sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Phiên ngoại 11

Phiên ngoại 11

"Không phải a, là ai chọc giận ngươi rồi hả?" Dương ca nhi mở cái tay mập mạp trắng béo như cục thịt nhỏ ra, toàn bộ bàn tay chà xát lên mặt hoàng Thái tử một trận, rất lo lắng nói: "Nam tử hán, đổ máu chứ không rơi lệ a, đến đây, ta giúp ngươi lau đi."

Trên khuôn mặt Hoàng Thái tử vốn nước mắt cũng không nhiều lắm, nhưng bị Dương ca nhi chà xát một trận này, ngược lại đem nước mũi cũng chà chung, hắn vốn rất thích sạch sẽ, lễ giáo cung đình lại nghiêm ngặt, làm sao chịu được nước mắt nước mũi dính dính đầy mặt, nhất thời khó chịu lại muốn khóc, nhưng nhớ tới Dương ca nhi nói đổ máu cũng không được rơi lệ, lại cố gắng nhịn xuống, Hoàng Thượng ở một bên nhìn thấy thật không chịu được, Dương ca nhi ở đâu là ở đó lại lừa gạt nhi tử nhà mình, đơn giản chỉ là biến tướng của việc bắt nạt thôi, cầm khăn, rất cẩn thận mà giúp nhi tử lau khô mặt, lại buồn cười mà hỏi Dương ca nhi:

"Tiểu tử ngươi, cái gì mà đổ máu chứ không rơi lệ, cái này ngươi học ở đâu ra, ngươi thật đúng là cái tiểu nhân tinh."

"Tam di phụ (hình như là dượng ba) dạy đó, người nói Dương ca nhi là nam tử hán, không thể tùy tiện khóc được. Kiền ca ca, ngươi không phải nam tử hán, ngươi khóc." Dương ca nhi kiêu ngạo mà ngẩng đầu, nói với Hoàng Thái tử.

Cũng không biết mới vừa rồi là ai gào khóc hung hăng nhất, trên khuôn mặt nước mắt cũng khô rồi, Lãnh Hoa Đình cũng không chịu được nhi tử nhà mình da mặt dày, lén lút đi đến bên cạnh Cẩm Nương, lo lắng hỏi nàng sao lại tiến cung, hôm nay có nôn hay không vân vân và vân vân.

Hoàng Thượng ở một bên nhìn thấy liền có chút ít xuất thần, Tiểu công chúa không biết vì sao đột nhiên bật khóc, đem tinh thần của hắn kéo về lại, vú em ôm Tiểu công chúa đi cho uống sữa, Hoàng Thượng cũng đi đến đối diện hai vợ chồng Lãnh Hoa Đình, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Hậu, cũng dò xét dò nhìn Cẩm Nương.

Cẩm Nương liền đem chuyện của Lãnh Hoa Hiên cùng Lãnh Uyển nói qua một lần, chỉ là chưa đề cập đến vấn đề Ninh Vương cùng Hách Liên cấu kết, nàng nghĩ Ninh Vương trước kia có lẽ đã từng phản quốc, nhưng mà, hôm nay Tây Lương quốc năng lực không còn như trước kia, mà Đại Cẩm hôm nay dưới sự cai trị của tân hoàng, chính trị ngày càng minh bạch, chính mình từng đề cập qua vài điều về kế sách trị quốc, Hoàng Thượng đều dần dần thực thi, làm cho nàng rất có cảm giác thành tựu, cũng cảm giác môi trường sinh hoạt của Đại Cẩm ngày càng cải thiện, quốc lực cũng dần dần tăng cường.

Ninh Vương bây giờ cũng không có khả năng lại cùng Tây Lương cấu kết, huống chi, Hách Liên vừa chết, rất nhiều chứng cứ cũng biến mất theo, cho dù Lãnh Hoa Hiên muốn kiện, sợ là cũng khó kiện cáo được, ngược lại còn tăng thêm thương tâm cho Lãnh Uyển mà thôi.

Hoàng Thượng nghe thấy cũng không để ý đến, hắn đối với Lãnh Hoa Hiên ấn tượng vẫn không tệ, khi Lãnh Nhị phản bội, hắn cũng dốc hết sức đảm bảo Lãnh Hoa Hiên, không trọng thị ủy thác, cũng không có định tội Lãnh Hoa Hiên, nhưng hôn nhân của hắn Hoàng Thượng lại không muốn nhúng tay vào, bởi vì Ninh Vương hôm nay cùng một đám người ngăn trở việc thực hiện chính sách mới, cho nên áp chế đối với Ninh Vương phủ, đợi sau khi triệt để giải quyết ngọn nguồn vấn đề Tây Lương, thì sẽ bắt đầu.

Bất quá, Hoàng Hậu dĩ nhiên đồng ý tứ hôn, Hoàng Thượng không phản đối, việc này coi như đã quyết định, chỉ là, Cẩm Nương sau này lại nói đến chuyện Lãnh Thanh Dục cùng Lạc Hà, cũng muốn Hoàng Thượng tác đôi cho hai người bọn họ, kết quả Hoàng Thượng nghe xong, liền trừng mắt liếc nàng, đen mặt đứng lên, một mình tiến vào nội điện.

Cẩm Nương bị trừng không hiểu gì, nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu bất đắc dĩ cười khổ, lại đem câu chuyện nói đến việc Cẩm Nương có mang, hiển nhiên cũng không muốn nói đến việc này.

Dương ca nhi một điểm cũng không tự giác cấp cho cha mẹ mình thể diện, lại lôi kéo Hoàng Thái tử đang sụt sùi méo mó mà nói không ngừng: "Kiền ca ca, đến tột cùng là ai bắt nạt ngươi, ngươi nhanh nói cho ta biết, ta giúp ngươi a."

"Là Thái Phó, Thái Phó nói Kiền Nhi không dụng tâm đọc sách, Kiền Nhi không phải Thái tử tốt." Thái tử khóc lóc đem tay Dương ca nhi đang đặt trên mặt hắn lại một lần nữa lấy xuống.

"Dương ca nhi cũng không phải Thái tử tốt." Dương ca nhi nghe lập tức thả tay, an ủi Thái tử nói.

Cung chính ở một bên nghe được con mắt trợn thật lớn, lời này nếu là để cho mấy cái lão hủ nghe thấy, còn không trị Dương ca nhi tội mưu soán vị sao, tội mưu đồ không tốt, đang muốn ngăn Dương ca nhi hồ ngôn loạn ngữ lại, Hoàng Thái tử ngược lại là nở nụ cười:

"Dương ca nhi, ngươi cũng không phải Thái tử, sao lại không phải là Thái tử tốt?"

"Đúng vậy a, không phải là Thái tử, dĩ nhiên không phải là Thái tử tốt rồi, đần a." Dương ca nhi học lấy dáng vẻ của Cẩm Nương ngày thường ngón tay chọt chọt trán Thái tử, đáng tiếc là tướng thấp, phải nhón chân mới chọt được.

Thái tử cũng nghĩ như vậy, ôn hòa sờ lên đầu của mình cười, tâm tình cũng khá hơn, dắt tay Dương ca nhi nói: "Tiểu Trí ca ca bị Thái Phó đánh, chúng ta mau mau đến xem hắn, ngươi cũng đi đi?"

Dương ca nhi chớp chớp mắt phượng to đen bóng, rất nghĩa khí mà gật gật đầu, thế là, Thái tử ba tuổi dẫn Dương ca nhi hai tuổi và cung nhân cùng đi xuống phòng của bạn học Tiểu Trí.

Tiểu Trí đang ở trong phòng thương tâm khóc, hắn năm tuổi, đương nhiên so với HoàngThái tử cùng Dương ca nhi hiểu chuyện hơn nhiều lắm, giáo dưỡng ma ma đang tại bên cạnh la hắn, vừa la vừa dọa nạt, bảo hắn sau này không được khóc, đánh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Tiểu Trí rất ủy khuất, hắn nghĩ đến mẹ ruột, nhớ nhà, ở trong nhà, hắn cũng là châu ngọc trong tay cha mẹ, cho tới bây giờ cũng chưa bị đánh lần nào, nhưng ở trong cung, hắn lại bị đánh thay cho Thái tử, Thái tử phạm bất luận lỗi gì, người chịu phạt đều là hắn, trong tâm hài tử nho nhỏ liền có bất bình, nhưng bị giáo dưỡng ma ma lần nữa la rày, dần dần thừa nhận giữa người với người có cấp bậc, giữa người cùng người sinh ra sẽ không công bình.

Lúc Thái tử dẫn Dương ca nhi tiến vào, đúng lúc chứng kiến Tiểu Trí chứa lệ duỗi bàn tay cho ma ma thoa dược, Thái tử cái mũi chua xót, lại muốn rơi lệ, Dương ca nhi lại nhón chân che mặt của hắn: "Không khóc, không khóc."

Thái tử gỡ tay Dương ca nhi ra, cẩn thận đi đến nắm tay áo của Tiểu Trí: "Tiểu Trí ca ca, là Kiền Nhi không tốt."

Giáo dưỡng ma ma ở một bên nghe được tâm kinh đảm chiến (sợ hãi), Thái tử là thiên kim chi thể (thân thể ngàn vàng), là đế vương tương lai, ở đâu mà có đạo lý chính mình xin lỗi tùy tùng, nhanh chóng kéo Tiểu Trí quỳ xuống, hô to không dám, đáng chết vân vân và vân vân.

Dương ca nhi nhìn liền cảm thấy mới lạ thú vị, kéo kéo Thái tử nói: "Tiểu Trí ca ca tại sao phải lạy?"

Giáo dưỡng ma ma trong mắt sợ sệt cùng kiên trì làm cho trong lòng Thái tử nho nhỏ có cảm giác rất bất đắc dĩ, hắn là thật tâm đến xin lỗi Tiểu Trí, nhưng mà giống như là lại gây lỗi, liền đành phải rất trang trọng, có khuôn có dạng nói một tiếng: "Bình thân, tha cho các ngươi vô tội."

Tiểu Trí nghe liền đứng dậy, hai mắt đen bóng của Dương ca nhi trợn thật lớn, diễm tiện mà nhìn Hoàng Thái tử, thoáng một cái ôm chầm lấy Thái tử, lớn tiếng nói: "Kiền ca ca, ngươi giỏi quá a."

Hoàng Thái tử lộ ra một tia xấu hổ, kéo kéo tiểu Trí nói: "Chúng ta cùng nhau chơi đùa đi, Dương ca nhi, ngươi có mang theo đà loa (con quay) đến không."

Dương ca nhi nghe liền ầm ầm chạy trở về: "Chỗ của mẫu thân đó, Mickey, có Jerry, còn có mèo ngốc."

Những cái kia đều là Cẩm Nương theo phim hoạt hình vẽ lại trên đà loa, Dương ca nhi rất vui vẻ, cũng thích nhất, thích mang đến hoàng cung hiến bảo vật.

Thái tử cùng Tiểu Trí nghe thấy liền theo Dương ca nhi chạy về hướng trong điện Hoàng Hậu, kết quả, Dương ca nhi không cẩn thận, liền ngã một cái, mếu mếu miệng, nhìn nhìn bốn phía, thấy ngoại trừ cung nữ cũng là Hoàng Thái tử cùng Tiểu Trí, Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình còn có Tú cô mấy người đều không có ở bên cạnh, phỏng chừng khóc cũng không có ai đau lòng, càng không chiếm được cái phúc lợi gì, liền nén nước mắt lại, chính mình bò đứng dậy, vỗ vỗ tay, lại chạy về phía trước.

Hoàng Thái tử ở phía sau thấy được, liền rất bội phục, nói với Tiểu Trí: "Dương ca nhi thật là dũng cảm a, ngã cũng không khóc."

Tiểu Trí nặng nề mà gật gật đầu, mấy đứa nhỏ ở chỗ Cẩm Nương có được đà loa, dưới sự dẫn dắt của thái giám, chơi đùa rất vui vẻ, Dương ca nhi nhỏ nhất, vốn cũng sẽ không chơi, nhưng hắn náo nhiệt, ai chơi cũng khiến cho hắn ở một bên trầm trồ khen ngợi, trợ uy, còn nhảy còn múa, Hoàng Thái tử cùng Tiểu Trí hai đứa nhỏ khó có được nhiều thời gian đều chơi vui vẻ.

Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình cáo từ Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương hồi phủ, Dương ca nhi đang chơi rất hứng khởi, làm sao chịu trở về, khóc nháo muốn cùng với Hoàng Thái tử một chỗ, còn ồn ào muốn đi học.

Cẩm Nương nghe được khuôn mặt hắc tuyến, đứa nhỏ chưa tới hai tuổi thì làm sao mà học, học cái gì đây? Huống chi, để nhi tử ở trong cung, nàng thế nào cũng lo lắng, vừa la vừa dọa nạt muốn đem Dương ca nhi kéo về, kết quả Hoàng Thái tử lại rất uy nghiêm mà đi đến bên cạnh Cẩm Nương nói:

"Thẩm nương (thím), Dương ca nhi cũng phải học kinh thi lễ nghĩa, sau này, hắn sẽ là phụ tá đắc lực của ta."

Cẩm Nương nghe được bị dọa, hài tử hơn ba tuổi lại có thể nói ra những lời nói như thế? Không khỏi nhìn về phía Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cười nói: "Đừng nhìn ta, là Hoàng Thượng dạy đấy."

Cẩm Nương nghe liền cùng Lãnh Hoa Đình đưa mắt liếc một cái, trong mắt đối phương đều thấy được vui mừng, xem ra Hoàng Thượng là thật sự không có cảnh giác đối với vợ chồng mình, cũng chịu tín nhiệm bọn hắn rồi, đó là kết quả Cẩm Nương rất muốn thấy nhất, nàng rất vui vẻ ở nơi này, cũng rất vui thích cuộc sống bây giờ, an ninh lại yên ổn, vui vẻ lại sung sướng, chỉ cần Hoàng Thượng không giống như tiên hoàng, đã muốn dùng bọn hắn, lại không tín nhiệm bọn hắn mọi lúc kiềm hãm, kiềm chế, vợ chồng bọn hắn cũng nguyện ý cống hiến sức lực cho Hoàng Thượng.

"Vậy là được rồi, từ ngày mai trở đi, đến trong cung học, phải nghe lời bá nương (bác gái) Hoàng Hậu đó, không thể hư đốn nghịch ngợm nha." Cẩm Nương sờ sờ búi tóc đen tuyền của nhi tử nhà mình, trịnh trọng cảnh cáo nói.

Nàng không một chút nào sợ nhi tử nhà mình ở trong cung bị ức hiếp, chỉ cần nhi tử không ức hiếp người khác thì tốt rồi.

Ngày thứ hai, Hoàng Hậu quả nhiên ban một đạo chỉ tứ hôn cho Lãnh Hoa Hiên cùng Ninh Vương phủ, lúc Lãnh Uyển nhận được ý chỉ, vui đến bật khóc, đã có thể gả cho nam tử trong lòng, lại không phải làm dâu trong hậu trạch gian nan, cho dù Lãnh Hoa Hiên không thích Ninh Vương, lại hận Ninh Vương, ý chỉ đã hạ rồi, hắn vẫn là phải trải qua mà từ Ninh Vương phủ đem nàng đón ra, cuối cùng giấc mộng đẹp trở thành sự thật, nàng cũng minh bạch, công lao Cẩm Nương như thế nào, đưa ra quyết định, sau khi gả vào Giản Thân Vương phủ, nhất định phải cùng Cẩm Nương tạo mối quan hệ thật tốt.

Ninh Vương cảm thấy lạ lùng, hắn không có nghĩ đến trên người Cẩm Nương, chỉ là Hoàng Thượng gần đây đối với hắn không lạnh không nóng, vậy mà lại tứ hôn cho con gái của hắn, hắn nhất thời có chút không nắm bắt được tâm tư của Hoàng Thượng, buổi tối liền một mình ngồi ở trong thư phòng tư lự.

Mặc dù hôn sự đã định, Lãnh Uyển vẫn sợ Lãnh Hoa Hiên đến lúc đó không để ý tới Ninh Vương, sẽ làm cho Ninh Vương sau này không lui tới, nàng rất hi vọng hận ý của Lãnh Hoa Hiên chỉ là hiểu lầm, liền quyết tâm tự mình hỏi phụ vương.

Ninh Vương sau khi nghe Lãnh Uyển hỏi, mặt trắng bệch, sau nửa ngày mới nói: "Thì ra, Lãnh Nhị... đã sớm chết rồi, thật sự là Hách Liên giết hắn." Nói xong vài câu này, Ninh Vương liền để Lãnh Uyển đi ra ngoài, chính mình đem cửa đóng lại thẳng đến ngày thứ hai cũng không đi ra.

Như đã nói Dương ca nhi vừa rạng sáng ngày thứ hai, đeo bám Hoàng Hậu để cho cung nhân chuẩn bị túi đựng sách nhỏ.

Lão thái Phó vừa thấy học sinh mới hai tuổi, không khỏi cả mặt đều đen, thực cho rằng hắn là bảo mẫu sao, hài tử nhỏ như vậy mà cũng đưa đến, nói còn nói chưa rành, có thể học được cái gì?

Dương ca nhi người dù nhỏ, nhưng rất biết xem sắc mặt người khác, bình thường người yêu thích hắn, liền sẽ cười tủm tỉm, còn khen hắn đẹp mắt, hắn đã sớm có thói quen lúc người khác lần đầu gặp hắn, tình hình như vậy, nhưng mà, hôm nay lão gia gia này giống như đối với bề ngoài của hắn rất lãnh đạm, hắn liền lập tức mất hứng, phải biết rằng, Dương ca nhi có thể tự nhận là, so với phụ thân Lãnh Hoa Đình là mỹ nam tử còn xinh đẹp hơn a, thế nhưng đây là lần đầu tiên có người thấy hắn mà không khen, quá không thưởng thức rồi.

Hắn từ chỗ ngồi liền đứng lên, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười ngây thơ trong sáng, nghiêng ngả vọt đến trước mặt Thái Phó, thoáng một phát ôm chầm lấy chân Thái Phó, ngẩng cái mặt tiểu yêu nghiệt lên, tiếng lớn nói: "Gia gia thật là uy vũ a, gia gia là gia gia tốt nhất mà Dương ca nhi thấy."

Cho dù là gia gia, hắn nghĩ người khác cũng đều giống như hắn, chỉ cần khen xinh đẹp là sẽ vui vẻ.

Thái Phó làm sao mà từng ôm qua hài tử, hơn nữa, giữa người dạy học, cùng học sinh phải bảo trì khoảng cách, phải có tính nghiêm túc, thân mật như thế thực không ra thể thống gì, đang muốn khiển trách Dương ca nhi, nhưng nhìn mắt phượng đen nhánh long lanh của hắn không nói được lời nào.

Đành phải nhỏ giọng dỗ dành nói: "Thế tử gia, mời ngươi trở về chỗ ngồi, lão phu phải khai giảng rồi."

Dương ca nhi khả ái đệ nhất, kế trận chiến nịnh hót liền thất bại.

Hắn thành thật ngồi trở lại ghế, cũng học bộ dạng của Hoàng Thái tử cùng Tiểu Trí, hai bàn tay nhỏ bé đặt lên nhau, ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh lắng nghe Thái phó giảng kinh sách, nhưng hắn duy trì như vậy không được vài khắc chung, liền ngồi không yên, trước chạy đến bên cạnh Thái tử, giật giật vạt áo của hắn liền đi ra ngoài: "Kiền ca ca, chơi đà loa đi."

Hài tử bản tính chính là chơi, đương nhiên Thái tử con mắt cũng đều sáng lên, muốn cùng hắn đi ra ngoài chơi, nhưng một ánh mắt của Thái Phó nhìn đến, hắn liền ủy ủy khuất khuất liếc nhìn Tiểu Trí, cúi đầu xuống nói: "Dương ca nhi ngươi đi chơi đi, ta muốn nghe giảng, một hồi nữa tiên sinh kiểm tra bài tập về nhà trả lời không được, lại bị đánh đó."

Dương ca nhi nghe vậy liền trề môi, vốn định lại nghĩa khí một chút theo Hoàng Thái tử ngồi một hồi nữa, nhưng thật là chống cự lại không nổi trò chơi hấp dẫn, vẫn kéo lấy thái giám đi ra ngoài chơi, nhưng chơi không bao lâu, hắn lại chạy trở về.

Chính mình cầm sợi dây thừng rút đà loa (con quay muốn quay được thì cần có sợi dây thừng xoắn lại rồi kéo ra để có đà), nhưng là thế nào cũng không chuyển động được đà loa, kết quả, sau khi hắn chơi một trận liền quăng mất đà loa, lại chạy đến bên cạnh Thái Phó.

Thái Phó này đang ngồi, Dương ca nhi quen thuộc liền hướng trong lòng Thái Phó chui vào, hắn cũng không tin, chính mình là hài tử khả ái như thế, Thái Phó lại nhất định không khen ngợi.

Thái phó quả thực chưa từng cùng tiểu hài tử thân thiết như thế, trên người Dương ca nhi còn mang mùi sữa, thân thể mềm mại, ấm áp, nhìn lại lanh lẹ xinh đẹp, mặc kệ là ai cũng sẽ yêu thích hài tử như vậy, cuối cùng duỗi tay, đem Dương ca nhi ôm vào lòng, "Thế tử gia hôm nay học được cái gì?"

"Kéo chòm râu." Dương ca nhi nãi thanh nãi khí trả lời.

Thái Phó nhất thời chưa nghe rõ ràng, lên tiếng hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"

"Kéo chòm râu, chính là kéo chòm râu của người đó gia gia."

Cái giọng non nớt chưa ngừng, Thái Phó liền cảm giác chỗ cằm bị kéo tê rần, lại rũ con mắt xuống, trong tay Dương ca nhi thực sự là cầm hai nhúm râu trắng bóng, đang xòe ra chơi, không khỏi ha hả cười, Tiểu thế tử này còn là người thật sự là nói làm liền làm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx