Chương 141.2
Nói chuyện cùng Vương gia đã lâu, phụ tử hai người đã có thể hiểu rõ nhau thêm, quan hệ so với lúc trước đã hòa hợp hơn một chút, việc này dĩ nhiên làm cho Cẩm Nương cùng Vương phi thấy vui mừng vì rốt cuộc đại sự đã thành công, Vương gia cũng không muốn dùng bộ dạng thực sự mà ra ngoài gặp người, vẫn còn lưu lại trong phòng của hạ nhân, cùng làm bạn với rừng trúc, Lãnh Hoa Đình tuy không đành lòng, nhưng cũng hiểu được lúc này như vậy là tốt nhất, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái, cũng không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, chẳng qua là ra lệnh cho Trương ma ma đưa nhiều đồ dùng đến phòng củaVương gia, lúc này mới dìu Cẩm Nương đi ra ngoài
Trở lại phòng của bọn họ, Lãnh Hoa Đình kéo Cẩm Nương ngồi xuống, bắt đầu từ ngày mai, hắn lập tức muốn bắt tay vào việc huấn luyện tân binh, tuy hắn đã quen với việc đọc binh thư, nhưng chưa từng có chút kinh nghiệm nào trong việc này, Bạch Thịnh Vũ đã đưa tân binh tới trong đại doanh của Giang Nam, cũng may Thái tử đã đáp ứng nhường một nửa đại doanh Giang Nam lại cho hắn, có sân tập, nên giờ chỉ còn cần người huấn luyện cùng phương pháp huấn luyện.
Cẩm Nương chân thành đưa ra phương pháp huấn luyện cho hắn, Lãnh Hoa Đình vừa nhìn thấy lập tức mừng rỡ, các phương pháp này rất hợp ý của hắn, đôi vợ chồng trẻ ngồi trong phòng thảo luận đã đến buổi trưa, đưa ra phương pháp huấn luyện rất hoàn hảo, buổi tối sau khi dùng cơm, Lãnh Hoa Đình lại gọi A Khiêm vào.
Ám vệ trong phủ mà A Khiêm mang đến cũng không tổn thất bao nhiêu, lần này biệt viện Giang Nam bị tổn thất nghiêm trọng, đã làm cho Lãnh Hoa Đình rất căm tức, Thái tử tuy nói sẽ điều tra việc này, nhưng thân thể của Thái tử cũng chưa khôi phục hoàn toàn, mà Thái tử lại lo ngại quá nhiều việc, không biết khi nào mới có thể tra ra chân tướng, hắn quyết định chính mình phải ra tay điều tra việc này, cho nên, đã lệnh cho A Khiêm tiến vào để thương lượng.
A Khiêm cùng hắn nhỏ nhẹ đàm luận trong phòng hơn nửa canh giờ sau mới đi ra ngoài.
Cẩm Nương không biết gì về việc này, nàng cho là Lãnh Hoa Đình muốn tạo ra phương pháp lãnh binh tốt nhất, nàng cũng không bận tâm nữa mà mỗi ngày chỉ ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, ban ngày cũng không dám đi dạo lung tung trong Biệt Uyển, chỉ cùng Tú cô đi dạo trong nội viện, Tú cô khuyên nàng nên vận động nhiều một chút, tập luyện cho thân thể khỏe mạnh, tương lai lúc sinh sẽ có sức lực nhiều hơn, thời đại này phương pháp y học còn kém, sanh hài tử đều phải trông chờ vào kinh nghiệm của các bà mụ và sức khỏe của bản thân, đương nhiên, còn có sự may mắn của bản thân nữa, nếu là thai vị ổn định, sẽ dễ dàng sanh hài tử hơn, lúc sanh sẽ nhanh hơn rất nhiều, người mẹ của hài tử cũng sẽ ít bị giày vò hơn rất nhiều, cho nên, Cẩm Nương mỗi ngày đều kiên trì đi lại mười mấy vòng trong nội viện, khuôn mặt của nàng vốn thanh tú trở nên càng hồng thuận, làn ra trắng toát ra vẻ khỏe mạnh hồng hào, rất thích hợp với đôi mắt to trong veo của nàng, cảm giác như ánh mắt đang tỏa sáng.
Thỉnh thoảng lúc Lãnh Hoa Đình rảnh rỗi, lẳng lặng ngồi trên xe lăn nhìn tiểu nương tử của mình với vẻ mặt vô cùng say mê, nhất là lúc nàng không ra ngoài, chỉ ngồi trong phòng may vá, càng làm cho hắn cảm thấy cô gái trước mắt thật dịu dàng, lương thiện như vậy, lúc này Cẩm Nương cảm thấy có chút tự mãn, nhướng mi nhìn hắn, đùa giỡn nói: "Như thế nào? Ta lại trở thành nha đầu xấu đi.”
Lãnh Hoa Đình nghe thấy khẽ giật mình, hình tượng ban đầu của nàng vì câu nói đùa này đã hoàn toàn bị phá huỷ, hắn nhịn không được liền chỉ liếc mắt nhìn lên trời, lấy ngón tay vẫn còn bị thương chọc nàng: "Nàng nha, vĩnh viễn là nha đầu xấu."
Ánh mắt vô cùng sủng nịch, dính trên người nàng không chịu dời đi, Cẩm Nương cũng bị ánh mắt đầy tình cảm của hắn nhìn đến hút hồn, bất đắc dĩ cảm thấy nản lòng mà chu đôi môi lên: "Thật sự là mệnh khổ a, ai bảo thiếp phải gả cho một yêu nghiệt làm chi, trên đời này, ngoại trừ mẫu thân, sợ là không có người nào hoàn mỹ so với được với chàng, chàng… chàng từ nay về sau cách xa thiếp mười trượng đi, thật là đả kích người khác mà."
Vương phi vừa vặn nghe nói như thế, che miệng cười, đi tới an ủi nàng: "Ai nói Cẩm Nương của chúng ta không đẹp rồi? Nương giúp con đánh hắn."
Cẩm Nương giương mắt nhìn, nhìn thấy Vương phi ung dung cao nhã đứng ở trước mặt mình, nhìn lại tướng công anh tuấn ngay trước mắt, càng cảm thấy vô cùng buồn bực, nhìn Lãnh Hoa Đình nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ, ta nhất định sinh cục cưng phải yêu nghiệt hơn cả chàng, đời này ta không đánh bại được chàng, vậy hãy để cho con của ta đánh bại chàng đi."
Vương phi cùng Lãnh Hoa Đình khi nghe được lời này liền cười ha ha, lập tức đem nàng ôm vào trong ngực an ủi, sẵng giọng nói: "Làm như con chỉ của mình nàng vậy, cũng không chịu nhìn một chút cha cục cưng là ai."
Qua một thời gian, thương thế của Thái tử cùng Lãnh Hoa Đình đều chuyển biến tốt đẹp gần giống như bình thượng, mà Hoàng Thượng bởi vì Thái tử bị sát hại, biệt viện ở Giang Nam bị phá huỷ mà lập tức nổi trận lôi đình, một đạo thánh chỉ từ kinh thành truyền tới, tổng đốc Giang Nam vì bảo vệ bất lợi, thất trách nghiêm trọng liền cách chức hắn, giải về kinh thẩm vấn, ba điều kiện mà Thái tử cùng Cẩm Nương đã trao đổi Hoàng Thượng đều đáp ứng, Giản Thân Vương phủ có thể nuôi binh riêng nhưng phải thực hiện dưới danh nghĩa của Thái tử, do Thái tử toàn quyền quyết định, kết quả này, Lãnh Hoa Đình đã sớm biết, nhưng nếu không có cái danh nghĩa này, Hoàng Thượng cũng không có khả năng cho phép việc này, huấn luyện tân binh đang tiến hành, Thái tử cũng biết một đoàn quân đội này đối với chính mình cùng Giản Thân Vương đều vô cùng quan trọng, ngay lúc đó tiện thể giao ấn tính của quân đội cho Lãnh Hoa Đình: "Tiểu Đình, đây là tâm huyết của ngươi mà có, Thái tử ca ca quyết sẽ không tranh đoạt, tất cả quyền của quân đội đều giao cho ngươi, hơn nữa, kinh phí cũng sẽ không chỉ mình Giản Thân Vương phủ xuất ra, phủ Thái tử của ta cũng sẽ xuất ra một ít giúp ngươi, ta đây dù sao cũng mang danh thống lĩnh."
Lãnh Hoa Đình nghe được liền cười một tiếng, nói: "Điện hạ cũng nên biết, cái này gọi là một phần của lợi nhuận, hiện tại thần chẳng phải là đại phú ông rồi sao, quân đội thần vẫn có thể đảm bảo cơm áo cho họ, ngược lại điện hạ ngài... chỗ cần dùng tiền nhiều hơn..."
Thái tử nghe thấy lời này cảm thấy trong lòng ấm áp, trong lòng cũng biết lời này của Tiểu Đình là thật lòng, lúc này những người trong triều muốn ám hại hắn đã bắt đầu ra tay, hắn ngồi lên ngôi vị Thái tử này đã nhiều năm, khả năng làm việc của thuộc hạ hắn cũng không phải là nhỏ, cũng đã ẩn giấu thế lực cho chính bản thân mình, Hoàng Thượng lúc còn trẻ là một người chính trực... Ngồi ở trên cao lâu, có lúc ngay cả con ruột của người người cũng không tin tưởng, kinh thành xuất hiện người giật dây, rất có thể chính là do Hoàng Thượng ra tay, làm cho Thái tử gặp khó khăn, thế lực hai bên đã ra mặt, người đơn giản là muốn cân đối hai bên thế lực, hai phe thế lực tranh đấu chèn ép lẫn nhau, cuối cùng người có lợi nhất chính là Hoàng Thượng, ngôi vị của hắn sẽ vững như núi Thái Sơn.
Nhiều năm ngồi ở ngôi vị Thái tử, mọi chuyện hắn có thể nhìn thông suốt được, thất vọng đau khổ rất nhiều nên đã từ từ hiểu rõ, mà quan trọng nhất hắn phải đem khả năng của mình ẩn dấu, phải chú tâm phát triển thế lực bí mật của hắn càng ngày càng mạnh, bằng không, nhất định có ngày hắn sẽ bị kéo xuống, lúc đó hối hận đã không còn kịp, mà lúc này Hoàng Thượng đối với hắn coi như có phần thiên vị, nếu không, cũng sẽ không tự nhiên mà phái hắn đến Giang Nam, tiếp cận Giản Thân Vương phủ, kỳ thật là muốn đem thế lực của Giản Thân Vương trở thành của hắn, mà Tiểu Đình, là người mà hắn muốn tiếp cận nhất về nhân tài và thế lực hiện nay, cho nên, sau khi thánh chỉ vừa tuyên xuống, hắn lập tức chắp tay lại đem toàn bộ binh quyền giao cho Tiểu Đình, chấp nhận không nhúng tay vào bất cứ điều gì trong việc này, lời nói vừa rồi của Tiểu Đình cũng thông báo cho hắn một quyết định, Lãnh Hoa Đình sẽ ủng hộ Thái tử.
Đây là câu trả lời thuyết phục nhất đối với Thái tử, thân thể của Thái tử sau khi khỏe lại sẽ lập tức hồi kinh, toàn bộ quyền quyết định ở Giang Nam đều giao cho Lãnh Hoa Đình, triều đình hàng năm chỉ phái người đi kiểm tra sổ sách, ngoài ra không hỏi bất kỳ việc gì khác, cũng là do Cẩm Nương khuyên hắn nên buông tay binh quyền, sau này cũng không có người có thể chỉ trích được hắn nữa.
Hoàng Thượng bỏ qua tội danh của Diệp Nhất, cũng không nói đến tội danh của Giản Thân Vương, Dụ Thân Vương trở về kinh cũng không bị trách phạt nặng nề, Hoàng Thượng chỉ trách mắng hắn một trận, phạt hắn một năm không được hưởng bổng lộc, thu lại ngự tứ kim bài, lệnh cho hắn quay trở về tự mình kiểm điểm, việc này được xử lý như vậy làm cho Lãnh Hoa Đình không hài lòng, nhưng cũng không có biện pháp thay đổi, hoàng quyền lớn hơn trời, hiện tại bọn họ cũng không muốn tranh đấu cùng Hoàng Thượng, chỉ có thể đem việc này nuốt vào trong lòng.
Giản Thân Vương gia cũng không muốn cho người khác tình nghi, cho nên, chỉ có thể tiếp tục giả vờ làm ám vệ, ở bên cạnh Vương phi, lúc này rất khó dùng bộ dạng chân thực để gặp người khác.
Mà Lãnh Hoa Đường sau khi hồi kinh, giống như những vị Thế tử khác, chẳng qua chỉ bị tước đoạt đi chức giám sát, ngoài ra cũng không chịu bất kỳ hình thức phạt nào khác, thân phận vẫn là Thế tử của Giản Thân Vương, ở dưới sự nỗ lực bảo vệ của Trương Thái Sư cùng Binh Bộ Thượng thư Trương đại nhân còn được đưa vào Binh Bộ, giữ chức Lang trung ngũ phẩm, tin tức này làm cho Lãnh Hoa Đình dở khóc dở cười, Thái tử cẩn thận nói ra việc này, cũng không muốn bình luận gì nhiều.
Cẩm Nương đối với việc này không thèm để ý, nàng chỉ cảm thấy vui mừng chính là Hoàng Thượng rốt cục đã đáp ứng ba điều kiện của nàng, hơn nữa, nàng muốn hiểu rõ, Hoàng Thượng sở dĩ không trừng phạt Dụ Thân Vương cùng lãnh Hoa Đường, đơn giản là đang mưu tính chuyện gì đó, nguyên nhân chính là muốn giữ lại kẻ địch cho hai vợ chồng nàng đây, vì hắn sợ sau này thế lực của bọn họ ngày càng mạnh, nếu đợi đến lúc thế lực bọn họ ổn định, sẽ không thể kiểm soát được bọn họ nữa, lưu lại kẻ thù của bọn họ, Hoàng Thượng sẽ không cần bận tâm đến bọn họ, cũng sẽ có người tới tranh đấu với bọn họ.
Giống như Giản Thân Vương lúc này, Lãnh Nhị cùng Giản Thân Vương quan hệ bất hòa, liên tục bí mật ngáng chân bọn họ, Hoàng Thượng làm sao lại không biết điều này, nhưng hắn vẫn được Hoàng Thượng trọng dụng leo lên được địa vị cao hơn, cho hắn quyền cao chức trọng, chẳng qua là Hoàng Thượng tuyệt đối không ngờ tới việc, Lãnh Nhị đã thông đồng với ngoại quốc mà bán nước, hôm nay Lãnh Nhị đã trở thành trọng phạm của Đại Cẩm triều rồi, trên đường biển cũng cho người truy bắt, nhưng một chút tin tức về hắn cũng không có, mà ở biên cảnh Tây Lương cũng đang bắt đầu động binh, nghe thấy việc này Hoàng Thượng rất tứcc giận, liền ra lệnh cho Thái tử lập tức hồi kinh chính là muốn thương lượng việc này, xem ra, chiến tranh, sắp xảy ra.
Bạch U Lan từ lúc biệt viện ở Giang Nam bị huỷ đã rời khỏi nơi này, trở về phủ tổng đốc, hiện tại chức quan của phụ thân nàng đã bị phế, phủ tổng đốc lúc này cũng không thể ở nữa, cả nhà đều đi theo phụ thân của nàng lên kinh thành, ngày ấy, Bạch U Lan giống như một kẻ điên, nữ giả trang nam trang xông đến bên ngoài biệt uyển ở Giang Nam, luôn miệng nói muốn tìm phu nhân Chức tạo sử, nàng nói rằng đã quen biết với phu nhân Chức tạo sử, bị thủ vệ đuổi đi ra nhiều lần liền khóc lóc, thủ vệ không có cách nào khác, đành phải đem việc này bẩm báo cho Cẩm Nương.
Lúc này Cẩm Nương đang tản bộ trong sân, hôm nay đã là đầu hạ, thời tiết bắt đầu nóng lên, người mang thai sẽ trở nên càng nóng nực hơn, Cẩm Nương đã sớm cởi ra áo bông, chỉ còn lại một cái áo mỏng manh, thân thể mềm mại vẻ mặt hồng hào, nghe nói có bằng hữu tìm đến, nàng quả thực hoảng sợ, đừng nói ở Giang Nam, hay là ở kinh thành, người quen biết với Cẩm Nương cũng không có mấy người, suy nghĩ liền ra lệnh cho người dẫn nàng ấy vào.
Bạch U Lan lúc vừa mới vào viện, Cẩm Nương nhìn rất lâu cũng không nhận ra, Bạch đại tiểu thư hôm nay đã trở nên sa sút đi rất nhiều, nhìn cách ăn mặc cũng biết, tuy vẫn là cẩm y, nhưng nhìn ra rất chật vật, người cũng gầy gò không ít, cảm thấy người này có chút quen mắt, đến lúc U Lan mềm mại kêu ra tiếng thế tẩu, cầm lấy trâm đầu buông xuống, mái tóc chảy dài xuống vai, Cẩm Nương mới nhận ra được.
"Thế tẩu cứu tiểu muội a, tiểu muội đã cùng đường rồi." Bạch U Lan quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, ban đầu nàng vốn là một người thanh lệ, hôm nay nàng lê hoa đái vũ mà khóc, càng làm cho người khác cảm thấy thương tâm, Cẩm Nương nghe được lời này kinh ngạc, triều đình xử trí Bạch Tổng Đốc nàng cũng biết một chút, Bạch U Lan hôm nay là thân nhân của phạm nhân, đang chờ người xử phạt, Hoàng Thượng ra lệnh lưu đày người của Bạch gia, nữ tử bán vào kỹ viện gì đó, chỉ sợ bản thân nàng lúc này cũng không thể cứu được nàng ta... Ách, quan trọng là, nàng làm sao chạy trốn đến biệt viện được đây? Nàng là một nữ nhân nhu nhược như vậy, có binh lính trông coi, lại có thể chạy ra như vậy... hay là có người thả nàng ra.
"Thế tẩu, cha ta hắn... hắn muốn mang ta trở thành thiếp của Lục Hoàng Tử... danh phận thị thiếp như vậy, U Lan không muốn, xin người giúp U Lan." Nàng ấy khóc lóc bên cạnh, đôi mắt quyến rũ đang nhìn xung quanh, như đang tìm người.
Cẩm Nương nghe vậy liền thở dài một hơi, Bạch tổng đốc thật là muốn tìm một con đường sống cho mình rồi, trong lúc nguy cấp có thể đem nữ nhi của mình tặng cho người khác làm thiếp sao, có thể hi vọng cứu cả nhà, hắn có nghĩ đến hạnh phúc của nữ nhi của hắn không đây.
Mặc dù nàng đồng cảm cùng U Lan, nhưng việc này không phải nàng muốn làm là làm được, muốn tiến lên khuyên U Lan, thì lúc này Thái tử và Lãnh Thanh Dục, Bạch Thịnh Vũ cùng tiến vào, hai ngày nữa Thái tử muốn cùng Lãnh Thanh Dục lập tức hồi kinh, nên định đến tạm biệt, nhất là muốn đến xem Cẩm Nương, không biết từ này về sau còn có thể gặp lại hay không, Lãnh Thanh Dục bất luận như thế nào cũng không chịu cùng Thái tử quay về, nhưng Dụ Thân Vương đã ra lệnh, nếu hắn không quay về, liền cho hắn lấy cái người vợ phóng trong phòng đầu, phủ lên Thế tử phi danh phận, lập tức cưới vợ vào trong phòng của hắn, nên đành phải quay về muốn đấu tranh với cha hắn, cho nên, trong lòng cũng mục đích nho nhỏ giống như Thái tử, có thể nhìn nàng nhiều một chút...
Ai ngờ vừa vào cửa, lập tức nhìn thấy tình cảnh này, lúc này lông mày của Thái tử nhíu chặt lại, vẻ mặt lạnh lẽo bước vào viện, Lãnh Thanh Dục đang muốn theo vào, ai ngờ Bạch U Lan như một người điên nhào đến chân của hắn, khóc lớn nói: "Thế tử cứu ta, Thế tử cứu ta."
Lãnh Thanh Dục lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của nàng, nghĩ lại đã từng ở lại nhà nàng vài bữa, coi như cũng có chút quen biết, nàng là một nữ nhân yếu đuối... Đành phải dìu nàng đứng dậy nói: "Ngươi có chuyện gì cứ từ từ, chuyện của nhà ngươi, bản Thế tử cũng bất lực, yêu cầu của ngươi, chỉ có thể cầu xin Thái tử thôi."
Bạch U Lan không nhận ra Thái tử, nghe thấy Lãnh Thanh Dục nói, mới nhìn thấy Thái tử, nhưng mục đích quan trọng của nàng chính là muốn gặp Lãnh Thanh Dục, hiện tại rất khó khăn để gặp lại hắn, sao có thể vì vậy mà buông tay?
Nàng nhẹ nhàng hướng đến Thái tử mà thi lễ, Thái tử nghe nói nàng là nữ nhi của Bạch tổng đốc, sắc mặt dừng lại một chút, lại nghe nàng nói việc tổng đốc muốn đem nàng tặng cho Lục hoàng tử, trong lòng cảm thấy như có lửa thêu đốt, lão già kia, hắn sắp chết rồi sao? Có tội không đến cầu xin mình, lại bỏ gần mà cầu xa, đi cầu người kia, chắc hắn cho rằng bản thân mình lúc này đang mất dần địa vị trước mặt phụ hoàng sao?
Giương mắt nhìn lên, nhìn thấy Lãnh Thanh Dục như muốn nhanh chóng tránh xa nàng ta một chút, mà ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cẩm Nương, trong lòng của hắn vô cùng tức giận, nói với Bạch U Lan: "Ngươi đứng lên đi, hôm nay ta sẽ làm chủ cho ngươi, đem ngươi trở thành thiếp của Thế tử Dụ Thân Vương, ngươi có đồng ý không?"
Bạch U Lan nghe thấy lời này lập tức vô cùng vui mừng, lòng của nàng từ lâu đã nằm trên người của Lãnh Thanh Dục, lần này là do mẫu thân liều chết để nàng có thể trốn thoát, lúc đó nàng chỉ muốn tìm Lãnh Thanh Dục, nhưng cho dù làm bất kỳ việc gì thì trong mắt của Lãnh Thanh Dục cũng không có nàng... Bất quá, nếu có thể được gả cho gia đình danh giá thì cũng không tệ cho lắm, huống chi, người này là người mà nàng đã thầm mong ước, làm thiếp thì làm thiếp, Hôm nay Bạch Gia đã thất thế, nàng bây giờ cũng chỉ có thể làm thiếp cho người ta mà thôi.
"Không được, Thái tử ca ca, ta không muốn." Lãnh Thanh Dục nghẹn ngào, vẻ mặt đỏ bừng nói với Thái tử.
"Việc này không cần thương lượng nữa, mấy ngày nữa hồi kinh, lập tức dẫn nàng tới, cô sẽ tự mình nói với Vương gia." Thái tử mặt không biểu tình, so với lúc xưa Thanh Dục như đang nhìn thấy hai người khác nhau, ngữ khí rất nghiêm túc, giọng điệu vô cùng chân thật, Lãnh Thanh Dục nghe được khẽ giật mình, thống khổ nhìn về phía Cẩm Nương, Cẩm Nương cảm thấy điều này cũng không phải là không tốt, có thể cứu được Bạch U Lan, thành toàn cho nàng, làm cho mình giảm một chút phiền phức đi, chẳng qua là làm thiếp... Nàng rốt cuộc không thể chấp nhận nữ nhân bị hạ thấp như vậy, nữ nhân không phải muốn một đời một người hay sao? Huống chi một người cao ngạo như Bạch U Lan, nhưng hiện tại phải trở thành tam thê tứ thiếp cho người khác, việc này nàng cũng không biết phải nói như thế nào nữa, chỉ cần không phải chính tướng công của mình đi lấy thê thiếp khác, chuyện khác không quan hệ đến nàng, cho nên, nàng chỉ đứng ở một bên mà nhìn, không tán thành cũng không muốn ngăn cản.
Bạch Thịnh Vũ cùng Bạch U Lan là họ hàng, thấy Thái tử nói ra việc này, hắn đương nhiên đứng về phía của Bạch U Lan, vội vàng cúi xuống hỏi: "Tiểu Lan, ngươi có đồng ý làm tiểu thiếp của Thế tử chứ?"
Bạch U Lan mừng rỡ nói: "Tiểu Lan nguyện ý!"
@by txiuqw4