Đi vào trong Đại Kỳ Sơn, bọn hộ vệ liền bắt đầu khẩn trương lên, mấy ngày trước đây Lãnh Khiêm thỉnh thoảng lại canh giữ ở bên cạnh xe của Tứ Nhi, đồng thời vẫn cùng Lãnh Tốn, mỗi người một bên, canh giữ ở bên cạnh xe ngựa của Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, đường đi trong núi uốn lượn gập ghềnh, hai bên là vách đá cao ngất, Cẩm Nương thay đổi vẻ lười nhác ngày thường, thỉnh thoảng lại thò đầu ra xem cảnh núi hai bên, núi xanh như vẽ, xanh ngắt hùng vĩ, trong rừng chim hót líu lo, đúng là cảnh quan tự nhiên nàng thích nhất, nếu như ở hiện đại, nơi đây chắc chắn sẽ thành phong cảnh nổi tiếng.
Nhưng Lãnh Hoa Đình lại cực kỳ cảnh giác, đoạn đường này quá mức bình tĩnh, một chút sự tình cũng chưa phát sinh qua, càng là bình tĩnh, càng sẽ nguy hiểm, sợ nhất chính là có người từ một nơi bí ẩn phục kích bắn tên lén.
Địa hình nơi này hiểm ác như thế, nếu như có người ở nơi này phục kích, vậy thì nguy hiểm, mấy người Lãnh Hoa Đường tuy là chỉ đi sớm hơn mấy canh giờ, nhưng mà đội ngũ của hắn đều cưỡi ngựa, tất nhiên hành trình cũng ngắn hơn rất nhiều, hôm nay sợ là đã sớm vượt qua một ngày hành trình.
Mọi người vô cùng cẩn thận tiến vào sơn đạo, đi nhiều canh giờ chờ đợi lo lắng trong núi, cuối cùng mới ra khỏi núi, không khỏi đều thở dài một hơi, nhưng Lãnh Hoa Đình lại càng phát ra cảnh giác cao hơn, ngày hôm đó Lãnh Hoa Đường ở phía sau hắn nói lời đó, có lẽ có ẩn ý, với tính tình của Lãnh Hoa Đường, trên đường đem mình và Cẩm Nương giải quyết càng bớt một ít việc mới đúng, như thế nào lại một mực chậm chạp không có động thủ? Vừa rồi nếu ở trên chân núi mai phục lăn đá, chỉ cần trước lúc xe ngựa của mình đi qua, từ trên núi đẩy xuống, một đội nhân mã của mình, không chết cũng sẽ tàn tật, lúc này đây, Lãnh Hoa Đình thực cũng nhìn thấu tâm tư của Lãnh Hoa Đường, càng như vậy, càng khiến cho hắn cảm thấy nguy hiểm.
Ra khỏi Đại Kỳ Sơn, sắc trời liền tối, nhưng cách trạm dịch gần nhất cũng còn có hơn mười dặm đường nữa, muốn đi tới đó, sẽ phải đi trong đêm khuya, ban đêm đi đường càng nguy hiểm, Bạch Thịnh Vũ liền đề nghị tại phụ cận tìm nhà nghỉ trọ.
Đương nhiên, muốn chứa nổi một đội nhân mã như thế này, cần phải tìm một gia đình lớn, mà gia đình phụ cận lớn nhất chính là nhà Trương viên ngoại, gia đình hắn phòng viện nhiều vô số cộng lại sợ là cũng trên dưới hơn một trăm phòng, nếu cả đội ngũ ở lại một chút cũng không khó khăn.
Bạch Thịnh Vũ dẫn theo vài người đi trước bái phỏng, Trương viên ngoại đã hơn sáu mươi lăm tuổi, dáng người ục ịch, gặp người là thấy cười, nghe nói là chức sử đại nhân trong kinh thành đi qua đây, muốn mượn chỗ ngủ lại, nhìn thấy trên mặt béo liền lập tức lộ ra vẻ mặt nịnh nọt cùng mừng rỡ, đem sân nhỏ tốt nhất của bản thân đi ra, mời Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương vào đó ở.
Cẩm Nương lúc trước ở trên xe nghe nói sẽ đến ở trong nhà dân chúng, liền liên tục không ngừng hóa trang cho Lãnh Hoa Đình, cũng không có biện pháp khác, chỉ là đưa đôi mi vốn thanh tú dày rậm của hắn bôi thành hai con trùng đen, đem mặt của hắn, thoáng bôi đen một chút, nhưng mà, thằng nhãi này vô cùng yêu sạch sẽ, khuyên can mãi mới bằng lòng để cho Cẩm Nương ở trên mặt hắn động thủ, sau khi Cẩm Nương hóa trang cho hắn xong, nhìn kỹ lại, tuy vẫn là tuấn tú, nhưng thiếu màu da diễm lệ, hơn nữa hàng lông mày như hai con giun, thật đúng là kém thiệt xa, mới thỏa mãn để cho hắn xuống xe.
Lúc này Trương viên ngoại đã sớm đợi ở bên ngoài trang viên, thấy xa giá của chức sử đại nhân đến, liền khom người đi tới đón, Lãnh Hoa Đình vén rèm xe lên một ít trong nháy mắt, Trương viên ngoại liền giật mình, đang muốn tiến ra đón, lại thấy Lãnh Khiêm đem Lãnh Hoa Đình ôm xuống xe lăn, vẻ mặt hắn liền nịnh nọt đi ra phía trước, quỳ xuống đất hành lễ: "Lão hủ Trương Hoài Đức cung nghênh chức sử đại nhân, đại nhân chịu đặt chân tới hàn xá, là lão hủ đã tu luyện mấy đời phúc khí, lão hủ vui mừng vô cùng."
Lãnh Hoa Đình không thích nhất kiểu khách sáo này, chỉ gật đầu cười, nói với Trương Trương viên ngoại: "Viên ngoại xin đứng lên, quấy rầy." Liền không nói thêm gì nữa.
Bên kia Cẩm Nương bị Trương ma ma đỡ xuống, Trương viên ngoại vừa thấy, trên mặt vui vẻ càng tăng lên, vội vàng đứng lên nói: "Đại nhân, phu nhân, mời vào trong phủ nghỉ ngơi, lão hủ đã sớm chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, đồ ăn nông thôn dân dã, một ly rượu nhạt, trò chuyện bảy tỏ tâm ý."
Chương 121.3
Cẩm Nương vừa nghe liền nhíu mi, đoạn đường này, cái ăn của bọn họ đều do Trung Lâm thúc quản lý, tất cả thực vật đều được Trung Lâm thúc thử qua sau đó mới có thể ăn, cho nên, cả hành trình, đồ ăn ngược lại cực kỳ an toàn, nhưng mà lần này cùng ngày thường bất đồng, thường ngày hoặc ở trọ, hoặc là ở trạm dịch, ở trước mặt nghiệm độc người khác cũng sẽ không nói cái gì, nhưng lần này đang ở nhờ trên địa bàn người khác, người ta lại nhiệt tình hiếu khách như vậy, nếu như cũng ở trước mặt Trương viên ngoại đi thử độc, chỉ sợ người ta sinh lòng khúc mắc, hảo tâm bị người hoài nghi, như thế mới đặc biệt làm cho ngươi tức giận.
Lãnh Hoa Đình ngược lại cực kỳ thản nhiên, để Lãnh Tốn phụ giúp vào phủ, Cẩm Nương theo ở phía sau, không khỏi đi nhanh hơn vài bước đến bên cạnh hắn.
Trương gia quả nhiên rất lớn, trong nội viện đình đài lầu các, hòn non bộ hành lang gấp khúc chằng chịt hấp dẫn, phòng cũng bố trí hợp với thể thống nhất, mỗi một sân, đều có mấy sân vườn, nhìn ra được, gia chủ người này không phải là viên ngoại nông thôn bình thường, trước kia nhất định là đã làm quan.
"Lão viên ngoại, tổ tiên ngài sinh sống ở nơi này sao?" Cẩm Nương cười hỏi.
Trương viên ngoại khom người trả lời: "Bẩm phu nhân, nhà của lão hủ đều sinh sống ở nơi này, cũng đã trăm năm, trang viên này là gia phụ xây dựng, gia phụ đã từng làm quan đến ngũ phẩm, sau khi từ quan, xây nhà cửa này, lão hủ đã từng xuất sĩ làm quan, từng làm tri huyện ở Dương huyện một thời gian, hiện giờ lớn tuổi, liền cáo lão hồi hương, hái dâu làm ruộng, chơi đùa cùng con cháu, rất khoái nhạc."
Cẩm Nương nhìn hắn cười đến hiền lành, lại dẫn theo chút ít tính tình tiêu sái, trong nội tâm đối với Trương viên ngoại ngược lại có vài phần hảo cảm, nhất thời mọi người đi vào sảnh, trong khách sảnh quả nhiên xếp đặt vài bàn rượu và thức ăn, Trương viên ngoại mời Lãnh Hoa Đình và Bạch Thịnh Vũ cùng nhau ngồi vào vị trí, người hầu mà Cẩm Nương mang đến liền ngồi ở bàn khác.
Trương ma ma ở bên người của Cẩm Nương, nhưng lại nhìn về phía Trung Lâm thúc, Trung Lâm thúc định cầm đũa lên, Trương viên ngoại nhìn vậy khẽ giật mình, khó hiểu nhìn Lãnh Hoa Đình, liền thấy cách ăn mặc của Trung Lâm thúc cũng có thể nhìn ra, hắn cũng chỉ là một hạ nhân, chủ tử không hề động đũa, hạ nhân ngược lại đi đầu ăn đồ ăn, rất không hợp quy củ a.
Bạch Thịnh Vũ thấy vậy nhưng thản nhiên cười, chắp tay đối với Trương viên ngoại hành lễ nói: "Viên ngoại chớ trách, lần này hành trình quá xa, đại nhân vì an toàn của cả đoàn, mỗi khi đụng tới đồ ăn đều phải kiểm nghiệm, không phải có ý gì đối với một nhà của viên ngoại ngài như thế, xin thứ lỗi nhiều."
Trương viên ngoại nghe xong lúc này mới lại khôi phục lại khuôn mặt tươi cười, nhấc tay hoàn lễ nói: "Đại nhân khách khí, lão hủ minh bạch, cẩn thận sẽ đi được thuyền vạn năm, cũng nên, cũng nên."
Trung Lâm thúc cũng nghiêm túc, mỗi một món ăn đều nghiệm qua, ngay cả rượu của hộ vệ cũng không buông tha.
Phải sau một phút đồng hồ mới kiểm nghiệm xong, Trương viên ngoại nhìn xem món ăn đều có chút nguội mất, vội hỏi: "Mời, mời, mời, đồ ăn hương dã, không có vật gì tốt chiêu đãi, mời các đại nhân dùng thử."
Lãnh Hoa Đình lúc này mới bắt đầu động đũa, nhưng mà, Cẩm Nương cảm thấy có chỗ là lạ, ngồi ở bên cạnh bàn nửa ngày cũng không có động, Trương viên ngoại thấy vậy không được tự nhiên mà hỏi thăm: "Phu nhân, không thích những đồ ăn này sao? Phu nhân ngày bình thường thích dùng đồ gì, chỉ cần quý phủ có, tất nhiên sẽ trợ giúp phu nhân làm."
Cẩm Nương nghe xong khẽ mỉm cười nói: "Viên ngoại khách khí, không biết trong phủ viên ngoại có mấy con, quý phu nhân thân thể khỏe mạnh hay không?"
Lẽ ra có nữ quyến vào phủ, lại là gia quyến của quan lại, nên có nữ chủ đến ngồi mới đúng, nhưng từ lúc đi vào trang viên, đi vào trong phủ ngoại trừ nha hoàn nô bộc, cùng Trương viên ngoại, lại không gặp một chủ nhân nào khác, càng là một nữ chủ cũng không thấy được, điều này làm cho Cẩm Nương rất là kinh ngạc.
Trương viên ngoại nghe xong sắc mặt khẽ biến thành cương, ảm đạm nói: "Lão hủ vợ cả sớm đã mất, chỉ có di nương trong phủ, lại cảm thấy thân phận ti tiện, không xứng đến chiêu đãi phu nhân a."
Cẩm Nương nghe xong thầm nghĩ, coi như là di nương thân phận không đủ, nhưng thê tử của con trai, hẳn là cũng có thể đi ra tiếp khách, hơn nữa, Trương viên ngoại, biết rõ mình là nữ khách, mở một bàn khác, nên dùng bình phong ngăn cách, không nên cùng một đám nam tử ngồi cùng một đại sảnh ăn cơm mới đúng, dựa vào nhà bọn họ vài đời quan mà nói, loại lễ nghi này hẳn là nên biết mới đúng.
"Xem viên ngoại vẻ mặt phúc tướng, hẳn là con cháu đầy đàn, như thế nào không thấy một người, bổn phu nhân đúng lúc có chuẩn bị ít lễ, nghĩ tặng cho con dâu của viên ngoại." Cẩm Nương vẫn là vẻ mặt mang cười nói.
Bên kia Thanh Ngọc nghe xong, trong tay liền cầm vài cái hà bao tinh sảo đi tới, Trương viên ngoại sắc mặt càng xấu hổ, đưa tay hành lễ nói: "Sao có thể để cho phu nhân tiêu pha, bất quá, lão hủ suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới có nữ quyến đồng hành, ngài đợi chút, lão hủ liền mời con dâu đến chiêu đãi khách quý."
Nói xong, ở phía đối diện liền liếc một cái ánh mắt với vị quản gia, người nọ khom người lui xuống, không bao lâu, liền dẫn một vị phụ nhân trên dưới hai mươi tuổi đi ra, phụ nhân kia ôn nhu yếu ớt, sợ hãi đi tới, cúi đầu, cũng không dám nhìn người, Trương viên ngoại liền cười kêu: "Con dâu, mau tới bái kiến vị phu nhân của chức sử đại nhân."
Nữ nhân kia nghe xong sợ hãi ngẩng lên đầu, kinh hoàng nhìn thoáng qua, rồi lại cúi đầu, đi tới, thi lễ với Cẩm Nương xong, thì ngồi ở một bên.
Cẩm Nương thấy cười hỏi: "Tuổi của Đại tẩu sợ là so với bổn phu nhân lớn hơn vài tuổi, bổn phu nhân mới đến, ở nhờ quý phủ, thật quấy rầy, còn mời Đại tẩu bao dung nhiều hơn, tha thứ." Nói xong, từ trong tay Thanh Ngọc cầm một cái hà bao đưa tới.
Phụ nhân kia nghe xong có chút nâng mắt lên nhìn Cẩm Nương, khóe môi khẽ nhúc nhích, lại không nói chuyện, chỉ đứng dậy vén áo thi lễ, yên tĩnh tiếp nhận, Trương viên ngoại liền cười nói: "Phụ nhân nơi nông thôn, chưa thấy qua khách lạ, khiến cho phu nhân chê cười, chê cười."
Cẩm Nương lại không nói gì, một bữa cơm rất nhanh liền qua đi, Trương viên ngoại tự mình đưa Lãnh Hoa Đình cùng phu nhân vào phòng xong, mới cáo từ mà đi.
Hai người rửa mặt xong liền sớm nghỉ ngơi.
Nửa đêm thời gian, đột nhiên trong nội viện đèn đuốc sáng trưng, không bao lâu, liền có người đá văng cửa phòng của Cẩm Nương, Trương viên ngoại mang theo vài đại hán mặc trang phục đen đi đến, trên mặt dữ tợn lại đắc ý cười: "Hừ chủ tử chỉ nói bọn họ giảo hoạt khó mắc bẫy, bất quá cũng chỉ là mấy đứa nhóc mà thôi, có thể lợi hại tới cỡ nào chứ? Lão phu không tốn chút sức lực liền có thể bắt sống, ha ha ha."
Bên cạnh một đại hán nghe xong vội vàng tâng bốc nói: "Cũng không phải vậy, Hoàng thống lĩnh cơ trí hơn người, đôi cẩu nam nữ này chỉ cho là ngài sẽ ở trong thức ăn hạ độc, lại không biết, ngài ở trong mỗi gian phòng đều thả mê hương, bọn nhóc con trẻ người non dạ, làm sao có thể nghĩ chu toàn như thế chứ, đối với ngài thật khó lòng phòng bị a, thuộc hạ bội phục sát đất."
Trương viên ngoại đắc ý nhìn Lãnh Hoa Đình trên giường nói: "Người người đều nói vị con trai trưởng này của Giản Thân Vương chính là đệ nhất mỹ nam tử của Đại Cẩm, lão phu hôm nay xem ra, cũng chỉ bình thường như vậy, chẳng lẽ nam nhân Đại Cẩm tất cả đều là quỷ xấu, liền đem một người bình thường thế này mà xưng thành đệ nhất mỹ nam sao?"
Trương viên ngoại tự sướng một hồi, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, quát lên: "Còn không đi lên đem người đều trói lại."
Mấy người đại hán này vừa nghe liền vọt tới trước giường, duỗi tay kéo Lãnh Hoa Đình đi, nhưng tay còn không có chạm được vào chăn mền, một hồi kiếm quang hiện lên, hai gã đi ở phía trước lập tức không thể tưởng tượng nổi nhìn chuôi nhuyễn kiếm sáng loáng trước mắt này, không kịp thở ra hơi cuối cùng kêu thét lên, rồi thẳng tắp ngã về phía sau.
Đột nhiên xuất hiện dị biến, Trương viên ngoại phản ứng cũng rất mau lẹ, lập tức rút ra thanh long đao tùy thân mang theo bên người, tấn công về phía trên giường, Lãnh Hoa Đình lúc này đã nhảy dựng lên một cái, nhuyễn kiếm liền từ cổ tay hiện ra vài đóa kiếm hoa, đem từng người từng người phía trước đánh chết, kiếm chiêu cắt thẳng yết hầu, máu tươi văng khắp nơi.
Nhất thời liền chết bốn gã đại hán áo đen, Trương viên ngoại vốn chỉ đem được sáu gã áo đen, thêm hắn, là bảy người, thấy Lãnh Hoa Đình võ công cao cường như thế, trong nháy mắt liền tổn thất bốn gã cao thủ, trong nội tâm bỗng sinh một tia sợ hãi, lúc Trương viên ngoại vọt tới bên giường, vừa hay nhìn thấy hai gã đại hán này ngã xuống, hắn không vào mà lùi ngược, thân thể trượt về phía sau hơn hai thước, cách Lãnh Hoa Đình một khoảng cách thanh kiếm, lấy khoảng cách an toàn.
Sau khi giết bốn người, Lãnh Hoa Đình đạm mạc ngồi ở trên giường, cũng không tấn công tiếp, chỉ dùng ánh mắt sắc bén nhìn Trương viên ngoại, cả giận nói, "Ngươi là ai? Vì sao phải mưu hại bản quan?"
Trương viên ngoại vừa thấy ngược lại trong nội tâm buông lỏng, Lãnh Hoa Đình bị tàn phế, hai chân không thể di động, chỉ có thể tự bảo vệ mình khó có thể đánh xa, sự tình đã đến mức này, bắt sống không thành, không bằng giết chết, đã làm thì làm cho cùng, nghĩ như thế, hắn liền thối lui ra ngoài cửa.
Lãnh Hoa Đình bên môi vẽ ra một tia giễu cợt, tự bên hông lấy ra một sợi dây mảnh, tay run lên, sợi dây này giống như một một con linh xà bay thẳng về phía tên Trương viên ngoại, Trương viên ngoại lấy thanh đao bên cạnh chắn, thân hình mập mạp linh xảo nhảy lên, kịp thời tránh được sợi dây này, Lãnh Hoa Đình ngồi thẳng lên, cổ tay cuốn một cái sợi dây giống như con rắn dài bò trên mặt đất, từng chiêu tấn công chỗ trí mạng của địch, Trương viên ngoại cũng không phải là ngồi không, thân thủ linh hoạt, nhảy vọt lên cao chuyển thiểm, chuôi Thanh Long kiếm trong tay cũng múa đến hổ hổ sanh uy, khiến cho Lãnh Hoa Đình nhất thời còn khó hơn nắm bắt được hắn.
Bên kia hai đại hán khác thấy Lãnh Hoa Đình bị Trương viên ngoại chế trụ, liền lặng lẽ tự hai bên bọc đánh mà đến, một người vung đao, tên còn lại thì âm hiểm xuất ra ám khí, đồng thời đánh về phía Lãnh Hoa Đình, cũng hướng tới Cẩm Nương vẫn một mực không động trên giường.
Lãnh Hoa Đình thấy vậy mắt phượng nhắm lại, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng thị huyết quang mang, sợi dây trong tay không ngừng, vẫn là từng chiêu tấn công chỗ trí mạng của địch, nhưng lại không có rảnh một tay, cầm lấy quần áo bên giường tiện tay xoay tròn, múa ra một tấm chắn xoay tròn, đồng thời đem ám khí này ngăn trở, còn có quà đáp lễ lại, tên sử dụng ám khí kia lập tức nhảy lên trốn tránh, Lãnh Hoa Đình cầm quần áo múa thành hình côn, bay về phía người kia.
Một tên hắc y nhân khác thấy thời cơ đến nhanh chóng vung đao chém về phía Lãnh Hoa Đình, ai ngờ, Lãnh Hoa Đình bất quá chỉ ra hư chiêu, cái y côn kia nhìn như đánh về phía người nọ, kỳ thật đúng là chờ đao của hắn tới gần, mới đột nhiên sửa lại phương hướng, lao thẳng tới mặt hắn, lập tức đánh một cái khiến cho hắn lảo đảo, ngã quỵ về phía trước, Lãnh Hoa Đình không chút do dự, vứt bỏ quần áo mà cầm kiếm, tay trái một kiếm vung lên, liền cắt lấy đầu người này.
Hắc y nhân vừa rồi tìm được đường sống trong chỗ chết thấy hắn dũng mãnh như thế, sợ tới mức cũng không dám tiến tới nữa, ôm đầu tháo chạy ra bên ngoài cửa sổ, Lãnh Hoa Đình cũng lười quản hắn, bên ngoài tiếng đánh nhau đã sớm nổi lên bốn phía, xem ra, số người nơi đây cũng không ít, bằng không, Lãnh Khiêm cùng vài tên thị vệ đã sớm tới, bên ngoài tất nhiên đang trong ác chiến, người này đi ra ngoài cũng là chết, trong phòng chỉ còn Trương viên ngoại, đằng sau chính là tường, Cẩm Nương ngủ trên giường hẳn sẽ không có nguy hiểm, nghĩ như thế, hắn liền thả người bay lên, cầm nhuyễn kiếm trong tay đánh về phía Trương viên ngoại.
Trương viên ngoại không nghĩ tới hắn khinh công cũng cường đại như thế, trên đầu một hồi kiếm hoa bay múa, hắn vội vàng huơ đao đón lấy, liệu định cho là Lãnh Hoa Đình dù khinh công cao, cũng không thể duy trì trên không trung quá lâu, một hồi sẽ phải rơi xuống đất, mà hắn chân tàn tất nhiên sẽ có trói buộc, bản thân mình chỉ cần chống đỡ qua mấy chiêu này là được.
Nghĩ như thế, hắn một tay vung đao ngăn cản, tay kia lại sờ hướng bên hông.
Cẩm Nương sớm đã ngồi dậy, tỉnh táo bình tĩnh nhìn xem tướng công của mình, sau khi trải qua lần trước ở trong ngõ nhỏ bị truy sát, đối mặt với máu tươi cùng tử vong, Cẩm Nương cũng đã chẳng sợ hãi đụng vào, cái này rõ ràng chính là xã hội kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, địch nhân sẽ không bởi vì ta nhân từ mà nương tay bỏ qua mình, chỉ có thể dùng giết để dừng lại giết, mới có thể bảo vệ chính mình.
Nhìn thấy Trương viên ngoại thần sắc khác thường, nàng đột nhiên cảm giác căng thẳng trong lòng, la lớn: "Chém đứt tay trái của hắn."
Lãnh Hoa Đình nghe vậy liền giật mình, nhuyễn kiếm nguyên là công hướng đầu của hắn, theo lời liền tấn công về phía cánh tay trái của Trương viên ngoại, Trương viên ngoại không nghĩ tới hắn đột nhiên biến chiêu, hơn nữa trở nên vừa nhanh vừa chuẩn, cánh tay của mình đang ra chiêu, rất khó tự cứu, nhuyễn kiếm này tiến đến, thân thể đành phải trầm xuống, thoáng tránh thoát một ít, nhưng mũi kiếm lại đâm trúng bờ vai của hắn, đâm vào xương chảy ra máu.
Cẩm Nương đang thở dài một hơi, lại không biết, vừa rồi một người áo đen chạy tới tránh ở phía trước cửa sổ, mắt thấy Lãnh Hoa Đình không có canh giữ ở bên người Cẩm Nương, liền âm thầm bắn một ám khí về phía Cẩm Nương.
Lãnh Hoa Đình kinh hãi, xoay tay lại một cái trước sau nghênh hướng về phía ám khí, lại nghe Cẩm Nương hô to một tiếng: "Tướng công..."
Lúc này nóc nhà đột nhiên động một tiếng lớn, một sợi dây dài từ nóc nhà bay đến, cuốn lấy eo nhỏ của Cẩm Nương kéo về phía nóc nhà.
@by txiuqw4