sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thuận Minh - Chương 145

Thuận MinhChương 145: Đánh trống reo hò

Trên người những binh lính này không mặc chiến bào uyên ương gì, chỉ mặc áo vải thô màu giống nhau, trường mâu bén nhọn trong tay đều lóe sáng, độ dài giống nhau, có vẻ chỉnh tề vô cùng.

Lúc đi tới trước đài, giống như có hạn định gì, bước chân đội binh lính này đột nhiên tăng lực, trong lúc nhất thời Liễu Thanh Tung và bọn hạ nhân của gã ở trên mộc đài đều cảm giác như trời long đất lở, Liễu Thanh Tung xưa nay tự xưng phong độ danh sĩ, phong thái thế gia, luôn chú ý từ trầm ổn, nhưng lúc này thiếu chút nữa định chui xuống gầm bàn.

Lý Mạnh đứng ở mép mộc đài, nhìn đội ngũ binh sĩ phía dưới, sự chú ý của những binh sĩ này đặt hết lên trên người của Lý Mạnh, lúc này thật ra là Lý Mạnh đang xét duyệt binh sĩ của hắn, chứ không phải là vị béo Đăng Lai Đạo ở sau lưng kia, Lý Mạnh cất giọng nói:

“Liễu đại nhân, đây là bộ tốt của bổn doanh, một đội có ba trăm người, có sáu đội, xin đại nhân xét duyệt.”

Mộc đài không nhỏ, đứng không ít người, những người này đều lặng ngắt như tờ, trợn mắt há mồm mà nhìn binh sĩ trước mặt, đội này nối đuôi đội kia, bộ tốt sáu đội dàn trải, lại nghe Lý Mạnh bên kia tiếp tục nói:

“Kỵ binh doanh Giao Châu có hai trăm người, xếp chung một đội, xin đại nhân xét duyệt.”

Thật không biết làm sao huấn luyện mà những thớt ngựa này lại tiến vào chỉnh tề như vậy, bọn lính sau khi tới gần mộc đài, dựa theo vị trí đã sớm định mà xếp hàng, đứng phía trước mộc đài, Lý Mạnh nhìn binh sĩ trải đều dưới đài, sự buồn bực trong lòng ngực ở hai ngày qua liền tan thành mây khói, chỉ cảm thấy thống khoái vô cùng.

Bất kể bên ngoài xấu xa thế nào, những binh lính phía dưới này thủy chung luôn là hổ sói hắn khống chế vững vàng trong tay, đây là thành quả hắn có được khi tới thời đại này, mỗi lần nhìn thấy đều có cảm giác vô cùng tự hào.

Đợi tới sau khi đoàn ngựa đứng nghiêm tại chỗ, trên mộc đài cũng trở nên im ắng. Ngoại trừ Lý Mạnh, Đăng Lai Đạo và người theo gã đều nhìn những binh sĩ đứng trang nghiêm kia tới ngây dại. Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng gặp quân uy hùng tráng như thế. Một gã hộ vệ tay nắm đao không tự giác mà buông ra. Truyện "Thuận Minh "

“Loảng xoảng” một tiếng, Liễu Thanh Tung thiếu chút nữa ngã xuống ghế, mọi người lúc này mới kịp phản ứng. Binh lính phía dưới cách mộc đài rất gần, người hàng trước đều thấy rõ Lý Mạnh và quan viên trên đài, Lý Mạnh đang mặc khôi giáp đứng đầu, trên khóe miệng lộ vẻ tươi cười, bộ dạng rất bình tĩnh tự nhiên.

Nhưng vị quan viên mặc quan phục, đầu đội ô sa ngồi ở đó, lại vẻ mặt kinh hoảng. Những tên lính mặc chiến bào uyên ương đứng xung quanh, trông y phục gọn gàng, bộ dạng cao lớn dữ dằn, nhưng cả đám đều có vẻ sợ hãi.

Vốn những sĩ tốt doanh Giao Châu này luôn cảm giác mình đã thành quan binh, lý nên cống hiến cho triều đình, đợi đến sau khi quan viên kiểm nghiệm, thân phận coi như thành chính quy, nhưng lúc này vừa thấy, những binh sĩ luôn đầy ảo tưởng với triều đình, hảo cảm đều kém hơn rất nhiều.

“Liễu đại nhân, hai ngàn binh lính doanh Giao Châu ta đều ở đây toàn bộ, xin kiểm nghiệm.”

Lý Mạnh nói lễ phép mười phần xong, liền lui sang một bên, Liễu Thanh Tung run rẩy từ trên ghế đứng lên, chỉ cảm thấy hàn khí bức người ở trước mặt, ánh mắt hai ngàn sĩ tốt này nhìn mình giống như kim châm, đi một bước đã cảm thấy chân mềm nhũng, nào còn dám kiểm nghiệm.

Vốn phải đi tới trước một bước, nhưng thật không ngờ lại lui về sau một bước, chẳng qua lại không ngừng mở miệng nói:

“Lý thủ bị luyện binh thật tốt, luyện binh thật tốt.”

Liền ra lệnh nhờ gia đinh và thân binh bên cạnh tiến lên kiểm nghiệm, chủ nhà mình cũng bộ dạng đó, người phía dưới thì có thể tốt hơn chỗ nào. Mấy tên thân binh nơm nớp lo sợ đi tới trước đài. Điểm sơ sơ một cái, liền quay người lại bẩm báo ngay:

“Lão gia, phía dưới đúng hai ngàn người, không thiếu ai cả.”

Người phía dưới đông nghịt, chỉ sợ là trên hai nghìn người chứ đừng nói chi thiếu, nếu lúc này Liễu Thanh Tung tinh thần sáng suốt, có khi sẽ suy nghĩ:”Lý Mạnh này chẳng lẽ là đầu óc có bệnh, bị đần độn sao, không bỏ trống ngạch nào, vậy làm Thủ bị còn có ý nghĩa gì nữa.”

Nhưng bây giờ có lẽ cũng chẳng có tâm tình kia, quan viên triều đình lần đầu kiểm nghiệm phát lương cho doanh mới thành lập này, tóm lại là phải nói mấy lời như an ủi khích lệ, để kêu gọi lòng trung thành.

Nhưng bây giờ Liễu Thanh Tung chỉ muốn cách tuyến đầu mộc dài này xa một chút, nào còn dám tiến lên tuyên truyền giảng giải, loại quan văn mỗi ngày ngồi trong nha môn, sống an nhàn sung sướng, tự cho là từng thấy việc quân sát phạt, nhưng thấy Lý Mạnh dùng phương pháp huấn luyện quân đội hiện đại huấn luyện ra đội quân này, vẫn bị rung động sâu sắc hay nói rõ là kinh sợ.

Trình tự nên làm thì vẫn phải làm, bất đắc dĩ, Liễu Thanh Tung này chỉ đành phải dựa theo phương pháp kiểm nghiệm nhân số vừa rồi, còn để cho hạ nhân của mình làm thay.

Mấy tên thân binh hộ vệ của Liễu đại nhân cũng sợ hãi rụt rè mà đi tới trước đài, nói mấy câu:

“Các vị nghĩa dân một lòng báo quốc, triều đình cảm nhận sâu sắc tấm lòng trung nghĩa của các vị, đặc phái Án sát phó sử Sơn Đông, Đăng Lai Đạo Liễu đại nhân đặc biệt tới kiểm nghiệm binh mã, phát quân tiền, dùng tiền đền đáp.”

Sau khi nói xong điều này, chợt nghe trong quân đội vẫn luôn yên lặng như tờ, có người hô lớn:

“Không biết thượng sai lần này mang tới bao nhiêu bạc? Quân lương phát được bao nhiêu?”

Những thân binh kia không chút nghĩ ngợi liền trả lời:

“Năm tháng quân lương tổng cộng sáu ngàn năm trăm lượng bạc ròng...”

Bọn thân binh đều có chút dọa mà hồ đồ, nói chuyện căn bản không kịp suy nghĩ gì, sau khi nói ra những lời này cũng không thấy có gì không ổn, Đăng Lai có đại quân triều đình, chuyện kiểm nghiệm binh mã phát quân lương này bọn hạ nhân đi theo Liễu Thanh Tung đã thấy nhiều, phần lớn chuyện đều đã nhìn quen lắm rồi.

Bọn họ vừa nói xong, binh sĩ đứng nghiêm chỉnh tề phía dưới cũng có chút xôn xao, bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán truyền ra:

“Hai ngàn huynh đệ chúng ta, hẳn là phải được một vạn năm ngàn lượng bạc, một vạn gánh gạo, nói thế nào cũng phải hơn hai vạn lượng bạc, sao bây giờ chỉ có một ít vậy?”

“Đã sớm nghe trong vệ sở nói, bên ngoài làm lính cắt xén quân lương là chuyện bình thường, doanh Giao Châu chúng ta là một dị số...”

“Chuyện này cũng quá mờ ám đi, số bạc này bên kia đã đưa rồi mà.”

“Mỗi tháng bạc này đều là đại nhân phát tới tay, sao triều đình đưa tiền lại ít nhiều đi như thế chứ!”

“Đại nhân chúng ta chẳng qua chỉ là một quan ngũ phẩm, mà tên mập ngồi đó lại là đại quan tam phẩm mà, sao ít bạc thế?!”

“Còn có thiên lý, vương pháp không, huynh đệ chúng ta đánh sống đánh chết với bọn thổ phỉ, công lao này triều đình không cho báo lớn, sao bây giờ bạc liều mạng kiếm được cũng ít như vậy chứ?”

Tiếng xì xào bàn tán phía dưới bắt đầu biến thành tiếng xôn xao lớn, tiếng ồn ào của bọn sĩ tốt Giao Châu càng lúc càng lớn, mấy người vốn đang ở cạnh lớn tiếng kêu gọi không ngừng lui về sau, sự rống hận phía dưới đài khiến bọn họ sợ hãi.

Cả người Liễu Thanh Tung run lẩy bẩy, xem tình cảnh kia thì sẽ có thể nguy hiểm bất ngờ làm phản bất kì lúc nào, đến lúc đó kỵ binh bộ tốt của đối phương mà xông lên kéo xuống, chẳng phải là nguy hiểm tới tính mạng sao, định chạy trốn, nhưng chân mềm nhũn không có sức lực. Lý Mạnh đứng ở phía trước lúc này quay đầu lại mang theo vẻ xấu hổ nói:

“Đều là mấy dân tráng chưa từng thấy qua kinh thành, vội vàng thành quân, thật khiến dại nhân chê cười, bên này loạn như vậy, mạt tướng sợ không thể đàn áp được, xin đại nhân về trước!” Truyện "Thuận Minh "

Vị Đăng Lai Đạo Liễu đại nhân này nghe được câu này, không biết từ đâu mà có được sức lực, lại đứng lên, thấp giọng quát lớn bọn thuộc hạ ở bên cạnh đang sợ tới mức sắp quỳ xuống đất:

“Toàn một lũ vô dụng, còn không hộ tống lão gia về thành.”

Tất cả mọi người như gặp đại xá, vội đỡ Đăng Lai Đạo kia, chật vật chạy về phía xe ngựa, Lý Mạnh và mấy quan quân còn chạy theo nói một loạt câu xin lỗi:

“Liễu đại nhân, kiểm nghiệm lần này bổn doanh đúng là không có chút quy củ, nếu khiến đại nhân chấn kinh, vậy bọn mạt tướng thật đáng tội chết vạn lần, chỉ là chuyện xét duyệt kiểm nghiệm này, cuối cùng cũng cần có một kết quả, Liễu đại nhân ngài xem.”

Căn bản không phải chấn kinh mà là sợ hãi, hơn nữa bên Lý Mạnh lại đẩy chỗ tốt tới, thật ra chuyện kiểm nghiệm này đã xong, lúc này Liễu Thanh Tung chỉ muốn chạy nhanh, mau chóng rời khỏi chỗ nông thôn vô pháp vô thiên này, ở bên kia không nhịn được mà khiển trách:

“Tất nhiên là đã qua, bổn quan phải nhanh chóng về trình, ngươi không cần nói đâu đâu, đi mau, đi mau.”

Tiếng xôn xao của nhóm sĩ tốt doanh Giao Châu càng lúc càng lớn, rất nhiều ô ngôn uế ngữ đều mắng ra, nhìn thân thể Liễu đại nhân béo như thế, nhưng đến cuối cùng thật có thể hình dung thân nhẹ như yến, cơ hồ là chạy như bay, sau khi lên xe, xe ngựa lập tức đạp bụi mà đi.

Thấy những người này biến mất ở trong tầm mắt của mình, Lý Mạnh mới lần nữa đi lên mộc đài, binh lính phía dưới vẫn tức giận bất bình như cũ, vừa rồi lúc Lý Mạnh đứng ở trên đài, bọn binh sĩ doanh Giao Châu mắng thì mắng, nhưng không ai dám rời đội ngũ nửa bước, nhưng lúc Lý Mạnh tiễn người vừa rồi, đội hình lại có chút phân tán.

Lý Mạnh đứng ở vị trí vừa rồi, lạnh lùng quét mắt xuống phía dưới, đội ngũ binh lính rối loạn kia bị ánh mắt lành lạnh của Lý Mạnh quét qua, lập tức trở lại chỗ câm như hến, ở dưới ánh mắt của hắn, tiếng xôn xao phía dưới ngày càng nhỏ, dần dần trở nên yên lặng.

Trải qua chuyện phát lương vừa rồi, còn có biểu hiện chật vật của Đăng Lai Đạo Liễu Thanh Tung, tư tưởng trung quân ái quốc của những binh sĩ kia liền giảm đi vài phần, danh phận đại nghĩa là cần thiết, nhưng mọi người tham gia quân ngũ cũng không phải vì chỉ nuôi sống bản thân, mà còn phải nuôi miệng ăn cả nhà, cắt xén như vậy, lại ngày nào cũng luyện binh trong quân đội, không có cơ hội đi kiếm chút tiền khác, nếu ăn tiền quan phát chỉ sợ ngay cả bụng của mình cũng ăn không no, vậy tội gì phải làm khổ mình.

Trên thực tế, chiến binh hậu kỳ trong quân Minh đúng là có chuyện như vậy, vệ sở binh không có chiến lực, nhưng tốt xấu gì cũng có người trồng trọt ở bên kia, những chiến binh này, quân lương từ Binh bộ đến Tuần phủ bị cắt xén hết tầng này tới tầng khác, tới trong tay quan lãnh binh lại cắt xén đáng kể để nuôi gia đinh thân binh, binh sĩ bình thường vẫn phải đi đánh thuê cho bên ngoài hoặc là học một món nghề kiếm tiền, lúc vừa tới chiến tranh, sức chiến đấu và ý chí chiến đấu đều không có, mà khắp nơi cướp bóc, giết người lương thiện mạo công thì lại là bản sắc


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx