Đợi Trinh Nương bái kiến vương phi xong, Bạch Thịnh Vũ và Trinh Nương liền cùng nhau cáo từ, bởi vì mấy ngày nữa sẽ phải đi xa nhà, nên vương phi quả thực rất là không đành lòng, liền giữ hai vợ chồng nhỏ Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình ở lại dùng cơm, nhưng đến giờ cơm, Vương Gia vẫn chưa về, vương phi liền sai người đi mời, nhưng ở những nơi ngày bình thường Vương Gia hay lui tới, tìm thật lâu cũng không có tìm được, lúc này vương phi đã có chút nóng vội, nhìn thấy giờ cơm đã qua, liền bảo Cẩm Nương cùng Tiểu Đình ăn trước, trong lòng lại thầm nghĩ, Vương Gia làm sao vậy, rõ ràng đã nói mấy ngày nay sẽ ở trong nhà cùng với mình, như thế nào đến giờ cơm, một tiếng mời đến cũng không đến, đi nơi nào cũng không nói.
Trong nội tâm Vương phi rốt cuộc tức giận, cùng vợ chồng Tiểu Đình dùng cơm, Lãnh Hoa Đình đột nhiên có một chút dự cảm không tốt, nhưng lại nói không nên lời là chỗ nào có vấn đề, chỉ phải buồn bực mà ăn, quả nhiên không bao lâu, thì có gã sai vặt đến cấp báo lại, nói Vương Gia bị chóng mặt bất tỉnh nhân sự bên cạnh hồ nhân tạo, Tiểu Đình nghe được chấn động, một lời cũng không nói, nhanh chóng đẩy xe lăn đến đó, Cẩm Nương vừa thấy cũng nâng váy đuổi theo, ở phía sau hắn phụ đẩy xe, nhưng vừa đi đến bên ngoài viện, đã gặp Lãnh Hoa Đường cõng Vương Gia đi vào trong nội viện, hắn không khỏi nhăn mày lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lãnh Hoa Đường.
Gương mặt của Lãnh Hoa Đường đầy mồ hôi đem Vương Gia từ trên lưng mang vào trong nhà, vương phi nhìn thấy gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, tay cũng run rẩy đến không biết làm thế nào cho phải, Cẩm Nương liền nhanh chóng phân phó người đi mời thái y, Lãnh Hoa Đường cũng đã đem Vương Gia bỏ vào trên giường.
Lúc này sắc mặt Vương Gia không có thống khổ, giống như đang ngủ bình thường, cùng bệnh trạng lúc trước của tam lão gia rất là giống, Lãnh Hoa Đình lập tức đem tay Vương Gia nắm lên, dò xét mạch, nhưng kỳ quái là, mạch tượng Vương Gia vững vàng, không có dị dạng gì, chẳng qua chỉ bất tỉnh gọi thế nào cũng không dậy, nên trong lòng của hắn nghi kị càng sâu.
Thoáng chốc Lưu Y Chính đã đến đây, Lưu Y Chính dò xét ở uyển mạch của Vương Gia, lại bóp miệng của Vương Gia mở ra, quan sát cái lưỡi, rồi cầm ngân châm đâm vào đầu lưỡi của Vương Gia để lấy chút máu, sau đó quay đầu đối với Lãnh Hoa Đình nói: “Trúng mê độc, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu muốn tỉnh lại, sợ phải đến nửa năm sau, hơn nữa, loại độc này vô cùng tổn hại não, sau khi Vương Gia tỉnh lại, e là sẽ quên rất nhiều chuyện.”
Lãnh Hoa Đường ở bên cạnh nghe xong vội hỏi: “Sẽ quên rất nhiều chuyện sao? Vậy… sẽ quên nhiều hay ít? Phụ vương, tâm trí sẽ không có việc gì chứ?”
Lưu Y Chính nhất thời bị hắn hỏi khó, trầm ngâm một hồi mới nói: “Cái này hạ quan cũng không rõ lắm, cũng tùy từng người khác nhau, Vương Gia công lực thâm hậu, cho dù có quên một số việc, nhưng qua một thời gian, hẳn là sẽ nhớ lại, có lẽ… Cũng nhớ không được đầy đủ.”
Lãnh Hoa Đường nghe xong sắc mặt cũng rất trắng, đi đến bên giường, muốn nắm lấy tay Vương Gia, Lãnh Hoa Đình liền tiện tay ngăn lại, lạnh lùng nói: “Đừng đụng phụ vương, người không thích ngươi đụng.”
Lãnh Hoa Đường nghe xong lông mày nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia thống khổ, giọng run run nói: “Tiểu Đình, đệ không thể quá đáng như vậy, người cũng là phụ vương của ta, không phải của riêng đệ, đệ dựa vào cái gì không cho ta đụng.”
“Bởi vì phụ vương không thích, người không muốn gặp lại ngươi, ngươi tốt nhất hãy đi ra ngoài, bằng không, ta không ngại ở trong phòng này cùng ngươi đánh một trận.” Khóe mắt Lãnh Hoa Đình rưng rưng, bi thương mà nhìn xem Vương Gia, cũng không quay đầu lại nhìn Lãnh Hoa Đường mà nói.
Người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng hắn vẫn nhìn ra được, da thịt trên mặt của Lãnh Hoa Đường có chút cứng ngắt, mà sau lỗ tai có vết đỏ, giống như đã bị đánh qua, hơn nữa ánh mắt của hắn cũng quá mức khẩn trương, thực tế sau khi nghe Lưu Y Chính nói, Vương Gia có khả năng khôi phục trí nhớ, ánh mắt kia không chỉ khẩn trương còn mang theo một tia tàn nhẫn, ngoài ra, thời gian Vương Gia đi đến nội viện của mình cùng thời gian Lãnh Hoa Đường trở về nội viện của thế tử có điểm trùng lặp, cho nên, hắn hoài nghi, độc trên người Vương Gia có thể là tên này gây nên, nhưng khổ nổi không có chứng cớ, không thể dựa vào suy đoán liền chỉ chứng hắn ta.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để cho Lãnh Hoa Đường đụng đến Vương Gia nữa, thực tế mấy ngày nay trước khi rời phủ, hắn sợ nhất là tên này sẽ hạ độc thủ với Vương Gia, nhưng mà trong lòng Lãnh Hoa Đình vẫn âm thầm cảm thấy may mắn, may là Lãnh Hoa Đường còn chưa tán tận hết lương tâm, chỉ khiến Vương Gia hôn mê, mà không có thật sự hạ độc thủ đưa Vương Gia vào chỗ chết, có lẽ, trong lòng hắn ta cũng không nỡ, lại có lẽ, hắn ta cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm giết Vương Gia, hôm nay Lãnh Hoa Đường đã to gan lớn mật ở trước mặt Vương Gia triển lộ võ công, với tính tình của Vương Gia, tất nhiên đã liên tưởng đến rất nhiều chuyện…
Hắn vừa nghĩ, vừa ở bên cạnh cầm lấy tay của Vương Gia tinh tế xem xét, quả nhiên tại cổ tay phải chỗ chứng kiến một vết máu nhỏ cỡ lổ kim, trong nội tâm vừa hận vừa đau, càng thêm xác định độc của Vương Gia là do Lãnh Hoa Đường hạ, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh Hoa Đường còn đứng ở phía sau hắn, hắn xoay tay lại vung ra một chưởng hướng Lãnh Hoa Đường đánh tới, toàn bộ thần trí của Lãnh Hoa Đường đều ở trên người Vương Gia, trong nội tâm đang âm ĩ như thuốc sắc lửa nhỏ, Vương Gia vẫn là phụ thân kính yêu nhất trong lòng của hắn, từ nhỏ hắn đã ghen ghét với Tiểu Đình, có thể được phụ vương thương yêu nhiều như vậy, mà khi phụ vương nhìn mình, lúc nào cũng mang theo tia khinh khi cùng thống khổ, giống như mình chính là một bằng chứng sỉ nhục vậy, nên hắn một mực mang theo vẻ thấp kém cùng lòng nịnh nọt đi nịnh nọt Vương Gia, cố hết sức làm được những chuyện mà Vương Gia muốn hắn làm, nhưng mà, Vương Gia trước sau vẫn đối với hắn không có tốt như đối với Tiểu Đình vậy, hắn thường thường ảo tưởng, có một ngày Vương Gia cũng sẽ đem mình nhẹ nhàng ôm ở trong ngực, nói chuyện ôn hòa lại thân thiết như đối với Tiểu Đình, nhưng mà hai mươi năm qua đi, cho tới bây giờ hắn đều không có được một lần như vậy, dù lúc hắn sinh bệnh vào ngày sinh nhật…
Đang lúc suy nghĩ miên man, Tiểu Đình đột nhiên đánh tới một chưởng, khiến hắn mất phòng bị, trước ngực liền trúng một chưởng, thân thể bắn về phía sau, ngã ở trên mặt đất cách giường khoảng vài mét.
Hắn thống khổ nhìn Tiểu Đình, trong nội tâm hận lớn, vì cái gì, vì cái gì tất cả bọn họ đều đối đãi với mình như vậy, rõ ràng mình cũng rất yêu mến bọn họ, nhưng Vương Gia không tin mình, Tiểu Đình cũng chán ghét mình… Vì cái gì hai người bọn họ đều không biết tâm ý của mình?
Vừa nghĩ, vừa lặng lẽ đứng lên, một câu cũng không nói, bụm lấy ngực, ảm đạm hướng phía ngoài cửa lảo đảo mà đi, vừa đi đến cửa ra, liền phun ra một búng máu, hắn giơ tay lên, tùy ý địa dùng ống tay áo chùi đi, bên môi mang theo nụ cười thống khổ giễu cợt mà đi.
Lưu Y Chính không cách nào khiến lập tức Vương Gia tỉnh lại, chỉ kê một ít đơn thuốc thanh thần bổ não để lại, rồi đi, Lãnh Hoa Đình ở trước giường Vương Gia ngồi cả buổi trưa, trước kia bản thân đối với Vương Gia rất là bất đắc dĩ, hận người quá mức hồ đồ, mọi chuyện đều không phân biệt được, lại xử trí quá mức theo cảm tính, khiến cho mình cùng mẫu phi khắp nơi bị hại, không lúc nào mà không ở bên trong nguy cơ cùng mưu tính, hắn luôn trách Vương Gia vô năng, lại không quả quyết, cho nên, vẫn một mực không muốn thân cận với Vương Gia, hôm nay nhìn phụ vương yên tĩnh nằm ở trên giường, dù gọi như thế nào cũng không tỉnh, trong nội tâm từng đợt co rút đau đớn, ngày bình thường phụ vương đối với hắn tốt như thế nào toàn bộ như hiện ra trước mắt, nhất thời, cảm giác áy náy tràn đầy cõi lòng, hắn thầm nghĩ ở bên cạnh phụ vương, nói cho người biết, thật ra mình rất thương người phụ thân này…
Vương phi nghe xong lời nói của Lưu Y Chính thì vừa đau vừa vội, cũng may Vương Gia không cần lo lắng cho tính mạng, trong lòng ngược lại an tâm không ít, sau khi gả cho Vương Gia, mỗi năm Vương Gia luôn luôn có hơn nửa năm là không ở nhà, nên thời gian ở cùng mình cũng không nhiều, hàng năm còn phải bôn ba ở phía nam cùng thương đội trên biển, quả thật rất khổ cực, hiện tại thì tốt rồi, chí ít cũng có nửa năm có thể ở trong nhà nghỉ ngơi, còn có thể yên lành ở bên cạnh mình, chỉ là… Hắn cứ ngủ như vậy, có thể tỉnh lại hay không a…
Cẩm Nương lẳng lặng nhìn Vương Gia nằm ở trên giường, nàng cũng giống như Lãnh Hoa Đình, nghĩ tới một chút chuyện, thực tế lúc Lãnh Hoa Đình đánh cho Lãnh Hoa Đường một chưởng, trong lòng nàng càng thêm xác định việc người nào đó đã làm, chỉ là hôm nay cũng không phải thời điểm đem chuyện này huyên náo lớn, hành trình xuôi nam chỉ còn vài ngày nữa thôi, nên sẽ không sửa đổi được, Hoàng thượng đối với lần xuôi nam này ký thác kỳ vọng quá lớn, hắn sẽ không bởi vì việc của Vương Gia mà trì hoãn.
Sau khi sự việc xảy ra, Cẩm Nương đã sai Lãnh Tốn đi báo tin cho Thái tử, Thái tử lập tức phái người đến phủ điều tra, tại hồ nhân tạo chỗ quả nhiên phát hiện có dấu vết đánh nhau, trên mặt đất còn có một ít vết máu, Thái tử kết luận Vương Gia quả thực là bị người ta làm hại, nhưng người này lại chỉ là làm Vương Gia hôn mê, mà không giết chết Vương Gia, có thể thấy được người nọ rất có thể là người chí thân của Vương Gia, sở dĩ phải làm Vương Gia hôn mê có lẽ do Vương Gia biết được bí mật không thể cho ai biết…
Thái tử thông qua việc này, trong lòng cũng sinh nghi, nhưng hắn chỉ cố an ủi vương phi cùng Lãnh Hoa Đình vài câu sau, liền đi.
Hoàng thượng cũng rất tức giận vì chuyện này, nhưng nghĩ đến hành trình xuôi nam sắp tới, nên không có gây chiến, chỉ nói Vương Gia vốn là người chưởng ngọc, quản lý sự vụ ở phía nam, hiện tại hắn bị hôn mê, như vậy đã không còn người lãnh đạo, trong nội tâm hoàng thượng càng nghĩ càng căm tức, hắn không khỏi hoài nghi cái người hại Vương Gia có phải là gian tế của nước khác cố ý tới đây quấy rối hay không?
Mặc kệ Thái tử, Hoàng thượng, còn có bọn người Lãnh Hoa Đình nghĩ như thế nào, thì hành trình xuôi nam vẫn khẩn trương mà chuẩn bị.
Miệng vết thương của Tứ Nhi khôi phục rất nhanh, nhưng cũng không phục hồi được như cũ, nhưng nàng ngày nào cũng chết sống quấn lấy Cẩm Nương, muốn cho Cẩm Nương phải mang nàng đi, trong lòng Cẩm Nương biết đầu tiên nàng vì muốn chiếu cố mình, người khác hầu hạ mình nàng sẽ lo lắng, thứ hai tất nhiên là không nỡ xa Lãnh Khiêm, từ sau khi nàng bị thương, cảm tình cùng Lãnh Khiêm tiến triển cực kỳ nhanh, nhưng bởi vì vấn đề thân phận, nàng vẫn một mực lo được lo mất, chuyến đi này của Lãnh Khiêm có đến nửa năm, ai biết bên cạnh hắn có thể phải sẽ xuất hiện một hồng phấn nào hay không? thật vất vả lắm thiếu phu nhân mới có cơ hội đi theo, Tứ Nhi làm sao mà chịu bỏ qua được đây.
Cẩm Nương bất đắc dĩ, vẫn phải đồng ý thỉnh cầu của Tứ Nhi, nhưng thương thế của Tứ Nhi nhất thời nửa khắc không bình phục hoàn toàn được, mà mình thì cũng cần có người chiếu cố, cho nên, càng phải chọn thêm một người đi cùng, về sau, Thanh Ngọc một lần nữa tự mình tiến cử, nàng lại tìm không thấy một người thích hợp để chọn, nên Cẩm Nương đành phải đồng ý cho nàng ấy đi theo.
Về phần Yên nhi, Cẩm Nương mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, vẫn đem nàng đưa về Đông phủ, nên với tâm tính của Cẩm Nương, Lãnh Hoa Hiên nhất thời đoán không ra, mà trong nội tâm Yên Nhi vẫn có hắn, hơn nữ nhi lại dễ dàng xử trí mọi chuyện theo cảm tính, nên mặc kệ Yên Nhi có thể cõng rắn phản lại mình hay không, thì Cẩm Nương cảm thấy vẫn nên đưa đi để bớt việc.
Ngày mười lăm, vợ chồng Lãnh Hoa Đình và Lãnh Hoa Đường cùng đến bái biệt Vương Gia cùng vương phi, rốt cục cũng lên đường xuôi nam.
Ngày nào đó, Thái tử tự mình đến tiễn, còn cố ý ở trước mặt Cẩm Nương trêu chọc tiểu Đình vài câu: “Ai, Tiểu Đình, Thái tử ca ca thật đúng là không đành lòng a, nhìn ngươi phải rời khỏi lâu như vậy, lòng của ta đây…” Vừa nói, vừa đem hai tay che ngực làm bộ dạng đau khổ, trong mắt lại lộ ra vô hạn ý tứ không muốn xa rời, khiến cho Lãnh Hoa Đình sắc mặt hồng lên, trợn mắt trừng hắn, Cẩm Nương ở một bên nghe được thì lại che miệng cười giòn, nhìn thấy tướng công mình bị Thái tử gia trêu chọc mà không thể nói lời nào, trong lòng nàng được một trận vui vẻ, ngược lại ấn tượng đối với Thái tử đã thay đổi không ít.
Lãnh Hoa Đình chết sống cũng không chịu cùng Lãnh Hoa Đường đi chung, nên xuất môn ngày đó, tự mình cùng Cẩm Nương ngồi chung một chiếc xe ngựa, mấy người Bạch Thịnh Vũ, Lãnh Khiêm, Lãnh Tốn phải ngồi ở ghế tựa bên ngoài, sau lưng có đại đội hộ vệ đi theo, Thái tử rất bất đắc dĩ phải bảo Lãnh Hoa Đường cùng Lãnh Thanh Dục và mấy vị thế tử cùng nhau lên đường, một trước một sau cách Lãnh Hoa Đình nửa canh giờ, Lãnh Hoa Đình bởi vì đi xe ngựa nên chậm hơn, liền đợi một canh giờ sau mới lên đường.
Cẩm Nương đem Thanh Ngọc cho ở trong xe ngựa của Tứ Nhi, bảo Thanh Ngọc cố gắng chiếu cố cho Tứ Nhi, Trương ma ma cùng trượng phu của nàng Trung Lâm thúc ngồi chung một chiếc xe ngựa, đằng sau còn đi theo vài cỗ xe, trên mặt toàn bộ là chở những đồ dùng cần thiết thường ngày, một đội người chầm chậm xuất phát.
@by txiuqw4