sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Chương 163 phần 1

Chương 163

Lời này xem như là chạm đến chỗ đau của Vân Nương, nàng vốn là một mực dựa vào nhà mẹ đẻ mà sống, nhưng lần này về nhà mẹ đẻ cũng không nên đối địch cùng Cẩm Nương và Nhị phu nhân, nhưng mà, nàng lần nữa nói bóng nói gió, muốn dựa vào chỗ của Cẩm Nương đổi được chổ tốt, Cẩm Nương lại cứ như vắt cổ chày ra nước, một điểm nhỏ tiện nghi cũng không chịu cho nàng chiếm được, nàng căm tức đến váng đầu, suy nghĩ cái ý xấu như vậy để áp chế Cẩm Nương, hôm nay kích thích chết mẹ của mình không nói, còn để cho Lão phu nhân sinh ra phiền chán đối với chính mình, thật đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Vân Nương vốn so với Ngọc Nương trầm ổn cùng biết xem thời cơ một chút, vốn cũng là người hiểu được xem xét thời thế, chỉ là gần nửa năm này tại Trữ Vương phủ bị đối xử quá hà khắc, từ nhỏ đã quen cẩm y ngọc thực, đột nhiên liền trở nên túng quẫn, lại không bỏ xuống được mặt mũi mà nói lời nhỏ nhẹ đối với mẹ chồng Trữ Vương phi, bị nghiêm khắc, cũng chỉ có thể đi nháo một hồi, cho đã rồi không để cho mình liều chết chống đỡ, bị bắt nạt không nói, còn ngày càng tích tụ.

Nhà mẹ đẻ cũng không như ý nuốn, muội muội ruột thịt thân nhất chết thảm, muội muội có tiền lại không chịu giúp đỡ nàng, cho nên, liền sinh ra hận, thấy Cẩm Nương cùng Trinh Nương qua quá tốt, nàng càng ghen tỵ, trước kia lúc tại nhà mẹ đẻ, Trinh Nương cùng Cẩm Nương đều là thứ xuất, trước mặt nàng chỉ là người đẳng cấp thấp, hôm nay các nàng vẻ vang xinh đẹp, cuộc sống gia đình ổn định thoải mái mà trở về nhà mẹ đẻ, nàng liền ước gì sẽ phá hủy đi hạnh phúc của các nàng, làm cho các nàng đều giống như chính mình là tốt rồi. Bị Cẩm Nương cứ như vậy mắng, nàng lại tỉnh ngộ.

Nàng nâng lên hai mắt đẫm lệ, thanh âm so với lúc trước mềm nhũn không ít, thống khổ lại không có nhìn Cẩm Nương: "Tứ muội, ta... ta thật khổ a, Trữ Vương phủ kia, không phải là nơi có thể ở lại, về nhà mẹ đẻ, Ngọc Nương lại chết thảm... Ta... Ta nhất thời tức giận khó tiêu tan."

Nàng thay đổi thay đổi quá nhanh, làm Lão phu nhân nhất thời cũng chưa lấy lại tinh thần, trố mắt nhìn nàng, sau nửa ngày không nói gì, chỉ có Cẩm Nương là hiểu rõ Vân Nương nhất, nàng không khỏi thở dài, có lẽ, Vân Nương cũng là đáng thương, lúc trước hôn nhân của nàng cũng là do cha mẹ làm chủ, không phải do tự mình quyết định, có lẽ, không gả cho Thế tử của Trữ Vương phủ một người phóng đãng, cuộc sống của nàng cũng sẽ sống khá giả hơn một ít, chung quy là thời đại này nữ tử không có tự do hôn nhân, không thể tự mình làm chủ tìm kiếm tình yêu, cho nên, mới có một đoạn rồi lại một đoạn bất hạnh, chỉ là, bản tính của nàng cũng quá mức ngoan độc ích kỷ, vì tư lợi mà đi bức tức chết mẹ ruột của mình, loại người này, đáng thương lại càng đáng hận, bất quá, lúc này, trấn an nàng, không cho nàng lại dùng lời mê hoặc người nữa, ở Tôn gia không cùng Trương đại nhân gây ra mâu thuẫn mới là đứng đắn.

"Đại tỷ, ngươi đừng khóc, ngươi khổ, ta cũng biết một hai, chỉ cần ngươi không hề hồ đồ sinh sự, cũng không hề ô nhục mẫu thân của ta, cửa hàng của ta tại Thành Đông kia vẫn có thể để cho ngươi góp chút ít vốn vào..."

Vân Nương nghe vậy con mắt sáng ngời, cầm khăn vừa lau mặt, liền từ trên mặt đất đứng lên, trong giọng nói mang chút hưng phấn cùng không thể tin: "Tứ muội, muội nói là sự thật? Chỗ đó không phải là không làm nữa sao? Đổi thành xà phòng rồi mà? Cái kia là vật gì a, mẹ chồng ta hôm trước cũng mua mấy khối về dùng, thần thần bí bí cũng không chịu chia cho ta một khối, nói là rất là đắt, lại mới lạ." Trong lời nói, không thấy nửa điểm tình cảm bi thống, tựa hồ người vừa rồi kêu trời kêu đất muốn giúp mẫu thân cùng muội muội đòi lại công đạo vốn cũng không phải là nàng.

Lão phu nhân lần nữa dao động nhìn cháu gái ruột của mình ngẩng đầu lên, cũng chỉ có Đại phu nhân mới có thể dạy ra được một đứa con gái như vậy, thật sự là tổn hại thanh danh môn đệ trăm năm Nho giáo của Tôn gia, bà lắc đầu, đứng lên nói với Nhị phu nhân: "Tố Tâm, ở đây ngươi chủ trì đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

Nói xong, kêu Tôn mụ mụ giúp đỡ vào trong phòng, Nhị phu nhân cũng minh bạch, Lão phu nhân đây là nhắm mắt làm ngơ.

Trinh Nương ở một bên nghe lời của Vân Nương che miệng cười, lại liếc nhìn Cẩm Nương, chính mình thong thả mà ngồi trở lại trên ghế, trong nội tâm lại vui vẻ, Cẩm Nương cũng thiệt là, cùng là tỷ muội, xà phòng kia thì đóng thành từng rương từng rương đưa đến cho nhà mình, mà Vân Nương cả một khối cũng không có được, khác biệt cũng quá lớn a.

Bất quá ngẫm lại cảm thấy trong nội tâm ngọt ngào, Cẩm Nương từ trước đến nay là yêu ghét rất rõ ràng, ban đầu ở nhà mẹ đẻ, Cẩm Nương cùng chính mình mấy cô nương đều là thứ xuất thế nên không ít lần bị Vân Nương cùng Ngọc Nương ức hiếp, gần đến giờ trước ngày xuất giá, mém xíu nữa là hủy đi thanh danh của mình, hôm nay như vậy cũng không coi là trả thù, dù thế nào, Cẩm Nương còn đáp ứng muốn cho Vân Nương một ít cổ phần danh nghĩa (là cổ phần không cần góp vốn nhưng vẫn được chia lãi), xem như chia bớt một phần cơm cho nàng ăn, cũng là làm hết tình nghĩa tỷ muội rồi.

"Ừ, là vật kia, ngày khác tỷ tham gia cổ phần rồi, cũng có thể đến trong tiệm lấy chút ít trở về dùng, chỉ là, khấu trừ ở bên trong tiền lãi là được, đến lúc đó, tỷ ở trước mặt Trữ Vương phi nói, các nàng mua, là hàng hóa của tỷ, cũng không thể để các nàng khi dễ tỷ nữa rồi." Cẩm Nương thấy Trinh Nương nhìn qua, rất bất đắc dĩ lại không có trừng mắt nhìn lại với nàng, lại nói với Vân Nương.

Lời này Vân Nương thích nghe nhất, khi Cẩm Nương đi Giang Nam, nàng tại Trữ Vương phủ liền không thể ngẩng đầu lên nổi, hôm nay lại có đại tài chủ ủng hộ, về sau chi phí tiêu dùng, tất nhiên cũng có thể cao hơn cái đám tiểu thiếp tép riu và thông phòng trong phủ một bậc, lại ở trước mặt Vương phi, cũng không nhất định có thể so qua được, vừa nghĩ tới các nàng có thể sẽ dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn mình, trong nội tâm Vân Nương liền dị thường hưng phấn cùng mong đợi.

Vân Nương không náo loạn, trong phủ coi như là yên tĩnh chút ít, Nhị phu nhân liền bận rộn chuẩn bị hậu sự cho Đại phu nhân, phân phó treo vải trắng, bố trí linh đường, vừa vặn vội vàng cùng xử lý tang sự của Ngọc Nương, xử lý tang sự thì tránh không được phải mời hòa thượng đến tụng kinh cầu siêu, hôm nay lại là thời kỳ bất thường, Nhị phu nhân liền có chút ít đắn đo bất định, không biết là nên mời hay không nên mời, nếu không mời, sẽ bị người Trương gia mắng nàng bất kính đối với Đại phu nhân, còn mời, lại sợ kẻ gian trà trộn vào, lại hại người trong nhà, nhất thời cũng khốn đốn.

Đang nghĩ ngợi những điều này, bên kia Lão thái gia cho người đến mời Lãnh Hoa Đình đi qua, Nhị phu nhân khẽ động, liền hỏi Lãnh Hoa Đình: "Con rể, ngươi về thì rảnh rỗi rồi hả? Nếu không quá bề bộn, liền bảo vệ Cẩm Nương cùng Dương ca nhi nhiều hơn một chút a, hôm nay sự tình trong phủ quá nhiều, ta sợ không chiếu cố được đến mẹ con các nàng."

Lãnh Hoa Đình nghe xong nhíu mày, biên quan báo nguy, Thái tử tất nhiên sẽ càng không ngừng triệu mình tiến cung nghị sự, ở đâu rảnh rỗi, nhưng hôm nay Vương phủ cùng Tôn gia đều không yên ổn, an toàn của Cẩm Nương cùng Dương ca nhi thật đúng là khó có thể bảo vệ chặt chẽ, nếu có A Khiêm, thì tốt rồi, có hắn che chở, mình cũng có thể rảnh tay rảnh chân một ít.

Nhưng xem tình hình Tôn gia thế này, nhạc mẫu cũng thật sự là chú ý không hết, Đại phu nhân chết, tất nhiên là muốn làm trọng đại, bởi như vậy, người vào phủ phúng viếng nhiều hơn, thượng vàng hạ cám đều có, rất khó tránh khỏi không có người trà trộn vào, Cẩm Nương lại đang chịu tang, giữ đạo hiếu là điều tất nhiên, cho dù hiện tại cố tình mang nàng về phủ, vậy cũng không thành, chỉ có thể ở lại, việc này, thật đúng là không dễ làm, ngẩng đầu, thấy Trinh Nương đã ở đây, trong nội tâm liền lập tức đã có tính toán, nói với Nhị phu nhân: "Mẫu thân yên tâm, ta sẽ cẩn thận bảo vệ Cẩm Nương cùng đứa nhỏ."

Nhị phu nhân đã có hứa hẹn của Lãnh Hoa Đình, trong nội tâm cũng nhẹ nhõm đi một tí, liền phân phó Cẩm Nương Trinh Nương vài câu, bản thân mình đi đến phía trước làm việc chính.

Lãnh Hoa Đình đợi Nhị phu nhân vừa đi, liền hướng về phía Trinh Nương thi lễ một cái nói: "Tam tỷ, tại sao không thấy Tam tỷ phu cùng đi?"

Trinh Nương bị hỏi khẽ giật mình, nhìn thoáng qua Lãnh Hoa Đình, mắt lại nhìn Cẩm Nương cùng Dương ca nhi, Đại phu nhân vừa mới chết, nàng không dám tùy ý mà cười, lại không thích cũng phải giả bộ vài phần thương tâm, liền che khăn nói: "Một lát sợ cũng sẽ đến, Tứ muội phu, ngươi ngược lại cũng không bỏ được trọng trách đâu, nhưng mà, yên tâm đi, hắn nếu như đến đây, tất nhiên sẽ bảo vệ Tứ muội cùng Dương ca nhi."

Lãnh Hoa Đình nghe trong giọng nói của Trinh Nương có ý tứ chế nhạo, không khỏi có chút không được tự nhiên, thực sự thản nhiên nói: "Ta đây trước hết tạ ơn trước, trong cái phủ này, người ta có thể tin, cũng chỉ có Tam tỷ phu thôi."

Trinh Nương nghe xong trong nội tâm rất hưởng thụ, tướng công và vợ chồng Cẩm Nương cùng nhau đi Giang Nam, ở lại một năm, nàng một tân nương lại phải đợi lâu như vậy, trở về càng tiểu biệt thắng tân hôn, thời gian giống như trong mật thêm dầu, hơn nữa, tướng công sau khi trở về, chẳng những thăng quan tiến chức, còn cầm bạc về, đó cũng là một đống to, cha mẹ chồng cùng huynh đệ chị em dâu thấy vậy cũng xem trọng, đối đãi đối với chính mình cũng càng khác trước, biết rõ bởi vì lấy quan hệ của mình, lại để cho tướng công neo vào thuyền lớn của Giản Thân Vương phủ, cái kia là chuyện may mắn của cả Bạch gia, người Bạch gia, tự nhiên đối đãi nàng càng thêm tốt hơn.

Hôm nay lại nghe muội phu nói tín nhiệm nhất chính là tướng công nhà mình, lại càng cảm thấy vinh dự bận rộn hành lễ nói: "Muội phu khách khí, chúng ta vốn là người một nhà, nói lời này, liền như người ngoài rồi."

Lãnh Hoa Đình nghe vậy mỉm cười, bên kia Lão thái gia vừa cho người đến thúc giục, hắn lưu lại không tốt, nhấc chân bước đi.

Trong thư phòng của Lão thái gia, Binh Bộ Thượng Thư Trương đại nhân xanh mặt ngồi: "Lão tướng gia, ta và ngài hai nhà quan hệ thông gia nhiều năm, xá muội gả cho Tôn gia nhiều năm như vậy, không có công lao cũng cũng có khổ lao, hôm nay vậy mà bị một cái nha đầu xuất thân thiếp thất ép buộc đến phật đường, cơ khổ không nơi nương tựa mà chết, Tôn gia các người như thế nào cũng phải cho Trương gia một câu trả lời thỏa đáng."

Lão thái gia nghe được thở dài một hơi nói: "Lúc trước đem nàng đưa vào phật đường, cũng là đã gặp qua với bên thông gia, sự tình con dâu phạm sai lầm, chỉ là đưa vào phật đường tĩnh dưỡng, đã là thi ân ngoài phép tắc rồi, hôm nay hiền chất cần gì phải lấy thêm chuyện này mà nói, tại Trương gia các ngươi, cũng ám muội nha, lúc trước, nàng thế nhưng lại cùng Lãnh Nhị phu nhân liên thủ hại cháu gái của ta, việc này đã không nên nói đến rồi, Thái tử hôm nay đang tại truy xét những người liên quan đến Lãnh Nhị, chẳng lẽ các ngươi muốn lật lại việc này, lại để cho Thái tử sinh nghi sao?"

Trương đại nhân nghe vậy câm nín, hắn chỉ là nhất thời tức giận, lại thương tâm thân muội mất sớm, cho nên, nói chuyện liền chưa suy nghĩ đắn đo, hôm nay lão Tướng gia vừa nói như vậy, lại làm cho hắn tỉnh ngủ lại, nhưng mà, muội tử bị chết quá mức thê lương, mà xác thực Tôn gia lại để một cái thiếp thất chủ trì chưởng gia, làm cho người bên ngoài nói Trương gia khiến hắn không còn mặt mũi gì, người bên ngoài nói đến chuyện này, người Trương gia không ngẩng đầu lên được, nhưng mà tính tình kia của muội tử nhà mình, hắn cũng rõ ràng một hai, nói những thứ này, đơn giản là muốn xả tức giận mà thôi.

"Nhưng Ngọc Nương đâu rồi, nàng cũng không có liên quan cùng Lãnh Nhị kia, nàng như thế nào lại đột nhiên chết thảm như vậy? Đại tướng phủ thủ hộ sâm nghiêm, như thế nào lại để cho người khác tiến vào giết chết tiểu nữ một người giống như người điên đây?" Trương đại nhân lập tức chuyển lời nói, sự tình Ngọc Nương làm cho hắn cũng rất là căm tức, có chút hoài nghi là Tôn gia sợ Ngọc Nương làm mất mặt mũi của Tôn gia, lại không muốn dưỡng một đứa cháu gái đã xuất giá bị điên, cố ý giết chết.

"Việc này lão phu cũng biết là rất kỳ quặc, đang điều tra, nhưng mà, hiền chất cũng nên biết, Lãnh Hoa Đường đã trốn ra khỏi đại lao của Tông Nhân Phủ, đến nay đều không có tung tích của hắn, Ngọc Nương lúc trước đúng là có thừa nhận tội lỗi của hắn, không loại trừ trong lòng của hắn sinh hận, tùy thời trả thù." Lão tướng gia đối với sự tình của Ngọc Nương cũng rất là nghi hoặc, một nữ tử bị điên rồi, ngoại trừ Lãnh Hoa Đường, lại xuất hiện người phí sức làm chuyện vô ích.

Cũng may bên người Cẩm Nương cùng Dương ca nhi gần đây có nhiều người trông nom, bằng không thì sợ là trước nhất sẽ giết mẹ con Cẩm Nương.

Trương đại nhân nghe xong sắc mặt cũng ngưng trọng, đang muốn nói chuyện, Lãnh Hoa Đình từ bên ngoài đi đến, hắn ưu nhã hành lễ với lão tướng gia, sau đó liếc nhìn Trương đại nhân, lại cung kính hành lễ với Trương đại nhân, rồi ngồi xuống ghế.

Trương đại nhân bị ánh mắt của hắn khiến cho giật mình, mình cùng Lãnh Hoa Đình tại trên triều đình vẫn là đối địch, cùng Dụ Thân Vương một chỗ có không ít chèn ép hắn, mà Lãnh Hoa Đình xưa nay gặp mình cũng là một bộ dạng vô tình lạnh như băng, nhưng hôm nay lại chủ động hành lễ, làm cho hắn cảm thấy là lạ, có chút khó hiểu.

Lãnh Hoa Đình lơ đễnh, từ trong tay áo xuất ra một khối ngọc bội đưa cho Trương đại nhân nói: "Đây là đồ vật của hung thủ ngày đó, đại nhân có thể nhìn kỹ, là của Giản Thân Vương phủ, trước kia là đeo ở bên hông của Lãnh Hoa Đường, không biết đại nhân có ấn tượng gì không?"

Trương đại nhân nghe thế trên mặt trầm xuống, chứng cớ đều lấy ra đến, như vậy, người giết Ngọc Nương cũng không cần tra lại, hôm nay chính mình tới đây một chuyến, nguyên là muốn nháo loạn một chút, xem ra, cũng nháo không được, nhưng mà, sớm ngày hôm đó lúc Lão thái sư lâm trọng bệnh, Trương đại nhân cũng có chút hối hận chính mình chọn sai phe, trước kia, Trương gia coi trọng chính là Thế tử Lãnh Hoa Đường, chưa từng đem Lãnh Hoa Đình chân tàn phế để vào mắt, thật không nghĩ tới Lãnh Hoa Đường kia vô dụng như thế, lại phạm phải tội lớn chờ xử phạt, hôm nay lại vượt ngục lẩn trốn...

"Hiền chất, cũng là bổn quan trách lầm Tôn phủ rồi, hôm nay nhạc mẫu ngươi đã mất, cái kia cũng chỉ có thể lo hậu sự cho nàng thôi, Trương gia chúng ta... Sẽ không có người đến tìm phiền toái. Người chết rồi, tìm lại thì được gì." Trương đại nhân đem khối ngọc kia đưa trả lại cho Lãnh Hoa Đình, thở dài một tiếng nói.

Lãnh Hoa Đình đối với Trương đại nhân biết thức thời rất là cao hứng, hắn nhẹ gật đầu, tự trong ngực xuất ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho Trương đại nhân: “Hôm nay trên triều đình hại đại nhân tốn kém, bạc của Trương gia, tiểu chất lúc này bổ sung, mong rằng đại nhân mau chóng gom góp chút ít binh mã, nhanh chóng đi biên quan giải nguy mới là đúng."

Trương đại nhân nghe xong càng không được tự nhiên, không nghĩ tới Lãnh Hoa Đình thông tình đạt lý như thế, cảm động hơn nữa, lại không có ý tứ nhận cái ngân phiếu kia, Tôn tướng gia ở một bên liền khuyên nhủ: "Hiền chất a, ta và ngươi hai nhà vốn có giao hảo, ngươi cần phải nhận rõ tình thế nha, hôm nay trong triều thực sự có chính sự, có thể không phải là Tiểu Đình sao? Ngươi sẽ cùng Hòa Thân vương có cùng ý tưởng đen tối, tương lai sẽ chịu khổ đó, nhưng mà Trương gia, bạc này là thành ý của đứa nhỏ, ngươi liền thu giùm hắn đi, hắn hôm nay có thể có không ít tiền, chúng ta làm trưởng bối là nên để cho hắn hiếu kính."

Trương đại nhân nghe Lão thái gia xem chính mình thành trưởng bối của Lãnh Hoa Đình, trong nội tâm càng cảm thấy được thoải mái, liền cũng không hề chối từ, đem ngân phiếu kia thu nhận, mấy người liền không hề nói đến cái chết của Đại phu nhân và Ngọc Nương nữa, bắt đầu thảo luận việc như thế nào chiêu binh, như thế nào cứu trợ sự tình nơi biên quan.

"Thế thúc, đem nhân mã Tây Sơn đại doanh cấp một vạn cho ta đi, ta đến tập huấn cho bọn hắn hơn mười ngày, hiện tại quân đội Đại Cẩm sức chiến đấu quá yếu, căn bản là không thể ngăn cản thiết kỵ của Tây Lương, dùng biện pháp luyện binh trước kia, đã rất khó thích ứng với cuộc chiến tranh này." Lãnh Hoa Đình công bằng nói với Trương đại nhân.

Trương đại nhân trông coi bộ binh, mặc dù không có trực tiếp thống lĩnh, nhưng trong tay nắm binh quyền cùng điều hành lương thảo hậu cần, có tầm quan trọng rất lớn đối với chiến sự. Hiện tại cùng Trương đại nhân giao hảo, đối với Tôn tướng quân cũng không phải xấu, cho nên, Lãnh Hoa Đình thay đổi vẻ lạnh lùng ngày thường, chủ động cùng Trương đại nhân thân thiện hữu hảo.

Trương đại nhân nghe thấy kinh ngạc một hồi, binh lính Tây Sơn đại doanh từ trước đến nay do Thái tử thống lĩnh, về sau Hoàng Thượng lại đem binh phù thu trở về, chuyển giao cho Lục hoàng tử, nhưng hôm nay Hoàng Thượng đột nhiên bị bệnh, Lục hoàng tử phạm tội bỏ tù, Thái tử cũng không có đem binh phù Tây Sơn đại doanh chính thức lấy ra, Tây Sơn đại doanh đến tột cùng do ai quản hạt vẫn là một chuyện chưa được công bố, ai cũng không có ý nghĩ muốn hỏi tới chuyện này, nhưng thật là muốn biết đã xảy ra chuyện gì, Binh Bộ Thượng Thư là thoát không khỏi liên quan.

Cho nên, Lãnh Hoa Đình tìm Trương đại nhân muốn một vạn binh mã để giúp luyện binh, cũng không tính là tìm nhầm người, chỉ là, Trương đại nhân cũng không dám làm chủ chuyện này.

"Đại nhân không cần do dự, việc này thì ta sẽ tìm Thái tử, hiện nay chiến sự biên quan đang căng thẳng, đúng là lúc dùng binh, Thái tử nhất định sẽ đáp ứng, chỉ là, chất nhi muốn sớm đi hoàn thành việc này, sớm một ngày lãnh binh ra tiền tuyến, cứu vạn dân trong dầu sôi lửa bỏng." Lãnh Hoa Đình tự nhiên là nhìn ra nghi kị của Thái tử, lúc này liền chắp tay nói ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx