt nhìn Thượng Quan Mai, hôm nay Thượng Quan Mai so với ngày xưa đã trầm ổn nhiều hơn, gặp chuyện cũng không có nổi giận ra mặt, mà đang chăm chú lo lắng lợi và hại, để đưa ra lựa chọn có lợi với mình nhất.
Lưu di nương làm gì chịu a, Vương ma ma nàng nhất định phải bảo vệ, nàng ta không phải là quân cờ bình thường, mà nói vứt bỏ liền có thể vứt sạch, đã nhiều năm như vậy, có nhiều mật bí đều giấu ở trong lòng Lão già Vương ma ma kia, một khi không cẩn thận, thì sẽ là tai họa ngập đầu, hơn nữa, phiền toái nhất còn không phải điểm này, mà là con đĩ nhỏ Tôn Cẩm Nương này quá độc ác, nàng chỉ một lần liền đem tay mắt mà Vương ma ma khổ tâm cài trong nội viện Vương phi đều tận biết, cũng không biết nàng ta từ đâu mà học được chiêu thức ấy, quả thực là một chút đường sống cũng không chừa lại a, nếu không có những người này, chính mình sẽ đối với tin tức trong phòng Vương phi rơi vào vòng đen tối, có cái gì gió thổi cỏ lay, cũng chỉ có thể chờ, nửa điểm tin tức cũng không chiếm được, như thế sẽ làm cho mình cùng Đường Nhi lâm vào cảnh bất lợi.
Nhất định phải bảo vệ Vương ma ma, quá nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng đều có Vương ma ma tham dự, hơn nữa phiền toái nhất chính là, không thể đối đãi với Vương ma ma như đối đãi với các quân cờ khác, giết chết coi như xong. Giết chết Vương ma ma một cái, nhưng vẫn còn những thân tộc của nàng, trong các nàng cũng có rất nhiều người đều biết rõ sự tình, huống chi Lưu di nương cũng biết, Vương ma ma là Lão hồ ly, sợ là đã sớm dự liệu đến sẽ có ngày hôm nay, tất nhiên là có ẩn giấu chuẩn bị, cho nên, Vương ma ma này, là cứu cũng phải cứu, không cứu cũng phải cứu a.
"Đại tẩu thật sự là thông tình đạt lý, không hổ là Quận chúa, kiến thức cùng phong độ quả là không tầm thường a." Cẩm Nương khó được xem Thượng Quan Mai không cùng mình đối nghịch, bận làm đỉnh mũ cao cho nàng đội vào.
Thượng Quan Mai khóe miệng kéo nhẹ một vòng cười lạnh, cũng bưng trà trên tay, mở nắp gạt nhẹ bọt trà, giống như lơ đãng đối với Cẩm Nương nói: "Đây là chuyện nên làm, hôm nay là đệ muội đã thay mẫu phi quản lý gia sự, ngày khác khi chị dâu ta tiếp nhận gia đình này từ tay mẫu phi, đến lúc đó còn thỉnh đệ muội cũng có thể trợ giúp một hai a."
Cẩm Nương nghe xong cười nhạt một tiếng, Thượng Quan Mai thật đúng là không thời khắc nào mà không muốn chưởng gia chi quyền a, ừ, cũng phải, nàng đường đường là một Quận chúa, nhưng chỉ là gả cho một đứa con vợ kế của Giản Thân Vương, nếu lãnh Hoa Đường không có Thế tử vị, thì cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể nào thành, nàng đã ủy khuất gả đi, đương nhiên là muốn tìm được lợi ích tốt nhất, cái thân phận đương gia chủ mẫu của Giản Thân Vương phủ, sợ là nàng đã sớm để ý rồi, địa vị này là tôn quý bực nào a, so với một Quận chúa nho nhỏ, thì quý khí nhiều hơn.
"Đó là tự nhiên, ta và ngươi vốn là chị em bạn dâu, trợ giúp lẫn nhau là chuyện nên làm, Phụ Vương ghét nhất là huynh đệ bất hòa, chị em dâu mâu thuẫn."
"Vợ Tiểu Đình, nói đi, muốn xử trí Vương ma ma như thế nào." Lưu di nương cũng không muốn nhìn Thượng Quan Mai cùng Cẩm Nương hai cái tỷ muội tốt tiếp tục trò chuyện nữa, nàng cũng biết hiện tại muốn hoàn toàn đem Vương ma ma bảo vệ sợ là không được, chỉ phải tìm cách, lùi một bước, tận lực bảo vệ nàng một cái mạng, và không bị bán đi rồi nói sau.
Cẩm Nương nghe xong liền cười nói: "Theo như pháp lệnh Đại Cẩm, tham tiền bạc của công trên một trăm hai mươi lượng, sẽ lưu vong ngoài ngàn dặm, mà tham ô của công hơn một ngàn lượng, dùng hình phạt treo cổ ngay tại chỗ, di nương cũng nói, Vương ma ma là vú nuôi, đối với mẫu phi cũng được cho là có ân nuôi dưỡng, hay cứ như vậy đi, Cẩm Nương cũng không đem nàng giao quan phủ, cứ theo như gia quy mà xử trí a."
Lưu di nương nghe Cẩm Nương nói quanh co một hồi, thì những câu trước kia tất cả đều là nói nhảm, Vương ma ma vốn đã ký văn tự bán đứt làm nô tỳ, nơi nào mà cần đến đưa đi quan phủ, đương nhiên là phải theo như gia quy xử trí, vừa muốn đồng ý, thì đột nhiên liền giật mình tỉnh lại, Vương ma ma thật sự là hành vi phạm tội trọng đại, theo như gia quy xử trí thì chính là dùng loạn côn đánh chết a, cái Tôn Cẩm Nương này, nói vài câu đánh lạc hướng làm cho mình bị u mê, thật đáng giận.
Lưu di nương vòng vo tròng mắt mấy vòng, đôi mi thanh tú nhíu chặt nói nói: "Vợ của Tiểu Đình, trừng phạt nhỏ là được rồi a, nàng cũng đã lớn tuổi như vậy, cánh tay lại bị thương, cũng sẽ chịu không được hành hạ quá lớn, cái kia... Ngươi cũng đã nói, nếu nàng thật sự xảy ra chuyện, lúc Vương phi trở về, sợ là sẽ thương tâm, ngươi không phải rất hiếu kính với Vương phi sao? Cũng không thể làm cho nàng lo thêm a."
Cẩm Nương nghe xong liền mắng ở trong lòng, muốn cầu tình thì cầu tình đi, còn kéo Vương phi ra lấy cớ làm gì vậy, nghe thấy đã chán ghét, các ngươi không nên để cho Vương phi thêm lo, trong phủ này thái bình khi nào.
"Như vậy a, vậy phải quản kỹ chuyện này." Cẩm Nương kéo dài âm, khẩu khí giống như có chút buông lỏng, quay đầu lại hỏi Ngọc Bích: "Ngọc Bích, theo như gia quy, Vương ma ma âm thầm tham ô nhiều ngân lượng như vậy, lại mưu hại chủ tử, hẳn nên định hành vi phạm tội gì a."
Trong tay Ngọc Bích chính đang cầm gia pháp huấn giới, tiện tay mở ra, rồi nói: "Hồi Nhị thiếu phu nhân, hẳn là loạn côn đánh chết, thi thể ném vào bãi tha ma, không được nhập liệm."
Vương ma ma nghe xong liền khẽ nâng đầu, con mắt sắc bén nhìn hướng Ngọc Bích, Ngọc Bích làm như không phát hiện, huấn giới trong tay khép lại, tỉnh táo đứng ở bên người Cẩm Nương, một bộ dạng như thiên lôi sai đâu đánh đó của Cẩm Nương.
Lưu di nương nghe được thì liên tục ho nhẹ, đối với Cẩm Nương nói: "A nha, vợ Tiểu Đình, cái này có thể không được, ngươi ngàn vạn lần đừng như vậy a, người chết thì không thể sống lại, một khi thực sự đánh chết Vương ma ma, khi Vương phi trở về ngươi làm sao giao phó, bất quá niệm tình nàng già cả, ngươi giáng chức là được, làm cho nàng không phát huy tính ác nữa, làm gì mà phải ra tay độc ác giết nàng làm chi, coi như là niệm tình nhiều năm ân nghĩa chủ tớ với Vương phi đi."
Cẩm Nương vừa để xuống chén trà, hừ lạnh một tiếng nói: "Di nương, nàng chính là đầu đảng tội ác, trong viện này những người bị liên quan đến có hai mươi mấy người, nếu như ta buông tha nàng, thì làm đối với người khác thi hành khiển trách được, làm sao có thể dùng lý phục người, mọi người đều có con mắt, ngài không nên ép ta làm việc lấy tư chế công, ta đã một lòng điều tra, thì phải tra đến cùng, tuyệt không qua loa."
Lưu di nương nghe giọng nói của nàng quyết tuyệt, liền lại trì hoãn nói: "Những người này nha, ngươi xử trí là được, nhưng Vương ma ma thì ngươi nhất định phải giữ lại cho nàng một tánh mạng, ngàn vạn lần không thể xằng bậy, ta đây cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi tuổi còn trẻ, có rất nhiều chuyện suy nghĩ không chu toàn, Vương phi không có ở đây, trong phủ ngoại trừ Lão phu nhân, thì ta là một trưởng bối, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi phạm sai lầm a."
"Chỉ cần giữ lại cho nàng một mạng là được sao? Vậy những người khác có phải theo như gia quy xử trí hay không?" Cẩm Nương nghe xong thì nhân tiện nói.
"Giữ cho nàng một cái tánh mạng a, những người khác, ai, ngươi cũng đừng phạt quá mức là được." Lưu di nương nghe giọng nói của nàng đã buông lỏng, nên bận rộn tiếp lời nói.
Cẩm Nương đúng là muốn nàng nói những lời này, Lưu di nương nói đúng, kỳ thật Vương ma ma đã già nua, nếu như thất thế, lại không có người giúp đỡ, thì nàng ta cũng không có tác dụng quá lớn, đều Cẩm Nương muốn nhất chính là thanh lý tay chân cùng đồng đảng của Vương ma ma ở trong nội viện, chỉ cần chặt đứt đồng đảng của nàng, đưa tất cả thân tộc của nàng đều xử trí, thì Vương ma ma cũng chỉ có thể biến thành thứ bỏ đi.
"Vậy được rồi, khó được lúc di nương van cầu ta, ta liền cố gắng đáp ứng, chỉ là tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, trước tiên đem Vương ma ma mang xuống đánh mười gậy rồi nói sau."
Mười gậy? Cho dù không cần mệnh của Vương ma ma, sợ cũng chỉ còn lại nửa cái mạng thôi, Lưu di nương còn muốn cầu xin tiếp, Cẩm Nương đã cao giọng nói: "Người tới, đem Vương ma ma mang xuống trước."
Cẩm Nương nói xong, vẫn không quên quay đầu hỏi Thượng Quan Mai, "Chị dâu ngươi thấy như vậy có được không?"
Thượng Quan Mai bộ dang sao cũng được, gật đầu nói: "Đệ muội khoan dung, ta nghĩ khi mẫu phi trở về thì không thương tâm mới đúng."
Đánh mười gậy mà vẫn chỉ là đánh rồi nói sau, khiến Lưu di nương tức giận đến tay đều run lên, Tôn Cẩm Nương này cũng quá không biết điều rồi, khuyên can mãi cũng không chịu nhả ra, mà Thượng Quan Mai hôm nay cũng không biết ăn nhầm cái gì, mà cương quyết không chịu giúp nàng, nhất thời vô kế khả thi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương ma ma bị bắt đi ra ngoài.
Nàng liền nói tiếp với Cẩm Nương lời chưa nói xong: "Vợ Tiểu Đình, đánh thì cho có thôi, mười gậy mà thật đánh xuống sợ là nàng sẽ phải bị mất nửa cái mạng đi, ngươi dù sao cũng phải có lòng khoan dung a."
Cẩm Nương rất nghiêm túc nhìn xem Lưu di nương nói: "Không được, Vương ma ma quá đáng giận, từ nay về sau có thể ở lại trong nội viện mẫu phi quản sự hay không cũng không biết được, nếu không đánh nàng, ai biết được nàng ta có trí nhớ tốt hay không a."
Nói xong, lại nghiêm mặt dò xét một lần đám nô bộc trong phòng, thanh âm lạnh lùng tỏa ra cỗ uy nghiêm: "Hạ cấp Nhất đẳng quản sự của Vương ma ma, từ nay về sau sẽ đến phòng giặt quần áo để làm việc, xử phạt như thế đối với tội của Vương ma ma mà nói, đã là nhẹ nhất, nếu không phải nể tình nàng là vú nuôi của mẫu phi, bản Thiếu phu nhân nhất định sẽ theo như gia quy xử trí."
Nàng nhàn nhạt nói mấy câu, lại mang theo cỗ áp lực vô hình, khiến cho tất cả bọn nô bộc trong phòng đều thấp đầu, tuy là tiếc nuối Vương ma ma không chết, nhưng dù sao nàng cũng đã không thể ở trong nội viện Vương phi một tay che trời, vừa nghĩ tới trước kia gặp ai nàng cũng một bộ dạng cao cao tại thượng, trong mắt ngay cả các chủ tử cũng chưa chắc đã để vào mắt, từ nay về sau lại phải đến phòng giặt quần áo làm việc, nên không khỏi khiến cho trên mặt mọi người chứa ý cười hả hê.
Mà ngay cả Thượng Quan Mai cũng bị quyết định của Cẩm Nương làm cho ngơ ngẩn, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Cẩm Nương lại đem Vương ma ma giáng chức đến phòng giặt quần áo, Vương mụ mụ đã sống ở trong phủ nhiều năm, thân phận còn vượt hơn cả chủ tử bình thường, nhưng hôm nay lại đem nàng đánh vào tầng dưới chót nhất, đây không phải là so với lấy mạng của nàng càng thêm tàn nhẫn sao?
"Bất quá, thân tộc của Vương gia nha, dù chỉ một người cũng không thể dễ dãi, Ngọc Bích, đem chín người có hành vi phạm tội trọng đại, tất cả đều kéo ra ngoài đánh năm mươi gậy, nếu còn sống, thì bán cùng với người khác, còn chịu không được, thì toàn bộ đưa đến bãi tha ma đi." Những người này, ngày bình thường vô cùng thống nhất một trận chiến với Vương ma ma, tại trước mặt đám nô bộc cũng rất tác uy tác phúc, mà đáng hận nhất chính là, các nàng như biến thành lỗ tai, con mắt, còn có cái miệng của Vương ma ma, mà Vương ma ma là người chấp hành âm mưu quỷ kế, chỉ có loại trừ đi các nàng, thì trong sân Vương phi mới chân chính là sạch sẽ.
Lưu di nương nghe lời nói này trên mặt giật giật liên tục, Cẩm Nương một chiêu này chẳng khác nào đem quân cờ Vương ma ma triệt để hủy diệt, chính mình hao tổn tâm cơ lâu vậy, nhưng lại bị nàng liếc một cái là khám phá...
"Không, Nhị thiếu phu nhân, không cần phải đánh nô tỳ, nô tỳ có chuyện quan trọng bẩm báo, nô tỳ muốn lấy công chuộc tội." Trong đám người bị kéo ra đánh có Lưu bà tử, nàng vừa nghe muốn phạt nàng năm mươi đại bản, thì hồn đã bay lên trời, mạnh mẽ từ trong đám người bò đi ra, lớn tiếng thét chói tai.
Cẩm Nương vừa nghe, khóe miệng không khỏi vểnh lên, quả nhiên sẽ có người gánh không được, muốn phản bội a, đang muốn lên tiếng, thì chợt nghe Lưu di nương quát lớn: "Ngươi cái Lão già này, sự tình đều đã phạm vào, còn muốn cầu chuyện gì, không phải là năm mươi đại bản sao? Nếu chịu nổi, thì cái mạng già này của người còn cứu chữa, gánh không được, chết thì chết, cần gì phải liên lụy đến thân nhân của mình."
Lưu di nương nói bóng nói gió ám chỉ, Lưu bà tử cũng có nhi tử có khuê nữ trong phủ, đương nhiên, trong hai mươi mấy người này, Lưu di nương mang chuyện đó ra uy hiếp Lưu bà tử, nếu như nàng dám hồ ngôn loạn ngữ, Lưu di nương sẽ đối với con gái của nàng ra tay.
Lưu bà tử nghe ra ý tứ lời này, thì nhất thời bị hù dọa, hoảng sợ nhìn xem Lưu di nương, trong mắt lộ ra vẻ thống khổ.
Cẩm Nương thấy thế liền đứng dậy, đi đến bên người Lưu bà tử chậm rãi dạo qua một vòng nói: "Lưu bà tử, nói thử xem, ngươi có bao nhiêu đứa con trai con gái?"
Lưu bà tử nghe được sững sờ, còn chưa nói ra lời, thì ở chính giữa hai mươi mấy người đã chạy ra ba người, trong đám người có tiểu nha đầu lúc trước ở cửa ra vào chạy trước muốn đi đưa tin, các nàng quỵ bò tới chung quanh Lưu bà tử, kinh hoàng luống cuống đối với Lưu bà tử bi thiết gọi: "Nương." Xem ra, mấy người bọn họ cũng đã nghe hiểu ý tứ của Lưu di nương, đang cầu khẩn Lưu bà tử.
Cẩm Nương khóe miệng hàm chứa ý cười nhẹ nhàng, đối với Lưu bà tử nói: "Tha cho ngươi cũng có thể, nhưng ngươi cần phải nhớ rõ lời nói của ngươi vừa rồi, nếu như có nửa câu nói dối, thì liền lập tức đem con của ngươi dâu của ngươi kéo ra ngoài cửa loạn côn đánh chết, nhưng nếu như ngươi thiệt tình ăn năn, thì bản Thiếu phu nhân liền thưởng cho các nàng một miếng cơm ăn, quyết định như thế nào, ngươi hãy tự suy nghĩ kỹ a."
Lưu di nương vừa nghe xong thì muốn tức điên, Tôn Cẩm Nương quá mức ngoan độc cùng cuồng vọng, thật không ngờ dám trần trụi uy hiếp cùng lợi dụng Lưu bà tử, cái này, chỉ sợ Lão bà tử này nhất định sẽ phản bội, trong nội tâm nàng liền trở nên hoảng loạn bất an, nếu cứ tiếp tục, tất nhiên có không ít chuyện sẽ bị xốc lên... Nhưng mà nhất thời bán hội lại tìm không ra biện pháp cấp cứu...
Lưu bà tử nghe xong thì trên mặt càng kinh hoảng, run rẩy nói ra: "Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ thiệt lòng sửa đổi, cầu Nhị thiếu phu nhân buông tha người nhà nô tỳ a, nô tỳ từ nay về sau sau nhất định hối cải để làm người mới."
Cẩm Nương nghe xong nhân tiện nói: "Tốt lắm, ngươi không cần lải nhải, có chuyện gì cứ bẩm báo với bản Thiếu phu nhân? Đang ở trước mặt mọi người mặt, cùng nhau nói a, bản Thiếu phu nhân hiện tại muốn nhìn thành ý ăn năn của ngươi a."
Lưu bà tử vừa nghe, liền liếc mắt nhìn Lưu di nương, thấy trong mắt nàng đầy âm lệ hàn quang, trong nội tâm co rúm lại một chút, nhất thời lại lộ vẻ do dự.
"Nếu như ngươi lòng dạ xảo trá, bản Thiếu phu nhân cũng sẽ không chỉ đánh ngươi năm mươi đại bản thôi, mà còn đem già trẻ lớn bé trong nhà ngươi cùng nhau loạn côn đánh chết, bản Thiếu phu nhân hận nhất là người xảo trá lại bất tín, Lưu bà tử, có chuyện thì nói mau, tính nhẫn nại của bản Thiếu phu nhân không nhiều." Cẩm Nương thoáng cái liền nhìn ra Lưu bà tử băn khoăn, cười lạnh nói, buồn cười cho những người này, họ nghĩ rằng còn có quân cờ nào có thể cùng nàng mặc cả trả giá sao? Lâm trận mà lần nữa quay đầu giáo, nàng vô cùng xem thường nhất là hạng người như Lưu bà tử vậy.
Lưu bà tử vừa nghe, đã không dám chần chờ nữa, mở miệng nói ra: "Nhị thiếu phu nhân, kỳ thật, Vương ma ma nàng... nàng là tâm phúc của Lưu di nương, ngoài sáng là vú nuôi của Vương phi, kì thực lại nghe lệnh của Lưu di nương, trong nội viện Vương phi có bất cứ chuyện gì, nàng liền sai sử những người kia đi mật báo cho Lưu di nương, năm đó, Lưu di nương làm thế nào mà tiến vào Vương phủ... Vương ma ma cũng mất không ít công phu..."
"Ngươi câm mồm, còn nói hươu nói vượn nữa ta xé nát ngươi." Lưu di nương nghe được sắp tức đến ngất đi, thoáng cái liền vọt tới trước mặt Lưu bà tử, một cước hướng Lưu bà tử đá tới.
Cẩm Nương giận dữ, đối với bà tử hành hình đứng bên cạnh nói: "Giữ chặt Lưu di nương, đừng làm cho nàng tức giận đến trúng gió sẽ không tốt."
Sắc mặt Thượng Quan Mai lúc này cũng cực kỳ phức tạp, nàng vào phủ không bao lâu liền cảm giác Lưu di nương rất có thủ đoạn, chỉ là chưa thấy nàng ta thi triển như thế nào thôi, hôm nay xem ra, Lưu di nương thật đúng là thủ đoạn âm hiểm, tâm cơ thâm trầm cực kỳ a, thậm chí ngay cả người thân đắc lực nhất bên người Vương phi đều bị nàng đón mua, vậy thì còn có chuyện gì là nàng làm không được? Nhất thời bản thân lại cảm thấy sợ, may mắn mình là con dâu của Lưu di nương, bằng không, thái độ của mình trước kia đối với nàng nhiều lần khinh thường, cũng không chịu xem nàng là mẹ chồng, thì với thủ đoạn của nàng, chỉ sợ mình cũng bị đâm sau lưng không biết bao nhiêu lần rồi.
Có hai cái bà tử thân thể khỏe mạnh đi ra đem Lưu di nương ngăn chặn, Lưu di nương hô to kêu lớn lên, giống như bị điên mắng: "Tôn Cẩm Nương ngươi to gan lắm, cũng dám đối với ta vô lễ? Bản phi dù sao cũng là kim chi ngọc diệp, có phẩm cấp, ngươi chỉ là một cái dân phụ cũng dám ra tay với bản phi? Bản phi muốn tới chỗ Hoàng Hậu nương nương tố cáo ngươi.”
Cẩm Nương cũng không có nghĩ tới chuyện này, chính mình xác thực là không có cáo mệnh cùng phong hàm, mà Lưu di nương bởi vì Lãnh Hoa Đường cho nên được phong làm Giản Thân Vương trắc phi, xác thực là có phẩm cấp...
"Cáo mệnh sao? Ngươi dám đối với nương tử của ta la to nữa, bản Thiếu gia sẽ đập chết cái trắc phi ngươi." Một bên Lãnh Hoa Đình lại đưa tay ra tìm gì đó, Lưu di nương vừa nghe thấy, khí thế liền yếu đi, đừng nói là trắc phi, cho dù nàng hôm nay là Vương phi, nhưng đối với ma vương Lãnh Hoa Đình này, nàng vẫn rất sợ hãi a, nếu hắn thật ra tay đập chết chính mình, sợ là Vương gia cũng sẽ không làm gì đối với hắn, chính là Hoàng Thượng cũng là đối với hắn khoan dung cực kỳ.
Xem ra, bản thân tướng công thật là có tác dụng định hải thần châm, có hắn ở đây, trong nội tâm Cẩm Nương nắm chắc nhiều hơn, một bên bề bộn khuyên Lãnh Hoa Đình nguôi giận, rồi hướng Lưu di nương nói: "Di nương, ngươi tuy là trắc phi, nhưng phải được phụ vương thừa nhận mới được, trắc phi này của ngài đã được phong nhiều năm rồi, nhưng mà toàn bộ trên dưới quý phủ đều gọi ngài là di nương, xem ra, trong lòng phụ vương vẫn đem ngài xem là một nô tỳ a, a ai ai, ngài vẫn còn bị cấm túc đó, nhanh chóng quay về viện đi, đừng để một phụ vương biết được sẽ sinh khí nữa."
Lưu di nương nghe được thì mắt bốc lửa lên, nếu như ánh mắt có thể giết người, sợ là nàng đã sớm dùng mắt đem Cẩm Nương lăng trì rồi.
Cẩm Nương chẳng muốn lại nhìn nàng nữa, vung tay lên, hai bà tử liền đem nàng dìu trở về.
Thượng Quan Mai nhìn thấy hết thảy mà ngơ ngẩn không có hoàn hồn, đầu óc một mực tê tê, không biết phải như thế nào ứng đối mới tốt, lúc này thấy Lưu di nương bị mang đi, nàng liền nghĩ muốn giúp đỡ Lưu di nương hay không...
"Đệ muội..." Thượng Quan Mai do dự kêu một tiếng Cẩm Nương.
Cẩm Nương ngắt lời nói: "Chị dâu ngày bình thường cũng rất thiện tâm thực thành, hôm nay có thể thấy rõ rất nhiều sự tình, thì cần phải nhìn nhiều, suy nghĩ nhiều một chút, có một số việc nếu là không hợp lý, thì nhất định là có mờ ám, trong phủ này từ trên xuống dưới, người không sạch sẽ nhiều lắm, ta hôm nay bất quá là giúp ngươi thanh lý mà thôi, tương lai chưởng phủ chi quyền vẫn sẽ rơi vào trên tay ngươi, như bên cạnh ngươi tất cả đều là người hai mặt, thì đương gia chủ mẫu ngươi sợ cũng sẽ bị mất quyền lực, bị người đùa bỡn trong bàn tay mà không biết."
@by txiuqw4