Thuận MinhChương 182: Lại đề thân
Ninh sư gia vội vàng gật đầu, cái từ "chúng ta” này khiến trong lòng gã có chút bừng bừng, lai lịch muối xanh chính quy, Ninh Kiền Quý vẫn đoán không ra, gã thủy chung không ngờ tới những người sản xuất muối kia lại là "Sấm tặc" hoành hành thiên hạ. Trong lòng Lý Mạnh cười tự giễu, nghĩ thầm mình có tính là bất trung không.
Ở mấy vùng Thiểm Tây, Sơn Tây, Hà Nam, Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung đánh chém ác liệt với quan binh, nhưng mình bên này vẫn làm hoạt động tư trợ, nếu bị hoàng đế Sùng Trinh biết, vậy thiên đao vạn quả (chém đao ngàn lần, lóc thịt vạn lần) là không tránh khỏi.
Có điều vậy cũng không đáng lo lắm, tốt xấu gì thì Lý Tự Thành cũng đã đánh chiếm được kinh thành, làm hoàng đế Đại Thuận (Đại Thuận là vương triều do Lý Tự Thành lập lên) trong một thời gian, cũng xem như là hai bên đánh cuộc một ván mà thôi.
"Đại nhân, Hầu Sơn mang tin tức ở Bắc Trực Đãi hiện nay về, ngựa càng ngày càng khó mua, hai tháng tổng cộng mới mua được bảy mươi con ngựa, hơn nữa lúc vượt qua trạm gác còn bị người ta giữ lại hơn mười con".
Hầu Sơn trước mắt xem như là người mệt nhất doanh Giao Châu, bởi vì gã miệng lưỡi linh hoạt, hơn nữa đầu óc tương đối nhanh nhẹn, mấy chuyện mua sắm vận chuvển đều là gã đi ra ngoài làm, mua ngựa đối với doanh Giao Châu tất nhiên là việc lớn, cần rất nhiều bạc, tất nhiên là cần Hầu Sơn tự thân xuất mã.
Vốn Sơn Đông này mua ngựa khá dễ, ở chỗ tiếp giáp Ký, Lỗ có chợ bán ngựa lớn, nhưng chiến loạn rối rít, bất kể là quân hay dân đều có nhu cầu cấp bách về ngựa, tất nhiên mọi người sẽ rất xem trọng, hễ là có ngựa tốt đều bị mua sạch, ngựa tồi còn sót lại cũng giá cực cao. Vốn đã bỏ bê chuyện nuôi ngựa năm đó, nên ngựa đều phải từ quan ngoại (vùng đất phía đông Sơn Hải Quan hoặc vùng đất phía tây Gia Cốc Quan, Trung Quốc), tái ngoại (phía Bắc Trường Thành) đưa vào. Trước mắt đang đánh ác liệt với Nữ Chân Đông Lỗ, Mông Cổ Tây Lỗ, rất khó đưa ngựa tới. Các thương nhân ở Sơn Tây tất nhiên có đường đi, nhưng lợi nhuận từ ngựa không được bao nhiêu, nên hoàn toàn không làm vụ mua bán này.
Hầu Sơn đã nhiều năm chưa về lại Sơn Đòng, hầu như đều chạy đi Bắc Trực Đãi, Hà Nam, nhưng cũng mua được ngựa không nhiều, hơn nữa phần lớn là ngựa của quan binh và loạn dân. Mà những người này cũng muốn kiếm ít bạc về ăn tết.
Lý Mạnh nghe vậy liền có chút buồn bực, lần này suất lĩnh kỵ binh đột tập (đánh bất ngờ) phủ Đông Xương. Binh sĩ của Lưu Trạch Thanh đối mặt với ky binh thì giống như heo, cừu. trùng kích, chém giết, hầu như không hề gặp phản kháng. Cho dù là hai ba chỗ doanh địa, bên trong rõ ràng có lão binh từng đánh trận, tụ tập binh sĩ lại, nhưng thấy nhóm kỵ binh vừa xáp tới liền bại ngay.
Sự cường đại của kỵ binh là có thể thấy, mà nhất là ở thời đại này thì càng không cần phải nói. Ngựa có thể mang tới năng lực cơ động rất cường đại, nếu dựa vào hai chân mà đi, chỉ sợ mình bây giờ còn đang ở phủ Đông Xương chưa về ấy chứ? Truyện "Thuận Minh "
Nghĩ tới đây, Lý Mạnh đã sầu càng sầu hơn. Địa hình Sơn Đông đặc biệt thích họp cho kỵ binh. Núi thấp và đồi căn bản không tạo thành trở ngại gì, hơn nữa chỗ Sơn Đông này khi bắt đầu thời Xuân Thu Chiến Quốc, cứ mỗi triều đại đổi thay thì có khai phá không tệ. Đường nhỏ, quan đạo ở các phủ huyện đều thông bốn phương, vô hình trung lại càng phát huy tác dụng của kỵ binh hơn.
Quanh vùng Giao Châu, ngoại trừ biển rộng, không có hiểm địa nào để dựa vào, nếu một ngày nào đó Nữ Chân Đông Lỗ xuôi nam. Chính là phải qua Sơn Đông, kỵ binh Nữ Chân, Mông Cổ cộng lại cũng không phái dùng số lượng "trăm" hoặc "ngàn" này là có thể định đoạt được, trong đầu Lý Mạnh không khỏi hiện ra tình cảnh kỵ binh vọt về phía mình, nhịn không được có chút choáng váng, lắc đầu mới dừng ý nghĩ vô căn cứ này được. Cười nói với Ninh Kiền Quý:
"Nói với Hầu Sơn. Đầu năm nay binh hoang mã loạn (rối loạn), ngựa là chuyện nhỏ. Người mới là chuyện lớn, hắn an toàn so với cái gì cũng đều tốt hơn hết thảy".
Ninh Kiền Quý vội gật đầu đáp ứng, lúc bẩm báo sụ tình gần tới giữa trưa. Ninh Kiền Quý vừa định cáo từ thì Lý Mạnh lại mở miệng nói:
"Bây giờ viết một thiếp mời đưa cho bên Nhan tri châu, nói là buổi chiều bổn quan tới cửa thăm hỏi!"
Nhan tri châu ở thành Giao Châu đã sắp năm năm, mặc dù nhiệm kỳ thứ hai cũng sắp kết thúc, mọi chuyện cũng không phải đều do mình quản, nhưng cuộc sống trôi qua rất thoải mái tự tại. Dưới sự uy hiếp của doanh địa ở Giao Châu, thành Giao Châu chưa cho phép, thì ngay cả trộm vặt cắp vặt cũng không thể xuất hiện, cái gọi là cảnh thái bình như "không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa", cũng chỉ ở Giao Châu mới có.
Hơn nữa Giao Châu khác với những địa phương khác, thuế những chỗ khác giao cho triều đình đều trăm phương nghìn kế trì hoãn không nộp, nhưng Giao Châu thì thường xuyên hoàn thành khoảng tám phần. Đó là vì ai cũng biết muối lậu mới là chỗ lợi lớn, Lý Mạnh vì vấn đề sản lượng của diêm trường mình, nên đối với tư nhân nấu muối chưng muối cũng không hạn chế gì cả, nhưng có một số quy định chết, đó chính là nhất định phải do bên doanh Giao Châu thống nhất thu mua. Truyện "Thuận Minh "
Quản lý thái bình, thuế má không khất nợ, mà Nhan tri châu này lại thanh liêm đạm bạc, điều này khiến đánh giá thành tích về gã ở Hộ bộ đã liên tục mấy năm đều là "Thượng" (lên), vấn đề ở chỗ gã là người Chiết Giang, đại lão trong triều phần lớn là nhân sĩ Nam Trực Lệ, xuất thân Tô Tùng Thường, cho nên mới không được lên chức.
Có điều, người khác dựa theo việc hiểu rõ quy củ quan trường mà xem, thăng chức là chuyện không tránh khỏi, liền xem là đi phủ lớn làm Đồng tri, Thông phán, hay là đi phủ nhỏ làm Tri phủ, có lẽ sẽ không ở Sơn Đông này nữa, dù sao cũng phải cân nhắc.
Nhưng Nhan tri châu với mấy chuyện sắp lên chức này lại không cao hứng lắm, gã biết mình ở đây hầu như chính là cuộc sống ở nhà đọc sách trước kia, mỗi ngày luyện tập thư
pháp, về nhà phụng bồi người nhà, tất cả mọi chuyện đều không cần gã quan tâm. Thuộc hạ phía dưới đều khách khách khí khí, không dám làm trái, kể từ sau khi Điền Sử kia chống đối trước mặt bị quân binh doanh Giao Châu chặn ở trong nhà đánh một trận.
Nguyên nhân hết thảy những chuyện này đương nhiên là do Lý Mạnh kia có ý với con gái mình, vốn nghĩ mình là quan văn, phẩm cấp đối phương tuy cao hơn mình một chút, nhưng trọng văn khinh võ, mình vẫn có thể áp đảo đối phương, ai ngờ chức quan bên Lý Mạnh lại thăng tiến nhanh chóng, bây giờ không ngờ đã là Tham tướng trú đóng một phương, cho dù là Tri phủ Lai Châu cũng phải đối đãi khách khách khí khí, mình lại càng phải cung kính, thật sự là buồn bực dị thường. Nhan tri châu buồn bực nhất chính là người khác nói gã dựa vào con gái mói có thể có vận khí tốt như thế.
Nhưng ghét thì ghét, người khi ở trước mặt vẫn phải đối đãi khách khách khí khí, mặc dù trên mặt không nở nụ cười nào. Nhan tri châu lúc này chính là vẻ mặt cứng ngắc mà mặt đối mặt với Lý Mạnh.
Nói tới có chút buồn cười, nếu là Tham tướng và tri châu khác ở chung như vậy, tri châu kia bị người ta một đao giết chết cũng còn được nữa là. Lý Mạnh sở dĩ khách khí như vậy đơn giản là vì mình muốn lấy con gái của đối phương. Nhan tri châu hiện giờ chưa gì đã bày ra bộ dạng cha vợ không vừa mắt con rể rồi.
Lý Mạnh ngồi ở cạnh đó coi như không thấy vẻ khó chịu trên mặt đối phương, không nhanh không chậm nói:
"Đây là Quan Âm làm bằng ngọc xanh mà ta sai người ở Nam Kinh mang đến. Biết tiểu thư thích, nên đã mang tới, mong Nhan đại nhân chớ từ chối".
Lời này nói cực kỳ không tự nhiên, nhưng bây giờ thân phận hai người bất đồng, muốn từ chối cũng không cách nào mở miệng được. Nhan tri châu gian nan mà nói:
"Vậy thì đa tạ ý tốt của Lý đại nhân".
Một pho tương Quan Âm bằng ngọc xanh cao khoảng một thước đặt ở trên bàn trà, chất liệu chạm trổ đều là thượng phẩm, ngọc xanh cũng không phải là tài liệu quá quý nhưng Quan Âm này lại tốn của Lý Mạnh hơn ba ngàn lượng bạc. Đây là nguyên nhân khi Lưu Thiên ra mặt đi mua, đối phương cứ quả quyết là thu giá này. Quan Âm kia đặt trên bàn, giống như do nước ngưng tụ thành, thật đúng là tinh phẩm.
Lý Mạnh đã sớm ủy thác vị Tô Bà Tử kia mang tin cho Nhan Nhược Nhiên, chắc hẳn Nhan tiểu thư đang kiển chân trông ngóng tượng Quan Âm bằng ngọc xanh này.
Hai bên kế tiếp là xấu hổ không biết nói gì, Nhan tri châu mặt ngoài thì lạnh nhạt, nhưng lại bưng chén trà trong tay lên nhiều lần có điều hạ nhân bên cạnh cũng không dám hô "tiễn khách", chỉ có thể hy vọng Lý Mạnh thấy ám hiệu tiễn khách này của mình, cáo từ rời đi, nhưng muốn cho Lý Mạnh hiểu hàm nghĩa mấy động tác nhỏ này, không khỏi làm khó hắn quá.
Lý Mạnh trầm ngâm nửa ngày, uống hết hai chén trà mới quyết định ho khan mấy tiếng, đứng lên định mở miệng nói. Hắn vừa đứng lên, trong lòng Nhan tri châu vui mừng, nghĩ thầm kẻ vũ phu này chẳng lẽ định cáo từ sao, nhưng chuyện lạ lại là thấy Lý Mạnh thở dài trịnh trọng thi lễ mở miệng nói có chút gượng:
"Bá phụ, Lý Mạnh ngưỡng mộ Nhan tiểu thư đã lâu, hôm nay tự tới đề thân (cầu hôn), xin bá phụ đại nhân tác thành!".
Lời nói này thật sự có lực, Nhan tri châu bên kia đang uống một ngụm nước thiếu chút nữa phun ra, hôn nhân đại sự phải có lệnh của cha mẹ, lời của bà mai. Tiểu tử nhà ngươi trực tiếp mở miệng, còn ra thể thống gì, dầu gì cũng có địa vị cao là Tham tướng, sao lại không biết quy củ gì vậy chứ.
Có điều mọi nguời đều cảm giác như Lý Mạnh đã chừng bốn mươi tuổi. Dù sao thủ đoạn khéo đưa đẩy, xử sự tàn nhẫn, thực lực trong tay chỉ trong mấy năm đã phát triển tới mức như vậy, cũng không phải là người trẻ tuổi có thể làm được. Nhưng Lý Mạnh bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, tuổi đều chưa tới ba mươi.
Nhan tri châu sao chịu đáp ứng, đầu năm nay quan văn có chút thể diện đều tìm thông gia ở mấy văn nhân danh sĩ, ngay cả công cao cũng chưa hẳn đã lọt vào pháp nhãn chớ đừng nói chi là hạng vũ phu hào sảng như Lý Mạnh. Có điều trong lòng Nhan tri châu lại có ý định gả con gái cho một văn sĩ trẻ tuổi xuất thân Tô Tùng Thường, Nam Trực Lệ.
Trước mắt đảng Đông Lâm (đảng cuối thời Minh) hầu như đang nắm giữ con đường làm quan, chỉ cần là văn nhân trẻ tuổi xuất thân ở đó hầu hết đều có thể ở trong quan trường rất thuận lợi, đây mới là con đường vừa có hy vọng lại sáng sủa, đi theo vũ phu như Lý Mạnh thì có lợi gì chứ. Lỡ như ngày nào đó Lý Mạnh chết trên sa trường thì sao, hơn nữa con gái là xuất thân môn đệ thư hương (nhà dòng dõi Nho học, chỉ người có học), gả cho quân nhân xuất thân quân hộ nghèo khổ như vậy còn không phải là chịu tội sao.
Lý Mạnh giữ động tác khom lưng thở dài hồi lâu nhưng bên kia lại không đáp lại nửa điểm, vừa ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy sắc mặt Nhan tri châu đã giận tới tái mét, môi hơi run, nhưng vẫn trầm mặc không nói. Trong lòng Lý Mạnh có chút căm tức, nghĩ thầm ta rốt cuộc là kém chỗ nào. Thành tâm thành ý như vậy nhưng ngươi lại có thái độ như thế. Từ xưa tới nay, rất hiếm khi thấy quan hệ giữa cha vợ và con rể tốt, huống chi là chưa xác định như Lý Mạnh.
Nhưng hắn lại không biết hành động mở miệng đề thân vừa rồi của mình có chút thất lễ, huống chi chuyện đề thân này vốn đã bị cự tuyệt nhiều lần, nhắc lại quả thật có chút khó xử.
"Văn võ khác đường, ý tốt của Lý đại nhân tiểu nữ không nhận nỗi, hay là thôi đi!"
Nhan tri châu cắn răng nói khách khí mấy câu này, nhưng Lý Mạnh lại có chút nổi giận, cất giọng nói:
"Vũ phu thì sao, thời buổi thiên hạ loạn lạc nếu không có đao kiếm của vũ phu thì làm sao có chỗ an sinh (sống yên ổn)!"
@by txiuqw4