sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 147 phần 1

Chương 147

Thượng Quan Mai nghe thấy thân thể trở nên cứng ngắc, trong lòng lại càng chua xót, từ khi Ngọc Nương mang thai đến nay, Lưu di nương thừa dịp lúc trước bị phạt càng trở nên khiêm tốn, đem Ngọc Nương trở thành bảo bối mà nâng niu, nhưng bà đối xử với bản thân nàng lại vô cùng lãnh đạm, có khi nói chuyện lại mang một vị chua, nhưng mà, bề ngoài vẫn là vẻ mặt khách khí với nàng, nhất định cũng là vì nể mặt Thái tử phi mà thôi.

Sau khi từ Giang Nam trở về tính tình của tướng công vẫn không được tốt, giống như hắn ở Giang Nam đã phải nhẫn nhịn việc gì đó, từ đó trong lòng luôn mơ hồ tức giận, nhưng mà, đối xử với nàng càng thêm ôn nhu săn sóc, nhiều lần còn tỏ vẻ ở trước mặt của nàng, tuy là đối xử với Ngọc Nương rất tốt, chỉ là vì trong bụng nàng có đứa nhỏ, lời này quả thật làm cho Thượng Quan Mai rất khó chịu, nàng luôn muốn có một đứa con cho riêng mình, vốn dĩ là bị Nhị phu nhân mưu hại hạ độc, đã hơn một năm rồi nàng cũng không thể mang thai, mà hiện giờ, Cẩm Nương cùng Ngọc Nương đều có, bản thân vẫn không có nhúc nhích động tĩnh gì, điều này làm cho nàng càng thêm vô cùng sốt ruột.

Nhưng cho dù trong lòng có sốt ruột như thế nào, lúc đối mặt với Ngọc Nương, nàng vẫn bình tĩnh, không muốn Ngọc Nương nhìn thấu lòng nàng, lại càng không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt nàng ta.

Thượng Quan Mai trước giờ đều luôn kiêu ngạo như vậy, Ngọc Nương lại là một người thô tục ti tiện, nàng không muốn chấp nhất với Ngọc Nương, càng không muốn hạ thấp thân phận cùng tiểu nhân tranh đấu trong việc này.

"Tướng công đối xử với muội tốt mọi người đều biết, muội không cần khoe khoang ở đây, tốt nhất về dưỡng thai cho tốt, không may xảy ra chuyện gì lại đổ lên đầu của người khác." Thượng Quan Mai lạnh lùng nói với Ngọc Nương.

Cẩm Nương cùng Vương phi đã quay trở về phủ, Ngọc Nương còn có thể ngang ngược được sao, lúc này đã có Cẩm Nương, hơn nữa còn có Vương phi, trước kia có Vương phi ở trong phủ, vốn cũng là vì thân thể của phụ vương không tốt, Vương phi đều tận tâm chăm sóc cho phụ vương, cho nên không có thời gian để ý tới Lưu di nương với Ngọc Nương, nên các nàng nhất định sẽ gây ầm ĩ trong phủ, nhưng hiện giờ Cẩm Nương đã mang theo con quay trở về, đứa nhỏ kia chính là cháu đích tôn của người, Vương phi dù cho có thiện lương bao nhiêu đi chăng nữa, nhất định cũng sẽ nghĩ cách che chở tôn tử của chính mình.

Cho nên, lúc này Thượng Quan Mai tuyệt đối không muốn cãi nhau cùng Ngọc Nượng, nhất định sẽ có người trừng trị nàng.

Ngọc Nương nghe thấy thu lại nụ cười, nghiêng mắt chống lại Thượng Quan Mai nói: "Tỷ tỷ đây là đang nói chuyện gì, chẳng lẽ việc ta tới đây đã có người chuẩn bị làm chuyện gì sao?"

Thượng Quan Mai nghe xong càng cảm thấy vô cùng chói tai, người như thế, càng nói càng hăng say, nàng chẳng muốn nhìn thấy nàng ta nữa, lại tiếp tục kiểm tra các dụng cụ trong phòng, dặn dò hạ nhân quét dọn thật sạch sẽ, liền cũng bước ra ngoài.

Bên kia Ngọc Nương nhìn thấy, khóe miệng chứa một tia mỉa mai, đỡ lấy phần eo của nàng, dưới sự giúp đỡ của nha hoàn đi vào phòng của Cẩm Nương, nhìn một vòng phòng ngủ của Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình, thấy trên bàn trang điểm của Cẩm Nương có một cây trâm cài được khảm bằng Ngọc Bích, tiện tay cầm lấy nhìn xem, cây trâm kia có chút cũ kỹ, vừa nhìn thấy liền biết cây trâm này đã được sử dụng qua nhiều lần rồi, trước mắt nàng lập tức hiện lên dung nhan của một nam tử khuynh quốc, tưởng tượng bộ dáng của hắn cầm cây trâm này, nụ cười trên miệng càng trở nên ôn nhu, nàng đem cây trâm kia lập tức cất vào túi áo, xoay người liền đi.

Nha hoàn bên người Hồng Nhi nhìn thấy lại nóng nảy sốt ruột, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Nhị phu nhân, này... vật này không có giá trị gì, cần gì phải lấy đi, ngài muốn người khác nhìn thấy sao?"

Ngọc Nương nghe thấy rất tức giận, quay người lại, tiện tay tát một cái trên mặt của Hồng Nhi, trách mắng: "Ngươi mới vừa rồi thấy cái gì? Hả?"

Hồng Nhi bị đánh trên mặt càng nóng rát, đôi mắt đều đã đỏ hồng lên, nhưng không dám khóc, nghẹn nói: "Không có, nô tỳ cái gì cũng không nhìn thấy, Nhị phu nhân cái gì cũng không có làm."

Ngọc Nương nghe xong lúc này mới thay đổi vẻ mặt, được Hồng Nhi đỡ ra ngoài, nhìn thấy nhóm tiểu nha đầu đang dọn dẹp phòng ốc, tuy là bọn họ đều nhìn thấy sự việc xảy ra trong phòng, nhưng ai cũng không dám nhiều lời nửa câu, cúi thấp đầu xuống, sợ bị Ngọc Nương chú ý, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của chính mình, Ngọc Nương lúc này mới cảm thấy thỏa mãn mới chịu rời đi.

Lãnh Hoa Đình cuối cùng cũng mang theo Cẩm Nương cùng Vương phi trở về Giản Thân Vương phủ đã xa cách lâu nay, Thượng Quan Mai đã sớm dẫn người ra ngoài cửa chờ đợi, Lãnh Hoa Đường từ trên ngựa bước xuống, tới trước cửa xe ngựa của Lãnh Hoa Đình, vươn tay ra: "Tiểu Đình, Đại ca ôm đệ xuống."

Hiện tại bên cạnh Lãnh Hoa Đình đều có ám vệ, những ám vệ kia nhìn thấy việc này, vội vàng tiến đến bên cạnh xe ngựa, giúp Lãnh Hoa Đình vén mành lên, đầu tiên cầm xe lăn xuống, bên môi Lãnh Hoa Đường xuất hiện nụ cười, Tiểu Đình từ nhỏ chỉ để A Khiêm đỡ hắn, lúc này, A Khiêm không có ở đây, hắn nhất định không muốn những ám vệ kia tiếp cận hắn, Lãnh Hoa Đường vươn tay ra, lúc này càng trở nên kiên định, lại không nghĩ rằng, Lãnh Hoa Đình nhô đầu từ trong xe ngựa đi ra, tiện tay một chưởng đẩy hắn ra, bản thân xoay người nhảy lên một cái, vững vàng ngồi trên xe lăn, tên ám vệ kia lập tức tiến đến bên cạnh, giúp hắn đẩy xe lăn đi về phía trước.

Hai cánh tay của Lãnh Hoa Đình trở nên cứng ngắc, một lúc sau mới tức giận mà buông xuống, mặt không chút thay đổi đi theo Lãnh Hoa Đình, Cẩm Nương được Trương ma ma giúp đỡ, cũng xuống xe ngựa, bên kia có Tú cô ôm Dương nhi cùng đi xuống, Lãnh Hoa Đường vội vàng đi đến bên cạnh xe ngựa của Vương phi, thân thiết đỡ Vương phi xuống, vẻ mặt của Vương phi thản nhiên, trái lại cũng không cự tuyệt, nhưng mà trên xe ngựa bỗng chốc xuất hiện một ám vệ tầm trung niên lập tức đi đến bên cạnh Vương phi, ánh mắt đề phòng nhìn Lãnh Hoa Đường.

Lãnh Hoa Đường mệt mỏi lui xuống một bước, xoay người đi theo về phía cửa lớn, trước cửa Thượng Quan Mai chứng kiến toàn bộ sự việc, thở dài, bước đến đến bên người Vương phi, cúi người thi lễ nói: "Mẫu phi đi đường vất vả."

Vương phi cười nói: "Là Mai Nhi vất vả mới đúng, ta không có ở trong phủ, mọi chuyện trong Vương phủ, toàn bộ đều nhờ vào Mai Nhi giải quyết rồi."

Cẩm Nương tiếp nhận Dương nhi cũng đi tới đây, cúi người thi lễ: "Đại tẩu vẫn khỏe mạnh chứ?"

Bên môi Thượng Quan Mai xuất hiện ý cười, nhưng chỉ mới một nửa, ánh mắt lại nhìn về phía Dương nhi, chỉ nhìn thấy đứa nhỏ này bộ dạng béo tròn, khoác lên một cái áo choàng đỏ thắm, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng noãn vô cùng đáng yêu, một đôi mắt phượng mê người lại rất linh động, đôi tròng mắt đen láy sáng ngời, ngũ quan hết sức tinh xảo xinh đẹp, quả thật giống như phụ thân của bé, vô cùng xinh đẹp, tương lai sẽ mê chết người không đền mạng đi.

Dương nhi vừa nhìn thấy Thượng Quan Mai lập tức vươn tay về phía nàng, hai cái chân béo nịch không an phận giẫm đạp lên bụng của Cẩm Nương, thân thể chuyển động giống như một mái chèo thuyền đang múa may loạn xạ, cái miệng vẫn y y nha nha, như muốn để cho Thượng Quan Mai ôm lấy, Thượng Quan Mai nhìn thấy rất yêu thích, duỗi tay ra, Cẩm Nương sợ tới mức đem Dương nhi ấn vào trong lòng, ngượng ngùng nói với Thượng Quan Mai: "Đứa nhỏ này rất nghịch ngợm, Đại tẩu tốt nhất không nên ôm lấy nó."

Nụ cười trên mặt của Thượng Quan Mai cứng lại, ánh mắt cũng ảm đạm xuống, Cẩm Nương nhìn thấy không khỏi nhíu mày, khổ não nhìn về phía Vương phi, Vương phi ra hiệu với nàng, Cẩm Nương đành phải ôm Dương nhi đang ầm ĩ trong lòng đưa cho Thượng Quan Mai, cẩn thận nói: "Đại tẩu nên ngẩng cao đầu một chút, tiểu tử này quả thật là một tên trộm."

Thân thể Thượng Quan Mai trở nên cứng ngắc ôm lấy Dương nhi, nghe xong lời của Cẩm Nương, đã ngẩng đầu ra sau một chút, nhưng Dương nhi giống như đã sớm có chuẩn bị, nằm trong lòng nàng, đạp một cái lên bụng rồi bò lên về phía đầu của nàng, chỉ trong một lát, bàn tay nhỏ đưa lên, kéo cây trâm trên đầu của Thượng Quan Mai xuống, một mạch liền nhét vào trong miệng, Thượng Quan Mai bị bé kéo trên đầu cảm thấy đau đớn, nhưng vừa nhìn thấy bé muốn nhét cây trâm vào trong miệng, sợ tới mức lập tức hô to: "A, bỏ xuống, vật này không ăn được."

Cẩm Nương cười khổ đoạt lấy cây trâm vàng trong tay của Dương nhi, lập tức đi qua muốn ôm lấy Dương nhi từ trong lòng của Thượng Quan Mai, nhưng bàn tay của tiểu tử này gắt gao bám lấy vạt áo của Thượng Quan Mai không chịu buông tay, một tay kia ôm lấy cổ của Thượng Quan Mai, kiên quyết hướng về phía cổ của Thượng Quan Mai cọ cọ, toàn bộ nước miếng đều dính lên cổ của nàng, cảm thấy ngứa ngứa, lại mang theo hương sữa, Thượng Quan Mai cười nói với Cẩm Nương: "Đứa nhỏ này giống như rất thích ta, không sao, tiểu hài tử thì biết cái gì, để cho ta bế là được."

Cẩm Nương đành phải nhìn Dương nhi, tiểu tử này càng ngày càng giống như một tiểu yêu tinh, trước kia tên nhóc này có bao giờ phân biệt nam nữ chứ, tất cả đều bị nó đùa giỡn, hiện giờ tên nhóc này lại có thể nghe lời người khác nói, mới vừa rồi ở bên ngoài, lập tức ôm Thái tử mà hôn, hiện giờ thấy Thượng Quan Mai lại làm ra một bộ dạng như vậy: "Chỉ là do Đại tẩu xinh đẹp mà thôi, tiểu tử này, rất thích mỹ nữ a."

Một bên Vương phi nghe xong thuận tiện chỉa nhẹ một cái vào đầu của Cẩm Nương, sẵng giọng: "Dương nhi của chúng ta thích bá mẫu của nó thôi (chị dâu của phụ thân), thân cận với bá mẫu, lại bị con nói ra thành cái dạng gì rồi."

Thượng Quan Mai nghe thấy nở nụ cười, ôm Dương nhi đi vào trong, trên đường đi Dương nhi không phải nắm lỗ tai của nàng thì cũng kéo tóc của nàng, nàng cũng không để ý, không biết vì sao, thân thể nhỏ nhắn của Dương nhi, da thịt của bé lúc cọ lên cổ nàng, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác mềm mại, nàng vô cùng thích đứa nhỏ này, hơn nữa, Dương nhi cũng chỉ là kéo tóc nàng xuống, tuy kéo xuống rất đau, nhưng nàng cũng không khóc, nhẫn nhịn bé một chút, khi nhìn thấy Dương nhi làm cho khát vọng làm mẫu thân của nàng càng ngày càng mãnh liệt, ôm bé, lòng của nàng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cẩm Nương nhìn thấy khó có được người đầu tiên chịu ôm lấy bé như vậy, có thể chịu được Dương nhi, bên môi của nàng cũng xuất hiện nụ cười thật ấm áp, một đường đi theo, bên cạnh ngắm Dương nhi đang vỗ tay, cùng Thượng Quan Mai nói chuyện: "Đại tẩu, con của Thái tử phi chỉ sợ mới hơn một tuổi, ngày nào đó muội cùng Đại tẩu đi thỉnh an nàng."

Nói đến con của Thái tử phi, vẻ mặt của Thượng Quan Mai cũng xuất hiện nụ cười, trên đường đi nàng ôm Dương nhi có chút hổn hển, khi nói chuyện, vẫn không bị ảnh hưởng nhiều lắm, ngữ khí cũng rất thoải mái: "Ừ, đã hơn một tuổi rồi, bộ dáng rất giống điện hạ, chỉ là, không khỏe mạnh giống như Dương nhi, con cháu của hoàng gia, lớn hơn một chút đều phải học quy củ, đáng thương, mới hơn một tuổi đã phải học thỉnh an."

Cẩm Nương nghe thấy chọc một cái lên đầu của Dương nhi, âm thanh hung dữ: "Chúng ta cũng phải để cho tiểu tử này học một chút quy củ, nếu để cho tên tiểu tử này nghịch ngợm như vậy, sẽ trở thành con rết bay lên trời mất."

Phía bên kia Vương phi nghe xong cảm thấy không vui, từ trên tay của Thượng Quan Mai tiếp nhận Dương nhi, tức giận liếc mắt một cái với Cẩm Nương, quay lại cười với Thượng Quan Mai: "Mai Nhi, con nhìn xem Dương nhi của chúng ta rất đáng yêu, đứa nhóc này làm sao lại có một mẫu thân hung dữ như vậy chứ, luôn kiếm cách dạy dỗ Dương nhi của chúng ta."

Thượng Quan Mai nghe thấy cũng bật cười: "Cũng không phải như vậy, thôi được rồi, Dương nhi, về sau đi theo bá mẫu được không, rời xa mẫu thân hung dữ của cháu nha."

Dương nhi đang nằm trong lòng Vương phi, giống như nghe hiểu điều này, nhìn Thượng Quan Mai há miệng ra cười thật lớn, giống như một đóa hoa sơn trà mới bắt đầu nở, hồn nhiên lại xinh đẹp như vậy, một bên Lãnh Hoa Đường vẫn một mực im lặng không nói lời nào, hắn cảm thấy đứa nhỏ này rất giống Tiểu Đình, trước đây Tiểu Đình cũng đều nở nụ cười như vậy, hắn nhất thời ngưng đôi mắt lại, phụ họa theo nói: "Nếu Mai Nhi thích, rảnh rỗi nên để cho Dương nhi đến viện của chúng ta nhiều một chút để chơi đùa cũng tốt."

Cẩm Nương cảm thấy ánh mắt của Lãnh Hoa Đường có chút kỳ lạ, tuy là nhìn không có ác ý, nhưng trong lòng của nàng lại dâng lên một cảm giác bất an, chỉ là cũng không tiện cự tuyệt lời này, đây cũng là chừa mặt mũi cho Thượng Quan Mai, làm sao có thể nói không cho Thượng Quan Mai tiếp cận Dương Nhi được.

"Nghe nói tỷ tỷ của muội cũng đang mang thai, như vậy nàng chừng nào thì sinh?" Cẩm Nương đành phải khéo léo chuyển đổi đề tài, bản thân bọn họ cũng sắp có đứa nhỏ rồi, tốt nhất đừng nên chú ý đến con của nàng.

"Ừ, tháng sau sẽ sinh." Thượng Quan Mai vừa nghe thấy lời này, sắc mắt lập tức trầm xuống, nhàn nhạt nói ra.

Cẩm Nương nghe thấy giọng nói không một chút tức giận của nàng, cũng không muốn tiếp tục loại đề tài này nữa, rất nhanh đã đến trong viện của Vương phi, Lãnh Hoa Đường vẫn cùng đi theo, Cẩm Nương cũng nán một chút trong viện của Vương phi, nhưng cũng phải quay về viện của mình, mới vừa đứng dậy hành lễ muốn lui xuống, Lãnh Hoa Đình lại liếc mắt ra hiệu cho nàng, nàng khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Vương phi vừa vào cửa lại cảm thấy mệt mỏi, trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, tất cả vật phẩm đều được sắp đặt giống trước khi bà rời khỏi, trong lòng bà cũng biết đây cũng là do Thượng Quan Mai một tay sắp xếp ổn thoả, thuận tiện khen ngợi nàng vài câu, lập tức đi vào trong thay quần áo.

Lãnh Hoa Đường vẫn để ý đến hành tung của Vương phi, đứng ở trong phòng cũng không thể xen vào cuộc nói chuyện của Cẩm Nương với Thượng Quan Mai, Cẩm Nương cũng không để ý đến hắn, nhưng có Thượng Quan Mai ở đây, hắn cũng không đến mức xấu hổ như vậy, nhìn thấy Vương phi lại xuất hiện, ngồi ở chính đường cùng Dương nhi chơi đùa, ánh mắt hắn lại càng thêm phức tạp.

Lãnh Hoa Đình nhìn thấy vậy khóe miệng chứa tia cười lạnh, nói với Vương phi: "Nương, người mang Dương nhi đi gặp phụ thân đi."

Vương phi nghe thấy ngẩn người ra, lúc này mới phản ứng kịp, làm sao lại có thể quên được việc này chứ, trách không được vẻ mặt của Lãnh Hoa Đường có gì đó kỳ lạ, không khỏi cảm thấy vô cùng lo lắng, vội nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nên mang Dương nhi đi gặp Vương gia, ông ấy... Nếu biết, nhất định sẽ rất vui mừng." Nói xong, cầm khăn lau khóe mắt nhưng lại không chứa một giọt nước mắt nào.

Cẩm Nương lúc này cũng hiểu rõ ý tứ của Lãnh Hoa Đình không cho mình rời khỏi phòng chính là việc này, trong lòng nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, không biết Vương gia làm sao có thể lừa gạt được Lãnh Hoa Đường, thuận tiện cũng đứng lên, vẻ mặt thê lương lập tức theo sát Vương phi đi về phía nội đường.

Vừa đi đến phòng Vương gia nằm dưỡng bệnh, Cẩm Nương chợt ngẩn ra, trước cửa có hai thị vệ đang đứng canh, nhìn vẻ mặt cũng không phải là người của Vương phủ, Vương phi nhìn thấy hai người kia, ngược lại rất khách khí với bọn họ: "Vất vả cho hai vị, thân thể của Vương gia ra sao?"

Qủa thật có một người tiến lên hành lễ cẩn thận trả lời: "Bẩm Vương phi, Vương gia vẫn bình thường." Nói xong, bản thân lập tức tránh ra một chút, Vương phi vén mành đi vào, Cẩm Nương cũng ôm Dương ca nhi đi theo vào, nhưng lúc này một thị vệ duỗi tay ra nói: "Thái tử điện hạ có lệnh, trừ bỏ Vương phi, ai cũng không thể tiếp cận Vương gia."

Lãnh Hoa Đường nghe thấy lớn tiếng quát: "Hai vị cũng thật không nể tình, sao lại có thể ngăn cản con trai cùng con dâu vào thăm Vương gia chứ, các ngươi trở về bẩm báo lại với Thái tử điện hạ, nói rằng Vương phi đã hồi phủ, không cần các ngươi bảo vệ cho Vương gia nữa."

Hai người kia nghe thấy cũng không để ý, ánh mắt cũng không thay đổi một chút nào, làm như không nghe thấy lời nói của Lãnh Hoa Đường.

Cẩm Nương lại nhu thuận lui về một bước, nàng cũng không có ý muốn đi theo vào, thật sự Vương gia hiện giờ e rằng đã trở về phòng rồi, lúc nãy vừa mới quay trở về sân, đã không nhìn thấy hành tung của vị ám vệ mà Vương gia đã giả trang đâu cả, chuyện này đã được sắp xếp rất ổn thỏa rồi, không chừng ngày mai Vương gia đột nhiên sẽ trở nên tốt hơn rất nhiều, chỉ là lúc này nhìn thấy Lãnh Hoa Đường vô cùng khẩn trương, chẳng lẽ lúc trước, thật sự chính là hắn phái người ra tay với Vương gia sao?

Ngay sau khi Vương phi đi vào, liền quay trở lại, khóe mắt vẫn mang theo một chút ướt át, vừa đi ra khỏi cửa, lập tức nói với Cẩm Nương: "Ôm Dương nhi vào đi."

Thị vệ kia nghe thấy Vương phi nói vậy, cũng tránh sang một bên, nhưng vẫn chỉ cho mình Cẩm Nương ôm Dương nhi đi vào phòng, Lãnh Hoa Đường cùng Lãnh Hoa Đình đều ở bên ngoài, lúc này sắc mặt của Thượng Quan Mai cũng không tốt, không biết vì sao Thái tử điện hạ lại phòng bị như vậy, nếu như làm việc này vào thời gian trước thì cũng đúng, Giản Thân Vương là một người mang tội danh, triều đình phái người tới giám thị là chuyện thường tình, nhưng mà phải hiện tại Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, giải trừ lệnh cấm đối với Vương gia, làm sao Thái tử vẫn cho người canh giữ như lúc còn đang phạm tội chứ? Ngay cả muội muội cũng đề phòng như vậy.

Cẩm Nương đi vào phòng, nhìn thấy Vương gia đã ngồi ở trong phòng, trong phòng còn một người, chính là vị ám vệ lớn tuổi kia, Vương phi đang ngồi bên cạnh Vương gia, Cẩm Nương nhìn thấy cảm giác rất mơ hồ, nhất thời không biết ai thật sự là Vương gia.

"Mang Dương nhi mang đến đây." Vương gia cười đến rất trong sáng, duỗi tay hướng về phía Dương nhi, Dương nhi cảm thấy không vui, chỉ hướng về phía vị ám vệ lớn tuổi kia.

Vương gia cười nhìn sang, vỗ xuống cái mông của bé, sẵng giọng: "Xú tiểu tử, gia gia trên xe vẫn ôm ngươi, bây giờ lập tức trở mặt sao?" Nói xong liền ôm lấy Dương nhi, ở trước ngực của bé chọc cho mấy cái vào đó, đây chính là trò chơi mà ông cháu hai người vẫn thường chơi, Dương nhi cảm thấy rất nhột, lập tức khanh khách nở nụ cười, hai tay đưa ra chơi đùa với tóc của Vương gia.

Cẩm Nương lúc này mới hiểu rõ mọi chuyện, Vương gia quả thật đã khôi phục thân phận, mà người giả trang Vương gia chính là vị ám vệ lớn tuổi kia, nằm lâu như vậy quả thật làm khó cho hắn.

Vương gia ôm Dương nhi đùa giỡn một trận, mới đưa bé lại cho Cẩm Nượng, lại quay trở về giường nằm xuống, trừng mắt nhìn Vương phi, Vương phi lập tức hiểu ý, đột nhiên lập tức phát ra giọng vui mừng: "Vương gia, Vương gia, người... người đã tỉnh rồi sao, mau nhìn, đây là Dương nhi, là cháu của chúng ta, ông trời thật là có mắt, Dương nhi quả là phúc tinh của chúng ta, vừa vào gia gia đã tỉnh lại."

Cẩm Nương ban đầu nghe thấy ngẩn ra, lập tức hiểu rõ cũng hùa theo lớn tiếng kêu lên: "Phụ vương, phụ vương, người quả thực đã tỉnh rồi, chuyện này thật tốt quá." Nói xong nhéo một cái vào đùi của mình, lập tức trên khóe mắt xuất hiện nước mắt, đi nhanh ra ngoài kêu lên: "Tướng công, tướng công, phụ vương đã tỉnh, phụ vương đã tỉnh."

Lãnh Hoa Đình ở bên ngoài nghe thấy vẻ mặt trở nên rất vui mừng, trong đôi mắt phượng lập tức tràn đầy nước mắt, đẩy xe lăn đi vào phòng, hai thị vệ kia nhìn nhau, cũng không tiến lên ngăn cản, để mặc cho hắn đi vào, Lãnh Hoa Đường so với Lãnh Hoa Đình càng vội vàng hơn, giành trước một bước đi vào phòng.

Vương gia đang nằm ở trên giường, vương phi bên cạnh vẫn còn cầm khăn lau khóe mắt, Cẩm Nương cũng ôm đứa nhỏ khóc theo, trong phòng một mảnh kích động vui mừng, Lãnh Hoa Đường nhìn thấy thân thể cứng ngắc, ánh mắt gắt gao trừng mắt nhìn Vương gia nằm trên giường.

Tròng mắt trong trẻo của Vương gia đúng lúc cũng nhìn về phía hắn, hai người đối diện nhau trong khoảnh khắc, khuôn mặt của Lãnh Hoa Đường cũng trở nên càng ngày càng trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Vương gia nhìn nhìn thẳng tới đây, như là muốn xuyên qua linh hồn của hắn, theo bản năng, hắn muốn né tránh, Lãnh Hoa Đình ở phía sau ngăn cản hắn lại, cười lạnh nói: "Không phải ngươi luôn miệng muốn nhìn thấy phụ vương sao? Hiện giờ phụ vương đã tỉnh lại, ngươi lại muốn đi đâu?"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx