Thuận MinhChương 166: Lỗ mãng
Thủ hạ của Lý Mạnh cũng lo lắng nhìn hắn, một trận chém giết sắp sửa bắt đầu, nhưng thủ lĩnh mình lại có dáng vẻ như vậy, đúng là đánh mất sĩ khí.
Những hộ vệ dàn trận phòng bị trong sân nhìn Lý Mạnh nghênh ngang đi từ Mi Lâu ra, đi thẳng tới cửa trước, mấy đầu mục đều kinh hãi, thầm nghĩ làm gì thế, định lên khuyên can, nhưng lại bị Lý Mạnh phắt tay ngăn lại.
“Chính là Lưu lão sao?”
“Chất thiếu gia, chính là tiểu nhân đây”.
“Sao bỗng nhiên lại tới Nam Kinh, ta phái người tới kinh thành hỏi han, đều không tìm được nhà ngươi ở đó”.
Truyện "Thuận Minh "
“Lão gia luôn bận rộn điều nhiệm chuyện trấn thủ Nam Kinh, sau khi tới Nam Kinh, liền gửi thư gấp tới Sơn Đông, nhưng tín sử lại nói thiếu gia người đã tới Giang Nam rồi, lão gia cả ngày nhớ thương, bảo thuộc hạ để ý tới, hơn nữa công báo tháng mười một và đường báo các tỉnh đều nói tới.
Lý Mạnh ho khan vài tiếng, thầm nghĩ xem ra tin công báo đưa đến đúng lúc sau khi mình ra ngoài, cũng không thể nói đây là trùng hợp, chỉ có thể nói là mình quá nóng vội.
Mấy đầu mục đều nghe ra chút gì đó, ai nấy vẻ mặt vui mừng, dù sao đấu đá kiểu này, đó là chỉ có chết mà không có sống, mặc dù cam tâm tình nguyện, có thể sống vẫn tốt hơn đúng không. Lý Mạnh ở đó chào hỏi, hơn chục hộ binh ba chân bốn cẳng chuyền đá cùng chướng ngại chắn cửa ra, dỡ then cửa xuống, mở cửa sân ra.
Hộ vệ của Lý Mạnh vẫn cảnh giác đứng trên cùng, nếu lỡ có chuyện gi bất ổn, vẫn có chuẩn bị.
Cửa sân Mi Lâu mở ra, đứng trước cửa là mấy quan quân Minh triều và một ông lão mặc đồ quản gia, ông lão đó vừa nhìn đã thấy Lý Mạnh đứng phía sau đám hộ vệ, vội vàng quỳ gối xuống:
“Tiểu Lưu Thiên thỉnh an chất thiếu gia, lão gia đang ở quý phủ đợi người”.
Lưu Thiên nhìn có vẻ trẻ hơn khi còn ở Giao châu, xem ra Nam Kinh đúng là nơi hưởng phúc, nhưng quan quân phía sau Lưu Thiên, nhìn kiểu áo giáp thấp nhất cũng là thiên tổng, còn lại đều là thủ bị và chức vụ đô ti, mặt ai cũng có vẻ kiêu căng.
Nhưng những quan quân này thấy Lưu Thiên quỳ xuống, mặt ai cũng có vé khiếp sợ, nhất thời không phản ứng lại, chỉ có Hoàng Thiên Hộ nhanh chóng quỳ xuống theo.
Mọi người lưỡng lự chút, đều quỳ nửa gối chuẩn bị chào theo nghi thức quân đội Đại Minh. Lý Mạnh mặc áo bào ngắn, lại ăn mặc như dân thường, đứng ở đó để một đoàn quan quân hành lễ đúng là rất kỳ quặc. Lý Mạnh vội vàng lên trước, đỡ Lưu Thiên dậy, gượng cười nói:
“Nếu không có lão Lưu kịp thời tới, hôm nay ta và thủ hạ phải giao phó ở đây rồi”.
Thấy Lý Mạnh thân mật gọi Lưu Thiên “lão Lưu”, những quan quân kia càng giật mình. Lưu Thiên được Lý Mạnh đỡ dậy, càng được nể mặt, cười nói:
“Sao có thể để chất thiếu gia đỡ dậy, vẫn là Hoàng Bình cảnh giác,từng cùng nô tài tới Giao châu gặp người”.
Ánh mắt Lý Mạnh quay qua, Hoàng Bình đó vội vàng hành lễ, kính cẩn chào, Lý Mạnh gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ, lúc Lưu Thiên đi Giao châu, mình lại không gặp người này, không biết có lai lịch thế nào.
Trên mặt Lưu Thiên vô cùng vui mừng, luôn miệng nói:
“Nếu đã tới Nam Kinh, không nên ở lại nơi này nữa, lão gia rất muốn gặp chất thiếu gia”.
“Đợi một lát, ta tới dàn xếp thủ hạ xong sẽ tới ngay”.
“Đừng vội, đừng vội, chi bằng chuyển tới phủ cả đi, phủ chúng ta cũng lớn hơn bên kinh thành nhiều”.
Thấy Lưu Thiên vui vẻ giải thích, đám quan quân đứng sau ông càng lúc càng không hiểu gì về Lý Mạnh, chỉ có Hoàng Bình là biết đôi chút.
Thành Nam Kinh là nơi Đại Minh lập quốc định đô, có hai đời hoàng đế Chu Nguyên Chương và Chu Duẫn Văn ở đây, sau đó thời Tĩnh Nam dời đô tới kinh thành ngày nay. Nhưng thành Nam Kinh vẫn có trọn cơ cấu đầu mối, ví dụ như lục bộ Nam Kinh, bên này thực tế là trung tâm thống trị phía nam Đại Minh.
Hoàng đế tất nhiên ở kinh thành, nên Nam Kinh không có người quy định thống lĩnh quan lại, nhưng theo tục lại có ba người, Nam Kinh binh bộ thượng thư, Nam Kinh thủ bị, Nam Kinh trấn thủ thái giám.
Binh bộ thượng thư tất nhiên không cần phải nói, ở kinh thành nếu là binh bộ thượng thư, đó chính là các đại học sĩ vào trong nội các, địa vị ở Nam Kinh cũng cao quý. Nam Kinh thủ bị thường là do quý tộc lớn nhất đảm nhiệm, bao năm trở lại đây, đảm nhận chức vụ này ở Nam Kinh -Đại Minh chính là Ngụy quốc công Từ gia.
Thượng thư là quan viên từ từ lên chức, thủ bị thì gần như là truyền thừa của Từ gia, còn thái giám trấn thủ lại là người thân tín của đương kim thiên tử, Minh triều xưa nay đều là trọng quyền trong cung vua. Sau năm Chính Đức, cái gọi là xa mã tam giá Nam Kinh, thái giám trấn thủ lừng lẫy nhất. Quản lý cẩm y vệ hoàng thành Nam Kinh, thuế giám Giang Nam, giám quân, giám sát tôn thất quyền quý trong Nam Kinh.
Hơn nữa không giống với ti lễ giám kinh thành, ngự mã giám, nha môn Đông Xưởng, bên kia xung quanh còn có đại học sĩ nội các và hoàng đế, các vị tai to mật lớn khống chế, còn thành Nam Kinh lại là thái giám trấn thủ, thượng thư và thủ bị làm chủ. Nói một cách nghiêm khắc, theo trình tự pháp luật, điều động binh mã thậm chí không cần thông qua kinh thành, bên này cũng hoàn thành thủ tục ấn tín.
Kết hợp các phương diện lại, địa vị của thái giám trấn thủ tất nhiên rất cao, dưới tay hắn có cấm vệ bảo vệ hoàng thành. Nhóm quân này trên thực tế cũng đảm nhiệm giám sát các quý tộc trong thành, trang bị hoàn mỹ nhất, hơn nữa đều là sĩ tốt, xốc vác.
Năm đó quản gia của Lưu Cẩn cho dù là gặp quan tai to mặt lớn nhị tam phẩm trong triều cũng phải tươi cười nghênh đón y. Hôm nay quản gia của Lưu thái giám trấn thủ thành Nam Kinh cũng được hầu hạ cẩn thận. Những quan quân kia từ trước tới nay cũng có chút ương ngạnh trong thành Nam Kinh, chỉ e ngại kính sợ duy nhất là thái giám trấn thủ và người trong phủ của hắn.
Nhưng hôm nay những người này lại có thái độ như với chủ tử với Lý Mạnh, người mặc áo bào ngắn này, là một nam tử trẻ tuổi ăn mặc như thường dân.
Ai nấy trong lòng đều hít vào hơi lạnh, suy nghĩ sau này có nên nịnh bợ không. Trong sân trở lại bình thường, người Trịnh gia và người trong Mi Lâu đều được thả ra, nhãn lục của Ngô mụ mụ đó quả không tệ, thấy cảnh tượng ở cửa, đều đã có toan tính rồi.
Thấy Lý Mạnh đi vào trong Mi Lâu, Lưu Thiên quay đầu lại nghiêm mặt, phẫn nộ quát:
“Thật là hồ đồ, thủ bị là có thể lộn xộn binh mã trong thành sao, sao lại chậm trễ bẩm báo lên?”
Mọi người đều cúi đầu không lên tiếng, dù sao cũng chỉ nổi giận chút. Lưu Thiên nói xong, lạnh lùng nói: Truyện "Thuận Minh "
“Thu xếp người đưa tiểu tử của Uy Viễn hầu về phủ, lát nữa đi khỏi niêm phong nhà này lại, đợi đại nhân trấn thủ phán xét, một cái xưởng giá bên sông, lại không có vương pháp”.
Các quan quân đều khom người đáp lại. Lý Mạnh vào trong đã kiểm tra các thủ hạ một lần rồi đi ra, dẫn theo mấy người của Trịnh gia.
Trên thực tế, lúc Lý Mạnh vào trong nhà mời mấy người Trịnh Sa cùng ra ngoài, Ngô mụ mụ tự cho mình là đắc kế, sợ hãi quỳ trước mặt Lý Mạnh, dập đầu lia lịa, khóc nức nỡ nói:
“Nô tì đáng chết, nô tì đáng chết, mạo phạm oai vũ lão gia, nhưng Cố cô nương không biết nông cạn, tính khí trẻ con, đại nhân ngài đại lượng, xin đừng làm khó...”
Lời nói này rất có tiêu chuẩn, đầu tiên nói mình làm sai, sau đó giơ Cố Hoành Ba lên, mặc dù cũng là thừa nhận có sai, nhưng ý lại là muốn Lý Mạnh nể mặt Cố Hoành Ba, Cố Hoành Ba là Tần Hoài đệ nhất danh nữ cho dù là nhà giàu tai to mặt lớn đều nhượng bộ, Ngô mụ mụ rất tin tưởng vào sức hấp dẫn của cô gái này. Truyện "Thuận Minh "
Nhưng Lý Mạnh đối phó khá đơn giản, không buồn để ý tới, đi thẳng tới chỗ người Trịnh gia.
Lý Mạnh dẫn mấy người Trịnh gia rời khỏi đó. Trịnh Sa biết chuyện hôm nay chắc là giải quyết viên mãn rồi, nét mặt già nua đỏ bừng, có phần xấu hổ nói:
“Phiền phức hôm nay do ta dẫn người tới nơi này, lại nhờ Lý đại nhân mới có thể thoát thân, thật là hổ thẹn, không biết phải cảm ơn ngài thế nào đây?”
Lý Mạnh gật đầu, chắp tay nói:
“Đợi chuyện bên này xong đã, chúng ta hãy nói tiếp, mấy ngày nay không làm phiền nữa”.
Trịnh Sa trang trọng hành đại lễ, mấy người Trịnh gia phía sau cũng trang trọng hành lễ coi như hai bên cáo biệt nhau. Binh mã thái giám trấn thủ đã xông vào trong sân, cởi dây thừng cho những gia binh Phùng phủ bị trói kia, cũng có người đỡ Phùng tiểu hầu gia bị đánh không nhẹ lên.
Tiểu hầu gia váng đầu trướng não kia, mặt đầy vết máu, răng cũng rụng mấy chiếc, nếu không phải những gia đinh cũng chịu thương không nhẹ đờ lấy, chắc là không đứng lên nổi.
Thấy Lý Mạnh đứng cùng quan binh, hắn còn cho rằng Lý Mạnh bị quan binh bắt lại, đầu óc vốn hôn mê lập tức trở nên hưng phấn, hô lớn, đáng tiếc miệng vẫn bị gió lùa, mơ hồ không rõ gào thét lên:
“Người này chắc chắn là phản tặc, thiên đao vạn quả, thiên đao vạn quả, tru di cửu tộc”.
Mấy người đang dìu hắn cũng không ngờ tiểu hầu gia lại đột nhiên hô ra câu như vậy, cũng không kịp bịt miệng lại, diệt cửu tộc. Lý Mạnh và Lưu Thiên xưng hô vừa nãy, há chẳng phải là giết cả thái giám trấn thủ Nam Kinh sao, mặt những người Phùng phủ đỡ tiểu hầu gia đều biến sắc trắng bệch.
Tiểu hầu gia cũng không biết lấy đâu ra sức, vẫn còn muốn xông lên đích thân ra tay, nhưng bị người nhà bên cạnh dùng sức túm lại. Lưu Thiên cưỡi ngựa nhìn thấy Phùng tiểu hầu gia kêu gào, hừ lạnh một tiếng nói:
“Gia giáo Uy Viễn hầu đúng là có chút vấn đê, người hầu phủ các ngươi quay về cũng phải nói với hầu gia các người, lớp người già liều chết tạo sự nghiệp trên chiến trường, đừng để tiểu bối không nên thân này làm hỏng hết”.
Tiểu hầu gia cũng cảm thấy có chút bất ổn, liền ngậm miệng lại. Binh mã thái giám trấn thủ đã giải quyết xong mọi chuyện, đều đã hạ hiệu lệnh cho các sĩ quan.
Đối với kẻ ăn chơi trác táng vừa kêu gào kia, Lý Mạnh hoàn toàn chẳng buồn để ý tới, chuẩn bị lên đường, cũng cho thủ hạ của mình chuẩn bị, lúc sắp đi, Lý Mạnh chỉ chế nhạo tiểu hầu gia một câu:
“Lỗ mãng!
@by txiuqw4