sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thuận Minh - Chương 263

Thuận MinhChương 263: Bức chết

Nhà của không lớn, sau khi thân binh hộ vệ của Khâu Lỗi đều đã ra ngoài hết, Lý Mạnh Quả nhiên là một mình ngang nhiên đi vào trong.

Của phòng chính sảnh mở rộng, Tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi mặc thường phục võ tướng kính cẩn đứng ở cửa. Tất nhiên không cần phải nói tới thần sắc sợ hãi nữa. Tư thái cùng tư thế đón tiếp này, rõ ràng là võ quan cấp dưới nghênh đón quan trên, tất nhiên, mọi chuyện đều không bằng người, cũng chỉ có thể làm như vậy.Thấy Lý Mạnh đi vào nhà. Khâu Lỗi đứng trên bậc thang vội vàng lên trước vài bước, tư thế này chắc là sắp quỳxuống, nhưng nghĩ tới mình là quan tổng binh, đối phương là tham tướng, thân phận trên dưới khác nhau, hành lễ như vậy không chừng còn khiến đối phương hiểu lẳm, vội vàng ngừng động tác lại, thở dài thườn thượt.

“Khâu tổng binh, gần một tháng không gặp rồi”.

Lý Mạnh lạnh lùng cất lời. hắn cũng không vào phòng, đứng ở sân nói chuyện. Khâu Lỗi nghe khẩu khí trong lời nói của Lý Mạnh, không khỏi rùng mình một cái, không biết nên trả lời thế nào, chỉ gật đầu, Lý Mạnh lại tiếng tục nói với ám điệu đó:

“Một tháng không gặp, binh mã Khâu tổng binh lại chỉ có chút như vậy, lẽ nào là đại chiến với Thát tử. thương vong thảm trọng sao?’

Lời này nói ra chẳng khác gì tát vào mặt người ta, sắc mặt Khâu Lỗi tái xanh, lưỡng lự hồi lâu không thấy trả lời. Lý Mạnh cười nhạt vài tiếng, khôngnói tới đề tài này nữa, mở miệng nói:

“Mạt tướng nghe nói Tổng binh đại nhân có không ít ruộng đất ở phủ Tế Nam và phủ Đông Xương, còn nghe nói Tổng binh Đại nhân nói khoác với ngườikhác, nói là ruộngđấtSơn Đông ta đứng thứ hai, mặc dù Khổng phủ đứng thứ nhất, nhưng tích góp mấy trăm năm, nếu ta làm Tổng binh nữa, ta chắc chắn sẽ là thứ nhất”.

Khâu Lỗi không biết Lý Mạnh nói những lời này là có ý gì, những gì có thể làm chi là cố gắng mỉm cười, mở miệng giải thích “Đều là lời nói đùa, nói đùa, không phải thật, không phải thật” Lý Mạnh phối hợp nói tiếp:

“Khâu Tổng Binh binh nhiều tướng mạnh, ngoài sáu nghìn người ra, nghe nói còn có sáu trăm đệ tử ở quê bên Dịch huyện, bảo vệ tài sản hơn chục phunhânvà con cái, phải vậy không?"

Nghe Lý Mạnh nói rõ ruộng đất, gia quyến, con cái mình ra như vậy, sắc mặt Tổng binh Khâu Lỗi đã trắng bệch, không biết nên trả lời thế nào, cũng không biết Lý Mạnh sẽ nói gì tiếp theo. người bắt đầu run rẩy, cả đường tán loạn, đã không còn gan mật thậm chí đã xóa sạch cả khí phách dã man nữa.

“Khâu Tổng Binh, tự sát đi”.

Lý Mạnh nói với ngữ khí bình thản. Khâu Lỗi lùi sau mấy bước, lại phát hiện mình không quá lo lắng, sợ hãi, vừa nãy trong lời nói của Lý Mạnh bao hàm quá nhiều nghĩa, loại người ở lâu trong chốn quan trường như Khâu Lỗi tất nhiên hiểu rõ.

Thấy Tổng binh Khâu Lỗi không hề lo sợ thất kinh, dáng vẻ lại thẩn kinh căng thẳng, Lý Mạnh gật đầu, lại tiếp tục nói:

"Ta biết Khâu Tổng binh đều luôn mang khế đất của điền trang theo người, chuyển nhượng những cái đó lại cho ta, ta sẽ gửi công văn lên nói ngài vì liên lụy dân chúng Sơn Đông, hổ thẹntự sát, muốn tiến cử hiền tài tham tướngLý Mạnh làm Tổng binh Sơn Đông, trấn thủ một phương”.

Nghe Lý Mạnh nói xong, Khâu Lỗi với chút dũng khí khó có được, đầy hận thù nhìn Lý Mạnh. Nhưng hắn không dám có bất cứ lý do chống đối gì. Mặc dù một mình Lý Mạnh vào trong sân, nhưng ở cửa, binh lính Giao châu doanh tay cầm các loại binh khí đều nhìn chằm chằm, mình muốn làm gì, e rằng còn chưa kịp làm đã bị người bên ngoài xông vào băm cho nát thịt rồi. Khâu Lỗi cũng không có gì hối hận.

Nếu không đáp ứng mình Lý Mạnh vào trong tương kiến, xem tình thế hôm nay, e là kết cục cũng bị băm thành nát thịt thôi. Phản ứng trên mặt Khâu Lỗi lại không có bất cứ uy hiếp gì với Lý Mạnh, ngược lại lại tiếp tục nói:

“Khâu tổng binh, nếu ngài tự sát, người nhà ngài có thể phú quý cả đời, nếu ngài không muốn, bản quan cũng không ép, cả nhà đoàn tụ cũng là một chuyện tốt, bản tướng tất nhiên muốn giúp người hoàn thành ước vọng rồi”.

Lý Mạnh thản nhiên nói xong những lời này. chút dũng khí cuối cùng trong Khâu Lỗi đã tan thành mây khói, chỉ cảm thấy toàn thân không có chút sức lực. Khi đại quân Thát tử vào trong Sơn Đông, Khâu Binh vội vàng thu xếp thân tín đưa gia quyến tới Dịch huyện phủ thành Lai châu có vẻ khá an toàn.

Ngày đó sự tình khẩn cấp, không để ý được nhiều chuyện, tới khi Thát tử ra khỏi Sơn Đông, sau khi Lý Mạnh lại quay về thành Đức châu, mới phản ứng lại. Dich huyện phủ thành Lai Châu, vốn là địa bàn của tham tướng Lý Mạnh, vậy mà mình lại chủ động mò tới, thật là dê vào miệng cọp.

Chuyện liên quan tới sống chết của mình, Khâu Lỗi sao có thể dễ dàng đưa ra quyết đinh được. Mấy lầnliếc trộm đối phương, suy nghĩ xem có khả năng chống lại đối phương không. Nhưng nhìn thấy đối phương uy phong long hành hổ bộ như vậy, nghĩ ngợi mình gần đây bị tửu sắc lấy hết thân xác rồi, mọi dũng khí đều đã biến mất dạng.

Lý Mạnh nhìn đối phương lưỡng lự,cắt lời hô với bên ngoài:

“Sư binh của Khâu Tổng binh đã mời tới chưa?”

Bên ngoài một hồi huyên náo, liền nhìn thấy một người trung niên ăn mặc văn nhânnho nhã bước vào, đó là sư gia của Khâu Lỗi. Lúc ở ngoài đã bị trậnthế dọacho khiếp sợ, vào trong sân chân liền mềm nhũn, liền quỳ xuống. Lý Mạnh cười nói:

“Khâu Tổng Binh, vịsư gia này thường xuyên mạo xưng bút tích của ngài, lảy trộm ấn triện, làm những chuyện tham ô, thật ra có những việc khôngcần tới ngài cũng không phải không làm được”.

Nghe thấy Lý Mạnh nói vậy, tia hi vọng cuối cùng cũng biến mắt, Khâu Lỗi ngã ngồi trên đất, chán nảnbất lực nói:

“Khâu mỗ đồng ý là được rồi, chỉ xin Lý đại nhân nói phải giữ lời”.

“bản quanđồng ý rồi tất nhiên sẽ làm được. Trương sư gia, ngài và Khâu Tổng Binh chuyển xong những công văn khế đất đó. Di thư sám hối lúc lâm chung cũng phải viết xong, đừng để xảy ra chuyện gì, Chớ có động tới tay chân gì”.

Sư gia kia dập đầu như băm tỏi đáp lại. Lý Mạnh đi ra khỏi sản, tất nhiên có thân binhGiao châu doanh và người của thương đoàn Linh vệ đi vào sân. cái gì mà chuyển tên khế đất, còn di thư gì đó đều phải có người giám sát mới làm được. Khi người ta sắp chết luôn làm những chuyện không rõ ràng lắm.

Trên đường bên ngoại trừGiao châu doanh ra, đã không còn ai khác. Lý Mạnh đi ra ngoài, liền tìm một tảng đá ven đường ngồi xuống, đợi tin tức bên trong.

Bên trong tĩnh lặng, gần nữa canh giờ, mấy thần binh cầm một chồng giấy và văn thư đi ra khỏi nhà, tới bên Lý Mạnh bẩm báo:

"Đại nhân. Khâu tổng binh vì trên đường tán loạn, dẫn tới quân dân Sơn Đông gặp phải Thát Tử độc ác, mỗi ngày tự trách mình, cuối cùng quyết định tự sát tạ tội. vừa nãy thuộc hạ vào trong xem xét, phát hiện Khâu Tổng binh đã tự sát, phụ tá củahắn Trương tiên sinh, trung thành với chủ, cũng đã đi theo rồi”.

Lý Mạnh gật đầu, một người trong thương đoàn Linh vệ giơ khế đất và văn thư chuyển nhượng trong tay nói bổ sung:

“Khâu tổng binh sắp chết quyết ý chuyển nhượng ruộng đất cho đại nhân, nhờ đại quân đồn điền hưng quân, tái chiến Thát Lỗ, trong di thư còn tiến cử đại nhân tiếp nhận tổng binh Sơn Đông”.

Lý Mạnh thở dài,nói nhỏ:

“Khâu tổng binhđã một lòng vì nước, thông báo chuyện này tới các quan, hậu táng đi”.

người bên dưới gật đầu, đều tự lui sau.

Tuần phủ Nhan Kế Tổ và giám quân Lưu Nguyên Bân đã báo quân công của Lý Mạnh lên trên, triều đình chắc chắn sẽ ban thường xuống, hàm đầu Tổng binh, cộng thêmTả Đô đốc đều đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Nhưng giữa tổng binh và tổng binh lại có khác biệt. Tổng binh Tào Châu Lưu Trạch Thanh chính là tướng quân hỗn tạp. Tổng binh Sơn Đông - Khâu Lỗi chính là võ quan đường đường chính chính của triều đình, có quan hệ lệ thuộc cao thấp lẫn nhau.

Lý Mạnh biết mình không phải kiểu tướng quân quân hộ thời đại đi theo chính đồ lên, triều đình vì cân bằng hoặc là sắp xếp theo thứ tự cũng sẽ không giao quân hàm chức vụ này cho mình, ngược lại có khả năng là Tổng binh Giao châu hoặc là Tổng binh Lai châu, sau đó lại phái một võ tướng khác tới hầu hạ.

Mình làm gì vẫn bị kiềm chế, danh không chính tất ngôn không thuận, không có danh hiệu Tổng binh Sơn Đông, sẽ không thể xác định thân phận của mình ở Sơn Đông này.

Nhưng tình hình vua dân giật mình hiện nay, văn thần võ tướng đều bức lui thế quân Thát Lỗ, có thể làm thì làm. Ngoài Lô Tượng Thăng ra, không có ai gọi là điển hình kháng địch cả. Lúc này nếu truyềnra ngoài tin Tổng binh Sơn Đông vì kháng địch bất lợi mà hổ thẹntự sát, tất nhiên sẽ trở thành tuyên truyềnđiển hình của triều đình Đại Minh, người lính trung thành này phối hợp với quân công của mình, quyền sở hữu chức vụ và quân hàm Tổng binh Sơn Đông chắc chắn không trì hoãn gì nữa

Hơn nữa Khâu Lỗi xưng là địa chủ thứ hai Sơn Đông, chỉ đứng sau Khổng phủ, diện tích điền trang rộng lớn, hơn nữa nhiều đất đai phì nhiêu ở phủ Tế Nam và phủ Đông Xương. Mặc dù sau khi tạo dựng đồn điền ở Giao châu doanh, Khâu tổng binh chắc là địa chủ thứ ba rồi, nhưng ruộng đất trong tay chắc chắn vô cùng lớn.

Nắm lấy những ruộng đất này, đồn điền điền trang của Giao châu doanh đều liền nhau ở cả Sơn Đông, không riêng gì thu nhập tăng mạnh, có thể thu dụng lưu dân cũng tăng nhiều, hơn nữa vì hình thái đồn điền điền trang nghiêmchỉnh và Giao châu doanh ở sau lưng, sức ảnh hưởng trong các địa chủ thân sĩ ở vùng cũng tăng lên, sẽ thu hút giai cấpthống trị Đại Minh tới dựa vào.

Giao châu doanhvất vả chật vật truy kích Thát Tử, nhưng cái gọi là quân đội bạn lại tháo chạy bỏ trốn, không nói tới giúp đỡ gì ngược lại thêm phiền. Lý Mạnh biết mình chắc chắn còn tái chiến với quan ngoại Thát Lỗ, lực lượng lần này không đủ, chuẩn bị không đủ. vậy thì trận chiến tiếp theo, Lý Mạnh phải mạnh hơn, chỉnh hợp mọi lực lượng có thể khống chế tới tay mình, nói lời có tác dụng ở Sơn Đông, chỉ mình Lý Mạnh là đủ rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx