Trước Thái tử chợt nghe Cẩm Nương đang nói muốn mở luận võ nhận người cái gì đấy, không nghĩ tới thật đúng là Tiểu Đình chịu làm, mày kiếm của hắn hơi nhíu nói: “Hai ngàn tên lính, đệ hoàn toàn phải ở bên trong bồi dưỡng, cần gì phải tuyển thêm nhiều, bày ra quá lớn, sẽ làm mọi người kiêng kị đấy, coi chừng mũi tên quay ngược bắn lại bản thân.”
“Không tuyển người không được a, thần tuyển người cũng không phải dùng tại bên trong tư binh.” Lãnh Hoa Đình vừa cười vừa nói.
“Dùng ở nơi nào? Phủ Giản Thân Vương nhà đệ tự nhiên có {ám vệ}, lại còn người cô đưa cho đệ, hơn nữa còn đại doanh Giang Nam bảo hộ, đệ còn thiếu người à?” Thái tử tức giận nói, đôi vợ chồng này thật sự được một tấc lại muốn tiến lên một thước a.
“Điện hạ không phải nói sẽ tiến hành xâm lược kinh tế với Tây Lương sao? Thần đang nghĩ xây dựng một thương đội lục địa, chuyên chạy từ Đại Cẩm đến mấy đại quốc chung quanh, cùng bọn họ làm kinh doanh, đồng thời trong quá trình làm kinh doanh có thể nghe ngóng tình báo của địch quốc, đấy chính là việc nhất cử lưỡng tiện, đem người phủ Giản Thân Vương dùng, thật đúng là không đủ, thương đội này, nhất định phải có công phu thiếp thân để tự bảo vệ mình, thần tuyển những người này, kỳ thật cũng là muốn vì nước phân ưu nha.” Lãnh Hoa Đình vừa cười vừa nói.
Thái tử nghe xong sắc mặt ngưng lại, trong mắt tựa lóe lên một chút ánh sáng, giật mình nói với Lãnh Hoa Đình: “Cách ý này của đệ chính là hợp ý cô, Tiểu Đình, đây cũng là do nương tử đặc biệt kia dạy ngươi sao?”
Lãnh Hoa Đình nghe xong mặt tối sầm, giọng nói trầm xuống nói: “Lời nói hôm nay của nương tử chỉ là tâm huyết dâng trào, trong đầu nàng sao mà có nhiều thứ đến thế, sao có thể dạy thần toàn bộ, điện hạ, trong mắt ngài thần vô dụng như thế sao?”
Thái tử nghe được khẽ giật mình, trong lòng biết lời này làm tổn thương lòng tự trọng của Tiểu Đình, khuôn mặt lập tức giãn ra nói: “Ý tứ của Thái tử ca ca không phải vậy, ta đương biết rõ Tiểu Đình cũng tài hoa cơ trí hơn người, chỉ là...”
“Nương tử dù sao cũng là nữ nhân, nàng chỉ là đưa ra đề nghị, thật muốn làm hoàn thiện, còn phải cần chúng ta lập ra kế hoạch, hay là điện hạ cũng muốn treo cho nương tử cái một quan nửa chức? Tham dự triều chính?” Lãnh Hoa Đình không khỏi nở nụ cười, nghĩ đến Cẩm Nương thường cùng hắn nhắc tới cái gì mà nam nữ ngang hàng, nữ tử có thể gánh nửa bầu trời..., hắn cũng biết, tiểu nương tử chỉ ở trước mặt hắn mới dám nói, đến trước mặt người đời, tuyệt đối không nói ra những điều kia đâu.
“Ý của đệ là thành lập một cái thương đội lục địa, chuyên môn chào hàng những thứ tốt của Đại Cẩm chúng ta với mấy nước Tây Lương, Đại Sở, Lâm Quốc, thật sự chỉ có thể dựa vào chào hàng những vật này có thể phá hư kinh tế nước khác sao?” Đây chính là điều Thái tử để trong lòng, muốn hỏi Cẩm Nương sự việc cho rõ.
“Có thể thành đấy, điện hạ ngài xem, nếu dân chúng Tây Lương cũng tự dệt được vải bố, nếu trên thị trường một thớt vải bố bán được tám lượng bạc, vậy người dệt vải mới có lợi nhuận, mà chúng ta có nhà máy sản xuất hạt bông tốt nhất khi thành phẩm cũng chỉ có ba lượng, hơn nữa phí vận chuyển một lượng bạc một thớt, ở Tây Lương chỉ bán bảy lượng bạc một thớt, chúng ta đã lời ba lượng bạc một thớt bố, mà người Tây Lương mua bố cũng lời một lượng, kể từ đó, nhưng cái thớ vải vóc bán giá tám lượng của Tây Lương kia sẽ không bán được, vải không bán được, đương nhiên bông vải cũng không ai muốn mua, kể từ đó, dệt vải tơ lụa sẽ mất nghiệp, chỉ có thể đổi nghề làm cái khác, bông vải được trồng không có người thu mua, cũng sẽ bán đổ bán tháo, lúc đó, chúng ta có thể lựa chọn thời điểm bọn chút bán bông vải thu hồi lại làm nguyên vật liệu, mà dân chúng bọn hắn không có nhiều việc làm để sinh sống, bên trong nước người rảnh rỗi nhiều quá, tự nhiên sẽ tạo thành rung chuyển, đây cũng chỉ chính là đạo lý dân dĩ thực vi thiên, dân chúng sinh hoạt mất trật tự đây là thời điểm kẻ thống trị trên ngai vàng sẽ ngồi không yên đâu.” Lãnh Hoa Đình nhàn nhạt nói rất có trật tự.
Thái tử nghe xong vội vàng gật đầu, trong ánh mắt nổi lên ngọn lửa hưng phấn nhỏ, “Ừm, Tiểu Đình nói rất là hợp lý, cái kia theo lời đệ muội nói, chúng ta trong các lĩnh vực khác cũng có thể sáng tạo ra đồ giá rẻ, như vậy các ngành sản xuất khác cũng sẽ phải chịu đả kích? Tây Lương kia chẳng phải sẽ đại loạn sao?”
“Đó là tự nhiên, đến lúc đó, chúng ta xuất binh ứng chiến, cũng có thể diệt được Tây Lương, chỉ là đây là một quá trình cần thời gian và kiên nhẫn, không phải nhanh mà thấy được.” Lúc Lãnh Hoa Đình nói lời này biểu hiện rất nghiêm túc mà chăm chú, cùng lúc trước trong phòng khách chu miệng giả bộ đơn thuần trước mặt Cẩm Nương tưởng như hai người, hào quang cơ trí lóe lên trong mắt phượng xinh đẹp.
Thái tử cười đến vân khai vụ tán (mây tách ra sương mù tan ), vỗ vỗ tay Tiểu Đình, trong mắt có chút ý ranh mãnh hàm xúc: “Đệ đã khẳng định như vậy, cô sẽ đem cái thương đội kia cho phủ Giản Thân Vương các người quản lý?”
“Ngoại trừ phủ Giản Thân Vương, lại có ai dám tiếp nhận? Nương tử của ta nói, nàng còn muốn sinh cho ta nhiều con trai con gái, chức quan lục phẩm kia đối với ta không có ý nghĩa, nhưng cũng muốn kiếm ít tiền nuôi con, chẳng lẽ ngay cả điều ấy cũng không đồng ý sao?” Vẻ mặt Lãnh Hoa Đình lại là vẻ mặt người vô tội rồi.
Lông mày Thái tử chau lên nhìn Lãnh Hoa Đình, hắn mới vừa nói câu chỉ có phủ Giản Thân Vương mới có thể tiếp nhận đã tùy tiện rồi, thương đội đường bộ so với thương đội trên biển, thì đối với Triều đình trọng yếu hơn, các nước Nam Dương cách khá xa Đại Cẩm, thương đội vãng lai cũng chỉ có thể trên phương diện kinh tế, nhưng trên lục địa lại khác, Tiểu Đình cũng vừa nói, thương đội hành tẩu trong dân gian các quốc gia, là công cụ thu thập tình báo tốt nhất, hơn nữa, cũng giám thị nhất cử nhất động của địch quốc tốt nhất, cũng lại càng dễ dàng cùng quý tộc các nước thành lập quan hệ hợp tác, tương lai cái này, chính là một cỗ thế lực rất mạnh như tay mặt tay trái giúp ít cho triều chính, một Vương gia đem kinh tế cùng tin tức tình báo đều nắm trong tay, tăng cường ngoại giao bên ngoài, quyền thế không phải đến trời sao? Sợ là tương lai Hoàng Thượng cùng mình làm việc cũng phải nhìn sắc mặt bọn hắn ba phần.
Thế nhưng mà, không đáp ứng cũng không được, tất cả cái này đều là ý kiến của Cẩm Nương, do Lãnh Hoa Đình hoàn thiện, sự việc càng quan trọng hơn, hôm nay chỉ có một nhà máy, hơn nữa còn là cái nhà máy có thể sụp đỗ bất cứ lúc nào, nếu không có hai người bọn họ hỗ trợ, Đại Cẩm sẽ không cách nào xây mấy cái mới lạ, không có căn cứ sinh ra lợi ích khổng lồ kinh tế cho Đại Cẩm, vậy việc khai thông buôn bán với Tây Lương cùng các quốc gia khác cũng chỉ có thể thành lời nói suông, như lời hắn nói, Giản Thân Vương phủ không tiếp, lại có ai dám tiếp, hai người bọn họ căn bản chính là bóp chặt yết hầu của triều đình, những thứ bọn họ muốn, dù không muốn cũng lại không cách nào không cho a.
Cũng may hắn nói, hắn đối với quan cao chức trọng không hứng thú, lời này tuy bán tính bán nghi, nhưng cùng vợ chồng bọn họ ở chung một thời gian ngắn, Thái tử cũng có cảm giác, Cẩm Nương tuy tài trí hơn người, nhưng rõ ràng tâm lại là một tiểu nữ nhi, chỉ muốn an nhàn sinh sống, Tiểu Đình... Chân của hắn tàn thật, thật muốn lật đổ triều đình, thì một người tàn tật có thể làm nên chuyện gì, Thái tử đột nhiên thấy thoải mái, may mắn Lãnh Hoa Đường lấy chính là Thượng Quan Mai, không phải Tôn Cẩm Nương, nếu không thì, nếu để cho hắn chưởng quản quyền to, Hoàng thất đúng là ngập tràn nguy cơ, người nọ dã tâm bừng bừng, không có thuần hậu như Tiểu Đình.
“Nhà của đệ tiền còn thiếu sao, hoa hồng chia ra từ trụ sở, cũng đủ ngươi nuôi một ổ oắt con rồi.” Thái tử tức giận nói ra với Lãnh Hoa Đình.
“Có ai chê tiền nhiều đâu, đến lúc đó, Điện hạ ngài cũng tham gia là được, người trong Hoàng thân quý tộc cũng có thể tham gia cổ phần đấy, ta là người phúc hậu, có tiền mọi người đều chia, sẽ không ăn một mình đâu.” Lãnh Hoa Đình vẻ mặt tươi cười sáng lạn, bộ dạng không có chút tâm cơ nào.
Thái tử nghe xong trong lòng càng thêm thoải mái, chỉ sờ đầu hắn nói: “Coi như đệ có lương tâm, vẫn còn nhớ rõ Thái tử ca ca, ân, Giang Hoa là một tiểu huyện quá nhỏ, có thể có bao nhiêu nhân tài, đệ thật muốn nhận người, còn phải dán bố cáo trong các huyện khác một chút, có thể để cho người tài chung quanh đều đến tuyển dụng, lục bộ thương đội không thể so với những thứ khác, hơi có sai lầm toàn bộ đội sẽ bị tiêu diệt đấy.” Thái tử mỉm cười lại nói.
Lãnh Hoa Đình nghe xong mừng rỡ, chắp tay hành lễ với Thái tử, “Đa tạ điện hạ, thần hôm nay cũng chỉ là chiêu trước một bộ phận, mà trong tư quân vẫn còn thiếu người cầm binh, dù có tuyển bên ngoài, thì cái thương đội này còn phải đợi quyết định của Hoàng Thượng, đợi có trụ sở mới rồi nói sau, hôm nay trụ sở sản xuất, hàng cung cấp cho Nam Dương có điểm quá sức đây này.”
Thái tử biết rõ lời này là thật, liền gật đầu, quay người đi ra ngoài rồi.
Lãnh Hoa Đình trở lại trong phòng, Cẩm Nương lại mở to hai mắt nhìn hắn, đâu thấy chút buồn ngủ nào, hắn nao nao. Trong lòng biết nàng bất an, liền đi qua ôm nàng vào trong ngực, vỗ lưng của nàng nói: “Như thế nào không ngủ?”
“Tướng công, chàng nói đi, có phải chúng ta cũng đoạt lấy cái chức vị Thế tử kia hay không?” Hai mắt Cẩm Nương sáng lóng lánh, trong mắt, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc
Lãnh Hoa Đình nghe vậy trì trệ, vuốt tóc của nàng, oang oang nói: “Nàng đang quan tâm ta không phải Thế tử sao?”
Cẩm Nương từ trong ngực của hắn nhìn lên, nói một tiếng: “Nói gì vậy, địa vị Thế tử kia có được cái gì đâu, chỉ là chịu không được người khác mượn thân phận kia mà đắc ý.”
Lãnh Hoa Đình nghe vậy thản nhiên cười, đem nàng đi tới giường nói: “Nghỉ ngơi tốt đi, không phải mệt nhọc sao?”
Đôi mắt Cẩm Nương như ở trong đêm tối mà nhìn thấy ánh sáng bình minh, nhìn Lãnh Hoa Đình nói: “Tướng công, ta biết chàng có chí lớn, chàng tài hoa hơn người, chỉ là bị người ta áp chế, đọc nhiều binh thư như vậy là vì cái gì, không phải là vì kiến công lập nghiệp sao? Chỉ cần chàng muốn, ta sẽ ủng hộ, chúng ta không thể cắm dùi một chỗ trên buôn bán, còn muốn cho chàng trong quân đội tỏa sáng, chúng ta có tổ ấm của mình, còn có tiền đồ, để tức chết những người đã từng xem thường chúng ta, được không?”
Lời này gợi lên ngọn lửa trong lòng Lãnh Hoa Đình, hắn cũng đã từng có hùng tâm vạn trượng, nam nhi ai mà nguyện ý ở trong nhà, ngày ngày tư thái giống như nữ nhi, đương nhiên là muốn phóng ngực tới biên cương, bảo vệ tổ quốc, xây dựng chiến công bất thế.
“Nương tử, nàng có phải lại có cái tư tưởng gì mới hay không?” Lãnh Hoa Đình cười véo mũi Cẩm Nương, kéo chăn lên một ít cho nàng.
“Đúng vậy a, chàng còn nhớ rõ ta đã cải tạo xe lăn cho chàng không? Cái kia còn dùng đến nguyên lý lên xuống, có thể cải tiến máy ném đá hiện tại đấy, hơn nữa chúng ta ở trên thuyền không phải bị một ít thuốc nổ liền chìm thuyền sao? Đến lúc đó, chúng ta không ném đá, vì tốn thời gian sử dụng trên chiến trường, thay vào đó là quăng bao thuốc nổ so với đá có lực xác thương lớn hơn.” Cẩm Nương càng nói càng hưng phấn, đâu còn buồn ngủ, nhếch chăn lên, liền tự ngồi dậy trên giường, tay cũng bắt đầu khoa tay múa chân mà bắt đầu..., “Chúng ta trước là có quyền sở hữu tài sản, cũng phải có binh quyền, hai ngàn tư binh này cho tướng công huấn luyện đi, đến lúc đó trong quân đội chúng ta cũng là một danh tướng, thống soái đại quân là nguyên soái, chàng nói có được không, tướng công?”
Lãnh Hoa Đình yên lặng nhìn nàng, mặc kệ khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động mà đỏ bừng của nàng, trong mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, tỏa sắc dị thường, trong lòng hắn bỗng như có dòng suốt nhỏ chảy qua, vì lời nó của nàng mà uất ức của thất bại tích tụ trong lòng nhiều năm được tẩy rửa đi.
Giữa trưa hôm đó, Cẩm Nương nói rất nhiều lời, mà Lãnh Hoa Đình cũng chỉ yên lặng nghe nàng nói rất nhiều, rất kiên nhẫn, rất kiên nhẫn, không có chen miệng vào dù chỉ một câu.
Lại qua gần mười ngày nữa, sau khi chiêu mộ cuối cùng cũng đã có năm trăm tên lính, ở bên trong thành Giang Hoa chiêu mộ nhiều như vậy, cũng vì Thái tử ngầm đồng ý xuống, Bạch Thịnh Vũ được lệnh đi huyện Giang Lâm, chỉ là, lúc gần đi, hắn đặc biệt đi tìm Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình.
“Tứ muội phu, kinh phí không đủ rồi, lúc các người tới, cũng không mang theo bao nhiêu tiền, hôm nay có tiền có thể dùng đều được dùng gần hết, Tứ muội muội không nên cho từng binh sĩ mới tiến vào vay tiền bạc, bọn hắn thì an lòng rồi, nhưng hiện tại mấy ngàn lượng bạc của các ngươi đã sớm hết, đây là kết quả tỷ phu ta đã tiết kiệm rồi đấy.” Bạch Thịnh Vũ vốn không muốn nói, hắn là người đọc sách, nói tới tiền có chút không được tự nhiên, ngày thường tiêu tiền như nước đã quen, hôm nay cho hắn làm đương gia đại sạp hàng, hắn phải toan trái tính, phải so đo, nên rất không quen.
Cẩm Nương nghe được “Phì” một cái cười cười, đi vào nội thất, cầm khối ấn tín Giản Thân Vương gia cho nàng đưa đến trước mắt Bạch Thịnh Vũ nói: “Dụ Thân Vương không phải nói Giản Thân Vương tham không ít sao? Huynh nói nhà người khác không có bạc, phủ Giản Thân Vương như thế nào lại không có, tỷ phu, huynh có thể đừng tiếc, đừng đau lòng, nhanh một chút tuyển tinh binh cường tráng về cho chúng ta mới là đúng.” Nói xong, gọi Diệp Nhất tới, lấy một bó to ngân phiếu đặt lên tay Bạch Thịnh Vũ.
Diệp Nhất quản lý sổ sách của Giản Thân Vương tại Giang Nam đã lâu, Diệp Trung Bân lúc trước cũng trộm một quyển đi ra ngoài cho Dụ Thân Vương, nhưng Thiếu chủ hiện tại thật ghê gớm dám cầm bạc riêng của Vương gia đi ra ngoài, không sợ triều đình thực đối với Giản Thân Vương kiêng kị, rồi định tội Giản Thân Vương tham lam sao?
“Yên tâm đi, từng ấy tiền bạc, ta đã cùng Thái tử gia nói chuyện rồi, vốn là bạc của phụ vương chúng ta nên được, về sau ta trông coi trụ sở, muốn lấy nhiều hơn..., đó cũng là danh chính ngôn thuận mà lấy, tối đa, về sau bổ sung số bạc thiếu này cho phụ vương là được.” Cẩm Nương mỉm cười, trước khi xuống Giang Nam, Vương phi đem con dấu của Vương gia cho Cẩm Nương, ý tứ chính là cho phép Cẩm Nương sử dụng tiền tài của Vương gia tại Giang Nam.
Lãnh Hoa Đình càng ngày càng lo lắng, Bạch Thịnh Vũ cùng Diệp Nhất vừa đi không lâu, hắn đột nhiên nói: “Nương tử, nàng ở trong nội viện nhé, mấy ngày nay đi đâu cũng đừng đi, trừ phi đi nói chuyện cùng Thái tử gia, bằng không thì, không được xuất phủ.”
Cẩm Nương bị ánh mắt của hắn sững sờ, một lúc sau mới lên tiếng: “Chàng... muốn đi đón mẫu thân sao? Cũng được, đã nhiều ngày như vậy rồi, mẫu thân cũng sớm nên tới mới đúng a, như thế nào còn chưa tới vậy?” Cẩm Nương cũng lo lắng.
Hai người đang nói, đã thấy bộ dạng Tứ Nhi điên cuồng xông vào, đã quên hành lễ, khóc lóc hô lớn với Cẩm Nương: “Thiếu gia, Thiếu phu nhân, A Khiêm hắn... A Khiêm hắn một thân đầy máu trở về rồi.”
Cẩm Nương nghe vậy trong lòng liền trầm xuống, vội vàng đẩy Lãnh Hoa Đình đi ra ngoài, đã thấy Lãnh Khiêm ngã xuống đang cố đứng tiến lên, vừa vào cửa liền quỳ thẳng trên mặt đấy: “Thuộc hạ vô năng, Vương phi nàng... Vương phi nàng bị kẻ trộm vây ở trên núi Yên Mặc rồi, thuộc hạ liều mạng mới trốn được về đây báo tin, Thiếu gia, nhanh một chút phái người đi cứu Vương phi.”
Lãnh Hoa Đình nghe vậy trợn mắt lên, một chưởng đánh vào trên lan can xe lăn, nhìn A Khiêm nói: “Các ngươi không phải dẫn theo rất nhiều {ám vệ} của Vương phủ sao? Như thế nào vẫn bị người ta tóm chứ?”
“Thiếu gia, quân địch quá nhiều, so với lúc trước đối phó với chúng ta còn nhiều hơn mấy lần, hơn nữa kế hoạch rất chu đáo chặt chẽ, giống như không bắt được Vương phi thì không cam tâm, mấy người thuộc hạ che chắn được cho Vương phi chu toàn, hiện tại Vương phi ở trong sơn động, bị kẻ địch vây quanh, không cách nào xuống núi được, nhưng mà, nếu như chậm mấy ngày... Chỉ sợ hết nước cạn lương thực... hơn nữa kẻ cướp chính là đang lục soát núi...” Lãnh Khiêm vừa nói mấy chỗ vết thương trên người vẫn còn đang chảy máu, Tứ Nhi ở một bên nhìn thấy lại thương tâm, không quan tâm trong phòng, bưng nước ấm đến, muốn rửa sạch vết thương cho hắn, đầu gỗ chết tiệt, đi ra ngoài làm việc cũng không nói với nàng một tiếng, khiến nàng nhớ thương vô cùng, thật vất vả trở về, lại một thân bị thương, hỏi nàng làm sao mà không đau lòng.
“A Khiêm, trước ngươi nói vị trí Vương phị bị nhốt trên núi ở đâu, chỗ đó có đặc thù địa lý gì, ngươi cứ ở lại dưỡng thương, việc cứu người cũng đừng có đi.” Cẩm Nương tỉnh táo lại, nhìn một thân A Khiêm bị thương lòng cũng rất chua xót, vừa quay đầy, nói với Trương ma ma: “Đi mời Thái tử gia, trên tay hắn có binh, tướng công chỉ đem chút ít vệ đội đi thì có thể không thành công.”
Cẩm Nương lo lắng hơn chính là hai chân Lãnh Hoa Đình sẽ bị lộ ra, phải cứu Vương phi, chẳng lẽ còn muốn ngồi trên xe lăn để đi sao? Nhưng hôm nay thật đúng là không phải lúc thức dậy a, tướng công tàn yếu làm cho Hoàng gia mất đi tính cảnh giác, rất nhiều chuyện muốn xử lý cũng dễ dàng hơn.
Trương ma ma quay người đi.
Nhưng Lãnh Khiêm lại quật cường nói: “Những thứ... này chỉ là ngoại thương, không có gì đáng ngại, thuộc hạ vô năng, không thể đón Vương phi trở lại, đã là đáng chết, địa hình thuộc hạ quen thuộc, do đó thuộc hạ dẫn Thiếu gia đi sẽ đỡ hơn một ít.
Cẩm Nương cũng biết lời A Khiêm nói là thật, một lúc sau Thái tử nghe tin vội vàng đến, đi theo phía sau là Lãnh Thanh Dục.
Thái tử nghe A Khiêm đem tình hình lúc ấy miêu tả một lần nữa, sắc mặt rất là ngưng trọng, trầm ngâm một lúc mới nói: “Sợ là người Tây Lương tặc tâm bất tử, muốn dùng Vương phi để áp chế Tiểu Đình cùng đệ muội, bọn hắn thấy hai người là nhân tài, mục đích cuối cùng là đem các người bắt đi, núi Yên Mặc cách đây cũng không gần, nếu thúc roi phi ngựa cũng phải mất hai ngày đường, việc này không nên chậm trễ, hiện tại cô sẽ đi triệu tập nhân mã đại doanh Giang Nam, Thanh Dục, ngươi mang vệ đội của cô đi trước một bước.”
Lãnh Thanh Dục nghe xong ngập ngừng, như có lời gì muốn nói, lại không biết mở miệng thế nào, Cẩm Nương thấy vậy liền nói: “Thế tử, nếu là khó xử, thì quên đi.”
Cẩm Nương nhìn vẻ mặt này của Lãnh Thanh Dục nhìn ra đúng là khó xử cho nên mới nói như vậy, ai ngờ Lãnh Thanh Dục nghe vậy tức giận bốc lên, liền quát nàng: “Nàng cứ không tin ta như vậy sao?” Sâu trong mắt kia đúng là bị tổn thương sâu sắc, Cẩm Nghe nghe xong liền không hiểu được, kinh ngạc nhìn hắn, không rõ vì sao hắn đột nhiên rống lên với mình.
“Thái tử ca ca, Phụ vương ta hình như đang ở cảnh nội núi Yên Mặc, muốn thông tri hắn một tiếng hay không?” Lãnh Thanh Dục rống Cẩm Nương xong, nhìn vẻ mặt nàng vô tội, thì cảm thấy càng thêm đau xót xấu hổ, vòng vo mãi, mới nói với Thái tử.
@by txiuqw4