Thuận MinhChương 361: Ván cờ khắp nơi, cười với phong vân (1+2)
Cải Thế Vương xuất thân là thổ hào ở vùng, ít hứng thú với mấy doanh còn loại, đơn giản là đi theo người có sức mạnh mà thôi, chuyện đã như vậy, theo lẽ thường, năm doanh Cách Tả cũng đồng lòng liên minh, chắc chắn phải cứu viện, nhưng bây giờ khoảng cách hai bên xa như vậy, bên Toánh châu tương đối an toàn, hiện giờ muốn vào Hà Nam, vẫn phải trở về cứu viện, hai người nói lý ra đúng là có chút tranh chấp.
“Lão Lưu bọn họ bị nhốt bên đó, để mặc họ đó, chúng ta đi bốn ngày là có thể tới Hà Nam, đó chính là trời cao biển rộng, năm tháng loạn thế thế này. nếu chuyện gì cũng quan tâm tới, mọi người cũng không ổn. chúng ta đi như vậy, chắc hẳn lão Lưu, lão Hạ cũng có thể hiểu được dụng ý của chúng ta”.
Cải Thế Vương - Lận Dưỡng Thành ngược lại nói rất đường hoàng, nhưng Mã Thủ Ứng lại rất kiên quyết, nói:
“Người trong thiên hạ nhìn chúng ta, mãi mãi đều là nhìn Cách Tả ngũ doanh, chưa nói tới chỉ mang riêng chúng ta ra nói, bên Hà Nam hiện giờ, sấm vương đã vô cùng khí thế, chúng ta tới đầu hàng, chắc chắn là mang càng nhiều tiền càng tốt. nếu chỉ có hai chúng ta đơn độc tới thôi, có thể có lợi gì chứ?”
Hộ vệ và thân binh đều bị đuổi ra ngoài, hai người nói chuyện cũng không có gì kiêng kỵ, Mã Thủ Ứng nói toạc ra, lãnh đạm nói:
“Nghe lính báo tin nói rằng, ba doanh nòng cốt trong thành vẫn còn, chỉ cần có thể cứu ra, Cách Tả ngũ doanh vẫn là thế mạnh trong thiên hạ, tới bên sấm vương, thế nào cũng có địa vị như Lưu Tông Mẫn, sấm vương phải đích thân xắp xếp cho chúng ta, nếu hai người chúng ta đến đó, e là Lưu Tông Mẫn ra mặt, chúng ta sẽ phải xong đời”.
Lời này nói ra, nếu đã hạ quyết tâm tới Hà Nam, đó không phải là tính toán cho thời gian ngũ doanh tự do tự tại, mà là vì xuất thân địa vị sau này. Lận Dưỡng Thành lập tức không còn gì để nói, liền tỏ vẻ phục tùng điều phối của Mã Thủ Ứng, cùng tới thành Toánh Thượng phá vây cứu viện.
Đại doanh của Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương có động tĩnh, gần như cả Nam Trực Đãi đều biết, lập tức có tốc mã mà do thám canh chừng gần đó tới Toánh Thượng báo tin cho tham tướng Trần Lục.
Hai trong năm doanh Cách tả vừa ra khỏi thành Toánh châu, do thám phái đi lại tổn thất nặng nề, họ biết tin tức chỉ có thể là đại quân nhìn thấy nghe thấy, ngoài tầm mắt hoàn toàn là người mù, còn lại hoàn toàn là sờ soạng.
Nhưng cũng lảo đảo đi về phía Toánh Thượng, dù sao cùng là đại quân hơn mười vạn người, thám mã và do thám không làm gì được bọn họ.
Vùng Nam Trực Đãi không giống Hà Nam, Thiểm Tây, người chiếm chủ đạo thật sự trong vùng là gia tộc quyền thế, hộ giàu có, những người này tất nhiên không muốn có quan hệ gì với Cách Tả ngũ doanh do lưu dân hợp thành, đều kiên quyết đứng về doanh Giao Châu, tiến hành che đậy chiến trường thay Hoài Dương quân doanh Giao Châu, hơn nữa còn có mật báo.
Phó tướng Cao Khoa quân Hoài Dương vốn đóng ở Từ châu, dẫn đầu năm doanh đã tới hồ Hồng Trạch vào trung tuần tháng bảy, lúc này thuận theo đường Hoài Thủy tây tiến, mặc dù đi ngược dòng, nhưng vẫn qua Thọ châu, thẳng tới thành Toánh Thượng.
Thái giám trấn thủ Nam Kinh, Lô Cửu Đức lại thua một trận thảm trọng công đường văn tự doanh Giao Châu, triều đình vẫn còn chút kiêng kỵ các võ tướng, đặc biệt là câu nói động tới võ sĩ trong thiên hạ, điều e ngại nhất chính là phải xâu chuỗi các tín hiệu náo loạn. Quyền thế của thái giám này hoàn toàn đến từ triều đình, ngược lại lời nói cũng có trọng lượng một chút.
Kết quả giữa tháng bảy, mặc dù sĩ tử thiên hạ công kích Sơn Đông, công kích vẫn chưa dừng lại, nhưng triều đình vẫn hạ chỉ, khiển trách Lô Cửu Đức, nói là đừng tự mình đoán bừa, tránh tự chuốc lấy phiền phức.
Thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức đúng là vô cùng buồn bực, thái gián trấn thủ như hắn rõ ràng nên phụ trách phân phối binh mã trong Nam Trực Đãi, nhưng quân Hoài Dương chiếm tới một phần tư địa bàn hoàn toàn không nghe hiệu lệnh, hơn nữa còn rắp tâm hại người, đánh không đánh lại được, nói lại còn bị mắng, thật khiến người ta không thể làm gì được.
Hiện giờ Cao Khoa dẫn đầu năm doanh thanh thế to lớn này từ bên Thọ châu tới, thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức chỉ đành tăng cường đề phòng, đầy lo sợ quan sát.
Nhưng khi tin tức quân Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương ở thành Toánh châu gần mười vạn binh mã xuôi nam truyền tới, bên hắn cũng không có gì để nói nhiều, Cách Tả ngũ doanh tới Hà Nam, mọi người đều nhàn hạ, đây là suy nghĩ chung của các văn thần võ tướng ở Nam Bắc Trực Đãi, ai ngờ tới Cách Tả ngũ doanh này lại đánh quay trở lại.
Binh mã Sơn Đông đúng là nhiều chuyện, ngươi ở trấn Chính Dương, mặc dù không vừa mắt nhưng cứ ngoan ngoãn ở lại đó là được rồi, hà tất phải tới vây thành Toánh Thượng làm gì, rồi những lưu tặc chạy tới Hà Nam, há chẳng phải mọi người sẽ bớt việc, còn hao phí nhiều tinh lực như vậy để vây đánh, kết quả vốn dĩ sắp đi rồi lại quay về, tự làm mất mặt quá.
Hiện giờ Hà Nam rất yên tĩnh, trăm vạn liên quân Lý, La đóng ở phía tây thành Khai Phong đang nghỉ ngơi hồi phục quân, Trương Hiến Trung bên Nam Trực Đãi đã tới Hồ Quảng, Cách Tả ngũ doanh cũng muốn đi về phía bắc, ai ngờ quân Hoài Dương không xuất chiêu như lẽ thường, trực tiếp phá vỡ sự yên tĩnh.
Các thế lực cũng đã bắt đầu hành động...
Quân Lý Tự Thành và La Nhữ Tài ở bên thành Khai Phong, mặc dù không có động tĩnh gì, nhưng lại giống như một con thú lớn đang ngáp, mặc dù rất bình tĩnh, nhưng người bên cạnh con thú lớn đó chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi, nơm nớp lo sợ.
Hiện giờ sau thành Khai Phong. Trần Vĩnh Phúc dẫn đầu hơn chín nghìn binh mã, tuần phủ Lý Tiên Phong, tổng binh Trần Vĩnh Phúc, tuần án Cao Doanh Hành cộng thêm trên dưới Chu Vương phủ, ai nấy đều chửi mắng quan binh vô tích sự Chu Tiên trấn, ban đầu làm ầm ĩ thanh thế thật lớn, ai ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy.
Kết quả Dương Văn Nhạc chạy tới Nhữ Ninh, Tả Lương Ngọc, Hồ Đại Uy chạy tới Hồ Quảng, trên dưới thành Khai Phong lại phải đối mặt với sự uy hiếp của trăm vạn lưu tặc, thật là đen đủi.
Mặc dù có trăm vạn người, nhưng thám mã do thám của sấm doanh phái tới phủ Quy châu, và phủ Khai Phong, châu Nam Trần, Hạng Thành như nước chảy, chính là muốn xem rốt cuộc binh mã Sơn Đông có động tĩnh gì, nghe nói binh mã Nam Trực Đãi và Cách Tả ngũ doanh muốn đánh một trận lớn, trong lòng Lý Tự Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hiện giờ Lý Tự Thành và La Nhữ Tài đều đang phán đoán, đánh hạ phủ Khai Phong rồi, chỉ còn lại mỗi thành Khai Phong, năm tòa thành lớn trong thiên hạ, có phải binh mã Sơn Đông là điểm mấu chốt không? Nhớ rõ mình gây chuyện thế nào ở Hà Nam. Sơn Đông cũng không có phản ứng gì, nhưng một khi vây đánh Khai Phong, Sơn Đông lập tức điều động quân.
Hơn nữa nhân vật trung tâm của sấm doanh và doanh Tào Tháo đều đang suy nghĩ, hiện giờ sĩ khi cao ngất, chính là thu được rất nhiều đồ quân nhu súng đạn, sức chiến đấu của sấm doanh và doanh Tào Tháo lại lên một bậc mới, vậy là có thể đánh một trận với binh mã Sơn Đông, so cao thấp không?
Nhưng đại chiến bên Qua Thủy đó, đã thể hiện sự khác biệt trong sức chiến đấu của hai bên là cách xa quá mức, lần này mặc dù đã nâng cao nhiều, nhưng có thể lấp được chênh lệch chưa, không ai dám nói chắc.
Nguyên hộ bộ thượng thư Hầu Tuân sau khi được nhậm mệnh làm đốc sư, dẫn đầu ba vạn binh mã trong kinh tập trung binh ở Phong Khâu bờ bắc thành Khai Phong, tụ họp với hai vạn binh do tổng binh Sơn Đông - Hứa Định Quốc dẫn đầu.
Không nói tới trong số binh mã trong thành Hầu Tuân dẫn đi có rất nhiều người thời Sùng Trinh năm mười bốn vẫn là dân chúng, thậm chí rất nhiều người hoàn toàn là lưu dân đầu đường, hoàn toàn là vì lương nhu, mới mang tiền tới mua quân tịch, bình thường hoàn toàn không có trong doanh, lần này chẳng khác gì là bị bắt tới, sĩ khí xuống thấp, võ nghệ lơ là.
Binh mã Sơn Đông cũng không giống những lính biên phòng kinh nghiệm phong phú kia, những lính biên phòng kia theo đốc sư Lô Tượng Thăng khi quân Mãn Thanh xâm chiếm, hơn phân nửa đã tử trận, số còn lại được Hồng Thừa Trù đưa tới cửa khẩu, ở Tùng Sơn tổn thất hầu như không còn.
Quan binh Sơn Tây không mạnh hơn lính trong kinh thành, một vạn quân Hoài Dương bên Nam Trực Đãi dám tử chiến với Cách Tả ngũ doanh hơn mình gấp chục lần, nhưng trong đó, bờ bên kia chỉ có hơn một vạn người do Lý Quá cầm đầu đang hoạt động, làm đội đi trước báo động, nhưng năm vạn quan binh hoàn toàn không dám qua sông.
Từng phong tấu chương ở thành Khai Phong phái người đưa tới kinh thành, cầu xin triều đình phái binh giải vây cứu viện, hoàng đế Sùng Trinh và các vị đại thần trong triều lại dựa theo trình tự từng ý chỉ và văn thư gửi tới trong doanh Phong Khâu Hầu Tuân, thúc giục Hầu Tuân nhanh chóng xuất binh qua bờ nam Hoàng Hà, cứu viện Khai Phong.
Sao lại bắt đầu sử dụng tới hộ bộ thượng thư Hầu Tuân, lại là năm đó Tả Lương Ngọc lập nghiệp, đều dựa vào sự giúp đỡ của Hầu Tuân. Mặc dù hiện giờ Tả Lương Ngọc tổn thất nghiêm trọng, nhưng vẫn là quan binh võ tướng mạnh nhất ở Trung Nguyên, triều đình hi vọng mượn quan hệ giữa Hầu Tuân và Tả Lương Ngọc, đề điều động những võ tướng không nghe hiệu lệnh này.
Nhưng Hầu Tuân bị nhốt vào ngục không chỉ vì chọc giận hoàng đế Sùng Trinh bảo thủ, hay tranh chấp bè phái thổn thường, mà là thượng thư phạm tội tham ô, vì thế mới bị nhốt vào ngục, hẳn luôn cho rằng không còn chiến tích địa phương nào, công lao dẫn quân, đơn giản là dám nói, làm tốt không nói, và không đứng nhầm quân, khi các bè phái tranh chấp luôn dũng mãnh đứng phía trước, vì thế mới từng bước từng bước đi tới địa vị cao như vậy. Nhưng, với địa vị của hắn, cộng thêm sự bảo vệ của các bè cánh, đều có thể vì tham làm mà vào ngục, có thể biết rằng tay hắn đã nhúng chàm rồi.
Người như vậy cho dù năng lực hay phẩm hạnh, nhậm chức đốc sư đúng là truyện cười, trông cậy vào hắn có thể đi cứu viện hoặc làm cho chiến sự có chút khởi sắc, trừ khi mặt trời mọc đằng tây.
Kết quả tới Phong Khâu, ngày nào cũng ngoài việc thấy con trai hắn tới gửi thư, là uống rượu hành lạc, ngồi đợi hội hợp binh mã Sơn Tây. Đốc sư Hầu Tuân rất lấy làm kiêu với con trai Hầu Phương Vực. Hầu Phương Vực được xưng là đại đại đại tài tử, hiện giờ đang du học ở Giang Nam, giao du rộng, danh chấn khắp nơi, nhưng lại càng nổi danh trong du ngoạn ở sông Tần Hoài, được phong danh tài tử phong lưu hàng đầu mà thôi.
Những năm gần đây, Hà Nam rối ren bất an, khói lửa liên miên, những người quê mùa nghèo khổ đứng lên tạo phản, hại các thân hào cửa nát nhà tan, Hầu Tuân cũng có cảm giác thỏ chết hồ bi.
Nhưng Quy Đức mấy năm này vẫn khá tốt, năm đó mặc dù Lý Chấn Hải là tặc tử, nhưng cũng không dám hại tới nhà giàu có như phủ thượng thư, những năm gần đây trong phủ thượng thư còn có thêm nhiều ruộng đất, mấy năm nay Quy Đức lại có thủy lợi thuận lợi, thu hoạch lương thực có thể vượt qua thời không thiên tai, gia khố hậu hĩ, con trai lại không thua kém ai, thượng thư đại nhân tất nhiên là vô cùng an lòng, vốn dĩ muốn lần này liều mạng thêm nhiều công lao, sau đó trở về Quy Đức an dưỡng tuổi già, hoặc là tới Giang Nam, tìm hiểu về ngựa gầy Dương Châu, phong lưu Tần Hoài như trong thư của con trai, kết quả lại bị người ta tố cáo, bị bắt vào ngục.
vẫn may là trời không diệt ta, lại có cơ hội dẫn binh xuôi nam, nghĩ như vậy, lúc trước thu nhận Tả Lương Ngọc, cũng là một quân cờ tốt, đáng tiếc hiện giờ Tả Lương Ngọc ương ngạnh, chút quan hệ năm đó, còn có thể sử dụng tới không, vẫn là nước đôi. Đặc biệt là lúc trước mình đối xử với hắn cũng không phải nhẹ nhàng tình cảm gì, ngược lại còn có chút bạo ngược.
-o0o-
Ý chỉ từ triều đình thúc giục, trong lòng Hầu Tuân lo lắng, chỉ đành thử hạ lệnh qua sông, ai ngờ ngày hôm trước hạ lệnh, nói là hôm sau vượt sông, kết quả buổi tối đã có từng tốp lính đào ngũ, mấy doanh đầu còn bất ngờ làm phản. Mọi người cũng vốn dĩ nhân cơ hội tới kiếm ít tiền, ai ngờ lại lịch đại cấm quân, cũng đều là loại lưu manh đầu đường mạo danh chiếm số đông, nhờ hối lộ vào được trong doanh, ăn nhờ quân lương, dù sao cũng là tới không đây, không cần điểm danh, không cần tập luyện, năm đó quân Thần Sách triều Đường cũng là một đội quân mạnh, áp đảo phiến loạn, chống lại dân tộc Thổ Phiên, vô cùng lợi hại. nhưng thiên hạ vẫn chưa yên ổn, đã có lượng lớn con cháu phú hộ Trường An vào, ngoài lúc chính biến châm lửa, cướp bóc trong thành Trường An ra, không biết làm gì khác.
Hiện giờ binh mã dưới trướng tán loạn còn nói gì tới cứu viện, Hầu Tuân và Hứa Định Quốc sau khi thương nghị, thượng tấu lên hoàng đế Sùng Trinh, nói rằng tình hình Hà Nam đã thối nát như vậy, tặc thế như vậy, phải giải quyết thận trọng, thành Khai Phong vẫn là thành kiên cố trong thiên hạ, lại có hồng y đại pháo, đường thủy cũng chưa từng bị cắt đứt, lương thực đầy đủ. Trước đây cũng bị Sấm doanh vây đánh mấy lần, thiên tử thánh minh, tướng sĩ phục vụ quên mình, đều là gặp dữ hóa lành, lần này chắc chắn có thể chống đỡ được.
Nếu đã như vậy, thành Khai Phong bờ nam Hoàng Hà tạm thời không có gì nguy cấp, không bằng phái người tới Sơn Tây Thiểm Tây thu nạp binh mã ở biên giới, tăng cường lực lượng, tới khi có đủ lực lượng rồi, hãy vượt sông đánh tới, đúng lúc sấm tặc đóng quân dưới thành, binh lính mệt mỏi, vừa vặn diệt cùng lúc, mới có mười phần hoàn toàn nắm chắc.
Đương nhiên, hiện giờ thành Khai Phong nguy cấp, nếu binh mã Phong Khâu không thể qua sông cứu viện, có thể dùng tới cách chiết giảm, từ trước thành Khai Phong gặp nạn đều làm thế nào. binh mã Sơn Đông vượt sông tới, lần này chi bằng làm theo cách cũ, điều binh mã Sơn Đông tới, há chẳng phải là cách vẹn toàn đôi bên sao.
Cho dù là văn thần võ tướng, hễ là dẫn binh bên ngoài, tính tự chủ cũng lớn hơn, đốc sư Hầu Tuân nói như vậy, cũng có lý, nhưng binh mã Sơn Đông từ khi Chu Tiên trấn khai chiến, đã tìm đủ các lý do để không xuất binh, trên dưới triều đình đã không trông cậy vào có thể điều động gì rồi.
Nhưng ngày đó Hầu Tuân đảm nhiệm chức hộ bộ thượng thư, trong triều có rất nhiều tay chần, lúc bị bắt vào ngục kín, đúng là gánh tội thay người khác, nhân tình này không hề ít, lần thượng tấu này, cũng có người nói đỡ hộ, hoàng đế Sùng Trinh lúc này trong trạng thái đầu óc mụ mẫm, chỉ cần đại thần bên dưới nói có chút lý, hắn liền chuẩn tấu.
Kết quả là Hầu Tuân và Hứa Định Quốc phái người tới Thiểm Tây, Sơn Tây thu nạp quân binh, quân binh bên Sơn, Thiểm được triều đình và lưu dân thu nạp từng tốp từng tốp, trời mới biết được ở đây lấy đâu ra nhiều quân binh như vậy, trời mới biết được những quân binh này có sức chiến đấu thế nào.
Trong lịch sử không có Lý Mạnh, đốc sư Hầu Tuân dẫn đầu quân lính trong thành, binh lính Sơn Tây, Sơn Đông tới bờ bắc Hoàng Hà, kết quả vẫn chưa giao chiến, binh mã Sơn Tây trong vòng một ngày một đêm tán loạn toàn bộ, quân lính trong thành cùng tán loạn gần nửa, chỉ có binh mã Sơn Đông của Lưu Trạch Thanh vẫn còn, nhưng cũng lưỡng lự không dám tới giao chiến.
Lúc đó, khả năng của Hầu Tuân cũng chỉ là tấu lên triều đình, nói “bảy trấn thần thống lĩnh, hợp lại vẻn vẹn mấy vạn binh tốt, đến hiện giờ, giữ vững bờ bắc, uổng phí Hà Nam”
Lịch sử không hề thay đổi và chuyện hôm nay, mặc dù hình thức có khác nhau, nhưng thực tế kết quả không có gì khác cả, may mà Lý Mạnh chỉ biết những chuyện lớn trong lịch sử, mà không biết những chi tiết này, nếu biết hắn thay trời đổi đất lăn qua lăn lại như vậy, nhưng chuyện không nên xảy ra vẫn xảy ra, không biết trong lòng hắn nghĩ thế nào.
Đương nhiên, hắn càng không ngờ tới, Hầu Tuân sẽ nghĩ tới cách làm như vậy, thật ra vẫn là hắn chôn hạt giống xuống. Phủ thượng thư ở Quy Đức là danh gia vọng tộc, trận chiến ở Qua thủy lần trước, mấy người thân thích của Hầu thượng thư cũng trong trận, nên Hầu thượng thư cũng hiểu khá rõ về binh mã Sơn Đông, mới nghĩ ra cách này, hơn nữa với người thông minh như Hầu thượng thư, nói không chừng còn có chút dấu vết để lại, cũng ngửi thấy không khí khác, trong này nhàn hạ, chưa hẳn không phải là diệu thủ.
vẫn là ven hồ thủy các Đại Minh, trời âm u sắp mưa, không khí rất oi bức, mặc dù ngồi trong thủy các mát mẻ vẫn thấy toát mồ hôi.
Nhưng lúc này tâm trạng Lý Mạnh lại tốt hơn vài ngày trước. Tôn Truyền Đình mặt sắt lại đổi thành một mặt nạ bằng tre trúc, trong thủy các có thân vệ và người làm văn thư, người liên tục tới xin chỉ thị, phê duyệt công văn, phân tích tin tức, toàn là người tới người lui, không thể rảnh rỗi được.
Thời tiết thế này, Tôn Truyền Đình lại đeo mặt nạ tre trúc, cũng nóng bức, mồ hôi chảy theo khe hở xuống, thỉnh thoảng quay lưng xốc mặt nạ lên, lấy khăn mặt lau mồ hôi “Công Tôn tiên sinh, thời tiết phủ thành Tế Nam cũng gần như ở Giao châu, lúc đó mấy nơi Linh sơn vệ đều gần biển, nhưng rất mát mẻ, đợi rảnh rỗi, chúng ta tới đó, không cần phải mùa hè chịu tội ở đây”.
Bình tâm mà xem xét. so với thời hiện đại, thời đại này thành Tế Nam thực tế không nóng như vậy, nhưng mười mấy năm Lý Mạnh đã thích ứng với khí hậu thời này, tới Tế Nam, so sánh một cách tương đối, tất nhiên cảm thấy khó chịu rồi.
Nghe thấy Lý Mạnh nói chuyện, Tôn Truyền Đình cười cười, che mặt nạ lên mặt. cười đáp lại:
“Đại soái không cần nói những lời như vậy, sau này còn bận rộn nhiều, sợ là lúc đó nhớ tới hôm nay, lại suy nghĩ ngày đó sao lại thanh thản như vậy”.
Mọi người trong phòng đều cười ha ha theo, hiện giờ Lý Mạnh đã là tướng quân Trấn Đông, sau này còn bận hơn nhiều, lời này đủng thật là hợp lý, mọi người đều leo lên cây lớn Lý Mạnh này, Lý Mạnh sau này nếu càng giỏi, mọi người cũng nước lên thuyền cũng lên theo, lời này ai cũng vui mừng.
Tôn Truyền Đình đổi xưng hô từ “đại nhân” thành “đại soái” đã một thời gian rồi, hôm nay lại đùa như vậy, đúng là nói rõ chuyển biến tâm tình của bị Tôn tiên sinh này.
Hôm nay vui vẻ như vậy, con trai thứ hai của Tôn Truyền Đình lại đạt được kiểm tra đánh giá xuất sắc trong huấn luyện quân Đăng Châu. Kiểm tra đánh giá xuất sắc này là đánh giá cao nhất cho biểu hiện ngày thường của binh lính, có đánh giá này binh lính mới có cơ hội trúng cử vào doanh thân binh, sau đó từng bước từng bước lên sĩ quan, quân quan.
Con trai thứ hai của Tôn Truyền Đình vốn là tiểu tử choai choai, là người rất hồn nhiên ngây thơ. từ khi Tôn gia được dẫn tới Sơn Đông, ngày nào cũng xem doanh thân binh luyện tập tới mê mẩn, sau khi ổn định, liền năn nỉ tham gia quân ngũ, mặc dù Tôn Truyền Đình có thể ra trận chém giết, cũng coi là đại tài văn võ song toàn.
Nhưng dù sao cũng xuất thân từ quan văn, còn định dạy con đọc sách hiểu lễ, nhưng tình hình thế này, không biết sau này sẽ thế nào, ngăn cản cũng không được, cũng đành đáp ứng.
vì không thể dùng tên ban đầu được, liền tới xin bên Lý Mạnh một cái tên. tới làm con cháu nhà giàu có ở Đăng châu, được tham tướng Đăng châu - Triệu Năng thu nhận về doanh của mình, con cháu quan thân thế này, một là lúc nhỏ dinh dưỡng tốt, hai là đầu óc thông minh kiến thức cũng được, ba là Tôn Truyền Đình có thể coi là một nửa võ tướng, cũng coi như có ngọn nguồn gia học.
Huống chi gia phong Tôn gia không nhẹ, con cháu trong nhà đều rất chân thực, lão nhị Tôn gia cũng vậy, vào trong quân từ lính bình thường, chăm chỉ tập luyện, nhanh chóng trổ hết tài năng, được đánh giá xuất sắc, mầm tốt như vậy đều phải được chủ trọng bồi dường.
Nhận được tin, Tôn Truyền Đình vẫn lo lắng đối phương có chiếu cố gì, sau khi điều tra mới biết hoàn toàn là do sự cố gắng của con trai mình, người làm cha này cũng thật sự cảm thấy mát mặt, mấy ngày nay đều cười liên tục,. Ngoài ra con trai lớn của hắn cũng gần như vậy, hiện giờ đang hầu hạ Trữ sư gia, cũng được đánh giá tốt, sau này cũng sẽ được trọng dụng.
Nói thêm rằng. nếu là con trai Tôn Truyền Đình tất nhiên không thể dùng tên cũ, đon giản là Lý Mạnh lấy hai cái tên giả, tên lại rất công chính bình thường, một người đổi thành “Tôn Trung”, một người gọi là “Tôn Sơn”, cũng không biết có hàm ý gì...
Trong thủy các, văn thư các nơi tập trung lại dựa theo mức độ quan trọng chia làm mấy loại, loại thứ nhất là tin tức truyền về từ Loan châu và kinh thành, loại thứ hai là tin tức truyền về từ Hà Nam và Nam Trực Đãi, loại thứ ba lại là sự vụ bên trong Sơn Đông.
“Dương Thần Ngũ từ trước là đội trưởng đội thân binh ngũ doanh, là nhóm đầu tiên được thả ra làm thiên tổng, không tệ, không tệ, lúc gặp địch có mưu kế như vậy, lại có dũng khí dám đánh như thế, có tài đại tướng rồi.”
Trong chiến đấu chọn lựa ra nhân tài có thể dùng được, đó là một cách quan trọng đề làm tăng nhân tài quan quân trong tổ chức quân sự, càng trong lúc quan trọng đối mặt với kẻ địch, càng có thể thể hiện ra tố chất của một người.
Lý Mạnh cầm văn thư Trần Lục thỉnh công cho thuộc hạ, thoáng suy nghĩ rồi trầm giọng nói:
“Hiện giờ đại cục rối loạn, người có công phải được đề bạt, khích lệ sĩ khí doanh Giao Châu ta, bên phủ Quy Đức, Hà Nam hiện giờ là hợp nghị thiên tổng của mấy doanh dù sao cũng là bên ngoài, gặp thời quyết đoán, tóm lại là phải có người cầm trịch, Dương Thần Ngũ này tới nơi đó đúng là thích hợp”.
Có câu nói này, Dương Thần Ngũ sẽ thăng chức rất nhanh.
Lý Mạnh bận rộn với đống văn thư và thân vệ trong thủy các, thấy người đều rời khỏi, Tôn Truyền Đình bỏ mặt nạ xuống, lấy khăn mặt bên cạnh lau lau mặt, lau mồ hôi, Lý Mạnh thấp giọng nói:
“Chỉ riêng một doanh trong Cách Tả ngũ doanh không đáng nhắc tới, hợp lại một chỗ mới có phân lượng, đạo lý này chúng ta đều hiểu, Cách Tả ngũ doanh cũng biết, vốn dĩ tướng rằng có thể vây Cách Tả ngũ doanh trong thành Toánh Thượng, nhanh chóng tiêu diệt gọn gàng, ai ngờ lại đi mất hai cánh mạnh nhất”.
Tôn Truyền Đình lau mặt xong, nghe thấy vậy, liền tiếp lời:
“Tình hình như vậy, lại càng tốt”.
“Đúng vậy, vây thành đánh viện binh, vây quanh Toánh Thượng, nghênh chiến với viện quân, nhưng chiến báo bên Trần Lục cho biết Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương có tới chục vạn quân, trong thành còn có bốn vạn, một vạn năm nghìn người hắn chống đỡ, thừa sức tự bảo vệ, muốn có đại thắng gì đó lại rất khó...Trận đại chiến này. doanh Giao Châu không cần có người gánh chịu, bên đó không phải vẫn có binh mã của Lô Cửu Đức sao?”
Nói tới đây, trên mặt hai người đều hiện lên nụ cười. Lý Mạnh cười nói:
“Tôn tiên sinh, ngài cảm thấy thượng tấu triều đình thúc giục hay trực tiếp viết thư cho Lô Cửu Đức sẽ tốt hơn?”
“Đại soái, theo ý của Tôn mỗ, trực tiếp thượng tấu lên triều đình là cách thỏa đáng nhất, nhưng bên lão thái gia ở trong nội cung thời gian lâu, chắc là càng có phán đoán chính xác hơn, có thể lộ ra một chút”.
Lý Mạnh thoáng suy nghĩ, rồi trả lời:
“Thời gian này, bá phụ lo liệu chuyện bên kinh thành, hai bác cháu chúng ta bàn luận Lô Cửu Đức đã nửa năm trước, chỉ nhớ bá phụ có phán đoán rằng mặc dù Lô Cửu Đức là người xuất thân từ nha môn văn, nhưng lại giống một võ tướng hơn, lúc đó người không hợp với hắn đều mắng hắn đồng quán.”
Nghe nói vậy, Tôn Truyền Đình cười ha ha, nói:
Có câu này của đại soái. Tôn mỗ biết phải làm thế nào rồi, vẫn nên viết thư trực tiếp gửi tới bên Lô Cửu Đức, kể ra lợi hại, hắn tất nhiên hiểu nên làm thế nào, binh mã của hắn bất động, quân Thanh châu phải hành động, không phải do bọn họ”.
Lý Mạnh gật gật đầu, chuyện này được quyết định như vậy, hẳn giơ tay lục xem công văn từ kinh thành, không tìm được đồ muốn tìm, có chút buồn bực hỏi Tôn Truyền Đình:
“Tôn tiên sinh, công báo từ lúc sao chép tới khi phát tán tới các nơi, thường mất bao lâu?”
Tôn Truyền Đình rất là buồn bực, thầm nghĩ sao đột nhiên lại hỏi điều này...
@by txiuqw4