sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thứ nữ - Phiên ngoại 18 - 19

Phiên ngoại 18

Uyển tỷ nhi nghe được thì nín khóc mỉm cười, bĩu môi, dáng vẻ đắc ý sau khi giành chiến thắng, Dương ca nhi rất bất đắc dĩ xoa đầu nàng: "Ngươi nha, đã cùng công chúa ầm ĩ vài năm rồi, nàng tùy hứng, ngươi thì tính trẻ con, đầu kim đấu với râu bắp, không thể nhường nhau chút ít à?"

"Ta chính là không thích cái dáng vẻ cao cao tại thượng của nàng, công chúa thì rất giỏi sao? Hừ, bá nương nói, con người sinh ra đều ngang hàng nhau, thân phận địa vị bất đồng, bất quá là cái vỏ bề ngoài của thế tục mà thôi, người nha, phải mạnh mẽ lên mới được." Uyển tỷ nhi đáng yêu ngây ngô kéo kéo tay áo Dương ca nhi, lời nói ra giống như bộ dáng tiểu đại nhân.

Dương ca nhi cười vuốt cái mũi của nàng: "Mẹ ta nếu nghe ngươi nói những lời này, nàng sẽ lại đến dạy ngươi thứ khác, ngày mai nàng lại sẽ nói một từ khác nữa."

"Đúng vậy, ngày đó khi dạy ta bà ấy nói, con gái là dịu dàng mềm yếu nhất, thì phải được thương yêu nhất trong nhà." Uyển tỷ nhi cười đến mắt nhỏ cong cong, lộ ra tám cái răng nhỏ trắng tinh.

Dương ca nhi nghe được cười ha ha, "Vậy khẳng định là bởi vì Tứ nhi cô cô đối với Tuấn ca nhi tốt hơn ngươi, nên mẹ ta bênh vực kẻ yếu đây mà."

Đệ đệ của Uyển tỷ nhi là Tuấn ca nhi mới bốn tuổi, nhìn hổ đầu hổ não (khỏe mạnh kháu khỉnh), rất là khả ái, nghịch ngượm như con quay, Tứ nhi bởi sinh cho Lãnh Khiêm trưởng tử, liền đối với hắn có chút cưng chìu, đối với Uyển tỷ nhi lại nghiêm khắc hơn một chút, Cẩm Nương nhìn thấy liền không đồng ý, vì chuyện đó, liền nói với Tứ nhi vài câu.

Khi hai người đang nói chuyện, liền nghe bà tử giữ cửa ở bên ngoài thi lễ: "Tiểu nhân thỉnh an Thái tử điện hạ, thỉnh an trưởng công chúa."

Dương ca nhi nghe thấy, khóe miệng có chút nhếch lên, Uyển tỷ nhi lại bĩu môi, giật giật ống tay áo Dương ca nhi nói: "Nếu không, ta đi nhận lỗi với nàng ấy, vốn là ta cố ý làm nàng ấy tức giận."

Dương ca nhi lại mở mở tay: "Không cần, ngươi làm được như vậy rất khá, chúng ta không thể cùng nàng kết thâm giao rồi, ai cũng không cần phải chịu đựng sự tức giận của nàng."

Uyển tỷ nhi nghe được trong mắt lại có chút bất an, Dương ca nhi sờ đầu của nàng, để nàng an tâm.

Ra đến bên ngoài, quả nhiên Thái tử dắt tay công chúa đang khóc đến mắt sưng đỏ, trưởng công chúa vừa thấy Dương ca nhi liền vặn vẹo thân thể, tức giận được thèm không nhìn hắn.

Dương ca nhi nhíu chặt lông mày, nhướng mày Thái tử.

Thái tử có chút khó xử, lại đối với Dương ca nhi trừng hai mắt, Dương ca nhi xem thường hừ mũi một tiếng, "Kiền ca ca muốn cùng ta đến ngồi bên bàn hay không?"

Thái tử nghe được nóng nảy, trưởng công chúa rất được Hoàng Hậu yêu thương, phụ hoàng mẫu hậu đều xem nàng như châu như bảo, nếu một hồi nữa hồi cung, nàng vừa khóc méc, chính mình cũng khó tránh bị trách phạt.

Dương ca nhi lại nhìn cũng không nhìn trưởng công chúa, kéo Thái tử hướng đến thư phòng nhỏ của mình mà chạy.

Công chúa tức giận đạp mạnh chân, nàng hiện tại cũng lớn rồi, ra khỏi cung không thể tuỳ tiện như lúc trước, phải đi theo Thái tử mới có được đi một chuyến, nhưng bây giờ Thái tử cũng có công việc phải làm, rất bận rộn, không giống như trước đây đến Giản Thân Vương phủ thường xuyên, thật vất vả mới gặp được Dương ca nhi một lúc, hắn lại cứ đối tốt với Uyển tỷ nhi trước mặt mình, công chúa tâm cao khí ngạo làm sao mà chịu được, đương nhiên là tức giận, nhưng Dương ca nhi căn bản không để ý tới nàng, cũng không giống với quá khứ, thấy nàng tức giận liền la mắng nàng...

Trong nội tâm vẫn không bỏ qua, xoay người, cũng theo hướng thư phòng đuổi theo.

"Công chúa, thư phòng ở tại ngoại viện, ngươi là nữ nhi, đi ngoại viện cũng không hay, nếu ngài không biết lễ nghĩa mà xông ra ngoài, bá phụ bá mẫu sẽ khó mà tha thứ đó." Uyển tỷ nhi đúng lúc mà nhắc nhở nàng.

Công chúa nghe được, tức giận dừng bước, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn Uyển tỷ nhi, cười lạnh nói: "Hiện tại ngươi hài lòng chưa, Dương ca ca không để ý tới ta nữa rồi." Đang nói, nước mắt lại chảy ra.

Uyển tỷ nhi nghe thấy liền tức giận, nhưng thấy công chúa phơi nắng đến đỏ hồng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là nước mắt, không khỏi lại mềm lòng, đám con gái từ nhỏ đến lớn chơi với nhau, công chúa dù lớn hơn nàng mấy tháng, nhưng so với nàng còn tuỳ hứng hơn, tính tình cũng không phải xấu, rất trong sáng đơn thuần, nếu không có Dương ca nhi, đám con gái có khi cũng trở thành bạn tốt của nhau.

"Ngươi lúc nào cũng như vậy, nói hay ba câu liền làm cho hắn tức giận, hắn tất nhiên là không muốn để ý tới ngươi rồi, kỳ thật a, hắn... Cũng rất quan tâm ngươi mà, chỉ là nếu ngươi cứ lấy thân phận công chúa ra, tất cả đều muốn hơn hắn, chắc chắn hắn sẽ đối xử với ngươi khác liền, ngươi mặc dù là công chúa, nhưng hắn là nam tử a, nam tử luôn sĩ diện." Uyển tỷ nhi thở dài, thanh âm nhàn nhạt, giống như là mang theo chút ít bất đắc dĩ.

Công chúa nghe thấy kinh ngạc nhìn Uyển tỷ nhi, Uyển tỷ nhi làm trong lòng nàng xúc động, chẳng qua mình cùng Dương ca nhi bất hòa, Uyển tỷ nhi không phải sẽ càng cao hứng sao? Tại sao còn chỉ điểm cho mình?

"Ngươi... Tại sao lại muốn nói với ta việc này, ngươi... không phải..." Công chúa có chút nhăn nhó, bất quá, nàng thẳng tính, không thích vòng vo, người ta đối với nàng tốt, trong lòng nàng liền biết, cũng không thích cất giấu trong lòng.

"Đúng vậy, ta cũng thích Dương ca ca, nhưng mà, chúng ta ầm ĩ không ít năm rồi, ngươi thấy không, mỗi lần Dương ca ca thấy chúng ta làm ầm ĩ, hắn cũng rất phiền, ta không thích dáng vẻ cau mày của Dương ca ca, ta thích nhìn thấy hắn cười." Uyển tỷ nhi lại trừng mắt với công chúa, mỗi lần mình cùng Dương ca ca ở cùng một chỗ, Dương ca ca đều cừoi rất vui, nhưng chỉ cần công chúa đến, không khí thoải mái ngay lập tức biến mất, nàng cũng biến thành con nhím xù lông, không có chuyện gì cũng sẽ xỏ công chúa vài câu, mà công chúa, giống như thuốc súng, chỉ một điểm nhỏ, luôn ra về trong sự bực bội, rất nhàm chán.

"Nhưng mà... hắn luôn bảo vệ ngươi, lại cũng không để ý ta, hắn... hắn không công bằng nha." Công chúa vẫn cảm thấy ủy khuất, lại là đem tất cả oán khí trong lòng của những ngày trước nói ra.

"Ta ở tròng lòng hắn, cũng quan trọng giống như Anh tỷ nhi, hắn đương nhiên là muốn bảo vệ ta, còn ngươi, luôn lấy cái giá đỡ công chúa ra, toàn bộ người ở Đại Cẩm đều bảo vệ ngươi rồi, hắn cảm thấy không cần đến hắn nữa." Uyển tỷ nhi có chút phiền, rõ ràng công chúa lớn hơn nàng, nhưng tại sao cứ như con nít vậy.

"Ngươi... Ngươi lại khi dễ ta, ngươi..." Công chúa lại dậm mạnh chân, khuôn mặt tức giận hồng hồng, lời này của Uyển tỷ nhi hơi nặng, nàng có chút chịu không nổi.

"Thôi, thôi, thôi, ngươi đang tức giận, lời của ta nói ngươi sẽ nghe không vào, hiếm khi ta có được lòng tốt, mới nói với ngươi việc này, ngươi trở về cẩn thận suy nghĩ lại, xem ta nói như vậy có đúng hay không, nghĩ kỹ xong, ngươi lại đến, sửa lại tật xấu kia của ngươi, nhìn xem Dương ca ca sẽ đối xử với ngươi khác một chút." Uyển tỷ nhi nhanh chóng khoát tay, chính mình nâng váy đi ra khỏi phòng Anh tỷ nhi, hướng trong sân Linh tỷ nhi đi.

Công chúa giật mình đứng tại chỗ một mình, gương mặt nhỏ nhắn đen thui, nhìn bóng lưng Uyển tỷ nhi rời đi, như có điều suy nghĩ.

Uyển tỷ nhi mới đi không xa, liền đụng phải một khuôn mặt hưng phấn của Anh tỷ nhi cùng Linh tỷ nhi, vừa nhìn thấy Uyển tỷ nhi đến, Anh tỷ nhi liền kéo lấy Linh tỷ nhi cùng chạy về phía trước, kéo lại tay Uyển tỷ nhi nói: "Chúng ta đang bàn một chuyện đại sự, ngươi có muốn tham gia không?"

Uyển tỷ nhi nghe, rất thích thú, vừa mới nãy cùng công chúa ầm ĩ rất không thoải mái, vội hỏi: "Tham gia, tham gia, có chuyện đại sự nào có thể thiếu ta.”

"Chúng ta cùng đi đến thư phòng của Dương ca ca đi, việc này a, còn phải có ca ca giúp mới được." Anh tỷ nhi dùng một bộ dáng ta biết ngay ngươi sẽ đồng ý mà nhìn Uyển tỷ nhi, kéo hai tiểu cô nương đi đến ngoại viện.

Linh tỷ nhi cùng Uyển tỷ nhi đồng thời kéo lấy nàng: "Không được nha, thư phòng của Dương ca nhi ở ngoại viện, chúng ta làm thế nào có thể đi?"

"Có cái gì đâu..., chúng ta là ba người cùng đi, cũng không phải đơn độc một người, lại nói, đó là thư phòng của anh trai của ta, ta là muội muội tại sao không đi được? Yên tâm đi, nếu mẹ biết, ta sẽ một mình chịu trách nhiệm là được." Anh tỷ nhi không quan tâm, trên người của nàng có sự thanh thoát tự nhiên của Cẩm Nương cùng sự tuỳ tiện của Lãnh Hoa Đình, một bộ dáng không quan tâm, mẹ nói, phong tục, đó là các quy tắc, mà các quy tắc là do con người đặt ra, để mọi người giao tiếp với nhau dễ dàng hơn.

Hai nữ hài tử vẫn có chút do dự, nhất là Uyển tỷ nhi, nàng mới vừa nhắc nhở công chúa không thể đi đến ngoại viện, việc này mình biết mà còn cố tình vi phạm, một hồi nếu để công chúa biết, không chừng lại tưởng mình có cái ý đồ gì đây này.

"Vẫn không nên đi a, chậm chút nữa lúc Dương ca ca trở về phòng ăn cơm, chúng ta sẽ tìm hắn cũng được. Mới vừa rồi, ta thấy Thái tử điện hạ cùng Dương ca ca cùng đi đến thư phòng”. Uyển tỷ nhi khuyên nhủ.

Linh tỷ nhi vốn cũng không đồng ý đi, nhưng nghe Uyển tỷ nhi nói thì con mắt sáng ngời, ngược lại kéo lấy tay Anh tỷ nhi nói: "Uyển muội muội không tiện đi, vậy thì lần tới a, Anh muội muội, tỷ tỷ biết ngươi đối với ta rất tốt, một hồi ta trở về phòng, lại khuyên nhủ mẹ ta, chỉ là... ta chỉ sợ..."

Anh tỷ nhi nghe lời này, liền thả tay Uyển tỷ nhi: "Cũng đúng, Tứ cô cô lại đối với ngươi rất nghiêm khắc, ngươi không nên đi theo chúng ta, ta cùng Linh tỷ tỷ hai người đi là được rồi, một hồi trở về, lại kể cho ngươi biết là được."

Uyển tỷ nhi nghe liền liếc nhìn Linh tỷ nhi, lông mày hơi nhăn lại, nhưng cũng không hề kiên trì, "Vậy thì được, ta sẽ không đi, mẹ ta còn muốn kiểm tra nữ hồng của ta nữa, ta thêu mấy cái khăn còn lệch mũi kim, ta đi làm lại đây."

Anh tỷ nhi kéo lấy tay Linh tỷ nhi, hai người cẩn thận đến thuỳ hoa môn, thừa dịp bà tử giữ cửa không chú ý, hai người liền lẻn vào.

Thư phòng của Dương ca nhi cách thuỳ hoa môn không xa, ngay bên cạnh thư phòng của Lãnh Hoa Đình, bây giờ trở lại đúng là không tốt, hạ nhân giữ của đều có chút mệt mỏi, khí trời cũng nóng, thủ vệ bên ngoài thư phòng của Dương ca nhi sợ là đã trốn đến nơi nào đó ngủ rồi, đều không ở đây, Anh tỷ nhi vui vẻ, đang muốn kéo Linh tỷ nhi vào, Linh tỷ nhi lại là nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Anh muội muội, mới vừa rồi ở trong phòng Tam thẩm, Thái tử điện hạ giống như có lời muốn nói với ngươi, chỉ là bị công chúa kéo đi, cũng không biết hắn muốn nói cái gì với ngươi đây?"

Anh tỷ nhi nhún vai, khoát tay nói: "Ta làm sao biết được, một hồi nữa hỏi hắn không phải là được rồi sao?"

"Ta thấy Thái tử đối với ngươi giống như có ý tứ, Anh tỷ nhi, ngươi..." Linh tỷ nhi con mắt lóe sáng, đùa giỡn nhìn Anh tỷ nhi.

Anh tỷ nhi rốt cuộc mới mười tuổi, da mặt mỏng, tâm tư Thái tử đối với của nàng, toàn bộ trong phủ đều biết, chỉ là tất cả đều giả bộ không biết, không ai chọc vào cái cửa giấy (không dám nhiều chuyện), Linh tỷ nhi nói một câu chọc vào vấn đề, trên mặt của nàng liền có chút chịu không được.

Phiên ngoại 19

"Linh tỷ tỷ, ngươi nói cái gì vậy, ta làm cái khỉ gió gì mà quản hắn có tâm tư gì với ta, ta chỉ xem hắn là ca ca thôi." Anh tỷ nhi mặt nhỏ đỏ hồng, trong lòng có chút khó chịu.

"Nhìn đi, vừa nói tới mặt ngươi đã hồng rồi, còn nói không phải, mới vừa rồi ở trong phòng Tam thẩm, ta có thể cảm thấy ánh mắt Thái tử điện hạ nhìn ngươi có chút không giống bình thường." Đang nói, ánh mắt liền nhìn về phía tiểu thỏ ngọc trên cổ Anh tỷ nhi đang mang, trong ánh mắt mang theo nụ cười bỡn cợt.

Má Anh tỷ nhi càng hồng, lúc trước Thái tử đưa thỏ ngọc cho nàng, nàng thật thích cái này, nên thuận tay đeo lên, nhưng mà..."Này... Ta cũng chỉ là cảm thấy đẹp mắt mới cầm lấy." Nàng nhỏ giọng giải thích, lại hoàn toàn không nghĩ tới, Linh tỷ nhi làm sao lại biết rõ cái này là do Thái tử đưa.

"Ách, hẳn là, cái này cũng là Thái tử tặng hay sao? Thật xinh đẹp a." Linh tỷ nhi hình như lúc này mới hiểu nguồn gốc của vật đang đeo này, trong ngữ khí mang theo tia lạ lùng, trong mắt lại khó dấu vẻ hâm mộ.

"Ngươi cảm thấy đẹp mắt, vậy thì cho ngươi nè." Anh tỷ nhi có chút không đành, nhưng nàng lại không muốn để Linh tỷ nhi càng hiểu lầm nàng đối với Thái tử cũng có tâm ý, đành phải nhịn đau cắt ái (miễn cưỡng từ bỏ thứ mình yêu thích), tháo cái dây đang đeo xuống, đưa cho Linh tỷ nhi.

Linh tỷ nhi vội đẩy tay nàng trở về: "Cái này ta không thể lấy, cái này là người ta tặng cho ngươi, sao ta lại lấy vật quan trọng thế a, muội muội mau mau thu lại, một hồi nữa để Thái tử thấy cũng không hay, hắn rốt cuộc vẫn là Thái tử, mặt mũi của hoàng gia, ngươi cũng không thể đem vật hắn thưởng cho ngươi tùy tiện tặng người khác."

Anh tỷ nhi cũng không miễn cưỡng, thu hồi sợi dây trong tay lại, lại nói như thế nào cũng không chịu đeo tiếp, Linh tỷ nhi thấy nàng buồn bực, chọc chọc trán nàng và nói: "Không phải nói muốn đi tìm Dương ca ca sao? Nếu ở nơi này phơi nắng, một hồi nữa sẽ phải đi gặp đại phu mất."

Tính tình Anh tỷ nhi vốn thoải mái, chốc lát liền đem những điều không thoải mái bỏ ra sau đầu, thay đổi sắc mặt, kéo tay Linh tỷ nhi tiến vào thư phòng.

Thái tử cùng Dương ca nhi đang nhìn nhau chằm chằm, thì thấy Anh tỷ nhi sắc mặt phơn phớt hồng, như quả táo chín mọng, khả ái lại mê người, nhìn là rất muốn cắn một ngụm a, bên trong ánh mắt hắn liền mang theo tia vui vẻ, Anh tỷ nhi chạm phải đáy mắt ôn nhuận chứa một đóm lửa nhỏ ở bên trong của Thái tử, trong lòng liền rơi lộp bộp, vội vàng đảo ánh mắt, trên khuôn mặt lướt qua một tia không được tự nhiên, Thái tử cảm thấy kỳ quái, từ khi Anh tỷ nhi sinh ra đến giờ, hắn vẫn thường dẫn nàng đi chơi, Anh tỷ nhi vô cùng thẳng thắn và hào phóng, cũng không làm thái độ õng ẹo, hôm nay tại sao... Lại xem xét phía dưới cổ nàng, không thấy tiểu thỏ ngọc đưa tặng nàng vừa rồi, trong tâm liền có chút ít phát lạnh, lông mày kiếm hơi nhăn lại.

Dương ca nhi lại không kiên nhẫn, đứng lên nói với Anh tỷ nhi: "Ngươi là đang bị mẹ cấm túc đó, ngươi không chịu phạt thì cũng thôi đi, gan cũng lớn quá, lại chạy đến bên ngoài thư phòng, coi chừng mẹ biết, sẽ phạt càng lợi hại hơn."

"Không ai nhìn thấy đâu, ngươi không nói, ta không nói, Linh tỷ tỷ cũng không nói, làm sao mà mẹ biết được." Anh tỷ nhi thờ ơ trề miệng nói.

"Ngươi không sợ ta sẽ nói sao?" Ca ca tỷ tỷ đều nói xong rồi, nhưng lại không có phần của mình, Thái tử cảm thấy buồn cười, tiểu cô nương hình như không được cao hứng, không biết là lại gây chuyện ở đâu rồi.

"Điện hạ làm sao mà bán đứng muội muội được, nếu là Dương ca ca chắc sẽ lỡ lời, nhưng điện hạ cũng không có khả năng sẽ bỏ Anh muội muội chịu phạt, đúng không?" Linh tỷ nhi không đợi Anh tỷ nhi đáp lời, lại nghiêng qua cười cười liếc nhìn Anh tỷ nhi, nói với Thái tử, đôi mắt thật to chứa ý cười nồng đậm.

Lời này Thái tử nghe thấy rất dễ chịu, không khỏi liếc nhìn Linh tỷ nhi nhiều hơn một cái, đối với Anh tỷ nhi nói: "Là như vậy sao?" Lúc nói chuyện, trong mắt chứa đầy sủng nịch vui vẻ.

Anh tỷ nhi nhéo cái mũi của mình làm mặt xấu với Thái tử, bộ dáng cực kỳ giống tiểu hồ ly, lại lui đến phía sau Dương ca nhi nói: "Đó là đương nhiên a, điện hạ giống như ca ca, ngươi rất thương ta, dù ta không tin ca ca cũng sẽ tin ngươi nha."

Thái tử nghe ánh mắt ngưng đọng, trong tâm thoáng qua một tia gợn sóng, Anh tỷ nhi còn nhỏ, đối với chuyện tình cảm sẽ rất hồ đồ, sẽ xem hắn là ca ca, bất quá, như vậy cũng tốt a, dù sao hắn trước cứ giữ lấy, kiên nhẫn đợi nàng trưởng thành, người khác nha, ai cũng đừng mơ tưởng tiếp cận nàng, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, hắn đã đưa ra quyết định, Anh tỷ nhi, là của hắn.

Những năm này, phụ hoàng càng không che giấu tâm tư nữa rồi, tình ý đối với Vương thẩm ngay cả hắn cũng nhìn thấy, mẫu hậu lại càng có thể nhìn ra, cũng may Vương thẩm khôn khéo, đem quan hệ của Giản Thân Vương phủ cùng hoàng thất xử lý thỏa đáng, cũng không quá thân cận, lại không bất hòa, trong lúc thân cận, nhiều nhất, chính là dựa vào tiểu bối như hắn để duy trì, còn chính mình thì mấy tháng mới tiến cung một lần.

Mà Giản Thân Vương thúc nữa, thì càng tuyệt, chỉ cần là Vương thẩm tiến cung, hắn chính là nghĩ ra tất cả biện pháp để ở cùng một chỗ, cho dù đang lúc có chuyện phải làm, hắn cũng có thể nghĩ cách để phân thân, không phải Lãnh Khiêm thúc thúc, thì là Bạch đại nhân, tóm lại, giữa Vương thẩm cùng phụ hoàng, những năm này đều rất bình tĩnh, Thái tử thường thường có thể thấy trong mắt phụ hoàng có một chút không cam lòng, hắn... không muốn giống như phụ hoàng, chỉ cần là mình thích, dù khó khăn cỡ nào, cũng phải đạt được.

Thái tử cười đến ôn nhuận, giống như gió xuân thổi qua mọi người, Linh tỷ nhi giật giật tay Anh tỷ nhi nói: "Anh muội muội của chúng ta thật đúng là biết nói chuyện đó, trách không được điện hạ thiên vị cưng chìu muội muội, có cái gì tốt cũng chỉ thưởng cho muội muội, không giống tỷ tỷ ta, ngu xuẩn ngốc nghếch, Dương ca ca, ngươi sau này cần phải chăm sóc ta, ta chỉ có một mình ngươi là ca ca thôi đó." Lời nói giận dỗi, ánh mắt xinh đẹp lưu luyến trên người Thái tử, thần sắc tức giận cũng rất khả ái.

Thái tử bị nàng nói vậy thì ngượng nhùng, liền tháo xuống một khối ngọc bội trên người mình: "Linh muội nói đùa, lúc trước không phải không có dịp gặp mặt sao? Cái này là vật ta thường đeo trên người, thưởng cho ngươi đó."

Linh tỷ nhi con mắt sáng ngời, bước lên phía trước tạ lễ, một đôi tay trắng như ngọc cẩn thận nhận lấy ngọc bội Thái tử đưa cho nàng, cung kính lại thành thực, bên môi dẫn theo nụ cười cuốn hút, cẩn thận đem ngọc bội cất vào.

Anh tỷ nhi nhìn liền cười nói: "Vậy thì tốt rồi, Thái tử ca ca cũng tặng lễ vật cho ngươi a, sau này không cần nói hâm mộ ta nữa."

Thái tử nghe thấy lại liếc nhìn Linh tỷ nhi, mỉm cười, không nói chuyện.

Linh tỷ nhi đúng lúc cũng nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, Thái tử tao nhã di chuyển ánh mắt, lại nhìn lại, liền giúp đỡ Anh tỷ nhi nói: "Bất kể như thế nào, Thái tử ca ca có cái gì tốt, sẽ dành cho muội muội ngươi trước tiên, chính là Anh muội muội ngươi có cái gì tốt, chỉ cần nhớ kỹ Thái tử ca ca là ta đây thì tốt rồi."

Anh tỷ nhi nghe xong thì hướng hắn nhếch mũi, nhe răng nói: "Ê răng a, ê răng, ca ca, ngươi không thấy ê răng sao?" Nói xong, thì cười khanh khách đứng dậy.

Dương ca nhi bất đắc dĩ mà gõ đầu nàng, nhưng vẫn tiếp lời: "Hôm nay nóng bức, ngươi đến chỗ ca ca đây là có chuyện gì?"

"Đương nhiên là có chuyện a, bằng không thì, cũng không mạo hiểm đến tìm ngươi rồi, bất quá..." Vừa nói đến chuyện đó, Anh tỷ nhi liền có chút hưng phấn, thần sắc cũng trở nên thần thần bí bí, nói một nửa, thấy Thái tử ở đây, lại dừng lại.

Thái tử thấy liền nhăn lông mày, trong lòng có chút mất mát, Linh tỷ nhi lại thu nụ cười lại, nói: "Vốn là ta đến cầu xin ca ca làm một việc này, điện hạ nếu là chịu giúp, thì sẽ rất tốt, nhất định sẽ chơi rất vui đấy."

Thái tử nghe thấy thì thích thú, mất mát trong lòng cũng đã biến mất, có thể tham dự chuyện của Anh tỷ nhi, hắn rất thích.

"Là cái gì, nhanh nói đi." Dương ca nhi lại khó có được sự trầm ổn, hiện tại lại biến thành trái cầu không ngừng chuyển động, lại vụng trộm chạy đến trong thư phòng, tất nhiên là không tiện để người lớn biết, cái chuyện này nên thận trọng một chút mới được a.

Linh tỷ nhi liền đem sự tình chính mình cùng Anh tỷ nhi đã thương lượng nói ra, Thái tử nghe thấy nhíu mày, hắn thực sự tham dự không tốt lắm, tính tình Anh tỷ nhi dù có chút tùy tiện, nhưng vẫn phân biệt được nặng nhẹ, trách không được, nàng mới vừa rồi không muốn nói với mình, nay kéo mình vào, có một số việc sẽ thay đổi, mà sự tình lại liên quan đến mặt mũi hoàng gia, nếu như chỉ là Dương ca nhi cùng mấy tiểu hài tử tham dự, thì cho dù nháo cỡ nào, cũng có thể nói là tiểu hài tử không hiểu chuyện, chơi nháo mà thôi, còn mình đã mười lăm tuổi, lại là thân phận Thái tử, chỉ cần có một chút sai lầm, sẽ có ngự sử, đại thần buộc tội...

"Thái tử ca ca a, mới vừa rồi công chúa tỷ tỷ không biết sao lại vào phòng ta khóc rất lâu, cũng không biết là có tức giận gì hay không, ngươi nhanh đi xem nàng một chút đi." Anh tỷ nhi thấy sắc mặt Thái tử không tốt lắm, liền cố ý chuyển đề tài.

Thái tử nghe được thì trong nội tâm ấm áp, bình thường ở trước mặt hắn, Anh tỷ nhi tuy nói năng tùy ý, nhưng cũng chưa từng làm hắn khó xử, hiện tại rõ ràng chính là giải vây cho hắn đây mà.

"Phải không? Dương ca nhi, ngươi lại làm nàng tức giận?" Thái tử ra vẻ tức giận nói.

"Ách, nàng không phải..." Dương ca nhi nghe thấy cũng có chút ít lo lắng, lại có chút đau đầu, trưởng công chúa này a, có phải cũng quá tùy hứng hay không, bất quá chỉ là một câu nói lúc tức giận mà thôi, cũng không thể lấy đó mà khóc a, một lát nữa nàng hồi cung, Hoàng Hậu nương nương thấy sẽ lòng đau, mẫu thân lại mắng mình cho coi.

"Không có chuyện gì, ta đi khuyên bảo là được rồi, ngươi ở lại giúp các muội muội đi." Thái tử vỗ vỗ vai Dương ca nhi, cười đến nho nhã, cảm kích nhìn Anh tỷ nhi liền đi ra ngoài.

Linh tỷ nhi cũng cười hành lễ với Thái tử, âm thanh mềm mại đáng yêu nói: "Trong lòng muội muội rất muốn mẫu thân hạnh phúc, nếu điện hạ có rảnh, xin giúp muội muội hoàn thành tâm nguyện."

Thái tử nghe liền quay đầu lại, cười nhạt nói: "Việc này Dương ca nhi nhất định sẽ có biện pháp." Đang nói, liền không chần chờ nữa, bước đi ra cửa.

Linh tỷ nhi ánh mắt buồn bã, thu lại tinh thần, trở lại bắt đầu thương lượng với huynh muội Dương ca nhi.

Thái tử vừa đi ra khỏi thuỳ hoa môn, liền thấy trưởng công chúa ngây ngốc ngồi ở bên trong đình bên cạnh thuỳ hoa môn, còn may, bà tử giữ cửa của Giản Thân Vương phủ thấy nàng cô đơn, sau khi khuyên nàng vài lần không được, liền đưa nước đá đến bên trong đình, lại bưng hoa quả ướp lạnh đến, để cho trưởng công chúa giải khát.

Thái tử thấy liền có chút đau lòng, tâm tư của muội muội nhà mình, hắn đương nhiên biết rõ, Dương ca nhi từ nhỏ là người không chững chạc, tâm tư lại nhiều, muội muội sợ là khó nắm bắt được hắn, hơn nữa, với tính tình của Vương thẩm, hay nói là cả đời một đôi người, xem trình độ nàng cùng Vương thúc ân ái liền đã biết, nếu thật là như vậy, muội muội gả cho Dương Ca nhi ngược lại là đều tốt nhất, thế nhưng, nữ nhi của Lãnh khiêm thì sao? Nàng cùng Dương Ca nhi là thanh mai trúc mã, đứa bé kia tâm cơ nhiều, tâm tính lại cao, hơn nữa cùng Dương Ca Nhi ngày ngày ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu vẫn thấy, gần gũi nhau nhiều a, sợ là muội muội sẽ bị tổn thương.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx