sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 099 phần 2

Cẩm Nương nghe xong thì nhu thuận gật đầu đáp ứng.

Không bao lâu sau, Thượng Quan Mai cũng tới, nói đến việc Tôn Ngọc Nương vào cửa: "Phụ Vương, mẫu phi, sân nhỏ đã thu thập thỏa đáng, chỉ chờ người mới vào cửa là có thể ở, không biết nương có muốn đi xem qua hay không?"

Vương phi nghe xong liền cười nói: "Con làm việc, ta yên tâm, mấy ngày nay sợ là con sẽ vất vả rồi, dù sao con cũng làm lớn, nàng muốn vào cũng sẽ ở trong nội viện của ngươi, cho nên, tất cả lễ tiết nghi thức quy chế như thế nào, toàn bộ do con quyết định, nương cũng sẽ không bận tâm chuyện này, có gì không hiểu, qua hỏi ta là được."

Thượng Quan Mai nghe xong liền dạ, Vương phi lại nói: "Hôm qua ta đi vào nội cung, vừa vặn đụng phải Thái tử phi, nàng có nhắc đến Cẩm Nương, bảo con dẫn theo Cẩm Nương đi chỗ nàng ngồi một chút, khi nào con bề bộn xong, có thời gian liền đi một chuyến a, hai cái chị em dâu cũng nhân cơ hội mà thân cận hơn một chút."

Thượng Quan Mai nghe xong cười nói: "Đúng vậy, hôm kia con còn cùng đệ muội nói tới chuyện này, tỷ tỷ hiện tại thân thể càng lúc càng nặng, cứ ngóng trông Cẩm Nương có thể đi vào cung giúp nàng xử lý mọi việc. Nào biết đệ muội bề bộn, con cũng bề bộn, nên nhất thời thật đúng là không có thời gian rảnh, đợi giải quyết ổn thỏa chuyện của Tôn gia muội muội xong, con nhất định dẫn theo đệ muội đi."

Vương gia nghe xong trên mặt vui vẻ càng đậm, đối với Thượng Quan Mai nói: "Mai Nhi rốt cuộc vẫn là xuất thân Quận chúa, nói chuyện làm việc luôn có bài bản, Cẩm Nương a, con cần phải hướng chị dâu con mà học nhiều hơn, sau này, lúc chị dâu trị con quản gia, con cũng phải ở một bên phụ tá nhiều hơn mới được."

Cẩm Nương cảm thấy hôm nay Vương gia cùng Vương phi đều có chút tận lực đối với Thượng Quan Mai tốt, nhất thời cũng không rõ tâm tư của bọn họ lắm, bất quá, hiện tại nàng cũng tính toán cùng Thượng Quan Mai liên thủ đối phó Nhị thái thái, nên cũng không thèm để ý điểm này, nên nhanh chóng lên tiếng đáp.

Thượng Quan Mai vì chuyện của Tôn Ngọc Nương muốn vào cửa mà buồn bực trong lòng, thoáng cái bị mấy người bọn họ nói đến vui vẻ thiệt nhiều, nhất là Vương gia chính miệng nói, từ nay về sau sẽ do nàng đến quản gia, lời này nói ra khiến tâm tình nàng càng thêm được an ủi.

Nguyên bản, nàng vốn giận lẫy muốn mặc kệ tất cả công việc đón Tôn Ngọc Nương vào phủ, nhưng về sau đến chỗ Thái tử phi một chuyến, Thái tử phi đem nàng dạy dỗ một trận, "Cho dù ngươi không muốn thì như thế nào, chuyện đã thành kết cục rồi, ngươi phản đối cũng không có tác dụng, không bằng giả vờ rộng lượng một ít, ở trước cha mẹ chồng lưu lại ấn tượng tốt, đợi Tôn Thị vào cửa, ngươi từ từ thu thập nàng là được, làm gì đem mọi chuyện để ở trên mặt mũi chứ? Bày ra bên ngoài, ngươi sẽ rơi vào chỗ bất lợi, chỉ có ẩn nấp, từ một nơi bí mật gần đó ra tay, ngươi mới có thể thắng."

Một phen như đem nước giội vào đầu khiến Thượng Quan Mai hiểu ra, vừa về đến, liền chủ động tìm Vương phi xin ý kiến, chăm chú xử lý mọi chuyện.

Lại ngồi một hồi nữa, Vương phi liền hỏi Thượng Quan Mai: "Mấy ngày nay Lưu di nương đã tốt chưa?"

Thượng Quan Mai nghe xong khẽ ngẩn ra, trả lời: "Thân thể không tốt lắm, bất quá, tướng công mỗi ngày đều qua đó chiếu cố nàng." Cũng không nói mình có đi qua thăm, xem ra, trong nội tâm nàng còn không có đem Lưu di nương xem trọng, quan hệ của nàng cùng Lưu di nương, qua một trận kia so với trước có khá hơn một chút, Vương phi nghe xong chủ ý trong nội tâm thì càng kiên định.

"A, thân thể không tốt lắm a, vậy thì cũng không cách nào khác, người tới, đem Lưu di nương mời đến, nói Vương gia cố ý bỏ qua lệnh cấm túc của nàng."

Thượng Quan Mai nghe được khẽ giật mình, không nghĩ tới Vương phi đột nhiên nói như vậy, thân thể của Lưu di nương xác thực so với mấy ngày trước đây đã khá hơn, Vương phi lúc này mời nàng đến, sợ là vì chuyện của Vương ma ma rồi.

Không bao lâu, Lưu di nương liền yểu điệu ôn nhu đi đến, thấy Vương gia đang đây, thì trong đôi mắt mềm mại đáng yêu mang theo chút u oán, giống như vừa vui vừa giận nhìn Vương gia liếc nói: "Vương gia thật đúng là càng ngày càng không muốn nhìn thấy thiếp thân, thiếp thân bị tỷ tỷ khi dễ, Vương gia không chủ trì công đạo, ngược lại đem thiếp thân cấm túc, chẳng lẽ trong mắt Vương gia, thiếp thân chỉ là con kiến hôi thôi sao?"

Lời này là oán trách Vương gia đối với nàng không quan tâm, càng mắng Vương phi đem nàng xem như con kiến hôi, tùy ý khi dễ.

Vương gia nghe xong từ chối cho ý kiến, chỉ khi Lưu di nương đang muốn nhẹ nhàng bước lên ngồi vào trên mặt ghế bên cạnh, mới nói ra: "Ngươi vẫn nên đứng đi, trước hành lễ với Vương phi rồi nói sau."

Lưu di nương vừa vào cửa đã mang theo một cỗ oán khí, thì làm gì chịu hành lễ với Vương phi, lúc này lại nghe Vương gia nói như vậy, thì càng tức, uốn éo đầu nén giận ngồi xuống.

Vương gia thấy liền dùng ánh mắt sắc bén liếc qua nàng, Lưu di nương nhìn thấy trong nội tâm như bị xiết chặt, đành đứng dậy hành lễ qua loa cho Vương phi, lại cũng không dám ngồi nữa.

Vương phi thấy thế cười lạnh nói: "Ngươi cũng đã biết ta gọi ngươi tới là có chuyện gì sao?"

Lưu di nương nghe xong ánh mắt khẽ cụp xuống, nghĩ đến có tai mắt báo lại với nàng, nói Vương ma ma không có phản bội mình, nên trong nội tâm nàng an tâm một chút, nhưng rốt cuộc cũng chột dạ, nên kiên trì nói: "Muội muội không biết, còn thỉnh tỷ tỷ nói rõ."

Vương phi nghe xong cười lạnh nói: "Ngươi thật đúng là quý nhân hay quên chuyện a, ngươi đã làm cái gì, toàn bộ đều quên sao?"

Lưu di nương nghe xong tròng mắt xoay chuyển, những năm này, nàng tuy thường thường lợi dụng Vương ma ma biết được mọi chuyện trong phòng Vương phi, nhưng có vài chuyện quan trọng, nàng vẫn đề phòng, Vương ma ma tuy là có tham dự, nhưng cũng không biết đến khớp xương ở chính giữa, hôm nay cho dù Vương ma ma thực sự phản bội, bất quá cũng chỉ nói ra chuyện gièm pha năm đó thôi, những chuyện kia đã sớm thành kết cục đã định, Vương phi cho dù biết rõ, cũng chỉ có thể tức giận mà thôi.

Mà nàng cũng tin tưởng, với tính tình xảo trá của Vương ma ma, tất nhiên khi không quá khẩn yếu thì sẽ giữ lại một số chuyện, nên một ít chuyện lớn có nàng tham dự vào, nàng cũng sẽ không thật sự nói thẳng ra, nghĩ như thế, trong nội tâm liền kiên định, nhu thuận e sợ ngẩng mắt lên nhìn Vương gia.

Vương gia đen mặt quay đầu đi, thần sắc có chút xấu hổ và giận dữ, Lưu di nương thấy thế thì càng giận, người nam nhân này, mấy chục năm rồi, mà vẫn còn giận chuyện năm đó mình hạ dược hắn sao... Không khỏi vừa hận lại tức, nếu không phải có Vương phi... Người nam nhân này sẽ thích chỉ thích một mình nàng a.

"Muội muội đã làm cái gì? Không bằng tỷ tỷ đem chuyện nói rõ ra, hôm nay tỷ tỷ càng ngày càng có bản lãnh, muốn đánh là đánh, muốn mắng là mắng, vậy cái gì chưa làm qua, thì tỷ tỷ áp dụng trên người muội muội một lần là xong, cần gì phải giở trò này nọ, giống như là ngươi công chính vô tư đến cỡ nào." Lưu di nương mang một bộ dạng ‘lợn chết không sợ nước nóng’, ngữ khí nói chuyện cũng to gan cực kỳ.

Vương phi nghe xong liền nghiêng mắt qua nhìn nàng, nàng cho là mình sẽ giống như trước đây vậy, chỉ mấy câu đã bị nàng chọc tức hiện lên ở mặt sao? Hừ, hôm nay mình chính là muốn vu oan, hãm hại đó, xem nàng ta làm sao mà nhịn mình đây?

"Muội muội đã không chịu nói, vậy tỷ tỷ liền gọi vài người tới gặp muội muội vậy." Vương phi nói xong liền đưa ánh mắt với Ngọc Bích, Ngọc Bích liền đi ra ngoài, vung tay lên, Lưu bà tử bị bắt đi vào, Lưu di nương vừa thấy trong mắt liền lộ ra khinh rẻ, còn tưởng rằng Vương phi đã đem Vương ma ma đến, nguyên lai là Lưu bà tử, cái lão già này ngày bình thường chỉ biết tham, thành sự không có, bại sự có thừa, chính mình cũng không có tín nhiệm nàng ta qua, thì ở đâu mà nàng ta biết rõ một ít tin tức quan trọng chứ

Lưu bà tử quỳ gối trong nội đường, Vương phi lại nói: "Lưu thị, ngươi mau đem lời nói hôm qua đã nói với bổn phi lập lại lần nữa cho Lưu di nương nghe một chút, hôm nay Lưu di nương có trí nhớ không tốt, ngươi nói ra một chút sự tình nhắc nhở nàng, để nàng có thể nhớ lại mọi chuyện."

Lưu bà tử nghe xong liền ngước mắt lên nhìn Vương phi cùng Vương gia, thấy Vương gia một chút cũng không có nhìn Lưu di nương, thì trong nội tâm ngược lại lo lắng, nuốt nuốt nước miếng, nói ra: "Dạ Vương phi, nô tỳ cùng Vương ma ma trước kia đều bị Lưu di nương mua chuộc, nàng bảo nếu nô tỳ giúp nàng làm việc, như vậy sau này Thế tử tiếp vị xong, cũng sẽ cho nô tỳ vinh hoa phú quý."

Vương phi nghe xong liền nhíu mày khẽ hừ một tiếng, Lưu bà tử lập tức nói tiếp: "Hồi Vương phi, lúc trước việc ở trong dược của Thiếu phu nhân động tay động chân, đúng là do Lưu di nương sai sử, sau khi Lưu di nương nghe nói Nhị tiểu thư Tôn gia muốn gả cho Thế tử, liền âm thầm gặp qua Tôn phu nhân, từ chỗ Tôn phu nhân biết được Thiếu phu nhân thân có chứng bệnh bất túc, đang được trị liệu, vì vậy liền tìm tới hai nha đầu Bình Nhi cùng Lục Liễu của Thiếu phu nhân, ở trong thuốc của Thiếu phu nhân động tay động chân, về sau, lại thấy Bình Nhi bị bại lộ, lại phái đại Cửu huynh Lưu gia đi ám sát Bình Nhi, việc này nô tỳ chính là người liên lạc, hôm nay nô tỳ cố gắng hối cải, nên cũng không dám có chỗ giấu giếm nữa, chỉ mong Vương gia Vương phi có thể đối với nô tỳ xử lý nhẹ tội."

Lời này vừa nói ra, Thượng Quan Mai chính là người cảm thấy khiếp sợ trước nhất, nàng không thể tin mà nhìn xem Lưu bà tử, trong chuyện động tay động chân trong thuốc của Cẩm Nương, nàng ít nhiều cũng biết rõ ràng, người chân chính ở sau lưng sai sử cũng không phải là Lưu di nương a, chính mình ngày ấy đã ở trước mặt Cẩm Nương nói rõ, là do Nhị thái thái đã hạ thủ... hiện tại sao lại nói như vậy, nàng không khỏi nhìn về phía Cẩm Nương.

Thần sắc của Cẩm Nương thì lại bình tĩnh cực kỳ, ánh mắt cũng không có một chút kinh ngạc kỳ quái, thấy mình nhìn sang, nàng còn mỉm cười, đối với mình quăng cho ánh mắt trấn an, Thượng Quan Mai thấy vậy ngược lại an tâm không ít, bất quá, trong nội tâm nghi kị càng sâu.

Lưu di nương vừa nghe, tức giận đến mặt đều tái đi, ngón tay run run chỉ vào Lưu bà tử nói: "Ngươi... ngươi thật sự là đặt điều nói bậy, ta khi nào bảo ngươi liên lạc để làm việc này chứ? Ta khi nào đi gặp qua Tôn Đại phu nhân? Mụ già chó này, không cần phải cắn bậy người, không có chứng cớ đưa ra, ta sẽ xé xác ngươi."

Lưu bà tử nghe xong thì cười, từ trong ngực lấy ra một vòng tay bằng ngọc cùng một cái khăn tay, hai tay trình lên, "Vương gia thỉnh xem, cái vòng tay này chính là khi Lưu di nương sai nô tỳ làm việc, đã cố ý thưởng cho nô tỳ, còn có cái khăn này, là do nô tỳ đi trong nội viện của Lưu di nương, nàng đã cầm bao bạch sâm chia ra, nói là mình muốn để lại một ít dùng, còn một ít liền dùng cái khăn này gói lại, sai nô tỳ cầm lấy đi đưa cho Bình Nhi."

Lưu di nương nghe được suýt nữa ngất đi, cái khăn cùng vòng tay xác thực đều là của nàng, nhưng nàng cũng không phải heo, cho dù muốn hãm hại Tôn Cẩm Nương, thì phải lấy giấy gói bạch sâm lại, bị điên rồi mới dùng khăn của mình đi gói, còn cố ý làm cho người ta giữ lại, mà vòng tay này, chẳng qua là ngày bình thường thưởng cho Vương ma ma, đích thị là Vương ma ma lại đem cho mụ già tham lam này... việc của Tôn Cẩm Nương, nàng vốn cũng muốn động thủ, lại sợ quá nhanh, nên muốn trì hoãn một chút, không nghĩ tới có người trước nàng một bước mà làm, còn vu lên người ca ca của nàng, đến nay đều điều khiến nàng oán hận cực kỳ, không biết người sau lưng này là ai. Nhưng vì chuyện này... Vương phi lại... lại thông đồng với những người bỉ ổi này để hãm hại nàng... Thật sự là quá mức hèn hạ.

"Ngươi câm mồm, ta cho tới bây giờ cũng không có sai ngươi làm việc này, ngươi... ngươi ngậm máu phun người." Lưu di nương tức giận đến mắng to Lưu bà tử, ngược lại nhìn về phía Vương gia: "Vương gia, cho dù ngươi không thích thiếp thân, nhưng cũng phải nể tình của Đường Nhi, mà nhìn rõ mọi việc, chủ trì công đạo, việc này là do tỷ tỷ vu oan hãm hại ta a."

Vương phi nghe xong khóe miệng liền chứa tia cười lạnh: "Nếu Vương gia có thể nhìn rõ mọi việc, ngươi... làm sao mà vào Vương phủ được chứ?"

Lời này vừa nói ra, mặt Vương gia liền đỏ lên, ánh mắt khẽ giận nhìn Vương phi, trong mắt cũng mang theo tia cầu xin, Vương phi trợn mắt không không nhìn hắn.

Lưu di nương nghe được cũng bị đỏ mặt một trận, trong nội tâm càng phiên giang đảo hải, xem ra, Lão già Vương ma ma này đã đem việc năm đó báo với Vương phi, nhưng cũng đúng như mình đã phỏng đoán, có vài chuyện trọng yếu, bà ta cũng không có nói ra, bằng không, Vương phi cũng không cần lấy Lưu bà tử đi làm thằng hề đến nhảy lộc cộc, nghĩ như thế, trong nội tâm nàng an tâm một chút, ngẩng đầu giống như vừa giận vừa oán nhìn Vương gia, Vương gia là một người sĩ diện, tất nhiên sẽ không cho phép Vương phi ở trước mặt con dâu đem chuyện năm đó lộ ra... Hôm nay cũng chỉ có cách là khiến Vương gia đi trị Vương phi.

"Thiếp thân như thế nào vào cửa? Đương nhiên là Vương gia cùng thiếp thân tình đầu ý hợp a mới thành được chuyện tốt, năm đó là Vương gia tự mình đi hạ sính lễ, tỷ tỷ, thiếp thân so với người chỉ vào cửa muộn ba ngày thôi, làm sao mà ngươi đều đã quên tất cả thế?" Lưu di nương ẩn tình đưa tình nhìn xem Vương gia nói.

Vương gia nghe được thì hơi chậm lại, nhanh chóng quay đầu xem Vương phi, quả nhiên thấy nàng sắc mặt càng lúc càng khó coi, liền trách cứ Lưu di nương nói: "Đều đã lớn tuổi rồi, ngươi còn kéo những thứ kia ra nói làm cái gì."

Lưu di nương nghe xong miệng mấp máy, nước mắt dâng lên, buồn bã thê lương đối với Vương gia nói: "Là tỷ tỷ muốn lật ra nội tình năm đó, nên thiếp thân cũng không có cách nào khác?"

Vương gia nghe xong quả nhiên lại nhìn về phía Vương phi, Vương phi chẳng muốn nhìn hắn, nhưng cũng biết cứ ở trong nội đường mà kéo dài việc này cũng không tốt, liền sửa miệng nói: "Hai món đồ vật này đều là của ngươi đúng không?"

Lưu di nương nghe xong khinh thường nói: "Là phải thì như thế nào, muội muội ta ngày bình thường ban thưởng gì đó cho rất nhiều ngươi, ai biết ngươi từ đâu mà lấy ra để hãm hại ta?"

Vương phi nghe xong lại cười lạnh một tiếng rồi nói: "Lưu bà tử chính là người trong phòng của ta, từ lúc nào mà cùng ngươi qua lại với nhau rồi? Nếu ngươi không bảo nàng làm những việc bỉ ổi kia, thì cần gì thu mua người ở trong phòng ta chứ? Hừ, còn muốn nghiêm từ giảo biện, người tới, trước kéo xuống, đánh mười đại bản cho ta rồi nói sau."

Lời này vừa nói ra, Thượng Quan Mai cùng Cẩm Nương đều ngơ ngẩn, như nhau, hôm nay Vương phi bất cứ giá nào, cũng sẽ đối ra tay độc ác với Lưu di nương. Thượng Quan Mai vốn không cho là như thế, nhưng thấy Vương gia nghe xong lời này thì một chút phản ứng cũng không có, trong nội tâm liền sáng tỏ, nhất định là Vương ma ma đã khai ra một chút tội lỗi không thể lộ ra ngoài ánh sáng của Lưu di nương, Vương gia Vương phi không thể đem những điều đó đưa ra ngoài, cho nên, mới dùng biện pháp này đến phạt Lưu di nương, việc này... Sợ sẽ liên lụy rất nhiều, nên bản thân mình ít bị dính líu vào mới tốt.

Lưu di nương nghe được giận dữ, chỉ vào cái mũi Vương phi mắng: "Ngươi... Lưu Uyển Thanh, ngươi không cần phải quá đáng, đừng quên, ta cũng có phẩm cấp trắc phi, ngươi dám dùng phương pháp đối đãi với nô tài mà đối với ta?"

Vương phi nghe xong liền cười lạnh nói: "Nô tài, hừ, ngươi so với nô tài còn muốn ti tiện hơn, thứ không biết thẹn, so với mẹ ngươi thì càng bỉ ổi vô sỉ." Rồi hướng vào hai cái bà tử nói: "Còn lóng ngóng ở đó làm gì, kéo ra đánh, có cái gì thì có Vương gia gánh chịu." Nói xong quay mặt sang hướng Vương gia thản nhiên cười nói: "Vương gia, ngươi xem thiếp thân xử trí có thỏa đáng không?"

"Mười đại bản là ít, đánh mười lăm đại bản đi, thậm chí ngay cả vợ của Đình Nhi cũng hại, quá mức âm độc, Lưu thị, ngươi cũng không cần giảo biện, huynh trưởng của ngươi đến nay đều bỏ trốn, nếu không phải ngươi sai sử, hắn như thế nào dám ở trong Vương phủ hại người, nếu không có ngươi bao che, hắn lại có bản lãnh gì đi vào Vương phủ, đánh mấy đại bản này, ngươi nhận không chút oan uổng." Vương gia lạnh lùng nhìn xem Lưu di nương nói.

Lưu di nương không thể tin được nhìn lại Vương gia, hắn lại cùng Vương phi đứng cùng chuyến tuyến mà hại mình... Nghĩ đến sự thật năm đó bị vạch trần, tất nhiên hắn sẽ cảm thấy mất mặt mũi với Vương phi, cho nên mới muốn ra tay độc ác a, nhất thời liền vội vàng thốt ra: "Cho dù trong lòng ngươi không có ta, cũng phải nhìn ở mặt mũi của Đường Nhi, đối đãi với ta như thế, thì hắn còn nhìn mặt ai?"

Vương gia nghe xong phịch một cái đứng lên nói: "Lưu Thanh Dung, nếu như bổn vương đi xin chỉ thị của Hoàng Thượng, đem phi vị trắc phi của ngươi thu lại, từ nay về sau Đường Nhi sẽ nhận Uyển Nhi làm mẹ, con vợ kế sẽ biến thành chính, ngươi nói xen như thế nào?"

Loại chuyện này cũng không phải là không có tiền lệ, tiểu thiếp hoặc thông phòng sinh hài tử xong sẽ trực tiếp được nuôi dưới danh nghĩa chính thất, mà tiểu thiếp sinh con xong, bình thường đều bị chính thất giết chết... Nếu thật là như vậy, thì những tâm cơ thủ đoạn của mình bao nhiêu năm nay không phải toàn bộ phí công rồi sao?

Nhất thời nàng sợ tới mức mồ hôi đầm đìa, không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa, Vương phi vung tay lên, khiến bà tử đem nàng kéo xuống.

Đại bản vừa đánh được hai cái, thì Lãnh Hoa Đường nhanh chóng chạy đến, vừa vào cửa liền quỳ gối trước mặt Vương gia cùng Vương phi: "Phụ Vương, Mẫu phi, nhi tử cầu các người, buông tha di nương a, thân thể nàng vốn không tốt, sợ là không chịu được trận đánh này a."

Vương gia nghe xong nhân tiện nói: "Ngươi tới vừa vặn, di nương ngươi phạm tội cũng không chỉ có một chuyện, một lát cho ngươi xem một người, nghe một chút xem nàng nói cái gì, hôm nay chỉ đem nàng đánh đại bản xem như tiện nghi cho nàng, Đường Nhi, Phụ Vương không phải nhằm vào ngươi, chỉ là di nương ngươi quá mức tàn nhẫn ác độc, nếu không trừng trị, tương lai sẽ có hại đến ngươi." Lời nói ra vô cùng đau lòng lại khổ sở, đối với Lãnh Hoa Đường so với ngày xưa thì hiền hòa hơn nhiều lắm, giống như là đã quên việc bị thương lần trước của hắn bị vậy.

Lãnh Hoa Đường nghe xong trong lòng an tâm một chút, nhưng vẫn quỳ khóc ròng nói: "Di nương... mặc kệ di nương đã phạm sai gì, nàng vẫn thật lòng tốt với nhi tử, Phụ Vương, cầu người nể tình nàng yêu thương nhi tử, ngài... ngài bỏ qua cho nàng a."

Vương gia nghe được mặt nghiêm, quát tháo hắn: "Nàng làm thế không phải là thương ngươi, mà đang hại ngươi, ngươi đường đường là Giản Thân Vương Thế tử, tương lai phải kế thừa tước vị, mà có một vị mẫu thân làm ra hành vi ác độc mà không cảm thấy thẹn kia, nếu truyền đi, sẽ làm mất thể diện của ngươi, ở trước mặt hoàng thân quốc thích, càng sẽ làm ngươi không ngốc đầu lên được, nếu không trị nàng, thì nàng càng lấn lướt, sẽ đem ngươi cùng nhau hủy đi."

Đang khi nói chuyện, Lưu di nương đã bị đánh xong kéo trở về, nhìn Lãnh Hoa Đường một cái, liền oa một tiếng khóc lên: "Đường Nhi... nương... nương sẽ bị mẫu phi ngươi trị chết mất, nàng... nàng hãm hại vi nương, nói... nói nương sai sử Đại Cửu..."

Lãnh Hoa Đường nghe xong liền biến sắc, ánh mắt chớp động, nhanh chóng đi đỡ nàng, vẻ mặt đau lòng nói: "Di nương, nếu Đại Cửu không phải ngươi sai sử, thì ai sử chứ? Nếu không phải Mẫu phi lấy được chứng cớ, cũng sẽ không đối với ngài như thế, ngài... ngài nên nhận lỗi đi."

Lưu di nương một thân bị đánh đến máu tươi đầm đìa, sau lưng da tróc thịt bong, nguyên lai tưởng rằng nhi tử sẽ đến giúp nàng, kết quả, hắn lại khuyên nàng nhận tội... Điều này làm cho nàng trong lòng vốn vừa tức vừa hận liền biến thành thống khổ cùng bi ai, nhìn lãnh Hoa Đường với ánh mắt khó tin, "Đường Nhi... Làm sao ngươi lại..."

Lãnh Hoa Đường nhất thời không dám cùng Lưu di nương đối mặt, ngày ấy miệng vết thương trên cổ tay đã khiến Vương gia đối với chính mình nổi lên nghi ngờ, nếu như lại vì việc của đại Cửu Lưu gia mà có kẻ hở nữa, thì từ nay về sau sợ Phụ Vương sẽ phản cảm với mình, hắn cho tới bây giờ cũng không dám xem Phụ Vương là người hồ đồ có thể khi dễ, nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện chỉ sợ Phụ Vương đều hiểu rõ, ngoại trừ chuyện của Tiểu Đình làm được chu toàn ra, thì có chuyện gì là tránh được con mắt của Phụ Vương chứ?

Phụ Vương bất quá vì đối với chính mình có hổ thẹn, cho nên, rất nhiều chuyện đều một mắt nhắm một mắt mở, năm đó, Phụ Vương hoài nghi thân phận của mình, đã đem chính mình bỏ vào nước đá ngâm, lại thả mình trong gió lạnh đông lạnh, kết quả, mình liên tục sốt cao vài ngày, thiếu một chút là mất mệnh, về sau, may mắn sau khi mình sốt, trên người cũng có Thanh Long vân, Phụ Vương mới bằng lòng trị liệu cho mình...

Hôm nay Phụ Vương đối với mình đã càng ngày càng không tín nhiệm, nếu lại có chuyện nữa, chỉ sợ... Nếu không phải chân Tiểu Đình bị thương không lành, thì mình cũng chỉ là một nhi tử bị Phụ Vương vứt bỏ đi mà thôi.

Ánh mắt của hắn lập lòe nhìn Lưu di nương đưa qua một ánh mắt cầu khẩn, Lưu di nương nhìn thấy càng khiếp sợ, ngược lại, lại không thể làm gì được chỉ ngửa mặt lên trời khóc ròng, cũng không hề nhìn hắn nữa.

Ánh mắt kia của nhi tử rõ ràng là bảo mình nhận lấy tội danh này, nguyên lai, người xuống tay trước là hắn... Trách không được huynh trưởng của mình cũng dính dấp đến chuyện này...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx