Thuận MinhChương 124: Bỗng nhiên kiên cường
Đêm ông hỏi tên mình, ở thời đại này không phải là chuyện nhỏ, cho dù là Chu Vân Dao quận chúa không sợ trời, không sợ đất, cũng cảm thấy tim đập loạn xạ, thật vất vả mới bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn, Lý Mạnh đã dẫn đoàn kỵ binh đi xa, Chu Vân Dao không hiểu vì sao.
Nếu mọi ngươi đều hạ thấp giọng, nói không chừng có điều gì kiêng kị, mình cũng không cần sợ hãi như vậy, trên đường về thành, tốc độ cũng chậm hơn, không chạy nhanh như lúc trước.
Binh sĩ trên đầu thành Giao châu đều kỳ lạ, thầm nghĩ hôm nay rốt cuộc có việc gì mà gấp như vậy, chưa tới hai canh giờ đã ra vào thành tới hai lần, lúc vào thành, có thể nhìn thấy nhiệt khí hôi hổi trên ngựa. Sau khi vào thành, Lý Mạnh không quay về nhà mình, mà chạy thẳng tới phủ đệ của Chu đại nhân.
Hai bên nói chuyện với nhau vài lần, mặc dù là thổ lộ tình cảm, nhưng đều cảm thấy không được tự nhiên, một bên lo lắng sợ hãi, một bên cảm thấy đối phương có chút lỗ mãng, lúc nói chuyện tiếp, đều rất cẩn thận.
Nhưng với Lý Mạnh, người duy nhất có thể giúp đỡ hắn lại có kiến thức trong thành Giao châu này, cũng chỉ có một Chu cử nhân này. Từ góc độ khác mà nói, Chu cử nhân không ngốc nghếch lớn gan như Chu vân Dao, rất liều lĩnh, nhưng với Lý Mạnh lại quá quan trọng.
Người nhà đệ phủ Chu gia cũng biết vị tân nhiệm phòng giữ Giao châu - Lý Mạnh này, hơn nữa còn biết lão gia nhà mình và Lý đại nhân còn có qua lại, thấy đối phương vội vảng tới, cũng vội vàng đi vào thông báo.
Lý Mạnh ngồi trong phòng khách, lút này mới thoải mái, thở dài một hơi, trong đầu tĩnh táo, mới cảm thấy minh đúng là quá nóng vội, nếu đối phương hỏi tội mình thật, Phiên Vương một phương chính là hoàng thân quốc thích siêu phàm, còn phái thị vệ võ sĩ ban đêm tới thăm, chỉ vài văn thư, chỉ sợ đại quân Sơn Đông Hà Nam sẽ tới áp chế. Nếu làm như vậy không muốn người biết, phải cẩn thận, chắc chắn cũng có chỗ kiêng kỵ, mình hà tất phải hoảng loạn như vậy?
Biết là việc gấp, Chu cử nhân vội vàng bước nhanh từ trong ra, thấy bộ dạng Lý Mạnh muốn thăm hỏi sức khỏe, Lý Mạnh lại đứng thẳng dậy, thấp giọng nói:
"Cho hạ nhân lui hết, ta có việc gấp muốn nói".
Nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy, Chu cử nhân giật nảy mình, thầm nghĩ mình còn có cha mẹ vợ con, nên đối phương tắc loạn, mình không thể đi theo, nói cách khác mùa màng gần đây dần dần trở nên tốt hơn, nhưng không thể tùy tiện làm việc khác thường. Lý Mạnh nói ra vấn đề, Chu cử nhân mới thở phào:
"Ngươi có biết những phiên vương hoàng thân quốc thích đó có điều gì kiêng kỵ không?"
Đức Vương ở Đức Châu, Lễ Vương ở Tế Nam, ở nơi trời cao hoàng đế xa này hiển nhiên không có chút quan hệ nào. Chu cử nhân cũng có chút thích lên mặt dạy đời, nếu không liên quan tới chuyện nhà mình, đây chính là cơ hội tốt để khoe khoang học thức, liên hệ một tiếng rồi nói: Truyện "Thuận Minh "
"Triều đại Phiên Vương là tai họa các nơi, khoanh vòng ruộng đất, lấn nam bá nữ gần như là chuyện nhìn thành quen, những tội ác này, quan địa phương thường mặc kệ, nhưng quan viên địa phương có hai điểm phòng bị, một là phiên vương có tâm mưu phản không, còn người thân thích không được ra khỏi thành.”
Mưu phản thì có thể hiểu cho dù không phải là Phiên vương, quan địa phương cũng phải phòng bị cẩn thận, nhưng không ra khỏi thành nói thế nầo, bên kia liền đưa ra giải thích:
"Trữ Vương thần hào loạn những năm Chính Đức, chính là vì ràng buộc ở địa phương không nghiêm, kết quả thủ hạ của Trữ Vương và thân tín trong thiên hạ cấu kết, làm loạn khắp nơi, nghe nói Trữ Vương cũng may lần rời khỏi Nam Xương tới các nơi kết giao với quan văn quan võ. Sau khi sự việc lắng xuống, quan địa phương gần như là đều rơi đầu, người liên quan vô số kể".
Chu cử nhàn nói tới hưng phấn, ngồi ở đó nâng chén trà uống một ngụm, tiếp tục nói:
"Cho nên sau này quan viên các nơi quản chuyện này rất nghiêm, có gì không ổn, tuần phủ hoạt quan địa phương dẫn bĩnh mã vây quanh phủ đệ thân thích phiên vương, sau đó báo về kinh thành. Ngày nay phiên vương đã ngoan ngoãn hơn nhiều, ra ngoài giảng như tội lớn mưu phản, chỉ có thể trốn trong thành làm hại dân chúng, sinh con thôi".
Lý Mạnh bắt đầu sốt ruột nghe, càng nghe càng nhởn nhơ, từ đứng liền ngồi xuống ghế, cũng nâng chén trà nhấp một ngụm, mình bận rộn cả ngày, có vẻ như không có chuyện gì rồi.
Chu cử nhân tự thao thao bất tuyệt nói xong, mới nhớ tới Lý Mạnh vẫn ngồi bên cạnh, hỏi:
"Không biết Lý đại nhận hỏi chuyện này làm gì, có chuyện quan trọng sao?”
"Không có gì, không có gì, chỉ là thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, có ý tới tìm chu huynh nói chuyện, giờ đã tới giờ cơm trưa rồi, Lý mỗ không quấy rầy nữa, cáo từ trước, cáo từ trước"
Chờ bên ngoài chu phủ có tới năm mươi ky binh, ai nấy lo lắng đề phòng nhìn xung quanh, nhũng người này sát khí đằng đằng. Người đi đường mặc dù không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn sợ hãi, thà rằng đi vòng đường xa, cũng không muốn đi qua đường này.
Những kỵ binh này đã rất lâu rồi không thấy Lý Mạnh có trạng thái gấp gáp như vậy, tất nhiên sẽ cho rằng xảy ra chuyện lớn gì đó, binh lính doanh Giao châu ngày nay đã có ý thức như vậy, đó chính là đi chiến đấu cùng Lý Mạnh, thì bất kể đối tượng là ai.
Những kỵ binh toàn thần từ trên xuống dưới đều căng thẳng, thấy Lý Mạnh đi ra từ chu phủ, đều sững sờ, vì Lý Mạnh đang hát thầm, vô cùng thoải mái.
Nếu không có việc gì, thì tốt hơn rồi, các kỵ binh liền truyền tin, lần lượt tới thành Giao châu và trấn Phùng Mãnh truyền tin, bỏ trạng thái tác chiến mọi lúc, dù sao căng thẳng như vậy, khó tránh khỏi người khác nổi nghi ngờ gì.
Lút này nhà tuần kiểm đã như một thành lũy nhỏ, trước sau trái phải đều được đóng kín: ba trăm bộ tốt trừ phải đi coi tù ra, số còn lại đều phòng bị ở các nơi.
Trước khi Lý Mạnh về nhà, họ đã nhận được truyền tin, mới cả đội rút vào trong nha môn tuần kiểm. Lý Mạnh trên ngựa cũng không quá gấp, nhìn từ xa, trên ngựa gật gật đầu, nhà cửa hiện nay những người đó là do Lục Tử bố trí tới thống lĩnh, ba trăm binh lính này hành động rất bài bản, phòng thủ bố trí cũng rất có kết cấu, có thể nhìn ra tâm tính cũng đã ổn xuống không ít.
Vào nhà rồi, Trần Lục không biểu hiện gì, trong lòng chắc chắn rất lo lắng, dù sao chuyện này liên lụy quá lớn, thấy Lý Mạnh tươi cười, Trần Lục có vẻ có chút kỳ lạ, không hiểu xảy ra chuyện gì?
"Ta đợi ở phòng bên, ngươi dẫn người đưa mấy người cầm đầu tới đây".
Trần Lục gật gật đầu, trước khi ra ngoài nhân trong phòng chỉ có hắn và Lý Mạnh, liên nhỏ tiếng hỏi:
'Hơn sáu mươi người đó trói trong đó, tối nay tôi gọi mấy chục lão huynh đệ tới, chém bơn sáu mươi người này, tối nay mở cửa thành chuyển ra ngoài chôn, thần không biết, quỷ không hay".
Mặc dù lời nói đầy mùi máu tanh, nhưng Lý Mạnh có thể hiểu được sự trung thành của thủ hạ, nhưng giết người đúng là không cần. Lý Mạnh cười nói:
“Không cần phiền phức như vậy, Lục Tử, lần này chúng ta kiếm lời rồi".
Nghe thấy câu này, Trầu Lục chẳng hiểu mô tê gì đi ra dẫn người tới, thầm nghĩ dẫn con gái phiên vương về, như thế vẫn là lời sao? Lẽ nào là lại được cô vợ xinh đẹp và chuyện đại họa sao?
"Không biết các vị có chức bị gì trong Chu vương phủ?”
Lý Mạnh thản nhiên đặt câu hỏi. Không chỉ là mấy thủ lĩnh thị vệ đang quỳ trên mặt đất giật nảy mình, ngay cả Trần Lục đứng bên cạnh cũng kinh hãi, thầm nghĩ chuyện này trực tiếp làm rõ, chẳng lẽ tối nay muốn ra tay giết người thật sao? Không ngờ mấy thủ lĩnh thị vệ này vừa nghe nói bị Lý Mạnh biết hết rồi, lập túc như bóng mất hơi, toàn thân vô lực uể oải trên mặt đất, Lý Mạnh cười hi hi, không ngoài dự đoán, quả nhiên, là nói đúng chỗ hiểm rồi. Truyện "Thuận Minh "
Phải nói là những thị vệ Chu vương phủ này, mang tới thời hiện đại đều thuộc vẻ đường đường chính chính, thân hình cao lớn, rất có dáng vẻ của người mẫu và khí phách nghi trượng, danh giá hơn bao nhiêu so với những nông hộ quân hộ thủ hạ của Lý Mạnh, nhưng giao thiệp lại ai nấy như tên ngốc, chưa thấy máu, chưa thấy chém giết, thuần túy là như vậy.
Thật ra điều này cũng dễ lý giải, thị vệ Chu vương phủ có lẽ là chỉ tuyển võ sĩ, nhưng bảo vệ thân thích phiên vương ai dám đắc tội, hơn nữa trong thành ấp lớn này, binh mã triều đình, nha dịch nha môn vô cùng đông, sao có thể tới lượt họ tác chiến đánh nhau, nên cũng chỉ là oai phong dễ nhìn, ra vẻ oai phong mà thôi.
Nghĩ tới đó Lý Mạnh thầm cảnh giác, mặc dù những binh lính diêm đinh doanh Giao châu chịu khó chịu khổ luyện tập nhưng kinh nghiệm thực chiến đã ít càng ít hơn, cứ như vậy lâu dần có giống những thị vệ vương phủ này không, thế thì uổng phí tâm huyết của mình rồi.
Thấy Lý Mạnh trầm ngâm như vậy, mấy thị vệ thủ lĩnh quỳ dưới đất liền hoảng hốt, vốn bị phát hiện đã kinh hồn bạt vía rồi, thấy thủ lĩnh đối phương lại có dáng vẻ như vậy, những người này sống an nhàn sung sướng quen rồi, tâm lý kém, bị dọa như vậy! đã vô cùng rối loạn, một thị vệ cầm đầu giãy dụa lết về phía trước, nhưng bị Trần Lục Tử phía sau giơ chân đá ngã, lại ngẩng đầu dập đầu, than thở khóc lóc khẩn cầu:
"Tướng quân, tướng quân, tiểu nhân chúng ta làm như vậy cũng là nhận lệnh từ trên, ngài tuyệt đối đừng để lộ ra, tính mạng già trẻ trong nhà tiểu nhân chúng ta, mong ngài từ bi".
Quận chúa vương phủ đi theo mình lâu như vậy, hai bên lại không hề sảy ra chuyện gì, nhưng bản thân mình chính là đại nghịch bất đạo, mặc dù lần này đã nắm được điểm yếu của Chu vương phủ, nhưng làm việc cho hoàng thân quốc thích, thì làm thế nào cho đúng.
Mình khóc lóc kể lể cũng không đáp lại, mấy thị vệ này càng không nắm chắc. Họ đều có vẻ tuyệt vọng, không ai ngờ luôn là những đầu lĩnh thị vệ khiếp đảm lại nói ra những lời này, một đầu lĩnh thị vệ cắn răng nói:
"Nếu ta... chúng ta đụng phải tướng quân, tướng quân cho chúng ta nghìn vạn đao cũng không sao, chi cần xin ngài đừng để lộ ra ngoài."
Lời này khiến sự chú ý của Lý Mạnh chuyển đi, những quân nhân mềm nhũn người này lại còn nói cái gì nghìn đao vạn trượng cũng không sao
@by txiuqw4