Diệp Nhất nhìn liền bất đắc dĩ lắc đầu, nhắc đi nhắc lại nói: "Hôm nay đám thanh niên này cũng không biết đang suy nghĩ cái gì." Nhất thời lại nghĩ tới nhi tử mình từ lúc hôm kia gặp đến nay không biết đang ở chỗ nào, trong lòng lại càng lo lắng, không biết sự việc lần này có liên quan đến Thế tử gia hay không, nếu là có, vậy sao cái nghịch tử kia còn không có trở lại đưa tin, hoặc là lần đó vẫn muốn lừa gạt mình, hoặc là, chính là không có phương tiện đưa tin, hay hắn đã mất đi tín nhiệm của Thế tử.
Lãnh Tốn có thể được coi như người duy nhất bình thường, quay đầu xe ngựa lại, mang người tiến đến hoàng gia biệt viện.
Biệt viện có không ít cung nhân ma ma, những người này, nguyên là trong cung không được sủng ái, hoặc là đi theo chủ tử thất thế, tiếp tục trở lại, chính là không có cơ hội, mới có thể bị đưa đến nơi nho nhỏ trong Giang Hoa phủ này, trông coi biệt viện, nói trắng ra là, cùng với bị giam lỏng thanh tu không có gì khác mấy, trong ngày thường chẳng qua là quét dọn đình viện, nếu là có thành viên hoàng thất đến thì lâu lâu cũng mới tới một lần, người trong nhà này sẽ có không khí náo nhiệt, xưa nay chính là không khí trầm lặng, không trách được Thái tử dù tới, cũng không nguyện ý đến nơi đây ở, rõ ràng biệt viện này nếu so với Giản Thân Vương phủ thì kém đến mấy lần, tất cả công trình đều theo quy chế xây giống như cung điện, chẳng qua là thiếu người đến ở, lớn thì có lớn nhưng lại không có nhân khí.
Bất quá, ma ma ở bên trong nơi này, cũng là có một hai người nhận ra Giản Thân Vương phi, Vương phi được Tú cô cùng Ngọc Bích hai người đỡ xuống xe ngựa, liền có một vị khoảng gần bốn mươi tuổi tên gọi Lưu ma ma ở ngoài cửa sau, thấy Vương phi xuống tới, vội vàng khom người nghênh đón, đúng tiêu chuẩn trong cung hành lễ: "Nô tỳ Lưu thị ra mắt Vương phi."
Trực giác khiến Vương phi kinh ngạc, cố gắng nhớ lại, một hồi lâu mới nói: "Ma ma xin đứng lên."
Lưu ma ma đem Vương phi nghênh vào bên trong viện, ám vệ trung niên kia theo sát ở phía sau Vương phi, một tấc cũng không rời, Lưu ma ma ở phía trước dẫn đường, đến cổng trong, Lưu ma ma đứng lại, nhìn ám vệ trung niên kia im lặng không lên tiếng, Vương phi thầm nghĩ, trong lòng biết nam nhân thì không thể đi theo vào trong viện, nơi này, so sánh với Vương phủ càng thêm nhiều quy củ, nàng suy nghĩ một chút, nhìn ám vệ một cái, ánh mắt ôn nhu như nước, rồi quay đầu lại, cũng là kiên định đối với Lưu ma ma nói: "Bổn phi vốn trước đó vài ngày có tiến cung đi thăm Lưu phi nương nương, nàng hôm nay hết thảy mạnh khỏe, chẳng qua là, có chút nhớ nhung một ít lão nhân, còn nói, có ít người, nhiều năm không thấy, cũng không biết còn nhớ mặt hết không?"
Lưu ma ma nghe được chấn động, trong con ngươi vốn hờ hững liền lóe tinh quang, thân thể khẽ cúi, đối với Vương phi nói: "Có nô tỳ ở biệt viện ngây người mười mấy năm rồi, không biết, có người còn có thể nhớ nô tỳ không?"
"Lưu phi nương nương là một người trọng tình cảm, nàng sẽ không quên ngươi đã từng đối với nàng rất tốt, cho dù nhất thời quên mất, bổn phi nhất định khi trở về sẽ nhắc lại chút ít." Trên mặt Vương phi vẫn là mỉm cười thản nhiên, cao quý mà ưu nhã, Lưu ma ma ngẩng đầu, trên mặt cười không ngớt, tiếp tục đi về phía trước, lại nói: "Thái tử điện hạ bị thương còn chưa tỉnh, chức tạo sử đại nhân cùng phu nhân ở Nam viện, Vương phi xin đi bên này."
Dọc theo đường đi lại có cung nhân tới đón, nhưng Lưu ma ma vẫn đưa Vương phi đến thẳng trước cửa Nam viện, phân phó cung nhân cẩn thận hầu hạ, rồi mình mới cáo từ rời đi, lúc gần đi, nàng sâu sắc nhìn Vương phi một cái, "Nô tỳ đa tạ tình nghĩa của Vương phi, nguyên tưởng rằng, mười mấy năm đi qua, Vương phi sẽ đem nô tỳ quên đi, chỉ mong cái vị trong cung kia cũng như Vương phi, còn nhớ tình cũ."
"Đây là tự nhiên, tỷ tỷ từ trước đến giờ so sánh với Thanh Uyển trí nhớ tốt hơn nhiều lắm, ma ma đại khái có thể yên tâm, Lục hoàng tử điện hạ cũng chưa từng đem ma ma ngài quên mất." Vương phi cười đáp.
Lưu ma ma trong mắt liền dâng lên một tầng hơi nước, xoay người rút lui.
Mà trung niên ám vệ kia thủy chung vẫn đi theo Vương phi nửa bước cũng không rời, cung nhân trong Nam viện kinh ngạc, nhưng thấy là Lưu ma ma tự mình đưa tới, liền không ai nói gì, tùy ý hắn đi theo Vương phi vào sân.
Lúc đó Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình cũng chưa tỉnh, Trương ma ma chờ ở phòng ngoài, Vương phi vừa vào cửa liền gấp gáp muốn đi thăm Cẩm Nương, Trương ma ma bận rộn khuyên ngăn, thần sắc ảm đạm, rồi lại không biết nói như thế nào là tốt, nghĩ cả nửa ngày mới nói: "Thiếu phu nhân biết được tin tức Vương phi ngài gặp nạn không thiết cơm nước, đêm không thể say giấc, rốt cục nhìn thấy Thiếu gia trở lại báo bình an, mới ngủ được, Vương phi, ngài cũng là một đường mệt nhọc, không bằng nghỉ ngơi trước, chờ Thiếu phu nhân tỉnh, nô tỳ sẽ bẩm báo để đến thăm ngài."
Vương phi tuy nói ôn hòa hiền hậu đơn thuần, nhưng cũng không phải kẻ ngu, Trương ma ma nói như thế, lại làm cho tâm tình nàng càng lo lắng hơn, mới vừa rồi nàng cũng thấy, Giang Nam biệt viện trở nên hoàn toàn thay đổi, Cẩm Nương... Tất nhiên là bị thương tổn, Trương ma ma không phải là người không hiểu chuyện, hiện tại muốn cản trở mình, chắc là muốn Cẩm Nương được nghỉ ngơi tốt, nàng cố nén vội vàng trong lòng, quay đầu lại nhìn ám vệ trung niên kia một cái, liền theo Trương ma ma nói, đi về phòng của mình.
Ám vệ trung niên kia đương nhiên cũng đi theo phía sau Vương phi, Trung Lâm thúc cũng đi theo, hướng về phía hắn vừa muốn hành lễ, thì ám vệ kia liền nhấc tay, cản trở động tác Trung Lâm thúc, Trung Lâm thúc liền nói: "Đại nhân cực khổ, cùng nô tài đi nghỉ ngơi đi."
Ám vệ kia nhìn Vương phi một cái, liền nhấc chân đi theo Trung Lâm thúc rời đi.
Ngọc Bích hầu hạ Vương phi vào phòng, Tú cô vẫn mang vẻ mặt lo lắng đứng ở trong chánh đường, ánh mắt chăm chú nhìn Cẩm Nương trong nhà, chờ Trương ma ma hết bận, liền bắt được tay Trương ma ma nói: "Đại muội tử, ngươi thiệt tình nói cho ta biết đi, Thiếu phu nhân nàng..."
Trong mắt Tú cô ẩm ướt khiến cho Trương ma ma sinh lòng cảm động, an ủi vỗ vỗ tay Tú cô nói: "Không có gì, chẳng qua là mệt mỏi, bị kinh sợ, chỉ cần ngủ thôi, đứa nhỏ cũng rất tốt, năm tháng rồi, qua mấy tháng nữa, là có thể sinh."
Trương ma ma giọng nói dễ dàng, khiến Tú cô nghe được lòng cũng nhẹ nhàng buông xuống, nắm tay Trương ma ma nói: "Đại muội tử, cực khổ ngươi rồi, cám ơn."
Trương ma ma trên mặt mang nụ cười, trong mắt hiện lên một tia ấm áp, hỏi tới thương thế Tú cô: "Đại tỷ thân thể tốt hơn chút nào không? Vết thương kia..."
Tú cô nghe thấy đầu chân mày hơi nhíu lại nhăn mặt, nhưng vẫn là cười nói: "Những thuốc tốt dùng một đống trên người của ta, không tốt cũng phải tốt, nếu là thân thể chịu không được, Vương phi cũng sẽ không mang ta tới không phải sao?" Lời còn chưa dứt, thân thể lại có chút lay động, Trương ma ma bận rộn đỡ lấy, kéo nàng hướng kế bên đi: "Thân thể tốt, là tốt nhất, Thiếu phu nhân cũng sẽ yên tâm một chút, chỉ là một đường mệt nhọc, đi trước nghỉ ngơi đi, một hồi Thiếu phu nhân tỉnh lại, ta sẽ đi gọi ngươi."
Tú cô trên người bị thương thật ra cũng chưa khỏi hẳn, nhưng nàng từ khi nghe nói Cẩm Nương mang thai, cả người liền bị vây trong cao hứng cùng khẩn trương, nghe nói Vương phi muốn tới Giang Nam, cũng bất kể tất cả mọi thứ, chỉ tìm được Vương phi năn nỉ, Vương phi cuối cùng cản nàng không được, nên đồng ý mang nàng đi theo, ở chân núi kia mấy ngày, nàng cùng Ngọc Bích vừa tận lực đem cái ăn tiết kiệm cho Vương phi, mấy ngày nay tuy là ăn no, nhưng thân thể vẫn là chống đỡ không nổi rồi, vừa vào phòng bên, lần mò đến giường mà ngủ.
Trương ma ma tự mình hầu hạ nàng ngủ ngon, thở dài một tiếng mới ra cửa.
Cẩm Nương ngủ đến thiên hôn địa ám (đất trời mù mịt), bất tỉnh nhân sự, đến khi cái bụng đói kêu réo nàng mới sực tỉnh dậy, vừa nhấc mắt, liền thấy khuôn mặt tuấn dật của Lãnh Hoa Đình, gần trong gang tấc, không giống với thường ngày kiều diễm, hắn hôm nay sắc mặt vẫn là tái nhợt, đôi mi thanh tú nhíu thật chặt, đôi lông mi thật dài trong giấc mộng khẽ rung động như hồ điệp (bươm bướm, hiih, để như vậy cho nó hoa mĩ) xòe cánh, có thể nhìn thấy được, hắn ngủ cũng không an bình, trên chóp mũi thẳng tấp tú mĩ, có mấy giọt mồ hôi, ngoài cửa sổ ánh sáng rực rỡ chiếu vào, lọt vào trong mắt Cẩm Nương tựa như tinh tú, chỉ có đôi môi đỏ mọng nở nang kia, vẫn như thường ngày giống nhau, xinh đẹp trơn bóng, nhiễm ánh sáng mê người.
Cẩm Nương đau lòng khẽ khàng ôn nhu vuốt dọc gương mặt hắn, lau đi mấy giọt mồ hôi trên chóp mũi, ma sát đi qua, đem mặt của mình dán tại trên mặt của hắn, một tay choàng qua ôm cổ hắn, nhẹ nhàng, trong lòng vừa ngọt vừa đau, bất quá, hoàn hảo, hai người còn đang ở cùng nhau, hơn nữa, có thể được ở gần nhau như vậy...
"Nương tử!" Một tiếng gọi khàn khàn khô khốc vang lên bên tai, nhưng ngay sau đó thân thể liền bị người ôm chặt vào trong ngực, Cẩm Nương chấn động, giương mắt nhìn đôi con ngươi thẩm sâu như hồ nước, đẹp đến si mê ở bên trong, rồi lại đen sáng như sao xa, như muốn đem hồn nàng hút vào trong đó.
Cẩm Nương thấy trong mắt hắn, nhìn qua là sợ hãi, là lo lắng, còn có tràn đầy lưu luyến, ngốc tướng công của nàng, lần này đã bị làm sợ hãi rồi sao, Cẩm Nương trong lòng dâng lên vô vàn áy náy cùng đau lòng, chui đầu vào hõm cổ hắn dụi dụi, nghẹn giọng đáp: "Tướng công ngoan, ngủ tiếp đi."
Lãnh Hoa Đình vừa mở mắt liền thấy được Cẩm Nương, nghe thấy được hương U Lan đặc biệt trên người, thoáng như cảnh trong mơ, hắn tỉnh trước, đầu óc còn dừng ở việc mình ở bên miệng hố đào đất, bên tai chính là giọng nói trong suốt của Cẩm Nương hơi khàn khàn, rồi lại tiếng ca mềm mại ngọt ngào, vừa tỉnh dậy, cái gì cũng không muốn làm, chỉ đem Cẩm Nương ôm thật chặc vào trong ngực, tựa như ôm ấp lấy mạng của mình, hồn của mình, chỉ sợ buông tay, mình lại sẽ lâm vào bóng tối khôn cùng khủng hoảng, thật lâu, đến khi thiết thiết thực thực cảm nhận được sự tồn tại của nàng, nghe nàng ôn nhu nhẹ nhàng dụ dỗ, tức giận cùng lo lắng còn sót lại trong đầu khiến hắn liền ngồi bật dậy, một tay đem nàng ôm lật lại, vén chăn lên giơ tay, một chưởng vỗ xuống, cảm giác đau nhói, cũng không có nghe thấy tiếng vang giòn giã, lúc này mới thấy hai tay của mình bị bao bọc thành như cái bánh chưng, căn bản là không thể làm, mới vừa chẳng qua là tức giận, hoàn toàn quên mất đau đớn.
Cẩm Nương bị hắn đột nhiên ôm cuốn lấy, đã biết mình làm việc sai trái với hắn, thật sự chọc giận hắn, cái tát kia còn không có xuống tới, nàng liền oa oa kêu to lên:
"Tướng công, đừng đánh, ta sai rồi, sai lầm rồi, tướng công." Chờ cái tát kia chụp được, cái mông cảm giác chậm chạp đau, nhưng cũng không có nghe thấy thanh âm thanh thúy như ngày thường, lập tức cũng kịp phản ứng, tay của hắn còn bị thương, cho nên vừa la: "Tướng công, tay của chàng có đau không, chớ lộn xộn a, chàng... Nếu không thì nợ lại đi, sau này lại trừng phạt ta."
Giọng nói ủy ủy khuất khuất, tội nghiệp, nghiêng người, cố chấp quay đầu lại nhìn, mắt to trong suốt dâng lên một tầng hơi nước, trong ánh mắt cũng tràn đầy đau lòng cùng hối hận, như hài tử làm chuyện sai, vừa sợ đại nhân trừng phạt vừa mong đợi đại nhân tha thứ, Lãnh Hoa Đình kìm nén bực bội ở trong lòng, cố gắng không nhìn tới ánh mắt của nàng, giương cái tay như kẹo que đánh, lại là một chút vỗ vào mông Cẩm Nương, khàn giọng mắng: "Nàng... Nàng... nói sẽ cố gắng yên tĩnh, nàng cố gắng chờ chính là quan tâm đến sinh tử của người khác, nàng cái rấm a, nàng... nàng có phải hay không muốn chọc cho ta tức chết? Có phải hay không muốn cái mạng này của ta!"
"Tướng công, tướng công, ta không dám, đừng đánh, đau quá a." Cẩm Nương bị đánh oa oa kêu loạn, cái tát kia còn chưa có rơi xuống, tiếng kêu của nàng liền nổi lên, “Mẫu thân trở lại sao, ta muốn méc mẫu thân, chàng khi dễ ta, chàng khi dễ ta, không đúng, bảo bảo a, con ơi, cha con khi dễ mẹ a, khi dễ mẹ, sau này con đi ra ngoài, nhất định phải báo thù cho mẹ, mẹ muốn báo thù a."
Lãnh Hoa Đình nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, chơi xấu đem bảo bảo ra đùa bỡn hắn, tức giận trong lòng nhất thời tiêu tán rất nhiều, nghĩ tới sợ làm bị thương đứa nhỏ trong bụng của nàng, vội vàng ôm lấy nàng, đặt ở trên đùi, mắt phượng nhìn nàng, lại thấy nàng vẻ mặt cười tinh quái, trong mắt cũng là nước mắt rưng rưng, thút tha thút thít, oang oang, thanh âm so với mới vừa rồi thấp đi chút đỉnh: "Tướng công, ta thật sai lầm rồi, ta cũng không dám làm gì để chàng lo lắng, không dám nữa, tướng công, chàng... Đừng nóng giận, đừng nóng giận được không?"
Lãnh Hoa Đình trong lòng đau xót, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, kiên định cảm thụ nàng tồn tại, ồm giọng nói: "Nàng nói phải giữ đúng lời hứa, không thể gạt ta lần nữa."
"Ừ, nhất định giữ lời, tướng công, chàng cũng phải bảo đảm, không thể để cho ta lo lắng, chàng so với ta từng trải hơn, như vậy sẽ nhiều đau đớn hơn, chàng nhất định là không muốn ta cũng đau lòng như vậy, đúng không." Cẩm Nương chui vào trong ngực hắn, âm thanh nghẹo ngào, lập tức bắt đầu đòi phúc lợi, cái loại cảm giác tan nát cõi lòng này, nàng không bao giờ muốn gặp thêm một lần nào nữa.
"Ừ, nhưng là đói bụng rồi? Đi ăn một chút ít đồ nha." Lãnh Hoa Đình tiêu tan tức giận, lúc này lại lo lắng thân thể Cẩm Nương, cúi đầu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn là mềm mịn, trong lòng an tâm một chút, may mắn ông trời không tệ, lần gặp đại nạn này cũng không có đả thương nàng chút nào, càng thêm cưng nàng như châu như bảo mà khảm vào trong xương.
Cẩm Nương khẽ nâng mắt, thấy thần sắc hắn hòa hoãn, thì hít sâu một hơi, đột nhiên bắt được tay của hắn, ánh mắt bốc lên lửa giận, con cừu nhỏ lập tức trở thành sói xám hung ác, giơ mười cái kẹo que kia lên mắng: "Chàng là kẻ ngu hay là kẻ điên a, nhiều binh sĩ như vậy đều đào đất, cũng không phải là không có công cụ, Chàng thế nhưng đem một đôi tay biến thành cái dạng này, chàng... chàng làm tức chết ta đi, chàng là chê ta sống quá dai sao, chàng muốn trừng phạt ta sao, để cho ta đau lòng có phải hay không? Ta cho chàng biết, sau này như thế nữa, ta liền... ta liền...", “liền” một hồi lâu cũng không biết là gì nữa, cũng là càng mắng càng giận, nước mắt cũng rơi xuống theo, hôm nay nhìn thấy băng bó hoàn hảo một chút, nghĩ tới hôm qua kia máu chảy đầm đìa, bộ dạng lòi cả xương trắng, nàng vừa đau lòng, vừa tức, đây là cái nam nhân ngu ngốc gì a, quýnh lên liền thành ngớ ngẩn, rồi lại một trận hoảng sợ, nghĩ tới một ngày kia, mình thật không ở đây, người nam nhân này có thể hay không tự mình hại bản then mình còn hơn như vậy nữa, thậm chí... Có thể tự sát nữa.
"Nương tử, lúc ấy quá nóng lòng, nhất thời liền như vậy, trong đầu tất cả đều là sợ, nơi nào còn nghĩ qua muốn dùng cái gì công cụ nữa, nàng đừng giận, đừng tức giận a, sẽ làm thân thể bị thương, đứa nhỏ cũng sẽ bị nàng làm ảnh hưởng." Thật là phong thủy luân chuyển a (là một câu thành ngữ: ý chỉ là thời thế thay đổi ak), lúc này Lãnh Hoa Đình liền lấy lòng như con cún nhỏ lấy lòng chủ nhân, đàng hoàng, dịu ngoan, tiểu tâm nghĩ muốn rút tay mình về, chỉ kém không có thật le lưỡi liếm mặt Cẩm Nương, mắt phượng xin đẹp giấu kỹ sự sắc sảo, vô tội mà chớp chớp, lông mi đẹp mắt, ánh mắt vô tội không tạp chất, như lúc ban đầu gặp gỡ vậy, thuần khiết sạch sẽ không bị nhiễm một hạt bụi, nhưng lại thấy Cẩm Nương vẫn là gầm lên giận dữ: "Không cho giả bộ vô tội, chàng... chàng chính là người điên, lại chưa từng thấy người nam nhân nào ngốc như vậy, ta... ta muốn đi méc mẫu thân, đúng, để cho mẫu thân phạt chàng."
"Nương tử, ta sai lầm rồi, ta nhận sai còn chưa được sao? Mẫu thân nghe sẽ thương tâm nha, mau tới dùng cơm đi, đứa nhỏ bị đói đến mức muốn chửi người luôn rồi." Lãnh Hoa Đình ôn nhu đem nàng vừa ôm vào trong ngực, vừa vụng về lau đi nước mắt trên mặt Cẩm Nương, dịu dàng dụ dỗ nói.
"Đữa nhỏ làm sao mà mắng, hắn mới sẽ không sợ người đó, bảo bảo của chúng ta, nhất định sẽ là một quân tử ôn nhu khiêm nhường, phải người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, nhỏ nhắn khả ái..." Cẩm Nương cảm thấy cũng không còn giận nữa, bụng quả thật rất đói, trong miệng lầm bầm, nhưng cũng biết điều nghe lời xuống giường.
Còn người khiêm tốn đâu rồi, có một người mẹ giống như sư tử Hà Đông, không có chuyện gì liền hướng cha hắn rống to, có thể quân tử được sao? Bị rống cũng không có sinh khí, hướng phía khác nhỏ giọng nói, dùng tay đau đỡ nàng xuống giường, sợ nàng không cẩn thận té đập đầu, thì mình lại đau lòng.
Phía ngoài Tứ Nhi cùng Phong Nhi hai người đã sớm chờ rồi, Trương ma ma xem chừng vợ chồng son nên tỉnh, liền gọi mang cơm, quả nhiên nghe được tiếng ồn ào trong nhà, đầu tiên là Thiếu gia rống, Thiếu phu nhân còn sợ cho thiên hạ không loạn oa oa kêu to, nghe được Tứ Nhi cùng Phong Nhi hai người che miệng cười không ngừng, Trương ma ma tức giận lấy khăn đập các nàng: "Chủ tử các người đang bị ủy khuất, ngươi còn ở đó cười cho được!"
Tứ Nhi nghe, nụ cười càng sâu, nhỏ giọng, hất đầu nói: "Ma ma yên tâm, Thiếu phu nhân cũng không phải là chủ tử chịu lỗ, chờ xem, một hồi sẽ là Thiếu gia xui xẻo."
Quả nhiên lời còn chưa dứt, trong nhà tiếng hô liền thay đổi, biến thành giọng thé thé từ cổ họng Cẩm Nương phát ra, Trương ma ma nghe liền nhíu lông mày, bất đắc dĩ vừa sủng nịch nhìn cánh cửa mở kia, nghe trong nhà Thiếu gia tiểu tâm nhẹ nhàng dụ dỗ, trong mắt cũng phát ra chút ẩm ướt, Thiếu phu nhân không phải là thiếu nữ cổ hủ tam tòng tứ đức, ân nghĩa khác nhau, khó được chính là Thiếu gia mọi sự đều sủng ái Thiếu phu nhân, mặc nàng đánh chửi chỉ cầu nàng vui vẻ là tốt rồi, nam tử như vậy, thực tại hiếm thấy, khó hơn được chính là, tình cảm bọn họ vững chắc còn hơn cả vàng, ở bên trong hoạn nạn, tình nghĩa hai người càng trân quý.
Trong nhà cuối cùng truyền đến tiếng Cẩm Nương gọi, Cẩm Nương cũng mệt mỏi, đang ôm bụng xuống giường, hai người Tứ Nhi Phong Nhi bận rộn đi vào nhà hầu hạ, Lãnh Hoa Đình bị thương cũng ít, chẳng qua là hai tay hôm nay hoạt động bất tiện, chỉ có thể giơ ra như mứt quả mà khoe khoang, Phong Nhi nhìn vừa đau lòng lại không biết làm sao, không nhịn được đi theo Cẩm Nương cũng lầm bầm vài câu: "Thiếu gia cũng là quá không biết nặng nhẹ rồi, cũng đáng bị Thiếu phu nhân mắng đấy."
Tứ Nhi nghe đem mắt liếc nàng, Cẩm Nương vốn là điều hòa được giận dữ trong lòng lại bị Phong Nhi khơi dậy, lại bắt đầu lầm bầm mắng: "Đúng vậy, chưa từng thấy ai ngốc thế, xem đi, bàn tay vốn tốt đẹp lại thành như vậy, sau này còn như vậy nữa, ta liền... ta liền hưu chàng!"
"Ngươi nói cái gì! Ngươi thử lặp lại lần nữa coi!" Vốn là đàng hoàng ôn nhu vừa nghe lời này liền xù lông, đứng lên, mắt phượng xinh đẹp như phun lửa.
Tiểu nữ nhân nào đó như đụng phải mìn, bất quá chính là miệng lưỡi nhanh nhẹn xíu thôi, lập tức rụt cổ âm thanh mềm nhũn, cúi đầu không dám nhìn hắn.
@by txiuqw4