Chương 108
"Vì cái gì muốn đánh mẫu thân của ta, vì cái gì?" Người tới phẫn nộ gầm rú.
Cẩm Nương không nhìn cũng biết, đó là Lãnh Hoa Hiên, không biết hắn như thế nào biết được tin tức Nhị phu nhân đang bị hành hình, tuy rằng rất hận Nhị phu nhân, nhưng giờ phút này, Cẩm Nương có chút không đành lòng nhìn, Lãnh Hoa Hiên trong lòng nàng vẫn là một nam tử ấm áp, nụ cười rất sạch sẽ, so với những người khác trong phủ, hắn làm cho người ta nhìn thấy thoải mái, nhưng là... Sinh sống mấy tháng ở trong này, nàng cũng có chút mê man, cảm giác cùng giác quan thứ sáu cũng không thể tin, ai là thiện, ai là ác, bằng vào mặt ngoài căn bản nhìn không ra, cũng không rõ, bất kể như thế nào, Lãnh Hoa Hiên cứu mẹ là sự thật rõ ràng.
Lãnh Hoa Hiên đầu tiên là dựa vào một cỗ thương tâm vì bị chọc giận mà xông lại, đem Nhị phu nhân bảo vệ dưới thân thể của hắn, hắn chăm chú nhìn quanh Nhị phu nhân, đưa tay sờ một cái, tất cả đều là cảm giác sền sệt, khiếp sợ cúi đầu nhìn, lập tức trố mắt, cẩn thận đem Nhị phu nhân ôm vào trong ngực, một tay run rẩy lau đi mồ hôi trên đầu Nhị phu nhân, đau lòng gọi một tiếng: "Mẫu thân…"
Nhị thái thái toàn thân đau đến như muốn vỡ ra, toàn tâm rét lạnh thấu xương, lại sinh ra choáng váng, nàng nghe thấy được Lãnh Hoa Hiên khóc hô, cảm giác được nhi tử đau lòng, suy yếu mở mắt ra, vô lực kêu một tiếng: "Hiên Nhi..."
Lãnh Hoa Hiên đau lòng vạn phần đem Nhị phu nhân ôm lấy: "Mẫu thân, nhi tử ôm người đi xem thái y, nhi tử sẽ không để cho bọn họ đánh người."
Vừa quay đầu, quát với Nhị Lão gia quỳ trên mặt đất: "Vì cái gì, vì cái gì để cho nàng chịu tội lớn như thế? Có phải là ngươi lại làm cái gì không?"
Nhị Lão gia một mực dập đầu với Vương gia, hắn không dám, cũng không đành lòng nhìn thảm trạng lúc Nhị phu nhân thụ hình, hiện giờ thấy nhi tử vào được, trong nội tâm thoáng thở dài một hơi, Hiên Nhi nhìn xem ôn hòa dễ thân, kì thực rất bướng, có lẽ Vương gia cùng Vương phi nhìn một mảnh hiếu tâm của Hiên Nhi bảo vệ mẫu thân, có thể nhờ đó mà bỏ qua cho Nhị phu nhân a.
"Hiên Nhi... Là vi phụ không tốt, không có quản thúc tốt mẫu thân của con, để cho nàng... Để cho nàng phạm vào sai lầm... Con... con nhanh lên van cầu Vương bá của con đi, để hắn khai ân, bỏ qua mẫu thân của con." Nhị Lão gia lệ nóng quanh tròng, lúc này, hắn là thực thương tâm, thê tử trên người huyết nhục mơ hồ, máu tươi nhuộm đỏ quần áo của nàng, sắc mặt tái nhợt, không có nửa điểm huyết sắc, không biết... nàng có thể chống qua hôm nay không? Đáng hận... Nguyên bản kế sách tốt đều bị Tiểu Đình này làm hỏng, hắn như thế nào không tiếp tục ngốc nghếch chứ?
Nhất định là Tôn Cẩm Nương, là Tôn Cẩm Nương cải biến Tiểu Đình, khiến hắn khôi phục tâm trí, Tôn Cẩm Nương này sẽ trở thành trở ngại lớn trong kế hoạch của hắn... Còn có Vương gia... Lực lượng trong tay Tiểu Đình tất nhiên là hắn cho, quả nhiên là nói với con của mình bất công a... Hừ, thù này hôm nay... Ngày sau nhất định phải hoàn lại cho bọn hắn gấp bội!
"Phạm sai lầm? Nàng có thể phạm sai gì, nàng luôn nghĩ biện pháp trợ giúp ngươi, tập trung tinh thần suy nghĩ chỉ vì ngươi, nàng cho dù phạm sai lầm, nguyên nhân cũng là tại ngươi." Lãnh Hoa Hiên căm tức Nhị Lão gia, khóc nói.
Nhị Lão gia nghe được khó thở, mắng to: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, vi phụ cũng không muốn nàng phạm sai lầm, ngươi... ngươi nhanh đi cầu Vương Bá của ngươi, bọn họ còn muốn đánh mẫu thân của ngươi, ngươi nhanh đi a." Lãnh Hoa Hiên nghe được lòng liền trì trệ, buông Nhị phu nhân đứng dậy, uất ức dùng chân đạp bà tử đang giơ gia pháp kia một cái: "Cẩu nô tài, không cho phép đánh mẫu thân của ta, cút ngay đi."
Nói xong, liền phẫn nộ nhìn Vương gia nói: "Vương bá, mẫu thân đến tột cùng phạm vào tội gì, ngài lại xuống tay hung ác phạt nàng như vậy, ngài ở trong nội tâm Tiểu Hiên từ trước đến giờ vẫn là trưởng bối chính trực hiền lành, ngài có phải là bị tiểu nhân lừa gạt, hiểu lầm mẫu thân của ta không, mẫu thân của ta tuy là tính tình thanh ngạo một chút, nhưng có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền thục đoan chính, như thế nào lại phạm vào sai lầm lớn đến mức phải sử dụng Nhất đẳng gia pháp? Cầu Vương bá minh xét."
Vương gia nhìn khuôn mặt tuấn tú lại hiền hòa ôn hậu của Lãnh Hoa Hiên, đôi mắt kia vì mẫu thân chịu khổ mà bi phẫn vạn phần, trong nội tâm cảm thấy một tia bất đắc dĩ cùng bi ai, nhà của Lão Nhị sợ cũng chỉ có đứa con trai này là sạch sẽ, hắn tính toán âm mưu, cũng chỉ vì đứa con trai này, ngược lại đáng tiếc cho đứa nhỏ tốt này, khó được thuần hiếu: "Hiên Nhi, ngươi bỏ đi, mẫu thân ngươi... Xác thực phạm vào sai lầm lớn, nàng hạ độc vào trong điểm tâm hại chết Đại ca ngươi, lại giá họa cho Nhị tẩu ngươi, quả thật tội không thể tha thứ, hơn nữa, những tội này nàng đã nhận hết tất cả, phụ thân ngươi cùng bà nội ngươi cũng tận mắt nhìn thấy, Vương bá cũng không có oan uổng mẫu thân ngươi nửa điểm, cái này... Tất cả đều là nàng gieo gió gặt bão, trách không được người khác."
"Còn có chứng cớ!" Lãnh Hoa Hiên không tin.
"Bằng chứng như núi, bằng không, với tính cách của phụ thân ngươi, hắn chịu cầu xin mà không náo loạn sao?" Vương gia lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhị Lão gia nói.
"Có thật không?" Lãnh Hoa Hiên vẫn là không chịu tin tưởng, quay đầu lại hỏi Nhị Lão gia, đôi mắt tuấn tú nhìn kỹ cùng lên án.
Nhị Lão gia bị hắn nhìn mục quang chớp lên, có chút không dám nhìn thẳng hắn, lại vẫn là đau lòng gật gật đầu, khuyên nhủ: "Hiên Nhi, mẫu thân ngươi làm sai, nhưng mà, nàng cũng bị phạt rất nặng, gặp báo ứng, ngươi... Đi cầu Vương bá miễn trách phạt, nàng... sắp chịu không được."
Lãnh Hoa Hiên thống khổ nhắm lại mắt, ngửa đầu, giống như đang cực lực bình phục phẫn nộ trong lòng, một hồi lâu mới mở mắt ra, quỳ đến trước mặt Vương gia, cúi đầu bái lạy: "Cầu Vương bá khai ân, buông tha mẫu thân của Hiên Nhi đi, mẫu thân... Nàng cũng là người lớn tuổi, không chịu nổi hình phạt."
"Lúc Nhị thẩm tử hạ độc người khác, có nghĩ tới người khác cũng không chịu nổi thuốc độc này, một bao thạch tín lớn như vậy, nếu thật để cho tướng công ta ăn vào, hừ, tướng công sợ là mấy ngày tết của năm nay cũng không có cơ hội mà qua." Ngọc Nương thật sự nhìn không được một ít tiết mục giả dối mẫu từ tử hiếu trong nội đường, đánh lại đánh không xong, nếu thật để cho Nhị thái thái tránh được hình phạt này, chưa chừng đằng sau này sẽ càng có thủ đoạn độc ác khác, hôm nay dù sao đều đã lật ra mặt, lại lề mề nương tay làm cái gì, đối với người khác mềm lòng, thì chính là đối với bản thân mình nhẫn tâm, Vương gia cùng Vương phi chẳng lẽ không hiểu đạo lý này sao?
Người trong phòng, kể cả Thượng Quan Mai đều cảm động nói với thuần hiếu của Lãnh Hoa Hiên, nhìn một đại nam nhân như hắn, vì bảo vệ mẫu thân mà khóc, thật sự có chút ít không đành lòng làm cho hắn thương tâm, cũng chỉ có Tôn Ngọc Nương trong lúc này nói như vậy, nhưng mà, ngược lại nhắc nhở Thượng Quan Mai, Nhị thái thái chính là một người hung ác, hôm nay nàng ăn một trận đòn như vậy, nếu một lần không đem nàng đạp xuống, sau này nàng có cơ hội người, tất nhiên sẽ làm ra chuyện nghiêm trọng hơn hại mình cùng tướng công. Hàm Hương là do mình thu mua, lời khai của Hàm Hương tất cả đều do chính mình sai bảo nói ra, nàng cũng biết rõ, Nhị thái thái xác thực là có tâm muốn hại tướng công, điểm ấy, sợ là Nhị Lão gia cũng không biết, đến hiện tại nàng cũng không minh bạch Nhị Lão gia đối với tướng công đến tột cùng là dạng tâm tư gì, nhưng có một chút nàng có thể xác định, là Nhị Lão gia nhất thời minh ám đều là giúp đỡ tướng công, có lẽ, là tướng công đã từng hứa cho Nhị Lão gia rất nhiều chỗ tốt.
Hơn nữa, việc này rõ ràng là tướng công cùng Nhị Lão gia thiết kế, nhưng Nhị thái thái cũng chộn rộn vào, liền thay đổi kế hoạch, hôm nay Vương gia cùng Tiểu Đình đã phát giác tướng công cùng Nhị Lão gia có vấn đề, nếu như lại tra hỏi tiếp, tất nhiên sẽ liên lụy kéo bọn họ đi ra, không bằng toàn bộ tính trên đầu Nhị thái thái là tốt nhất.
"Phụ Vương, Tôn muội muội nói đúng, vì chuyện này đều đã chết vài người rồi, cái chết của Kim Nhi hoàn toàn là do Nhị thẩm tử bức chết, hình phạt này, không thể thoát." Thượng Quan Mai trái lo phải nghĩ, vẫn là mở miệng, phụ họa cùng Tôn Ngọc Nương nói.
Vương phi lại có chút chịu không được bộ dạng kia của Nhị phu nhân, lại bị Lãnh Hoa Hiên nói đến tâm can run lên từng hồi, đều là người làm mẫu thân, Nhị thái thái hành sự độc ác, nàng cũng là tính cho con của mình, cũng may Hiên Nhi lúc này coi như thực hiếu thuận, chịu động thân bảo vệ mẫu thân của hắn, so với Nhị Lão gia, là chính trực dũng cảm nhiều lắm.
Lúc này tâm mềm lòng, liền cảm giác có người nhìn qua, nàng quay đầu nhìn lại, liền chạm tới ánh mắt thanh tịnh sáng ngời của Cẩm Nương trong đó còn dẫn theo một tia kiên nghị cùng cổ vũ, Vương phi trong lòng chấn động, lập tức lại hồi tưởng hai bà tử bị Nhị thái thái mua chuộc tới, không khỏi lại ảo não lên, tại sao mình không học được độc ác, vừa nhìn thấy người khác thương tâm cầu khẩn, sẽ mềm lòng, với tính cách của Nhị thái thái, một khi tránh được lúc này đây, lần tới tất nhiên sẽ muốn ngóc đầu trở lại, Vương phi không khỏi hung ác nhẫn tâm, ho nhẹ một tiếng nói với Vương gia: "Vương gia, trong Vương phủ gia pháp không nghiêm, trị phủ bất lực, cho nên mới biến thành tình trạng như hôm nay, thân nhân cốt nhục chịu công kích hãm hại, âm mưu quỷ kế hoành hành, lại không chỉnh đốn nghiêm trị, Giản Thân Vương phủ sẽ hỏng từ trên xuống dưới, không đợi kẻ khác làm cái gì, thì chính mình liền suy sụp trước."
Vương gia nghe xong tán thưởng liếc nhìn Vương phi, trong phòng này người khác cầu tình còn dễ nói, hắn sợ nhất đúng là Vương phi cũng mềm lòng mở miệng cầu tình, xem ra, Uyển Thanh hôm nay cũng đã trở nên kiên cường quả quyết một chút.
"Hiên Nhi, ngươi tránh ra đi, mẫu thân ngươi tội không thể bỏ qua, người tới, tiếp tục hành hình!" Vương gia cao giọng một tiếng, quát với bà tử thi hành.
Lãnh Hoa Hiên vừa nghe khẩn trương, thả người một cái liền nhào tới, bảo vệ Nhị thái thái: "Các người muốn đánh, thì đánh ta đi, mẫu thân ta phạm sai, như vậy cũng là vì ta, để cho Hiên Nhi thay mẫu thân chịu phạt."
"Tiểu Hiên, khó được ngươi hôm nay trở nên dũng cảm như thế, ta như thế nào còn nhớ rõ mấy lần trước, ngươi vừa thấy được nguy hiểm liền trốn càng nhanh so với người khác? Ừ, là đã có tiến triển lớn, hay là, ngươi chỉ thiệt tình che chở, cho chính người thân nhất của ngươi thôi?" Lãnh Hoa Đình chậm rãi đẩy xe lăn về phía Lãnh Hoa Hiên, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, khoan thai mà hỏi thăm.
Lãnh Hoa Hiên nghe thấy vậy sắc mặt liền trắng bệch một hồi, nhỏ giọng keo kiệt nói với Lãnh Hoa Đình: "Nhị ca, năm đó... Tiểu Hiên còn nhỏ, sợ hãi, xác thực nhát gan, nhưng mà, hôm nay Tiểu Hiên đã lớn, chẳng lẽ Nhị ca để cho Tiểu Hiên trơ mắt nhìn mẫu thân chịu khổ mà không quản sao? Nếu thế Tiểu Hiên không phải ngay cả súc sinh cũng không bằng?"
"Sợ hãi sao? Ừ, có lẽ là vậy, hôm nay lớn lên rồi? Không sợ? Nên vì mẫu thân ngươi mà chịu tội sao?" Lãnh Hoa Đình vẫn là mỉm cười nói với Lãnh Hoa Hiên, dạng như vậy, giống như đang nói..., ngươi ăn cơm xong rồi sao? Lại giống như bình thường.
Nhưng ngẩng đầu, liền nói với Vương gia: "Khó được Hiên đệ có thể trở nên dũng cảm cùng hiếu thuận, Phụ Vương, người thành toàn cho hắn đi, đem hình phạt còn lại cho Tiểu Hiên chịu đi, cũng thành toàn cho một mảnh mẫu hiếu chi tâm."
Nhị Lão gia nghe vậy chấn động, Nhị thái thái đã bị đánh thành trọng thương, nay sinh tử chưa biết, hôm nay lại đánh con mình, cái này như thế nào được, hắn không khỏi nóng vội vạn phần, rống lớn nói: "Không thể, không thể đánh Hiên Nhi, Hiên Nhi cũng không có phạm sai lầm, không thể đánh hắn."
"Nhị thúc còn thật sự đau lòng Tiểu Hiên, nếu không thì, thúc thay Tiểu Hiên nhận đi?" Lãnh Hoa Đình đẩy xe lăn quay chung quanh một nhà Nhị Lão gia, vừa nghe thấy lời này của Nhị Lão gia, thì vội vàng cười tiếp miệng nói.
Nhị Lão gia nghe được thì sững người, xem xét hình dạng của Nhị phu nhân lúc này, lập tức lại rụt đầu, khiếp đảm đem thân thể ngồi phịch xuống dưới, Lãnh Hoa Đình nhưng lại không đợi hắn nói cái gì nữa, liền lớn tiếng nói: "Gọi hai người mạnh khỏe, đem Nhị thúc kéo ra đánh! Nhị thúc cũng là người tốt, đây là ân nghĩa vợ chồng, vừa muốn cứu con, chúng ta cũng không thể ngăn cản tấm lòng này của Nhị thúc."
Lập tức có hai ám vệ tiến đến, đi ra phía trước đè lại Nhị Lão gia, Nhị Lão gia quá sợ hãi, muốn phản kháng, nhưng hai người kia tất cả đều là người luyện võ, giấu giếm công phu căn bản không phải là đối thủ của bọn hắn, hắn lại không dám ở trước mặt Vương gia lộ ra nửa phần, chỉ không ngừng giãy dụa thân thể theo bản năng nói: "Vương huynh, ta là quan bậc tứ phẩm, huynh không có quyền vận dụng tư hình với ta, Tiểu Đình, ngươi quá hỗn trướng, Nhị thúc ngươi cũng có thể đánh sao?"
"Chất nhi tất nhiên là không dám, mới vừa rồi không phải bản thân Nhị thúc ngài muốn thay Nhị thẩm tử chịu hình phạt sao? Ngài nếu đổi ý, vậy liền đánh Tiểu Hiên đi, dù sao Tiểu Hiên tuổi trẻ cường tráng, chỉ cần vượt qua mấy roi, hẳn là sẽ không chết." Lãnh Hoa Đình cười tung bình sứ trong tay rồi tiếp lấy, một bộ dáng phi thường cao hứng, nói ra lời nào cũng đều đem Nhị Lão gia nghẹn chết.
Chương 108.2
Vương gia nghe xong liền gật đầu, học ngữ khí Lãnh Hoa Đình hỏi Nhị lão gia: "Lão Nhị, ngươi nhanh chóng quyết định đi, là đánh ngươi, hay là đánh Tiểu Hiên, ngày tết cũng sắp tới, Vương huynh ta còn phải tiến cung nữa."
Nhị lão gia bị hai ám vệ đè lại không động đậy được, nhưng hắn thật sự là sợ hãi, vãn trúc này nhìn giống như không phải là một tấm gỗ rắn chắc, nhưng trên mặt đều là đinh nhỏ, một roi này đánh xuống, mặc dù không gây thương tổn gân cốt, nhưng thịt trên lưng đều sẽ bị kéo ra, cũng rất đau đi...
"Nhị thúc không có phản đối, vậy thì đánh Nhị thúc a, dù sao đây cũng là gia pháp, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cho dù Hoàng Thượng biết việc hôm nay, cũng sẽ không quản việc gia đình của nhà chúng ta." Lãnh Hoa Đình lại khoan thai, không nhanh không chậm nói.
Vương gia nghe xong liền quát: "Đến, để cho Nhị lão gia thay thê tử chịu phạt."
Bà tử hành hình nghe xong liền cầm roi tiến đến, Nhị lão gia sợ tới mức đầu một kích động rống về phía Lãnh Hoa Hiên: "Hiên Nhi, ngươi thay mẫu thân chịu phạt, lại nhẫn tâm nhìn phụ thân bị thương sao?"
Lãnh Hoa Hiên nghe xong cau mày nói: "Này... vẫn nên đánh nhi tử đi, đừng đánh phụ thân."
Nói xong, liền đi tới, quỳ bên người Nhị lão gia, nói với bà tử này: "Đánh ta đi, đừng đánh phụ thân của ta."
Bà tử này cũng bị toàn gia này làm cho đến bực bội, lúc nãy bị Lãnh Hoa Hiên đá nàng một cước, nàng tức giận, lúc này muốn tìm cơ hội trả thù, liền không đợi Vương gia nói gì, liền dùng roi trút lên người Lãnh Hoa Hiên.
Lãnh Hoa Hiên cũng là cẩm y ngọc thực nuôi lớn lên, đâu chịu nổi đau đớn này, kêu thảm một tiếng, trên lưng lập tức hiện lên một vệt máu rộng lớn, Nhị lão gia thấy vậy trong lòng run sợ, nhưng cũng là đau lòng không ít, ám vệ bởi vì không phải phạt Nhị lão gia, liền buông hắn ra, lúc này hắn được tự do, liền đem Lãnh Hoa Hiên kéo vào trong ngực, trong mắt lệ quang lập loè: "Con của ta a, phụ thân sai rồi... Để cho bọn họ đánh phụ thân đi, con... con nhanh chút ít ôm mẫu thân con hồi phủ đi."
Nói xong, ngẩng đầu, hung dữ nói với bà tử này: "Ngươi nếu như dám đánh con ta, Lão gia ta tất nhiên sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn."
Lãnh Hoa Hiên cố nén đau nhức kịch liệt trên lưng, ngẩng đầu, trên mặt lại dẫn theo mỉm cười: "Phụ thân, nhi tử cho rằng... người... không quan tâm nhi tử, hôm nay xem ra, phụ thân trong lòng vẫn là có nhi tử, không sao, liền đánh nhi tử đi, nhi tử chịu được."
"Hài tử ngốc, phụ thân cùng mẫu thân con chỉ có một đứa con trai là con, làm sao có thể không quan tâm, con yên tâm, phụ thân sẽ không để cho con bị đánh." Nhị lão gia đau lòng vuốt mặt Lãnh Hoa Hiên nói.
Lãnh Hoa Đình nhìn bà tử, liền quát mạnh với bà tử nói: "Mau đánh a, còn không động thủ, ta liền đánh ngươi."
Bà tử này lại càng hoảng sợ, không dám chần chờ, nghiêm túc dùng roi quất xuống người Nhị lão gia, Nhị lão gia vội vàng không kịp chuẩn bị, thì bị đánh một cái, quay đầu lại ác độc nhìn Lãnh Hoa Đình, bà tử này bị ánh mắt hắn kích thích hưng phấn, thoáng cái đã quất vài roi, Nhị lão gia thân thể run lên, cắn răng không kêu ra tiếng.
Nhất thời Nhị lão gia đã trúng vài roi, bà tử này cũng đánh càng hăng say, hạ thủ sẽ không chịu ngừng, cũng không có ai gọi đếm, Cẩm Nương ở một bên tuy là không đành lòng nhìn tràng diện huyết nhục mơ hồ này, nhưng trong lòng lại có cảm giác thống khoái một chút, cuối cùng cũng đã trừng trị đến Nhị lão gia đầu đảng tội ác này, Nhị thái thái sợ cũng chỉ là một quân cờ của hắn, chỉ là, quân cờ này lại không làm theo hắn chỉ thị, tự mình chủ trương, cho nên, Nhị lão gia mới để cho Nhị thái thái làm vật chết thế.
Nhưng mà, Cẩm Nương có chút không hiểu, vì sao Nhị lão gia lại toàn tâm toàn ý giúp đỡ Lãnh Hoa Đường, đúng là so với con mình còn muốn nhiệt tâm hơn, Nhị thái thái làm như vậy, ngược lại hợp tình hợp lý, hại chết Lãnh Hoa Đường, lại hãm hại chính mình, cuối cùng đắc lợi nhất chính là con của nàng Lãnh Hoa Hiên, nhưng mà... Nhị lão gia vì sao lại không như thế? Lúc nghe Nhị thái thái ra tay với Lãnh Hoa Đường là một bộ dáng rất tức giận?
Chẳng lẽ... Một ý nghĩ lớn mật không thể nào tưởng tượng nổi hiện lên trong đầu Cẩm Nương, chỉ là, nàng thật sự không rõ việc của Vương gia với Lưu di nương, nên không tiện đi thăm dò... Phải nghĩ ra biện pháp tìm hiểu chuyện quá khứ mới được, bằng không, cứ như hai mắt bị mù, sẽ chỉ biết là bọn họ sẽ hại người, lại không biết vì cái gì, đến tột cùng có mục đích gì... Cho dù tìm được chứng cứ xác thực bọn họ hạ độc thủ, cũng không thể giải thích hợp lý... Ừ, Tam phu nhân không phải đã nói, mình nên ngẫu nhiên tìm hiểu việc quá khứ sao?
Nhị lão gia đang bị đánh cho huyết nhục mơ hồ, thì lúc này, bên ngoài có gã sai vặt vội vàng chạy vào trong phủ báo lại: "Vương gia, Vương phi, có tin mừng, thánh chỉ đến, muốn tất cả mọi người trong Vương phủ đi tới tiền viện tiếp chỉ."
Vương gia vừa nghe, vung tay để cho bà tử kia dừng tay, Nhị lão gia một hơi thở ra, liền ngã trên mặt đất, Lãnh Hoa Hiên nhịn đau đỡ hắn, run rẩy khóc ròng nói: "Phụ thân, nhi tử bất hiếu, khiến cho phụ thân chịu khổ."
Vương gia bất chấp phụ tử bọn họ, nói với người báo tin này: "Cũng không biết chuyện gì xảy ra sao?"
"Hồi bẩm Vương gia, nói là phong cáo mệnh phu nhân cho Nhị thiếu phu nhân." Gã sai vặt này mặt mày hớn hở nói, đây chính là một tin tức tốt, chủ tử nghe xong bình thường sẽ ban thưởng.
Quả nhiên Vương gia cùng Vương phi nghe vậy vui mừng quá đỗi, hai người cơ hồ đồng đồng thời từ trên ghế đứng dậy, trăm miệng một lời hỏi thăm: "Ngươi nói phong cáo mệnh cho ai?"
"Nhị thiếu phu nhân, Vương gia, Vương phi, các người không có nghe sai, thật sự là cho Nhị thiếu phu nhân, mau mau đi tới tiền viện đi, người trong cung sớm đã tới." Gã sai vặt trắng trẻo kia, vừa nói xong, gò má bên cạnh cũng hiện lên hai núm đồng tiền, rất là vui vẻ.
Thượng Quan Mai nghe xong liền quay đầu nhìn Cẩm Nương, đôi mi thanh tú bán chọn, đôi mắt sáng nửa mở nửa khép, một bộ dáng đắc ý nghịch ngợm, Cẩm Nương có một chút thẹn thùng, không được tự nhiên cười với Thượng Quan Mai, hờn dỗi cúi đầu, Vương gia cùng Vương phi làm sao còn lo lắng một nhà Nhị lão gia trên mặt đất, vài bước liền vọt tới bên người Cẩm Nương nói: "Thê tử của Tiểu Đình, nhanh, đi thay quần áo nhận thưởng, Phụ Vương cùng mẫu thân của con đi tới phòng khách trước, con nên nhanh chóng tới."
Lão phu nhân kinh ngạc nhìn một nhà Lão Nhị trên mặt đất, nhi tử cùng thê tử trên người đều là máu me be bét, nửa chóng mắt, tôn nhi trên người cũng bị thương một khối lớn...
Một lát sau đợi Vương gia cùng Vương phi đều đi khỏi, nàng mới lồng lộng đi tới, khóc nức nở nói với Nhị lão gia: "Mẫu thân đã nói với ngươi rồi, có nhiều thứ không có thể cưỡng cầu, ngươi luôn không nghe, lúc này đã biết rõ sai rồi chứ, con trai à, thôi đi, cũng không phải sống không tốt, đừng tranh giành nữa."
Tam phu nhân cũng không đành lòng tới đỡ Nhị phu nhân, lại gọi đám nô tỳ đến giúp đỡ đưa lên, thỉnh thoảng lại giống như thở dài, lẩm bẩm nói: "Tội tình gì, Vương huynh cùng Vương tẩu đối đãi với huynh đệ cũng không tệ, còn muốn nháo thành như vậy, xem đi, còn hại luôn chính mình."
Cẩm Nương vội vã đi thay quần áo, sớm liền đi ra ngoài, Thượng Quan Mai thấy Ngọc Nương còn yên lặng ngồi ở trong sảnh, liền kéo kéo ống tay áo của nàng: "Muội muội cùng đi tới tiền viện đi, khó được am dâu được tin vui, cùng đi xem náo nhiệt đi."
Ngọc Nương chậm rãi đứng lên, nhưng lại vén áo thi lễ với Thượng Quan Mai nói: "Muội muội thân thể không khỏe, đã sớm không chịu nổi, tiền viện ta chắc không thể đi, để sáng mai thân thể đỡ hơn nhiều, sẽ tự mình đi tới chỗ Cẩm Nương chúc mừng."
Thượng Quan Mai nghe xong cảm thấy cũng đúng, nàng hôm qua bị thương cũng không nhẹ, khó được nàng không hận tướng công, nghe thấy tướng công gặp nguy hiểm liền vội vàng chạy tới, vừa rồi còn một mực tìm cơ hội phụ giúp mình, trước kia nghe nói nàng là người lợi hại, nhưng vừa rồi nhìn tới, lòng dạ vẫn còn rộng rãi, hi vọng từ nay về sau có thể sống tốt với nhau.
@by txiuqw4