sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 157 phần 2

Hỉ Quý vừa nghe, ánh mắt đã sáng lên, cửa hàng của Vương phủ ở thành Đông có thể sánh bằng của hồi môn của Cẩm Nương rộng hơn rất nhiều, vốn việc làm ăn ở thành Đông đã làm hưng thịnh cả một nhà, nghe nói, lẫn vào trong đó còn có vài vị hoàng thân quốc thích góp phần, phu nhân có thể để cho hắn đi xử lý, thì phải là thực coi trọng năng lực của hắn, nghĩ đến đây, trong lòng của Hỉ Quý rất cảm kích, lại hưng phấn, một bộ dạng nóng lòng muốn thử, cả người đều thể hiện vẻ mặt ngày càng tỏa sáng hơn.

Một bên Song Nhi nhìn thấy vừa muốn cười, vừa lúc Phong Nhi từ sau đi ra, nhìn thấy biểu tình của nàng, không khỏi ở sau nàng gõ xuống đầu của nàng, nhíu mày, nháy mắt một cái.

Vẻ mặt của Song Nhi lập tức nhiễm một tầng đỏ ửng, tựa đầu rụt vào trong cổ áo.

"Dạ, phu nhân, nô tài tuân theo phân phó." Hỉ Quý cung kính trả lời.

Cẩm Nương lại nhìn xem cảm thấy không còn chuyện gì nữa, liền lại hỏi: "Hỉ Quý ca ca, trước kia chỉ hôn cho huynh cùng Lục Liễu, nhưng nghe thấy ngữ khí của Tú cô không thích nàng, hiện giờ ta liền hỏi ý tưởng của chính huynh, nếu huynh cũng cảm thấy không thích nàng, ta đây sẽ có quyết định khác."

Hỉ Quý nghe vậy ánh mắt buồn bã, nhìn Tú cô liếc mắt một cái, Tú cô vừa lúc trừng mắt hắn, hắn chậm rãi, sau một lúc lâu mới nói: "Nô tài toàn bộ nghe theo ý của phu nhân, nhưng mà Lục Liễu nàng, đã bị chỉ hôn, nếu lui lại, chỉ sợ là phá hủy thanh danh của nàng, nô tài cảm thấy, có chút có lỗi với nàng."

Cẩm Nương nghe thấy trong lòng liền kính trọng hơn với Hỉ Quý hơn vài phần, Hỉ Quý là người chân thành, nhìn ra được, hắn đối với Lục Liễu cũng không phải yêu thích, lúc xưa khi gặp mặt, chính là tâm tình của thiếu niên mà thôi, một cô nương xinh đẹp hắn yêu thích cũng là bình thường, sau một thời gian, tính tình của một người chính là yếu tố quan trọng nhất, nếu không phù hợp, bộ dạng ưa nhìn cũng vô ích.

"Việc này huynh cũng đừng để ý, đối với nàng ta sẽ tự mình an bài, tính tình của nàng nếu tốt, ta sẽ gả cho nàng vào một gia đình tốt, nếu vẫn như trước kia, vậy cũng không thể trách được ta." Cẩm Nương khoát tay nói.

Hỉ Quý nghe xong cũng không nói cái gì nữa, nhìn thấy cũng không còn chuyện gì nữa, liền đứng dậy hành lễ cáo lui.

Tú cô lại nghiêng đầu, nhìn sắc mặt vẫn còn đỏ ửng của Song Nhi, đột nhiên nói: "Nha đầu, ngươi vừa rồi đã nhìn thấy, con ta như thế nào?"

Song Nhi bị hỏi ngơ ngẩn, lập tức đỏ mặt, bụm mặt lại liền chạy trốn vào phòng, vừa chạy vừa sẵng giọng nói: "Tú cô, nào có người hỏi cô nương người ta như vậy."

Tú cô nghe xong cũng nở nụ cười, lấy trán của mình chạm vào mặt của Dương ca nhi, cười nói: "Dương ca nhi, một lát nữa Tú cô cũng tìm thê tử cho con? Được không?"

Phong Nhi đem Song Nhi đang chạy trốn vào phòng kéo lại, sẵng giọng: "Ngươi xấu hổ cái gì mà xấu hổ chứ, trước tiên phu nhân còn muốn đi đến viện của Thế tử phi, ngươi không đi theo, lại chạy trốn lười biếng sao."

Song Nhi bị nàng nói khuôn mặt càng đỏ hơn, nhéo góc áo, nhưng cũng không hề ngại ngùng, nâng đầu lên, đi qua lấy áo choàng của Cẩm Nương: "Phu nhân, bây giờ đi sao?"

Cẩm Nương cười liếc nhìn nàng một cái, dẫn đầu đi.

Thượng Quan Mai đang lo lắng ngồi ở bên Linh muội đong đưa ở phía trước, ánh mắt hơi ướt át lấy tay kiểm tra trán của Linh muội, nói với Thị Thư: "Dường như đã hạ sốt một chút, nhưng mà chỉ sợ đến buổi tối, lại phát sốt, ai, đứa nhỏ này, cần phải sớm khỏe mạnh mới được."

Thị Thư ở một bên khuyên nhủ: "Sẽ tốt thôi, Lưu thái y đã nói, chỉ cần phát sốt không gây ảnh hưởng cho phổi, sẽ không có chuyện gì."

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Song Nhi vén mành tiến vào, có chút kinh ngạc, phu nhân đã tới, tại sao trong viện không có tiểu nha đầu nào bẩm báo?

Thượng Quan Mai vừa nhấc đầu, nhìn thấy mày liền chau lại, nhưng con ngươi tiếp tục nhìn xuống, hướng về phía Linh muội.

Cẩm Nương cũng không để ý, cười đến gần nói: "Linh muội hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi chứ?"

Thị Thư vội đi dọn dẹp đem ghế lại cho Cẩm Nương, lại đi pha trà, Thượng Quan Mai nâng mắt lên nói: "Vẫn phát sốt, không thể cho uống thuốc được, ai."

Cẩm Nương nghe xong cũng đưa tay kiểm tra trán của Linh muội nói: "Lấy chút vải đến đây, dính chút rượu, để cho Linh muội nắm trong tay đi, tiểu hài tử, nóng nhất chính là trong lòng bàn tay, thuốc kia để nhũ mẫu uống, dược tính vào sữa, cũng sẽ hữu hiệu giống nhau."

Thượng Quan Mai nghe thấy nâng mắt lên nhìn Cẩm Nương, trên mặt hiện lên một chút cười khổ nói: "Đệ muội luôn thiện lương như vậy, cũng không sợ nàng tương lai sau khi lớn lên sẽ..."

"Không phải do Đại tẩu nuôi dưỡng lớn nàng sao? Tính cách của Đại tẩu, ta tin tưởng." Cẩm Nương không đợi nàng nói xong, nhân tiện nói, vừa xoay đầu, không thấy Lạc Hà, liền cười hỏi: "Như thế nào không thấy Lạc Hà Quận chúa?"

"Nói là đi đến hoa viên dạo một chút, mẫu thân của nàng, trước kia chính là bạn khăn tay giao của Lưu phi nương nương." Thượng Quan Mai thản nhiên nói.

Lời này, nói ra nghe có chút không đầu không đuôi, nhưng Cẩm Nương cũng nghe ra ý tứ của nàng, song vẫn mỉm cười nói: "Ta biết, ta cũng nhìn ra được suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng mà, loại chuyện này, nếu người ta không quan tâm về khuê danh nhã nhặn của mình thì ta cũng chỉ chờ xem nàng xấu mặt, nếu là người hiểu chuyện, khẳng định là ở đây bồi Đại tẩu, ta cũng vẫn hoan nghênh nàng, hơn nữa, biết nàng là biểu muội của Đại tẩu ta cũng sẽ đối đãi như thân nhân của chính mình, nếu không phải, ta cũng không phải là người dễ dàng bị người ta khi dễ."

Thượng Quan Mai nghe thấy trên mặt liền nổi lên ý cười, thanh âm cũng thấp xuống, sau một lúc lâu, thở dài, nói với Cẩm Nương: "Muội hiểu được là tốt rồi, người là do ta mang đến, ta cũng không còn cách nào, hi vọng muội có thể hiểu được nỗi khổ của ta, dù sao, người kia cũng là tướng công của ta, có thể cứu được một mạng, ta cũng sẽ không buông tha cho bất kỳ hi vọng nào."

Nói xong, lại dừng một chút, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia chua xót, âm thanh nghẹn ngào nói: "Có đôi khi, biết rõ người đó không đáng giá, nhưng mà lại không buông xuống được, ta trở về nhà mẫu thân lâu như vậy, trong nhà cũng đã khuyên ta không ít, nhưng mà... Nhưng tâm của ta nhất quyết không xoay chuyển, đệ muội, muội yên tâm, ta chỉ là bên ngoài làm theo yêu cầu của các nàng, còn có thể thành công hay không, không phải là vấn đề của ta, để nàng tự mình làm, hi vọng muội có thể lượng thứ cho ta."

Cẩm Nương nghe liền thở dài một hơi, tâm tư của Thượng Quan Mai nàng cũng có thể lý giải, ngày ấy Lạc Hà tiến phủ, Cẩm Nương đều đem gia thế quan hệ của Lạc Hà điều tra qua một lần, biết nàng là người của Lưu phi nương nương, tuy rằng không biết Lưu phi nương nương sử dụng chiêu này có ý đồ gì, có phải còn có ý đồ sâu bên trong hay không.

Nhưng mà, mọi người đến đây, cũng không thể nằm chịu đòn đi, lúc sinh, thiếu chút nữa đau đớn giữa hai sinh mệnh cho tới nay trong lòng của nàng vẫn còn sợ hãi, cho nên, nàng âm thầm đem những nha hoàn Nhị đẳng trong viện của Thượng Quan Mai, các nha hoàn giống cấp bậc với nhau thì thay đổi một nửa, những người khác nàng cũng đã mua chuộc, trước kia nàng đã hiểu được, lá chắn thâm sâu trong đấu tranh đại viện, thà nói là nhóm chủ tử, không bằng nói chính là các nô tài, chỉ cần đem nô tài trong viện Thượng Quan Mai nắm giữ, thì trong viện Thượng Quan Mai hầu như mọi chuyện đều có thể tiết lộ ra, không có việc gì có thể giấu qua mắt nàng được.

"Tâm tư của Đại tẩu ta có thể thông cảm, nhưng mà, Đại tẩu, tẩu vẫn nên buông xuống hoài niệm đi, người như vậy, thật sự không đáng giá, súc sinh cũng không bằng, cho dù là có thể phóng thích hắn, bản tính của hắn làm sao sửa cũng không xong, hơn nữa, hiện giờ hắn ngay cả... Ai, thân phận của hắn còn thật sự không rõ ràng, nếu thật sự là... Thật sự là nhi tử của Nhị thúc, vậy cũng phạm vào tội thông địch bán nước, ai lại có thể cứu hắn được đây? Tẩu không cần bị người khác lừa gạt như vậy." Cẩm Nương chân thành khuyên nhủ.

Thượng Quan Mai nghe thấy nước mắt đều đã che phủ, liều mạng lắc đầu nói: "Không cần nói nữa, không cần nói nữa, đệ muội, chuyện này ta đã từng muốn, cho dù là, cho dù là đi theo hắn lưu đầy, chỉ cần người đó còn sống, ta đều tình nguyện, chỉ cần hắn rời xa sự mê hoặc, cho hắn cơ hội hắn sẽ tốt hơn."

Cẩm Nương biết khuyên nữa cũng vô dụng, liền đổi đề tài, sau khi ngồi một hồi, đang muốn đứng dậy, bên kia liền có tiểu nha đầu vén mành tiến vào bẩm báo: "Phu nhân, nhị gia hồi phủ, nhưng mà, mới vừa rồi, khi quay về viện, ở bên hồ gặp Lạc Hà Quận chúa, Lạc Hà Quận chúa đã ngăn nhị gia lại để trò chuyện."

Cẩm Nương nghe vậy thần sắc thản nhiên nói: "Được, đã biết, ngươi đi đi."

Thượng Quan Mai nhìn thấy sắc mặt cũng trở nên nặng nề, trong mắt hiện lên sự giận dữ: "Đệ muội thật đúng là hảo thủ đoạn, hiện giờ, người trong viện của ta, toàn bộ chỉ lấy muội làm chủ tử."

Cẩm Nương nghe cũng không để ý, cười nói: "Đại tẩu chỉ cần biết, ta đối với tẩu cũng không có ác ý là được, làm như thế, mặc dù có chút không tốt, nhưng đã từng trải qua hai lần “ưu đãi”, thứ nhất, dĩ nhiên ta phải tự bảo vệ mình, ta không hại người, nhưng cũng không thể để cho người hại ta lần nữa, nhất là Dương ca nhi của ta. Thứ hai, cũng là bảo vệ cho chính Đại tẩu, hiện giờ Đại ca thành cái dạng này, phụ vương cùng mẫu phi đều đối xử với tẩu cũng không khác lúc truóc, nhưng chỉ sợ có người cao tay khi dễ tẩu, hoặc là, sẽ có người cố ý động tay động chân trên người Linh muội, dẫn tới việc ta và tẩu xảy ra mâu thuẫn, không bằng ta đem toàn bộ người trong phủ quản lý, Đại tẩu chỉ cần chú ý an tâm mà sống là được, tất nhiên cũng sẽ không có người hại đến trên người nữ nhi của tẩu."

Thượng Quan Mai vừa nghe, sắc mặt dịu đi một chút, lời nói của Cẩm Nương thẳng thắn thành khẩn như vậy, nàng cũng không cần để ý đến những chuyện quấy nhiễu nữa, trực tiếp nói lên dụng ý của nàng, kỳ thật, hiện giờ toàn bộ việc trong Vương phủ đều nằm trong tay Cẩm Nương, nàng phải bảo toàn chính mình thật tốt, bản thân nàng cũng chỉ có thể chống đỡ được phần nào, căn bản là vô lực chống cự, như vậy cũng tốt, cũng làm cho nàng mất cảnh giác với mình, chỉ cần chính mình thành thật mà sống, Cẩm Nương sẽ không làm gì nàng cùng Linh muội.

"Như thế... Cũng tốt, ta hiểu được. Nhưng mà, muội không đi đến hồ sao?" Thượng Quan Mai trong giọng nói có chút chế nhạo, Cẩm Nương nghe thấy không khỏi giương miệng, nhìn bên ngoài liếc mắt một cái, căm giận nói: "Không đi, nếu là hắn dám trêu chọc hoa đào, ta liền đâm vào đôi mắt nhìn hoa đòa của hắn."

Thượng Quan Mai nghe vậy không khỏi buồn cười, nhưng trong lòng đau xót, suy nghĩ về Lãnh Hoa Đường đang ở trong lao ngục chịu tra tấn, sắc mặt lại ảm đạm xuống, Cẩm Nương thấy cũng không còn chuyện gì, vẫn là nên đứng dậy đi thôi.

Cẩm Nương mang theo Song Nhi đi về phía viện của mình, đã thấy Lãnh Hoa Đình thật sự cùng Lạc Hà vẫn đứng ở bên hồ nói chuyện, dựa vào tính tình của Lãnh Hoa Đình mà nói, hắn đã sớm nhìn ra tâm tư của Lạc Hà, hẳn là đã sớm quay đầu đi rồi mới đúng, như thế nào hai người này còn đứng cùng nhau?

Không phải lại có những con thiêu thân khác đi, Cẩm Nương thở dài, đối với yêu nghiệt nhà mình liếc mắt một cái, liền xoay người, hướng về phía khác đi đến, tâm của nam nhân, nếu đã thay đổi, cho dù lấy dây thừng cột vào cũng vô ích, chỉ có dựa vào mị lực của mình hấp dẫn hắn trở về, mới là đạo lý đúng đắn, nhưng mà, nàng đối với yêu nghiệt nhà mình đủ tự tin, ở trong mắt của hắn, nàng là tốt nhất, đẹp nhất, tiểu nhân không phải đang bày trò cho nàng ghen hay sao, muốn nàng rời đi tướng công? Không để cho bọn họ được như ý.

Quả nhiên Cẩm Nương đi không bao xa, bên kia Lãnh Hoa Đình nghiêng đầu, nhìn thấy thân ảnh của Cẩm Nương, liền ném Lạc Hà, đi nhanh tới, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.

Cẩm Nương thấy vậy liền giương miệng lên, mình và mỹ nữ ước hội, bị bắt gặp, còn hướng về phía nàng bày ra khuôn mặt không vui vẻ, đây là cho ai xem chứ? Hừ, quay đầu tiếp tục đi, làm như không phát hiện sắc mặt người nào đó đã đen như đít nồi.

"Nương tử nàng đứng lại!" Lãnh Hoa Đình chân dài sải bước, chỉ cần hai ba bước, liền vượt qua Cẩm Nương, duỗi ra tay liền túm lấy nàng, cầm trong tay cái gì đó đang phát sáng phe phẩy.

"Nàng xem đây là cái gì?" Lãnh Hoa Đình đem đồ vật đưa đến trước mặt Cẩm Nương.

Cẩm Nương chớp mắt nhìn, cảm thấy có chút quen mắt, là cái vòng cổ bằng ngọc trai, hình như đã đánh mất, như thế nào lại ở trong tay của hắn chứ?

"Hình như là của thiếp, quả thật đã thất lạc, chàng làm sao nhặt được nó?" Cẩm Nương khó hiểu hỏi.

"Còn hỏi ta làm sao nhặt được sao?" Đôi mắt phượng xinh đẹp của Lãnh Hoa Đình tràn ngập ghen tuông, nhìn về phía Cẩm Nương đôi mắt đã muốn phun hỏa, bầu không khí chua bay đầy trời, phỏng chừng nếu như lúc này có mưa, cũng có thể biến hóa thành một trận mưa chua.

Cẩm Nương nhìn thấy thần sắc của hắn không đúng, liền ở trong đầu hồi tưởng lại, nghĩ một lúc lâu sau, cũng không nhớ ra được, vật này làm sao mà đánh mất, đành phải hạ xuống âm thanh mềm mại hỏi: "Thiếp thật sự nhớ không rõ, chỉ là một chiếc vòng cổ, lại không có mấy quý trọng, đã đánh mất thì liền đánh mất, làm sao còn nhớ rõ nhiều như vậy, cũng không phải vật đính ước tướng công đã tặng thiếp, thiếp làm gì để ý trong lòng chứ?"

"Nhưng mà vật này rơi vào tay của Lãnh Thanh Dục, nàng nói đây là như thế nào?" Lãnh Hoa Đình nghe nàng nói không đem vật này để trong lòng, sự ghen tuông trong lòng đã phai nhạt đi chút ít, bất quá, vẫn còn nghi hoặc, vật bên người của Cẩm Nương, làm sao lại rơi vào tay Lãnh Thanh Dục, lại để cho Lạc Hà cầm.

Vừa nói đến Lãnh Thanh Dục, Cẩm Nương rốt cục nghĩ tới: “A” một tiếng, vỗ vỗ đầu của mình, hung hăng nói: "Đã nghĩ tới, thì ra là do hắn nhặt được, tướng công còn nhớ không, thiếp lần đầu tiên đến phủ Thái tử, bị tên tiểu tử kia khi dễ, phá hủy váy của thiếp, thiếu chút nữa làm cho thiếp bị quăng ngã xuống, thì ra là do hắn nhặt đi, thật là, nếu không liền ném đi, đưa ta, lấy cái này đến đây, bọn họ đang âm mưu chuyện gì chứ?"

Vừa nói như vậy, Lãnh Hoa Đình cảm thấy yên tâm hơn, phải biết rằng vật gì bên người Cẩm Nương, bị người không biết quỷ không hay mà lấy được, nếu người nọ có sát tâm đối với Cẩm Nương, vậy cũng thực nguy hiểm, vừa rồi Lạc Hà đem thứ này đưa cho hắn, cũng đã giải thích lý do, phản ứng đầu tiên của hắn đó là sự ghen tuông nổi lên bay đầy trời, nhưng mà, rất nhanh liền cảm thấy lo lắng.

Hắn tin nương tử của hắn không phải là người tùy ý lưu tình, lại càng không phải là một người hoa tâm, ở Giang Nam, trong phủ cùng Lãnh Thanh Dụ cũng không ít ngày, tiểu tử kia mặc dù có một chút tâm tư riêng, nhưng coi như thủ lễ, mà nương tử nhà mình cũng là người vô tâm vô phế, căn bản là không phát hiện nam nhân khác đối với nàng có tình, ngay cả Thái tử, cũng như thế, điều này làm cho lòng của hắn vui mừng tự hào. Sao lại chỉ vì cái vòng cổ không quan trọng này liền hoài nghi Cẩm Nương?

"Đã như vậy, cũng thật dễ dàng, chúng ta trở về phòng thôi, vật này, một lát sau ta sẽ ném đi, để nam nhân khác lấy qua, nàng không được mang theo." Tất cả u ám trên mặt của Lãnh Hoa Đình đều đã tan đi, đem vòng cổ kia thu lại, kéo theo Cẩm Nương quay trở về.

Cẩm Nương cũng dừng chân không chịu đi theo hắn nói: "Thiếp phải đến hỏi Lạc Hà, thứ này sao lại rơi vào trong tay của nàng ta."

"Quay đầu lại, ta có chuyện lớn muốn thương lượng cùng nàng.” Lãnh Hoa Đình đưa tay kéo nàng đi, liền đem Cẩm Nương ôm vào trong ngực, nửa ôm nửa buông lỏng đi về phía trong viện.

Cẩm Nương vừa nghe có đại sự, liền buông tha cho nghi hoặc kia, ngoan ngoãn cùng hắn trở về phòng, vừa vào phòng, nhìn thấy Dương ca nhi ngủ, hai vợ chồng trẻ liền thả lỏng nhẹ nhàng bước đi, nhẹ chân nhẹ tay bước vào trong phòng trong, đóng kỹ cửa lại.

"Nương tử, hiện giờ tình thế quá mức khẩn trương, nhưng Hoàng Thượng vẫn ngu muội như vậy, nhạc phụ lại ở biên quan, tùy lúc đều có nguy hiểm, ta nghĩ..." Lãnh Hoa Đình ngồi đối diện với Cẩm Nương, nghiêm mặt lại nói với Cẩm Nương, đôi mi thanh tú ngày càng nhíu lại, đã sắp thành một ngọn núi.

"Là muốn khuyên Thái tử bức vua thoái vị sao?" Cẩm Nương tiếp lời nói, tâm tư tướng công nhà mình, nàng vẫn có thể đoán được, hơn nữa, đó cũng chính là lý tưởng của nàng, nhưng mà, ngôi vị hoàng đế nếu bản thân mình không thể đảm đương trách nhiệm, vậy không bằng để cho người khác có năng lực, Thái tử là người có tài có đức, lại từng đáp ứng với chính mình, lúc hắn còn sống cũng sẽ không làm khó xử Giản Thân Vương phủ, nếu như vậy, tại sao không phù trợ Thái tử đăng cơ?

"Đúng vậy, nhưng Thái tử vẫn do dự, hắn không muốn bêu danh hành thích Hoàng Thượng, Thái tử phi cũng khuyên qua, nhưng hắn vẫn không chịu hạ quyết tâm, nếu tiếp tục do dự, ta sợ nhạc phụ sẽ không chống đỡ được." Lãnh Hoa Đình gấp đến độ muốn đứng lên, ở trong phòng đi lại.

"Lục hoàng tử cùng Lưu phi nương nương có động tĩnh gì không?" Cẩm Nương hỏi, thuận tay đưa hắn kéo quay về ghế, đi qua đi lại như vậy quả thật làm cho nàng muốn hoa cả mắt.

"Bây giờ còn chưa thấy có chuyện gì, nhưng mà, Lưu phi gần đây có qua lại với đại thống lĩnh của Vũ Lâm Quân, tương đối thân thiết, hơn nữa, nghe khẩu khí của Thái tử, Hoàng Thượng giống như muốn thu hồi quân lệnh doanh trại Tây Sơn, đây là việc không có lợi với Thái tử." Lãnh Hoa Đình bưng lên tách trà, uống một ngụm, lại nói: "Theo ta thấy, Lưu phi nương nương chỉ sợ cũng nổi lên lòng riêng, hơn nữa, mới vừa rồi khi ta hồi phủ, thái độ của Lục hoàng tử rất khác thường trở nên nhiệt tình khách khí, còn nói muốn tới quý phủ viếng thăm mẫu thân, rất kỳ lạ."

"A, tướng công, chàng nói, nếu làm cho Lục hoàng tử bức vua thoái vị, đến lúc đó, chúng ta ngư ông đắc lợi, chàng nói được không?" Cẩm Nương đột nhiên ánh mắt sáng lên, hưng phấn nói.

Lãnh Hoa Đình nghe xong ánh mắt sáng quắc nhìn Cẩm Nương, sau một lúc lâu, mới nhéo cái mũi của nàng nói: "Nàng càng ngày càng thông minh, ừ, biện pháp này không phải là không được, nhưng mà phải tính toán chu đáo một chút thì hơn, được, chúng ta lại thương lượng một chút."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx