sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 145 phần 2

Chương 145.2

"Dương ca nhi của chúng ta về sau sẽ rất mạnh mẽ, Vương gia, người xem, trong này chúng ta nhiều người như vậy, tiểu tử kia căn bản không khóc, Tiểu Đình khi còn bé lúc này đã khóc đến long trời lỡ đất rồi." Vương phi cười nói với Vương gia, chính mình cũng nhịn không được nữa mà ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào nước ấm bên trong chậu đồng.

Dương ca nhi nằm trong vòng tay của Trương ma ma cũng nhảy múa loạn xạ lên, một chút cũng không chịu yên tĩnh, hài tử này mới ra đời chỉ vài ngày, vậy mà thân thể đã giống như một hài tử đã đầy tháng vậy, tuyệt không phải là cơ thể mềm mại của hài tử lúc sinh nữa, ngược lại vô cùng cứng rắn, đầu ngẩng cao lên, không giống những đứa trẻ mới sinh khác, nhưng cổ vẫn cần người khác đỡ lấy, bằng không, đầu sẽ bị hạ xuống phía dưới.

Trương ma ma thiếu chút nữa không ôm kịp tiểu tử kia lại, thân thể của hài tử quá trơn trợt, lại loạn xạ kích động như vậy, Trương ma ma càng sợ dùng sức lực quá lớn sẽ làm bị thương hài tử, cho nên, lo lắng đến đầu của bà đã đầy mồ hôi.

Nhưng vẫn không cẩn thận, đột nhiên Dương ca nhi lấy chân đá một cái vào thành chậu, Trương ma ma trợt tay, thân thể của Dương ca nhi rơi vào trong chậu, Vương phi sợ tới mức tay nắm chặt lại, tiếp được tên tiểu tử kia, Dương ca nhi rơi vốn không khóc nhưng lúc đụng tới nước thì liền òa khóc rống lên.

Giọng thật lớn, tiếng khóc chấn động vang lên, giống như muốn nói với mọi người, bé đang rất uỷ khuất nha, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt lại, vung vẫy làm cho bọt nước văng ra khắp nơi, làm ướt cái áo màu vàng của Vương phi đang mặc trên người, lập tức trên mặt đều bị bé làm cho ướt đẫm hết, lại không dám buông tay, sợ chậu đồng sẽ cấn vào bé, đành phải cố gắng ôm chặt tên tiểu tử kia lại.

Dương ca nhi kìm cái chân nhỏ lại, khóc lớn lên, một tiếng này so với một tiếng trước càng lớn hơn, một bộ dạng rất uỷ khuất, Vương gia cùng Bạch Thịnh Vũ, Diệp Nhất tất cả đều chuẩn bị tốt lễ vật đi đến phía chậu đồng, Trương ma ma cùng Vương phi hai người cười cười tắm rửa cho tiểu tử kia, còn bên cạnh thì lại vang lên bài hát Cát tường.

Tắm xong cho Dương ca nhi, Trương ma ma mới từ trong chậu bế Dương ca nhi lên, một lần nữa bao bọc hài tử lại, thật là muốn đem tay chân của hài tử trói lại mà, điều này làm cho Dương nhi càng khóc càng hăng say, khóc đến nấc lên từng tiếng, Vương phi cuối cùng vẫn đau lòng, nói với Trương ma ma, "Đừng bao chặt tay chân của hài tử lại, giống như cả thân thể của hài tử không còn chỗ trống nào cả, rất khó chịu."

Trương ma ma nghe thấy liền theo lời Vương phi, chỉ bao bọc lại thân thể, để cho hai tay của Dương nhi ra ngoài, hai cái tay nhỏ nhắn bắt đầu quơ qua quơ lại, đúng là tiếng khóc quả nhiên giảm đi rất nhiều, Vương phi nhìn thấy không khỏi nở nụ cười, Vương phi nói: "Tiểu gia hỏa này, giống như một vị quan lớn a, trách không được Cẩm Nương đặt cho hài tử tên là Dương, cục cưng quả thật không thích bị quản thúc nha."

Sau ba ngày tắm rửa cho tiểu tử kia, qua mấy ngày này sau, Cẩm Nương sắp sang tháng, triều đình lại có tin tức truyền đến, bởi vì cũng là tình hình hiện nay mà trở nên khẩn trương, Hoàng Thượng đã phái Tôn Đại tướng quân ra trận, mang binh lính đóng ở biên quan, sau khi biết được tin tức, trong lòng của Cẩm Nương lập tức trở nên lo lắng, người nằm ở trên giường, nhưng đầu óc lại đang suy nghĩ rất nhiều, hôm nay, Lãnh Hoa Đình ngồi cạnh giường cùng với nàng lại đang đùa giỡn với Dương ca nhi, Cẩm Nương đột nhiên nói: "Tướng công, chúng ta có phải được trở lại kinh thành rồi không?"

Lãnh Hoa Đình nghe xong trầm mặc một lúc sau mới nói: "Sau khi Hoàng Thượng hạ chỉ, cũng không đề cập đến chuyện này, chúng ta cũng không thể lập tức rời khỏi được."

"Ngày ấy ta muốn sửa đổi những cỗ máy ném đá đó, chàng có từng sửa đổi lại chứ? Nếu phải quay về mà nói, những vũ khí binh lính của chúng ta cũng phải mang về." Cẩm Nương mở to đôi mắt trong trẻo ra nhìn Lãnh Hoa Đình nói.

"Có, những cỗ máy ném đá đó, hiện tại đã đổi thành những cổ máy ném lựu đạn rồi, dựa theo cách của nương tử nói, đã đem những loại lưu đạn đó ra thí nghiệm rồi, chẳng lẽ nàng thật sự muốn đem những cỗ máy đó dùng trên chiến trường sao?" Lãnh Hoa Đình nghe thấy trên mặt cũng càng nghiêm túc hơn, hỏi.

"Trên vấn đề quân sự, ta không hiểu lắm, chẳng qua, ta chỉ lo lắng cho phụ thân mà thôi, người Tây Lương từ trước đến nay đều hiếu chiến mạnh mẽ đã vang danh rồi, lúc này bọn họ lại có lòng tin chiến thắng, hơn nữa Nhị thúc đối với Đại Cẩm rõ như lòng bàn tay, hắn hiện tay đã là người mưu phản, ta sợ rằng phụ thân khó lòng mà chống đỡ nỗi. Đều đã đến tuổi này rồi, nếu là..." Hai con ngươi của Cẩm Nương trở nên hơi ướt, mặc dù Đại lão gia đối xử với nàng không phải là tốt mấy, nhưng sau khi nàng gả cho Lãnh Hoa Đình, tính cách của người đã thay đổi đi rất nhiều rồi, đối với Nhị phu nhân cùng đệ đệ rất tốt, dù sao cũng là phụ thân của nàng, Cẩm Nương vẫn rất lo lắng người.

"Yên tâm đi, nương tử, nhạc phụ là đại soái, quân đội của Đại Cẩm cũng không phải ngồi không, sẽ không để cho Nguyên soái của mình anh dũng một mình chiến đấu, nàng nên an tâm mà ở trong này dưỡng thân thể cho tốt, chuyện bên ngoài, ta sẽ để ý."

Lãnh Hoa Đình đem ngón tay đang ngậm trong miệng của Dương ca nhi kéo ra ngoài, cầm khăn lau tay cho tiểu tử kia, tiểu tử kia cảm thấy không vui, một tay bị kéo ra, đầu ngón tay kia lại nhét vào, nước miếng càng chảy ra nhiều hơn, Lãnh Hoa Đình không có cách nào khác, lại cầm khăn giúp tiểu tử kia lau miệng, Dương nhi lại cắn lấy cái khăn mút lấy.

Cẩm Nương nhìn thấy nhân tiện nói: "Đem tên này trói lại mới được, quá nghịch ngợm, cắn ngón tay đã thành thói quen, không hay chút nào."

Một bên Tú cô nghe thấy giống như không vui, bước qua ôm lấy Dương ca nhi, nói: "Trước giờ hài tử nhà ai mà không phải cắn ngón tay chứ, Dương ca nhi của chúng ta thông minh, bàn tay nhỏ bị bọc lại, không chừng sẽ khóc lớn lên, ta không đành lòng thấy hài tử khóc, Thiếu phu nhân nếu thấy không được, ta đem hài tử ôm đến phòng của Vương phi sẽ tốt hơn." Nói xong bà thở phì phò một mạch đem Dương ca nhi ôm đi.

Một lúc sau Cẩm Nương cũng chưa kịp phục hồi tinh thần lại, Tú cô thật là quá yêu thương Dương ca nhi đi, nếu nuông chiều cục cưng từ nhỏ, không chừng tương lai sẽ trở thành hạng người gì, đang muốn nói chuyện, thì Lãnh Hoa Đình khuyên nhủ: "Hài tử còn chưa lớn mà, không hiểu chuyện thôi, Tú cô hẳn sẽ không yêu thương hài tử mãi được, hơn nữa, không phải còn có Trương ma ma ở bên cạnh sao? Nương cũng sẽ chú ý tới hài tử."

Cẩm Nương suy nghĩ cũng cảm thấy đúng, hài tử còn chưa đầy tháng, chuyện gì cũng chưa thấu hiểu, làm sao có thể dạy dỗ đây, Vương phi chính là một người ưa thích sạch sẽ, nhất định sẽ không cho Dương nhi cắn ngón tay như vậy đâu.

Đang nói chuyện, bên kia nghe thấy tiếng của Song Nhi, nói là Diệp Nhất đến đây, Lãnh Hoa Đình vội vàng đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Diệp Nhất cầm vài quyển sách dày đi vào, vừa thấy Lãnh Hoa Đình lập tức hành lễ, đem sổ sách dâng lên, Lãnh Hoa Đình Lật ra xem, xem xét trên dưới một lần, con mắt lập tức phát sáng, "Mới có mấy tháng, lại có thể thu được nhiều lợi nhuận như vậy sao?"

"Bẩm gia, thật sự, cái đó hôm nay không chỉ ở huyện lân cận, mà còn lan xa ra đến tận Phú Châu, cũng có rất nhiều người đến đặt hàng, nguồn tiêu thụ vô cùng tốt, Thiếu phu nhân thật sự là thiên tài, lại có thể suy nghĩ ra được vật như vậy, chuyện làm ăn của chúng ta ngày càng được mở rộng, tương lai sợ e rằng các cửa hàng còn phát triển hơn nữa."

Vẻ mặt Diệp Nhất hưng phấn, hắn hôm nay càng phát ra cảm thấy đi theo Cẩm Nương là theo đúng người, trước kia tuy nói Diệp cô nương cũng rất có tài năng, nhưng nàng không tin những thuộc hạ của mình, làm việc luôn bí mật, những kỹ năng sản xuất gì, cũng chỉ là dạy bọn họ một chút, chưa bao giờ giống như Cẩm Nương, đem tất cả những kỹ năng làm ra xà phòng truyền thụ hết, từ nay về sau, hắn sẽ nắm giữ biện pháp tạo thành xà phòng, điều này càng làm bản thân hắn nguyện trung thành với Thiếu phu nhân, chỉ bằng nàng tín nhiệm hắn, hắn đã nguyện trung thành không bao giờ hai lòng rồi, hơn nữa hắn đang cố gắng giúp đỡ Cẩm Nương hết sức.

"Ừ, rất tốt, Diệp Nhất, ngươi đi giúp ta mời Bạch đại nhân tới đây." Lãnh Hoa Đình hưng phấn mà nhìn qua sổ sách, càng xem trong nội tâm càng sợ, thuận miệng đối với Diệp Nhất nói ra.

Một lúc sau Bạch Thịnh Vũ đi đến, Lãnh Hoa Đình cùng Bạch Thịnh Vũ đi vào thư phòng.

"Tỷ phu, chúng ta sẽ diễn màn kịch, lựa chọn một vài người thông minh lanh lợi một chút, lại vô cùng trung thành với chúng ta, như vậy có thể giúp chúng ta làm thành đại sự." Bước vào thư phòng, Lãnh Hoa Đình lập tức từ xe lăn đứng lên, trực tiếp đi đến bên cạnh bàn, lấy ra một tờ bản đồ, nói với Bạch Thịnh Vũ.

"Đệ thật sự muốn hành động sao?" Bạch Thịnh Vũ nghe thấy hai mắt sáng lên, vỗ lên bả vai của Lãnh Hoa Đình, nghiêng người qua phía bên cạnh bàn, cao hứng nói.

"Ừ, người của chúng ta nên bắt đầu thành lập và có một tổ chức riêng, không thể để cho sau khi Hoàng Thượng hạ chỉ lần nữa, Hoàng Thượng là một người vô cùng khôn khéo, tất nhiên sẽ không để cho ta tự mình quản lý thương đội của hắn, huynh suy nghĩ thử xem, nương tử hôm nay trong tay đã nắm căn cứ rồi, là nhân tài mà căn cứ không thể thiếu, Hoàng Thượng vì vậy cho dù không thích Giản Thân Vương phủ, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn Giản Thân Vương phủ, điều này tạo cơ hội cho chúng ta có thể thành lập một tổ chức riêng, nếu ở từ căn cứ mà thu lợi nhuận cho Gian Thân Vương phủ, so với những việc này không phải là đang kinh động đến vương quyền sao. Hiện tại Hoàng Thượng đã không có cách nào khác, mới có thể đáp ứng điều kiện của chúng ta, việc này làm cho hắn chắc chắn nuốt không trôi rồi, nếu như một ngày nào đó Cẩm Nương xây dựng một địa điểm mới thành công, có thể giúp Đại Cẩm trở thành cường quốc đến cả trăm năm sau, không chừng, sẽ bắt đầu chèn ép Giản Thân Vương phủ lần nữa, không bằng chúng ta chủ động ra tay, đem người của chúng ta thành lập một tổ chức riêng, liên kết với các quốc gia khác hình thành các tình báo riêng cho chúng ta, nếu đã kiếm ra tiền, thì nên thành lập thế lực cho riêng bản thân chúng ta, để cho Hoàng Thượng không thể dễ dàng mà chèn ép được Giản Thân Vương phủ, việc này, phải mau ra tay. Bằng không, Hoàng Thượng một khi hạ chỉ để đệ hồi kinh, chúng ta sẽ mất đi cơ hội hiếm có này." Lãnh Hoa Đình bình tĩnh nói rõ ràng.

Bạch Thịnh Vũ mở to hai con ngươi nhìn Lãnh Hoa Đình, hôm nay hình như Tiểu Đình rất tự tin thì phải, hai đầu lông mày xuất hiện một cỗ khí anh tuấn, tự tin mà hiên ngang, khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện ra một ánh sáng chói lọi, thoải mái, đây mới thật là bộ dạng chân chính khác xa hoàn toàn với bộ dạng trước mặt mọi người của hắn.

Nhất thời cảm xúc lan toả, bản thân là quan chức Lục Phẩm Công Bộ, nhưng nhất định theo Tiểu Đình đi xuống Giang Nam, từ bỏ cuộc sống an nhàn ở kinh thành, vì hắn muốn làm nên đại sự, vì một phần gia nghiệp của Bạch Gia, hắn là đứa con thứ, không có tư cách thừa kế, nhưng hắn từ nhỏ đã có khát vọng, không muốn chỉ sống như vậy, sau khi lấy được Trinh Nương, càng cảm thấy muốn cho vị thê tử của hắn có những ngày tháng hạnh phúc sau này, đó nhất định là trách nhiệm mà một nam tử như hắn phải làm.

Quả nhiên quyết định của mình rất đúng, Cẩm Nương cùng Hoa Đình cũng không phải là người tầm thường, một người rất có tài năng, một người trong lòng lại ôm chí lớn, hai phu thê này phối hợp vô cùng ăn ý, đi theo bọn họ, chẳng những có thể kiếm được nhiều tiền, hơn nữa thân phận và địa vị ngày càng được nâng cao hơn, hắn rất có cảm giác tiền đồ của hắn càng rộng mở hơn rồi.

Thỉnh thoảng hắn cũng suy nghĩ rằng, hai phu thê này nếu có dã tâm, thì việc tạo ra một đất nước cũng chẳng thành vấn đề, chỉ là bọn họ đều chỉ muốn bảo vệ bản thân cùng người nhà mà thôi, những việc này mục đích cũng chỉ muốn bảo vệ thật tốt mọi người, như vậy cũng tốt, dù sao hắn cũng muốn trải qua một cuộc sống an nhàn một chút, không thích đánh đánh giết giết, Hoàng Thượng nếu là một người cơ trí, nên an ủi cùng tín nhiệm bọn họ, để cho bọn họ dùng hết sức mà đóng góp cho mình, không nên chèn ép bọn họ như vậy, không thể không nói, Thái tử điện hạ đúng là có con mắt tinh tường... Tương lai, sau khi Thái tử lên ngôi, có lẽ, mình cũng có thể dựa vào bãn lĩnh của bản thân mà được phong vị rồi, để cho Trinh Nương đường đường chính chính làm phu nhân.

Càng nghĩ càng cảm thấy rất tốt, nhất thời quên phải trả lời lời nói của Lãnh Hoa Đình, lãnh hoa đình đành phải vỗ vào hắn, trêu ghẹo nói; "Tam tỷ phu, huynh có phải đang nhớ thương Tam tỷ không, không cần vội như vậy đâu, sau khi trở về kinh thành, nhất định sẽ để cho phu thê bọn huynh đoàn tụ."

Hiếm thấy Bạch thịnh vũ đỏ mặt lên, không được tự nhiên cười nói: "Đệ thật sự là một nam nhân đã được ăn no rồi khó lòng biết được nam nhân đang đói như thế nào đâu, hai phu thê bọn đệ ngay cả Dương ca nhi cũng đã có, đáng thương cho Tam tỷ phu, hơn nửa năm đã không quay về kinh thành, không thấy được Tam tỷ của đệ, đệ còn dám cười ta sao, thật quá mức mà."

Lãnh Hoa Đình nghe được nở nụ cười, hai người lại bắt đầu chỉ vào địa đồ, bắt đầu nghiên cứu, hiện tại Tây Lương cùng Đại Cẩm sắp giao chiến, lúc này nếu đi vào Tây Lương sẽ rất nguy hiểm, không bằng nên thay đổi quốc gia khác, so với phía đông thì có Đông Lâm quốc, quốc gia kia tuy nhỏ, nhưng tiếp giáp với rất nhiều đại quốc, hơn nữa, Đông Lâm quốc cùng Đại Cẩm từ trước đến nay dêu giao hảo, cũng không chống đối lại Đại Cẩm, rất thuận tiện cho người Đại Cẩm buôn bán, sản phẩm mới của bọn họ đang được tiêu thụ rất tốt, rất nhanh có thể mở ra nguồn tiêu thụ ở bên đó, hơn nữa, cũng có thể thành lập mạng lưới tình báo tại Đông Lâm, sử dụng Đông Lâm làm cứ điểm cho chính mình, mở rộng xung quanh quốc gia đó, chỉ cần tạo thành thế lực riêng, thực lực ổn định, đến lúc đó, cho dù Hoàng Thượng không cam tâm tình nguyện giao binh lính cho hắn, cũng không có cách nào ngăn cản đội buôn của hắn được.

Hai người trong phòng bàn bạc sự việc một lúc lâu, đến lúc dùng cơm, mới đi ra, đã nhìn thấy Lãnh Khiêm đứng bên ngoài như một cái cột gỗ không nhúc nhích, trầm mặt, một bộ dạng như muốn nói lại thôi, Bạch Thịnh Vũ nhìn thấy cười: "A Khiêm a, ngươi có phải bị Tứ Nhi chọc tức hay không, sao sắc mặt lại khó coi như thế?"

Lãnh Khiêm yên lặng nhìn hắn một cái, không lên tiếng, chẳng qua cái tai đỏ ửng đã tố cáo hành vi của hắn, Lãnh Hoa Đình ngồi trên xe lăn ngẩng đầu lên nói: "A Khiêm, ngươi khi nào cũng trở nên nhăn nhó như vậy rồi, có chuyện cứ việc nói thẳng."

A Khiêm nghe xong hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt thành quyền, dùng sức quá nhiều, nên các đốt ngón tay ngày càng trở nên trắng bệch, nhìn ra được, tâm tình của hắn rất khẩn trương, Lãnh Hoa Đình nhìn xem càng kinh ngạc, đang muốn hỏi, Lãnh Khiêm bất chợt tiến lên, "Gia, ta muốn thành thân!"

Lãnh Hoa Đình nghe thấy ngây ngốc một chút, còn tưởng rằng hắn xảy ra điều gì, một bộ dạng vô cùng uất ức, không nghĩ tới... Tên tiểu này mà cũng có tư xuân sao, vậy mà muốn thành thân!

Bạch Thịnh Vũ nghe xong lập tức nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai của Lãnh Khiêm nói: "A Khiêm, bộ dạng muốn thành thân của ngươi chẳng khác người lên chiến trường chút nào, như một người thề sống thề chết tại chiến trận vậy, chẳng lẽ ngươi không thích Tứ Nhi cô nương sao? Ai nha nha, người ta hiện tại đã thành nữ quan rồi, có nhìn trúng ngươi hay không còn phải xem lại, ta cũng có một tiểu đệ họ hàng, năm nay cũng mới mười bảy, đang chuẩn bị khoa thi, chưa cưới vợ, không biết Tứ Nhi..."

"Tứ Nhi là của ta." Giọng nói của Lãnh khiêm trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, con ngươi sắc bén như dao bắn về phía Bạch Thịnh Vũ, lạnh lùng mà quát lên.

"Ai, là của ngươi, là của ngươi, ai cũng không dám đoạt, ta chẳng qua chỉ muốn nói là, để cho đệ ấy lấy Phong Nhi về làm thê tử." Vẻ mặt Bạch Thịnh Vũ cười xấu xa, càng nhìn Lãnh Khiêm càng cảm thấy thú vị.

"Tứ Nhi nói, Phong Nhi cũng đã có người trong lòng rồi." Lãnh Khiêm nghiêm túc trả lời.

Lãnh Hoa Đình nghe được cảm thấy đau cả đầu, kéo Lãnh Khiêm lại nói: "Ta nói A Khiêm ngươi, ngươi lúc nào thì trở nên như vậy... Đúng như lời của Thiếu phu nhân nói ngươi quá bát quái rồi, tâm tư của nữ nhân ngươi cũng không biết, Phong Nhi có người trong lòng, một chủ tử như ta đây sẽ không biết sao?"

Lãnh Khiêm nghe Lãnh Hoa Đình nói càng không được tự nhiên, đen mặt lại, trừng mắt nhìn Lãnh Hoa Đình nói: "Ta muốn thành thân!"

"Tốt tốt tốt, thành thân, thừa dịp chúng ta đang ở Giang Nam sớm để cho ngươi thành thân cùng Tứ Nhi cũng tốt, đỡ phải đợi đến lúc hai người các người náo loạn nữa." Lãnh Hoa Đình mỉm cười đẩy xe lăn đi về phía phòng của Cẩm Nương, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, Lãnh Khiêm không phải là người xúc động như vậy, làm sao chỉ trong một lúc đã muốn thành thân rồi?

Cẩm Nương nằm trên giường cũng đã được hai mươi mấy ngày rồi, thật sự cảm thấy thân thể sắp mốc meo tới nơi rồi, nàng lại không chịu tiếp tục nằm một chỗ nữa, lập tức mỗi ngày đều đứng dậy đi lại trong phòng, Dương ca nhi đang ngủ say, tiểu gia hỏa kia mới chơi đùa được một chút, chơi mệt mỏi lập tức ăn, ăn rồi ngủ, tuyệt đối không làm phiền người khác, trong phòng cũng có nhiều người chăm sóc cho tiểu tử kia, Cẩm Nương ngoại trừ cho tiểu tử kia uống sữa, thật đúng không còn việc gì làm, vô cùng rảnh rỗi.

Tứ Nhi đang dọn dẹp những bộ áo tiết thu cho Cẩm Nương, thần sắc lại có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa, Cẩm Nương nhìn lại cảm thấy kinh ngạc, hỏi: "Tứ Nhi, ngươi có phải đang có tâm sự gì không?"

Tứ Nhi nghe được khẽ giật mình, đỏ mặt cúi đầu xuống nói: "Không có chuyện gì cả, chẳng qua Thiếu phu nhân người có nghe nói, tân đại doanh tổng đốc Giang Nam đã đến đây."

"Tân tổng đốc? Là ai, vẫn chưa tới sao, bằng không, trước tiên hắn nên đến biệt viện này để hành lễ với chúng ta mới phải chứ." Cẩm Nương khó hiểu mà hỏi.

"Là ca ca của A Khiêm, A Tốn sau khi trở về kinh thành, buổi sáng hôm nay A Khiêm mới biết được tin tức này, còn nói đây là tin tức đặc biệt, Thiếu gia cùng Vương gia chắc hẳn cũng chưa biết." Tứ Nhi rầu rĩ nói.

"A, thăng quan a, quá tốt rồi, Tứ Nhi của chúng ta được gả cho đại gia đình, có người làm quan lớn trong nhà, ngươi mà gả qua đó, cuộc sống sau này cũng tốt hơn nhiều." Cẩm Nương nghe được thì cảm thấy cao hứng, Tống đốc mới của Giang Nam nếu là Lãnh Tốn thì so vẫn ra vẫn tốt hơn nhiều với người lạ.

"Nhưng mà đại tiểu thư bên kia, không chịu từ hôn, muốn náo loạn, trong thư nói rằng, mong A Khiêm quay trở về một chuyến." Âm thanh Tứ Nhi rất không vui, lại nói tiếp: "Thiếu phu nhân, từ nay về sau nô tỳ cho dù gả cho ai, nô tỳ cũng muốn ở bên cạnh người, nô tỳ không muốn trở thành một phu nhân gì đó, thói quen của nô tỳ là hầu hạ người, đời này sẽ không rời khỏi người."

Cẩm Nương nghe thấy trong lòng rất ấm áp, đang muốn khuyên nàng, lại nhìn thấy Lãnh Hoa Đình cùng Lãnh Khiêm đang đi vào chính đường, nàng lập tức đi ra khỏi phòng, hành lễ với Bạch Thịnh Vũ, đang muốn nói chuyện, Lãnh Hoa Đình bước lên trước nói: "Nương tử, chuẩn bị một chút, A Khiêm nói muốn thành thân."

Cẩm Nương nghe được khẽ giật mình, lập tức cao hứng nở nụ cười, quay đầu lại nói với Tứ Nhi: "Tứ Nhi, có người đã cầu thân rồi, ngươi đồng ý hay không đây."

Tứ Nhi vừa nghe lời này, vẻ mặt xấu hổ đến độ muốn giấu trong áo rồi, ở đâu lại dám ra đây, Cẩm Nương nhìn thấy vô cùng sốt ruột, đang muốn gọi nàng, bên này Trương ma ma vội vàng hốt hoảng chạy vào: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, không tốt rồi, Lưu ma ma đã chết."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx