Lãnh Hoa Đình nghe được hơi khựng lại, ánh mắt cũng chua xót, thì ra là, Vương phi vẫn hiểu nỗi thống khổ của hắn, hiểu hắn bề ngoài lạnh như băng nhưng trong lòng luôn khát khao hạnh phúc, mẹ của hắn thật ra vẫn một mực cố gắng, muốn trợ giúp hắn, muốn cho hắn ấm áp, nhưng hắn vẫn bởi vì oán hận mà bài xích nàng, thậm chí giả ngốc nhiều năm qua, kháng cự cùng trừng phạt khuyết điểm năm đó của nàng, hôm nay hắn cũng sắp làm cha mẹ, hơn nữa bị bao vây trong tình yêu thương ôn nhu của Cẩm Nương, quay đầu nghĩ lại, nên đối xử với người cũng lý trí cùng công bằng nhiều hơn, giờ này khắc này, hắn càng rõ ràng hơn sự yêu thương của mẫu thân dành cho hắn, thật ra thì, vẫn luôn luôn như vậy.
"Nương, người cũng có cháu nội rồi, người mong cháu nội thật lâu mà." Lãnh Hoa Đình từ trong ngực Vương phi nhô đầu ra, trong mắt ấm áp tình cảm.
Vương phi buông hắn ra, từ từ đến gần Cẩm Nương, nhìn cái bụng nhỏ bé của nàng, khóe miệng hàm chứa nụ cười, nước mắt lại chảy ra, mở ra hai cánh tay, đem Cẩm Nương ôm vào trong ngực, rồi nói: "Hài tử, cám ơn ngươi."
Cẩm Nương nghe được lỗ mũi cay cay, đầu dụi trong ngực Vương phi, hồi lâu không có phát ra thanh âm, hít sâu mùi thơm thanh nhã trên người Vương phi, có cảm giác dựa dẫm vào mẫu thân không bao giờ muốn rời khỏi, cái câu cám ơn kia của Vương phi, nàng biết thâm ý trong đó, là tạ ơn nàng mang đến cháu nội cho Vương phi, lại càng tạ ơn nàng cứu vớt Lãnh Hoa Đình, để cho hắn từ một thiếu niên cực đoan gần như cô độc khép kín, biến thành nhiệt tình sáng sủa như hôm nay, đối với nam tử này đem yêu thương lắp đầy, Lãnh Hoa Đình trước kia, đã từng là người Vương phi đau lòng cùng lo lắng nhất, Vương phi không phải là không hiểu, chẳng qua là, nàng dùng phương thức yêu thương đặc thù của mình dành cho Lãnh Hoa Đình, đã tạo thành một chút kết quả, cha mẹ có khi cũng khó có biện pháp giải quyết, huống chi là ở nơi Giản Thân Vương phủ phức tạp vừa âm u, ngươi càng biểu hiện không giúp đỡ cần thiết, càng có người bỏ đá xuống giếng, dùng việc khác tới ảnh hưởng ngươi, thường thường có thể mang đến kết quả không tưởng được, Vương phi, thật ra thì cũng là một người cơ trí cùng thông suốt.
"Nương, Cẩm Nương cũng cám ơn ngài, là ngài cho Cẩm Nương một tướng công tốt nhất trên đời này." Cẩm Nương đầu cọ cọ ở trong ngực Vương phi, ôn nhu nói.
Vương phi nghe được lòng lại càng chua xót, cũng càng vui mừng, ban đầu, đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, cũng cảm giác nàng cùng người khác bất đồng, quả nhiên không có sai, không tới thời gian một năm, Tiểu Đình liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, không chỉ là cá tính, quan trọng nhất là, Cẩm Nương cho Tiểu Đình tự tin, cho Tiểu Đình dũng khí cùng lòng tin vào cuộc sống, lại càng chữa lành vết thương trên chân Tiểu Đình, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, một cái quyết định ban đầu kia, thế nhưng khiến cho mình nhặt về một bảo vật, một bảo bối cứu vớt Tiểu Đình, đáng quý chính là, đứa bé này, còn sâu sắc yêu Tiểu Đình, đây là vận may của nàng, cũng là may mắn của Tiểu Đình.
Lãnh Hoa Đình nghe được Cẩm Nương câu nói kia, môi nở một nụ cười diễm lệ, mặt mày cũng phấn chấn đắc ý cùng hạnh phúc, Cẩm Nương vừa lúc từ trong ngực Vương phi chui ra, liền thấy được người nào đó một bộ dáng vẻ vô sỉ hạnh phúc, trong lòng vừa ngọt vừa buồn cười, hướng về phía người nào đó cười đến đần độn làm mặt quỷ, bĩu môi, ủy khuất địa hít hít lỗ mũi đối với Vương phi nói, "Nương, ngài đã tới đúng lúc, tướng công hắn, hắn khi dễ con, ngày hôm qua còn đánh con."
Vương phi nghe được ngẩn ra, đem nàng từ trong ngực đẩy ra nhìn, thấy nàng một bộ dáng tiểu nữ nhi làm nũng, cảm thấy trong lòng càng thêm đau khổ, đứa nhỏ này, tất cả thương cảm trong lòng nàng bị một tiếng làm nũng làm cho tiêu tán, kín đáo cười, Vương phi cũng nặng nề nói: "Thật sao? Đình Nhi hắn... lại dám khi dễ ngươi sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, Nương, người là không biết, hắn động một chút là đánh mông con... Khụ, đánh con, vừa không chịu nghe lời, còn không chịu ăn rau cỏ, chỉ ăn thịt, ừ, ngủ còn ngáy khò khò, nga, đúng rồi, còn thích phát giận..." Cẩm Nương cơ hồ là nắm chặt lấy đầu ngón tay quở trách Lãnh Hoa Đình không đúng, nhưng đếm tới đếm lui, cũng là mấy thứ này, cũng là thấy Vương phi vẻ mặt hắc tuyến, Tú cô cùng Trương ma ma bưng chặt miệng, sợ mình cười ra tiếng, Thiếu gia da mặt mỏng, sẽ chịu không nổi.
"Nương tử... Ta lúc nào ngủ ngáy a?" Quả nhiên, nam tử nào đó kéo dài giọng, mang theo tiếng kêu nồng đậm uy hiếp, rõ ràng thân thể tiểu nữ nhân này sau khi mang thai, vừa nằm xuống giường lại bắt đầu ngáy nhè nhẹ có được hay không, thế nhưng ác nhân cáo trạng trước, thật là không có thiên lý.
Cẩm Nương nghe được đầu co rụt lại, vừa chui vào trong ngực Vương phi, thì thầm: "Xem đi, xem đi, vừa tức giận, nương a, ngươi phải giúp con nha, giúp con trừng trị hắn."
Vương phi rốt cục không nhịn được ha ha nở nụ cười, bắt lấy tay Cẩm Nương hướng vào trong chánh đường đi, dụ dỗ nàng nói: "Ừ, là như vậy sao, Tiểu Đình thật là hài tử xấu, một hồi Nương giúp con dạy dỗ hắn."
"Tốt quá, tốt quá, nương, ngài đã tới, ta liền không sợ tướng công khi dễ, ngài nhất định sẽ đứng về phía Cẩm Nương." Cẩm Nương cười đến mắt híp lại thành một đường thẳng, vẫn không quên đối với Lãnh Hoa Đình một bên đang đen mặt nhướng lông mày, một bộ dáng đắc ý vì chiến thắng.
Lãnh Hoa Đình nhìn đã muốn cười, cũng là cố nén, lấy mắt trừng Cẩm Nương, ý tứ uy hiếp hàm xúc, dùng khẩu hình đối với Cẩm Nương nói: "Chờ buổi tối làm sao trừng phạt nàng."
Cẩm Nương tự nhiên biết hắn nói "trừng phạt" là có ý gì, nhất thời đỏ mặt, rất là biết điều, nghiêng qua bên cạnh Vương phi không dám nhìn nữa hắn.
Vương phi vịn Cẩm Nương giúp nàng ở trên ghế ngồi xong, mình cũng ngồi xuống, vừa chuyển mắt, rốt cục thấy được mười ngón tay Lãnh Hoa Đình bao lấy như mứt quả, ánh mắt ảm đạm, nhưng không có hỏi nữa, trong biệt viện đổ nát, sau đó lại nằm hơn một ngày mới có thể thấy Cẩm Nương, có một số việc, không hỏi trong lòng cũng hiểu, càng thêm biết, con trai cùng con dâu ở Giang Nam trôi qua cũng không an bình, nhưng làm cho nàng vui mừng chính là, sau khi trải qua đại kiếp, Cẩm Nương cùng Tiểu Đình không có bị đánh ngã, vẫn là vui vẻ hướng về cuộc sống, ở nơi này trong mắt vợ chồng son, nhìn không thấy một chút bi thương cùng ủ rũ, thậm chí tức giận cũng không có, chỉ thấy bọn họ lúc này toát ra tình cảm kiên định còn hơn lúc trước.
Ngọc Bích tới đây hành lễ Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, cầm trong tay một cái túi lớn, Vương phi thấy liền nói: "Cẩm Nương, mở ra xem một chút."
Ngọc Bích cười đưa tới, Cẩm Nương mở ra vừa nhìn, thế nhưng tất cả đều là y phục đứa nhỏ, có cái yếm, có áo ngắn, quần đùi nhỏ xíu, còn có mũ đầu hổ, giày đầu hổ, điệu bộ tỉ mỉ tinh xảo, rất là khả ái, Cẩm Nương nhìn không chớp mắt, trong miệng thì thầm: "Nương, đây đều là ngài làm sao?"
"Sao có thể chứ, còn có bà thông gia làm mấy bộ nè, nghe nói ta muốn tới thăm ngươi, bà thông gia làm liên tục mấy ngày, tự mình làm tốt đưa tới, như mong đợi ngươi sớm sinh, ôm cháu ngoại trở về cho nàng nhìn đấy." Vương phi hồi tưởng lại, trước khi đi, Nhị lão gia bị tra ra là phản quốc, Giản Thân Vương phủ bị liên lụy, trong kinh thân cận vốn qua lại trong phủ rất ít, từ đầu đến cuối một bóng người cũng không thấy, chớ nói chi là trong triều giúp đỡ Giản Thân Vương nói chuyện, trừ Tôn lão tướng gia, cùng Tôn đại nhân vì Vương gia nói chuyện, liền không có người nào bước vào cửa Giản Thân Vương phủ, Tôn gia Nhị phu nhân cũng thường thường sẽ tới quý phủ giúp đỡ Vương phi một chút, làm cho Vương phi thấy được nhân tình lãnh mạc cùng lòng người dễ đổi thay, cũng nhận thấy một tia ấm áp, cũng may có Lưu phi nương nương trong cung tương trợ, Hoàng Thượng mới đồng ý để mình đến Giang Nam thăm nhi tử cùng con dâu.
Nói đến Nhị phu nhân, Cẩm Nương sắc mặt khẽ biến thành ảm đạm, hít hít lỗ mũi hỏi: "Mẹ con, thân thể có khỏe không."
"Rất tốt, con đừng lo lắng, chẳng qua là... thân thể mẫu thân (chỉ Đại phu nhân chứ không phải Nhị phu nhân) con có bệnh cũ không hết, sợ là sẽ không sống được lâu quá mấy tháng." Vương phi thanh âm cũng có chút trầm, mặc dù biết Cẩm Nương cùng Đại phu nhân quan hệ rất căng thẳng, nhưng dù sao đây cũng không phải là tin tốt gì, sợ Cẩm Nương nghe sẽ đau lòng.
Cẩm Nương nghe trong lòng cảm khái, Đại phu nhân người nọ, tính toán cả đời, cường hãn cả đời, phút cuối cùng, lại bị như vậy, trúng gió, liệt nhiều tháng rồi, cuối cùng phạm lỗi, bị đưa vào từ đường, một người mạnh mẽ như vậy, cảnh già thê lương, không biết nàng hôm nay có ngộ ra điều gì không.
"Nương, Nhị tỷ nàng ta, có trở về thăm mẫu thân không?" Cẩm Nương nhớ tới Trương ma ma từng nói, Ngọc Nương cũng nghi ngờ đang mang bầu, ở trong Vương phủ không ngừng cao ngạo, cả Quan Mai cũng không để vào trong mắt, nàng đối với mẫu thân mình có thể có một phần hiếu tâm?
"Nương lúc đến, Hoàng Thượng đã hạ chỉ giải trừ vây cấm Giản Thân Vương phủ rồi, Ngọc Nương nàng... có thai, lại muốn vất vả làm việc bếp núc, loay hoay rất nhiều, làm sao có thời gian về nhà mẹ đẻ đi thăm bệnh, hơn nữa, di nương kia cũng không cho nàng đi, nói là sợ qua lây bệnh, nương đều lười quản các nàng, đó là chuyện riêng của các nàng, chuyện tình trong phủ, các nàng thích tranh liền tranh, ta chỉ trông coi các con bình an là tốt rồi." Vương phi cười nhạt nói, khóe môi nhưng treo một tia xem thường, may mắn khi đó Tôn tướng xem thường Đình Nhi liệt chân, không muốn đem cháu ruột Ngọc Nương gả cho Tiểu Đình, nếu không, Tiểu Đình làm sao có thể hạnh phúc được đến bây giờ, cũng cô nương cùng một trong phủ ra, khác biệt làm sao sẽ lớn như thế đây?
Cẩm Nương nghe chính là thở dài, đối với Ngọc Nương là thất vọng cực độ, một vị thì mẹ ruột cũng không quan tâm, một vị thì là nữ nhân chỉ lo nắm quyền đoạt thế, tương lai sẽ lại đi đi lên vết xe cũ của Đại phu nhân, sẽ không có kết quả tốt.
"Hài tử, hiện tại không phản ứng nữa sao, còn nôn không, ăn ngon không? Lần này muốn ăn cái gì, mẫu thân tự tay làm cho con vài món thức ăn, như thế nào?" Vương phi thấy Cẩm Nương thần sắc ảm đạm, bận rộn vòng vo đề tài, Cẩm Nương nghe vậy vẻ mặt hưng phấn, vừa khiêu mi nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, xem đi, Nương hôm nay chỉ quan tâm ta nha, trong miệng liên tục tán thưởng.
Lãnh Hoa Đình nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, mở miệng nói: "Nương, ta muốn ăn vịt nấu rượu."
Vương phi gật đầu lia lịa, ánh mắt lại vẫn còn nhìn Cẩm Nương: "Vịt mang tính hàn, Cẩm Nương cũng không thể ăn nhiều, nương làm cho con gà chưng hạt sen, lần này bên trong bỏ đậu đen, ăn bổ thân thể đấy."
Trương ma ma ở một bên liền nói, Vương phi: "Ngài tốt nhất là đi nghỉ ngơi đi, cũng đi đường lâu như vậy, ngài đem thủ nghệ (tay nghề) chỉ dẫn lại cho nô tỳ, nô tỳ đi làm."
Vương phi nghe gật đầu, đối với Trương ma ma nói: "Bây giờ thì cực khổ ma ma rồi, ngươi chăm sóc Cẩm Nương rất tốt đó."
Trương ma ma nghe con mắt phát sáng, làm xuống người, cao hứng nhất chính là được chủ tử hiểu rõ, đây là diễm phúc của nàng, tạ ơn Vương phi xong, sau đó liền lùi qua một bên đi ra ngoài.
Tú cô cười kéo nàng, cùng nhau đi phòng bếp.
Vương phi ngồi một hồi, chân mày bất tri bất giác nhăn lại, Cẩm Nương nhìn kinh ngạc, nhìn về phía Lãnh Hoa Đình, Lãnh Hoa Đình trầm giọng đối với Vương phi nói: "Nương, không dẫn con cùng Cẩm Nương đi thăm hắn sao."
Vương phi trong con ngươi mỹ lệ phát ra một tia nước mắt, rung giọng nói: "Thăm ai?" Trong miệng đang hỏi, ánh mắt lại là không hề chớp nhìn Lãnh Hoa Đình.
"Thăm... vị đại thúc kia một lòng trung thành bảo vệ ngài." Lãnh Hoa Đình mỉm cười nói.
"Đại thúc? Ừ, đúng vậy, dọc theo đường đi nếu không có vị đại thúc kia, nương sợ rằng..." Vương phi vui mừng gật đầu, nhi tử rất thông tuệ, hiểu tâm ý của hắn.
Cẩm Nương nghe được không hiểu ra sao, đứng lên, đi theo Lãnh Hoa Đình cùng Vương phi cùng nhau xuyên qua hậu đường, đến một gian nhà ở của hạ nhân, Trung Lâm thúc vừa lúc từ trong nhà đi ra ngoài, vừa thấy bọn họ tới, liền giật mình, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười, khom người rồi hành lễ nói: " Sau khi đại nhân tỉnh, đã dùng chút ít cơm canh, đang uống trà đó."
Vương phi nghe cảm kích gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Cẩm Nương vịn eo, ở phía sau đẩy Lãnh Hoa Đình, cùng nhau vào phòng, Lãnh Hoa Đình tiện tay đẩy cửa.
Trung niên ám vệ kia đang ngồi ở bên cửa sổ nhìn cảnh trí bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, vừa nhìn thấy Vương phi cùng Cẩm Nương, vẻ mặt hơi dừng một chút, khựng lại tại chỗ không biết như thế nào cho phải, trong ánh mắt nhìn trên người Cẩm Nương, dưới khóe miệng nở nụ cười, trong mắt là tràn đầy vui sướng.
Lãnh Hoa Đình đột nhiên từ xe lăn đứng lên, hướng người trung niên kia đi tới.
Người trung niên cả kinh trợn mắt hốc mồm, lầm bầm liền hô: "Đình Nhi... Ngươi... Chân của ngươi thật tốt lắm?"
Lãnh Hoa Đình phốc một cái thẳng tắp quỳ gối trước mặt người trung niên, nghẹn giọng nói: "Phụ thân, hài nhi bất hiếu, để cho phụ thân lo lắng."
Cẩm Nương nhất thời cũng cả kinh ngây người, Vương gia không phải là bị người làm hại hôn mê bất tỉnh sao? Không phải là bị mất trí nhớ sao? Làm sao sẽ... Tại sao lại ở chỗ này, còn là bộ dáng một người xa lạ?
"Không trách con, không trách con, hài tử, là phụ thân vô năng, để con khổ nhiều năm như vậy, mau dậy đi, đứng lên mà nói." Vương gia đem Lãnh Hoa Đình đỡ dậy, nhất thời nước mắt tuôn đầy mặt, chân Tiểu Đình bị tật trong lòng Vương gia vẫn là không thoải mái, một dạo hắn thống hận sự bất lực của mình, để cho vợ con yêu thương nhất chịu ủy khuất, năm đó Hoàng Thượng hạ chỉ đoạt đi Thế tử vị của Đình Nhi, Vương gia thiếu chút nữa không dám nhìn Đình Nhi nữa, sợ Đình Nhi trong mắt thờ ơ, mỗi lần thấy hắn tính cách quái đản, muốn làm bậy, cũng không nỡ trách một câu, chỉ cầu hắn có thể tùy ý trôi qua là là tốt rồi, nhưng ngược lại khiến cho Tiểu Đình ở quý phủ càng tùy hứng, động một chút là cầm đồ đập đầu người khác, coi như là trưởng bối trước mặt, một câu nói không tốt, hắn cũng sẽ không chút lưu tình đập đầu người ta lủng một lỗ to, sau này, mặc dù cũng biết hắn vì tự vệ có mấy phần đang giả bộ, lại càng làm cho trong lòng Vương gia đau đớn hơn.
Cẩm Nương vừa thấy tình hình này, bận rộn biết điều quỳ trên mặt đất trước mặt Vương gia hành lễ, Vương gia đích thân đỡ nàng, lại nói giống với Vương phi: "Hài tử, cám ơn con, con cứu Đình Nhi, cũng cứu cha mẹ, ta biết, chân Tiểu Đình là công lao của con, là con đem Tiểu Đình trở về bộ dạng trước kia, hài tử, ta cảm tạ con."
Cẩm Nương nghe thấy, nhỏ giọng kính cẩn trả lời: "Phụ thân, hắn là tướng công của con."
Một câu nói đánh bại thiên ngôn vạn ngữ, Lãnh Hoa Đình là tướng công của nàng, cho nên, nàng đối với hắn thật là tốt, là thiên kinh địa nghĩa (chuyện hiển nhiên), là nghĩa bất dung từ (không thể thoái thác), là cam tâm tình nguyện, giống như hăn đối với nàng thật tốt, cũng là như thế, chưa từng có so đo được mất, tính toán nặng nhẹ, lại càng không để ý người nào cho đi nhiều hơn, người nào lại phải đáp trả tốt hơn, bọn họ chẳng qua là lưỡng tình tương duyệt, chẳng qua giống như hàng ngàn hàng vạn cặp vợ chồng khác, đang cố gắng tổ chức cho gia đình của mình một cuộc sống thật tốt.
Vương gia xúc động gật đầu, vui mừng nhìn Cẩm Nương nói: "Các ngươi là người đến từ thế giới kia, quả nhiên tư tưởng hoàn toàn không giống chúng ta."
Cẩm Nương khiếp sợ, ngẩn cả ngươi, không thể tin nhìn Vương gia, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, đôi môi khẽ nhếch, nhưng hồi lâu cũng không thể nói ra lời.
Mà Vương phi lại càng một điểm đầu mối cũng sờ không được, chỉ cảm thấy lời này của Vương gia nói ra không đầu không đuôi, còn... khó coi vô cùng, người vợ tốt như vậy, chẳng lẽ là thần tiên... Ách, yêu ma chưa từng?
Lãnh Hoa Đình từng mơ hồ hoài nghi tới thân phận Cẩm Nương, hôm nay nghe Vương gia nói như thế, cũng là không khỏi kinh ngạc, hắn biết một chút thân phận Cẩm Nương, đó là bởi vì ngày qua ngày cùng Cẩm Nương ở chung một chỗ, tự nhiên sẽ phát hiện nàng cùng người khác bất đồng, nhưng là Vương gia làm như thế nào biết đây? Ban đầu, Cẩm Nương vào cửa ngày thứ nhất, Vương gia đã trước mặt mọi người đem Hắc ngọc (ngọc bội màu đen) truyền cho nàng, này ở Giản phủ Thân vương chính là kỳ quái, từ trước đến nay, Hắc ngọc truyền nam không truyền nữ, còn chỉ truyền cho Thế tử, lúc ấy Vương gia đem Hắc ngọc truyền cho con dâu mới vừa vào phủ được một ngày, chẳng lẽ, khi đó, hắn nhìn ra Cẩm Nương cùng người khác bất đồng?
Nhìn mặt Cẩm Nương tái nhợt, Vương gia trên mặt nụ cười càng sâu, biết mình mới vừa nói thử kia là nói là trúng, bận rộn trấn an Cẩm Nương nói: "Con đừng sợ, phụ thân cũng sẽ không xem con là yêu quái."
Cẩm Nương trong lòng căng thẳng, lúc này mới buông xuống một chút, nhưng vẫn là thấp thỏm nhìn Vương gia, lại càng không biết mình nơi nào để lộ ra, làm cho Vương gia đã nhìn ra, ách, không đúng, Vương gia làm sao biết mình chính là đến từ dị giới đây, năm đó Diệp cô nương... cũng là hồn xuyên không sao?
Vương gia nhìn ra nghi ngờ trong lòng Cẩm Nương, hắn cũng không vội, từ từ đi tới trong phòng ngồi xuống trên ghế, ý bảo Vương gia cùng Cẩm Nương cũng ngồi, uống một ngụm trà, mới cười nói: "Con có phải hay không rất kỳ quái, ban đầu vì sao con vừa vào cửa, phụ thân đã giao Hắc ngọc kia vào tay của con?"
Cẩm Nương chưa kịp giải thích chuyện này, bận rộn gật đầu, ngạc nhiên nhìn Vương gia, ở trong ấn tượng Cẩm Nương Vương gia có chút hồ đồ, không đủ khôn khéo cơ trí, nếu không, Giản Thân Vương phủ cũng sẽ không biến thành cái bộ dáng hiện tại này rồi, nhà này không có người lèo lái tốt, nhất gia chi chủ (người đứng đầu một nhà) là một người hồ đồ, khẳng định sẽ khiến người xấu hoành hành ngang ngược, âm thầm ngán chân phá hoại, hại vợ con thống khổ nhiều năm, nhưng còn không tự biết, một vị đối với người âm hiểm kia tha thứ, khiến cho Cẩm Nương tức giận nhưng cũng đành chịu, chỉ có một Giản Thân Vương hồ đồ tuyệt đỉnh như vậy, thế nhưng biết mình là đến từ dị giới, cái này gọi là làm sao Cẩm Nương cũng nghĩ không thông.
"Còn nhớ rõ ban đầu mẹ con đi Tôn gia gặp lần đầu tiên, con làm thơ không?" Vương gia nhàn nhạt nhìn Cẩm Nương, trên mặt thế nhưng mang theo một nụ cười ranh mãnh (trêu ghẹo), Cẩm Nương hồi tưởng, ban đầu mình khi đó đang đói gầy nhom như cây hồng bì, nhận hết khi dễ của Đại phu nhân, trước khi gặp Vương phi còn bị Ngọc Nương tát một cái, viết cái kia bài thơ... Ách, là ăn cắp Vịnh Mai của Lục Du đại sư...
Ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên, nhưng ngay sau đó liền đỏ mặt, thẹn đến muốn chui xuống đất, hồi lâu cũng không dám ngẩng đầu nhìn người, thiệt là, nữ xuyên qua không phải đều đạo thì từ đại sư làm thi tiên thi thánh sao? Vậy mà mình chỉ trộm một hai bài đã bị người biết hết, đây cũng quá mức bi thảm rồi.
Vương gia vừa thấy nàng bộ dạng như vậy, lập tức cười ha ha lên, một hồi lâu mới nói: "Trong Vương phủ, mấy đời xuống tới, truyền một quyển thi tập, chỉ có Giản Thân Vương mới có thể nhìn qua từ trước, đó là năm đó Diệp cô nương, cũng chính là bà cố Đình Nhi trong ngày thường hay luyện chữ lúc còn sống, sau này, ông cố Đình Nhi đem những thứ bản thảo kia tất cả đều sửa sang lại, cất dấu, không còn có xuất hiện. Ngày đó, mẹ con đem bài thơ con làm về cho phụ thân, con cũng không biết, phụ thân ngay lúc đó tâm tình kích động đến cỡ nào, thiếu chút nữa chạy tới Tôn gia đi đem con đoạt tới đây.
@by txiuqw4