Về sau, hắn không có biện pháp, chỉ có thể lo lắng suông, bất quá, tên kia cũng vô lại giống phụ vương hắn, Dụ Thân Vương tại nội viện náo loạn như vậy vừa làm trò hề, hắn một chút cũng không cảm thấy mình là nhi tử của kẻ thù, chính sự không có cách nào khác làm được gì, liền trở về biệt viện, còn muốn ở tiểu trúc ven hồ của hắn, Lãnh Hoa Đình tự nhiên là không muốn, chỉ là Cẩm Nương sẽ cảm thấy Thanh Dục không giống như người có ý đồ xấu, lại đã thật tâm cứu chính mình hai lần, liền tùy ý hắn đi.
Nhưng mà đến lúc này, Dụ Thân Vương cùng vài vị Thế tử Vinh Thân vương, Thế tử Hòa Thân vương càng vội muốn chết, Lãnh Hoa Đường ngược lại là một bộ dạng vò đã mẻ thì không sợ sứt, muốn quay về biệt viện, Cẩm Nương không cho phép hắn đi vào, nhưng không đề phòng ngại hắn ở bên ngoài thăm dò tin tức, mỗi lần nghe được Dụ Thân Vương ăn nghẹn, hắn liền thấy rất vui vẻ, hơn nữa hắn cũng không có rảnh rỗi, việc nên làm tiếp tục làm, chỉ là lúc này cải biến một ít mục tiêu cùng mục đích.
Vợ chồng Tiểu Đình đối với hắn vừa hận lại ghét, nhưng Dụ Thân Vương cùng hai vị Thế tử này rõ ràng cũng chẳng có chút hảo tâm, một lòng coi mình như con rối, tuy chính mình phạm sai lầm, nhưng so với sai phạm của bọn họ còn nhỏ hơn nhiều, cho dù Hoàng Thượng trách tội, mình cũng sẽ không bị trách phạt quá lớn, huống chi Thái tử dù thế nào cũng đều nhất định bảo vệ mình.
Cẩm Nương hai ngày này an tâm ở trong phòng dưỡng thai, Lãnh Thanh Dục đến đây vài lần, nàng ngay cả mặt mũi đều không lộ, mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, quân sĩ còn đang vây quanh bên ngoài, xác thực không còn là giam lỏng trong biệt viện, mà là bảo vệ người trong biệt viện.
Cho nên tất cả chi tiêu cần thiết trong biệt viện đều rất đầy đủ, bọn hạ nhân xuất nhập cũng cực kỳ thuận tiện an toàn, chẳng người nào ngăn cản bọn họ.
Thanh Ngọc từ ngày Cẩm Nương đáp ứng lưu lại Song Nhi, thì rất cảm kích Cẩm Nương, lúc làm việc thì chủ động và cẩn thận nhiều hơn trước, nếu không sai nàng làm việc gì, nàng cũng tự làm vài việc, mà cũng chủ động giúp đỡ rất nhiều việc vặt vãnh, tuy vậy ngẫu nhiên, nàng cũng sẽ một mình ngồi ngẩn người, Tứ Nhi nhìn đã cảm thấy kỳ quái, nhưng hỏi nàng, nàng lại không nói, chỉ lúc nào Lãnh Tốn xuất hiện mới có thể hiện ra mỉm cười.
Tứ Nhi nhìn xem đành thở dài, lại nghĩ tới chuyện giữa mình và A Khiêm, tâm tình cũng phiền muộn không thôi, mấy ngày nay, A Khiêm dường như đột nhiên mất tích, cả một lời chào hỏi cũng không có, đã chẳng thấy tăm hơi, hỏi Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân cũng nói không biết, điều này làm cho nàng càng lo lắng, cũng càng không thấy thư từ.
Trương ma ma mấy ngày nay luôn luôn vội vàng huấn luyện mấy nha hoàn mới tới, nhưng đối với đồ ăn của Cẩm Nương lại phá lệ để bụng, mỗi ngày đều đun rất nhiều thuốc bổ cho Cẩm Nương, Cẩm Nương cũng không có chút phản ứng khi mang thai, khẩu vị rất tốt, rất ít nôn nghén, điều này làm cho Trương ma ma rất cao hứng, thường thường cười nói: "Tiểu Thiếu gia nhà chúng ta thật đúng là láu lỉnh a, lại hiếu thuận, một chút cũng không hành hạ nương."
Cẩm Nương liền một đầu hắc tuyến, vẫn chỉ là khối thịt mà đã biết hiếu thuận mẹ, Trương ma ma cũng quá khoa trương a, tuy vậy tâm tư nàng cũng giống bao người mẹ trong thiên hạ, rất ưa thích nghe người khác khen con của mình, dù kể cả con chưa ra đời cũng thế, mỗi ngày còn trong bụng, mỗi ngày một chút phát triển, lúc mới có thai, nàng cảm giác được trong bụng giống như có dòng khí lưu (không khí), về sau nàng cảm thấy rõ hơn, đó là lúc hài tử đang động, trong nội tâm sẽ sinh ra một tia tình thương của mẹ, sẽ ôm bụng nói chuyện,
Lãnh Hoa Đình thấy thế liền không nhịn được cũng ghé gần sát nàng, có khi cũng giống trẻ con bình thường, ghé gần bụng Cẩm Nương nghe thai âm, chỉ là hài tử quá nhỏ, hắn chỉ có thể nghe được thanh âm tràng vị trong bụng Cẩm Nương nhu động, nhưng tình cảnh ấm áp này làm cho người ta như thấm vào mật, mặc kệ vài người ở bên ngoài sốt ruột đến độ như kiến bò chảo nóng, vợ chồng bọn họ lại trải qua cuộc sống gia đình mật mật ngọt ngọt, cũng không chịu quấy nhiễu nửa điểm.
Diệp Nhất cũng được Lãnh Hoa Đình tiếp vào trong biệt viện, con của hắn Diệp Trung Bân lại bị Dụ Thân Vương mang đi, chưa trở về, bàn tay Diệp Nhất ngày ấy được Lãnh Hoa Đình xem kỹ, chỉ là ngón tay bị kẹp thương, còn đang trị liệu, nhưng hắn vừa nghĩ tới chuyện Diệp Trung Bân làm, tâm tình cực kỳ áy náy, mặc dù Cẩm Nương khuyên hắn như thế nào, trong lòng hắn vẫn luôn không an tâm, Cẩm Nương cũng hiểu, hắn đang hổ thẹn và đau khổ, dù sao là con của mình, làm cái việc cắn chủ sau lưng để cầu vinh, hận là hận, nhưng vẫn là không nỡ, chẳng lẽ thật muốn xử tử con trai ruột sao?
Nhưng dạo này mọi người tìm không thấy Diệp Trung Bân, Diệp Nhất liền càng thêm lo lắng càng tức giận, lại sợ Diệp Trung Bân sẽ tiếp tục làm chuyện điên rồ, càng buồn rầu nên vết thương cũng phục hồi chậm.
Cũng may Diệp Tam, Diệp Tứ thỉnh thoảng đến khuyên bảo hắn, cũng nói cho tin tức ở nhà máy, Cẩm Nương biết được Dụ Thân Vương ra lệnh công nhân tu sửa thiết bị, mọi công nhân cùng kêu lên rằng chỉ có thiếu chủ có khả năng tu sửa, thì con mắt đều ướt, không nghĩ tới những công nhân này trung thành với mình như thế, ngược lại càng cảm thấy an bình, thánh chỉ... cứ xem đạo thánh chỉ hạ như thế nào.
Chương 131.3
Giản Thân Vương phủ ở kinh thành còn bị giam lỏng, Hoàng Thượng nếu thật sự thực hiện kế giết gà dọa khỉ với phủ Giản Thân Vương, như vậy lúc đó nhường hắn cái nhà máy vắng lặng đi, chính mình cũng không phải là Diệp cô nương năm đó.
Tuy nhiên một mực không biết Diệp cô nương đến tột cùng là mất tích do xuyên trở về hiện đại, hay bị người khác ám sát, tóm lại Cẩm Nương không muốn lại lâm vào thế bị động, một mực nghĩ nắm giữ quyền chủ động trong tay mình mới được, chuyện may quần áo cưới cho người khác, đã làm lần thứ nhất là đủ rồi.
Bụng càng lớn, Cẩm Nương liền nhớ lại sách báo kiếp trước từng xem qua, mang thai nên vận động nhiều, tốt nhất là tản bộ, như vậy hài tử lớn lên khỏe mạnh đồng thời lại có thể rèn luyện thể chất của mình, lúc sinh cũng có thể dễ dàng hơn.
Vì vậy mỗi ngày, Cẩm Nương đều đi ra sân nhỏ, đi dạo trong vườn một chút, khí hậu Giang Nam quả nhiên ẩm ướt ấm áp hơn kinh thành nhiều lắm, trong vườn hương hoa tỏa bốn phía, mới qua tháng hai mà hoa sơn trà nở đã nở, liền đến hoa đỗ quyên cũng nở đỏ rực, cả vườn đều rực rỡ vừa thắm hồng, kiều diễm lại xinh đẹp, càng khiến tinh thần người xem phấn chấn, tháng ba đến thì hoa tường vi dường như lại cùng tiếp sức thi đua khoe sắc, một khóm hoa nở, một bông kia cũng hé nụ, rất sặc sỡ, Cẩm Nương thích nhất chính là hoa thập tỷ muội bông hoa tuy nhỏ, nhưng khi nở thành một cụm hơn mười đóa hoa, chen chúc chen chúc thành một đám, như mười tỷ muội cùng sinh, tranh nhau nở rộ, xem rất đẹp mắt.
Đến khi còn một ngày nữa thương đội xuôi nam phải xuất phát, hôm nay Cẩm Nương dậy thật sớm, Tứ Nhi sớm tiến đến giúp nàng rửa mặt, dùng qua điểm tâm, Lãnh Hoa Đình được Trung Lâm thúc mời đi thương nghị công việc, một mình Cẩm Nương cảm thấy không thú vị, liền đỡ thắt lưng, lại muốn đi đi lại lại trong vườn.
Tứ Nhi liền cùng Cẩm Nương xuất môn, Thanh Ngọc vừa thấy, mắt chỉ hiện lên một chút hoảng hốt, rồi đến trước mặt Cẩm Nương nói: "Thiếu phu nhân, hôm nay đừng có đi ra vườn, xem sắc trời hình như muốn mưa, mưa ở phía nam cũng không giống như trong kinh, mưa sẽ rơi đến khi trời tối mới dứt, mà lúc này có mưa a, chắc chắn sẽ mưa lớn, nếu cứ đi ra ngoài mà gặp mưa sẽ không tốt."
Cẩm Nương ngẩng đầu, nhìn bầu trời cũng không có dấu hiệu trời mưa, hơn nữa bây giờ là tháng tư, cũng không phải tháng năm, mùa mưa dầm ở Giang Nam hẳn là vào tháng năm, khi đó, nếu trời mưa thật như lời Thanh Ngọc nói, thì cũng không có chút dấu hiệu báo trước nào, khi nào mưa là mưa, hơn nữa còn có lúc chỉ cách một cái hồ nước, bên này hồ nước mưa như trút nước mà bên kia mặt trời vẫn tỏa nắng, cho nên căn bản là khó biết rõ có nên mang cái ô hay không.
"Không có mưa, Thanh Ngọc, buổi sáng không khí mới trong lành, ta đi một vòng rồi trở về." Cẩm Nương cười cười đi ra ngoài.
Ánh mắt Thanh Ngọc chợt lóe lên, cũng dừng lại việc đang làm rồi cùng đi ra, "Thiếu phu nhân, nô tỳ cũng đi theo a... Nô tỳ muốn hái một ít hoa tường vi về cắm ở buồng trong đi, hoa mang theo giọt sương, tươi mới lại đẹp mắt."
Cẩm Nương không sao cả liền gật đầu, chủ tớ ba người liền đi thong thả trong vườn, Cẩm Nương ngửi thấy hương hoa, làm vài động tác duỗi người, Tứ Nhi nhìn xem liền cười: "Thiếu phu nhân, mấy động tác này người lâu ngày không tập luyện, sao hôm nay lại nhớ tới?"
"Nên chăm chỉ rèn luyện a, hiện tại không giống trước kia, ăn nhiều quá, tuy nói là vì tốt cho cục cưng, nhưng thể chất quá yếu có thể không trụ được, thời điểm sinh sẽ phải rất cố sức." Cẩm Nương vừa vận động vừa nói.
Tứ Nhi nghe xong sắc mặt trở nên hồng, cười nói: "Thiếu phu nhân, ngài là lần đầu tiên mang thai, làm sao lại như người có... kinh nghiệm."
"Đọc sách thì biết a." Cẩm Nương thuận miệng đáp.
"Có sách như vậy sao? Có sách ghi mang thai phải làm như thế nào sao? Nô tỳ thật sự chưa nghe qua." Tứ Nhi nhíu mi nói ra.
Thời này thật sự không có sách nào như vậy, nhưng mà Cẩm Nương ở kiếp trước thấy được, nàng nhất thời nói lỡ miệng. Làm vài cái vận động xong, Cẩm Nương liền đi tiếp đến trong vườn, trong vườn có một cái hồ nhân tạo rất lớn, lá sen trong hồ tươi tốt lắm, lá xanh rờn, ngẫu nhiên có một cành hoa sen đang hé nụ cũng hé lộ nho nhỏ, đứng vững cao cao phía trên một tầng lá xanh biếc, duyên dáng yêu kiều, rất đẹp, xem ra qua mấy ngày nữa hoa sen sẽ mở.
Ba người vừa đi vừa nói, Thanh Ngọc luôn có chút thất thần, nói chuyện một vài câu cùng nàng thì nàng không trả lời, Cẩm Nương cảm thấy kỳ quái, nhìn nàng hỏi: "Thanh Ngọc, ngươi có tâm sự sao?"
Thanh Ngọc bị hỏi đến khẽ giật mình, trong mắt hiện lên chút bối rối, vẻ mặt đau khổ nói: "Không có... Không có a, Thiếu phu nhân, đều đi được một lúc rồi, chúng ta về nội viện thôi, Trương ma ma sẽ lo lắng."
Lúc này mới đi bao lâu? Ngày thường Cẩm Nương chính là còn có thể ngẩn ngơ không để ý thời gian, Thanh Ngọc... Là đang lo lắng cái gì sao? Trong nội tâm Cẩm Nương chợt cảnh giác, nàng... biết chút ít gì? Bằng không, như thế nào sẽ là lạ như vậy?
"Được, giờ đi về a." Cẩm Nương cười nói, nếu như nàng thật sự biết rõ cái gì, mặc dù không có thản nhiên tự nói với mình, nhưng nàng ít nhất đang nhắc nhở cùng cảnh cáo chính mình, đó chẳng phải cũng là một phen tâm ý của nàng.
Thanh Ngọc dường như thở dài một hơi, trên mặt lộ ra mừng rỡ cười, "Dạ, đi thôi, nô tỳ tính hôm nay làm cho ngài làm một đôi giầy thêu, đi nhẹ nhàng, thoải mái hơn."
Cẩm Nương cười vỗ tay của nàng, ba người liền vòng trở về, lơ đãng, Cẩm Nương hỏi: "Thanh Ngọc, ta một mực rất ngạc nhiên, Trần di nương là chết như thế nào, thật sự chết vì bệnh tật sao?"
Thanh Ngọc giật mình như bị sét đánh nhìn Cẩm Nương, không biết nàng vì sao đột nhiên đặt câu hỏi này, sau nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần, Cẩm Nương thấy liền nhíu mi, trong lòng biết Trần di nương chết đi, trong lòng Thanh Ngọc nhất định có bí mật, còn tự mình đau khổ.
Cẩm Nương không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Thanh Ngọc, chân cũng ngừng bước, Thanh Ngọc tựa hồ đã quên phải nhanh chút về nội viện như ý muốn ban đầu, giống như đang nhớ lại, cũng giống như đang suy tư phải trả lời Cẩm Nương như thế nào, lúc này, đột nhiên từ bên hồ rất nhiều người mặc đồ đen nhẩy ra, nhanh chóng hướng đến Cẩm Nương, Cẩm Nương liền kinh ngạc, những người kia giống với những ám vệ của Thái tử, bọn họ... Tại sao sẽ...
Đang nghĩ ngợi, hai gã ám vệ luôn luôn theo sát bên cạnh mình vọt ra, đánh nhau cùng mấy người kia, nhưng đối phương đông hơn, hai người căn bản không phải đối thủ, một người trong đó liền thổi một tiếng còi cảnh báo, đột nhiên trước ngực trúng một cái ám khí, ngã mạnh xuống đắt, Cẩm Nương vừa thấy tình hình này liền bị hù sợ, lớn tiếng hét ầm lên, hôm nay đáng lẽ phải có vài hộ vệ khác trong nội viện sau khi nghe thấy tiếng còi, thì phải nhanh chút chạy đến cứu trợ mới đúng.
Một trong mấy tên kia nghe thấy Cẩm Nương vừa kêu, liền nhanh chóng ra tay muốn bắt Cẩm Nương, Tứ Nhi cùng Thanh Ngọc một người một bên đỡ Cẩm Nương bỏ chạy, lại bận tâm thân thể Cẩm Nương nên không dám làm càn chạy nhanh, lúc hắc y nhân đánh tới, Tứ Nhi đưa thân ra đỡ, ngăn trước người Cẩm Nương, người nọ liền đẩy Tứ Nhi ra một bên.
Thanh Ngọc bất đắc dĩ đỡ Cẩm Nương bỏ chạy, Cẩm Nương cũng may đôi chân trước đây rèn luyện được chút sức, bụng cũng không phải đặc biệt lớn, chạy trốn coi như nhanh, hắn ném Tứ Nhi ra một bên xong thì lại đuổi theo, nhưng hiển nhiên hắc y nhân này chỉ muốn bắt đi Cẩm Nương chứ không muốn thương tổn nàng, cho nên ngược lại xuất chiêu có bận tâm, mấy lần hai tay suýt bắt được Cẩm Nương, lại bị nàng nhanh chóng tránh thoát.
Một người hộ vệ khác của Cẩm Nương lấy một địch với vài người, dần dần lực bất tòng tâm, rất nhanh liền có hai gã ám vệ mặc đồ đen đuổi theo, có một tên phi thân nhảy lên, ngăn phía trước ở Cẩm Nương, Cẩm Nương cho là hắn cũng tới bắt của mình, quay đầu lại hướng bên kia chạy...
Vài tên hắc y nhân dường như sợ làm bị thương Cẩm Nương, vừa rồi tất cả đều tay không tấn công nàng, nhưng kẻ đứng trước mặt Cẩm Nương thì đột nhiên rút đao chém Cẩm Nương, Cẩm Nương sợ tới mức mặt không còn chút máu, một đao kia hạ xuống, có lẽ chính mình sẽ không chết, nhưng cục cưng sợ sẽ không còn, chính lúc mất hết can đảm, một tiếng kêu đau thảm thiết vang lên, chỉ thấy một đao kia đâm thật sâu vào bụng Thanh Ngọc, nhất thời máu tươi vẩy ra, chói mắt như ánh mặt trời mùa hạ, nồng đậm hơn hoa thập tỷ muội, máu đỏ lại không ngừng trào ra, mang theo thảm thiết mỹ lệ, khiến nội tâm Cẩm Nương co rút đau đớn một hồi, máu rơi xuống mặt đất càng nhứt mắt, lại vô cùng bi ai.
Bụng Thanh Ngọc trúng đao, nhưng không có ngã xuống, vẫn kiên cường đứng thẳng trước mặt Cẩm Nương, hai tay vươn ra vệ, trợn mắt nhìn về phía kẻ vừa đâm mình.
Tên hắc y nhân hiện lên một tia tức giận trong mắt, quát: "Tiện tỳ!" Ném đao trong tay, một chưởng đánh Thanh Ngọc, kéo Thanh Ngọc ra, lại tiến đến giết Cẩm Nương.
Mà hai gã khác đang muốn bắt Cẩm Nương thấy vậy không khỏi kinh hãi, trong đó một tên liền đánh kẻ đó một đòn, quát: "Dừng tay, ngươi điên rồi sao!"
Người nọ dữ tợn cười một tiếng, xoay tay lại vừa đỡ, nhưng lại nhân tiện sơ hở tung ngay một mũi ám khí hướng Cẩm Nương, vài tên hắc y nhân thấy vậy kinh hãi, nhanh chóng liền vung ra phi tiêu đánh rơi ám khí của tên kia, nhất thời, ngược lại bọn họ bỏ lại Cẩm Nương, nhất trí công kích người nọ.
Ai ngờ tên kia võ công cao cường, lấy một địch hai người cũng không có yếu thế, chỉ là biết rõ sự tình khó hoàn thành, dĩ nhiên không có khả năng ám sát Cẩm Nương lần nữa, tên này dứt khoát ra hư chiêu, lách mình liền bỏ chạy ra ngoài.
Đầu lĩnh trong đám hắc y nhân có vẻ rất gấp, quát to: "Đừng để hắn tẩu thoát!"
Lập tức hai gã tiến lên ngăn lại, người nọ liền cười ha ha nói: "Các ngươi đã quên lý do tới đây sao?"
Hai kẻ mặc áo đen nghe được một hồi, giờ mới lại nghĩ tới bắt Cẩm Nương, còn Cẩm Nương đang kinh sợ nhìn xem Thanh Ngọc dựa vào người mình, nước mắt rơi như mưa, trước giờ luôn dè chừng với nàng, một mực không có thật sự mở lòng với nàng, mà nàng đã hai lần không để ý tới mạng sống cứu mình, nha đầu ngốc, cất giấu tâm sự rồi lại không chịu chia sẻ, nếu nói ra, có lẽ mình có thể giúp nàng, có chuyện gì là không giải quyết được chứ.
Thân thể Thanh Ngọc đã mềm nhũn ra, dần dần ngã xuống mặt đất, tay giữ chặt bụng, chỗ đó vẫn không ngừng chảy máu, "Ngươi hãy chịu đựng thêm chút, Thanh Ngọc, ngươi không cần phải chết, ngàn vạn lần không được chết." Giọng Cẩm Nương run run, nàng không ngừng vuốt ve khuôn mặt Thanh Ngọc, nàng sợ Thanh Ngọc nhắm mắt lại, sợ cặp mắt xinh đẹp sáng như ánh sao kia từ nay về sau sẽ không mở ra nữa, nàng rất sợ, cái sinh mạng trẻ trung giống như nụ hoa xinh đẹp chưa kịp nở rộ đã héo tàn.
"Ngươi không cần phải ngủ, hãy cố gắng, nhất quyết không được ngủ, ngươi nói chuyện với ta, nói chuyện a, không phải vừa nói còn muốn làm cho ta đôi giầy sao? Ta... Ta còn đang suy tính tìm một mối hôn nhân tốt đẹp cho ngươi, ngươi nói, ngươi thích người như thế nào, ta sẽ vun vào cho ngươi, mặc kệ là người như thế nào, ta đều tìm về cho ngươi, chỉ cần ngươi yêu thích là được." Trong nội tâm Cẩm Nương vạn phần sợ hãi, nói năng lộn xộn, từng gặp cảnh sinh tử, lại càng sợ sinh ly tử biệt, từng người thiện lương (hiền lành) ở bên cạnh, nàng luyến tiếc, nhất là người như Thanh Ngọc, ngày ngày làm bạn bên cạnh, nha đầu nhưng giống như tỷ muội, hơn nữa bởi vì chưa bao giờ tín nhiệm nàng nên mình cũng chưa bao giờ thật sự toàn tâm toàn ý đối xử giống như với Tứ Nhi, trong nội tâm liền tăng thêm một phần áy náy.
Chuyện đánh nhau cùng nguy hiểm bên người dường như đã không tồn tại, lòng của nàng quá đau đớn, trước mắt lại hiện ra cảnh một thân Tú cô bị thương vẫn ôm lấy mình, chính mình có bao nhiêu tài đức mà khiến cho các nàng không màng sống chết cứu nguy? Vì sao phải có nhiều âm mưu cùng ám toán như vậy, vì sao ông trời không thể cho mình một cuộc sống an bình, một hoàn cảnh yên tĩnh, mà quyền lợi cùng tiền tài có thật sự quan trọng đến như vậy sao?
Đều tự trách mình quá mức nhỏ bé, yếu ớt mới có thể bị người ta khi dễ, không được, vì người bên cạnh, vì những người mình yêu quý, nhất định phải cường đại (mạnh mẽ) lên.
Mà lúc này những hộ vệ khác trong nội viện rốt cục nghe được tiếng động liền chạy tới, vài tên hắc y nhân vừa thấy sự tình bại lộ, rất khó ra tay thành công liền dứt khoát bỏ lại Cẩm Nương mà chạy.
Lãnh Tốn cùng Bạch Thịnh Vũ một người cầm đao một người cầm kiếm dĩ nhiên phi thân chạy vội tới, lao thẳng đến đánh vài tên hắc y nhân này.
@by txiuqw4