Thuận MinhChương 369: Mưa gió tới trước yên bình
Bất hiếu có ba điều, không có người nối dõi là một. Lý Mạnh luôn nói mình không cha không mẹ, mặc dù mỗi lần nói tới điều này, trong lòng luôn cảm thấy chua xót.
Nhưng cái gọi là thiên gia sự vô tư sự, Lý Mạnh không có con cái nối dõi tông đường có phải là nhân khẩu thịnh vượng không, nhưng được coi là tiền đồ của doanh Giao Châu.
Sau khi Nhan Nhược Nhiên có con trai, lực hướng tâm doanh Giao Châu tăng lên nhiều, mọi người nhìn thấy sau chục năm và vài chục năm nữa, mình và con cháu mình nên tận trung với ai, nhưng cũng có người lo lắng, nếu độc đinh như vậy, không khỏi có chút phiêu lưu.
Mộc Vân Dao có tin vui, cho dù là nam hay nữ, cuối cùng cũng gạt mọi lo lắng, kết quả trên đất Sơn Đông, Lý Mạnh tất nhiên là vô cùng vui mừng, người khác cũng vui mừng khôn xiết.
Ngay hôm sau khi Chu Dương đề nghị đổi thân phận từ bán nông nô cho hộ đồn điền thành dân tự do, thành Tế Nam đều biết chuyện của phủ tổng binh.
Lang trung là danh y có tiếng, mọi người đều tin vào phán đoán của hắn, nhất thời từ trên xuống dưới, ai nấy chúc mùng, không khí vô cùng náo nhiệt, nếu không phải Lý Mạnh hạ lệnh nói là quân dân hai nơi chính vụ đều bận rộn, e là người các nơi còn đích thân chạy tới.
Mặc dù như vậy, chúc mừng, tặng lễ, mượn cơ hội nịnh nọt, vẫn có cả đám người. Kết quả giữa tháng tám, cả Sơn Đông chuyện nhiều người biết nhất chính là chuyện này, cái gọi là “chính sách thay đổi quân hộ đồn điền” của Chu Dương có ảnh hưởng sâu sắc, gần như cải cách có ý nghĩa cách mạng bị người ta xem nhẹ, đâu cũng là tin đồn thú vị trong Sơn Đông, sau này cũng được viết trong bút ký.
Mã Sĩ Anh nhận chức tổng đốc Tào vận, kiêm chức tuần phủ Phụng Dương, chỉnh hợp binh mã tại chỗ. Mã Sĩ Anh đúng là có năng lực, vốn dĩ bên Thọ Châu và Toánh Thượng được gọi là Nam Chu Tiên trấn rồi, cho dù tên này rất không may mắn, cả Nam Trực Đãi, đặc biệt là phủ Phụng Dương, phủ Lư Châu, phủ An Khánh, địa chủ cường hào, lưu dân và những người trong rừng xanh không hiểu tình thế bắt đầu tác loạn.
Quan phủ đàn áp, một là không có lực lượng, hai là rất nhiều người trong quan phủ vốn đã lưỡng lự, chuẩn bị đứng ngoài nhìn, kết quả Mã Sĩ Anh nhậm chức mới được khoảng mười ngày, xung quanh Phụng Dương yên lặng hơn nhiều, nhưng Mã Sĩ Anh cũng biết, đốc sư Tào vận và tuần phủ Phụng Dương, mấu chốt nhất là giữ vững địa vị trên Nam Trực Đãi, còn phải bảo vệ hoàng lăng Phụng Dương.
Sau khi chỉnh hợp trên tay hắn mới có không quá bảy nghìn binh mã, chỉ là đóng giữ ở vùng Phụng Dương, không thể xem nhẹ. còn thủ bị Nam Kinh - Ngụy Quốc công lại có thái độ gần như vậy, cũng thu nạp binh mã ở xung quanh Nam Kinh, đồng thời liên tục phái sứ giả tới đốc thúc Trấn Giang chiêu mộ binh lính.
Hiện giờ binh mã do thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức dẫn đầu và Cách Tả ngũ doanh đã hình thành thế cân bằng ở vùng Thọ châu, đại chiến tiểu chiến không ngừng, nhưng không ai chiếm được ưu thế lớn hơn.
Còn những binh mã khác của Đại Minh, lại có phạm vi phòng thủ riêng, không thể nhúc nhich.
ở vùng Sơn Hồ, các thám tử trong sấm doanh và doanh Tào Tháo, thấy lượng lớn thuyền mới chế tạo xuống nước, hơn nữa bên bờ có lượng lớn binh mã điều động...
Với việc điều động binh mã Sơn Đông hiện giờ, nếu nói là ở thủy hệ Tào vận vùng Tề Trữ có lượng lớn binh mã điều động, thuyền bè xuống nước, mục tiêu chỉ định chỉ có một, đó chính là Hà Nam.
Theo dự đoán lúc trước, chắc chắn là ngồi thuyền xuống Từ Châu, sau đó vào Hoàng Hà, ngược dòng lên, các thám tử có được phán đoán này đều biết sự việc trọng đại, không ai dám chậm trễ, cho dù là chạy chết ngựa cũng không tiếc, đưa tin tới hướng Khai Phong Hà Nam.
Trước sau tết Trung thu, quan dân trong thành Khai Phong cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm, đại doanh lưu dân cách phía tây thành Khai Phong ba mươi đậm, bắt đầu đi về phía Nam.
Từ khi Ngưu Kim Tinh làm ra vẻ Sơn Đông muốn co đầu rụt cồ, chỉ muốn bảo toàn thực lực an bình một phương, hơn nữa trước sau trận Chu Tiên trấn nhìn thấy hành động tác phong của binh mã Sơn Đông, sấm vương Lý Tự Thành đã muốn tác chiến với Sơn Đông, phải tự đi tìm phiền phức đối đầu hao tổn thực lực, không bằng lẳng lặng phát triển trước.
Đến khi thực lực mình tăng tới mức độ nhất định, rất nhiều chuyện có thể tất nhiên giải quyết được, về phần La Nhữ Tài, hắn vốn có ý nghĩ đi khắp nơi cướp bóc, sống cuộc sống thoải mái, đó chính là hoành hành thiên hạ, không cần câu nệ một phương, càng không muốn trêu chọc vào.
Hơn nữa từ sau khi thám tử trong thành Khai Phong đưa bức thư đó tới, vết rạn nứt giữa hai bên càng lúc càng lớn, hiện giờ hai bên Lý, La đều không muốn đánh trận gì nữa, sợ rằng khi chiến đấu, chọc vào phiền toái không cần thiết.
Xuôi nam triệt gọn phủ Nhữ Ninh, phủ Nam Dương, hai bên đều có chung suy nghĩ này.
Mặc dù người đưa thư bị bắt nghiêm hình tra tấn trong sấm doanh, thừa nhận minh là tử sĩ được tuần phủ Hà Nam phái tới, chính là vì ly gián Sấm doanh và doanh Tào Tháo, nên mới viết bức thư này, sau khi giải thích xong, La Nhữ Tài và mười ba thái bảo bên dưới đều cười ha ha chấp nhận.
Hơn nữa còn nói rất hối hận, suýt nữa bị gian tế quan binh phái tới, hại tới hòa khí Huynh đệ rồi, nhưng bên sấm vương lại quan sát được tình hình.
Doanh Tào Tháo từ đêm đó, ngày nào cũng có cảnh giới trong doanh Tào Tháo, hơn nữa khoảng cách đại doanh hai bên cũng càng lúc càng xa, ý nghĩ đề phòng nhau càng lúc càng nặng nề.
Hoàng đế Sùng Trinh do dự hạ chỉ cho Sơn Đông, vốn không có hi vọng gì không ngờ Sơn Đông lại có phản ứng, quân Duyệt châu tập hợp bên đường thủy Tào vận, đội thuyền lớn, dáng vẻ muốn ngược dòng lên, sắp đại chiến với sấm doanh, đã thật sự dọa đại quân sấm doanh lui lại.
Đi giao chiến với trăm vạn đại quân lưu dân Hà Nam, Lý Mạnh tạm thời không điều được lực lượng lớn như vậy, nên chỉ đành áp dụng cách này.
Mấy tháng trước, thương đoàn Linh Sơn và bên chế tạo vũ khí của doanh Giao Châu có đơn đặt hàng lớn ở châu Tể Trữ, mua thuyền, chế tạo thuyền, doanh Giao Châu có Tào vận làm đảm bảo, từ trước tới nay làm ăn luôn trả tiền thật sự, kết quả đơn đặt hàng này. không chỉ các thương nhân làm ăn ở Sơn Đông mừng rỡ như điên.
Mà ngay cả Nam Trực Đãi, thậm chí là thương thuyền bên chiết Giang đều chạy tới, ngay cả thương đoàn Bát Mân của Trịnh gia cũng xía vào, kiếm chút lợi nhuận.
Thuyền bè nhiều như vậy, tất nhiên phải kiểm kê, hơn nữa chầu Tể Trữ dần dần quy thuận các nhà giàu có, quân Duyệt châu dần có thể không ra tay, diêm đinh sử dụng vũ trang và đội bảo hộ đồn điền ở vùng cũng đủ để duy trì tình thế, bọn họ làm quân lính cơ động, cũng nên dựa vào đường thủy, để tùy thời hành động.
Kiểm kê thuyền bè, tập trung quân, đó là mệnh lệnh trong doanh Giao Châu, người ngoài nhìn vào, đây có thể là dấu hiệu điều động đại đội doanh Giao Châu...
Hơn nữa quân đội doanh Giao Châu, phong tỏa tin tức và che đậy tình báo luôn làm rất tốt, người không phải trong quân rất khó đến sát ngọn ngành, thám tử các nơi, nhìn thấy nhiều thuyền bè như vậy, kết hợp động tĩnh các nơi, tất nhiên là có được kết luận của mình.
Đây cũng là kế nghi binh của doanh Giao Châu, cùng lúc với những hành động này, Lý Mạnh còn phái nhiều sứ giả đi, thông qua đường của mình đưa lời nhắn tới sấm doanh, nửa là thương nghị, nửa là cảnh cáo, nói rằng hi vọng sấm doanh tuân thủ ước định lần thứ hai hai bên, đại quân doanh Giao Châu luôn sẵn sàng xuất phát.
Vừa có lời uy hiếp, vừa có hành động thực tế, đủ để uy hiếp sấm doanh, huống hồ quân nông dân lại trong tình thế loạn trong giặc ngoài như vậy, tất nhiên là tòng mệnh lui binh rồi.
Tâm trạng Quan quân trong thành Khai Phong có thể dùng từ vô cùng vui mừng để hình dung, thành Khai Phong an toàn rồi, đúng là có ông trời che chở, nhưng với đốc sư Hầu Tuân ở bờ bắc, điều này không đáng để vui mừng, giải vây thành Khai Phong chỉ khiến hắn tạm thời thoải mái vài ngày.
Khu vực bờ nam Hoàng Hà - Hà Nam đã toàn bộ thuộc phạm vi có quân sấm doanh, phủ thành Nhữ Ninh và các châu huyện đều trong tay quan binh, phú Nam Dương gần đây đã khôi phục vài địa bàn, nhưng ở nơi này không có nhiều hi vọng, mà lập tức sẽ bị đại quân lưu dân đập chết tan tác.
Đốc sư Hầu Tuân mấy lần thượng tấu triều đình, thắng thắn nói không kiêng kỵ, tình hình như vậy chi bằng bỏ bờ Nam Hoàng hà, dùng lực lượng bố trí phòng ngự các nơi khác.
Nhưng ngôn luận đầu hàng tiêu cực như vậy, lại bị triều đình bác bỏ, nói là ngươi dẫn binh mã triều đình xuất quan, nhiệm vụ chính là diệt tặc bình loạn, sao có thể tiêu cực như vậy, Hầu Tuân bị mắng thê thảm, chỉ đành làm từng bước thu nạp binh bên Thiểm Tây.
Trong lịch sử không có Lý Mạnh, đối với đề nghị này của Hầu Tuân, triều đình bàn bạc hồi lâu, cuối cũng đã chấp nhận đề nghị này của Hầu Tuân, nhưng hiện giờ. Sơn Đông chịu xuất binh cứu viện, mang tới lòng tin cho nhiều người trong triều đình, để họ cảm thấy tình hình vẫn chưa tới mức tuyệt vọng.
Binh mã đại doanh Tế Nam, quân đóng ở nam thành đã bắt đầu điều động về bên Tể Trữ, đại quân hành động trên đường lớn đều bố trí phòng bị.
Lý Mạnh chính là đợi tình hình Nam Trực Đãi và Hà Nam xác định lại, hiện giờ vẫn chưa thể rời khòi Tế Nam, tránh cái gọi là hạ bàn cờ ngày đó, cuối cùng thành trò cười, có thể trầm tĩnh chờ đợi, đó cũng là điều thể hiện sự trưởng thành.
Nói là chính sách thay đổi thân phận dân thường cho những hộ đồn điền, cách nói này đã truyền xuống trong quân đội và trong đồn điền điền trang, kết quả sĩ khí lòng dan đúng là dâng cao.
Mà những gì Lý Mạnh làm hiện nay, lại là trước mặt Mộc Vân Dao, trước lúc ra trận, tận mọi khả năng tìm thời gian ở bên nàng...
“Đại ca, huynh nói đứa bé sẽ là nam hay nữ... gọi tên là gì đây...”
Nói chuyện trong thư phòng, Lý Mạnh và Mộc Vân Dao đều hạnh phúc.
@by txiuqw4