Thuận MinhChương 147: Tiền chuộc
Đầu tháng ba năm Sùng Trinh thứ chín, không riêng gì khí trời ấm áp hơn mấy năm trước khi Lý Mạnh tới, mà thế cục cũng từng bước thay đổi tốt lên, đương nhiên, nạn đói lớn, nạn hạn hán và nạn châu chấu ở Sơn Tây, đại dịch vùng Duyên An Thiểm Tây đã bị mọi người bỏ qua, tháng giêng các bộ Cao Nghênh Tường, Trương Hiến Trung vây công thành Trừ Châu ở nam Trực Lệ. Tổng đốc năm tỉnh Lô Tượng Thăng của Đại Minh sau khi nhận được tin, đầu tiên là bảo Tổ Khoan suất lĩnh kỵ binh Quan Trữ hội họp các đạo binh làm tiên phong công trước, mình dẫn ba doanh hỏa khí binh đuổi theo sau, hai bên ở vùng quan ải Trừ Châu triển khai đại chiến.
Quân đội của sấm vương Cao Nghênh Tường bị diệt hơn phân nửa, cùng các bộ khác lui thẳng một đường về phía sau, rút lui cho tới tận cảnh nội Hà Nam, ở khu vực trấn Chu Tiên bị quân đội do Tả Lương Ngọc suất lĩnh đánh bại trận chiến này tạm xem là kết thúc.
Ở năm Sùng Trinh thứ tám, loạn dân Thiểm Tây hầu như không thể khống chế, sau khi tiến vào Hà Nam, thế càng tăng mạnh, muốn đi nơi nào thì liền đi nơi đó, quân Minh cơ hồ không thể ngăn trở.
Tháng giêng đến đầu tháng hai năm nay chiến đấu liên tục mấy trận, binh mã triều đình rốt cuộc cũng được hãnh diện một phen, hơn nữa kẻ bị đánh bại còn là sấm vương Cao Nghênh Tường có thực lực cực mạnh, trong lúc nhất thời dư luận đều vui sướng, có rất nhiều ý bảo loạn tặc phản dân sẽ sớm bị tiêu diệt, Đại Minh sắp thiên hạ thái bình.
Tin chiến đấu vừa truyền tới triều đình, hoàng đê Sùng Trinh liền ra lệnh cấp đồ tháng lợi để khích lệ sĩ khí, dùng khoái mã đưa gấp tới các nơi, đây cũng là nguyên nhân bên Lý Mạnh sớm biết tin như vậy.
Thành Giao Châu tuy nói là xa xôi, nhưng những người có liên quan như Nhan tri châu và Chu cử nhân đều vui mừng khôn xiết, đúng là trận thắng lớn, quân đội dạng do nông dân tụ họp lại mà thành, tuy sức chiến đấu cũng rất khả quan, nhưng thiếu một loại dẻo dai và trầm ổn. Sau khi gặp đại bại thường sẽ tan thành mây khói.
Nên mới gọi là đám ô hợp chính là vì như thế, có điều đối với Lý Mạnh mà nói tốt xấu gì hắn cũng có chút kiến thức hiện đại, biết rõ lịch sử, những thắng lợi trước mắt này gần như đều là hiện tượng tạm thời, tình thế hiện nay đã không thể nghịch chuyển. Quân nông dân và Nữ Chân Đông Lỗ một trong một ngoài, vét sạch triệt để đế quốc khổng lồ này.
Lý Mạnh bây giờ đã chẳng còn quan tâm những lý luận hoa hoè gì nữa. Hắn tới thời đại này, ảnh hướng của hắn chẳng qua cũng chỉ được thi hành trên đất Giao Châu, hơn nửa cũng không thấy thay đổi gì, vậy người thời đại này thì có thể làm gì.
Thôi tiết ấm dần, Chu Vân Dao không cần lo lắng vấn đề tổn thương do giá rét, lại bắt đầu trở nên hoạt bát. Chỉ là lúc thấy Lý Mạnh liền làm bộ dịu dàng, giả vờ e thẹn. Lý Mạnh gần như đã quen sự hoạt bát quá mức của cô nàng lúc bình thường, giờ thấy đối phương làm cử chỉ như thế, liền cảm thấy cả người không thoải mái, nhưng lại cảm thấy rất thú vị, có cô gái như vậy ở bên người, thật đúng là vui vẻ.
Thật ra đối với Chu Vân Dao mà nói, quận chúa vương phủ không hiểu rõ quy củ lễ tiết vô cùng nhiều của dân gian là chuyện bình thường. Nhưng một số qui củ cơ bản thì trong lòng cô nàng đều biết. Phò mã không thể làm quan, đây cũng là một trong những luật sắt trong Đại Minh, nàng thấy người như Lý Mạnh cho dù như thế nào cũng sẽ không bỏ quyền vị mà cưới nàng, hơn nữa thái độ Lý Mạnh đối đãi mình cũng không giống với tình yêu nam nữ chút nào. Loại thái độ này thì cô nàng ngược lại tương đối quen thuộc. Giống như thái độ của mình lúc nhặt được một chú chó nhỉ bên đường, hoặc là thái độ lúc huynh trưởng cưng chiều mình, đều bộ dạng như Lý Mạnh.
Cô nàng suy nghĩ cẩn thận điểm này xong thì giận phi thường, Chu Vân Dao biết rõ, có điều lại chẳng biết giải quyết thế nào, chỉ có thể hỏi gia quyến những công tượng hầu hạ bên cạnh nàng, những người phụ nữ này với cô bé hoạt bát đáng yêu, ngây thơ trong sáng này cũng có hảo cảm không tệ.
Nghe cô nàng hỏi cũng không giấu diếm đều nghĩ kế hộ, nói mấy quy củ dân gian, ví dụ như cô nàng không thể chạy loạn như vậy, nam nhân đều thích yên tĩnh một chút, cũng không nên mặc nam trang (trang phục nam). Chu Vân Dao sau khi nghe mấy cái này, cũng ảo não rất nhiều, tiếp theo vội thay đổi, chỉ là một người vốn đã quen cái gì, nếu đột nhiên thay đổi, trên thực tế càng không được tự nhiên thêm.
Đặc biệt là nét mặt Lý Mạnh khi nhìn nàng vẫn không thay đổi chút nào, điều này khiến Chu Vân Dao càng thêm chán nản, nhưng cuối cùng vẫn không thể chủ động mở miệng bảo đối phương lấy mình, nếu thế, không hợp lễ pháp, chứ đừng nói chi là chuyện Phò mã không thể làm quan.
Hơn nữa nàng cũng biết, Lý Mạnh vẫn luôn muốn đuổi nàng về Khai Phong, lại nói tiếp,
sau khi băng trên đường thủy tan, có lẽ bên Chu Vương phủ sẽ tới đón người.
Tâm tư Chu Vân Dao Lý Mạnh hoàn toàn không biết được, trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20) tháng ba, công lao về tiêu diệt giặc cướp Khâu gia và Bành gia được ban xuống, phần thưởng tất nhiên là ít tới thương cảm, nhưng thủ bị Lý Mạnh thì lại thăng thêm một phẩm, từ Thủ bị Giao Châu trở thành Đô tư, đất phòng giữ vẫn như cũ là vùng nam bộ Lai Châu.
Lý Mạnh phân chia lại quyền lực và trách nhiệm thủ hạ rồi tiến hành điều chuyển một lần nữa, hai ngàn năm trăm lão binh doanh Giao Châu thì do mình đích thân thống lĩnh. Mã Cương và Triệu Năng thống lĩnh một ngàn người. Mã Cương đóng quân phía đông phủ Thanh Châu. Triệu Năng thì trú đóng ở vùng đông bắc phủ Duyên Châu, nhóm con cháu của cường hào bản địa thì vẫn làm phụ binh, chọn lựa người ưu tú trong đó mà bổ nhập vào doanh Giao Châu.
Diêm đinh do Mã Cương và Triệu Năng suất lĩnh ngoại trừ quan quân các cấp, còn lại đều là diêm dinh mới tuyển, việc như huấn luyện đều do những lão binh kia đảm nhiệm, có những quan quân phong phú kinh nghiệm thi hành, sức chiến đấu cũng được đề cao rất nhanh.
Tình hình tài chính doanh Giao Châu ở hạ tuần tháng ba mới chuyển biến tốt đẹp lên, buôn bán muối xanh, tăng sản lượng, đều có bổ sung không ít, chỉ là ngân lượng không dùng trong tay Lý Mạnh cũng chỉ chừng mấy ngàn lượng, bởi vì tiêu xài thật quá nhiều, súng ống, binh khí, áo giáp, ngựa, quân lương, lương thảo, đều dùng phần lớn tiền.
Ngày 27 tháng ba dựa theo khoái mã ở độ khẩu (bến phà) trấn Phùng Mãnh báo cáo, nói
là thị vệ của Chu vương phủ mang mấy chiếc thuyền đã tới độ khẩu, nhưng vì lên bờ vào
thành thì có lẽ cũng đã đóng thành, cho nên ngày mai mới vào thành được.
Lúc báo tin này, Chu Vân Dao đang ở bên trong sảnh ăn cơm tối với Lý Mạnh, hiện giờ
cô nàng cuối cùng cũng biết một số lễ tiết, ví dụ như lúc ăn cơm, ở bên bàn ăn cô một bức
bình phong ngăn cách, nhưng vẫn nghe rõ thanh âm bên ngoài.
Binh sĩ sau khi báo xong, tự hành lễ lui xuống. Lý Mạnh trở lại bàn ăn, phát hiện Chu Vân Dao đang ngồi đó nhìn bát đũa trước mặt ngơ ngác, không biết là đang nghĩ gì. Bảo cô nàng theo thuyền của vương phủ trở về, đây là kết luận Lý Mạnh đã sớm có, Chu Vân Dao cũng biết, có điều tâm tình trẻ con, vẫn luôn bịt tay trộm chuông mà giả bộ không biết, qua ngày nào hay ngày đó.
Hai người ăn cơm cùng nhau, thường đều là Chu Vân Dao nói ríu rít, còn Lý Mạnh thì trầm mặc không nói, nhưng lúc này bàn cơm lại rất im lặng. Lý Mạnh hiển nhiên chẳng để ý, phối hợp ăn cơm, ăn vài miếng lại nghe được tiếng khóc rấm rức của đối phương.
Ngẩng đầu lên, liền thấy cô nàng cúi đầu, hai hàng nước mắt theo gò má trơn bóng chảy xuống, có lẽ là cảm thấy động tĩnh của Lý Mạnh ở dối diện. Chu Vân Dao ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng mà nhìn Lý Mạnh, ánh mắt hai người giao nhau, thấy vẻ khẩn cầu trong mắt cô nàng, Lý Mạnh tất nhiên hiểu là có ý gì.
Quận chúa Chu vương này thân phận quá mẫn cảm, đặt ở trong tay mình, tuy là tuyệt đại mỹ nữ, tính cách cũng gần với hiện đại, nhưng cũng là một đại phiền toái, cân nhắc lợi hại, chỉ có thể nói đáng tiếc.
Tuy nói ưu thương của mỹ nữ có một loại phong tình khác, nhưng Lý Mạnh cũng chỉ đành mỉm cười, rồi lại bưng bát cơm lên. Chu Vân Dao tính cách thảng thắn đối mặt với phản ứng của Lý Mạnh lại chẳng nói gì, chỉ đưa tay quẹt nước mắt mình, cũng cúi đầu dùng cơm, tự nhiên, bầu không khí bữa cơm này liền rầu rĩ.
Nếu là cô gái trong nhà tầm thường thì có lẽ còn có thể dây dưa, có điều quận chúa xuất
thân vương phủ tất nhiên quan sát đối với thế cục vô cùng thấu triệt, Chu Vân Dao cũng hiểu. Lý Mạnh là kiên quyết đưa mình về, cho dù có khóc rống làm phiền cũng không có ý nghĩa gì, cho nên Chu Vân Dao sau khi cơm nước xong, cũng im lặng mà trở về phòng của mình, chẳng nói lời nào.
Đối mặt với cô nàng này, Lý Mạnh cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, không còn lời nào để nói, hàm đàu và danh nghĩa quận chúa phiên vương này thật sự là quá nặng, nguy hiểm quá lớn.
Sáng sớm hôm sau, Lý Mạnh cưỡi ngựa dẫn đội Chu Vân Dao ngồi xe ngựa, đoàn người đi tới trấn Phùng Mãnh.
Lúc tới trang viên Lý gia thì đã giữa trưa, vừa thấy Lý Mạnh tới, lính quản sự liền tới báo cáo, trên trán tên lính này có mồ hôi, xem ra là bận rộn cả buổi sáng, trong tay cầm sổ sách, mở miệng thấp giọng nói:
"Ba thuyền chứa hỏa dược tiêu thạch (quặng KN03), cộng thêm mười lăm bộ giáp ngựa, mười bộ giáp Sơn Văn, ba nòng bốn cán cũng đã xét duyệt, pháo hổ tồn (hổ ngồi) lần trước chúng ta cần không có".
Lý Mạnh gật đầu, có thể đưa tới nhiều thứ như vậy đã là chuyện mừng ngoài ý muốn, xem ra chuyện thân quyến phiên vương ra khỏi thành đúng là tội lớn, nếu không đối phương cũng sẽ không sợ hãi như thế, những thứ mình cần này tuy giá trị không tính là quá cao, nhưng lại nhạy cảm vô cùng, Chu vương phủ không ngờ lại sắp xếp xuất ra hơn phân nửa.
Vốn định báo cáo xong, Lý Mạnh liền vào trang. Vì vốn là nơi gặp ở thành Giao Châu, về sau Lý Mạnh nghĩ dù sao cũng là bảo người ta mang đi, tội gì thêm một phần thủ tục rườm rà như vậy, liên trực tiếp dẫn người tới độ khẩu này, như vậy càng tiện. Nhưng không ngờ tên lính ở phía sau lại gọi LÝ Mạnh lại, vẻ mặt trịnh trọng nói: Truyện "Thuận Minh "
"Còn một thuyền bên trong không chở hàng gì cả, chúng ta cũng đã phái người xem, có điều những người của vương phủ trông coi vô cùng chặt chẽ, huynh đệ bên độ khẩu nói, thuyền này tầm ngậm nước quá sâu, nghi là bên trong có cái gì kỳ quặc, trước mắt có một nhóm người đang trông coi ở bên kia!" Truyện "Thuận Minh "
Lý Mạnh gật đầu, trước mắt có mấy ngàn binh sĩ đóng ở trên Phùng Mãnh, không sợ những thị vệ vương phủ nhát gan nhu nhược kia làm ra chuyện gì, vừa đi vào thôn trang, đã thấy mấy thủ lĩnh thị vệ lần trước tới, không ngờ lần này vẫn là bọn họ tới, mấy tên thủ lĩnh thị vệ này thấy Lý Mạnh đến, bọn chúng đều tiến lên vấn an rất kính cẩn.
Nếu nói phẩm cáp, có khi những thủ lĩnh này còn cao hơn Lý Mạnh không ít, nhưng lại yếu ớt đến bộ dạng này, làm sao còn dám hung hăng, hai bên đơn giản nói khách sáo mấy câu, Chu Vân Dao cũng Từ trên xe ngựa đi xuống, cứ như vậy đi theo sau lưng Lý Mạnh
@by txiuqw4