Thuận MinhChương 365: Chi bằng trong ngoài giáp công (1+2)
“Tướng quân, giáo dài khi chiến đấu chỉ cần đâm ở khoảng cách gần cánh tay. không cần vung lớn như vậy, phương thức chiến đấu của trường mâu binh của người giống như cầm kiếm đâm, giáo dài đã đủ dài và nặng rồi. động tác với biên độ quá lớn, rất dễ tiêu hao thể lực của binh lính”.
“Tướng quân, ở quê thần, kiếm và tấm chắn đã không còn dùng trong đoàn bộ binh nữa, chỉ cần giáo dài, hỏa thương. chỉ cần binh sĩ và quan quân sử dụng, đã có khác nhau về thân phận rồi”.
“Tướng quân, đoàn bộ binh bên chúng ta, gần như một đoàn một nghìn sáu trăm người”.
Ngày hôm sau đám người tây còn có thể xuất hiện trước mặt Lý Mạnh, cũng chỉ có Âu Mạn đó, Tát Khắc Sâm công Quốc là một nước trong liên bang Đức Ý, thời đó Đức Ý chỉ không phải là nước Đức thống nhất như bây giờ, mà là rất nhiều bang phân tán thành nhỏ, khu vực Đức Ý chỉ ở Châu Âu ngày đó không phải là khu vực giàu có gì.
Nông dân ngoài ứng phó với sự áp bức của địa chủ ra, còn có đủ các loại sưu cao thuế nặng, thiên tai cũng không hề ít, rất nhiều nông dân đã không thể chống cự được, đã bán hết ruộng đất của mình, hoặc là bán sạch gia sản của mình, mua một thanh kiếm hoặc là binh khí gì đó, tham gia vào lính đánh thuê.
Lúc ấy lính đánh thuê Đức và lính đánh thuê Thụy Sĩ có thể nói là tiếng tăm lẫy lừng ở châu Âu. Âu Mạn, Gia Lý Tư có vẻ rất giống người có nhiều biến cố, nhưng chính hắn không nói gì, Lý Mạnh cũng không hỏi cặn kẽ.
Doanh Giao Châu cần kiến thức và kỹ năng chiến đấu của lính đánh thuê Đức Ý này. Hôm sau Lý Mạnh dẫn Âu Mạn đi xem luyện binh, hộ tống còn có Phí Đức Lặc, hắn có vai trò là phiên dịch, chủ bộ Viên Văn Hoành trước nay không tới quân doanh cũng đi theo, hắn có vai trò là người ghi chép.
Âu Mạn, Gia Lý Tư và Đặng Cách Lạp Tư khác nhau, có lẽ là vì bất đồng ngôn ngữ, Âu Mạn rất ít khi chủ động nói chuyện, nhưng khi nói gì, về cơ bản là điều mấu chốt, Nhưng dáng vẻ của Đặng Cách Lạp Tư. cho dù bất đồng ngôn ngữ, e cũng sẽ lải nhải mãi.
Tính cách như vậy, lại rất được Lý Mạnh khen ngợi, trên đường đi rất nhiều kiến nghị như vậy đều được Viên Văn Hoành ghi chép lại, tất nhiên thực tế là có phải tiến hành thay đổi không, còn phải qua quan quân các cấp bàn bạc và luyện tập thực tế mới có thế có hiệu lực.
Quan sát binh lính và nghe Âu Mạn giảng thuật, mất gần một ngày, lúc cuối, Lý Mạnh dò hỏi:
“Ngươi cảm thấy quân lính của ta và của châu Âu có gì chênh lệch không?”
Âu Mạn thoang suy nghĩ rồi đưa ra phán đoán, thong thả trả lời:
“Quân đội của tướng quân trang bị hoàn mỹ, kỷ luật nghiêm minh, tinh thần tướng mạo của binh sĩ cũng rất tốt, nhưng rất nhiều chiến thuật và chiến pháp gần như lạc hậu so với bên đó mười năm tới hai mươi năm”.
Nghe thấy hắn nói “mười năm tới hai mươi năm từ miệng Phí Đức Lặc, sắc mặt Lý Mạnh rất bình thường, nhưng những thân binh hộ vệ bên cạnh và một đám quan quan quân sát doanh quân, sắc mặt phẫn nộ, trong mắt những người này, chiến pháp thể lệ của doanh Giao Châu đã là thiên hạ vô song rồi.
Những nông phu luyện tập vài năm trong doanh Giao Châu, trên chiến trường chính là những cường binh hoành hành, kết hợp phương trận và vũ khí như vậy, cho dù đối phương là bộ binh hay kỵ binh, đều là kẻ ngăn cản sẽ phải tan tác.
Binh mạnh quân mạnh như vậy, lại bị một tên không rõ lai lịch nói thành lạc hậu mười năm tới hai mươi năm, thật là khó hiểu.
Âu Mạn còn chưa nói xong, lại tiếp tục nói:
“Bên nước thần, phương trận đối với trường mâu binh hợp thành bộ binh cũng liên tục tìm kiếm sử dụng, rất nhiều thứ đều thay đổi, tướng quân, quân đội của ngài sau khi cải tiến kỹ thuật, chắc là đoàn quân tinh nhuệ chỉ sau châu Âu thôi, nhưng so với binh đoàn tinh nhuệ của Pháp và Tây Ban Nha, vẫn có chênh lệch nhất định.
Phí Đức Lặc ở đó làm phiên dịch, những người bên cạnh nghe thấy càng không phục, nhưng năm đó khi Đặng Cách Lạp Tư đảm nhiệm chức huấn luyện, cũng từng nói bên Bồ Đào Nha đã dùng tới đội ngũ hình vuông từ lâu. Nhưng từng lời Âu Mạn nói đều là hạ thấp quân đội doanh Giao Châu, rốt cuộc là có dụng ý gì, chẳng lẽ là tự đề cao giá trị bản thân sao?
Sắc mặt Lý Mạnh bình thản, nhưng trong lòng cũng không thoải mái lắm. Âu Mạn lại khẽ nói một câu, Lý Mạnh quay đầu nhìn Phí Đức Lặc, giáo sĩ vội vàng dịch lại:
“Mặc dù phong mạo quân đội này tốt, nhưng có thể thấy kinh nghiệm thực chiến quá ít”.
Đánh giá này nói xong, Lý Mạnh cũng không còn gì để nói, hồi lâu mới cất lời:
“Không sai, thực chiến đúng là quá ít”.
Trong suy nghĩ của Lý Mạnh, kẻ thù lớn thật sự chính là thát tử ở quan ngoại, cho nên Sơn Đông đối mặt với phương Bắc là binh mã doanh cũ và quân Đăng Châu làm đội phía sau.
Chung quanh nếu như có chiến sự thì các quân thay phiên nhau, nhưng từ sau trận chiến ở huyện Tề Hà, số lần các doanh trại cũ tham gia chiến đấu, đúng là không nhiều bằng các doanh khác, ví dụ như hiện giờ quân Thanh Châu và quân Hoài Dương đang chiến đấu ở Nam Trực Đãi.
ở Thọ Châu trước khi thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức tới chặn viện quân, quân Hoài Thanh vây hãm thành đã xung phong khai chiến với viện quân của Cách Tả ngũ doanh trước.
Mặc dù trong ngoài hai đường vây dài và chiến hào, bên ngoài thành Toánh Thượng biến thành một cứ điểm vòng tròn, nhưng đối mặt với hai cánh quân mạnh nhất của Cách Tả ngũ doanh, công sự cố thủ lại không thực tế.
Hai cánh quân của Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương bắt đầu xuôi nam, tham Tướng quân Hoài Dương - Trần Lục đã hạ lệnh cho phó thủ Cao Khoa, dẫn đầu năm nghìn người bố trí trận địa ở vị trí cách thành Toánh Thượng ba mươi dặm.
Cho dù là quân Cách Tả ngũ doanh hay quân Hoài Dương của doanh Giao Châu, mọi hoạt động đều phải dựa vào vận tải đường thủy ở Dĩnh Thủy. Hơn chục vạn người của Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương dọc theo đường thủy, Cao Khoa dẫn quân dàn trận bên Dĩnh Thủy, chính ở nơi giao thông quan trọng, muốn né tránh cũng không né tránh được.
Hạ trại gần nguồn nước và đánh ở gần nước là hai chuyện khác nhau, phía sau là nước song, nếu quân địch đánh tới, các binh lính lùi sau không còn đường thoát, thường sẽ xảy ra tán loạn.
Cao Khoa dẫn đầu quân lính, trên nước có đội thuyền tiếp ứng, trên bờ lại có hỏa thương và công sự tạo thành trận địa, quân Cải Thế Vương tới nơi này, muốn tiếp tục tiến lên, phải rút được cái đinh trên đoạn đường này.
Nhưng mấy lần tấn công, lúc hỏa thương bắn ra, hỏa pháo của đối phương bắn chuẩn lại nhanh, không chiếm được chút ưu thế nào.
Mặc dù không mang mấy khẩu pháo mười hai pound tới, nhưng hỏa lực lớn nhất trong Cách Tả ngũ doanh cũng chính là pháo khoảng sáu pound, mật độ hỏa lực thậm chí không bằng quân Hoài Dương đối diện.
Chuẩn bị hợp thành bộ binh tấn công, ở khoảng cách xa bị hỏa pháo bắn, tới gần lại bị hỏa thương tập kích, xông lên tấn công, giáo dài đâm ra, cũng không ngăn cản được, quan quân và Cách Tả ngũ doanh gặp phải bất kỳ cánh quân nào cũng khác nhau, ý chí chiến đấu vô cùng ương ngạnh.
Cán bộ nòng cốt và các lão binh ở mỗi doanh trong Cách Tả ngũ doanh cũng gần vạn người, với trận địa và công kich của quan binh bên sông, những thành phần nòng cốt và lão binh này phần lớn là đội đốc chiến, ở phía sau đốc thúc tiến lên trước, những binh lính xung phong đó lúc đầu còn có chút dũng khí, cũng nghe theo lời của các lão binh, các quan binh phần lớn là từ xa bắn pháo bắn tên, chì cẩn xông lên trước, đối phương sẽ chạy trốn tán loạn.
Nhưng chịu đựng đạn pháo bắn tung tóe xông lên phía trước, các quan binh cầm giáo dài kết thành thế trận, hô lớn hàm chiến, hoàn toàn không có ý sợ hãi gì, thỉnh thoảng mấy lần, lại có thể nghe thấy quan quân hạn chế các binh lính, không được đánh ra bên ngoài công sự, tránh làm loạn trận hình.
Xông lên hai lần như vậy, sĩ khí của Cách Tả ngũ doanh lại hạ xuống, những người trong Cách Tả ngũ doanh đánh trận nhiều năm như vậy, đều biết đúng mực.
Họ hiểu rằng nếu tiếp tục bức bách những kẻ làm bia đỡ đạn xông lên kia, làm không tốt rồi lại làm hại tới thân, nhưng nếu không rút cái đinh này ra, làm sao có thể tới cứu viện đồng minh ở thành Toánh Thượng.
Lão Hồi Hồi - Mã Thủ Ứng và Cải Thế Vương - Lận Dưỡng Thành bàn bạc tranh luận hồi lâu, mỗi người xuất mấy trăm nòng cốt, tận dụng chọn lão binh tiến tới đột kích.
Nòng cốt và lão binh hỗn tạp xung phong đúng là có hiệu quả, hơn nữa lần này Cách Tả ngũ doanh cũng cam lòng mang trang bị chuẩn bị tiến đánh công sự ra. có thể dùng trong trướng hợp này, cũng chỉ có lỗ xa thôi.
Người né tránh phía sau lỗ xa, trên ván gỗ phía trước lỗ xa treo đầy bao cát, chặn cung tiễn và hỏa thương, hoàn toàn đủ dùng, thậm chí là pháo nhỏ khoảng một pound cũng chưa chắc có thể đánh vào được, mà binh lính và tầm bắn của vũ khí lại có thể trốn ở phía sau đánh, trong phán đoán của Cách Tả ngũ doanh, Sở dĩ tiến công bất lợi, đó chính là vì xung phong ở khoảng cách ngắn, nhuệ khí và ý chí chiến đấu đều bị hỏa thương bên đối phương làm cho tiêu tan, chỉ cẩn có thể tới gần trước công sự, tận khả năng giảm thiểu tổn thất, tới gần vật lộn, là có thể nắm bắt được trận địa.
Lỗ xa lần lượt xếp ra, có người đẩy ở phía sau, phía sau lỗ xa lại có đám quân lưu dân xung phong, phó tướng quân Hoài Dương - Cao Khoa đánh tới tám khẩu pháo.
Thấy lỗ xa của đối phương rơi vào tầm bắn, mấy khẩu hỏa pháo lập tức nổ sủng, mỗi khẩu pháo rơi xuống, chính là một chiếc lỗ xa bị đánh tan, những xe của Cách Tả ngũ doanh không chỉ có một hàng, một hàng bị đánh tan, lập tức có xe khác lấp vào lỗ hổng, tốc độ nhét pháo tất nhiên không thể hình thành tấn công hoàn toàn không có khe hở.
Sau khi đẩy tới tầm bắn của hỏa pháo, góc ngắm của hỏa pháo chỉ có thể đánh tới đội quân phía sau lỗ xa. nhưng lần này quân binh Cách Tả ngũ doanh đứng thẳng cũng đã rút ra rồi, không còn như ong vỡ tổ đánh tới nữa, mà là đứng khá rời rạc đi theo lỗ xa.
Cách Tả ngũ doanh thay đổi, các quan binh cũng không phải kẻ ngốc, lúc xe đẩy vào trong tầm bắn của hỏa thương, các hỏa thương binh đều đứng bắn trên tường thấp ở công sự, vừa vặn đánh tới các binh lính lưu dân tiến lên cùng xe kia.
Nhưng tiếp tục như vậy, Cách Tả ngũ doanh cuối cùng vẫn là thương vong không lớn lắm như mấy lần xung phong trước, xông tới phía trước công sự của quân Hoài Dương.
Dao sắc đụng nhau, mặt đối mặt chém giết vật lộn, Cao Khoa dẫn đầu năm doanh theo từng doanh xếp thành hàng ngang, từng hàng giáo dài đâm tới, giống như sắt thép bụi gai, lỗ hổng giữa các doanh lại được các binh lính bắn súng thay phiên nhau chặn vào.
Hàng ngũ vật lộn thế này, gần như năm hàng trường mâu binh phía trước đều đặt ngang giáo của mình về phía trước.
Binh lính Cách Tả ngũ doanh xông lên trước, vượt qua tường thấp phát hiện ra mình phải đối mặt với năm hàng giáo dài, mà bên mình chỉ có một người, lại thêm chiến hữu bên cạnh chỉ có một hàng, trong trận chiến mặt đối mặt này, các quan binh quân Hoài Dương luôn chiếm ưu thế tuyệt đối.
Sau khi ý thức được điều này, quân nòng cốt và lão binh hợp thành quân xung phong còn tán loạn nhanh hơn phía trước, nếu đã xông lên trước còn không đánh được đối phương, thì trận chiến này còn ý nghĩa gì nữa, chạy thôi.
Từ lúc gặp phải trận địa bố trí bên Dĩnh Thủy của Cao Khoa, tới khi hợp thành đội xông lên trước, tới khi quân nòng cốt lão binh tán loạn, tổng cộng là mất khoảng ba ngày.
Tình hình thế này khiến Mã Thủ Ứng và Lận Dưỡng Thành phải hít hơi lạnh, bên này toàn lực tấn công, bên thành Toánh Thượng phải làm thế nào, kéo dài một ngày, bên Toánh Thượng nguy cấp một ngày, đã bao ngày rồi vẫn chưa thấy sứ giả cứu viện ba doanh khác phái tới Toánh Thượng.
Làm không tốt tình hình thành Toánh Thượng đã có thay đổi, không thể hao phí công sức ở đây được.
Rời khỏi thành Toánh Thượng ba mươi dặm bày trận bên Dĩnh Thủy, suy nghĩ này của Trần Lục không vấn đề gì, nhưng khoảng cách lại không thích hợp.
Khoảng cách ba mươi dặm, mặc dù không có vận tải đường thủy, vận chuyển đường bộ khoảng cách ngắn đã có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, bên Cách Tả ngũ doanh cũng không hồ đồ, ngày hôm sau để hai vạn binh mã ở lại giằng co với quân Hoài Dương của Cao Khoa, đồng thời vây quanh công sự và doanh trại của quan binh, ở khoảng cách an toàn bắt đầu đào chiến hào.
Ở khu vực Nam Trực Đãi, vì kênh rạch chằng chịt, không thích hợp cho kỵ binh tới, nên rất ít ngựa, với vận tốc di chuyển của bộ binh, muốn đuổi binh lính lưu dân đào chiến hào bên ngoài, tốc độ còn xa mới đủ, cả đội đi ra công sự, đối phương vừa chạy, lại quay lại, họ lại tiếp tục đào.
Kết quả, Cao Khoa vội vàng nhìn chiến hào bên ngoài từng ngày vây doanh trại mình lại, mình lại không có cách nào, chiến hào này cũng không thể vây khốn ai, quan binh quân Hoài Dương ra ngoài là có thể lấp chiến hào này lại, nhưng hai vạn binh của Cách Tả ngũ doanh lại như gần như xa, cũng chính là bị treo bên này rồi.
Mà Cách Tả ngũ doanh tới đánh đại đội ở thành Toánh Thượng, lại bỏ qua vận tải đường thủy Dĩnh Thủy, thông qua đường bộ tới thành Toánh Thượng, hai đường vây dài trong ngoài, Trần Lục dẫn quân Hoài Dương chính là trong vòng vây trong ngoài đó, ngày nào cũng lên đầu thành quan sát chờ đợi đám người Hạ Nhất Long, Lưu Hi Nghiêu. Sau khi thấy đại quân Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương tới, thế tấn công đột phá vòng vây lui lại vài ngày giờ lại được phát động.
Tham tướng quân Hoài Dương Trần Lục dẫn đầu đội quân lúc này lập tức có vẻ như lấy trứng chọi đá, mặc dù vây khốn thành Toánh Thượng, thu hút toàn bộ quân Cách Tả ngũ doanh tới dưới thành Toánh Thượng là sách lược đã định, nhưng binh lực đúng là quá ít, mặc dù nghe nói ở Thọ Châu quân của thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức đã bắt đầu xuất phát về phía này.
Binh lính Cách Tả ngũ doanh trong thành Toánh Thượng, thủ đoạn lần này đúng là xé rách mặt, đã phát động toàn bộ dân chúng có thể phát động trong thành, bị đuổi tới đánh vòng vây dài bên ngoài thành.
Thủ đoạn này, Cách Tả ngũ doanh không hay dùng, dù sao bình thường đều là đánh thay trời hành đạo, lúc này không còn quan tâm tới điều gì nữa.
Nhưng quân Hoài Dương không hồ đồ, chỉ cần vào trong tầm bắn là đánh, tuyệt đối không nương tay, dân chúng Toánh Thượng từ trước tới nay luôn sợ quan binh, càng sợ lưu tặc, kết quả bị đánh như vậy, liền quay đầu chạy, binh lính Cách Tả ngũ doanh xếp hàng phía sau lại bị đánh cho tan tác.
Kết quả lại tiêu hao khí lực thu dọn chiến trường. Mặc dù cách phá vòng vây này thất bại, nhưng trong mắt Hạ Nhất Long, quan binh chặn đường bên ngoài lại khác, phần lớn lực lượng đều hướng ra ngoài, còn lực lượng bên trong lại mỏng manh, nếu trong ngoài đồng thời phát động, làm tốt có thể phá vòng vây Cách Tả ngũ doanh, các quân tướng trong thành vô cùng buồn bực, rõ ràng quan binh bên ngoài ít hơn mình nhiều, nhưng cho dù phá vòng vây và chiến đấu thế nào, cũng không phá nổi hai tầng vây ngắn, nói một cách chính xác, ngay cả tường thấp cũng không thể đánh đổ, hỏa thương và binh khí từng tầng chặn đường, tổ chức nghiêm ngặt, ý chiến chiến đấu cao ngất, đều là điều họ chưa từng thấy. Đại tướng bên Cách Tả ngũ doanh có lúc cũng không khỏi thầm nghĩ, nếu quan binh mười thành trong thiên hạ có thể như quân dưới thành này, sẽ không phải nói tới những chuyện như tạo phản gì đó rồi.
Hai đội quân của Lão Hồi Hồi, tới bên Toánh Thượng, những đầu mục đó đều cảm thấy hoài nghi những đồng minh tới cứu viện, công sự và doanh trại dưới thành Toánh Thượng, thi công so với giữa đường gặp phải đội quân quan binh còn phiền phức hơn, mặc dù địa hình xung quanh thành Toánh Thượng cũng rộng lớn.
Nhưng ở địa hình thế này, hỏa khí sắc bén của quan binh lại càng dễ dàng thi triển, ở khoảng cách an toàn, hai doanh trại của Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương nghỉ ngơi và hồi sức qua.
Lúc này bọn họ nhìn thấy cờ hiệu tung bay đầu thành, năm doanh trại của Cách Tả ngũ doanh cùng chiến đấu đã nhiều năm rồi, liên lạc với nhau cũng có cách riêng, từ sau khi tới dưới thành, trong doanh ngoài thành luôn có người chuyên theo dõi động tĩnh ở đầu thành Toánh Thượng, tới cờ hiệu tung bay.
Nhìn kỹ cờ hiệu đó, tất nhiên có người hiểu ý nghĩa trong cờ hiệu đó, lập tức đưa ra bố trí tương ứng.
Vây vòng tròn quanh thành Toánh Thượng, quân Hoài Dương doanh Giao Châu chính là trước vòng trong và vòng ngoài, đường ra duy nhất của họ chính là chỗ giao giới giữa Dĩnh Thủy và cổng đông thành Toánh Thượng, mọi viện binh và đồ cấp dưỡng quân nhu đều qua vận chuyển đường thủy Dĩnh Thủy tới. Trên nước, doanh Giao Châu có thể nhờ vào hỏa thương để chiếm ưu thế tuyệt đối.
Hai cánh quân của Lão Hồi Hồi ở hướng cổng bắc, hiện giờ Trần Lục cũng đang ở bên đó quan sát, mặc dù hắn đề phòng, nhưng vẫn khá nơi lỏng.
Dù sao theo tin báo, đối phương phải đi không ít đường bộ mới tới được bên này, ở đây khác với phương bắc, tháng bảy tháng tám vô cùng nóng nực, hơn nữa địa hình bị hệ thống thủy lợi chia thành các mảnh nhỏ, đại đội quân nhân mã tiến tới, không thuận theo sông ngòi chỉ đi đường bộ, sẽ vô cùng mệt mỏi.
Đại quân không phải máy móc, luôn phải sau khi nghỉ ngơi tác chiến mới có hiệu quả, nên tham tướng Trần Lục không cho rằng Cách Tả ngũ doanh tới đây buổi chiều sẽ xảy ra chiến trận.
Nhưng suy nghĩ này của hắn không được bao lâu, đối diện mới yên tĩnh một lát, trong hàng ngũ trong doanh có người hô ngựa hý, cờ hiệu quay cuồng, rõ ràng là đang điều động, chuẩn bị tấn công.
Trần Lục sửng sốt, thấp giọng chửi một câu, vừa định bố trí, lại nghe thấy phía sau cũng có động tĩnh, quay đầu nhìn, người trên đầu thành Toánh Thượng cũng chạy ầm ầm, trong thành cũng ồn ào ầm ĩ, rõ ràng là khúc nhạc dạo đầu phá vòng vây, lần tổng tấn công này chắc là sẽ dùng tới toàn lực.
“Mỗi cổng thành để lại một doanh đội thuyền trên sông chuẩn bị kỹ, mang hết pháo tới đây”.
Quân Hoài Dương đã vây dưới thành gần một tháng, ngày nào cũng đề phòng căng thẳng, liên tục chiến đấu lớn nhỏ, nhưng lại không thể đuổi tận giết sạch, chỉ có thể hao tổn như vậy, chờ binh mã đại đội Cách Tả ngũ doanh tới cứu viện.
Việc này khác với nhưng trận chiến ngắn, thời gian dài vây khốn, ngày nào cũng đề phòng căng thẳng, đúng là rèn luyện tinh thần và khả năng chịu đựng của con người, hoặc là dùng ngôn ngữ chuẩn xác hơn, đây chính là tra tấn.
Chờ lâu như vậy, quân của Lão Hồi Hồi và Cải Thế Vương của Cách Tả ngũ doanh đã tới xung quanh thành Toánh Thượng, những ngày đợi chờ và tra tấn này cuối cùng cũng kết thúc, ai cũng có chút hưng phấn, dù sức mạnh, nhưng hơn một tháng trời qua, ai nấy đờ đẫn cũng là có chút quân tính rồi.
ở vòng ngoài và vòng trong, đã cố hết sức vạch đất xốp thành một con đường, hỏa pháo các nơi đều được điều tới hướng đó.
Trần Lục nhìn trước sau, lại hạ lệnh:
“Dương Thần Ngũ, ngươi dẫn sáu doanh ở vòng trong, nhưng chỉ cho ngươi ba doanh hỏa thương binh, chặn hết người ở trong cho ta, ta đối phó với đám lưu tặc mới đến”.
Địa vị đã khác hau, thiên tổng Dương Thần Ngũ bình tĩnh nhận lệnh, tự đi hò hét hợp thành binh mã phòng ngự, ở giữa vòng vây trong ngoài, khoảng cách không rộng như vậy, muốn điều hành binh mã đúng là phải phân phối cẩn thận.
Mà bên Trần Lục lại đơn giản hơn nhiều, bốn khẩu pháo mười hai pound, mười khẩu pháo sáu pound, ba mươi tư khẩu pháo ba pound, gần như mất độ dài gần nửa doanh để phòng ngự, các pháo binh đang cố sức chinh vị trí hỏa pháo.
Dựng trước vòng vây đài vây thành, đó chính là bày chiến trường trước, trận chiến chi có thể điền ra dưới vòng vây dài, trong thành Toánh Thượng muốn công thành tác chiến, nơi có thể triền khai như vậy không hề nhiều.
Tham Tướng quân Hoài Dương Trần Lục bày pháo ra, hỏa pháo nhằm vào phía chính diện, chính là thích hợp hướng công kích, nếu xông tới, chỉ có thể bị lửa đạn trút xuống.
về phần binh lính Cách Tả ngũ doanh thành Toánh Thượng, sớm đã mệt mỏi, không thể xông ra ngoài...
“Bảo mọi người bịt tai lại, tránh tí nữa bị hỏng lỗ tai”.
Tham tướng Trần Lục hăng hái hét lớn.
@by txiuqw4