Thuận MinhChương 12: Thừa dịp trời tối
Hơn nữa hiện tại Lý Mạnh đang hiếu kỳ nhìn xung quanh, phối hợp với bộ dạng của hắn, lọt vào mắt người khác đúng là tiêu chuẩn của nông dân lên thành phố, phàm là người đi qua hắn là đều cau mày tránh đi, nếu không phải là thân thể hắn cao lớn sợ là sớm đã bị người ta xua đuổi rồi.
Lý Mạnh tìm vài văn tiền liền tới cửa hàng bánh bao mua vài cái bánh, nhưng mà thấy những thứ này thế nào cũng là từ bột gạo, hơn nữa nhìn màu trắng này căn bản là hơn không ít so với cái bánh hôm qua, quả thực là rất muốn ăn.
Cùng Lý Mạnh dự đoan không sai, thành Giao Châu chưa tính là lớn, phỏng chừng chỉ có tầm nhìn 2000 hộ gì đó, cái này mà ở thời hiện tại còn không bằng một chu thị trấn phát triển, hắn còn hoài nghi đám đồng bạn ở Tiết gia có phải là đã quá khoa trương hay không.
Thế nhưng Lý Mạnh cũng cười khổ phát hiện mình cảm giác thành thị này xác thực không nhỏ, cái này cũng khiến mình ngày càng dung hợp vào thời đại này.
Trung tâm Giao Chân chính là nha môn Tri Châu, nhìn rất khí phái, nhưng mà bởi vì đám quan môn không chịu sửa, thoạt nhìn trông rất cũ nát, đối mà nói thì phòng ốc xung quanh còn hoàng tráng hơn rất nhiều, gạch xanh ngói đen, rất nhiều nhà trên tường còn mang theo vài điểm trang trí, đây dường như là khu nhà giàu ở Giao Châu.
Cách nha môn ngoài 2 con đường ra, còn có môt khu kinh doanh điểm tâm cùng mua bán hoa quả, đám người có tiền làm chút sinh ý, tất cả đều rất sạch sẽ, đám tiểu nhị đứng ở cửa ra vào niềm nở đón khách, nhìn cách ăn mặc của đám tiểu nhị này cũng tướng đối gọn gàng.
Tiểu nhị đứng ở cửa ra vào đánh giá xung quanh, lại thấy một hán tử cao lớn quần áo lam lũ, mặt đầy râu ria, hắn vội vàng hô to:
-Đi sang một bên, cửa hàng này không phải hạng bần cùng có thể vào...
Lời còn chưa dứt lại phải nuốt xống, cùng hán vội vàng đi nhanh tới, bộ dáng cao lớn khiến người ta có một loại cảm giác áp bách, chính là thời điểm khẩn trương này, cùng hán lại cười hắc hắc, mở miệng nói:
-Vị tiểu ca này, ta có người nhà làm tại tuần kiểm, cho nên muốn hỏi phủ tuần kiểm ở chỗ nào?
Tiểu nhị mặt đầy vả không kiên nhẫn được, nói ra địa chỉ sau đó vội vàng đuổi hắn đi, bằng không cứ để hắn đứng đây thật ảnh hưởng tới sinh ý của cửa hàng.
Sau khi trời tối, cuộc sống ồn ào của thành Giao Châu cũng chỉ hơn 1 canh giờ so với Tiết gia mà thôi, cũng rất nhanh lâm vào một màng hắc ám, yên tĩnh.
Trong thành ngoại trừ tuần phu gõ mõ ra thì cũng chỉ có tiếng chó sủa mà thôi.
Lý Mạnh đi vòng quanh thành một vòng, khi trời tối mới tìm tới cửa phủ tuần kiểm,tuần kiểm phụ trách muối vụ quả thực mập chảy mỡ, mầy nhà giàu có quanh khu nha môn Tri Châu chỉ có phủ đệ tuần kiểm là quý phái nhất, trải qua lời tiểu nhị nói tuy không xác thực, thế nhưng cũng dễ tìm.
Giữa tuần kiểm cùng khu hàng xóm này còn một con đường nhỏ hẹp, hơn nữa lại là ngõ cụt, bất kể phu canh ban đêm hay là tuần tra cũng không có người đi vào.
Lý Mạnh liền lẩn vào trong con hẻm, mặc dù có người đi qua cũng khó phát hiện được, trong vườn của phủ tuần kiểm, tiếng người huyên náo rất lớn, hiển nhiên là đang mở tiệc ăn uống.
Hương khí của rượu thịt bay tới ngõ nhỏ, khiến Lý Mạnh nuốt từng ngụm nước miếng, nhưng trong lúc này nhớ tới chuyện ngày trước đi trên con đường nhỏ tao ngộ đám muối đinh chém ngươi sống ta chết.
Sau khi trở lại Tiết Gia, lại nhìn tràng diện xơ xác kia, còn có các lão nhân hô thiên gọi địa, gào khóc thì trên thực tế rượu thịt này đều là máu thịt của người cùng khổ.
Bóng tối dần dần phủ xuống, cả thành đều lâm vào cảnh yên tĩnh, trong đêm bị gió biển thổi qua, Lý Mạnh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cho nên cảm thấy có phần lạnh lẽo.
Nhưng mà hắn vẫn đứng đó không hề nhúc nhích. Canh 3 không sai biệt lắm, phu canh gõ mõ đi qua con hẻm, hắn cũng bước chân nhanh hơn, hoàn toàn không có quay đầu lại nhìn vào con hẻm.
Nghe thanh âm gõ mõ kia dần dần đi xa, Lý Mạnh đứng lên, hoạt động chân tay đang run lên một chút, duỗi tay lôi ra vật dấu trong hông ra, sau đó lột bỏ tấm vải che, lộ ra một thanh đao gãy.
Đúng là thanh yêu đao lúc trước thu thập được của đám muối đinh, nguyên lai chỉ có 3 thước, vì để dễ dàng mang theo cho nên Lý Mạnh liền bẻ gãy nó, giờ chỉ còn dài 1 thước gì đó.
Cắn thanh đao trong miệng, Lý Mạnh dùng 2 tay chống lên vách tường rồi bò lên, thật may là thời đại này không có thủy tinh cắm lên, Lý Mạnh rất nhanh liền vượt qua đầu tường, đáp xuống sân.
Sau khi rơi xuống đất, lăn vài vòng cũng không gây ra động tĩnh gì, Lý Mạnh vội vàng trốn qua một bên, nhưng cũng không có kinh động gì.
Nói trắng ra thì đây chỉ là phủ đệ của tuần kiểm mà thôi, mặc dù là công việc béo bở, thế nhưng chức quan cũng chỉ là cửu phẩm, là chức quan thấp nhất.
Nhà của hắn thì lớn, cũng không có nhiều đề phòng, Lý Mạnh tưởng có nhiều người lắm, nhưng khi vào trong sân hắn mới cảm thấy có phần thất sách, bởi vì mình hoàn toàn không biết tuần kiểm ngụ ở chỗ nào, căn nhà này có vài cái sân, ai biết Mưu diêm vương ở chỗ nào?
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Lý Mạnh không biết kết cấu của căn nhà cổ đại ra sao, hiện đại không được tiếp xúc, thời đó căn bản không còn căn nhà nông dân nào còn tồn tại
Hắn nhảy vào một căn phòng chứa củi, hướng phía trong đi vài bước, liền phát hiện ra không gian đều là một mảnh hắc ám, không nhìn thấy cái gì, trong lòng không khỏi gấp gáp.
Thầm nghĩ cứ như vậy mà đi loạn khinh động tới người khác, chính mình lẻ loi một mình sợ rằng không thoát được. Nếu bây giờ muốn thoát đi thì ngày hôm sau lại phải đến, đêm dài lắm mộng, sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn,.
Đang suy nghĩ thì ở phía sau lại vang lên một tiếng két két, cửa phòng mở ra, một người ngáp dài đi tới, ánh mắt thì đang nhìn mép tường.
Khi người nọ ngáp cái thứ 2 đột nhiên cảm thấy cổ họng mình có cảm giác lạnh lẽo, trong lòng cả kinh, đột nhiên thanh tỉnh, trên cổ chính là một lưỡi đao.
Miệng hắn bị người phía sau bịt lấy, không cách nào la lên được, Lý Mạnh ghé vào lỗ tai của hắn nhỏ giọng nói:
-Đừng la, cẩn thận lưỡi đao đó.
Một mùi khai truyền tới, người nọ đã đái ra quần,lúc này còn ai nghĩ tới vấn đề này, chẳng qua hắn gật đầu, ý bảo biết rồi. Lý Mạnh còn nói thêm:
-Dẫn ta đi tìm phòng ngủ của tuần kiểm.
nguyên lại chính là dễ dàng như vậy, lại nói tiếp một tuần kiểm muối của châu huyện nào có đề phòng sâm nghiêm gì, dù sao cũng chỉ là Phách Vương cửu phẩm mà thôi, 2 tay người nọ bị Lý Mạnh dùng vải trói chặt ở phía sau, miệng bị nhét một đống vải, bị Lý Mạnh dùng cán đao gõ lên gáy, gục ngã trước hiên. Truyện "Thuận Minh "
Dân sợ quan như sợ hổ, tuần kiểm này khả năng hoàn toàn không ngờ sẽ có người vào thành, hơn nữa lại chính là tới nhà hắn gây bất lợi, cho nên hắn căn bản không có đề phòng.
Đến cửa ra vào căn phòng, có thể trông thấy ánh nến lập lòe từ bên trong tỏa ra...
@by txiuqw4